Ôn Mạn không biết một đêm rồi hai người rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần, cũng không biết cô ngủ khi nào. Lúc cô tỉnh lại trời đã sáng rồi, mà trên giường thì không thấy bóng dáng Chu Khải đâu.

Cô xoa xoa vòng eo có chút đau nhức, Ôn Mạn cố sức ngồi dậy, trên người đâu đâu cũng là ấn ký Chu Khải để lại, thậm chí vùng xương quai xanh còn một hàng dấu răng vẫn chưa có mờ đi của anh nữa. Có thể thấy tối qua anh cắn cô rất tàn nhẫn.

Giường như để lại ấn ký thuộc về anh trên người cô thì cô sẽ thực sự là của anh luôn vậy.

Sau khi xốc chăn lên, Ôn Mạn phát hiện ra cơ thể cô đã được tắm rửa sạch sẽ, thậm chí anh còn tri kỷ mặc cho cô cái quần lót nhỏ.

Tưởng tượng tới cảnh tối qua, thừa dịp cô ngủ Chu Khải ôm cô vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong rồi còn lau khô người cho cô, sau đó đi tới tủ quần áo chọn cho cô một cái qυầи ɭóŧ, mở chân cô ra thay cô mặc vào…

Mẹ ơi, mắc cỡ chết mất!

Mặt Ôn Mạn nóng lên bừng bừng, lắc lắc đầu không cho phép suy nghĩ thêm nữa.

Đúng thực là Chu Khải đã đi rồi, cho dù là phòng ngủ hay phòng khách, những vật dụng mà anh hay dùng đều không thấy nữa.

Ôn Mạn nhìn căn chung cư vốn có thêm một người mà có chút nhỏ hẹp nay bỗng trở nên trống trải lạ thường. Trong khoảng thời gian ngắn cô cảm thấy lòng mình cũng thiếu mất một góc.

Lần trước, cô tốn ba năm mới có thể quên được Chu Khải, lần này thì sao, cần phải dùng thời gian bao lâu đây?

Thở dài, Ôn Mạn nhìn đồng hồ, đã hơn 1 giờ chiều rồi, vậy mà lại không nhận được tin nhắn nào của lãnh đạo.

Cô có chút tò mò cầm di động lên gõ gõ, phát hiện tối qua mình đã xin phép nghỉ với lãnh đạo rồi?

Không không không, hẳn là Chu Khải dùng di động của cô giúp cô xin nghỉ với lãnh đạo mới đúng.
Anh đúng là đã dự mưu từ trước, muốn ăn cô không xuống nổi giường mà, hừ, thật quá đáng.

Ôn Mạn bĩu môi, buông di động ra vào toilet rửa mặt, trong nháy mắt cô bước chân vào kia thì bỗng khựng lại.

Chu Khải không phải mang hết toàn bộ những đồ vật của anh đi. Khăn lông rửa mặt vẫn còn treo trên giá, để ngay cạnh khăn của cô. Bàn chải đánh răng vẫn còn đây. Người này cũng thật kỳ lạ, rõ ràng đã mua ly đánh răng cho anh rồi, anh còn cố tình ném nó đi, bàn chải đánh răng cũng phải để chung với cái của cô mới chịu.

Không biết giữ vệ sinh gì cả.

Ôn Mạn đã nghĩ như vậy đấy, có điều cuối cùng cô không không chọn cách ném bàn chải đánh răng đó đi, mà tiếp tục để trong cái ly đó.

Giống như anh, sẽ có ngày quay lại vậy.

Ôn Mạn thở dài, sau khi rửa mặt xong, cô định ra ngoài đi dạo rồi ăn một bữa cơm. Lúc đi ngang qua phòng bếp lại khựng chân lại. Trên bàn cơm nho nhỏ kia để đồ ăn đã làm sẵn từ bao giờ, bên cạnh còn dán một tờ giấy ghi chú.
Ôn Mạn cầm tờ giấy note kia lên nhìn, trên đó viết: “Hâm nóng lại hãy ăn.”


Đột nhiên hốc mắt có chút chua xót, như này là có ý gì đây. Rõ ràng anh đã đi rồi, thậm chí lần gặp mặt tiếp theo là khi nào cũng còn không biết, đối xử tốt với cô như vậy để làm gì?

Để cô không thể quên được anh à?

Vốn dĩ cô đã chẳng thể quên được anh rồi, cô chỉ có thể giấu hết những chuyện có liên quan tới Chu Khải vào sâu trong đáy lòng, bình thường cố tình không nghĩ tới nó mà thôi.

“Phiền phức quá đấy.” Ôn Mạn hồng hốc mắt mắng một câu, cũng không biết rốt cuộc là đang mắng chính mình hay là mắng Chu Khải.

Cuối cùng cô vẫn thành thật bỏ đồ ăn vào lò vi ba hâm nóng lại một chút rồi ăn.

Sau khi ăn cơm xong không lâu, không chờ cho cô đau lòng, một cuộc điện thoại gọi tới.

“Alo?” Ôn Mạn nhắm mắt mò di động, theo bản năng bấm nút nghe.

Giọng nói trầm thấp của Chu Khải vang lên bên kia đầu dây: “Ăn cơm xong rồi à?”

Đột nhiên đôi mắt Ôn Mạn có chút trốn tránh, cô vốn đang lười nhác nằm trên ghế sô pha bỗng nhiên ngồi thẳng dậy: “Chu Khải?”

“Ừ, là anh.” Chu Khải nói.

“Sao anh lại…” Lại gọi điện thoại cho em?

Giống như biết cô đang muốn hỏi gì, Chu Khải thấp giọng cười cười: “Bây giờ anh đang theo đuổi em mà.”

Ý ngoài lời ——

Anh đang theo đuổi em, cho dù có cách xa ngàn dặm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện