Thời gian lặng yên như nước trôi đi, đảo mắt đã qua năm năm.

Đảo Minh Tâm, hồ Dực Xà.

Đảo Minh Tâm là tên do Kỷ Ninh tự đặt ra, bên trên hòn đảo kiến trúc san sát. Nguyên gốc hòn đảo vốn là một nơi hoang vắng nhưng ngày hôm nay đã trở thành chốn bồng lai tiên cảnh mỹ lệ. Vào lúc thời khắc giao mùa giữa xuân hạ, các loại hoa đua nhau khoe sắc, trải qua sự chăm sóc tỉ mỉ của những người hầu, chúng lại càng đẹp vô cùng.

"Thu Diệp tỷ, Thu Diệp tỷ." Một tên thiếu niên đồ đen chạy vội tới gọi.

Thu Diệp đang ngồi đun nước pha trà nghe thấy thế thì quay đầu nhìn lại, cười nói: "Thanh Thạch, luyện bắn tên xong rồi à? Có hay không bị sư phụ Mông Ngư giáo huấn?"

"Việc này..." Thanh Thạch gãi đầu, bất đắc dĩ nói. "Có thể không bị giáo huấn sao. Trong lúc sư phụ Mông Ngư huấn luyện bắn tên đều giáo huấn ta, lại còn thường xuyên đem ca ca ra so sánh. Ca ca là thiên tài cỡ nào mà ta có thể so sánh tới?"

"Như thế là ngươi đã rất được quý trọng rồi đó." Thu Diệp nhìn Thanh Thạch giống như nhìn em ruột mình vậy, trịnh trọng nói: "Công tử cũng đã nói rồi. Tuy sư phụ Mông Ngư bị phế mất đan điền nhưng nhờ thế mà càng dốc lòng vào nghiên cứu tiễn thuật...Hiện tai tiễn thuật ngược lại đã cao hơn một tầng. Bởi vì sư phụ Mông Ngư cũng cư trú tại đảo Minh Tâm, lại được công tử mở lời mời nên mới nguyện dạy ngươi. Nhờ đó ngươi có thể được dạy dỗ tốt, lại có thể có thêm được một môn tuyệt học nữa."

Thanh Thạch gật đầu liên tục: "Ta hiểu."

Thanh Thạch cũng sống rất vui vẻ trên đảo Minh Tâm. Kỷ Ninh đã hoàn toàn coi hắn là đệ đệ, dùng ca ca đệ đệ để xưng hô. Từ cách xưng hô có thể nhận ra quan hệ gần gũi đến mức nào, như bình thường người ta cũng chỉ xưng hô 'đại huynh' 'đại ca', còn cách xưng hô ca ca chỉ dành cho những người lớn lên từ bé với nhau.

"Ừ." Thu Diệp mỉm cười, gật đầu.

"Kỷ Ninh ca ca đâu rồi?" Thanh Thạch gặng hỏi. "Đang luyện kiếm sao?"

Thu Diệp cười nói: "Không phải luyện kiếm."

"À, vậy thì chắc đang ngủ ở đâu đó trên hồ Dực Xà rồi." Thanh Thạch vừa cười vừa nói. Sau khi sống năm năm ở hồ Dực Xà hắn cũng đã rất hiểu thói quen của Kỷ Ninh. Hiện tại ngoại trừ lúc luyện kiếm, thời gian còn lại Kỷ Ninh đều nằm ngủ trên một con thuyền nhỏ trên hồ Dực Xà để mặc sóng nước đẩy đi.

"Đúng vậy, chắc là đang ngủ." Thu Diệp quay đầu nhìn về phía hồ nước vô biên.

Thanh Thạch không nhịn được hỏi: "Lúc trước ta có hỏi Kỷ ninh ca ca là tại sao lại luôn ngủ ở hồ Dực Xà, ca ca lại nói...lúc đó là lúc đang tu luyện. Ta liền chả hiểu gì, đang ở ngủ ở hồ Dực Xà thì làm sao tu luyện được? Có điều kiếm pháp của Kỷ Ninh ca ca thì càng ngày càng lợi hại hơn, hai năm trước Kỷ thống lĩnh cũng đã tự nhận không địch lại được nữa rồi!"

"Đúng vậy đó, kiếm thuật của công tử đã cao siêu tới mức không thể tưởng tượng nổi rồi." Thu Diệp cảm thán. "Ta đã từng xem lúc công tử luyện kiếm, có rất nhiều các loài thủy điểu(chim săn mồi trên nước) bay tới vây quanh thật lâu mà không muốn rời đi."

"Thần kỳ đến như vậy ư? Thanh Thạch kinh ngạc.

"Hồi trước, hàng năm Kỷ thống lĩnh đều giao đấu cùng công tử một lần, nhưng hai năm trước tự thấy không đấu lại nữa nên về sau cũng không đến nữa. Đáng tiếc công tử không cho ta xem. Không biết tình cảnh lúc công tử giao đấu với Kỷ thống lĩnh thế nào nhỉ?" Thu Diệp có một chút thèm muốn. Ở trong mắt nàng, kiếm thuật của Kỷ Nhất Xuyên đã sớm được xếp vào hàng thần thoại rồi, còn kiếm thuật của công tử nhà mình bây giờ thì càng cao thâm khó đoán hơn.

Kỷ Nhất Xuyên cũng ở trên đảo Minh Tâm, có điều là ở một góc khác trên đảo. Bình thường lại ra quy định rất quái gở không cho bất kỳ một người nào tới, không có bất kỳ người hầu nào ở cùng. Chỉ có Kỷ Ninh là có thể thỉnh thoảng tới gặp phụ thân mà thôi.

"Thật tò mò. Không biết kiếm thuật của ca ca đã đạt tới cấp độ gì rồi?" Trong mắt Thanh Thạch hiện lên vẻ sùng bái.

"Nhìn kia." Bỗng nhiên Thu Diệp nhìn về hướng hồ nước.

"Sao?" Thanh Thạch cũng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy ở chỗ xa xa xuất hiện một đội thuyền. Thanh Thạch vốn mang vẻ vui mừng tường là con thuyền nhỏ mà Kỷ Ninh ngủ ở trong. Thế nhưng sau khi nhìn kỹ...thì nhận ra thuyền kia chính là một con thuyền lớn chuyên chở người ra vào hòn đảo. Dù sao thì hiện tại đã có không ít người ở trên đảo Minh Tâm, người hầu cũng có tới gần trăm người nên phải thường xuyên chở rất nhiều lương thực đến đảo, rồi thỉnh thoảng lại có người ngoài viếng thăm nên dĩ nhiên phải có thuyền đưa sang.

Trên thuyền qua hồ.

Đang có một đám người trẻ tuổi chuyện trò vui vẻ.

"Tông chủ lại bắt chúng ta đến bái kiến tên Kỷ Ninh này." Một gã thiếu niên cao lớn cởi trần mang ánh mắt bất bình nói. "Chúng ta là người ở Kỷ tôc tông phủ nên mạnh hơn nhiều cái tên Kỷ Ninh ở Kỷ tộc tứ phủ kia! Sáu người chúng ta lại còn là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ ở Kỷ tộc tông phủ. Bảo chúng ta đến luận bàn chút ít thì còn nghe tạm. Đằng này lại bắt chúng ta đến 'bái kiến' rồi để tên Kỷ Ninh kia 'chỉ điểm' ư? Lại còn muốn chúng ta cung kính ư?"

"Câm miệng." Một thanh niên có mặt mũi khôi ngô mở miệng quát. "Tông chủ đã căn dặn, phải cung kính mà xưng hô công tử Kỷ Ninh."

"Được rồi, được rồi, thì công tử Kỷ Ninh." Tên thiếu niên cao lớn không nhịn được nói: "Chúng ta thì đã đành. Nhưng Kỷ Mặc, ngươi lại là thiên tài tuyệt thế đứng đầu thế hệ trẻ ở Kỷ tộc tông phủ, mười lăm tuổi đã bước vào Tiên Thiên, tuyệt học trấn tộc 'Vạn Kiếm Khúc' của Kỷ tộc cũng đã sớm đại thành rồi. Tên Kỷ Ninh này...công tử Kỷ Ninh này tuy đạt Tiên Thiên sớm hơn ngươi vài năm nhưng cùng lắm thì cũng chỉ luận bàn mà thôi. Làm sao ngươi phải đi bái kiến rồi nhờ hắn chỉ điểm được?"

"Kỷ Mặc." Một cô gái mặc áo đen nói. "Đồng Chiêm nói không sai. Lần này vì tông chủ dặn dò nên chúng ta không ai dám trái lời. Nhưng tận đấy lòng mọi người đều không phục, chúng ta đều là những kẻ ưu tú nhất ở thế hệ trẻ. Tên Kỷ Ninh này...công tử Kỷ Ninh này cũng chỉ là Kỷ tộc Tây phủ mà thôi. Dù thiên tài thì cũng chỉ mạnh hơn chúng ta chút ít thôi. Làm sao có tư cách để chúng ta phải đi bái kiến được."

"Ngừng lại được rồi."

Thanh niên khôi ngô mang ánh mắt như nước nhìn xung quanh, năm tên thanh niên khác đều bình tĩnh lại.

Không phải bàn cãi, Kỷ Mặc chính là người đứng đầu trong thế hệ trẻ ở Kỷ tộc tông phủ, hơn nữa từ nhỏ đã theo Ảnh bà bà, cho nên địa vị của Kỷ Mặc cũng khá đặc biệt...Rất nhiều người đều đã đoán định, sau này Kỷ Mặc chính là người kế nhiệm chức Phủ chủ của Kỷ tộc tông phủ.

"Các ngươi cũng đều biết vì sao ta phải theo Ảnh bà bà đó." Kỷ Mặc chậm rãi nói.

"Ừ." Năm tên thanh niên đều mang ánh mắt sùng bái.

Ảnh bà bà ...

Có hai nhân vật đứng cao nhất ở toàn bộ Kỷ tộc, một là tộc trưởng Kỷ Cửu Hỏa! Một người khác chính là Ảnh bà bà! Ảnh bà bà là thân muội muôi(em gái ruột) của Kỷ Cửu Hỏa, cùng là một bà cụ đã sống gần bốn trăm năm. Thế nhưng chắc chắn rằng bà ta cũng đã bước vào Tử Phủ tu sĩ được hơn ba trăm năm rồi.

Hai người bon họ là hai Tử Phủ tu sĩ được Kỷ tộc công khai.

Về phần âm thầm hay không có những Tử Phủ tu sĩ khác thì cũng khó có thể biết được. Đương nhiên mỗi bộ tộc đều phải che dấu thủ đoạn nào đó làm con át chủ bài, hư hư thực thực thì mới có thể tồn tại lâu dài được.

"Ảnh bà bà tự tay dạy ta kiếm pháp." Kỷ Mặc nhẹ nhàng nói. "Vậy mà kiếm pháp của ta kém không biết bao nhiêu lần khi so sánh với Ảnh bà bà. Các ngươi không biết vì sao sáu người chúng ta lại bị tông chủ phái tới hồ Dực Xà này bái kiến Kỷ Ninh sao?"

"Nghe nói là Đông phủ, Bắc phủ, Nam phủ đều đã phái những đệ tử thế hệ trẻ tới bái kiến qua công tử Kỷ Ninh. Cho nên Tông phủ chúng ta cũng phải phái sáu người đi."

"Sai."

Kỷ Mặc nhẹ nhàng lắc đầu.

"Tông phủ chúng ta chính là gốc rễ của Kỷ tộc. Tộc trưởng, Ảnh bà bà đều là người ở Tông phủ chúng ta đó." Kỷ Mặc nói. "Tông phủ của chúng ta cũng chiếm nhiều lãnh địa nhất. Số lượng Tiên Thiên sinh linh cũng nhiều hơn hẳn bốn phủ khác. Đến Xích Giáp Vệ cũng trú đóng ở Tông phủ chúng ta. Vậy thì vì sao Tông phủ chúng ta phải phái người đi học ở phủ khác?"

"Vậy thì vì sao?" Nguyên một đám nhìn Kỷ Mặc.

Kỷ Mặc nhẹ nhàng nói: "Bởi vì một năm trước, Ảnh bà bà đã tới hồ Dực Xà một chuyến."

"Ảnh bà bà đến hồ Dực Xà?' Năm tên thanh niên khác lập tức cảm thấy trong lòng nhiều nghi vấn.

Kỷ Mặc nói: "Tộc trưởng đã từng cực kỳ khen ngợi công tử Kỷ Ninh. Thậm chí còn cho rằng công tử Kỷ Ninh sau này nhất định sẽ là người đứng đầu Kỷ tộc ta! Cho nên Ảnh bà bà mới tới hồ Dực Xà để đích thân xem xét năng lực của Kỷ Ninh..."

"Như thế nào?"

"Ảnh bà bà đã nói gì?" Từng tên đều mang ánh mắt mong chờ nhìn Kỷ Mặc.

Trong mắt Kỷ Mặc hiện lên chút vẻ đặc biệt, chậm rãi nói: "Sau khi Ảnh bà bà trở về, ta cố gắng hỏi xem ta so sánh với công tử Kỷ Ninh thì thế nào. Ảnh bà bà chỉ nói là không thể so sánh, không thể so sánh. Ta tiếp tục gặng hỏi về kiếm pháp của công tử Kỷ Ninh này đã đạt tới cấp độ gì rồi thì Ảnh bà bà chỉ nói đúng một câu: Sâu không thấy đáy!"

"Sâu không thấy đáy!" Năm tên thanh niên khiếp sợ. Làm cho Ảnh bà bà nói những lời như thế thì kiếm pháp của Kỷ Ninh đáng sợ đến mức nảo? "Chư vụ, mời xuống thuyền." Người chèo thuyền lớn tiếng.

Lúc này sáu người bọn họ mới nhìn ra thuyền đã cập bờ rồi. Xa xa từng kiến trúc nối tiếp nhau, cảnh sắc đẹp không thể tả nổi. Tất cả làm sáu người bọn họ cũng không khỏi sợ hãi thán phục. Kỷ Mặc sáng mắt lên: "Nơi này chính là nơi Kỷ Ninh ở?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện