Lục Văn Tây đi tới khu nghỉ ngơi, đứng ở lan can nhìn hai bình nước khoáng giống hệt nhau, suy nghĩ xem chai nào là chai mình đã uống.

Bạch Đẳng Nhạn đi tới, đứng bên cạnh Lục Văn Tây nhìn theo, sau đó nhịn không được cười hỏi: "Ông đang nghiên cứu cái gì vậy?"

"Chai nào là chai tôi đã uống?"

Bạch Đẳng Nhạn đưa tay chộp lấy một chai, lắc lắc: "Chai này của tôi, tôi uống có một ngụm liền để xuống, tôi nghe nói trí nhớ của ông tốt lắm mà, sao ngay cả cái này mà cũng không nhớ được?"

Gần nhất ngày nào Lục Văn Tây cũng ngơ ngơ ngác ngác, không xảy ra bất trắc gì đã không tệ rồi, về phần trí nhớ.... nhớ lời thoại, nhớ ca từ, nhớ lịch trình, nhớ Hứa Trần vô tình biết bao nhiêu là đủ rồi.

"Làm sao ông biết trí nhớ tôi rất tốt?" Lục Văn Tây cầm lấy bình nước, uống một hớp rồi hỏi.

Bạch Đẳng nhạn uống nước xong thì vịn lan can nhìn ra ngoài nói: "Nổi danh trong giới luôn rồi được không? Ông giữ được nhân vật cũng vì trước giờ chưa từng quên lời thoại đấy, bằng không sớm đã bị gạch tên rồi."

Lục Văn Tây nghe vậy nhịn không được liếc mắt, mấy cái chuyện xấu này thì truyền miệng nhanh lắm, lúc anh làm chuyện tốt thì chẳng có bao nhiêu người khen.

Trong phòng tập vũ đạo, những bạn nhảy khác vẫn còn luyện tập, anh nhìn thoáng qua, nhịn không được hỏi: "Tham gia gameshow này thấy thế nào?"

"Không tốt lắm, hục hặc xích mích, bằng mặt không bằng lòng, trong lòng không phục. Có hai phái thực lực nghe chuyện tôi tìm ông thì nói chúng ta là cặp đôi song tiện hợp bích, là tiện của tiện nhân, không phải hát hò hay ho gì, chỉ dựa vào gương mặt để giữ thể diện."

"Tôi đã bắt đầu chế tác album rồi."

"Nghe nói tôi với ông sắp thành CP á." Bạch Đẳng Nhạn cười cười, gương mặt trẻ con lại càng đáng yêu hơn.

Lục Văn Tây cũng nghe Hàn Phạm Minh nói chuyện này, lúc này mới ý thức được vì sao trước đó Bạch Đẳng Nhạn lại hỏi như vậy, hiện giờ đã hiểu thì cũng không thèm để ý.

Hai người nói chuyện một lúc thì trợ lý của Bạch Đẳng Nhạn tiến tới hỏi: "Tiết mục Chị Chị Em Em đã sắp phát rồi, có muốn vào xem không? TV đã mở rồi."

Hai người liếc nhìn nhau một cái rồi cùng đi vào phòng nghỉ, sau đó ngồi kề vai trên ghế sô pha xem quảng cáo trên TV, những bạn nhảy khác đã lục tục quay về nhà. Lục Văn Tây lấy di động ra lướt weibo, xem bình luận của tin weibo mình phát lúc sáng mà nhịn không được phì cười.

Nghênh Phong Chiêu Dương: Ai vẫn luôn chờ lão đại đổi mới weibo nhấc tay!

Cô Bán Sam: Phúc lợi sáng sớm! Ngày hôm qua là Ngạn Hải Đại Lục, hôm nay là Bạch Lục Y Sơn Tẫn, lão đại CP với ai cũng có cảm giác đặc biệt mạnh a.

Thanh Tiêu Tứ Quý Đậu: 2333, vẫn chưa truyền bá mà lão đại đã có tai tiếng rồi, hai CP này kỳ thực tôi theo phe Lục Bạch, một con sói con, một người ngốc manh ham ăn hàng, rất hợp a! Nghĩ thôi đã rất có cảm giác rồi.

Cái Đuôi Nhỏ Của Tuyết Ca Ca: Sao có cảm giác lão đại vừa tham gia chương trình thực tế một cái thì khí chất liền trở nên ma tính ấy nhỉ? Tử Mộ: chim én nhỏ tới báo cáo, [Ca Vương] của Tiểu Bạch cuối tháng này chính là quyết đấu vòng chung kết, Tiểu Bạch đã mời Lục Văn Tây làm khách quý hỗ trợ, đây là hình ảnh hai người cùng luyện tập. Trước đó Tiểu Bạch chỉ chú ý mỗi mình Lục Văn Tây, bây giờ lại mời Lục Văn Tây làm khách quý, nhất định là trong tiết mục đã ở chung không sai, thực chờ mong tiết mục [Chị Chị Em Em] tối nay, hi vọng tổ hợp Lục Bạch bạo nhan trị!

Lộc A Hân: Lão đại sẽ khiêu vũ à? Nhất định phải xem!

Lúc này chương trình đã bắt đầu phát, là lúc bốn chị em đi tới phòng khách mời nam, đầu tiên là phòng của Du Ngạn.

Du Ngạn rất cẩn thận, chẳng những khóa trái cửa phòng mà còn đặt một cái ghế chặn cửa, bốn chị em chỉ có thể gõ cửa, khi đó Du Ngạn đã quần áo chỉnh tề thực thân sĩ chào hỏi, làm Manh Manh giận tới kêu ngao ngao.

Kế tiếp là Trương Lâu Triết, lúc tiến vào thì vẫn còn ngủ, đột nhiên bị một đám người xông vào phòng, Trương Lâu Triết vẫn luôn giữ hình tượng soái ngầu có chút sững sờ, đỉnh cái đầu bù xù, hai mắt ngơ ngác nhìn mọi người, Manh Manh còn xốc chăn lên, thầy được cái qυầи ɭóŧ góc bẹt của Trương Lâu triết, còn khen là lông chân gợi cảm.

Ra khỏi phòng, bốn chị em quyết định chơi lớn một phen, lúc này Lục Văn Tây mới biết ở cách mình một phòng chính là phòng của Trương Lâu Triết.

Quả nhiên, sau đó chính là cảnh quay của anh.

Bạch Đẳng Nhạn xem mà nhịn không được cảm thán: "Khi đó ông định trở mặt à?"

"Hừ, ai đời lại bò lên giường người ta như vậy chứ?" Đến giờ Lục Văn Tây vẫn còn thấy tức giận.

Bạch Đẳng Nhạn lập tức vui vẻ: "Bọn họ còn mong ông giận nữa kìa, giận là trúng chiêu."

"Tôi biết."

"Còn cái ly giữ ấm kia là sao? Đó đâu phải phong cách của ông."

Nhắc tới ly giữ ấm, Lục Văn Tây đột nhiên có chút thất thần.

Gần nhất Hứa Trần rất ít quan tâm anh, cũng đã một khoảng thời gian rồi không uống thuốc đông y, nước ngũ quả cũng rất ít uống, cái ly giữ ấm để ở đâu cũng không nhớ rõ, chắc là ở phòng bếp.

Sau đó là đoạn quay tập thể, những chuyện đã trải qua giờ được xem lại trên màn hình, quả nhiên những lời thô tục của Lục Văn Tây cùng những lời trêu đùa của mọi người đều được chỉnh âm thành tiếng bíp bíp bíp.

Tiếp đó là quảng cáo.

"Có phải tôi đẹp trai hơn TV nhiều không?" Lục Văn Tây chỉ TV hỏi.

Bạch Đẳng Nhạn đáp lại Lục Văn Tây bằng ánh mắt khinh thường.

Lục Văn Tây một lần nữa cầm di động lên xem weibo, phát hiện Béo Mạc Mạc vừa đăng weibo.

Béo Mạc Mạc: Cá mặn xoay mình, cá chép vượt Long Môn, Béo Mạc Mạc, nữ khách mời đầu tiên muốn thành gia, Lục Văn Tây, em muốn xào xì căng đan với anh. @Lục Văn Tây

Lục Văn Tây nhanh chóng phát tin weibo:

Lục Văn Tây: cụng ly a anh em. // Béo Mạc Mạc: Cá mặn xoay mình, cá chép vượt Long Môn, Béo Mạc Mạc, nữ khách mời đầu tiên muốn thành gia, Lục Văn Tây, em muốn xào xì căng đan với anh. @Lục Văn Tây

Spidepool: Tiểu thịt tươi mới nổi phản ứng với xì căng đan, trong vòng năm phút đã đưa ra đáp án, không quan tâm tới tâm tình cuồn nhiệt của đàng gái, thái độ lãnh đạm, vừa bác bỏ tin đồn vừa biểu thị hai người chỉ là tình anh em chứ không thề có tình cảm trai gái, có thể thấy thái độ cực kỳ kiên quyết. Cùng lúc đó, tiểu thịt tươi biểu thị, lầu trên thật sự chỉ là nữ bằng hữu, không phục thì tới tranh luận.

Lục Bất Nhiễm: Ha ha ha, lầu trên, lại là ông.

Khán Văn Khán Đáo Tự Nhiên Tỉnh: Một câu nói đáp lại xì căng đan, vì Béo Mạc Mạc thắp [ngọn nến] [ngọn nến] [ngọn nến].

Trứng Cuộn: Lão đại lần đầu tiên chơi gameshow, tỷ lệ người xem nhất định phải chống đỡ!

Rất nhanh, Lục Văn Tây phát hiện có người tag mình, anh nhấn vào thì phát hiện là Bạch Đẳng Nhạn.

Bạch Đẳng Nhạn: Tập luyện xong hết rồi, ngồi chung một chỗ vừa ăn khuya vừa xem tiết mục, người ta hỏi tôi là có phải ở ngoài đẹp trai hơn trong TV hay không, tâm tình tôi lúc này thế này y chang cái hình. [hình ảnh]

Anh không biết Bạch Đẳng Nhạn tự sướng lúc nào, ảnh chụp thấy rõ là cố ý tìm góc độ có thể chụp rõ con mắt trợn mắt của Bạch Đẳng Nhạn, trong hình có thể thấy anh đang ngồi bên cạnh cúi đầu xem di động, phóng lớn hình một chút thì đúng là lúc anh mỉm cười khi xem bình luận weibo, chụp rất đẹp.

Anh thuận tiện xem bình luận một chút.

Ngôn Thập Lục: Tiểu Bạch Tiểu Bạch ~ em ở đây nhìn anh đây, lúc ngủ anh thật là manh! Thực muốn bổ gục a.

Phong Thủy Tiên Sinh Mio: Thấy lão đại mỉm cười lướt weibo, tự bổ não lúc lướt weibo lão đại nhìn thấy bình luận của em mà mỉm cười, nháy mắt cảm thấy thực hạnh phúc, tim đập rộn ràng, lão đại cười quá cưng rồi a!

Tiểu Ảm Của Tôi Đáng Yêu Không Nà: Tiểu Bạch cuối tháng này sẽ tham gia chung kết [Ca Vương], Lục Văn Tây là khách quý hỗ trợ, giá trị nhan nghịch thiên! Không thể chống đỡ!

Lizzy: Đêm tối an tĩnh, ở chung một phòng, thật dễ có ý nghĩ không đứng đắn a! Lục Bạch đại kỳ không bao giờ sụp đỡ!

Lục Văn Tây xem xong thì quay qua hỏi: "Bữa khuya đâu?"

Bạch Đẳng Nhạn sửng sốt: "Ông muốn ăn à? Để tôi gọi thức ăn ngoài."

"Cái này gọi là tuyên truyền giả dối đấy!"

"Mua mua mua! Nói đi, muốn ăn gì, anh mời khách." Nói xong còn nhướng nhướng mày với Lục Văn Tây.

"Ông bao lớn mà anh này anh nọ hả?"

"Haiz, tôi lớn hơn cậu một tuổi đó được không?" Bạch Đẳng Nhạn biết rõ Lục Văn Tây bao nhiêu tuổi.

"Vậy được rồi, anh trai mời thì tôi muốn ăn pizza, bất quá tôi chỉ có thể ăn nổi một miếng mà thôi, nước thơm nữa, thuận tiện đặt luôn mấy món ăn vặt, tuy là tôi cũng chỉ ăn được một chút."

Bạch Đẳng Nhạn lại cho Lục Văn Tây một ánh mắt ghét bỏ, sau đó cầm di động bắt đầu gọi thức ăn, đồng thời hỏi: "Kẻ có tiền bọn cậu đều như vậy à?"

"Tôi không tin anh là người nghèo."

"Nhưng tôi ăn sạch hết a."

Tiếp tục xem tiết mục, thấy hình ảnh của mình xuất hiện, cứ cảm thấy soái phát bạo, Lục Văn Tây nhịn không được vui vẻ lại hỏi Bạch Đẳng Nhạn: "Anh trai, anh xem tôi có đẹp trai không?"

Bạc Đẳng Nhạn chống cằm, cảm thấy Lục Văn Tây thật sự vượt khỏi tưởng tượng của anh, anh lại tiếp tục liếc mắt: "Tôi sợ cậu rồi đấy, cậu soái chết đi được."

Lục Văn Tây cực kỳ vui sướng muốn lên weibo xem thử xem còn người nào khác khen mình đẹp trai hay không, sau đó đột nhiên dừng lại, click vào weibo của Hứa Trần xem một chút.

Weibo của Hứa Trần bình thường chỉ dùng làm việc, thỉnh thoảng chia sẽ một vài bài liên quan tới Lục Văn Tây, sau đó nhấn thích. Anh nhìn thoáng qua bài Hứa Trần thích gần nhất, là bài anh share weibo Bàn Mạc Mạc, chỉ mới vừa nãy thôi, hiển nhiên Hứa Trần đang lướt weibo chứ không phải đang ôn bài.

Anh đột nhiên có chút nhớ Hứa Trần, mặc dù biết Hứa Trần chỉ đang làm việc mà thôi, thế nhưng vẫn cảm thấy thực khó chịu.

Lúc này, Bạch Đẳng Nhạn hỏi: "Sao fan của cậu lại gọi cậu là lão đại vậy, cứ như xã hội đen ấy."

"Khí thế a." Lục Văn Tây suy nghĩ một chút rồi trả lời.

"Cho nên ý bọn họ cậu là tiểu thịt tươi Trần Hạo Nam, vai diễn trong phim cũng chính là bản sắc thật sự à?"

"..." Lục Văn Tây không muốn trả lời.

Xem xong tiết mục, Lục Văn Tây tự lái xe về nhà, kỳ thực căn hộ ở trung tâm thành phố gần hơn một chút, thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại quay trở về căn hộ ngoại ô.

Trên đường đi anh nhìn thấy bóng người không quá rõ ràng không chút kiêng kỵ đi tới đi lui trên đường, anh chỉ có thể thả chậm tốc độ, anh không thể xác định là hiện giờ mình có thể tông vào những hồn phách này hay không.

Thấy Lục Văn Tây tránh né, đám hồn phách còn quay đầu nhìn qua rồi phất phất tay, ý bảo anh đi trước, lúc này anh mới tiếp tục đi.

Về tới nhà, Lục Văn Tây vươn người liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã là một giờ sáng. Cởϊ áσ khoác tùy tiện khoác lên sô pha, sau đó đi vào phòng tắm, nhìn thấy nước chảy ra là máu thì có chút cụt hứng.

Lại như cũ rồi.

Cố nén cảm giác khó chịu leo vào bồn tắm, dự định tốc chiến tốc thắng, thế nhưng vẫn bị mùi máu làm cho tởm lợm, sau khi ra ngoài thì tùy tiện khoác áo choàng tắm đi ra phòng bếp tìm nước uống, kết quả lúc đi tới chỗ chậu rửa thì nôn một trận.

