"Nhưng . . . . . . bác sĩ, vừa rồi vừa có một bác sĩ nói lão Đại của chúng tôi sắp chết, mắc bệnh ung thư tinh hoàn, còn sống chưa tới một giờ nữa."
"Cái gì mà ung thư tinh hoàn? Lão Đại của anh khỏe mạnh thế kia, là bác sĩ nào nói lung tung vậy hả?"
Đúng lúc này, a Lê phát hiện ra anh chàng bác sĩ vừa nãy đang lấp ló cách đó không xa, vội vàng chỉ chỉ, "Chính là anh ta."
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía anh chàng kia, anh ta bị dọa đứng sững sờ tại chỗ, đang định lén chạy đi thì lại bị bác sĩ rống to, "Không được cử động, nằm xuống!"
Anh ta lập tức nằm bẹp xuống mặt đất như binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, động đậy cũng không dám.
"Hộ sĩ, thông báo cho khoa tâm thần, bảo bệnh nhân của bọn họ lại trốn ra ngoài giả dạng bác sĩ hù dọa bệnh nhân cùng người nhà."
"Dạ."
Sau một hồi hỗn loạn, Tiêu Trung Kiếm và Kiều Kiều cùng những anh em khác được ‘mời’ ra khỏi bệnh viện.
Đón gió đêm se lạnh, Tiêu Trung Kiếm hít một hơi thật sâu. Tuy rằng chỉ bị hù dọa, nhưng cứ nghĩ đến sự kiện ung thư tinh hoàn kia thì nội tâm lại nhảy lên một cái.
Đối với anh mà nói, chết không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là anh không thể bảo vệ Kiều Kiều được nữa, không thể cùng cô sống một cuộc sống hạnh phúc.
"Bây giờ . . . . . chúng ta làm gì?" Giọng của Kiều Kiều vẫn còn hơi nghèn nghẹn, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên người đàn ông đầu quấn băng gạc nhưng vẫn rất anh tuấn. Nhớ lại chuyện vừa nãy mình khóc lóc ầm ĩ nói một tràng, thật có chút ngượng ngùng.
"A Lê, dẫn những anh em khác về trước đi! Ai cũng mệt rồi, ngày mai tôi sẽ cảm ơn bọn họ sau."
"Vâng, lão Đại, anh bảo trọng." A Lê gật đầu một cái.
Những anh em khác cũng cung kính gập người 90 độ chào Tiêu Trung Kiếm, trăm miệng một lời: "Đại ca, xin bảo trọng."
"Ừ!"
Đợi đến mọi người rời đi hết, Kiều Kiều kéo tay Tiêu Trung Kiếm nói: "Vậy chúng ta . . . . . ."
Cô còn chưa nói xong đã bị anh ôm gọn vào trong lòng, cánh tay quen thuộc mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, sau đó là khuôn mặt phóng đại bất ngờ lại gần.
"Anh. . . . . ."
Cánh môi hồng nộn bị che lại, đối phương giống như lữ khách đói khát đã lâu mãnh liệt mút lấy môi cô, đồng thời cũng dịu dàng dụ hoặc cô hé miệng để cho anh có thể đi vào cùng cô dây dưa.
Không biết hai người ở hoa viên nhỏ trước cổng bệnh viện hôn nhau bao lâu, cửa sổ của tòa nhà gần đó đã chật ních người nghển cổ ra nhìn. Ai cũng mở lớn mắt, nhìn chăm chú vào nụ hôn nóng bỏng của tình nhân. Chép miệng cảm thán: tuổi trẻ bây giờ thật lớn mật.
Hồi lâu sau, hai người mới lưu luyến tách nhau ra, Kiều Kiều thở gấp không dứt nhìn anh, cảm thấy mặt mình nóng bừng.
"Em nói em yêu anh, đúng không?" Tiêu Trung Kiếm nhẹ giọng hỏi, giọng nói kia ôn nhu lướt qua vành tai như gió nhẹ ban đêm.
Vốn dĩ cô định nói không phải, nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi chất chứa tình cảm chân thành của anh, cô không nhịn được thở dài một hơi, mỉm cười ngọt ngào, "Đương nhiên rồi."
"Dù anh có bị ung thư tinh hoàn thì cùng vẫn yêu sao?"
"Cái đó có phải thật đâu." Mà sao anh cứ nhắc đến cái đề tài khiến cô lúng túng vậy.
"Ý anh là nếu như anh. . . . . ."
Kiều Kiều vươn tay che lại miệng của anh, không để cho anh nói tiếp.
"Không cần biết có chuyện gì xảy ra, em đã mang hạnh phúc cả đời của mình ra đền cho anh rồi. Anh nhất định phải sống thật dũng mãnh cường tráng để nhận đền bù của em đấy."
