Bác ta thử dò hỏi:"Con nghĩ rồi bố mẹ ạ, Thẩm Thanh nhà bọn con ra ngoài học nghề mộc sắp về, năm nay thằng bé cũng mười tám tuổi, đã đến lúc thành gia lập nghiệp.

Đúng lúc bên nhà mẹ con giới thiệu một con bé khá ổn, tranh thủ thời gian đi xem mắt ạ.

Con chỉ có một thằng con trai, nên muốn tìm con dâu tri kỷ chút.

"Bà cụ im lặng một hồi rồi vùi đầu ăn uống: "Lúc đó rồi tính, giờ yên lặng ăn cơm đã.

"Thẩm Cẩm Nhiên ngoan ngoãn ăn cơm, xong còn định hộ dọn dẹp, nhưng chị cả Đại Niếp con bác hai thì không cho: "Ny Ny, em đi tắm rồi đi ngủ đi, chút việc này không cần tới em đâu, ngoan, nghe lời.

"Thẩm Cẩm Nhiên liếc mẹ mình, bà Thẩm hài lòng nhìn Đại Niếp một cái rồi gật đầu với cô.

Thẩm Diễm Hồng với mặt mày âm trầm về phòng, không nói năng gì với ai.

Bà Thẩm bĩu môi coi thường.

Thẩm Cẩm Nhiên thì tắm rửa qua loa rồi về phòng lên giường nằm.


Nghe thấy bên ngoài dần không còn âm thanh, cô xác định mọi người đã ngủ hết, bèn dậy khóa cửa phòng lại rồi đi vào trong không gian.

Trong không gian sáng như ban ngày, mà nhiệt độ vừa vặn, đứng ở chỗ của cô còn có thể thấy được biển rộng cách đó không xa.

Thuyền chở hàng neo đậu ở đầu bến tàu, như đang chờ người dỡ hàng, có chiếc xe chở hàng vẫn đang mở cửa, hệt như chủ nhân vội vã làm gì đó, lát nữa sẽ quay lại.

Thẩm Cẩm Nhiên hưng phấn bắt đầu đi dạo.

Kho hàng ở bến tàu này là do một công ty hậu cần lớn mở, hàng hóa qua bến hàng ngày phải tới hàng triệu tấn, cho nên cái gì cũng có.

Công ty này chủ yếu cung cấp hàng hóa cho các trung tâm thương mại lớn của các thành phố xung quanh.

Có thể nói là chỉ cần hàng có mặt trên thị trường là có thể tới đây tìm được.

Giờ tất cả chúng đều là của cô.


Oa ha ha ha ha!Sau khi bình tĩnh lại, Thẩm Cẩm Nhiên muốn xác định thời gian của trong và ngoài không gian.

Cô phát hiện thời gian trong không gian là đứng yên.

Đây là máy gian lận nghịch thiên gì vậy.

Cô lại muốn hét lên rồi.

Cô tuyên bố, cô chính là con gái của ông trời.

Mà còn là con gái ruột thịt nữa cơ.

Thẩm Cẩm Nhiên chậm rãi đi dạo trong không gian.

Thực ra cô đã quá quen thuộc nơi này, dù sao cô đã làm ở đây được vài năm rồi.

Không phải là cô đi dạo loanh quanh không mục đích.

Thời thập niên này, thứ đáng giá nhất là lương thực, mục đích của cô chính là tìm được những thứ như gạo mì dầu ăn, những thứ có thể nhét đầy bụng.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện