Đầu đề hôm nay nhất định là Lục Văn Tây.
Trước đó, tiêu đề có Lục Văn Tây có thể nói là lăng xê, là công ty vận hành, là fan quét số liệu, nhưng lần này thì khác hoàn toàn. Hôm nay tất cả mọi người đều chú ý tới Lục Văn Tây, vì anh mà trầm trồ khen ngợi, vì anh mà cổ vũ, đồng thời cũng chú ý tới cuộc cứu viện này.
Ngày hôm nay, tất cả mọi người đều đặc biệt muốn thấy tin tức về Lục Văn Tây mà không biết mệt mỏi.
Bạn bè của Lục Văn Tây cũng đăng Weibo vào hôm nay.
Béo Mạc Mạc: Đã từng được Lục Văn Tây cứu, tôi dám khẳng định, Lục Văn Tây gặp phải tình huống này nhất định sẽ cố gắng quên mình mà cứu người, anh chính là người như vậy. Lục Văn Tây chính là tốt như vậy, cũng xin cầu phúc cho những người gặp nạn.
Bạch Đẳng Nhạn: Thấy video mà túa mồ hôi lạnh, hy vọng mọi người bình an, @Lục Văn Tây cố lên.
Đỗ Tử San: Mọi người đều phải bình an nhé!
Nhiễm Nam: Anh Lục vẫn luôn là tấm gương của tôi, mong bình an.
Sự việc đã bùng nổ hơn một tiếng, Weibo chính thức của phòng làm việc Lục Văn Tây mới công bố tin tức.
Phòng làm việc Lục Văn Tây: Trải qua xác nhận, Lục Văn Tây quả thực đã nghỉ phép tới khu du lịch, đồng thời đã đi cùng cha mẹ mình. Sau khi sự việc xảy ra chúng tôi vẫn đang cố gắng liên hệ với Lục Văn Tây và trợ lý của anh, hiện giờ vẫn chưa liên lạc được. Sau khi chúng tôi xác thực tin tức mới đăng tin thông báo tới mọi người, cầu mong tất cả mọi người đều bình an.
Bỉ ngạn đào yêu: Vẫn luôn quan tâm chuyện này, thái độ của Lục Văn Tây ở trong video quả thực không tốt, nhưng trong tình huống cấp bách, phối hợp với tình hình khi đó thì vẫn có thể tha thứ, hơn nữa trong video thì tất cả mọi người đều rất sốt ruột. Thấy Lục Văn Tây ngậm nước mắt làm hồi sức tim cho người bị nạn mà tôi suýt khóc đấy, trong tình huống đó, Lục Văn Tây đã lo lắng cỡ nào, bất lực cỡ nào mới có thể ngậm nước mắt đi cứu người chứ? Là viên bí đỏ: Hôm nay lão đại ngầu toẹt vời! Cổ vũ lão đại, anh giỏi nhất, anh là kiêu ngạo của chúng em!
Cá sấu nhỏ của anh Đại Siêu: Đám anh hùng bàn phím từng mắng chửi Lục Văn Tây đâu rồi, vào thời điểm này mấy người có đi cứu người không? Lục Văn Tây sẽ nhé, còn làm rất tốt.
Tôi là Esther: Mỗi lần thấy chuyện này đều rất khổ sở, Like cho Lục Văn Tây, hy vọng tất cả mọi người đều bình an.
Huyền Vấn: Kỹ thuật diễn xuất này nọ gạt qua một bên không nói tới, nhân phẩm tốt, miễn bình luận.
Lúc xem qua Weibo của Lục Văn Tây, sau khi chuyện xảy ra đã tăng lên năm triệu fan, đồng thời số lượng đang không ngừng gia tăng.
...
Hứa Trần đã đi tới lối vào nghĩa trang, đánh giá tình huống xung quanh một chút, không dám tùy tiện tiến vào.
Hàn Dục ngồi xổm ở bên cạnh Hứa Trần, dùng tay moi bùn đất, sau đó dùng hai ngón tay xe xe, đầu ngón tay có chút màu đỏ.
"Trong đất có máu, thật là tà môn." Hàn Dục búng đất trong tay đi, phủi tay đứng dậy.
"Ta thử thuật hoàn hồn xem sao."
"Cậu có thể thử, nhưng nhiều linh hồn như vậy, cậu lần lượt để bọn họ hoàn hồn, chở tới khi lão yêu ngàn năm kia xuất hiện thì cậu nằm ngửa ra cho hắn làm thịt à?"
"Vậy anh nói coi phải làm sao bây giờ?"
Hàn Dục nhìn nghĩa trang, cũng có chút phát sầu, lôi hộp thuốc trong túi ra rút một điếu, ác linh ở bên cạnh lập tức châm thuốc. Hắn hút một hơi thuốc, phà ra làn khói trắng, lại lấy la bàn nhìn thoáng qua rồi chép miệng thở dài: "Cậu nói coi có phải nơi này là trận pháp cổ xưa hay tà thuật cổ đại gì không?"
Hứa Trần cau mày, lạnh lùng nhìn nghĩa tay, giơ tay lên bấm đốt tính toán, cho dù tính cỡ nào cũng chỉ thấy một mớ hỗn loạn, không có chút đầu mối nào.
Hứa Trần có chút gấp gáp, mắt đầu thử dùng thuật hoàn hồn.
Vì bảo trì tinh lực, Hứa Trần không cứu hết toàn bộ mà chỉ cứu cha mẹ của Lục Văn Tây, tiếp đó là anh Lưu và Doãn Hàm Vi, linh hồn của bốn người này rời khỏi nghĩa trang thì Hứa Trần mới yên lòng, cuối cùng chính là bản thân cậu.
Hàn Dục chỉ quan sát, sau đó huýt sáo một tiếng hỏi: "Bây giờ cậu tính thế nào? Phá trận à?"
"Đúng vậy."
"Thành công thì cậu sẽ cứu được người có liên quan tới nghĩa trang. Nếu thất bại, cậu hại chết tất cả mọi người trên núi này, cậu xác định chưa?"
Hứa Trần quay đầu lại nhìn Hàn Dục, thực nghiêm túc hỏi: "Ông cho rằng cho dù tôi không phá trận thì người ở trong núi này sẽ được an toàn sao? Trước đó ông cũng cảm nhận được mặt đất chấn động rồi đấy, hắn muốn tung ra đại chiêu, chỉ sợ đây chính là lúc hắn muốn tính mệnh của mọi người trên núi. Trận rung chuyển kia có lẽ đã gom góp được không ít, chờ tới khi hắn hấp thu toàn bộ thì sẽ có pháp lực trực tiếp hấp thu tất cả linh hồn."
Hàn Dục nghe vậy thì lập tức tiến hành hoàn hồn cho linh hồn của mình, sau đó thở dài một hơi.
"Mặc dù nói ra có lẽ cậu sẽ không vui, thế nhưng vẫn cần phải nói rõ, Lục Văn Tây tới nơi này đã kíc.h thích lão yêu ngàn năm này, trận tai nạn này chỉ sợ là có liên quan tới Lục Văn Tây." Hàn Dục nói.
"Vì thế hắn sẽ nhanh chóng chiếm giữ cơ thể Lục Văn Tây, tôi đã không còn thời gian nữa rồi." Hứa Trần nhìn nghĩa trang, ánh mắt kiên định, cho dù là núi đao biển lửa thì cậu vẫn phải xông vào.
Hứa Trần bước tới, trực tiếp tiến vào nghĩa trang.
Bởi vì có người đột nhiên tiến vào, trong nghĩa trang quả nhiên hỗn loạn cả lên, tất cả linh hồn đồng loạt nhìn về phía Hứa Trần, những người này thế mà lại có bản lĩnh của ác linh, rất hung hãn. Khó khăn nhất là Hứa Trần không thể phản công, nếu động tới những linh hồn này, người sống có lẽ sẽ bị thương, sẽ mắc phải bệnh nhẹ nhưng không thể trị được, cả nửa đời sau đều phải chịu đau đớn.
Bị công kích, bị lâm vào tình cảnh bị động làm Hứa Trần phải chịu chút thiệt thòi, trong tay cậu đột nhiên xuất hiện một lưỡi dao sắc bén, cắt vào lòng bàn tay, máu tươi vẩy ra.
"Ác linh bát phương nghe lệnh, dừng lại." Hứa Trần nói xong thì quả nhiên linh hồn ở xung quanh đã không còn động đậy nữa.
Hàn Dục cũng vừa vào theo, thấy một màn này thì không khỏi "ôi đệt" một tiếng, sau đó hỏi: "Máu này luyện thế nào vậy?"
Hiển nhiên, Hàn Dục thoạt nhìn là người không có gì không biết nhưng lại không biết về chuyện máu tế trời. Nói ra cũng phải thôi, thứ thất truyền nhiều năm như vậy, bị nhà họ Hứa xem là bảo bối giấu đi, không ai biết cũng không có gì kỳ quái.
Kết quả máu này tựa hồ lại bị vị bá chủ trong nghĩa trang này chú ý, một giọng nam lạnh lùng trong trẻo vang lên trên không: "Hứa Vọng?"
Lục Văn Tây và Hứa Trần đều từng nghe qua cái tên Hứa Vọng này, là tổ tiên của nhà họ Hứa, là người nổi bật nhất trong giới thầy bắt quỷ, tới giờ chưa có thầy bắt quỷ nào dám nói mình hơn được Hứa Vọng.
"Tôi là con cháu nhà họ Hứa." Hứa Trần trả lời khá cung kính, dù sao thì vị này cũng không bị máu của cậu khống chế, thực lực không thể nào đo lường.
"Hứa Vọng đâu?"
"Gia tổ đã qua đời nhiều năm."
"Đã chết?"
"Vâng..."
Giọng nói kia nở nụ cười lạnh, âm thanh nghe rất lạnh lẽo, làm người ta phải hoảng sợ.
Sau đó, Hứa Trần nhìn thấy ở sâu trong nghĩa trang xuất hiện một bóng người, tóc đen xõa dài tới eo làm nổi bật gương mặt giống như thần tiên của người này. Người đàn ông này đẹp tới mức chấn động lòng người, đẹp đến mức làm trái tim trai thẳng của Hàn Dục phải xao động.
Diện mạo như vậy, cho dù là mặc áo đỏ thì cũng không làm người ta cảm thấy khó chịu.
Đó là dạng quần áo mà đàn ông mặc khi thành thân thời xưa, tay áo có hình thêu rất phức tạp, có thể thấy được tay nghề thêu rất tinhx ảo.
"À, là ngươi..." Người đàn ông thấy Hứa Trần thì chỉ lạnh nhạt nói: "Trở ngại ta ký sinh vào người cậu trai kia, thật chướng mắt."
"Quả nhiên là ông đã..." Hứa Trần còn chưa nói xong thì người nọ đã tiến tới trước mặt Hứa Trần, nắm lấy cổ tay cậu. Tay của đối phương rất lạnh, nháy mắt cầm lấy cổ tay Hứa Trần, Hứa Trần cảm thấy cơ thể mình chấn động, sau đó không thể động đậy.
Người đàn ông này hình như đang nhìn máu trên tay Hứa Trần, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Máu tế trời, thật đáng ghét, mùi thúi muốn chết, giống hệt như tên Hứa Vọng kia."
Hứa Trần kinh hãi, người đàn ông này biết tổ tiên nhà họ Hứa, đồng thời còn biết vị thiên tài tuyệt đỉnh của nhà họ Hứa này cũng có máu tế trời?
Hứa Trần muốn nói chuyện nhưng phát hiện mình không thể mở miệng.
Hàn Dục ở bên cạnh Hứa Trần cũng vậy, cũng hoàn toàn bị đông cứng, ở trước mặt vị ác linh ngàn năm này, bọn họ nhỏ bé hệt như con kiến.
Thầy bắt quỷ? Đụng trúng đá tảng thì ngay cả sức chống trả cũng không có.
Người đàn ông kia buông Hứa Trần, lui về sau một bước rồi nhìn cậu chằm chằm, nhìn một hồi thì trong mắt đột nhiên phừng lên sự căm hận, tức giận nói: "Nhà họ Hứa quả nhiên không có kẻ nào tốt!"
Hứa Trần cảm giác được, ngũ tạng lục phủ của mình bị chấn nát, linh hồn ở xung quanh cũng vậy, bọn họ lộ ra dáng vẻ đau đớn, tình huống cực kỳ không ổn.
Máu trên tay Hứa Trần nhỏ xuống đất, một giọt rồi lại một giọt, sau đó... Hứa Trần đột nhiên mỉm cười.
Người đàn ông nhìn Hứa Trần, có chút khó hiểu, đột nhiên cảm thấy xung quanh có rất nhiều ác linh tập trung tới nghĩa trang, sau đó tiến vào bắt đầu tấn công mình.
Đây đã định trước sẽ là một trận ác chiến, nhóm ác linh cấp thấp bị khống chế giống như những cái xác không hồn, bị máu của Hứa Trần điều khiển, lúc này ngửi thấy mùi máu tế trời thì cực kỳ hưng phấn, không chút kiêng dè phóng thích sức chiến đấu của mình.
Lúc ban đầu người đàn ông rất nhanh nhẹn, chỉ cần tùy tiện quơ tay là có thể làm ác linh hồn bay phách tán.
Thế nhưng số lượng nhiều, cộng thêm hắn không có thực thể, thực lực vẫn chưa khôi phục nên bắt đầu chậm chạp.
Hứa Trần rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, nhanh chóng rút quạt ra tiến hành xòe quạt, để máu mình nhỏ lên trên cây quạt, mặt quạt đột nhiên tuôn ra một lượng lớn họa tiết bùa chú, chúng mang theo máu của Hứa Trần bay lên không rồi tản ra khắp bốn phương tám hướng.
Bùa chú trực tiếp dính vào người số ác linh may mắn còn sót lại, chúng một lần nữa trở nên dũng mãnh hơn, giống như ăn thuốc kíc.h thích vậy, cũng xuất hiện thêm nhiều bản lĩnh.
Người đàn ông kia cắn răng, căm hận xoay người búng vào không khí, tấn công một ác linh nhưng lại trúng vào lá chắn.
Hứa Trần đã dốc hết vốn liếng tạo ra lá chắn và gia tăng pháp lực cho số ác linh này. Nếu ác linh ngàn năm lợi hại, như vậy số ác linh này đã biến thành ác linh trăm năm, tuy thực lực không bằng nhưng bởi vì số lượng khổng lồ, cộng thêm có lớp lá chắn bảo vệ nên cũng rất khó chơi.
Hàn Dục quan sát một phen, cũng không nhàn rỗi, dù sao thì hắn cũng là người có bản lĩnh, sau khi khôi phục năng lực hành động thì lấy ra dây xích khóa hồn, miệng lẩm bẩm, sau đó hét lớn một tiếng: "Gió nổi lên!"
Qua một thoáng thì cuồng phong cuồn cuộn, trong gió có ẩn lưỡi dao, có thể cuốn thành thịt nát.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện luồng gió này có trí khôn, nó chỉ công kích ác linh ngàn năm kia.
Thấy tình cảnh trăm ngàn hồn phách nghe theo hiệu lệnh của một người như vậy, ngay cả ác linh ngàn năm cũng phải kinh ngạc, thực làm người ta hả hê.
"Một đám tạp chủng!" Người đàn ông giận giữ, từ mi tâm trích ra một giọt máu, sau đó ra lệnh: "Phản sát."
Lúc này từ ác linh tới cơn gió lốc nháy mắt mất khống chế, bắt đầu tấn công về phía Hứa Trần và Hàn Dục.
Ngay cả tổ tông của Hứa Trần hắn cũng từng giao đấu tới bất phân thắng bại, bây giờ lại không đấu lại đám cháu chắt này sao?
Buồn cười!
[hết 119]
[tác giả] Boss bự: Bắn ngược! Ngắn gọn!
Trước đó, tiêu đề có Lục Văn Tây có thể nói là lăng xê, là công ty vận hành, là fan quét số liệu, nhưng lần này thì khác hoàn toàn. Hôm nay tất cả mọi người đều chú ý tới Lục Văn Tây, vì anh mà trầm trồ khen ngợi, vì anh mà cổ vũ, đồng thời cũng chú ý tới cuộc cứu viện này.
Ngày hôm nay, tất cả mọi người đều đặc biệt muốn thấy tin tức về Lục Văn Tây mà không biết mệt mỏi.
Bạn bè của Lục Văn Tây cũng đăng Weibo vào hôm nay.
Béo Mạc Mạc: Đã từng được Lục Văn Tây cứu, tôi dám khẳng định, Lục Văn Tây gặp phải tình huống này nhất định sẽ cố gắng quên mình mà cứu người, anh chính là người như vậy. Lục Văn Tây chính là tốt như vậy, cũng xin cầu phúc cho những người gặp nạn.
Bạch Đẳng Nhạn: Thấy video mà túa mồ hôi lạnh, hy vọng mọi người bình an, @Lục Văn Tây cố lên.
Đỗ Tử San: Mọi người đều phải bình an nhé!
Nhiễm Nam: Anh Lục vẫn luôn là tấm gương của tôi, mong bình an.
Sự việc đã bùng nổ hơn một tiếng, Weibo chính thức của phòng làm việc Lục Văn Tây mới công bố tin tức.
Phòng làm việc Lục Văn Tây: Trải qua xác nhận, Lục Văn Tây quả thực đã nghỉ phép tới khu du lịch, đồng thời đã đi cùng cha mẹ mình. Sau khi sự việc xảy ra chúng tôi vẫn đang cố gắng liên hệ với Lục Văn Tây và trợ lý của anh, hiện giờ vẫn chưa liên lạc được. Sau khi chúng tôi xác thực tin tức mới đăng tin thông báo tới mọi người, cầu mong tất cả mọi người đều bình an.
Bỉ ngạn đào yêu: Vẫn luôn quan tâm chuyện này, thái độ của Lục Văn Tây ở trong video quả thực không tốt, nhưng trong tình huống cấp bách, phối hợp với tình hình khi đó thì vẫn có thể tha thứ, hơn nữa trong video thì tất cả mọi người đều rất sốt ruột. Thấy Lục Văn Tây ngậm nước mắt làm hồi sức tim cho người bị nạn mà tôi suýt khóc đấy, trong tình huống đó, Lục Văn Tây đã lo lắng cỡ nào, bất lực cỡ nào mới có thể ngậm nước mắt đi cứu người chứ? Là viên bí đỏ: Hôm nay lão đại ngầu toẹt vời! Cổ vũ lão đại, anh giỏi nhất, anh là kiêu ngạo của chúng em!
Cá sấu nhỏ của anh Đại Siêu: Đám anh hùng bàn phím từng mắng chửi Lục Văn Tây đâu rồi, vào thời điểm này mấy người có đi cứu người không? Lục Văn Tây sẽ nhé, còn làm rất tốt.
Tôi là Esther: Mỗi lần thấy chuyện này đều rất khổ sở, Like cho Lục Văn Tây, hy vọng tất cả mọi người đều bình an.
Huyền Vấn: Kỹ thuật diễn xuất này nọ gạt qua một bên không nói tới, nhân phẩm tốt, miễn bình luận.
Lúc xem qua Weibo của Lục Văn Tây, sau khi chuyện xảy ra đã tăng lên năm triệu fan, đồng thời số lượng đang không ngừng gia tăng.
...
Hứa Trần đã đi tới lối vào nghĩa trang, đánh giá tình huống xung quanh một chút, không dám tùy tiện tiến vào.
Hàn Dục ngồi xổm ở bên cạnh Hứa Trần, dùng tay moi bùn đất, sau đó dùng hai ngón tay xe xe, đầu ngón tay có chút màu đỏ.
"Trong đất có máu, thật là tà môn." Hàn Dục búng đất trong tay đi, phủi tay đứng dậy.
"Ta thử thuật hoàn hồn xem sao."
"Cậu có thể thử, nhưng nhiều linh hồn như vậy, cậu lần lượt để bọn họ hoàn hồn, chở tới khi lão yêu ngàn năm kia xuất hiện thì cậu nằm ngửa ra cho hắn làm thịt à?"
"Vậy anh nói coi phải làm sao bây giờ?"
Hàn Dục nhìn nghĩa trang, cũng có chút phát sầu, lôi hộp thuốc trong túi ra rút một điếu, ác linh ở bên cạnh lập tức châm thuốc. Hắn hút một hơi thuốc, phà ra làn khói trắng, lại lấy la bàn nhìn thoáng qua rồi chép miệng thở dài: "Cậu nói coi có phải nơi này là trận pháp cổ xưa hay tà thuật cổ đại gì không?"
Hứa Trần cau mày, lạnh lùng nhìn nghĩa tay, giơ tay lên bấm đốt tính toán, cho dù tính cỡ nào cũng chỉ thấy một mớ hỗn loạn, không có chút đầu mối nào.
Hứa Trần có chút gấp gáp, mắt đầu thử dùng thuật hoàn hồn.
Vì bảo trì tinh lực, Hứa Trần không cứu hết toàn bộ mà chỉ cứu cha mẹ của Lục Văn Tây, tiếp đó là anh Lưu và Doãn Hàm Vi, linh hồn của bốn người này rời khỏi nghĩa trang thì Hứa Trần mới yên lòng, cuối cùng chính là bản thân cậu.
Hàn Dục chỉ quan sát, sau đó huýt sáo một tiếng hỏi: "Bây giờ cậu tính thế nào? Phá trận à?"
"Đúng vậy."
"Thành công thì cậu sẽ cứu được người có liên quan tới nghĩa trang. Nếu thất bại, cậu hại chết tất cả mọi người trên núi này, cậu xác định chưa?"
Hứa Trần quay đầu lại nhìn Hàn Dục, thực nghiêm túc hỏi: "Ông cho rằng cho dù tôi không phá trận thì người ở trong núi này sẽ được an toàn sao? Trước đó ông cũng cảm nhận được mặt đất chấn động rồi đấy, hắn muốn tung ra đại chiêu, chỉ sợ đây chính là lúc hắn muốn tính mệnh của mọi người trên núi. Trận rung chuyển kia có lẽ đã gom góp được không ít, chờ tới khi hắn hấp thu toàn bộ thì sẽ có pháp lực trực tiếp hấp thu tất cả linh hồn."
Hàn Dục nghe vậy thì lập tức tiến hành hoàn hồn cho linh hồn của mình, sau đó thở dài một hơi.
"Mặc dù nói ra có lẽ cậu sẽ không vui, thế nhưng vẫn cần phải nói rõ, Lục Văn Tây tới nơi này đã kíc.h thích lão yêu ngàn năm này, trận tai nạn này chỉ sợ là có liên quan tới Lục Văn Tây." Hàn Dục nói.
"Vì thế hắn sẽ nhanh chóng chiếm giữ cơ thể Lục Văn Tây, tôi đã không còn thời gian nữa rồi." Hứa Trần nhìn nghĩa trang, ánh mắt kiên định, cho dù là núi đao biển lửa thì cậu vẫn phải xông vào.
Hứa Trần bước tới, trực tiếp tiến vào nghĩa trang.
Bởi vì có người đột nhiên tiến vào, trong nghĩa trang quả nhiên hỗn loạn cả lên, tất cả linh hồn đồng loạt nhìn về phía Hứa Trần, những người này thế mà lại có bản lĩnh của ác linh, rất hung hãn. Khó khăn nhất là Hứa Trần không thể phản công, nếu động tới những linh hồn này, người sống có lẽ sẽ bị thương, sẽ mắc phải bệnh nhẹ nhưng không thể trị được, cả nửa đời sau đều phải chịu đau đớn.
Bị công kích, bị lâm vào tình cảnh bị động làm Hứa Trần phải chịu chút thiệt thòi, trong tay cậu đột nhiên xuất hiện một lưỡi dao sắc bén, cắt vào lòng bàn tay, máu tươi vẩy ra.
"Ác linh bát phương nghe lệnh, dừng lại." Hứa Trần nói xong thì quả nhiên linh hồn ở xung quanh đã không còn động đậy nữa.
Hàn Dục cũng vừa vào theo, thấy một màn này thì không khỏi "ôi đệt" một tiếng, sau đó hỏi: "Máu này luyện thế nào vậy?"
Hiển nhiên, Hàn Dục thoạt nhìn là người không có gì không biết nhưng lại không biết về chuyện máu tế trời. Nói ra cũng phải thôi, thứ thất truyền nhiều năm như vậy, bị nhà họ Hứa xem là bảo bối giấu đi, không ai biết cũng không có gì kỳ quái.
Kết quả máu này tựa hồ lại bị vị bá chủ trong nghĩa trang này chú ý, một giọng nam lạnh lùng trong trẻo vang lên trên không: "Hứa Vọng?"
Lục Văn Tây và Hứa Trần đều từng nghe qua cái tên Hứa Vọng này, là tổ tiên của nhà họ Hứa, là người nổi bật nhất trong giới thầy bắt quỷ, tới giờ chưa có thầy bắt quỷ nào dám nói mình hơn được Hứa Vọng.
"Tôi là con cháu nhà họ Hứa." Hứa Trần trả lời khá cung kính, dù sao thì vị này cũng không bị máu của cậu khống chế, thực lực không thể nào đo lường.
"Hứa Vọng đâu?"
"Gia tổ đã qua đời nhiều năm."
"Đã chết?"
"Vâng..."
Giọng nói kia nở nụ cười lạnh, âm thanh nghe rất lạnh lẽo, làm người ta phải hoảng sợ.
Sau đó, Hứa Trần nhìn thấy ở sâu trong nghĩa trang xuất hiện một bóng người, tóc đen xõa dài tới eo làm nổi bật gương mặt giống như thần tiên của người này. Người đàn ông này đẹp tới mức chấn động lòng người, đẹp đến mức làm trái tim trai thẳng của Hàn Dục phải xao động.
Diện mạo như vậy, cho dù là mặc áo đỏ thì cũng không làm người ta cảm thấy khó chịu.
Đó là dạng quần áo mà đàn ông mặc khi thành thân thời xưa, tay áo có hình thêu rất phức tạp, có thể thấy được tay nghề thêu rất tinhx ảo.
"À, là ngươi..." Người đàn ông thấy Hứa Trần thì chỉ lạnh nhạt nói: "Trở ngại ta ký sinh vào người cậu trai kia, thật chướng mắt."
"Quả nhiên là ông đã..." Hứa Trần còn chưa nói xong thì người nọ đã tiến tới trước mặt Hứa Trần, nắm lấy cổ tay cậu. Tay của đối phương rất lạnh, nháy mắt cầm lấy cổ tay Hứa Trần, Hứa Trần cảm thấy cơ thể mình chấn động, sau đó không thể động đậy.
Người đàn ông này hình như đang nhìn máu trên tay Hứa Trần, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Máu tế trời, thật đáng ghét, mùi thúi muốn chết, giống hệt như tên Hứa Vọng kia."
Hứa Trần kinh hãi, người đàn ông này biết tổ tiên nhà họ Hứa, đồng thời còn biết vị thiên tài tuyệt đỉnh của nhà họ Hứa này cũng có máu tế trời?
Hứa Trần muốn nói chuyện nhưng phát hiện mình không thể mở miệng.
Hàn Dục ở bên cạnh Hứa Trần cũng vậy, cũng hoàn toàn bị đông cứng, ở trước mặt vị ác linh ngàn năm này, bọn họ nhỏ bé hệt như con kiến.
Thầy bắt quỷ? Đụng trúng đá tảng thì ngay cả sức chống trả cũng không có.
Người đàn ông kia buông Hứa Trần, lui về sau một bước rồi nhìn cậu chằm chằm, nhìn một hồi thì trong mắt đột nhiên phừng lên sự căm hận, tức giận nói: "Nhà họ Hứa quả nhiên không có kẻ nào tốt!"
Hứa Trần cảm giác được, ngũ tạng lục phủ của mình bị chấn nát, linh hồn ở xung quanh cũng vậy, bọn họ lộ ra dáng vẻ đau đớn, tình huống cực kỳ không ổn.
Máu trên tay Hứa Trần nhỏ xuống đất, một giọt rồi lại một giọt, sau đó... Hứa Trần đột nhiên mỉm cười.
Người đàn ông nhìn Hứa Trần, có chút khó hiểu, đột nhiên cảm thấy xung quanh có rất nhiều ác linh tập trung tới nghĩa trang, sau đó tiến vào bắt đầu tấn công mình.
Đây đã định trước sẽ là một trận ác chiến, nhóm ác linh cấp thấp bị khống chế giống như những cái xác không hồn, bị máu của Hứa Trần điều khiển, lúc này ngửi thấy mùi máu tế trời thì cực kỳ hưng phấn, không chút kiêng dè phóng thích sức chiến đấu của mình.
Lúc ban đầu người đàn ông rất nhanh nhẹn, chỉ cần tùy tiện quơ tay là có thể làm ác linh hồn bay phách tán.
Thế nhưng số lượng nhiều, cộng thêm hắn không có thực thể, thực lực vẫn chưa khôi phục nên bắt đầu chậm chạp.
Hứa Trần rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, nhanh chóng rút quạt ra tiến hành xòe quạt, để máu mình nhỏ lên trên cây quạt, mặt quạt đột nhiên tuôn ra một lượng lớn họa tiết bùa chú, chúng mang theo máu của Hứa Trần bay lên không rồi tản ra khắp bốn phương tám hướng.
Bùa chú trực tiếp dính vào người số ác linh may mắn còn sót lại, chúng một lần nữa trở nên dũng mãnh hơn, giống như ăn thuốc kíc.h thích vậy, cũng xuất hiện thêm nhiều bản lĩnh.
Người đàn ông kia cắn răng, căm hận xoay người búng vào không khí, tấn công một ác linh nhưng lại trúng vào lá chắn.
Hứa Trần đã dốc hết vốn liếng tạo ra lá chắn và gia tăng pháp lực cho số ác linh này. Nếu ác linh ngàn năm lợi hại, như vậy số ác linh này đã biến thành ác linh trăm năm, tuy thực lực không bằng nhưng bởi vì số lượng khổng lồ, cộng thêm có lớp lá chắn bảo vệ nên cũng rất khó chơi.
Hàn Dục quan sát một phen, cũng không nhàn rỗi, dù sao thì hắn cũng là người có bản lĩnh, sau khi khôi phục năng lực hành động thì lấy ra dây xích khóa hồn, miệng lẩm bẩm, sau đó hét lớn một tiếng: "Gió nổi lên!"
Qua một thoáng thì cuồng phong cuồn cuộn, trong gió có ẩn lưỡi dao, có thể cuốn thành thịt nát.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện luồng gió này có trí khôn, nó chỉ công kích ác linh ngàn năm kia.
Thấy tình cảnh trăm ngàn hồn phách nghe theo hiệu lệnh của một người như vậy, ngay cả ác linh ngàn năm cũng phải kinh ngạc, thực làm người ta hả hê.
"Một đám tạp chủng!" Người đàn ông giận giữ, từ mi tâm trích ra một giọt máu, sau đó ra lệnh: "Phản sát."
Lúc này từ ác linh tới cơn gió lốc nháy mắt mất khống chế, bắt đầu tấn công về phía Hứa Trần và Hàn Dục.
Ngay cả tổ tông của Hứa Trần hắn cũng từng giao đấu tới bất phân thắng bại, bây giờ lại không đấu lại đám cháu chắt này sao?
Buồn cười!
[hết 119]
[tác giả] Boss bự: Bắn ngược! Ngắn gọn!
Danh sách chương