"Dũng mãnh cường tráng?"
"Ừm, đàn ông khỏe mạnh, phụ nữ hạnh phúc."
"Nếu đã vậy, anh sẽ toàn lực làm cho em cảm thấy hạnh phúc."
"Hả?"
"Không tin à?"
"Có một chút."
"Được rồi! Vậy anh chấp nhận khổ cực vậy, tối nay anh sẽ chứng minh mình cường tráng, khỏe mạnh như thế nào."
"Nhưng . . . . . . não anh vừa bị chấn động đấy!"
"Không sao đâu." Tiêu Trung Kiếm một tay ôm lấy người yêu, "Chỉ cần em hạnh phúc, thì anh sẽ không có vấn đề gì cả."
"Nào có thần kỳ như vậy?" Cô không nhịn được bật cười.
Anh đột nhiên lén hôn cô một cái, Kiều Kiều đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng vẫn vùi mặt vào ngực anh, như chim nhỏ nép vào người để cho anh ôm lên xe.
Nhưng lên xe cũng phải đi về nhà.
"Anh định đi đâu?" Kiều Kiều tò mò hỏi.
"Anh quyết định, chúng ta đi núi Dương Minh hưởng thụ xa chấn(*)."
(*)xa chấn: abc xyz trên xe ý ^^
"Cái gì?" Kiều Kiều vừa nghe đến xa chấn, khuôn mặt lập tức nóng cháy.
"Xa chấn xong, anh còn muốn xuống dưới chân núi hét lên Anh Yêu Em."
"Tiêu Trung Kiếm, anh điên rồi hả? Có phải do ảnh hưởng của chấn động não hay không? Anh mau quay về đi, em không muốn đến núi Dương Minh."
"Không được, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó."
"Em nói muốn gả cho anh khi nào?"
"Nhưng anh nhất định phải cưới em."
"Anh quay xe lại mau. . . . . ."
"Nếu không thích thì đi chỗ khác xa chấn nhé."
"Không!"
Cứ như vậy, hai người vừa đi vừa ngọt ngào đấu võ miệng, xe vẫn ổn định đi về phía trước, giống như như hạnh phúc trong tương lại của bọn họ vậy.
Tuy rằng sẽ có những lúc xích mích, nhưng chỉ cần hai người dùng dắt tay nhau tiến bước, thì nhất định có thể hạnh phúc đến suốt cuộc đời.
Nhất định là có thể.
--- ------oO HOÀN Oo---- -----
"Cái gì mà ung thư tinh hoàn? Lão Đại của anh khỏe mạnh thế kia, là bác sĩ nào nói lung tung vậy hả?"
Đúng lúc này, a Lê phát hiện ra anh chàng bác sĩ vừa nãy đang lấp ló cách đó không xa, vội vàng chỉ chỉ, "Chính là anh ta."
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía anh chàng kia, anh ta bị dọa đứng sững sờ tại chỗ, đang định lén chạy đi thì lại bị bác sĩ rống to, "Không được cử động, nằm xuống!"
Anh ta lập tức nằm bẹp xuống mặt đất như binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, động đậy cũng không dám.
"Hộ sĩ, thông báo cho khoa tâm thần, bảo bệnh nhân của bọn họ lại trốn ra ngoài giả dạng bác sĩ hù dọa bệnh nhân cùng người nhà."
"Dạ."
Sau một hồi hỗn loạn, Tiêu Trung Kiếm và Kiều Kiều cùng những anh em khác được ‘mời’ ra khỏi bệnh viện.
Đón gió đêm se lạnh, Tiêu Trung Kiếm hít một hơi thật sâu. Tuy rằng chỉ bị hù dọa, nhưng cứ nghĩ đến sự kiện ung thư tinh hoàn kia thì nội tâm lại nhảy lên một cái.
Đối với anh mà nói, chết không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là anh không thể bảo vệ Kiều Kiều được nữa, không thể cùng cô sống một cuộc sống hạnh phúc.
"Bây giờ . . . . . chúng ta làm gì?" Giọng của Kiều Kiều vẫn còn hơi nghèn nghẹn, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên người đàn ông đầu quấn băng gạc nhưng vẫn rất anh tuấn. Nhớ lại chuyện vừa nãy mình khóc lóc ầm ĩ nói một tràng, thật có chút ngượng ngùng.
"A Lê, dẫn những anh em khác về trước đi! Ai cũng mệt rồi, ngày mai tôi sẽ cảm ơn bọn họ sau."
"Vâng, lão Đại, anh bảo trọng." A Lê gật đầu một cái.
Những anh em khác cũng cung kính gập người 90 độ chào Tiêu Trung Kiếm, trăm miệng một lời: "Đại ca, xin bảo trọng."
"Ừ!"
Đợi đến mọi người rời đi hết, Kiều Kiều kéo tay Tiêu Trung Kiếm nói: "Vậy chúng ta . . . . . ."
Cô còn chưa nói xong đã bị anh ôm gọn vào trong lòng, cánh tay quen thuộc mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, sau đó là khuôn mặt phóng đại bất ngờ lại gần.
"Anh. . . . . ."
Cánh môi hồng nộn bị che lại, đối phương giống như lữ khách đói khát đã lâu mãnh liệt mút lấy môi cô, đồng thời cũng dịu dàng dụ hoặc cô hé miệng để cho anh có thể đi vào cùng cô dây dưa.
Không biết hai người ở hoa viên nhỏ trước cổng bệnh viện hôn nhau bao lâu, cửa sổ của tòa nhà gần đó đã chật ních người nghển cổ ra nhìn. Ai cũng mở lớn mắt, nhìn chăm chú vào nụ hôn nóng bỏng của tình nhân. Chép miệng cảm thán: tuổi trẻ bây giờ thật lớn mật.
Hồi lâu sau, hai người mới lưu luyến tách nhau ra, Kiều Kiều thở gấp không dứt nhìn anh, cảm thấy mặt mình nóng bừng.
"Em nói em yêu anh, đúng không?" Tiêu Trung Kiếm nhẹ giọng hỏi, giọng nói kia ôn nhu lướt qua vành tai như gió nhẹ ban đêm.
Vốn dĩ cô định nói không phải, nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi chất chứa tình cảm chân thành của anh, cô không nhịn được thở dài một hơi, mỉm cười ngọt ngào, "Đương nhiên rồi."
"Dù anh có bị ung thư tinh hoàn thì cùng vẫn yêu sao?"
"Cái đó có phải thật đâu." Mà sao anh cứ nhắc đến cái đề tài khiến cô lúng túng vậy.
"Ý anh là nếu như anh. . . . . ."
Kiều Kiều vươn tay che lại miệng của anh, không để cho anh nói tiếp.
"Không cần biết có chuyện gì xảy ra, em đã mang hạnh phúc cả đời của mình ra đền cho anh rồi. Anh nhất định phải sống thật dũng mãnh cường tráng để nhận đền bù của em đấy."
"Dũng mãnh cường tráng?"
"Ừm, đàn ông khỏe mạnh, phụ nữ hạnh phúc."
"Nếu đã vậy, anh sẽ toàn lực làm cho em cảm thấy hạnh phúc."
"Hả?"
"Không tin à?"
"Có một chút."
"Được rồi! Vậy anh chấp nhận khổ cực vậy, tối nay anh sẽ chứng minh mình cường tráng, khỏe mạnh như thế nào."
"Nhưng . . . . . . não anh vừa bị chấn động đấy!"
"Không sao đâu." Tiêu Trung Kiếm một tay ôm lấy người yêu, "Chỉ cần em hạnh phúc, thì anh sẽ không có vấn đề gì cả."
"Nào có thần kỳ như vậy?" Cô không nhịn được bật cười.
Anh đột nhiên lén hôn cô một cái, Kiều Kiều đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng vẫn vùi mặt vào ngực anh, như chim nhỏ nép vào người để cho anh ôm lên xe.
Nhưng lên xe cũng phải đi về nhà.
"Anh định đi đâu?" Kiều Kiều tò mò hỏi.
"Anh quyết định, chúng ta đi núi Dương Minh hưởng thụ xa chấn(*)."
(*)xa chấn: abc xyz trên xe ý ^^
"Cái gì?" Kiều Kiều vừa nghe đến xa chấn, khuôn mặt lập tức nóng cháy.
"Xa chấn xong, anh còn muốn xuống dưới chân núi hét lên Anh Yêu Em."
"Tiêu Trung Kiếm, anh điên rồi hả? Có phải do ảnh hưởng của chấn động não hay không? Anh mau quay về đi, em không muốn đến núi Dương Minh."
"Không được, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó."
"Em nói muốn gả cho anh khi nào?"
"Nhưng anh nhất định phải cưới em."
"Anh quay xe lại mau. . . . . ."
"Nếu không thích thì đi chỗ khác xa chấn nhé."
"Không!"
Cứ như vậy, hai người vừa đi vừa ngọt ngào đấu võ miệng, xe vẫn ổn định đi về phía trước, giống như như hạnh phúc trong tương lại của bọn họ vậy.
Tuy rằng sẽ có những lúc xích mích, nhưng chỉ cần hai người dùng dắt tay nhau tiến bước, thì nhất định có thể hạnh phúc đến suốt cuộc đời.
Nhất định là có thể.
--- ------oO HOÀN Oo---- -----
Danh sách chương