Bữa khuya của Bạch Đẳng Nhạn cứ vậy lãng phí nôn ra, miệng vẫn còn vị chua, cực kỳ khó chịu.

Quả nhiên anh vẫn không thích ứng được với việc tắm trong máu.

Muốn mở vòi sen rửa sạch một chút, thấy nước trong vòi sen phun ra cũng là máu lại nôn thêm một trận, về sau thì chuyển thành ho khan, lúc này đột nhiên có người đi tới bên cạnh, giúp anh vỗ vỗ lưng.

Lục Văn Tây hoảng sợ, ngẩng đầu thì thấy Hứa Trần đứng ở bên cạnh.

Hứa Trần đưa qua một chai nước suối, hỏi: "Có thể thấy lại rồi à?"

Hai người đã một khoảng thời gian không nói chuyện, bình thường ngay cả chạm ánh mắt cũng ít, này hình như là lần đầu tiên nói chuyện riêng.

Anh nhận lấy chai nước khoáng súc miệng, sau đó cúi đầu vào bồn rửa, muốn dùng nước khoáng xối lên đầu, kết quả bị Hứa Trần cản lại: "Nước vừa mới lấy trong tủ lạnh."

"Đều là máu, tởm muốn chết."

Hứa Trần không trả lời, cũng không cho anh xối, do dự một chút nắm cổ tay Lục Văn Tây đi về phía phòng tắm.

Lục Văn Tây rụt tay lại, lắc lắc như dính phải đồ bẩn: "Không cần em quan tâm."

Hứa Trần quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt không hề dao động: "Đây là công việc của tôi."

Lục Văn Tây cười lạnh một tiếng, gật đầu lùi về sau vài bước hỏi: "Em bằng lòng ở lại đây?"

"Khi đó anh đã nói sẽ đưa căn hộ này cho tôi, coi là tiền lương."

Nói cách khác, căn hộ này coi như là của Hứa Trần rồi, Hứa Trần ở đây căn bản không có vấn đề gì?

"Nói vậy, anh có cần nhường phòng phủ của mình cho em không?"

"Tôi không gấp."

Nhìn dáng vẻ không chút phản ứng của Hứa Trần, Lục Văn Tây nhịn không được buồn bực, cố nén hơn nửa ngày cuối cùng quay trở về phòng, khóa trái cửa.

Hứa Trần cũng không tiếp tục dây dưa, một chút âm thanh cũng không có, có lẽ đã trở về phòng ngủ rồi.

Lục Văn Tây dùng khăn tắm lau người, đi tới trước gương mới phát hiện áo choàng tắm vẫn chưa thắt dây, bên trong hoàn toàn trần trụi, hình ảnh này thật là....

Nhìn dáng vẻ chật vật của chính mình ở trong gương, nhịn không được, sao lại buồn bực như vậy chứ?

Bởi vì Hứa Trần không thương anh nên không cam lòng sao?

Lúc mới đầu không phải như vậy, được thì được, không được thì từ bỏ, sao bây giờ lại không thể nào quên được chứ?

Lòng tự trọng làm hại a.

*.*

Ngày hôm sau Lục Văn Tây ở đoàn phim hóa trang thì hay tin chương trình thực tế anh tham gia có tin hot, nguyên nhân còn là vì anh, mà tin này cũng không phải là thành quả của nhóm Hàn Phạm Minh. Anh lên mạng lên xem một chút thì phát hiện là có không ít fan đang cãi nhau.

Nhất Nhị Tam Mộc Đầu Nhân: #Gameshow thực tế của Lục Văn Tây# thấy nhiều người đang bôi đen Lục Văn Tây vì nói tục trong gameshow thực tế, nghe mà tức ấy. Gameshow thực tế không phải là biểu hiện bản chất chân thật nhất của mình à? Hay mấy người có ý nghĩ khác với tính cách của chương trình này? Mấy người thích xem hình tượng giả tạo đến mức ngay cả gameshow thực tế mà cũng phải diễn mới được à? Tôi dám nói, Lục Văn Tây đời thường chính là như vậy, có gì liền nói thẳng, tức giận cũng lập tức biểu lộ, rất chăm sóc nữ tính, không hề ghét bỏ Béo Mạc Mạc khi cô ấy kéo chân làm chậm tiến độ giành chiến thắng, vẫn luôn chăm sóc Béo Mạc Mạc, đặc biệt làm người ta cảm thấy hảo cảm.

Bệnh Nhân Lâu Năm: #Gameshow thực tế của Lục Văn Tây# lúc đầu tôi thật sự không có hảo cảm với Lục Văn Tây, cư nhiên nhăn mặt như vậy, cả quá trình vẫn luôn oán giận Manh Manh không hề lưu tình, ngay cả lời không khách khí như vậy cũng nói ra được. Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì vì sao Lục Văn Tây lại khó chịu? Nếu Manh Manh không bò lên giường thì Lục Văn tây đã không đen mặt, nếu Manh Manh không hỏi vấn đề quá đáng thì Lục Văn Tây cũng không phản bác. Dựa vào cái gì chỉ cho phép Manh Manh nói chuyện quá đáng mà không cho phép Lục Văn Tây oán giận? Có thể đừng vô lý như vậy không?

A Thu Thu: #Gameshow thực tế của Lục Văn Tây# tôi thật sự phục rồi, xem xong liền biết Lục Văn Tây bình thường có bộ dáng gì, nói không chừng lại càng làm người ta chán ghét hơn, căn bản là một tên lưu manh của xã hội, hoàn toàn không có chút thân sĩ nào với nữ tính, làm việc nôn nóng, ngay cả Tiểu Kim Ngư cũng thấy không thuận mắt! Lục Văn Tây chỉ biết đầu thai thôi, hoàn toàn không có chút gia giáo.

Lôi Lôi Thỏ Cơ: #Gameshow thực tế của Lục Văn Tây# xem [Chị Chị Em Em] xong, tôi đột nhiên lại muốn gả cho Lục Văn Tây! Thật sự rất cưng chìu Béo Mạc Mạc a! Có thể thấy Lục Văn Tây thật sự không ngại Béo Mạc Mạc, toàn bộ hành trình vẫn luôn chăm sóc, đặc biệt chăm sóc, hơn nữa lực bạn trai bùng nộ! Thật sự rất muốn có một người bạn trai như vậy, chắc chắn sẽ rất cưng bạn gái! Mấu chốt là: Có nhan! Có tiền! Có thân hình! Có chiều cao! Có tính cách!

Dạ Dạ: #Gameshow thực tế của Lục Văn Tây# sao lại phải cãi nhau? Cả chương trình tôi chỉ xem CP Du Lục, nhất là cái khúc chỉ quỷ ấy, ôi trời ơi, manh chết tôi mà!

Lục Văn Tây nhìn lướt qua vài lần, cũng đã hóa trang xong, đi ra cửa thì nghe thấy đoàn đội nhà mình chi chi chít chít cãi nhau gì đó.

Anh nghi hoặc nhìn qua, Lâm Hiểu liền cáo trạng với Lục Văn Tây: "Lão đại, Doãn Hàm Vi thật quá đáng, ổng cư nhiên dụ Hứa Trần chơi game!"

Chuyện này Lục Văn Tây đã sớm biết, mấy ngày chờ ở Studio khá buồn chán, chơi game điện thoại cũng bình thường.

"À, anh biết." Anh đáp.

"Nhưng anh có biết Hứa Trần đổ bao nhiêu tiền vào game không hả? 32 vạn!" Lâm Hiểu lập tức bổ sung.

Lục Văn Tây cũng kinh ngạc, thầm nói tên nói này cư nhiên chơi lớn như vậy? Sau đó nghĩ tới trong tay Hứa Trần bây giờ cũng có hơn mười triệu, tiêu chút ít cũng bình thường, vì vậy không để ý nói: "Nạp rồi thì thôi."

Kết quả vừa quay đầu qua thì thấy Hứa Trần đang ở trong trạng thái ánh mắt đờ đẫn như mất hồn.

Lâm Hiểu cũng nhìn qua, thở dài một hơi: "Sau khi em nói số tiền mà cậu ấy chơi game đủ để đóng ba mươi năm học phí cùng tiền ăn uống cộng thêm phí ở ký túc xá thì cậu ấy bị vậy ấy, phỏng chừng là không có khái niệm, hiện giờ đã choáng váng rồi."

Hứa Trần rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, giơ tay lên: "Tôi cứ tưởng.... chỉ cần ấn dấu vân tay là có thể mua, không ngờ lại tốn tiền như vậy."

Duẫn Hàm Vĩ cũng lẩm bẩm: "Em cũng đâu có biết, hôm nay nhìn ghi chép mới phát hiện, cứ tưởng là có lão đại... tiêu chút tiền cũng không sao, không ngờ lại nhiều tới vậy."

Lục Văn Tây do dự, không biết có nên giáo huấn Hứa Trần một phen hay không, cuối cùng chỉ nói: "Không sao, kiếm lại là được."

Thấy dáng vẻ Hứa Trần như vậy, Lâm Hiểu cũng có chút đau lòng, đột nhiên tràn ra tình thương của mẹ, cầm lấy điện thoại của Hứa Trần nói: "Để tôi gọi hỏi xem có trả lại được không, cứ nói là đứa bé bốn tuổi không biết gì nên xài bậy."

Lục Văn Tây giật lấy di động, ném lại cho Hứa Trần: "Chỉ có ba mươi mấy vạn, không sao cả. Sau này tiết chế một chút là được, không đủ xài thì cứ nói với anh."

"Lão đại, anh không thể như vậy, anh như vậy sẽ làm hư cậu ấy mất." Lâm Hiểu khó chịu, cứ cảm thấy Lục Văn Tây cùng Doãn Hàm Vi dạy hư đứa trẻ ngây thơ thuần khiết như Hứa Trần.

Lục Văn Tây có chút muốn rời đi, anh không biết nên xử lý thế nào, dù sao thì quan hệ của anh cùng Hứa Trần cũng còn khá lúng túng. Vừa vặn lúc này có cuộc gọi, anh lập tức lấy điện thoại ra xem, người gọi là Lý lão thái gia.

Anh lập tức nghe máy: "Lý lão thái gia?"

"Ừm, là tôi đây, không ngờ cậu vẫn còn nhớ tôi, cứ tưởng sớm đã quên rồi chứ."

"Sao có thể ạ, nhất định nhớ kỹ."

"À, tôi gọi cũng không có chuyện gì lớn, chính là muốn nói cám ơn cậu."

"Nói cám ơn ạ?"

"Lá bùa mà cậu cho tôi lần trước thật sự đã cứu tôi một mạng a!" Nói tới đây, Lý lão thái gia có chút cảm khái nên cố ý kéo dài âm nói tiếp: "Sau lần gặp cậu khoảng hai ngày, trên đường trở về nhà thì gặp tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc, người trên những chiếc xe ở xung quanh tôi không chết cũng bị thương nặng, chỉ có mỗi xe tôi là không có chuyện gì, chỉ húc qua rào chắn thôi. Khoảnh khắc xảy ra chuyện, tôi và tài xế đều nhìn thấy lá bùa mà cậu cho tôi tự bốc cháy, là ngọn lửa có màu xanh lam, khi đó tôi đã xác định chính nó đã cứu mạng tôi."

Lục Văn Tây không biết việc này, nghe xong thì khá kinh ngạc, nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Trần rồi mới nói: "Không có việc gì đâu ạ, có thể cứu được ngài là tốt rồi ạ."

"Cũng qua hai ngày rồi tôi mới tỉnh hồn lại, mặc dù nói là không sao nhưng cũng bằm dập tay chân, cần phải nghỉ dưỡng hai tháng nên chỉ có thể gọi điện cho cậu, cậu không trách tôi chứ?"

"Này có gì mà phải trách ạ?"

"Vậy tôi cũng nguyện ý nói chuyện phiếm bạn nhỏ như cậu, dễ chịu a! Cậu nói thật đi, có phải ngày đó cậu đã nhìn ra gì không, chứ không sao lại tự nhiên tặng cho tôi một lá bùa hộ mệnh?"

Lục Văn Tây thành thật thừa nhận: "thật không dám giấu giếm, quả thật đã nhìn ra một chút, khi ấy ấn đường ngài biến thành màu đen, có dấu hiệu không tốt, thế nhưng nếu trực tiếp nói ra thì hẳn là ngài sẽ không tin, vì thế mới đưa bùa cho ngài."

"Cũng nhờ cậu, thật không biết nên cám ơn thế nào."

"Dạ không cần khách sáo đâu ạ."

Hai người trò chuyện vài câu thì Lý lão thái gia chuyển chủ đề: "Có thể mời vị cao nhân kia xuất sơn được không?"

"Làm sao vậy ạ?"

"Tôi có một người bạn già, ham rẻ nên mua một căn nhà có ma, nhà này trước kia từng có hai lượt ở, một là quan chức tham ô, người sau đó là chủ tịch ngân hàng, cũng tham ô. Bạn tôi ham rẻ mua lại nhưng không dám ở, muốn tìm người dọn sạch sẽ rồi cho thuê. Hiện giờ nhà sửa xong rồi nhưng chỉ có thể để đó, để không cũng hơn một năm rồi."

Lục Văn Tây nghe vậy liền vui vẻ, là tiền đưa tới cửa a: "Lý lão thái gia, cháu nghe vị cao nhân kia nhắc tới tà ma, ngài có nghe qua chưa?"

"Có nghe qua."

"Thứ này nếu ở trong nhà sẽ gia tăng dục niệm của con người, tỷ như nếu là một người tham tiền, bị nó nhập vào thì sẽ càng tham hơn. Hoặc là người háo sắc, một khi bị tà ma nhập thì sẽ không thể khống chế tâm tính, bắt đầu tập kích nữ tính. Cháu nghĩ trong căn nhà đó nhất định có tà ma, hơn nữa còn ở đó rất lâu rồi, phỏng chừng không dễ trừ khử."

Lý lão nghe vậy liền cảm thấy có lý, thế nhưng cũng không gấp, giọng nói vẫn thực chậm rãi làm Lục Văn Tây cảm thấy sốt ruột, anh còn phải đi ghi hình a.

"Bạn nhỏ, cậu có thể mời vị cao nhân đó không?"

"Được thì được nhưng chi phí chỉ sợ không rẻ, dù sao thì bọn họ cần phải tốn tinh lực để trừ khử tà ma, ngài nói có đúng không ạ?"

"Giá cả thế nào?"

"Chắc cũng phải tương tương phân nửa giá căn nhà." Lục Văn Tây không biết giá cả cụ thể thế nào, liền thuận miệng nói.

"Như vậy thì hơi đắt."

Lục Văn Tây cười: "Ngài cũng biết yêu tinh nếu tu luyện lâu dài thì sẽ có tu vi cao, tà ma cũng vậy. Không bằng ngài cứ bàn lại với bạn mình, cháu cũng không cưỡng cầu, dù sao thì cháu cũng chỉ là cầu nối mà thôi, không hề kiếm lợi, ngài thấy vậy được không ạ? Cháu còn phải ghi hình, hay là ngài thương lượng xong với bạn đi rồi gọi lại cho cháu, nếu khi ấy cháu không nghe máy được thì sẽ gọi lại sau."

"Rồi rồi, cậu cứ lo chuyện của mình đi, tôi hỏi người bạn kia một chút rồi báo lại."

Sau khi cúp máy, Lục Văn Tây ném di động cho Doãn Hàm Vi rồi đi quay hình.

Thấy Hứa Trần vẫn là bộ dáng chán nản thất thần kia, Lục Văn Tây vẫn có chút không nỡ, thấy có cơ hội liền muốn tìm việc cho Hứa Trần kiếm lại tiền.

Vẫn mềm lòng a.

[end 49]

*.*

Lục Văn Tây: hùng hài tử a.... xài hết 32 vạn vào game, còn hại anh đây phải đau cậu.

Hứa Trần: tôi cũng thương anh.

Lục Văn Tây: em vừa nói gì đấy? Anh không nghe rõ.

Hứa Trần: không có gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện