Sau khi Hàn Dục đi rồi, Lục Văn Tây bắt đầu rơi vào trạng thái nóng nảy, có lẽ là vì lo lắng cho tương lai của mình, cũng có lẽ lo cho Viên Dã Phú.

Có lẽ... cảm xúc lại bắt đầu trở nên mơ hồ làm Lục Văn Tây cảm thấy thực tệ hại.

Anh nằm ngửa trên giường, lấy điện thoại ra, thỉnh thoảng chat Wechat một chút, sau đó mở tìm kiếm xem tin tức về Viên Dã Phú, phát hiện có không ít tin tức tiêu cực. Độ nổi tiếng của Viên Dã Phú hiện giờ có thể làm không ít nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám phải hâm mộ.

Tùy tiện xem một hồi thì Lục Văn Tây vất điện thoại qua một bên, Hứa Trần nằm xuống bên cạnh ôm anh vào lòng, hôn nhẹ lên tóc anh, để anh bình tĩnh lại.

"Không sao đâu, có em ở bên anh rồi, cho dù xảy ra chuyện gì em cũng sẽ cố hết sức giúp anh." Hứa Trần chưa từng dùng giọng điệu dịu dàng đến vậy để an ủi Lục Văn Tây, thật sự làm tâm trạng Lục Văn Tây tốt hơn.

Lục Văn Tây dựa vào lòng Hứa Trần, hít hà mùi hương trên người cậu, gần đây đã bớt đi mùi thuốc đông y nhưng vẫn có hương thơm cơ thể nhàn nhạt, và cả một mùi hương mà cả hai người đều có.

Dầu gội và sữa tắm, đồ đặt trong hành lý của hai người giống hệt như nhau.

"Nếu, anh nói là nếu như anh chết đi rồi thì em phải làm sao đây?" Lục Văn Tây hỏi.

Hứa Trần không trả lời, chỉ ôm Lục Văn Tây chặt hơn, chặt đến mức làm anh có chút khó chịu, nhưng cũng cảm thấy an toàn hơn.

Ban đầu khi biết mình phải chết, Lục Văn Tây không tin, sao có thể? Anh đang sống rất tốt, cơ thể khỏe mạnh, sao đột nhiên lại phải chết? Sau đó lại mù quáng tự tin, có lẽ vì nửa đời trước sống quá thuận lợi, vì thế anh nghĩ rằng chuyện gì cũng có thể giải quyết, hoặc là dùng tiền có thể giải quyết.

Chỉ là bây giờ lại rất mờ mịt...

Ngàn vạn manh mối tới hôm nay đột nhiên bị cắt đứt.

Anh đâu thể nào túm bừa người qua đường rồi hỏi có phải người ta hại anh hay không?

Làm vậy anh sẽ bị nói là mắc bệnh tâm thần mất.

Chỉ có thể dựa vào làm chuyện tốt người tốt để tiếp tục duy trì sao? Hay chờ đối phương lộ ra chân tướng?

Lục Văn Tây không biết, cũng không rõ lắm, đầu óc anh thực loạn.

"Cụ Long là người chuyên nghiệp trong đạo gia, cũng có chút đạo hạnh, trên người cũng có khí tử kim, chắc chắn ông ấy sẽ dốc toàn lực để giúp anh. Hơn nữa còn có em ở bên cạnh, quan sát tình huống của anh mọi lúc, anh yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu." Rốt cuộc Hứa Trần cũng lên tiếng an ủi.

Lục Văn Tây gật đầu, nằm trong lòng Hứa Trần nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy đã ổn lại mới ngồi dậy.

"Ông đây không chết được đâu." Lúc ở trong phòng tắm chỉnh lại kiểu tóc, Lục Văn Tây nói: "Sợ bọn chúng thì coi như anh thua rồi. Làm chuyện tốt người tốt thì có thể sống tiếp, anh sẽ không từ bỏ, anh còn phải sống bạch đầu giai lão với em, còn phải hiếu thảo với cha mẹ, còn nhóm Fans yêu thích anh nữa, mọi người đã không từ bỏ, anh cũng không được từ bỏ."

Hứa Trần đứng ngoài cửa phòng tắm, nhìn dáng vẻ của Lục Văn Tây thì bật cười: "Ừm, em thích dáng vẻ tự tin của anh."

"Anh đương nhiên tự nhiên rồi, trước khi biết em anh vẫn luôn cảm thấy mình đẹp trai nhất vũ trụ, hiện giờ hai chúng ta ngang nhau." Nói xong, anh nhướng mày với Hứa Trần.

Hứa Trần bật cười, nụ cười rất nhạt, rất sạch sẽ, giống như không hề có tạp chất, giống như đóa sen trắng nở rộ, ánh mắt rất dịu dàng.

...

Tới thành phố B, Lục Văn Tây vừa mới xuống máy bay, rời khỏi lối đi riêng không lâu thì nhìn thấy xe của anh Lưu, Lục Văn Tây không liên hệ đối phương.

Tuy có chút nghi ngờ nhưng Lục Văn Tây vẫn lên xe, sau đó liền thấy Hàn Phạm Minh ngồi trong xe chờ mình.

Sau khi lên xe, Hứa Trần gật đầu chào Hàn Phạm Minh, làm biểu cảm Hàn Phạm Minh nháy mắt đen xì, tựa hồ nghĩ rằng Lục Văn Tây không biết bớt phóng túng, rõ ràng đã có tin tức xấu mà vẫn không chịu tách nhau ra hành động.

Có điều Hàn Phạm Minh không nói tới chuyện này, chỉ nói tới chuyện Viên Dã Phú: "Bây giờ cậu không thể tới chỗ người anh em kia được."

"Không thể tới vậy tôi về làm gì?"

Hàn Phạm Minh bảo anh Lưu lái xe, đồng thời bắt đầu phân tích lợi và hại với Lục Văn Tây: "Bây giờ người anh em kia của cậu đang bị truyền thông chú ý, nếu cậu tới bị bọn họ phát hiện thì tin tức lại sốt lên, người anh em kia của cậu sẽ bị đẩy lên đầu ngọn sóng. Cậu qua đó chỉ là họa vô đơn chí thôi."

Thật ra Lục Văn Tây dự định ẩn thân qua đó, kết quả bị Hàn Phạm Minh cản lại, anh chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

"Tôi đã khống chế tin tức giúp cậu ta rồi."

"Ồ, làm tốt lắm."

"Còn không phải sợ cậu phừng tinh thần nghĩa khí chó má gì đấy rồi làm ra mấy chuyện hại não à? Tin tức đã bị bọn tôi khống chế rồi, cậu về nhà nghỉ ngơi đi."

Lục Văn Tây gật đầu, trước tiên cứ tỏ ra ngoan ngoãn đáng yêu để Hàn Phạm Minh yên tâm. Sau đó Lục Văn Tây sẽ làm chuyện mình nên làm.

Anh lấy một quyển kịch bản trong hành lý ra đưa cho Hàn Phạm Minh: "Chọn kịch bản này đi, lịch trình sau này đã có chưa?"

"Ừm, năm ngày sau cậu cần quay một quảng cáo, đừng làm hỏng."

"Chỉ một đoạn quảng cáo thôi có gì mà hỏng chứ?"

"Adrian sẽ qua chụp chung với cậu, nhãn hàng xa xỉ phẩm của quốc tế, phí đại diện bảy con số! Trực tiếp tăng lên tám con số!"

Nói tới Adrian, Lục Văn Tây hơi đuối lý, vị này là siêu sao quốc tế, là loại cấp bậc còn cao hơn cả ảnh đế ảnh hậu trong nước, người ta chính là ảnh đế từng lấy giải thưởng quốc tế.

Mặt mũi đẹp trai, vóc dáng đẹp, khí chất cao quý như hoàng tử, so với Lục Văn Tây còn cao hơn vài cấp bậc.

Có điều vị Adrian này rất thích qua bên này, thường xuyên tới tham gia các sự kiện, lần quảng cáo này cũng vậy, vốn là Lục Văn Tây sẽ bay qua nước D phối hợp, kết quả Adrian chủ động yêu cầu chụp trong nước, làm Lục Văn Tây khá kinh ngạc.

Anh chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

"Sau đó, sau tết sẽ bắt đầu làm Album, mấy ngày này cậu kiểm tra kĩ lại nhạc đệm với ca từ, xem có cần thay đổi gì hay không, hát không thuận miệng thì chỉnh sửa một chút. Tôi sẽ gửi các kế hoạch các bài hát trong MV tới mail của cậu."

"Ừm."

Hàn Phạm Minh lật kịch bản nhìn thoáng qua, sau đó gõ gõ mặt bìa: "Cậu hiểu rõ kịch bản này rồi đúng không? Tháng sáu sẽ bắt đầu quay."

"Biết."

"Khi đó có lẽ cần chỉnh sửa ca khúc, cậu cố gắng phối hợp. Năm nay cậu khá thoải mái. Bên Du Ngạn bị vắt sức đóng phim cả tuần rồi."

Lục Văn Tây chỉ tùy tiện đáp một tiếng, trong lòng không hề cảm thấy đối phương giỏi giang gì, dù sao cũng làm người ta chán ghét.

Hơn nữa anh cũng biết Du Ngạn không thường làm chuyện quay cùng lúc nhiều phim thế này, phỏng chừng là vì Tô Lâm nên tâm trạng không tốt, dẫn tới công việc bị trễ nãi, đáng đời lắm.

Nói tiếp thì cũng không biết bên Tô Lâm thế nào? Dù sao cũng phải thay thế Nhiễm Nam xui xẻo sống tiếp.

Hàn Phạm Minh đưa Lục Văn Tây tới căn hộ ở ngoài vùng ngoại ô, Lục Văn Tây nhịn không được nhíu mày, chỉ là không nói gì, thực buồn bực đi theo.

Vừa ra khỏi thang máy liền thấy ngoài cửa nhà mình ngồi hai hàng quỷ, tình cảnh có thể nói là cực kỳ đồ sộ. Nói thật... cho dù Lục Văn Tây đã thích ứng nhưng thấy nhiều quỷ như vậy vẫn có chút run sợ.

"Lão đại! Rốt cuộc anh cũng về rồi!"

"A a a a, bọn em còn tưởng anh không quan tâm tới bọn em nữa! Lần trước không sao chứ, bọn em lo cho anh lắm."

"Điện thoại hết pin rồi! Ipad với Laptop cũng hết pin, xe cũng không còn xăng."

Đám quỷ này vừa thấy anh thì hệt như trẻ con gào khóc đòi ăn, trực tiếp nhào tới, quỷ nhiệt tình như vậy làm người ta có chút không chống đỡ nổi. Thần kỳ nhất là Lục Văn Tây nhìn thấy Đặng Huyên Hàm ở trong đám quỷ!

Lục Văn Tây ho khan một tiếng, dùng ánh mắt nhắc nhở Hàn Phạm Minh vẫn còn ở đây, mọi người bình tĩnh đừng nóng vội, lúc anh định tới mở cửa thì phát hiện mình không mang theo chìa khóa, vì thế đang định chuyển sang mở bằng dấu vân tay.

Lúc này Hứa Trần ở phía sau bước tới, mở cửa.

Hàn Phạm Minh vẫn luôn nhìn, nhịn không được bĩu môi, đến giờ Hàn Phạm Minh vẫn không vừa mắt Hứa Trần.

Đầu tiên là Lục Văn Tây theo đuổi Hứa Trần, Hứa Trần treo Lục Văn Tây lên mà không chịu đáp ứng làm Hàn Phạm Minh đặc biệt khó chịu, Lục Văn Tây rõ ràng rất xứng đối với Hứa Trần. Nhất là sau đó Lục Văn Tây khóc thảm một trận càng làm ấn tượng của Hứa Trần bị trừ điểm.

Trong lòng Hàn Phạm Minh, Lục Văn Tây là một đứa ngốc không có tâm tư gì, vẫn luôn bị Hứa Trần đùa giỡn. Hứa Trần lại là mặt băng giá không nói chuyện được mấy câu với Hàn Phạm Minh, hiếm khi nói được một câu lại là câu thách thức, ấn tượng tốt mới là lạ.

Có điều, Lục Văn Tây thích thì Hàn Phạm Minh cũng không nói gì.

Vào trong nhà, Hàn Phạm Minh trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, lấy điện thoại ra xử lý công việc, đồng thời từ trong túi lấy ra lịch lịch sắp xếp cho Lục Văn Tây: "Bắt đầu tập thể hình lại từ hôm nay, ăn uống cũng kiềm chế một chút, đừng có ăn rồi nôn như lần trước nữa."

"Đừng kể lịch sử đen tối của tôi ra được không?" Lục Văn Tây lập tức kháng nghị.

"Nghe nói cậu từ chối yêu cầu bảo dưỡng của Lâm Hiểu? Cậu nhìn lại tóc của mình đi, có thể ứng phó quảng cáo mấy hôm nữa không? Nói tới thì đang mùa đông mà cậu đòi triệt lông làm gì vậy?"

"Lâm Hiểu đòi mà." Lục Văn Tây đóng cửa lại, mặt u ám, anh bị cả phòng quỷ nhìn thấy mình bị người đại diện mắng.

"Để tôi nói với Lâm Hiểu, có điều cậu phải dành thời gian tới công ty chăm sóc làm đẹp một chút đi, cậu phải có ý thức một chút với mặt mũi kiếm ăn của mình chứ. Để bạn trai cậu đi chung đi, chịu đi chưa?" Hàn Phạm Minh hỏi.

"À..."

"Chọn bài hát xong chưa?"

"Còn chút xoắn xuýt."

"Bọn tôi đã chọn mười bài rồi, cậu chọn sáu bài cuối đi, tôi sẽ đặt tiêu đề. Có nhiệm vụ tôi sẽ báo, à tôi sẽ tìm một chương trình tạp kỹ cho cậu, phối hợp với tuyên truyền "Vì Chính Nghĩa", đến khi đó có lẽ sẽ nói về Scandal của cậu với Đỗ Tử San, cậu biết nên trả lời thế nào chưa?"

"Biết rồi, bọn tôi là bạn tốt."

Hàn Phạm Minh vung bút viết ra một loạt tên bài hát, lại viết hành trình suốt mấy ngày tới của Lục Văn Tây, đồng thời còn chụp lại gửi vào group Wechat, để đoàn đội của Lục Văn Tây cũng nhìn thấy.

Trong group lập tức xuất hiện một loạt chat: Đã biết.

Xử lý xong những chuyện này, Hàn Phạm Minh trực tiếp đi ra ngoài cửa, trước khi đi còn không quên nhắc nhở Lục Văn Tây: "Cậu phải bớt phóng túng lại đấy, biết chưa?"

"Biết rồi." Lục Văn Tây trả lời, lời ít ý nhiều.

Hàn Phạm Minh liếc nhìn về phía Hứa Trần, sau đó mới xách túi đồ rời đi.

Sau khi Hàn Phạm Minh đi rồi, Lục Văn Tây chống eo nhìn mười mấy con quỷ trong phòng, cảm thấy trước mắt tối sầm, sao đàn em quỷ của anh ngày càng nhiều vậy?

"Mấy người..." Lục Văn Tây do dự nói.

"Di động hết pin rồi..."

"Bọn em muốn ăn ngon!"

"Lão đại, bọn em nhớ anh quá."

"Tôi tới gia nhập liên minh."

Đám quỷ nói.

[hết 96]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện