Ông trời đúng là luôn dành cho tôi một mức ưu ái nhất định.
Bay ngược thời gian về quá khứ rồi mà vẫn không thể tránh nổi khuôn mặt chết dẫm của Phùng. Gì nữa đây? Trần Thì Công là kiếp trước của Phùng à?
Ngoài sự ngạc nhiên, tôi còn phải tự đè nén bản thân tránh việc chạy lên cho hắn một đạp bằng cách gửi đến hắn một cái lườm thật sâu đậm.
"Niệm Tâm?" Trần Thanh khẽ chạm vào tay tôi, gọi một câu.
Tôi vỗ vào tay anh một cái, ra hiệu mình vẫn ổn. Nhưng vì lý do gì mà tôi phải để người khác biết mình không sao cơ chứ? Và hơn nữa, Trần Thì Công nhìn thấy tôi lại để lộ muôn vàn sắc thái. Từ cứng đơ người, cho đến sợ hãi và tới giờ là... khinh rẻ?
Phải rồi, tôi và Trần Thì Công có quen biết từ trước. Lần ấy nghe cha hắn nói thì chúng tôi cũng khá thân thiết, vậy đáng ra Trần Thì Công phải tươi tỉnh mặt mũi lên chứ. Cái bộ dạng như muốn tiễn vong của hắn đâu phải là dành cho một người bạn cũ?
Tôi liền huých tay Trần Thanh, tỏ vẻ rất bình tĩnh mà thì thầm hỏi: "Này, vì sao con trai của Đại an phủ sứ lại có vẻ không ưa tôi cho lắm nhỉ?"
Không gọi tên để chứng tỏ tôi không muốn có liên quan gì tới hắn hết.
Trần Thanh cúi thấp đầu, cũng bình tĩnh không kém đáp: "Nghe nói hắn đã hứa hôn với nàng, nhưng cuối cùng lại lên kinh đô và lấy người khác."
Câu trả lời của Trần Thanh thật ngoài dự đoán.
Tôi vì quá choáng váng mà tạm thời bỏ qua việc anh đã thay đổi cách xưng hô và vì sao anh lại biết chuyện, chỉ tập trung vào cái gọi là "hứa hôn" ấy. Trần Thì Công là người mà Đoàn Nhữ Hài đã nhắc tới, là lý do khiến Niệm Tâm chân chính mắc bệnh rồi qua đời?
Ôi không, Trần Thì Công và Phùng. Dù ở kiếp trước hay kiếp này, hắn vẫn phải bước cái chân thối vào cuộc đời tôi mới chịu sao?
Đoàn Niệm Tâm, cô đã chịu khổ rồi.
Kể ra thì dài dòng mà chuyện xảy ra lại rất nhanh, thoắt cái Trần Thì Công đã đỡ Ngô Linh Lan tới trước mặt hai chúng tôi.
Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?
Tôi không tự chủ được, tiếp tục giấu mình sau tấm lưng rộng của Trần Thanh. Anh ta đã biết từ trước Trần Thì Công chính là người rời bỏ tôi, à không, là rời bỏ Đoàn Niệm Tâm nhưng lại tỏ ra như không có gì, mặc kệ tôi tung tăng tới phủ Tường Quang. Quả là một nhân vật nguy hiểm.
Ngô Linh Lan trốn tránh ánh nhìn của tôi, nghiêng mặt về Trần Thì Công, trong khi hắn đã đeo lên được một lớp mặt nạ dày hàng vạn dặm.
Trần Thì Công nở nụ cười thật tươi cùng đôi mắt híp lại: "Kìa Tâm!"
Úi chà, thân thiết quá nhỉ?
Hắn đang mong đợi điều gì? Muốn tôi bật khóc rồi bỏ chạy sao?
Rất xin lỗi, nhưng Đoàn Niệm Tâm đã chết rồi. Đứng trước mặt cưng hiện tại là Nguyễn Từ Niệm Tâm xinh đẹp khả ái, cứ liệu hồn!
Trong lòng cười lạnh một tiếng, tôi gật đầu, giọng vô cùng dịu dàng: "Ừ."
Ừ? Tôi cũng không rõ vì sao mình chỉ có thể nói đúng được một từ ngắn gọn xúc tích tới như vậy. Có lẽ từ trong sâu thẳm bản thân tôi đã rất ghê tởm khuôn mặt kia, và thêm vào đó hắn lại chính là kẻ đã gián tiếp khiến Đoàn Niệm Tâm chết.
Đương nhiên Trần Thì Công bị tôi làm cho sững sờ, quên mất nên nói gì tiếp theo. Tôi trực tiếp bỏ qua vẻ mặt đáng buồn nôn kia, nhìn thẳng vào người vợ giả mạo của hắn gọi: "Linh Lan."
Phùng Tô lập tức xông lên chắn trước con gái, nét mặt hoảng sợ pha với tức giận:
"Không biết cô Niệm Tâm đang gọi ai?"
Tôi một bước đứng sang bên cạnh Trần Thanh – người nãy giờ vẫn mang dáng vẻ ung dung như xem kịch. Phùng Tô giận dữ vì tôi là kẻ khám phá ra sự thật, nhưng lại sợ hãi vì dù bà ta đã gọi được Trần Thì Công tới thì ở phe tôi đã có Trần Thanh, một người mà cảm giác "uy lực" còn hơn con rể hờ của bà ta tới cả trăm bậc.
Người đàn bà táng tận lương tâm đã giết chết chính con gái mình, không đáng được đứng giữa tôi và sự thật. Rốt cuộc thì Phùng Tô muốn bảo vệ con gái nên mới dang tay chắn, hay là sợ nỗi oan của đứa con gái còn lại sẽ bị phơi bày?
Tôi liền nghiêng mặt, lạnh lùng nhìn Phùng Tô. Bà ta tỏ ra vô cùng bất an, đôi mắt hết đảo qua Trần Thì Công lại tới nhìn tôi, miệng mím chặt. Đồng tử trong mắt Phùng Tô đã thu nhỏ lại, bà ta đang cảm thấy bị ánh nhìn của tôi uy hiếp. Phùng Tô bước dần sang bên cạnh, thu lại lông nhím bản thân vừa mới xù ra.
"Tâm, đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?" Trần Thì Công vội vã xen vào giữa, tôi liền chuyển quan nhìn hắn, cố gắng không để lộ vẻ khinh bỉ. Chà, thật giống như đang nói chuyện với Phùng vậy. "Em lên kinh đô từ bao giờ?"
Tôi không nhịn được liền bật cười, xem cách hắn xưng hô với tôi kìa. Tôi và hắn có tình cảm với nhau chắc? Trước mặt người-được-coi-là-vợ-mình mà hắn còn dám gọi tôi một tiếng "em" đầy thân thiết sao?
Trần Thì Công sửng sốt, đôi mày nhíu lại hỏi: "Vì sao em lại cười?"
Tôi liền xua tay tỏ ý không có gì. Nói nhiều quá, đằng này không muốn nói chuyện với anh, okay?
"Linh Lan, cô nói gì đi chứ?" Tôi tiếp tục phớt lờ Trần Thì Công.
Đương nhiên, hắn chịu nhục một lần thì được chứ lần thứ hai thì phải phản ứng lại. Trần Thì Công nghiêm mặt: "Tâm, em đang nói chuyện với ai thế? Còn anh là ai, vì sao vào đây được?" Câu sau là dành cho Trần Thanh.
Trần Thanh nhún vai một cái, cũng không thèm đáp lời Trần Thì Công.
Rất phối hợp với Trần Thì Công, tôi liền hỏi một câu không đầu không cuối: "Anh đang ôm ai thế?"
Lời vừa dứt, tôi vội vã đưa tay che miệng. Mẹ nó, thật là buồn nôn.
Sắc mặt Trần Thì Công dịu lại, đầu hơi nghiêng sang một bên, nuốt nước bọt rồi đáp: "Thực ra đây là vợ ta, nàng ấy tên Thủy." Sau đó mỉm cười thật dịu dàng, tay đưa lên chạm vào cổ mình một cái.
Cười cái con khỉ. Tôi chửi thầm trong đầu, xem kìa, hắn còn tỏ ra rất hãnh diện nữa. Hẳn là Trần Thì Công đang thể hiện rằng người hắn lấy tốt hơn tôi tới vạn lần, tôi đừng hòng mơ tưởng làm vợ hắn thêm chút nào nữa.
Hừ, bà đây thèm vào nhé.
Khoan đã! Trần Thì Công biết đây... không phải vợ hắn?
Tất cả những biểu hiện vừa rồi của Trần Thì Công đều thể hiện một điều: Hắn đang nói dối.
Xem kìa, cả người Trần Thì Công đang cứng đơ, không dám nhìn vào mắt tôi. Khi nãy tôi hai lần nhắc tới tên Linh Lan, Phùng Tô thì vội vã xông lên phản ứng lại, riêng Trần Thì Công không thèm hỏi một câu nào. Hắn chỉ muốn trốn tránh cái tên ấy thôi.
Nếu hắn thật sự đã biết sự thật, hẳn sẽ một lòng bảo vệ cho hai mẹ con Phùng Tô.
Khó nhằn rồi đây, chỉ mong mấy người Đỗ Chi mau kéo được Trần Thì Kiến tới. Có cha ở đây, Trần Thì Công đương nhiên sẽ không dám làm bậy.
Tôi lại mỉm cười: "Dạo này anh sống có tốt không?"
Lại một hồi buồn nôn nữa khiến tôi phải lập tức chạm vào tay Trần Thanh để lấy lại tinh thần. Phải công nhận rằng nhiều diễn viên thật giỏi, có thể đóng chung với những kẻ mình ghét cay ghét đắng.
Trần Thì Công giật mình, không ngờ tôi chuyển chủ đề nhanh tới vậy. Hắn khe khẽ thở phào rồi đáp: "Rất tốt, còn em thì sao?"
Tôi liền nhún vai, cười: "Không tệ."
Đồ khốn kiếp này, Đoàn Niệm Tâm mà ngươi muốn hỏi thăm đã chết được cả tháng trời rồi.
"Quên không giới thiệu, đây là Trần Thanh, thư lại trong phủ Đại an phủ của bố, à nhầm cha anh đó." Tôi quay sang nhìn Trần Thanh, nụ cười trở nên tươi hơn.
Trần Thanh cũng cười lại với tôi rồi mới quay về phía Trần Thì Công, cúi đầu chắp tay: "Cậu Công."
Trần Thì Công bán tín bán nghi nhìn Trần Thanh, nhíu mày hỏi: "Thư lại trong phủ cha ta? Trông anh lạ lắm, là người mới à?"
Trần Thanh rất ung dung trả lời: "Dạ bẩm, đúng là như vậy."
Trần Thì Công lại hỏi Trần Thanh thêm vài vấn đề nữa liên quan tới công việc của cha mình, anh đều trả lời rất trơn tru. Vậy ra Trần Thanh đúng là thư lại, tôi thì cứ nghĩ anh ta hẳn phải là một tên con trai nhà giàu nứt đố đổ vách ra ấy chứ.
Vì Trần Thanh là cấp dưới của cha Trần Thì Công nên hắn không dám lằng nhằng thêm, vội vã mời chúng tôi ra phòng khách uống trà. Phùng Tô vẫn đi theo sau Linh Lan, còn cô không dám nhìn ai kể cả tôi lẫn mẹ, chứng tỏ bản thân đã yếu đuối lắm rồi.
"Không biết hai người hôm nay tới phủ..." Trần Thì Công mở mồm, còn chưa nói xong đã bị tôi cướp lời.
"Đương nhiên là có việc quan trọng."
"Ta có thể hỏi là chuyện gì không?" Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, tỏ ý đe dọa rõ rệt.
Tôi thản nhiên lắc đầu đáp: "Bây giờ chưa phải lúc để nói."
Khi nãy tôi gọi tên Ngô Linh Lan không phải vì mục đích gì to tát mà chỉ muốn thử phản ứng của cả đám người bọn họ mà thôi. Ví dụ như Phùng Tô thì nổi giận xen sợ hãi, Trần Thì Công đại khái cũng lộ ra mình là kẻ không biết nói dối, lại luôn cố gắng tránh vấn đề quan trọng nhất. Riêng Linh Lan thì có vẻ đã bị mẹ mình khống chế, nhưng lại không đủ dũng cảm đối đầu với tôi nên cũng chọn trốn tránh.
Và tôi đã thấy được cách Phùng Tô và Trần Thì Công nhìn nhau, xem ra đã có một liên minh được tạo nên rồi.
Hôm nay Trần Thì Công đã nhận được kha khá sự ngạc nhiên từ tôi, mắt lúc nào cũng lồi ra như sắp rơi xuống đất.
Tôi mỉm cười, cúi đầu uống trà. Khi ngẩng đầu lên, tôi nhận ra Trần Thanh nãy giờ chưa hề rời mắt khỏi tôi. Thấy tôi nhìn sang, anh ta còn nháy mắt một cái khiến tôi phì cười, sau đó phải vội vã sửa lại dáng vẻ cho đứng đắn một chút.
Thật không ngờ tôi với Trần Thanh lại có thể không thèm quan tâm tới hoàn cảnh đến vậy.
Mất một lúc trôi qua, ngoại trừ Trần Thì Công sốt ruột muốn chết thì đại khái Phùng Tô và Ngô Linh Lan vẫn tiếp tục duy trì trạng thái của mình. Tôi đồ rằng Phùng Tô chỉ nói với Trần Thì Công rằng có người sắp lột mặt nạ của con gái mình chứ không tiết lộ là tôi; hoặc giả dụ có nói thì hắn cũng không tin. Bởi trước đây Đoàn Niệm Tâm đã yếu đuối thế nào khi bị hắn bỏ rơi, chắc chắn hắn biết rõ.
Trần Thì Công không thể tin được rằng một người như Đoàn Niệm Tâm sẽ có thể ép buộc Ngô Linh Lan phải nói ra sự thật.
Trần Thì Công rốt cục không nhịn nổi nữa đành lên tiếng: "Em còn muốn chờ tới bao giờ?"
Cùng lúc ấy, tôi thấy Trần Thanh mỉm cười nâng chén trà lên với mình, ra hiệu cuộc chơi đã bắt đầu. Tôi cũng nhoẻn miệng cười với anh rồi quay về phía Trần Thì Công: "Bây giờ."
Ngoài cửa liền có tiếng bước chân chạy vào, là một tên gia nhân thông báo đức ông, tức Trần Thì Kiến đã về. Cũng nhanh đấy chứ, không thì tôi cũng chẳng biết phải câu giờ thêm như thế nào nữa.
Trần Thì Kiến đi đầu, đằng sau là hai anh em họ Đỗ. Tôi mấp máy mấy từ trấn an Đỗ Chi, trong khi Trần Thì Công thấy cha thì lộ rõ vẻ sợ hãi. Coi như lá chắn của Phùng Tô và Ngô Linh Lan đã bị nứt một chút rồi.
Trần Thì Kiến tỏ ra khá ngạc nhiên khi thấy tôi và đồng bọn là Trần Thanh. Mắt ông đảo qua con trai và tôi mấy lượt, có vẻ như ông cũng không thể tưởng tượng nổi chuyện gì đang xảy ra.
"Có chuyện gì thế?" Trần Thì Kiến cất giọng hỏi.
Tôi đánh mắt sang Trần Thanh, trong khi mọi người ào ào chào hỏi thì anh đứng bật dậy và đi thật nhanh tới phía Trần Thì Kiến. Nếu để Trần Thì Công mở lời trước e rằng chúng tôi sẽ chịu một chút thiệt thòi, Trần Thanh rất hiểu điều này.
Trần Thì Kiến chăm chú nghe anh nói, sắc mặt ngày càng tối tăm.
Và cứ như vậy, cả Phùng Tô lẫn Ngô Linh Lan bị quan binh giải một chặp tới phủ Kiểm Pháp tra xét. Trần Thì Công muốn bao che cho mẹ con Phùng Tô cũng không nổi.
Cũng đâu phải tự nhiên mà cha hắn được người đời gọi là "Đại an phủ trong như nước". Vụ án mạng mà nạn nhân bị rạch mặt không tra được thân phận đã được một thời gian rồi, người làm quan như Trần Thì Kiến đâu thể bỏ qua nếu có manh mối.
Tới phủ Kiểm Pháp, đám bốn người bao gồm tôi, hai anh em họ Đỗ và Trần Thì Công bị mời ra phòng tiếp khách ngồi bởi thân phận không liên quan, chỉ riêng Trần Thanh với cái chức thư lại be bé mới được vào.
Trần Thì Công lo lắng cho Ngô Linh Lan là thật, đây là điều mà tôi thắc mắc và cũng không tài nào hiểu được. Như Đỗ Chi đã nói thì hắn không hề có tình cảm với vợ mình là Lưu Bích Thủy, nhưng đối với vợ giả - Ngô Linh Lan, thì hắn lại luôn tỏ ra chăm sóc và quan tâm. Tôi không hề nhìn ra bất cứ sự giả dối nào từ Trần Thì Công.
Vậy từ đó có thể suy ra rằng Trần Thì Công không yêu Lưu Bích Thủy nhưng chắc chắn hắn có tình cảm với Ngô Linh Lan. Và vì thế, biết rõ vợ mình bị thay thế nhưng hắn vẫn muốn bảo vệ cho Linh Lan. Chỉ là Trần Thì Công không ngờ được người tới vén màn sự thật lại là tôi – người mà hắn đã bỏ rơi.
Xem nào, trong câu chuyện đầy rối rắm này còn chi tiết nào mà tôi chưa đụng tới?
Hừm... phải rồi, tôi đã giành được sự thiện cảm của Phùng Tô vì chúng tôi cùng quê: Phủ Hạ Hồng. Được rồi, tôi cần phải biết được những chuyện đã xảy ra ba năm về trước, khi Trần Thì Công vẫn chưa rời bỏ Đoàn Niệm Tâm để lên kinh đô.
Tôi đứng bật dậy, khiến ba người còn lại chú ý. Toan bước đi nhưng lại nhớ tới lời dặn của Trần Thanh, tôi liền nhờ Đỗ Quân đưa mình đi, đoạn dặn dò Đỗ Chi để mắt tới Trần Thì Công. Có trời mới biết nếu chúng tôi đi hết thì hắn dựa vào cái danh là con trai của Đại an phủ sứ mà làm những trò gì. Đỗ Chi rất khó chịu vì phải ở lại nhưng tôi không có thời gian để kỳ kèo với cô.
Tôi vỗ vai Đỗ Chi, rất thông cảm nói cô chịu đựng rồi dắt Đỗ Quân chạy biến.
Thật sự rất nhớ xe máy và điện thoại di động, nếu có chúng ở đây thì tôi sẽ không phải chạy hộc tốc cả quãng đường dài đi tìm Đoàn Nhữ Hài để hỏi chuyện. Tên nhóc này lại không ngoan ngoãn ở nhà, còn chạy ra hội quán gì đó toàn là những học trò đang chờ tới ngày ứng thí. Cũng may là hội quán không cách phủ Kiểm Pháp quá xa, chỉ mất chừng một khắc đồng hồ là đến.
Nhìn thấy Hài, tôi lập tức tăng xông, thiếu chút nữa đã nhảy vào đập cho một trận. Đoàn Nhữ Hài trợn mắt lên nhìn tôi uống liền tù tì ba bát nước, rồi đập cái "rầm" xuống bàn khiến bạn bè cậu vội vã bỏ chạy.
Không để mất thêm thời gian, tôi trực tiếp vào luôn đề chính, tóm tắt qua mọi chuyện cho Đoàn Nhữ Hài nghe. Dù sao cậu ta cũng sẽ không chịu kể lại câu chuyện đau lòng của chị gái mình cho tôi nghe mà không có lý do đâu.
Đoàn Nhữ Hài thốt lên ngay sau khi tôi kể xong: "Trời đất ơi, nghe chị nói mà tôi hồi hộp quá. Thế nhìn thấy chị hắn nói sao?"
Tôi lườm: "Giờ còn bàn đến chuyện ấy à? Mau nói cho tôi chuyện ba năm trước giữa chị gái cậu và tên Công kia đi. Hừ, ngay từ đầu cậu kể rõ thì có phải đỡ mất thời gian không? Tôi lại cứ nghĩ tên khốn nạn bỏ chị cậu khi lên kinh đô ứng thí chứ..."
"Chị cũng bớt lảm nhảm đi." Đoàn Nhữ Hài không kém cạnh, lườm lại tôi. "Đấy là do chị tự tưởng tượng ra đấy chứ. Ba năm trước, khi ấy Đại an phủ sứ kinh sư bây giờ vẫn còn là an phủ của phủ Hạ Hồng. Tên kia với chị tôi quen nhau cũng chỉ được một thời gian ngắn, về sau hắn theo cha tới phủ Thiên Trường nên bỏ chị ấy."
Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Phùng Tô nói bà ta ở Tứ Kỳ, vậy có khả năng Trần Thì Công và Ngô Linh Lan cũng quen biết nhau không?"
Đoàn Nhữ Hài gật đầu: "Rất có thể. Tên khốn ấy không mê sách vở mà thích học võ. Cha hắn có mỗi thằng con trai, vừa nuông chiều vừa sợ hư con, thấy hắn như vậy cũng để con chạy khắp nơi tìm thầy giỏi để theo. Nhất định trong khoảng thời gian Đại an phủ Thì Kiến còn ở Hạ Hồng thì thằng con mất nết của ông ta đã có một đoạn tình cảm với người mà chị nói rồi."
Tôi nhìn Đoàn Nhữ Hài thật cảm thông, cậu ta chắc phải hận Trần Thì Công lắm. Mỗi câu nói đều tránh không nhắc tới tên hắn, mà khi nghe thấy tên cũng để lộ vẻ mặt chán ghét. Cũng phải thôi, Đoàn Nhữ Hài thương chị gái lắm mà.
"Dường như hắn có tình cảm không ít đối với Ngô Linh Lan, nếu nói phát triển tình cảm sau khi cô ta thay thế Lưu Bích Thủy thì liệu có quá kệch cỡm không?" Tôi cụp mắt suy nghĩ.
Đoàn Nhữ Hài nhìn tôi rồi nói: "Tôi không nói là không thể, nhưng thử nghĩ mà xem, có người đàn ông nào lại đi yêu người đã bí mật thay thế cho vợ mình trong khi đến vợ thật hắn còn không có tình cảm? Hơn nữa Lưu Bích Thủy lại là do cha hắn ép cưới, hắn thì sợ cha tới vậy..."
"Vì thế..." Tôi búng tay. "Hắn là muốn bảo vệ cho người mà trước đây mình đã có tình cảm..."
Đoàn Nhữ Hài nhếch môi: "Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."
Lòng tôi nóng như lửa đốt, không biết trong thời gian tôi tìm hiểu thông tin chỗ Đoàn Nhữ Hài thì ở phủ Đại an phủ đã xử án tới đâu rồi?
Tôi cảm ơn Đoàn Nhữ Hài một câu rồi đứng bật dậy, nhưng tay cậu ta đã đặt trên vai tôi ép tôi phải ngồi xuống. Bị ấn vào vết thương đau thấu trời, tôi kêu toáng lên. Đỗ Quân đang ngồi bàn bên cạnh cũng phi thân một bước, đứng ngay sát cạnh tôi.
Đoàn Nhữ Hài mặt tối sầm, khẽ quát: "Vết thương của chị còn chưa khỏi sao?"
Câu hỏi của Đoàn Nhữ Hài còn khiến cả Đỗ Quân vẻ mặt biến sắc.
Trời ạ, còn dây dưa thêm nữa.
Tôi vội bỏ tay ra khỏi vai, chớp chớp mắt thật ngây thơ: "Không, không. Khỏi rồi, vì cậu chạm vào nên hơi đau một chút thôi!"
Đem hết tội đổ lên đầu người khác là một cách vô cùng thông minh.
"Thôi thôi, tôi phải quay lại phủ Kiểm Pháp đây. Mất thời gian quá!"
Đoàn Nhữ Hài không kịp phản đối, tôi đã lại sử dụng chiêu cũ: Kéo Đỗ Quân chạy thẳng ra ngoài. Vì sao người ta lại cứ phải nói dông nói dài mất thời gian như vậy nhỉ, không thấy chuyện quan trọng ở đây là gì sao?
Về tới phủ Kiểm Pháp, Đỗ Chi thông báo một lượt về tình hình. Bên trong dù đã sử dụng tới cực hình nhưng Phùng Tô vẫn ngậm chặt miệng, nhất định không khai gì.
"Vì sao anh Thanh không báo với Đại an phủ sứ về việc chị Thủy bị giả mạo nhỉ?" Đỗ Chi thì thầm hỏi tôi.
Tôi thở dài, đương nhiên là vì trước đó tôi đã nhờ Trần Thanh hãy bảo vệ Ngô Linh Lan hết mức có thể. Có lẽ chính vì vậy mà anh tạm giấu đi chuyện Lưu Bích Thủy bị giả mạo với Trần Thì Kiến. Nhưng dù thế nào, sự thật rồi cũng sẽ bị tìm ra và khi ấy Ngô Linh Lan sẽ phải đối mặt với những hình phạt rất tàn khốc.
Đỗ Quân giúp tôi lẻn vào phòng mà Ngô Linh Lan bị tạm giam bằng cách đứng ngoài cửa ba hoa một hồi về cái danh Ngũ đô chỉ huy sứ với tên gác cửa, còn Đỗ Chi vẫn gánh vác nhiệm vụ trông coi Trần Thì Công không cho hắn làm bậy.
Ngô Linh Lan ngồi trong góc phòng, hai mắt sưng húp. Nghe tiếng tôi gọi tên, Ngô Linh Lan đột nhiên trở nên mất bình tĩnh, lao về phía tôi. Không để cô động thủ trước, tôi lập tức giơ tay cho Ngô Linh Lan một cái bạt tai thật kêu.
Hi vọng Đỗ Quân có đủ khả năng giữ tên gác cửa bên ngoài lâu một chút, tôi không chắc mình có thể thuyết phục Ngô Linh Lan dễ dàng như ngày hôm trước, nhất là khi Phùng Tô – mẹ của cô ta đang bị tra xét bên ngoài.
Ngô Linh Lan bị tôi tát, cả người lảo đảo rồi tự ngã xuống đất ôm mặt rấm rứt khóc. "Đấm" xong, phải đến "xoa".
Tôi đỡ cô ngồi lên ghế, nói: "Lan, tôi biết cô không hề ghét bỏ chị gái mình. Vậy tại sao cô lại để chị mình chịu oan ức tới mức chết cũng không thể siêu thoát?"
Ngô Linh Lan ngẩng lên nhìn tôi, nét mặt ngơ ngác: "Tôi không..."
"Có phải ba năm trước cô đã quen Trần Thì Công, hai người đều có tình cảm với nhau không?"
Ngô Linh Lan không trả lời, nhưng thái độ của cô chính đã thay cho cái gật đầu.
Tôi không có nhiều thời gian, đành nói tiếp: "Sau đó hắn phải theo cha đi nơi khác, hẹn cô một ngày sẽ rước cô về làm vợ. Nhưng cuối cùng khi cô lên kinh đô lại phát hiện hắn đã lấy vợ, hơn nữa lại chính là chị gái song sinh đã thất lạc mười năm trước của cô?"
"Sao cô..." Linh Lan há hốc miệng, lắp bắp hỏi.
"Tình cảm nam nữ dù sao cũng không bằng gia đình tương phùng, đối với cô chị gái vẫn quan trọng hơn. Thế nhưng mẹ cô lại muốn cô mới là người làm dâu nhà giàu, nên mới lập kế hoạch bắt cóc chị gái cô và thay thế cô vào trong phủ Tường Quang." Tôi tiếp tục nói theo tất cả những gì mình đã suy đoán.
Ngô Linh Lan bật khóc: "Tôi không ngờ mẹ lại nhẫn tâm giết chị ấy..."
Tôi giang tay ôm Ngô Linh Lan vào lòng, vỗ vỗ lên lưng an ủi. Cô gái này thật sự rất đáng thương. Người yêu biến thành chồng của chị gái mình, sau đó mẹ ra tay giết chị gái. Không phải là cô đã mất hết tất cả hay sao?
"Chị gái tôi... tên là Linh Khuê... Mười năm trước chạy loạn, chúng tôi lạc mất nhau. Tôi cùng mẹ sống ở Hạ Hồng, mãi gần đây mới lên kinh đô. Gặp lại chị Khuê, tôi hạnh phúc biết bao... nhưng khi phát hiện ra Thì Công đã lấy chị ấy... tôi..."
"Cô cảm thấy đau lòng, giống như bị phản bội." Tôi thay Linh Lan nói nốt. "Vậy mẹ cô đã giết Linh Khuê như thế nào?"
Ngô Linh Lan lắc đầu: "Sau khi tôi vào phủ thay chị, có một lần hỏi thăm... mẹ đã mắng tôi, rồi nói lỡ mồm rằng 'chị mày chết bờ chết bụi rồi...'"
Tôi nhíu mày, vậy thì vụ án vẫn phải từ Phùng Tô mới có thể trở nên sáng tỏ.
"Lan, nghe tôi nói." Tôi nắm lấy tay Linh Lan, nhìn sâu vào mắt cô. "Mẹ cô đã gây ra một chuyện không thể dung thứ, cô không nên bảo vệ bà ấy thêm nữa. Chị gái cô không có tội tình, vì cớ gì lại để chị ấy phải chịu nỗi oan chết không có người nhận như thế?"
"Tôi... tôi phải làm thế nào?" Ngô Linh Lan sợ hãi hỏi.
Tôi cắn môi, khó khăn trả lời: "Cô phải tố cáo mẹ mình."
Nếu Ngô Linh Lan cứ nhất quyết không chịu nói ra tất cả thì Trần Thanh sẽ là người làm việc đó với Trần Thì Kiến. Điều tra người chết thì khó nhưng người còn sống thì chỉ cần có thời gian là được.
Dù Ngô Linh Lan và Phùng Tô có giấu diếm kỹ càng tới mức nào thì đám gia nhân trong phủ Tường Quang cũng vẫn nhận ra điểm khác biệt mà thôi. Và khi ấy, Ngô Linh Lan sẽ bị coi là đồng phạm giết người cùng Phùng Tô, phải chịu mức án tương đương.
Ngô Linh Lan phải là người tố cáo mới có cơ hội được giảm án.
Tôi nói sơ qua với cô về tình hình, sau đó để lại một câu kinh điển: "Quay đầu là bờ."
Đoạn, theo đường cũ trèo ra ngoài cửa sổ.
Nghe Trần Thanh nói, buổi xử án hôm ấy đúng là loạn không tả nổi. Khi Phùng Tô tóc tai rũ rượi, nhất định không chịu nhận tội thì Ngô Linh Lan được đưa vào, vừa khóc vừa kể tội mẹ mình. Trần Thì Kiến cũng bị chuyện này làm choáng váng một hồi, thật không ngờ người đang quỳ dưới đất lại không phải con dâu mình.
Đoạn tình giữa Ngô Linh Lan và Trần Thì Công, tôi nhờ Trần Thanh giữ kín. Tôi không muốn cô ấy vì tến khốn nạn kia mà phải chịu bất cứ tội vạ gì thêm nữa. Bởi vậy mà Trần Thì Công may mắn thoát tội trước cha mình, và một phần vì Phùng Tô bị con gái tố cáo mà phát điên không màng gì tới hắn nữa.
Gia đình bán lụa, cha mẹ nuôi của Lưu Bích Thủy – hay còn gọi là Ngô Linh Khuê – về sau được gọi đến xác nhận chuyện nhận nuôi, đau đớn nhận xác con.
Tôi gặp Trần Thì Công ở bên ngoài phủ Đại an phủ, dáng vẻ của hắn như đang chờ tôi vậy. Trần Thì Công nhìn tôi với ánh mắt phức tạp. Tôi biết, hắn vừa ghét tôi lại vừa cảm ơn tôi vì đã không nói ra chuyện giữa hắn và Ngô Linh Lan.
"Chúng ta ngả bài với nhau đi, đừng giả bộ thêm nữa." Tôi thở dài, nói với Trần Thì Công.
Hắn mỉm cười đầy tâm sự: "Được, ta còn đang tự hỏi sẽ phải diễn kịch với cô tới khi nào."
Im lặng một lúc lâu, Trần Thì Công mới cất lời: "Khi chúng ta mới gặp nhau, dường như cô không nhận ra ta thì phải... Hơn nữa, so với ba năm trước cô thay đổi nhiều quá."
Tôi gật đầu cười: "Ừ, bởi tôi không phải Đoàn Niệm Tâm ngày xưa nữa rồi."
Vì đã ngả bài nên không còn gì giấu diếm nữa, từ Trần Thì Công tôi đã moi ra được hết câu chuyện rắc rối giữa hắn và hai chị em song sinh Linh Khuê và Linh Lan.
Trần Thì Công thật lòng yêu Linh Lan, mong được lấy cô làm vợ nhưng cha hắn không đồng ý, nói rằng đã hứa hôn với gia đình bán lụa – vốn từng giúp đỡ Trần Thì Kiến rất nhiều khi trong thời gian ông từng ở kinh đô. Còn Lưu Bích Thủy có diện mạo giống hệt Ngô Linh Lan nhưng tính cách lại quá khác biệt nên Trần Thì Công mới ghét bỏ cô ấy.
Còn hai mẹ con Phùng Tô sau khi lên kinh đô vô tình gặp lại Lưu Bích Thủy mới nảy sinh ý nghĩ "thay mận đổi đào". Phùng Tô lợi dụng tình cảm lâu ngày không gặp giữa họ, gọi Lưu Bích Thủy tới nhà không biết bao nhiêu lần chỉ nhằm tìm hiểu về thói quen sinh hoạt hàng ngày, rồi đòi hỏi con gái đưa bà ta vào trong phủ làm việc. Sắp xếp mọi thứ xong cũng là lúc Phùng Tô bắt nhốt Lưu Bích Thủy, đồng thời thế chỗ bằng Ngô Linh Lan. Có lẽ trong thời gian bị giam giữ, giữa Phùng Tô và Lưu Bích Thủy đã nảy sinh mâu thuẫn khiến bà ta phải dùng độc giết con gái mình.
Phía phủ Kiểm Pháp xử Phùng Tô tội tử hình, bị voi giày chết. Còn Ngô Linh Lan do biết mà không tố cáo, bị phạt thích chữ vào mặt, đày ra Tảo xã làm nô dịch cày ruộng. Tôi đã có ý xin xỏ cho Ngô Linh Lan nhưng bị không thành.
"Án Tấm Cám" tới đây là kết thúc, tôi cũng không ngờ có thể từ một người con gái bị rạch mặt mà truy ra được một câu chuyện thương tâm tới như thế. Tôi thật lòng mong Lưu Bích Thủy sẽ gặp được một anh Quỷ Dẫn Đường đẹp trai, nhanh chóng đầu thai chứ không ở lại trần gian dọa nạt người tốt như tôi nữa.
Không biết Đỗ Quân bép xép với Trần Thanh cái gì mà Phạm Bân vừa về tới nhà đã bị lôi sang kiểm tra vết thương trên vai của tôi. Kết quả phát hiện ra không những không lành, mà còn bị rách thêm, máu chảy ướt cả vạt áo trong. Đương nhiên đây là do tôi bấm vào để đau mà khóc lóc lừa Phùng Tô, mỗi ngày đều đã lau sạch rồi dùng vải quấn rồi mà máu vẫn chảy thêm.
Phạm Bân vừa băng lại cho tôi vừa mắng: "Đầu cô toàn đất phải không? Muốn tay mình bị phế đi luôn hả?"
"Nghiêm trọng vậy à?" Tôi nghe y dọa mà run cả người.
Phạm Bân lườm tôi muốn cháy mặt: "Cô cứ tiếp tục vô trách nhiệm như vậy đi. Chỉ hại người khác lo lắng mà thôi."
Tôi gật như gà mổ thóc, không dám nói thêm gì nữa.
Băng bó xong xuôi, tôi cùng Phạm Bân đi ra phòng khách, trong đám người có thêm một khuôn mặt mới: Đoàn Nhữ Hài. Không những vậy, cậu ta còn xách theo mấy túi đồ.
Đỗ Quân vui vẻ giải thích, để tiện cho tôi dưỡng thương thì họ quyết định mời Đoàn Nhữ Hài tới ở cùng luôn, vì đằng nào nhà của Đỗ Quân cũng khá rộng, có nhiều phòng trống.
Mí mắt tôi giật giật, khoe của trá hình?
Vốn là Đoàn Niệm Tâm theo em trai lên kinh chuẩn bị ứng thí để dễ bề chăm sóc trong khi mẹ đi buôn bán, nên nơi ở cũ kia cũng chỉ là nhà trọ tạm thời mà thôi. Nay tự nhiên lại có người cho ở nhờ miễn phí, cung cấp đồ ăn thức uống miễn phí nốt, tội gì mà không đồng ý chứ?
Mãi về sau này tôi mới biết lý do Đoàn Nhữ Hài được mời đến ở nhà Đỗ Quân không hoàn toàn là vì tôi. Cậu ta vốn là một học trò có tri thức rộng, đã được triều đình chú ý từ trước. Việc ở nhà Đỗ Quân cũng chỉ là một đãi ngộ nho nhỏ nhằm thu phục lòng người.
Trần Thanh cười nói: "Có em Hài ở đây, Niệm Tâm sẽ không ra ngoài một mình nữa đúng không?"
Đoạn, đôi mắt chứa đựng cả đại dương sóng biếc ấy liếc sang tôi. Cả người tôi rụt lại, không dám cãi câu nào.
Đoàn Nhữ Hài ưỡn ngực nói: "Anh yên tâm, có tôi là chị Tâm ngoan ngoãn ngay."
Tôi bĩu môi một cái thật lâu.
"Nhưng mà... vì sao các anh phải giữ tôi trong nhà mãi như thế? Vì sao tôi không thể đi ra ngoài một mình?" Tôi gân cổ lên, ít nhất phải để bà đây biết lý do chứ.
Tôi vừa dứt lời, không khí bỗng trở nên nặng nề. Chà, e là lại có chuyện không hay xảy ra rồi.
Đỗ Quân nét mặt nghiêm trọng, trầm giọng nói: "Cho tới hiện tại đã phát hiện được bốn xác chết rồi."
Trần Thanh tiếp lời: "Đúng là một vụ án giết người hàng loạt như nàng đã từng nhắc tới. Đối tượng nhằm vào các thiếu nữ từ mười bốn tới mười tám, chưa lấy chồng."
Bùm! Trong đầu tôi nổ một tiếng thật to.
Cái gì... Lại có người chết sao?
- ---
(*) An phủ Hạ Hồng: Theo Đại Việt sử ký toàn thư: "Năm 1292, bổ Trần Thì Kiến làm An phủ lộ Yên Khang (Ninh Bình)."
Nhưng để cho phù hợp với diễn biến truyện truyện, tác giả xin được phép đổi thành làm an phủ phủ Hạ Hồng (quê của 2 chị em Tâm, Hài và mẹ con Phùng Tô).
(*) Tảo xã: Xã Nhật Tảo, thuộc tỉnh Hoài Đức, Hà Tây bây giờ.
Bay ngược thời gian về quá khứ rồi mà vẫn không thể tránh nổi khuôn mặt chết dẫm của Phùng. Gì nữa đây? Trần Thì Công là kiếp trước của Phùng à?
Ngoài sự ngạc nhiên, tôi còn phải tự đè nén bản thân tránh việc chạy lên cho hắn một đạp bằng cách gửi đến hắn một cái lườm thật sâu đậm.
"Niệm Tâm?" Trần Thanh khẽ chạm vào tay tôi, gọi một câu.
Tôi vỗ vào tay anh một cái, ra hiệu mình vẫn ổn. Nhưng vì lý do gì mà tôi phải để người khác biết mình không sao cơ chứ? Và hơn nữa, Trần Thì Công nhìn thấy tôi lại để lộ muôn vàn sắc thái. Từ cứng đơ người, cho đến sợ hãi và tới giờ là... khinh rẻ?
Phải rồi, tôi và Trần Thì Công có quen biết từ trước. Lần ấy nghe cha hắn nói thì chúng tôi cũng khá thân thiết, vậy đáng ra Trần Thì Công phải tươi tỉnh mặt mũi lên chứ. Cái bộ dạng như muốn tiễn vong của hắn đâu phải là dành cho một người bạn cũ?
Tôi liền huých tay Trần Thanh, tỏ vẻ rất bình tĩnh mà thì thầm hỏi: "Này, vì sao con trai của Đại an phủ sứ lại có vẻ không ưa tôi cho lắm nhỉ?"
Không gọi tên để chứng tỏ tôi không muốn có liên quan gì tới hắn hết.
Trần Thanh cúi thấp đầu, cũng bình tĩnh không kém đáp: "Nghe nói hắn đã hứa hôn với nàng, nhưng cuối cùng lại lên kinh đô và lấy người khác."
Câu trả lời của Trần Thanh thật ngoài dự đoán.
Tôi vì quá choáng váng mà tạm thời bỏ qua việc anh đã thay đổi cách xưng hô và vì sao anh lại biết chuyện, chỉ tập trung vào cái gọi là "hứa hôn" ấy. Trần Thì Công là người mà Đoàn Nhữ Hài đã nhắc tới, là lý do khiến Niệm Tâm chân chính mắc bệnh rồi qua đời?
Ôi không, Trần Thì Công và Phùng. Dù ở kiếp trước hay kiếp này, hắn vẫn phải bước cái chân thối vào cuộc đời tôi mới chịu sao?
Đoàn Niệm Tâm, cô đã chịu khổ rồi.
Kể ra thì dài dòng mà chuyện xảy ra lại rất nhanh, thoắt cái Trần Thì Công đã đỡ Ngô Linh Lan tới trước mặt hai chúng tôi.
Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?
Tôi không tự chủ được, tiếp tục giấu mình sau tấm lưng rộng của Trần Thanh. Anh ta đã biết từ trước Trần Thì Công chính là người rời bỏ tôi, à không, là rời bỏ Đoàn Niệm Tâm nhưng lại tỏ ra như không có gì, mặc kệ tôi tung tăng tới phủ Tường Quang. Quả là một nhân vật nguy hiểm.
Ngô Linh Lan trốn tránh ánh nhìn của tôi, nghiêng mặt về Trần Thì Công, trong khi hắn đã đeo lên được một lớp mặt nạ dày hàng vạn dặm.
Trần Thì Công nở nụ cười thật tươi cùng đôi mắt híp lại: "Kìa Tâm!"
Úi chà, thân thiết quá nhỉ?
Hắn đang mong đợi điều gì? Muốn tôi bật khóc rồi bỏ chạy sao?
Rất xin lỗi, nhưng Đoàn Niệm Tâm đã chết rồi. Đứng trước mặt cưng hiện tại là Nguyễn Từ Niệm Tâm xinh đẹp khả ái, cứ liệu hồn!
Trong lòng cười lạnh một tiếng, tôi gật đầu, giọng vô cùng dịu dàng: "Ừ."
Ừ? Tôi cũng không rõ vì sao mình chỉ có thể nói đúng được một từ ngắn gọn xúc tích tới như vậy. Có lẽ từ trong sâu thẳm bản thân tôi đã rất ghê tởm khuôn mặt kia, và thêm vào đó hắn lại chính là kẻ đã gián tiếp khiến Đoàn Niệm Tâm chết.
Đương nhiên Trần Thì Công bị tôi làm cho sững sờ, quên mất nên nói gì tiếp theo. Tôi trực tiếp bỏ qua vẻ mặt đáng buồn nôn kia, nhìn thẳng vào người vợ giả mạo của hắn gọi: "Linh Lan."
Phùng Tô lập tức xông lên chắn trước con gái, nét mặt hoảng sợ pha với tức giận:
"Không biết cô Niệm Tâm đang gọi ai?"
Tôi một bước đứng sang bên cạnh Trần Thanh – người nãy giờ vẫn mang dáng vẻ ung dung như xem kịch. Phùng Tô giận dữ vì tôi là kẻ khám phá ra sự thật, nhưng lại sợ hãi vì dù bà ta đã gọi được Trần Thì Công tới thì ở phe tôi đã có Trần Thanh, một người mà cảm giác "uy lực" còn hơn con rể hờ của bà ta tới cả trăm bậc.
Người đàn bà táng tận lương tâm đã giết chết chính con gái mình, không đáng được đứng giữa tôi và sự thật. Rốt cuộc thì Phùng Tô muốn bảo vệ con gái nên mới dang tay chắn, hay là sợ nỗi oan của đứa con gái còn lại sẽ bị phơi bày?
Tôi liền nghiêng mặt, lạnh lùng nhìn Phùng Tô. Bà ta tỏ ra vô cùng bất an, đôi mắt hết đảo qua Trần Thì Công lại tới nhìn tôi, miệng mím chặt. Đồng tử trong mắt Phùng Tô đã thu nhỏ lại, bà ta đang cảm thấy bị ánh nhìn của tôi uy hiếp. Phùng Tô bước dần sang bên cạnh, thu lại lông nhím bản thân vừa mới xù ra.
"Tâm, đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?" Trần Thì Công vội vã xen vào giữa, tôi liền chuyển quan nhìn hắn, cố gắng không để lộ vẻ khinh bỉ. Chà, thật giống như đang nói chuyện với Phùng vậy. "Em lên kinh đô từ bao giờ?"
Tôi không nhịn được liền bật cười, xem cách hắn xưng hô với tôi kìa. Tôi và hắn có tình cảm với nhau chắc? Trước mặt người-được-coi-là-vợ-mình mà hắn còn dám gọi tôi một tiếng "em" đầy thân thiết sao?
Trần Thì Công sửng sốt, đôi mày nhíu lại hỏi: "Vì sao em lại cười?"
Tôi liền xua tay tỏ ý không có gì. Nói nhiều quá, đằng này không muốn nói chuyện với anh, okay?
"Linh Lan, cô nói gì đi chứ?" Tôi tiếp tục phớt lờ Trần Thì Công.
Đương nhiên, hắn chịu nhục một lần thì được chứ lần thứ hai thì phải phản ứng lại. Trần Thì Công nghiêm mặt: "Tâm, em đang nói chuyện với ai thế? Còn anh là ai, vì sao vào đây được?" Câu sau là dành cho Trần Thanh.
Trần Thanh nhún vai một cái, cũng không thèm đáp lời Trần Thì Công.
Rất phối hợp với Trần Thì Công, tôi liền hỏi một câu không đầu không cuối: "Anh đang ôm ai thế?"
Lời vừa dứt, tôi vội vã đưa tay che miệng. Mẹ nó, thật là buồn nôn.
Sắc mặt Trần Thì Công dịu lại, đầu hơi nghiêng sang một bên, nuốt nước bọt rồi đáp: "Thực ra đây là vợ ta, nàng ấy tên Thủy." Sau đó mỉm cười thật dịu dàng, tay đưa lên chạm vào cổ mình một cái.
Cười cái con khỉ. Tôi chửi thầm trong đầu, xem kìa, hắn còn tỏ ra rất hãnh diện nữa. Hẳn là Trần Thì Công đang thể hiện rằng người hắn lấy tốt hơn tôi tới vạn lần, tôi đừng hòng mơ tưởng làm vợ hắn thêm chút nào nữa.
Hừ, bà đây thèm vào nhé.
Khoan đã! Trần Thì Công biết đây... không phải vợ hắn?
Tất cả những biểu hiện vừa rồi của Trần Thì Công đều thể hiện một điều: Hắn đang nói dối.
Xem kìa, cả người Trần Thì Công đang cứng đơ, không dám nhìn vào mắt tôi. Khi nãy tôi hai lần nhắc tới tên Linh Lan, Phùng Tô thì vội vã xông lên phản ứng lại, riêng Trần Thì Công không thèm hỏi một câu nào. Hắn chỉ muốn trốn tránh cái tên ấy thôi.
Nếu hắn thật sự đã biết sự thật, hẳn sẽ một lòng bảo vệ cho hai mẹ con Phùng Tô.
Khó nhằn rồi đây, chỉ mong mấy người Đỗ Chi mau kéo được Trần Thì Kiến tới. Có cha ở đây, Trần Thì Công đương nhiên sẽ không dám làm bậy.
Tôi lại mỉm cười: "Dạo này anh sống có tốt không?"
Lại một hồi buồn nôn nữa khiến tôi phải lập tức chạm vào tay Trần Thanh để lấy lại tinh thần. Phải công nhận rằng nhiều diễn viên thật giỏi, có thể đóng chung với những kẻ mình ghét cay ghét đắng.
Trần Thì Công giật mình, không ngờ tôi chuyển chủ đề nhanh tới vậy. Hắn khe khẽ thở phào rồi đáp: "Rất tốt, còn em thì sao?"
Tôi liền nhún vai, cười: "Không tệ."
Đồ khốn kiếp này, Đoàn Niệm Tâm mà ngươi muốn hỏi thăm đã chết được cả tháng trời rồi.
"Quên không giới thiệu, đây là Trần Thanh, thư lại trong phủ Đại an phủ của bố, à nhầm cha anh đó." Tôi quay sang nhìn Trần Thanh, nụ cười trở nên tươi hơn.
Trần Thanh cũng cười lại với tôi rồi mới quay về phía Trần Thì Công, cúi đầu chắp tay: "Cậu Công."
Trần Thì Công bán tín bán nghi nhìn Trần Thanh, nhíu mày hỏi: "Thư lại trong phủ cha ta? Trông anh lạ lắm, là người mới à?"
Trần Thanh rất ung dung trả lời: "Dạ bẩm, đúng là như vậy."
Trần Thì Công lại hỏi Trần Thanh thêm vài vấn đề nữa liên quan tới công việc của cha mình, anh đều trả lời rất trơn tru. Vậy ra Trần Thanh đúng là thư lại, tôi thì cứ nghĩ anh ta hẳn phải là một tên con trai nhà giàu nứt đố đổ vách ra ấy chứ.
Vì Trần Thanh là cấp dưới của cha Trần Thì Công nên hắn không dám lằng nhằng thêm, vội vã mời chúng tôi ra phòng khách uống trà. Phùng Tô vẫn đi theo sau Linh Lan, còn cô không dám nhìn ai kể cả tôi lẫn mẹ, chứng tỏ bản thân đã yếu đuối lắm rồi.
"Không biết hai người hôm nay tới phủ..." Trần Thì Công mở mồm, còn chưa nói xong đã bị tôi cướp lời.
"Đương nhiên là có việc quan trọng."
"Ta có thể hỏi là chuyện gì không?" Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, tỏ ý đe dọa rõ rệt.
Tôi thản nhiên lắc đầu đáp: "Bây giờ chưa phải lúc để nói."
Khi nãy tôi gọi tên Ngô Linh Lan không phải vì mục đích gì to tát mà chỉ muốn thử phản ứng của cả đám người bọn họ mà thôi. Ví dụ như Phùng Tô thì nổi giận xen sợ hãi, Trần Thì Công đại khái cũng lộ ra mình là kẻ không biết nói dối, lại luôn cố gắng tránh vấn đề quan trọng nhất. Riêng Linh Lan thì có vẻ đã bị mẹ mình khống chế, nhưng lại không đủ dũng cảm đối đầu với tôi nên cũng chọn trốn tránh.
Và tôi đã thấy được cách Phùng Tô và Trần Thì Công nhìn nhau, xem ra đã có một liên minh được tạo nên rồi.
Hôm nay Trần Thì Công đã nhận được kha khá sự ngạc nhiên từ tôi, mắt lúc nào cũng lồi ra như sắp rơi xuống đất.
Tôi mỉm cười, cúi đầu uống trà. Khi ngẩng đầu lên, tôi nhận ra Trần Thanh nãy giờ chưa hề rời mắt khỏi tôi. Thấy tôi nhìn sang, anh ta còn nháy mắt một cái khiến tôi phì cười, sau đó phải vội vã sửa lại dáng vẻ cho đứng đắn một chút.
Thật không ngờ tôi với Trần Thanh lại có thể không thèm quan tâm tới hoàn cảnh đến vậy.
Mất một lúc trôi qua, ngoại trừ Trần Thì Công sốt ruột muốn chết thì đại khái Phùng Tô và Ngô Linh Lan vẫn tiếp tục duy trì trạng thái của mình. Tôi đồ rằng Phùng Tô chỉ nói với Trần Thì Công rằng có người sắp lột mặt nạ của con gái mình chứ không tiết lộ là tôi; hoặc giả dụ có nói thì hắn cũng không tin. Bởi trước đây Đoàn Niệm Tâm đã yếu đuối thế nào khi bị hắn bỏ rơi, chắc chắn hắn biết rõ.
Trần Thì Công không thể tin được rằng một người như Đoàn Niệm Tâm sẽ có thể ép buộc Ngô Linh Lan phải nói ra sự thật.
Trần Thì Công rốt cục không nhịn nổi nữa đành lên tiếng: "Em còn muốn chờ tới bao giờ?"
Cùng lúc ấy, tôi thấy Trần Thanh mỉm cười nâng chén trà lên với mình, ra hiệu cuộc chơi đã bắt đầu. Tôi cũng nhoẻn miệng cười với anh rồi quay về phía Trần Thì Công: "Bây giờ."
Ngoài cửa liền có tiếng bước chân chạy vào, là một tên gia nhân thông báo đức ông, tức Trần Thì Kiến đã về. Cũng nhanh đấy chứ, không thì tôi cũng chẳng biết phải câu giờ thêm như thế nào nữa.
Trần Thì Kiến đi đầu, đằng sau là hai anh em họ Đỗ. Tôi mấp máy mấy từ trấn an Đỗ Chi, trong khi Trần Thì Công thấy cha thì lộ rõ vẻ sợ hãi. Coi như lá chắn của Phùng Tô và Ngô Linh Lan đã bị nứt một chút rồi.
Trần Thì Kiến tỏ ra khá ngạc nhiên khi thấy tôi và đồng bọn là Trần Thanh. Mắt ông đảo qua con trai và tôi mấy lượt, có vẻ như ông cũng không thể tưởng tượng nổi chuyện gì đang xảy ra.
"Có chuyện gì thế?" Trần Thì Kiến cất giọng hỏi.
Tôi đánh mắt sang Trần Thanh, trong khi mọi người ào ào chào hỏi thì anh đứng bật dậy và đi thật nhanh tới phía Trần Thì Kiến. Nếu để Trần Thì Công mở lời trước e rằng chúng tôi sẽ chịu một chút thiệt thòi, Trần Thanh rất hiểu điều này.
Trần Thì Kiến chăm chú nghe anh nói, sắc mặt ngày càng tối tăm.
Và cứ như vậy, cả Phùng Tô lẫn Ngô Linh Lan bị quan binh giải một chặp tới phủ Kiểm Pháp tra xét. Trần Thì Công muốn bao che cho mẹ con Phùng Tô cũng không nổi.
Cũng đâu phải tự nhiên mà cha hắn được người đời gọi là "Đại an phủ trong như nước". Vụ án mạng mà nạn nhân bị rạch mặt không tra được thân phận đã được một thời gian rồi, người làm quan như Trần Thì Kiến đâu thể bỏ qua nếu có manh mối.
Tới phủ Kiểm Pháp, đám bốn người bao gồm tôi, hai anh em họ Đỗ và Trần Thì Công bị mời ra phòng tiếp khách ngồi bởi thân phận không liên quan, chỉ riêng Trần Thanh với cái chức thư lại be bé mới được vào.
Trần Thì Công lo lắng cho Ngô Linh Lan là thật, đây là điều mà tôi thắc mắc và cũng không tài nào hiểu được. Như Đỗ Chi đã nói thì hắn không hề có tình cảm với vợ mình là Lưu Bích Thủy, nhưng đối với vợ giả - Ngô Linh Lan, thì hắn lại luôn tỏ ra chăm sóc và quan tâm. Tôi không hề nhìn ra bất cứ sự giả dối nào từ Trần Thì Công.
Vậy từ đó có thể suy ra rằng Trần Thì Công không yêu Lưu Bích Thủy nhưng chắc chắn hắn có tình cảm với Ngô Linh Lan. Và vì thế, biết rõ vợ mình bị thay thế nhưng hắn vẫn muốn bảo vệ cho Linh Lan. Chỉ là Trần Thì Công không ngờ được người tới vén màn sự thật lại là tôi – người mà hắn đã bỏ rơi.
Xem nào, trong câu chuyện đầy rối rắm này còn chi tiết nào mà tôi chưa đụng tới?
Hừm... phải rồi, tôi đã giành được sự thiện cảm của Phùng Tô vì chúng tôi cùng quê: Phủ Hạ Hồng. Được rồi, tôi cần phải biết được những chuyện đã xảy ra ba năm về trước, khi Trần Thì Công vẫn chưa rời bỏ Đoàn Niệm Tâm để lên kinh đô.
Tôi đứng bật dậy, khiến ba người còn lại chú ý. Toan bước đi nhưng lại nhớ tới lời dặn của Trần Thanh, tôi liền nhờ Đỗ Quân đưa mình đi, đoạn dặn dò Đỗ Chi để mắt tới Trần Thì Công. Có trời mới biết nếu chúng tôi đi hết thì hắn dựa vào cái danh là con trai của Đại an phủ sứ mà làm những trò gì. Đỗ Chi rất khó chịu vì phải ở lại nhưng tôi không có thời gian để kỳ kèo với cô.
Tôi vỗ vai Đỗ Chi, rất thông cảm nói cô chịu đựng rồi dắt Đỗ Quân chạy biến.
Thật sự rất nhớ xe máy và điện thoại di động, nếu có chúng ở đây thì tôi sẽ không phải chạy hộc tốc cả quãng đường dài đi tìm Đoàn Nhữ Hài để hỏi chuyện. Tên nhóc này lại không ngoan ngoãn ở nhà, còn chạy ra hội quán gì đó toàn là những học trò đang chờ tới ngày ứng thí. Cũng may là hội quán không cách phủ Kiểm Pháp quá xa, chỉ mất chừng một khắc đồng hồ là đến.
Nhìn thấy Hài, tôi lập tức tăng xông, thiếu chút nữa đã nhảy vào đập cho một trận. Đoàn Nhữ Hài trợn mắt lên nhìn tôi uống liền tù tì ba bát nước, rồi đập cái "rầm" xuống bàn khiến bạn bè cậu vội vã bỏ chạy.
Không để mất thêm thời gian, tôi trực tiếp vào luôn đề chính, tóm tắt qua mọi chuyện cho Đoàn Nhữ Hài nghe. Dù sao cậu ta cũng sẽ không chịu kể lại câu chuyện đau lòng của chị gái mình cho tôi nghe mà không có lý do đâu.
Đoàn Nhữ Hài thốt lên ngay sau khi tôi kể xong: "Trời đất ơi, nghe chị nói mà tôi hồi hộp quá. Thế nhìn thấy chị hắn nói sao?"
Tôi lườm: "Giờ còn bàn đến chuyện ấy à? Mau nói cho tôi chuyện ba năm trước giữa chị gái cậu và tên Công kia đi. Hừ, ngay từ đầu cậu kể rõ thì có phải đỡ mất thời gian không? Tôi lại cứ nghĩ tên khốn nạn bỏ chị cậu khi lên kinh đô ứng thí chứ..."
"Chị cũng bớt lảm nhảm đi." Đoàn Nhữ Hài không kém cạnh, lườm lại tôi. "Đấy là do chị tự tưởng tượng ra đấy chứ. Ba năm trước, khi ấy Đại an phủ sứ kinh sư bây giờ vẫn còn là an phủ của phủ Hạ Hồng. Tên kia với chị tôi quen nhau cũng chỉ được một thời gian ngắn, về sau hắn theo cha tới phủ Thiên Trường nên bỏ chị ấy."
Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Phùng Tô nói bà ta ở Tứ Kỳ, vậy có khả năng Trần Thì Công và Ngô Linh Lan cũng quen biết nhau không?"
Đoàn Nhữ Hài gật đầu: "Rất có thể. Tên khốn ấy không mê sách vở mà thích học võ. Cha hắn có mỗi thằng con trai, vừa nuông chiều vừa sợ hư con, thấy hắn như vậy cũng để con chạy khắp nơi tìm thầy giỏi để theo. Nhất định trong khoảng thời gian Đại an phủ Thì Kiến còn ở Hạ Hồng thì thằng con mất nết của ông ta đã có một đoạn tình cảm với người mà chị nói rồi."
Tôi nhìn Đoàn Nhữ Hài thật cảm thông, cậu ta chắc phải hận Trần Thì Công lắm. Mỗi câu nói đều tránh không nhắc tới tên hắn, mà khi nghe thấy tên cũng để lộ vẻ mặt chán ghét. Cũng phải thôi, Đoàn Nhữ Hài thương chị gái lắm mà.
"Dường như hắn có tình cảm không ít đối với Ngô Linh Lan, nếu nói phát triển tình cảm sau khi cô ta thay thế Lưu Bích Thủy thì liệu có quá kệch cỡm không?" Tôi cụp mắt suy nghĩ.
Đoàn Nhữ Hài nhìn tôi rồi nói: "Tôi không nói là không thể, nhưng thử nghĩ mà xem, có người đàn ông nào lại đi yêu người đã bí mật thay thế cho vợ mình trong khi đến vợ thật hắn còn không có tình cảm? Hơn nữa Lưu Bích Thủy lại là do cha hắn ép cưới, hắn thì sợ cha tới vậy..."
"Vì thế..." Tôi búng tay. "Hắn là muốn bảo vệ cho người mà trước đây mình đã có tình cảm..."
Đoàn Nhữ Hài nhếch môi: "Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."
Lòng tôi nóng như lửa đốt, không biết trong thời gian tôi tìm hiểu thông tin chỗ Đoàn Nhữ Hài thì ở phủ Đại an phủ đã xử án tới đâu rồi?
Tôi cảm ơn Đoàn Nhữ Hài một câu rồi đứng bật dậy, nhưng tay cậu ta đã đặt trên vai tôi ép tôi phải ngồi xuống. Bị ấn vào vết thương đau thấu trời, tôi kêu toáng lên. Đỗ Quân đang ngồi bàn bên cạnh cũng phi thân một bước, đứng ngay sát cạnh tôi.
Đoàn Nhữ Hài mặt tối sầm, khẽ quát: "Vết thương của chị còn chưa khỏi sao?"
Câu hỏi của Đoàn Nhữ Hài còn khiến cả Đỗ Quân vẻ mặt biến sắc.
Trời ạ, còn dây dưa thêm nữa.
Tôi vội bỏ tay ra khỏi vai, chớp chớp mắt thật ngây thơ: "Không, không. Khỏi rồi, vì cậu chạm vào nên hơi đau một chút thôi!"
Đem hết tội đổ lên đầu người khác là một cách vô cùng thông minh.
"Thôi thôi, tôi phải quay lại phủ Kiểm Pháp đây. Mất thời gian quá!"
Đoàn Nhữ Hài không kịp phản đối, tôi đã lại sử dụng chiêu cũ: Kéo Đỗ Quân chạy thẳng ra ngoài. Vì sao người ta lại cứ phải nói dông nói dài mất thời gian như vậy nhỉ, không thấy chuyện quan trọng ở đây là gì sao?
Về tới phủ Kiểm Pháp, Đỗ Chi thông báo một lượt về tình hình. Bên trong dù đã sử dụng tới cực hình nhưng Phùng Tô vẫn ngậm chặt miệng, nhất định không khai gì.
"Vì sao anh Thanh không báo với Đại an phủ sứ về việc chị Thủy bị giả mạo nhỉ?" Đỗ Chi thì thầm hỏi tôi.
Tôi thở dài, đương nhiên là vì trước đó tôi đã nhờ Trần Thanh hãy bảo vệ Ngô Linh Lan hết mức có thể. Có lẽ chính vì vậy mà anh tạm giấu đi chuyện Lưu Bích Thủy bị giả mạo với Trần Thì Kiến. Nhưng dù thế nào, sự thật rồi cũng sẽ bị tìm ra và khi ấy Ngô Linh Lan sẽ phải đối mặt với những hình phạt rất tàn khốc.
Đỗ Quân giúp tôi lẻn vào phòng mà Ngô Linh Lan bị tạm giam bằng cách đứng ngoài cửa ba hoa một hồi về cái danh Ngũ đô chỉ huy sứ với tên gác cửa, còn Đỗ Chi vẫn gánh vác nhiệm vụ trông coi Trần Thì Công không cho hắn làm bậy.
Ngô Linh Lan ngồi trong góc phòng, hai mắt sưng húp. Nghe tiếng tôi gọi tên, Ngô Linh Lan đột nhiên trở nên mất bình tĩnh, lao về phía tôi. Không để cô động thủ trước, tôi lập tức giơ tay cho Ngô Linh Lan một cái bạt tai thật kêu.
Hi vọng Đỗ Quân có đủ khả năng giữ tên gác cửa bên ngoài lâu một chút, tôi không chắc mình có thể thuyết phục Ngô Linh Lan dễ dàng như ngày hôm trước, nhất là khi Phùng Tô – mẹ của cô ta đang bị tra xét bên ngoài.
Ngô Linh Lan bị tôi tát, cả người lảo đảo rồi tự ngã xuống đất ôm mặt rấm rứt khóc. "Đấm" xong, phải đến "xoa".
Tôi đỡ cô ngồi lên ghế, nói: "Lan, tôi biết cô không hề ghét bỏ chị gái mình. Vậy tại sao cô lại để chị mình chịu oan ức tới mức chết cũng không thể siêu thoát?"
Ngô Linh Lan ngẩng lên nhìn tôi, nét mặt ngơ ngác: "Tôi không..."
"Có phải ba năm trước cô đã quen Trần Thì Công, hai người đều có tình cảm với nhau không?"
Ngô Linh Lan không trả lời, nhưng thái độ của cô chính đã thay cho cái gật đầu.
Tôi không có nhiều thời gian, đành nói tiếp: "Sau đó hắn phải theo cha đi nơi khác, hẹn cô một ngày sẽ rước cô về làm vợ. Nhưng cuối cùng khi cô lên kinh đô lại phát hiện hắn đã lấy vợ, hơn nữa lại chính là chị gái song sinh đã thất lạc mười năm trước của cô?"
"Sao cô..." Linh Lan há hốc miệng, lắp bắp hỏi.
"Tình cảm nam nữ dù sao cũng không bằng gia đình tương phùng, đối với cô chị gái vẫn quan trọng hơn. Thế nhưng mẹ cô lại muốn cô mới là người làm dâu nhà giàu, nên mới lập kế hoạch bắt cóc chị gái cô và thay thế cô vào trong phủ Tường Quang." Tôi tiếp tục nói theo tất cả những gì mình đã suy đoán.
Ngô Linh Lan bật khóc: "Tôi không ngờ mẹ lại nhẫn tâm giết chị ấy..."
Tôi giang tay ôm Ngô Linh Lan vào lòng, vỗ vỗ lên lưng an ủi. Cô gái này thật sự rất đáng thương. Người yêu biến thành chồng của chị gái mình, sau đó mẹ ra tay giết chị gái. Không phải là cô đã mất hết tất cả hay sao?
"Chị gái tôi... tên là Linh Khuê... Mười năm trước chạy loạn, chúng tôi lạc mất nhau. Tôi cùng mẹ sống ở Hạ Hồng, mãi gần đây mới lên kinh đô. Gặp lại chị Khuê, tôi hạnh phúc biết bao... nhưng khi phát hiện ra Thì Công đã lấy chị ấy... tôi..."
"Cô cảm thấy đau lòng, giống như bị phản bội." Tôi thay Linh Lan nói nốt. "Vậy mẹ cô đã giết Linh Khuê như thế nào?"
Ngô Linh Lan lắc đầu: "Sau khi tôi vào phủ thay chị, có một lần hỏi thăm... mẹ đã mắng tôi, rồi nói lỡ mồm rằng 'chị mày chết bờ chết bụi rồi...'"
Tôi nhíu mày, vậy thì vụ án vẫn phải từ Phùng Tô mới có thể trở nên sáng tỏ.
"Lan, nghe tôi nói." Tôi nắm lấy tay Linh Lan, nhìn sâu vào mắt cô. "Mẹ cô đã gây ra một chuyện không thể dung thứ, cô không nên bảo vệ bà ấy thêm nữa. Chị gái cô không có tội tình, vì cớ gì lại để chị ấy phải chịu nỗi oan chết không có người nhận như thế?"
"Tôi... tôi phải làm thế nào?" Ngô Linh Lan sợ hãi hỏi.
Tôi cắn môi, khó khăn trả lời: "Cô phải tố cáo mẹ mình."
Nếu Ngô Linh Lan cứ nhất quyết không chịu nói ra tất cả thì Trần Thanh sẽ là người làm việc đó với Trần Thì Kiến. Điều tra người chết thì khó nhưng người còn sống thì chỉ cần có thời gian là được.
Dù Ngô Linh Lan và Phùng Tô có giấu diếm kỹ càng tới mức nào thì đám gia nhân trong phủ Tường Quang cũng vẫn nhận ra điểm khác biệt mà thôi. Và khi ấy, Ngô Linh Lan sẽ bị coi là đồng phạm giết người cùng Phùng Tô, phải chịu mức án tương đương.
Ngô Linh Lan phải là người tố cáo mới có cơ hội được giảm án.
Tôi nói sơ qua với cô về tình hình, sau đó để lại một câu kinh điển: "Quay đầu là bờ."
Đoạn, theo đường cũ trèo ra ngoài cửa sổ.
Nghe Trần Thanh nói, buổi xử án hôm ấy đúng là loạn không tả nổi. Khi Phùng Tô tóc tai rũ rượi, nhất định không chịu nhận tội thì Ngô Linh Lan được đưa vào, vừa khóc vừa kể tội mẹ mình. Trần Thì Kiến cũng bị chuyện này làm choáng váng một hồi, thật không ngờ người đang quỳ dưới đất lại không phải con dâu mình.
Đoạn tình giữa Ngô Linh Lan và Trần Thì Công, tôi nhờ Trần Thanh giữ kín. Tôi không muốn cô ấy vì tến khốn nạn kia mà phải chịu bất cứ tội vạ gì thêm nữa. Bởi vậy mà Trần Thì Công may mắn thoát tội trước cha mình, và một phần vì Phùng Tô bị con gái tố cáo mà phát điên không màng gì tới hắn nữa.
Gia đình bán lụa, cha mẹ nuôi của Lưu Bích Thủy – hay còn gọi là Ngô Linh Khuê – về sau được gọi đến xác nhận chuyện nhận nuôi, đau đớn nhận xác con.
Tôi gặp Trần Thì Công ở bên ngoài phủ Đại an phủ, dáng vẻ của hắn như đang chờ tôi vậy. Trần Thì Công nhìn tôi với ánh mắt phức tạp. Tôi biết, hắn vừa ghét tôi lại vừa cảm ơn tôi vì đã không nói ra chuyện giữa hắn và Ngô Linh Lan.
"Chúng ta ngả bài với nhau đi, đừng giả bộ thêm nữa." Tôi thở dài, nói với Trần Thì Công.
Hắn mỉm cười đầy tâm sự: "Được, ta còn đang tự hỏi sẽ phải diễn kịch với cô tới khi nào."
Im lặng một lúc lâu, Trần Thì Công mới cất lời: "Khi chúng ta mới gặp nhau, dường như cô không nhận ra ta thì phải... Hơn nữa, so với ba năm trước cô thay đổi nhiều quá."
Tôi gật đầu cười: "Ừ, bởi tôi không phải Đoàn Niệm Tâm ngày xưa nữa rồi."
Vì đã ngả bài nên không còn gì giấu diếm nữa, từ Trần Thì Công tôi đã moi ra được hết câu chuyện rắc rối giữa hắn và hai chị em song sinh Linh Khuê và Linh Lan.
Trần Thì Công thật lòng yêu Linh Lan, mong được lấy cô làm vợ nhưng cha hắn không đồng ý, nói rằng đã hứa hôn với gia đình bán lụa – vốn từng giúp đỡ Trần Thì Kiến rất nhiều khi trong thời gian ông từng ở kinh đô. Còn Lưu Bích Thủy có diện mạo giống hệt Ngô Linh Lan nhưng tính cách lại quá khác biệt nên Trần Thì Công mới ghét bỏ cô ấy.
Còn hai mẹ con Phùng Tô sau khi lên kinh đô vô tình gặp lại Lưu Bích Thủy mới nảy sinh ý nghĩ "thay mận đổi đào". Phùng Tô lợi dụng tình cảm lâu ngày không gặp giữa họ, gọi Lưu Bích Thủy tới nhà không biết bao nhiêu lần chỉ nhằm tìm hiểu về thói quen sinh hoạt hàng ngày, rồi đòi hỏi con gái đưa bà ta vào trong phủ làm việc. Sắp xếp mọi thứ xong cũng là lúc Phùng Tô bắt nhốt Lưu Bích Thủy, đồng thời thế chỗ bằng Ngô Linh Lan. Có lẽ trong thời gian bị giam giữ, giữa Phùng Tô và Lưu Bích Thủy đã nảy sinh mâu thuẫn khiến bà ta phải dùng độc giết con gái mình.
Phía phủ Kiểm Pháp xử Phùng Tô tội tử hình, bị voi giày chết. Còn Ngô Linh Lan do biết mà không tố cáo, bị phạt thích chữ vào mặt, đày ra Tảo xã làm nô dịch cày ruộng. Tôi đã có ý xin xỏ cho Ngô Linh Lan nhưng bị không thành.
"Án Tấm Cám" tới đây là kết thúc, tôi cũng không ngờ có thể từ một người con gái bị rạch mặt mà truy ra được một câu chuyện thương tâm tới như thế. Tôi thật lòng mong Lưu Bích Thủy sẽ gặp được một anh Quỷ Dẫn Đường đẹp trai, nhanh chóng đầu thai chứ không ở lại trần gian dọa nạt người tốt như tôi nữa.
Không biết Đỗ Quân bép xép với Trần Thanh cái gì mà Phạm Bân vừa về tới nhà đã bị lôi sang kiểm tra vết thương trên vai của tôi. Kết quả phát hiện ra không những không lành, mà còn bị rách thêm, máu chảy ướt cả vạt áo trong. Đương nhiên đây là do tôi bấm vào để đau mà khóc lóc lừa Phùng Tô, mỗi ngày đều đã lau sạch rồi dùng vải quấn rồi mà máu vẫn chảy thêm.
Phạm Bân vừa băng lại cho tôi vừa mắng: "Đầu cô toàn đất phải không? Muốn tay mình bị phế đi luôn hả?"
"Nghiêm trọng vậy à?" Tôi nghe y dọa mà run cả người.
Phạm Bân lườm tôi muốn cháy mặt: "Cô cứ tiếp tục vô trách nhiệm như vậy đi. Chỉ hại người khác lo lắng mà thôi."
Tôi gật như gà mổ thóc, không dám nói thêm gì nữa.
Băng bó xong xuôi, tôi cùng Phạm Bân đi ra phòng khách, trong đám người có thêm một khuôn mặt mới: Đoàn Nhữ Hài. Không những vậy, cậu ta còn xách theo mấy túi đồ.
Đỗ Quân vui vẻ giải thích, để tiện cho tôi dưỡng thương thì họ quyết định mời Đoàn Nhữ Hài tới ở cùng luôn, vì đằng nào nhà của Đỗ Quân cũng khá rộng, có nhiều phòng trống.
Mí mắt tôi giật giật, khoe của trá hình?
Vốn là Đoàn Niệm Tâm theo em trai lên kinh chuẩn bị ứng thí để dễ bề chăm sóc trong khi mẹ đi buôn bán, nên nơi ở cũ kia cũng chỉ là nhà trọ tạm thời mà thôi. Nay tự nhiên lại có người cho ở nhờ miễn phí, cung cấp đồ ăn thức uống miễn phí nốt, tội gì mà không đồng ý chứ?
Mãi về sau này tôi mới biết lý do Đoàn Nhữ Hài được mời đến ở nhà Đỗ Quân không hoàn toàn là vì tôi. Cậu ta vốn là một học trò có tri thức rộng, đã được triều đình chú ý từ trước. Việc ở nhà Đỗ Quân cũng chỉ là một đãi ngộ nho nhỏ nhằm thu phục lòng người.
Trần Thanh cười nói: "Có em Hài ở đây, Niệm Tâm sẽ không ra ngoài một mình nữa đúng không?"
Đoạn, đôi mắt chứa đựng cả đại dương sóng biếc ấy liếc sang tôi. Cả người tôi rụt lại, không dám cãi câu nào.
Đoàn Nhữ Hài ưỡn ngực nói: "Anh yên tâm, có tôi là chị Tâm ngoan ngoãn ngay."
Tôi bĩu môi một cái thật lâu.
"Nhưng mà... vì sao các anh phải giữ tôi trong nhà mãi như thế? Vì sao tôi không thể đi ra ngoài một mình?" Tôi gân cổ lên, ít nhất phải để bà đây biết lý do chứ.
Tôi vừa dứt lời, không khí bỗng trở nên nặng nề. Chà, e là lại có chuyện không hay xảy ra rồi.
Đỗ Quân nét mặt nghiêm trọng, trầm giọng nói: "Cho tới hiện tại đã phát hiện được bốn xác chết rồi."
Trần Thanh tiếp lời: "Đúng là một vụ án giết người hàng loạt như nàng đã từng nhắc tới. Đối tượng nhằm vào các thiếu nữ từ mười bốn tới mười tám, chưa lấy chồng."
Bùm! Trong đầu tôi nổ một tiếng thật to.
Cái gì... Lại có người chết sao?
- ---
(*) An phủ Hạ Hồng: Theo Đại Việt sử ký toàn thư: "Năm 1292, bổ Trần Thì Kiến làm An phủ lộ Yên Khang (Ninh Bình)."
Nhưng để cho phù hợp với diễn biến truyện truyện, tác giả xin được phép đổi thành làm an phủ phủ Hạ Hồng (quê của 2 chị em Tâm, Hài và mẹ con Phùng Tô).
(*) Tảo xã: Xã Nhật Tảo, thuộc tỉnh Hoài Đức, Hà Tây bây giờ.
Danh sách chương