Trước cổng nhà anh em họ Đỗ kia là một cây phượng vĩ lớn. Chớm thu, trên cây chỉ còn sót lại vài ba đóa hoa đỏ rực, như điểm tô cho màu lá xanh rì.

Khi ấy, tôi và Trần Thanh đang đứng dưới gốc cây mà tranh cãi. Anh không hiểu vì sao tôi phải đòi theo anh và Nguyễn Tái về lộ Bắc Giang cho bằng được.

Tôi cười hì hì, thản nhiên nói: "Chuyện liên quan tới tôi thì làm sao tôi có thể bỏ qua được?"

Trần Thanh híp mắt, nhìn tôi dò hỏi.

Tôi đá nhẹ vào chân anh một cái: "Rõ ràng là đi điều tra vụ bắn tên, vậy mà phải bịa ra một câu chuyện trộm cắp đến là chi tiết như vậy!"

Trần Thanh có chút ngạc nhiên.

"Lời nói của học sĩ Tái quá nhiều sơ hở." Tôi chắp tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn anh. "Thứ nhất, từ câu chuyện mất tiền mà học sĩ Tái kể thì sẽ có hai người liên quan tới câu chuyện. Đó là tôi, và anh. Tiếp theo là câu nói 'Ít nhất... cũng không thể để kẻ làm điều xấu đắc ý, khiến người tốt bị liên lụy', đó chẳng phải là đang nhắc đến tôi vì đã chịu thay anh một mũi tên hay sao?"

Trần Thanh trợn tròn mắt nhìn tôi, không đáp lời.

"Thực ra khi nghe học sĩ Tái nói, tôi chỉ có chút nghi ngờ. Không để ý thì thôi, tôi cẩn thận nhớ lại một lượt mới thấy mấy câu cảm khái này hoàn toàn không phù hợp với nội dung phía trên gì hết á... khụ..." Luyên thuyên một hồi tôi mới nhận ra mình nói chuyện "hiện đại" quá, chẳng biết Trần Thanh có thể nghe hiểu hay không?

"Đấy... là do nàng nghĩ nhiều mà thôi." Anh vẫn chống chế.

"Đúng, nếu chỉ có vậy thì có khả năng do tôi tự mình làm quá lên. Nhưng vấn đề ở đây là ông ta phải nhờ anh đi cùng tới lộ Bắc Giang. Dù có là cháu họ ngoại thật, thì việc nhờ vả một thư lại trên kinh thành cất công đi xa là hoàn toàn không hợp lý! Như tôi đã biết, công việc của anh hoàn toàn không hề rảnh rỗi. Vì vậy, đây phải là một chuyện cực kỳ quan trọng và có quan hệ mật thiết đến anh!"

Trần Thanh trầm ngâm, trông vẻ mặt như đã bị tôi nói đến xuôi xị cả rồi. Anh cười khổ: "Không ngờ lại để nàng đoán ra được."

Tôi nhếch mép: "Muỗi!"

Thực ra tôi chỉ đoán bừa mà thôi, lắp ghép các chi tiết vào cũng có vẻ hơi khiên cưỡng... nhưng mà không thử sao biết!

Suốt mấy tháng dưỡng thương ở nhà Đỗ Quân Đỗ Chi, xảy ra biết bao chuyện, tôi còn tưởng rằng vụ bắn tên ngày trước đã trôi vào dĩ vãng rồi. Nếu không phải vết thương vẫn còn ngứa, tôi chắc chắn quên tiệt nó đi từ lâu.

Trần Thanh lại nói: "Được rồi, nàng vào nhà đi. Vài hôm nữa sẽ cho nàng câu trả lời."

Dứt lời, anh ta quay lưng phất áo định té luôn.

Tôi phản ứng nhanh hơn anh vài giây, túm lấy tay áo giật lại. Trần Thanh quay người, cúi nhìn tay áo đang bị tôi nắm chặt.

"Anh trả lời tôi ngay và luôn!"

"Hả?"

"Ý tôi là... ngay bây giờ!" Tôi vội vàng sửa lại cách nói chuyện. "Anh Thanh này, anh phải hứa rằng sẽ cho tôi đi cùng. Tôi không chờ câu trả lời của anh đâu, lỡ đâu sau buổi gặp hôm nay anh lẻn đi trước thì tôi biết tìm ai? Người xưa... khụ.... Con người phải trọng chữ tín, anh hứa đi!" Tôi xổ ra một tràng, nói liến thoắng khiến Trần Thanh choáng váng.

Anh không hứa thì tôi sẽ không để anh đi! Tôi giật giật tay áo Trần Thanh, thể hiện thái độ của mình. Đấu mắt với nhau được một lúc thì anh thở dài, tay khẽ chạm vào ngón tay tôi mà gỡ ra. "Được rồi, ta hứa. Năm ngày nữa chúng ta xuất phát."

Nghe vậy, tôi không kìm được mà túm lấy cổ tay anh lắc lên lắc xuống. "Thật ư? Anh hứa rồi đấy nhé!"

Trần Thanh trông bộ dạng vui vẻ của tôi cũng không nhịn được cười, đưa tay lên xoa đầu tôi: "Ừ, ta hứa. Có gì mà vui đến thế?"

Hành động thân thiết của Trần Thanh khiến tôi bỗng chốc nhận ra chúng tôi đang đứng sát sàn sạt, chỉ thêm vài centimet là tôi sẽ bổ nhào vào lòng anh. Tôi vội vã buông tay, nhảy về sau một bước. Trái tim không yên phận cũng đang nhảy nhót trong lồng ngực, không ngừng trêu đùa tôi.

Trần Thanh hắng giọng, bàn tay vốn đang xoa đầu tôi khựng lại giữa không trung không tìm được điểm đáp, đành phải thu về phía sau lưng.

"Thật ra nàng nói cũng cũng không hoàn toàn đúng." Dường như anh muốn tìm một chủ đề khác để phá vỡ không khí gượng gạo hiện tại giữa chúng tôi.

"Ừm... cái gì nhỉ?" Tôi ho húng hắng, phối hợp với anh.

"Chuyện ăn cắp kia là có thật, cháu của học sĩ Tái bị vu là ăn cắp, hiện đang bị giam trong chùa. Nếu không tìm được kẻ cắp thật sự, mười ngày nửa tháng nữa nó sẽ bị đuổi ra khỏi chùa."

"Vậy lần này đi không chỉ điều tra vụ bắn tên kia, mà cũng để giúp gia đình bên ngoại của học sĩ Tái à?"

"Ừ, một công đôi việc." Trần Thanh mỉm cười. Tôi bỗng thấy sắc mặt anh nhợt nhạt, nụ cười chẳng hề tươi tắn.

Người đàn ông này... hoàn toàn không đơn giản. Mỗi lần gặp anh, tôi vừa cảm thấy an tâm, lại có chút nể sợ. Trần Thanh giống như đang phải gánh vác một trọng trách lớn trên vai, rất nhiều rất nhiều người nhìn vào anh, đặt niềm tin vào anh...

Trần Thanh, vốn không phải là thư lại trong phủ Kiểm Pháp của kinh đô.

Và có lẽ, tên của anh cũng không phải là Trần Thanh.

...

Buổi tối cơm nước xong xuôi, tôi khoác thêm chiếc áo, ngồi ngoài hiên nhà đợi Đỗ Quân như mọi ngày. Vốn dĩ buổi hẹn của chúng tôi phải vào sáng sớm nhưng hôm nào tôi cũng ngủ trầy trật tới gần trưa mới dậy, mà có buổi y phải trực đêm, hôm lại đi làm từ khi gà chưa gáy... Nói tóm lại, tôi đành dành chút thời gian ít ỏi cuối ngày cho "sư phụ" của mình.

Tôi đã theo Đỗ Quân học võ phòng thân được một thời gian, trừ việc mới ngày hôm trước bị y mắng là "mãi không tiến bộ tí nào" thì tạm thời cũng thấy khá ổn.

Những buổi đầu người đau ê ẩm, đối nghịch với tinh thần sảng khoái phấn chấn, cũng nhờ đó mà tôi càng quyết tâm theo học Đỗ Quân. Cứ mãi đóng vai một cô gái yếu đuối đáng thương, chi bằng bỏ ra chút thời gian rèn luyện thân thể.

Hơn nữa, khi cần có thể đấm vỡ mồm bất kỳ kẻ nào dám gây sự.

Đang ngồi cười một mình, tôi không nhận ra Đỗ Quân đã đứng trước mặt tôi từ khi nào. Tay chắp sau lưng, y chăm chú nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Như có chút không đành lòng, tràn ngập sự tiếc nuối...

Nhận ra tôi đã ngẩng đầu lên, y vội ho một tiếng rồi ngoảnh mặt đi tránh ánh nhìn của tôi.

"Anh về rồi đấy à? Đã ăn uống gì chưa?" Tôi vui vẻ hỏi.

Đỗ Quân gật đầu, giọng nói trầm thấp: "Khi nãy có ăn trước với các anh em trong quân rồi. Cô đợi ta lâu chưa?"

"Không lâu không lâu." Tôi cười hì hì. "Anh vào thay đồ đi, tôi đợi thêm một lát nữa cũng được."

"Không cần đâu. Chúng ta bắt đầu luôn đi."

Và thế là hàng xóm xung quanh lại tiếp tục nghe tiếng tôi kêu la thảm thiết từ trong sân nhà.

Nhớ ngày đầu tiên luyện võ cùng Đỗ Quân, không chỉ Đoàn Nhữ Hài và Đỗ Chi mà cả đám người làm đều bị tôi dọa mất mật. Khi họ chạy ra tới sân đã thấy tôi nằm trên mặt đất, cả người bị Đỗ Quân ghì xuống, cùi chỏ của y còn đang đặt trên cổ họng tôi.

Đoàn Nhữ Hài kêu toáng lên: "Trông chị kìa, có ra cái thể thống gì không hả?"

Tôi quát cậu ta: "Câm miệng!", lửa giận như muốn bùng cháy.

Cái cảm giác cả người bị khóa chặt dưới đất, như tính mạng hoàn toàn nằm trong tay của người khác khiến tôi phải thề rằng đến một ngày sẽ phải khiến Đỗ Quân ngã gục. Chỉ có điều sau vài ngày tập luyện là tôi đã hoàn toàn bỏ cuộc. Đỗ Quân là ai cơ chứ? Ngũ đô chỉ huy sứ trong tay nắm tới vạn quân, trực tiếp bảo vệ Quan gia, liệu có bị một đứa oắt con như tôi quật ngã hay không?

Hôm nay cũng vậy, khi tôi tưởng rằng đã có thể khống chế được Đỗ Quân, y chỉ đơn giản là nghiêng người, chân bước lên và cả người tôi đã lăn ra đất. Tức giận không để đâu cho hết! Đỗ Quân kéo tôi đứng dậy, cười khổ xin lỗi liên hồi.

Tôi khoát tay, bĩu môi nhìn y: "Khéo đến kiếp sau tôi cũng chẳng thắng nổi anh."

Y lại mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Kiên trì cố gắng, nhất định cô sẽ có tiến bộ."

Như vậy không phải là chửi xéo tôi kém cỏi hay sao?

Tôi tất tả chạy xuống bếp, mang theo ấm nước mới đun, nhiệt tình rót nước mời Đỗ Quân uống. Y không nghi ngờ gì, trực tiếp nhấp miệng. Hừ, nước sôi mới rót, bỏng chết nhà anh.

Trông bộ dạng nhăn mặt, lè lưỡi của y mà tôi không nhịn được cười. Đỗ Quân ngơ ngác nhìn bị tôi lôi ra làm trò đùa, cuối cùng không chịu được mà phải lớn tiếng gọi cái Tị lấy cho một bát nước nguội.

Tôi vuốt vuốt ngực, cơn buồn cười cũng vừa dứt.

Đỗ Quân dở khóc dở cười: "Cô vui là được rồi."

Nhưng y lại không ngờ tôi giấu cái Tị, trộm được một vò rượu phía sau nhà. Tôi rót rượu ra hai bát, nhếch mép rủ rê: "Làm một chén?"

Đỗ Quân không hổ là người học võ, sảng khoái nhận bát rượu từ tôi mà uống cạn. Tôi cười híp mắt nhìn y, cũng nhấp một ngụm thật lớn.

Hương rượu thơm nồng nàn, vấn vít quanh cổ họng.

Tôi cùng Đỗ Quân ngồi trên chõng tre, chén chú chén anh, vui không kể xiết. Câu chuyện phiếm từ việc Niệm Tâm – tức tôi – bị tên Trần Thì Công bỏ rơi như thế nào, đến tình cảm trắc trở của đôi chim câu Đỗ Chi và Phạm Công Bân, cuối cùng trở về với Đỗ Quân.

Y ngạc nhiên với sự thản nhiên của tôi khi nhắc tới Trần Thì Công, tôi chỉ cười đáp: "Lần ấy ốm nặng, dạo một vòng dưới âm phủ, suy nghĩ của tôi cũng có phần thay đổi."

"Thực ra... trên đời này, ngoài Đỗ Chi và nàng ấy, ta cũng chỉ thấy có cô là hảo sảng như vậy."

"Nàng ấy?" Tôi hơi nghiêng đầu.

"Là... Bích Vân. Nàng qua đời cũng gần ba năm rồi..."

Rượu trong cổ họng bỗng nhiên đắng chát.

Tôi chớp mắt nhìn Đỗ Quân, trong lòng dâng lên niềm thương xót vô hạn. Đỗ Quân ngồi phía trước tôi, gió khẽ lay động tay áo, dáng hình cô độc. Ngập ngừng một chút, tôi đổ đầy rượu vào bát của y, như để khích lệ y tiếp tục thổ lộ những lời trong lòng.

Tôi nghĩ, một người như Đỗ Quân - tự thân nuôi lớn em gái, nắm chức vụ cao trong cung và đã từng trải qua mất mát - hẳn sẽ có rất nhiều tâm sự. Y đi sớm về khuya, có lẽ không có mấy người bạn.

Phạm Bân vốn là hôn phu của em gái y, không muốn em gái lo lắng nên cũng sẽ chẳng thể tâm sự điều gì. Đoàn Nhữ Hài còn trẻ, tính tình vô lo vô nghĩ, so với một Ngũ đô chỉ huy sứ từng trải chỉ hợp làm bạn bè vui đùa. Còn Trần Thanh... thôi bỏ đi.

"Anh quen cô ấy... quen Bích Vân như thế nào?" Tôi nhẹ nhàng hỏi.

Nghe thấy cái tên ấy, gương mặt Đỗ Quân giãn ra. Trong mắt y ánh lên sự dịu dàng hiếm có.

"Nàng... vốn là một người bạn tốt của Chi. Bọn ta từ nhỏ đã thân thiết, đi đâu cũng có nhau. Cha mẹ nàng mất sớm, họ hàng ghét bỏ..."

Cùng là trẻ mồ côi, lại gần gũi với nhau từ bé, chẳng trách tình cảm của Đỗ Quân dành cho người vợ đã mất của của mình lại sâu đậm đến vậy.

Bích Vân - Phan Bích Vân từ nhỏ đã chịu khổ cực, cơ thể vốn yếu ớt. Sau khi theo Đỗ Quân "về dinh", cô mang thai một lần nhưng bị sảy... từ đó sức khỏe cũng giảm sút theo. Cuối cùng không chống đỡ được, trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của Đỗ Quân.

Đỗ Chi cũng thường tự trách mình không quen biết Phạm Bân sớm hơn, với y thuật của hắn thì có lẽ Phan Bích Vân đã không phải ra đi sớm như vậy.

Đã gần ba năm rồi, Đỗ Quân chưa hề một lần nghĩ tới việc lấy một người vợ khác.

"Sau khi nàng ấy mất, ta có chút sợ hãi mấy chuyện tình cảm." Đỗ Quân cười khổ nói. "Cô cũng thấy đó, công việc của ta bận rộn, không hề có thời gian tiếp xúc với nữ giới chứ đừng nói là tìm người khác. Hơn nữa..."

Đỗ Quân ngừng lại, uống cạn bát rượu trên tay.

Hơn nữa, sẽ không ai có thể thay thế Phan Bích Vân. Không cần y nói hết câu, tôi đã tự hiểu.

Thực ra, tôi biết rõ Đỗ Quân có tình cảm với mình. Tính cách của tôi khá giống với Đỗ Chi, thậm chí còn thoải mái và phóng khoáng hơn. Cho đến giờ, tôi cũng là người thân thiết với con bé nhất, không trách Đỗ Quân lại thấy được dáng hình của Bích Vân ở tôi.

Thứ tình cảm của Đỗ Quân dành cho tôi rất mâu thuẫn, y quan tâm chăm sóc tôi như một người em gái – cái gì Đỗ Chi nhận được, tôi cũng sẽ có – thậm chí vì sợ tôi ghen tị mà đối xử dịu dàng hơn gấp bội.

Ngay cả việc tôi được ở lại căn nhà này, có lẽ một phần cũng là nhờ Phan Bích Vân.

Tuy rằng tôi hay đùa cợt với Đỗ Quân, nhưng thực tế, tôi cũng chỉ coi y như một người anh trai. Tôi có thể thân thiết, thậm chí làm nũng như Đỗ Chi... nhưng tôi sẽ không dựa dẫm, càng không gần gũi quá mức.

"Anh còn trẻ mà." Tôi cười an ủi. "Mở lòng ra một chút, biết đâu sẽ gặp được người tốt."

"Mở lòng là sao?" Đỗ Quân nhướn mày.

"À... ha ha..." Tôi ho húng hắng. "Nghĩa là anh đừng tự thu mình lại, hãy đón nhận mọi cơ hội đi!"

Đỗ Quân gật gật gù gù, chẳng biết có hiểu hết lời tôi nói hay không.

...

Năm ngày trôi qua trong bình lặng, cuối cùng cũng đã đến ngày xuất phát tới lộ Bắc Giang.

Khi tôi đang ngồi gấp nốt chiếc áo Điêu Cừu (1) mà Đỗ Chi tặng trước đó, Đoàn Nhữ Hài xông vào phòng, muốn giữ tôi lại.

"Hai ngày nữa mẹ về tới kinh thành rồi, chị không muốn gặp mẹ chút nào sao? Mẹ chỉ ở lại có vài ba ngày thôi."

Tôi ngừng tay, nhìn cậu ta với con mắt ngạc nhiên. Có điên tôi mới muốn gặp mẹ cậu, hiện tại tôi đâu còn là Đoàn Niệm Tâm nữa? Càng tránh được lâu thì càng tốt!

"Chuyện này liên quan tới sống chết của tôi, tôi phải đi." Gạt tay Đoàn Nhữ Hài ra, tôi nói một cách nghiêm túc.

Nhưng thật ra, đi điều tra là chuyện nhỏ, đi chơi là chuyện lớn.

Có cơ hội rời khỏi kinh thành thì sao tôi lại bỏ qua cơ chứ. Tôi đã quá mệt mỏi với những xác chết, những cơn ác mộng, những kẻ biến thái rồi. Tôi cần nghỉ ngơi!

Đương nhiên là Đoàn Nhữ Hài chẳng thể nào thay đổi quyết định của tôi. Mất bao công sức mới thuyết phục được Trần Thanh, chẳng lẽ tôi lại cứ thế mà ở lại đây mòn mỏi chán chường?

Đoàn Nhữ Hài cũng nhận ra điều đó, cậu thở dài, dặn dò tôi đôi ba câu.

"Anh Quân nhờ tôi chuyển lời tới chị, chuyến đi này chưa chắc đã bình yên. Hơn nữa vì công vụ, anh ấy sẽ xuất phát muộn hơn một chút, nhờ chị chăm sóc anh Thanh trong thời gian ấy."

"Ừ biết rồi." Tôi đáp qua loa. Trần Thanh lớn tướng vậy rồi, lại còn cần người phải đi theo hầu hạ nữa à? Tôi chưa bắt chăm sóc tôi là may ấy.

Đeo cái túi lớn lên người, tôi đứng dậy chuẩn bị bước ra ngoài.

Đoàn Nhữ Hài đã lấy lại thái độ cợt nhả: "Chị định chuyển nhà đấy à?"

Tôi khịt mũi, thật thà đáp: "Tôi cũng hơi lo trời lạnh."

Chúng tôi đùa cợt vài câu, loáng cái Đoàn Nhữ Hài đã đưa tôi đến bến thuyền. Ở thời đại này, muốn đi xa đều phải di chuyền bằng tàu thuyền. Hệ thống sông ngòi dày đặc, đây chính là phương tiện giao thông chủ yếu.

Ban đầu bàn bạc, tên Trần Thanh kia còn dở chứng không muốn đi thuyền, sau cùng bị tôi mắng cho một trận. Không dưng mua đường, mất bao nhiêu thời gian mới đến nơi? Nguyễn Tái đương nhiên không có ý kiến gì, Trần Thanh phải khuất phục trước lời lẽ đanh thép của tôi.

Tôi vô cùng phán khích, lần cuối cùng được đi thuyền chính là đi với Trần Thuyên. Nhớ lại tôi cảm thấy có chút tội lỗi, để cậu nhóc ấy phải chứng kiến một cảnh tượng không mấy đẹp đẽ. Hình như khi ngã xuống nước trước mặt Trần Thuyên, tôi còn chửi bậy một câu thì phải. Thật tội nghiệp Trần Thuyên...

Trần Thanh và Nguyễn Tái đã đến trước, nhàn hạ đợi tôi.

Đoàn Nhữ Hài chào hỏi đôi ba câu rồi quay đít đi thẳng. Tôi cũng mặc kệ cậu ta, tâm trạng hân hoan vui mừng.

Con thuyền này khá lớn, xem chừng hầu hết hành khách đều là người có tiền. Lộ phí đi lại là Trần Thanh lo liệu, thấy Nguyễn Tái thoải mái nhận, tôi cũng không tỏ vẻ cao thượng làm gì.

Chúng tôi được sắp xếp mỗi người một gian phòng nhỏ, giường chiếu chăn gối đầy đủ, cảm giác còn sang trọng hơn căn phòng cũ đơn sơ của Niệm Tâm bội phần.

Trần Thanh theo tôi vào phòng ngó nghiêng, lầm bầm: "Không có cửa sổ, tốt."

Tôi nghe câu được câu chăng, hỏi lại thì anh chỉ lắc đầu quầy quậy. Về sau tôi để ý, Trần Thanh rất hay lượn qua lượn lại trước cửa phòng tôi. Giống như anh đang theo dõi tôi, sợ tôi chạy mất. Chạy thế nào được hả giời, chẳng lẽ tôi nhảy xuống sông bơi mất à?

Quay đầu cái là tôi quên luôn, không để ý tới Trần Thanh nữa. Tôi cất túi đồ vào một góc, leo lên giường đánh một giấc, còn chẳng thèm quan tâm tới việc ra mạn thuyền ngắm hoàng hôn như những hành khách khác.

Chuyện quan trọng trên đời này, ngoài ăn ngon ra chỉ là ngủ tốt!

Trần Thanh thấy tôi không có hứng thú ra ngoài, đứng ở cửa một lát rồi cũng trở về phòng. Tôi kéo chăn chùm lên đầu, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã tối. Bên ngoài khá yên ắng, dường như cũng đã muộn lắm rồi. Phía ngoài cửa là một đĩa bánh rán, có lẽ là Trần Thanh cẩn thận giữ phần giúp. Con người này tinh tế phết!

Giải quyết mấy chiếc bánh rán một cách nhanh gọn, tôi mò ra ngoài mạn thuyền.

Khỏi phải nói, so với cuộc sống hiện đại mà bao quanh là bụi mù mịt, ô nhiễm không khí mọi nơi... thì nơi này chính là cực phẩm!

Tôi không hề biết, thì ra bầu trời đêm của bảy trăm năm trước lại đẹp như vậy. Ánh sao lấp lánh, trăng rọi lòng người. Hít một hơi thật dài, tôi sải bước tiến gần hơn đến dáng hình dong dỏng cao đang đứng cạnh mạn thuyền.

Trần Thanh cũng không ngủ được chăng?

Nhón từng bước chân thật nhẹ, tôi bỗng nhiên muốn trêu đùa Trần Thanh một chút. Tay tôi vươn ra, đập một cái vào vai Trần Thanh.

"Hù...!"

Vạn vật như ngưng lại trong giây lát.

Người này... không phải Trần Thanh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện