Lục Văn Tây nghe Tô Lâm nói vậy thì vô thức nhìn sang Hứa Trần.
Hứa Trần gật đầu: "Có khả năng này."
"Oh." Lục Văn Tây gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, tiếp đó từ bên cạnh lấy một đôi đũa mới đưa sang cho Hứa Trần, lại gắp một miếng thịt: "Ăn cơm thôi, ăn no rồi mới có sức đánh quái thú."
Hứa Trần vốn nghẹn một bụng lửa, có người chú ý tới Lục Văn Tây làm cậu càng tức giận hơn cả việc mình bị rút máu, kết quả thấy Lục Văn Tây có thái độ này thì tự nhiên cũng phối hợp, bắt đầu ăn cơm.
Thật ra Nhiễm Nam chỉ muốn chọc giận bọn họ, kiểu như tâm trạng của mình không tốt thì cũng muốn người khác không tốt theo. Thấy Lục Văn Tây và Hứa Trần không thèm để ý mà trực tiếp dùng cơm, Nhiễm Nam trừng mắt liếc sang Du Ngạn.
Du Ngạn bị trừng thì lộ ra vẻ mặt vô tội nhìn Nhiễm Nam.
Hiển nhiên Du Ngạn đã sớm biết, bằng không sao lại bình tĩnh đến vậy, đây cũng là nguyên nhân Nhiễm Nam có thái độ cực đoan như vậy.
Nôn nóng.
Đặc biệt nôn nóng.
Vừa muốn chọc giận mọi người ở xung quanh, để mọi người ầm ĩ tranh cãi một trận, thậm chí là vung tay phát tiết một phen.
Giống như trước đây khi phát hiện mình bị nghiện, lại còn dính một thân bệnh vậy.
Mình không tốt thì người khác cũng đừng mong tốt.
Bầu không khí của bữa cơm này có thể gọi là đấu trường Tu La, vẫn luôn bị vây trong trạng thái gượng gạo, giương cung bạt kiếm, chỉ cần tùy tiện kiếm một cái cớ là có thể trực tiếp đánh nhau.
Bốn người đàn ông tụ lại một chỗ, Hormone dâng cao tận trời.
Cơm nước xong, Du Ngạn tính tiền rồi chở nhóm bọn họ về nhà mình.
Lục Văn Tây sớm đã bàn xong với Du Ngạn, căn nhà của Du Ngạn nằm ở nơi hẻo lánh, thuộc dạng biệt thự ở vùng ngoại ô, là dạng có khoảng sân rất rộng, không thể nào rình coi tình hình bên trong. Du Ngạn thường quay phim ở vùng này, vì thế dứt khoát mua một căn nhà, thường tới ở.
Xe chạy tới gần biệt thự, mọi thứ đều rất bình thường, kết quả Du Ngạn đột nhiên xoay mạnh tay lái, để xe húc vào thân cây. Chiếc xe dao động mãnh liệt, cuối cùng mới dừng hẳn.
Túi an toàn bật ra, cơ thể Du Ngạn và Nhiễm Nam bị kẹp chặt ở giữa túi khí và ghế ngồi.
Lục Văn Tây và Hứa Trần ngồi ở ghế sau, cũng bị xốc nảy một phen, phản ứng đầu tiên của Hứa Trần là kiểm tra tình huống của Lục Văn Tây, nghe thấy anh mắng một câu: "Đệt, đừng để anh ta trốn."
Hứa Trần ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Nhiễm Nam đã xuống xe, cậu lập tức mở cửa xe lao ra ngoài.
Du Ngạn vẫn còn đang th,ở dốc kịch liệt, hiển nhiên vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần. Nháy mắt vừa nãy, anh nhìn thấy ở bên ngoài có một bóng người lao về phía xe mình, làm anh giật mình vội vàng né tránh, kết quả làm xe tông vào thân cây.
Tới khi hồi phục tinh thần nghĩ lại tình cảnh khi nãy, Du Ngạn đỏ vành mắt, người nhào tới trước xe anh chính là Tô Lâm.
Không phải Tô Lâm khoác túi da Nhiễm Nam.
Là Nhiễm Nam đã sử dụng thủ đoạn gì làm anh xuất hiện ảo giác sao? Khi nãy vẫn còn rất bình tĩnh, hiện giờ thế mà lại bắt đầu khó chịu.
"Sao anh có thể coi trọng loại người điên này vậy?" Lục Văn Tây nhịn không được hỏi, đồng thời cũng chú ý tới hai người đang đánh nhau ở bên ngoài.
"Trước khi tìm kim chủ, em ấy không phải như thế...."
Lục Văn Tây nghĩ mãi vẫn không hiểu được suy nghĩ của Du Ngạn, vì thế chỉ có thể ngậm miệng, thầm nghĩ, nếu không phải sợ kẻ điên kia lại hại Hứa Trần, anh cũng không muốn quản chuyện hỏng bét này, cứ để Du Ngạn bị ép khô đi, bọn họ hạnh phúc mỹ mãn, đôi bên đều vui vẻ đi? Xử lý xong chuyện này thì anh không muốn có liên hệ gì với Du Ngạn nữa, tách ra mới tốt.
Hết thảy đều không bình thường!
Nhiễm Nam... hoặc nên nói là Tô Lâm, căn bản không phải đối thủ của Hứa Trần.
Lục Văn Tây đã từng thấy bản lĩnh của Hứa Trần, cậu có thể dùng máu để hiệu lệnh cho đám ác linh giết ngược tên thầy bắt quỷ cực kỳ trâu bò, khi đó lòng tin của Hứa Trần cũng gia tăng nhiều hơn.
Mặc dù Tô Lâm có chút bản lĩnh nhưng dù sao cũng chỉ là ác linh, không bao lâu sau đã bị Hứa Trần bắt giữ, khống chế.
Lục Văn Tây leo xuống xe, đi tới bên cạnh Hứa Trần, nhìn Tô Lâm bị dây xích khóa hồn khóa lại, anh hỏi: "Đưa tới nhà Du Ngạn hả?"
"Ừm, cần tìm một nơi an toàn tuyệt đối để bày trận."
Lục Văn Tây quay đầu nhìn thoáng qua một cái, Du Ngạn vẫn chưa xuống xe, anh liền trực tiếp tiến tới đạp cửa. Đợi một hồi thì Du Ngạn mới xuống xe, chỉ một hướng: "Nhà của tôi ở cách đây không xa."
Tô Lâm bị bắt lại, tính tình lại càng nóng nảy hơn, lúc đi ngang qua thùng rác liền đã ngã nó, một chiếc lon lăn ra, Nhiễm Nam đá một cái làm nó văng trúng đầu Du Ngạn. Du Ngạn lảo đảo, quay đầu lại nhìn Nhiễm Nam, vẫn là dáng vẻ trầm mặc như cũ, không nói năng gì.
Tới biệt thự, Du Ngạn đưa đám người xuống dưới hầm, ở đó có một căn phòng cách âm, cũng rất kín đáo.
"Chính là nơi này, mọi người làm việc đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc." Du Ngạn nói xong liền đi thẳng lên lầu, hiển nhiên cảm xúc đã không còn lạnh nhạt như trước đó nữa.
Lục Văn Tây cũng không sợ Du Ngạn lật lọng làm gì bọn họ, dù sao thì Hứa Trần cũng có thể đi xuyên tường.
Sau khi khống chế Tô Lâm ở trung tâm trận pháp, Hứa Trần bày trận, Lục Văn Tây đứng ở một bên quan sát.
Tô Lâm bị dây xích khóa hồn khóa chặt, ý chí tan rã, cơ thể co quắp, bắt đầu khóc, nước mắt nhỏ xuống từng giọt, có lẽ vì thái độ của Du Ngạn nên anh ta mới tuyệt vọng như vậy.
"Thật ra cậu không chọn Du Ngạn là đúng." Đột nhiên Tô Lâm nói một câu như vậy.
"Oh." Lục Văn Tây chỉ tùy tiện trả lời.
"Tôi không biết Du Ngạn đã nói gì với cậu, nhưng khẳng định không phải nói thật, bằng không mọi thiết lập hình tượng của anh ta sẽ sụp đổ." Tô Lâm nói, còn nhịn không được phun nước miếng.
"Sao vậy, chẳng lẽ là anh ta dẫn anh đi tìm kim chủ, sau đó làm anh bệnh tật đầy người?"
"Lúc đầu người đại diện chỉ dẫn tôi đi xã giao, đối phương đưa thuốc lá thì tôi đâu thể nào từ chối, chỉ có thể hút, kết quả sau đó mới biết trong điếu thuốc kia có ma t,úy. Haiz, cậu có biết nghiện m,a túy khó chịu cỡ nào không? Tôi chịu không nổi nên mới đi tìm bọn chúng, chúng liền nhân lúc ý thức tôi mơ hồ mà chơi tôi, hoặc là cho rằng cơ thể tôi không tệ nên coi như vật phẩm, để bạn bè tốt của chúng cũng nếm thử."
Lục Văn Tây dựa vào tường đứng nghe, nghe Tô Lâm nói vậy thì cảm thấy khó chịu.
Anh không muốn biết bộ mặt dơ bẩn của giới này.
Tô Lâm giống như mở máy hát, Lục Văn Tây không nói gì, anh ta vẫn tiếp tục nói: "Đám diễn viên thấp cổ bé họng không có tên tuổi nhưng muốn nổi lên như bọn tôi vẫn thường bị chơi không mà không nhận được vai diễn, nhưng cũng có người thành công. Lúc đầu tôi không chấp nhận chuyện này nên mới không có cơ hội nổi tiếng, kết quả cũng bị chơi, còn bị dính bệnh."
"Tức là anh bị ép buộc? Anh có thể nói với Du Ngạn mà." Lục Văn Tây nói.
Tô Lâm cười lạnh: "Anh ta biết, tôi đã sớm nói với anh ta rồi, ban đầu anh ta còn nháo loạn một trận với người đại diện của tôi nhưng không giải quyết được gì. Sau đó tôi mới biết, người đại diện nói với Du Ngạn là tôi đã hỏng bét rồi, không cần phải vì tôi mà trở mặt, chỉ cần Du Ngạn không truy cứu thì bọn họ sẽ đẩy Du Ngạn nổi tiếng... Đó là lý do sau khi tôi bị như vậy Du Ngạn vẫn nguyện ý chăm sóc, giả vờ như tình thánh. Hi sinh tôi để có được thành tựu, sau đó còn bắt đầu mất kiên nhẫn với tôi, tôi làm sao có thể bình tĩnh, tôi phải nháo loạn gây sự để anh ta ngột ngạt, để anh ta không thoải mái!"
Lục Văn Tây không nghĩ tới những chuyện này, lúc này anh mở to mắt kinh ngạc nhìn Tô Lâm.
Thì ra sự việc là như vậy?!
"Nhưng ngày tháng trôi qua như vậy thực không có ý nghĩa, một chút hi vọng cũng không có, vì thế tôi tự sát cho xong hết mọi chuyện. Sau đó oán hận quá mạnh mẽ, tôi trở thành ác linh, tôi gi.ết chết người đại diện, giết kẻ đầu độc ép tôi lên giường, lúc muốn giết Du Ngạn thì thấy anh ta đang khóc, còn là vừa khóc vừa gọi tên tôi, nhất thời tôi mềm lòng không giết. Ngày đầu tiên anh ta khóc, ngày thứ hai anh ta khóc, rất nhiều ngày sau đó, hễ rảnh rỗi anh ta lại khóc, tôi vẫn không thể giết anh ta, cứ vậy đi theo bên cạnh..."
Nói tới đây, Tô Lâm đã khóc không thành tiếng, cũng không biết có tâm trạng thế nào.
Lục Văn Tây không hiểu được, không thể nào hiểu được loại tình cảm này. Vì sao Du Ngạn đối xử với anh ta như vậy mà anh ta vẫn đi theo Du Ngạn, hiện giờ trở thành người vẫn tiếp tục dây dưa với Du Ngạn.
"Tại sao vậy chứ?"
"Sau khi trở thành ác linh, chấp niệm sâu nhất cũng sẽ nghiêm trọng hơn, sau đó tôi phát hiện mình thực hèn mọn, tình cảm đối với Du Ngạn lại càng sâu đậm hơn, rõ ràng là vẫn còn thương anh ta. Sau đó... sau đó anh ta lại một lần nữa đối xử với tôi như vậy..." Tô Lâm khó chịu bấu chặt quần áo, rốt cuộc bắt đầu gào khóc.
"Vậy tại sao sau khi bị bệnh, anh lại muốn lây cho anh ta?" Lục Văn Tây hỏi.
Tô Lâm chỉ khóc mà không trả lời, thật ra nguyên nhân có thể tưởng tượng được, đơn giản là Tô Lâm bị bệnh, tâm lý sụp đổ, muốn kéo Du Ngạn theo làm bạn, rất ích kỷ, cũng rất chán ghét.
Lục Văn Tây nói tiếp: "Không phải tôi muốn tìm lý do cho Du Ngạn, nhưng anh cứ tự suy nghĩ lại đi, anh không cảm thấy đó chính là lý do làm Du Ngạn tuyệt vọng với anh à? Tuy hai người... thật sự rất xứng, đều không phải người tốt lành gì."
Lúc này đổi lại thành Lục Văn Tây nói không ngừng: "Cho dù cách làm của anh ta thất đức, là lý do làm anh hận, thế nhưng chuyện nào ra chuyện đó, Nhiễm Nam là người vô tội đúng không? Anh đã giết một người vô tội, chỉ vì tình yêu của hai kẻ ghê tởm bọn anh, có phải anh đáng chết không? Bây giờ anh bị tinh lọc có phải là trừng phạt đúng tội không?"
"Tức là cậu đang hành hiệp trượng nghĩa?" Tô Lâm hỏi.
"Không, là anh đáng chết, cái tên họ Cố đã giúp anh..." Lục Văn Tây dò xét hỏi.
"Cố Du?"
"Đúng vậy."
"Gã ta là một tên biến, thái, thích kiếm hồn phách nam giới có dáng dấp không tệ, nuôi dưỡng ở bên cạnh để làm chuyện đó, trước đây gã nhìn trúng tôi, tôi không chịu theo gã, gã đã giúp tôi vượt qua thời kỳ bị đày đọa, sau đó thả tôi đi, muốn tôi cam tâm tình nguyện phục tùng."
Dung mạo của Tô Lâm rất tốt, xuất sắc hơn đám ác linh mà Cố Du nuôi dưỡng, vì thế Cố Du cũng đối xử với anh ta khá đặc biệt.
"Vậy anh có quen biết nhóm thầy bắt quỷ khác không?"
"Không, biết bọn họ có lợi lộc gì? Để bắt tôi à?"
Lục Văn Tây gật đầu, liếc nhìn Hứa Trần một cái, Hứa Trần cũng gật đầu, sau đó bấm thủ quyết kích hoạt trận pháp. Lần này Tô Lâm khó chịu đến hét thảm thiết chói tai, gân xanh trên trán cũng nổi lên, mặt đỏ rần.
Lục Văn Tây bị bộ dáng của Tô Lâm dọa cho nhảy dựng, theo bản năng lui về sau, sau đó bị Hứa Trần ôm vào trong lòng: "Đừng nhìn, không phải thứ mà con người có thể chịu đựng đâu, anh nhìn sẽ rất khó chịu."
Lúc Hứa Trần nói chuyện, Tô Lâm dùng tay bấu vào mặt đất, bởi vì dùng quá nhiều sức mà móng tay bật gãy phân nửa, đầu ngón tay máu thịt be bét.
Câu nói sau cùng trước khi Tô Lâm biến mất hoàn toàn là: "Nên... giết hắn...."
[hết 83]
Hứa Trần gật đầu: "Có khả năng này."
"Oh." Lục Văn Tây gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, tiếp đó từ bên cạnh lấy một đôi đũa mới đưa sang cho Hứa Trần, lại gắp một miếng thịt: "Ăn cơm thôi, ăn no rồi mới có sức đánh quái thú."
Hứa Trần vốn nghẹn một bụng lửa, có người chú ý tới Lục Văn Tây làm cậu càng tức giận hơn cả việc mình bị rút máu, kết quả thấy Lục Văn Tây có thái độ này thì tự nhiên cũng phối hợp, bắt đầu ăn cơm.
Thật ra Nhiễm Nam chỉ muốn chọc giận bọn họ, kiểu như tâm trạng của mình không tốt thì cũng muốn người khác không tốt theo. Thấy Lục Văn Tây và Hứa Trần không thèm để ý mà trực tiếp dùng cơm, Nhiễm Nam trừng mắt liếc sang Du Ngạn.
Du Ngạn bị trừng thì lộ ra vẻ mặt vô tội nhìn Nhiễm Nam.
Hiển nhiên Du Ngạn đã sớm biết, bằng không sao lại bình tĩnh đến vậy, đây cũng là nguyên nhân Nhiễm Nam có thái độ cực đoan như vậy.
Nôn nóng.
Đặc biệt nôn nóng.
Vừa muốn chọc giận mọi người ở xung quanh, để mọi người ầm ĩ tranh cãi một trận, thậm chí là vung tay phát tiết một phen.
Giống như trước đây khi phát hiện mình bị nghiện, lại còn dính một thân bệnh vậy.
Mình không tốt thì người khác cũng đừng mong tốt.
Bầu không khí của bữa cơm này có thể gọi là đấu trường Tu La, vẫn luôn bị vây trong trạng thái gượng gạo, giương cung bạt kiếm, chỉ cần tùy tiện kiếm một cái cớ là có thể trực tiếp đánh nhau.
Bốn người đàn ông tụ lại một chỗ, Hormone dâng cao tận trời.
Cơm nước xong, Du Ngạn tính tiền rồi chở nhóm bọn họ về nhà mình.
Lục Văn Tây sớm đã bàn xong với Du Ngạn, căn nhà của Du Ngạn nằm ở nơi hẻo lánh, thuộc dạng biệt thự ở vùng ngoại ô, là dạng có khoảng sân rất rộng, không thể nào rình coi tình hình bên trong. Du Ngạn thường quay phim ở vùng này, vì thế dứt khoát mua một căn nhà, thường tới ở.
Xe chạy tới gần biệt thự, mọi thứ đều rất bình thường, kết quả Du Ngạn đột nhiên xoay mạnh tay lái, để xe húc vào thân cây. Chiếc xe dao động mãnh liệt, cuối cùng mới dừng hẳn.
Túi an toàn bật ra, cơ thể Du Ngạn và Nhiễm Nam bị kẹp chặt ở giữa túi khí và ghế ngồi.
Lục Văn Tây và Hứa Trần ngồi ở ghế sau, cũng bị xốc nảy một phen, phản ứng đầu tiên của Hứa Trần là kiểm tra tình huống của Lục Văn Tây, nghe thấy anh mắng một câu: "Đệt, đừng để anh ta trốn."
Hứa Trần ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Nhiễm Nam đã xuống xe, cậu lập tức mở cửa xe lao ra ngoài.
Du Ngạn vẫn còn đang th,ở dốc kịch liệt, hiển nhiên vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần. Nháy mắt vừa nãy, anh nhìn thấy ở bên ngoài có một bóng người lao về phía xe mình, làm anh giật mình vội vàng né tránh, kết quả làm xe tông vào thân cây.
Tới khi hồi phục tinh thần nghĩ lại tình cảnh khi nãy, Du Ngạn đỏ vành mắt, người nhào tới trước xe anh chính là Tô Lâm.
Không phải Tô Lâm khoác túi da Nhiễm Nam.
Là Nhiễm Nam đã sử dụng thủ đoạn gì làm anh xuất hiện ảo giác sao? Khi nãy vẫn còn rất bình tĩnh, hiện giờ thế mà lại bắt đầu khó chịu.
"Sao anh có thể coi trọng loại người điên này vậy?" Lục Văn Tây nhịn không được hỏi, đồng thời cũng chú ý tới hai người đang đánh nhau ở bên ngoài.
"Trước khi tìm kim chủ, em ấy không phải như thế...."
Lục Văn Tây nghĩ mãi vẫn không hiểu được suy nghĩ của Du Ngạn, vì thế chỉ có thể ngậm miệng, thầm nghĩ, nếu không phải sợ kẻ điên kia lại hại Hứa Trần, anh cũng không muốn quản chuyện hỏng bét này, cứ để Du Ngạn bị ép khô đi, bọn họ hạnh phúc mỹ mãn, đôi bên đều vui vẻ đi? Xử lý xong chuyện này thì anh không muốn có liên hệ gì với Du Ngạn nữa, tách ra mới tốt.
Hết thảy đều không bình thường!
Nhiễm Nam... hoặc nên nói là Tô Lâm, căn bản không phải đối thủ của Hứa Trần.
Lục Văn Tây đã từng thấy bản lĩnh của Hứa Trần, cậu có thể dùng máu để hiệu lệnh cho đám ác linh giết ngược tên thầy bắt quỷ cực kỳ trâu bò, khi đó lòng tin của Hứa Trần cũng gia tăng nhiều hơn.
Mặc dù Tô Lâm có chút bản lĩnh nhưng dù sao cũng chỉ là ác linh, không bao lâu sau đã bị Hứa Trần bắt giữ, khống chế.
Lục Văn Tây leo xuống xe, đi tới bên cạnh Hứa Trần, nhìn Tô Lâm bị dây xích khóa hồn khóa lại, anh hỏi: "Đưa tới nhà Du Ngạn hả?"
"Ừm, cần tìm một nơi an toàn tuyệt đối để bày trận."
Lục Văn Tây quay đầu nhìn thoáng qua một cái, Du Ngạn vẫn chưa xuống xe, anh liền trực tiếp tiến tới đạp cửa. Đợi một hồi thì Du Ngạn mới xuống xe, chỉ một hướng: "Nhà của tôi ở cách đây không xa."
Tô Lâm bị bắt lại, tính tình lại càng nóng nảy hơn, lúc đi ngang qua thùng rác liền đã ngã nó, một chiếc lon lăn ra, Nhiễm Nam đá một cái làm nó văng trúng đầu Du Ngạn. Du Ngạn lảo đảo, quay đầu lại nhìn Nhiễm Nam, vẫn là dáng vẻ trầm mặc như cũ, không nói năng gì.
Tới biệt thự, Du Ngạn đưa đám người xuống dưới hầm, ở đó có một căn phòng cách âm, cũng rất kín đáo.
"Chính là nơi này, mọi người làm việc đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc." Du Ngạn nói xong liền đi thẳng lên lầu, hiển nhiên cảm xúc đã không còn lạnh nhạt như trước đó nữa.
Lục Văn Tây cũng không sợ Du Ngạn lật lọng làm gì bọn họ, dù sao thì Hứa Trần cũng có thể đi xuyên tường.
Sau khi khống chế Tô Lâm ở trung tâm trận pháp, Hứa Trần bày trận, Lục Văn Tây đứng ở một bên quan sát.
Tô Lâm bị dây xích khóa hồn khóa chặt, ý chí tan rã, cơ thể co quắp, bắt đầu khóc, nước mắt nhỏ xuống từng giọt, có lẽ vì thái độ của Du Ngạn nên anh ta mới tuyệt vọng như vậy.
"Thật ra cậu không chọn Du Ngạn là đúng." Đột nhiên Tô Lâm nói một câu như vậy.
"Oh." Lục Văn Tây chỉ tùy tiện trả lời.
"Tôi không biết Du Ngạn đã nói gì với cậu, nhưng khẳng định không phải nói thật, bằng không mọi thiết lập hình tượng của anh ta sẽ sụp đổ." Tô Lâm nói, còn nhịn không được phun nước miếng.
"Sao vậy, chẳng lẽ là anh ta dẫn anh đi tìm kim chủ, sau đó làm anh bệnh tật đầy người?"
"Lúc đầu người đại diện chỉ dẫn tôi đi xã giao, đối phương đưa thuốc lá thì tôi đâu thể nào từ chối, chỉ có thể hút, kết quả sau đó mới biết trong điếu thuốc kia có ma t,úy. Haiz, cậu có biết nghiện m,a túy khó chịu cỡ nào không? Tôi chịu không nổi nên mới đi tìm bọn chúng, chúng liền nhân lúc ý thức tôi mơ hồ mà chơi tôi, hoặc là cho rằng cơ thể tôi không tệ nên coi như vật phẩm, để bạn bè tốt của chúng cũng nếm thử."
Lục Văn Tây dựa vào tường đứng nghe, nghe Tô Lâm nói vậy thì cảm thấy khó chịu.
Anh không muốn biết bộ mặt dơ bẩn của giới này.
Tô Lâm giống như mở máy hát, Lục Văn Tây không nói gì, anh ta vẫn tiếp tục nói: "Đám diễn viên thấp cổ bé họng không có tên tuổi nhưng muốn nổi lên như bọn tôi vẫn thường bị chơi không mà không nhận được vai diễn, nhưng cũng có người thành công. Lúc đầu tôi không chấp nhận chuyện này nên mới không có cơ hội nổi tiếng, kết quả cũng bị chơi, còn bị dính bệnh."
"Tức là anh bị ép buộc? Anh có thể nói với Du Ngạn mà." Lục Văn Tây nói.
Tô Lâm cười lạnh: "Anh ta biết, tôi đã sớm nói với anh ta rồi, ban đầu anh ta còn nháo loạn một trận với người đại diện của tôi nhưng không giải quyết được gì. Sau đó tôi mới biết, người đại diện nói với Du Ngạn là tôi đã hỏng bét rồi, không cần phải vì tôi mà trở mặt, chỉ cần Du Ngạn không truy cứu thì bọn họ sẽ đẩy Du Ngạn nổi tiếng... Đó là lý do sau khi tôi bị như vậy Du Ngạn vẫn nguyện ý chăm sóc, giả vờ như tình thánh. Hi sinh tôi để có được thành tựu, sau đó còn bắt đầu mất kiên nhẫn với tôi, tôi làm sao có thể bình tĩnh, tôi phải nháo loạn gây sự để anh ta ngột ngạt, để anh ta không thoải mái!"
Lục Văn Tây không nghĩ tới những chuyện này, lúc này anh mở to mắt kinh ngạc nhìn Tô Lâm.
Thì ra sự việc là như vậy?!
"Nhưng ngày tháng trôi qua như vậy thực không có ý nghĩa, một chút hi vọng cũng không có, vì thế tôi tự sát cho xong hết mọi chuyện. Sau đó oán hận quá mạnh mẽ, tôi trở thành ác linh, tôi gi.ết chết người đại diện, giết kẻ đầu độc ép tôi lên giường, lúc muốn giết Du Ngạn thì thấy anh ta đang khóc, còn là vừa khóc vừa gọi tên tôi, nhất thời tôi mềm lòng không giết. Ngày đầu tiên anh ta khóc, ngày thứ hai anh ta khóc, rất nhiều ngày sau đó, hễ rảnh rỗi anh ta lại khóc, tôi vẫn không thể giết anh ta, cứ vậy đi theo bên cạnh..."
Nói tới đây, Tô Lâm đã khóc không thành tiếng, cũng không biết có tâm trạng thế nào.
Lục Văn Tây không hiểu được, không thể nào hiểu được loại tình cảm này. Vì sao Du Ngạn đối xử với anh ta như vậy mà anh ta vẫn đi theo Du Ngạn, hiện giờ trở thành người vẫn tiếp tục dây dưa với Du Ngạn.
"Tại sao vậy chứ?"
"Sau khi trở thành ác linh, chấp niệm sâu nhất cũng sẽ nghiêm trọng hơn, sau đó tôi phát hiện mình thực hèn mọn, tình cảm đối với Du Ngạn lại càng sâu đậm hơn, rõ ràng là vẫn còn thương anh ta. Sau đó... sau đó anh ta lại một lần nữa đối xử với tôi như vậy..." Tô Lâm khó chịu bấu chặt quần áo, rốt cuộc bắt đầu gào khóc.
"Vậy tại sao sau khi bị bệnh, anh lại muốn lây cho anh ta?" Lục Văn Tây hỏi.
Tô Lâm chỉ khóc mà không trả lời, thật ra nguyên nhân có thể tưởng tượng được, đơn giản là Tô Lâm bị bệnh, tâm lý sụp đổ, muốn kéo Du Ngạn theo làm bạn, rất ích kỷ, cũng rất chán ghét.
Lục Văn Tây nói tiếp: "Không phải tôi muốn tìm lý do cho Du Ngạn, nhưng anh cứ tự suy nghĩ lại đi, anh không cảm thấy đó chính là lý do làm Du Ngạn tuyệt vọng với anh à? Tuy hai người... thật sự rất xứng, đều không phải người tốt lành gì."
Lúc này đổi lại thành Lục Văn Tây nói không ngừng: "Cho dù cách làm của anh ta thất đức, là lý do làm anh hận, thế nhưng chuyện nào ra chuyện đó, Nhiễm Nam là người vô tội đúng không? Anh đã giết một người vô tội, chỉ vì tình yêu của hai kẻ ghê tởm bọn anh, có phải anh đáng chết không? Bây giờ anh bị tinh lọc có phải là trừng phạt đúng tội không?"
"Tức là cậu đang hành hiệp trượng nghĩa?" Tô Lâm hỏi.
"Không, là anh đáng chết, cái tên họ Cố đã giúp anh..." Lục Văn Tây dò xét hỏi.
"Cố Du?"
"Đúng vậy."
"Gã ta là một tên biến, thái, thích kiếm hồn phách nam giới có dáng dấp không tệ, nuôi dưỡng ở bên cạnh để làm chuyện đó, trước đây gã nhìn trúng tôi, tôi không chịu theo gã, gã đã giúp tôi vượt qua thời kỳ bị đày đọa, sau đó thả tôi đi, muốn tôi cam tâm tình nguyện phục tùng."
Dung mạo của Tô Lâm rất tốt, xuất sắc hơn đám ác linh mà Cố Du nuôi dưỡng, vì thế Cố Du cũng đối xử với anh ta khá đặc biệt.
"Vậy anh có quen biết nhóm thầy bắt quỷ khác không?"
"Không, biết bọn họ có lợi lộc gì? Để bắt tôi à?"
Lục Văn Tây gật đầu, liếc nhìn Hứa Trần một cái, Hứa Trần cũng gật đầu, sau đó bấm thủ quyết kích hoạt trận pháp. Lần này Tô Lâm khó chịu đến hét thảm thiết chói tai, gân xanh trên trán cũng nổi lên, mặt đỏ rần.
Lục Văn Tây bị bộ dáng của Tô Lâm dọa cho nhảy dựng, theo bản năng lui về sau, sau đó bị Hứa Trần ôm vào trong lòng: "Đừng nhìn, không phải thứ mà con người có thể chịu đựng đâu, anh nhìn sẽ rất khó chịu."
Lúc Hứa Trần nói chuyện, Tô Lâm dùng tay bấu vào mặt đất, bởi vì dùng quá nhiều sức mà móng tay bật gãy phân nửa, đầu ngón tay máu thịt be bét.
Câu nói sau cùng trước khi Tô Lâm biến mất hoàn toàn là: "Nên... giết hắn...."
[hết 83]
Danh sách chương