Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Vào lúc ngủ tối đó, chắc là vì chồng cậu đã thành công chèn ép được Thi Gia, nhìn qua cả người sáng loè sức sống.

Lâm Ngộ An cảm thấy hơi có lỗi với Thi Gia, vì thế, cậu nhân lúc Hàn Đông Dương đi tắm thì ra sân thượng lặng lẽ gọi điện thoại cho Thi Gia, lúc Thi Gia nói chuyện ở phía bên đó, giọng nói như muốn tắt tiếng, Lâm Ngộ An đoán là có thể đã khóc đến mất cả tiếng.

Lâm Ngộ An nói chuyện một hồi với Thi Gia, nói là đứa bé trong bụng cậu thật ra chính là của Hàn Đông Dương, lúc đầu là do cậu không biết người đàn ông lên giường với cậu là ai, nên mới gây ra cái trò hề này.

Thi Gia ở bên kia ngây người một lúc, rồi mới ném một chữ qua: "Đệt!"

Thi Gia nói: "Không phải hai người sắp ly hôn rồi à? Vậy là không tính ly hôn nữa hả? Muốn tiếp tục với nhau? Không phải chứ, mình nói này, An An, tình cảm mà dựa vào con cái thì sẽ không lâu dài đâu, nhanh chóng đá chồng cậu đi, theo mình này, mình sẽ dẫn cậu đến Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn sau đó bay tới Tokyo và Pari."

Lâm Ngộ An thở dài: "Thi Gia à, sẽ có người tốt hơn thích hợp với cậu."

Thi Gia không phục: "Mình thua Hàn Đông Dương ở chỗ nào chứ?"

Lâm Ngộ An lập tức im lặng, thua chỗ nào sao?

Trong lúc đang ngây người, Lâm Ngộ An nghe thấy cửa phòng vệ sinh mở ra.

"Tôi không nói với cậu nữa đâu, cúp đây." Lâm Ngộ An vội vàng cúp điện thoại, lúc vào lại phòng thì thấy Hàn Đông Dương đang cầm một cái khăn lông trong tay, vừa lau tóc vừa nói chuyện với Diệp Thù Lệ. Bây giờ Diệp Thù Lệ vẫn thường gọi điện đến để hỏi thăm về tình hình của cục cưng.

Mấy ngày qua, Lâm Ngộ An nhận điện thoại của mẹ mình nhận đến điên luôn, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Hàn Đông Dương lập tức trở nên ngượng ngùng, vẫn hơi tò mò đi qua nghe vài câu, Diệp Thù Lệ cũng chỉ nói về những việc cần chú ý khi mang thai, Lâm Ngộ An nghe một chút thì thấy chán, cầm đồ lên đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Đóng cửa lại, Lâm Ngộ An đứng ở trước gương, cúi đầu nhìn bụng mình một chút, cậu cảm thấy mang thai với không mang thai cũng chẳng khác nhau gì mấy, ngoại trừ lúc mang thai thì phản ứng có hơi quá một chút, còn lại thì gần như chẳng thấy gì khác lạ cả.

...

Lâm Ngộ An rửa mặt xong, thay áo ngủ đi ra ngoài, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, cậu cảm thấy trong phòng có chút gì đó như là xuân về hoa nở.

Hàn Đông Dương đã cúp điện thoại, ngoan ngoãn nằm trên giường, răng cắn đôi môi đỏ mọng, ngón tay thì siết chặt chăn, hai mắt sáng bừng nhìn cậu, sắc mặt thì kiểu muốn nói nhưng lại khó mở lời.

Không thể không nói, cảnh tượng này, vô cùng giống như phi tử —— Hàn nương nương đang đợi cậu sủng hạnh!

Bước chân của Lâm Ngộ An dừng lại, híp mắt một cái, hai ngày này, cậu đã quen với việc mỗi khi đi ngủ chồng cậu sẽ đòi hôn nhẹ chút chút, Lâm Ngộ An cũng không kinh ngạc mấy, cười cười đi qua đó ngồi xuống, nhéo mặt của Hàn Đông Dương: "Đông Dương nhà chúng ta đang tư xuân ấy à?"

Hàn Đông Dương chớp chớp mắt, chần chờ nói: "... Cục cưng à."

Lâm Ngộ An nhướng mày, ý bảo có chuyện gì thì nói đi.

Chồng cậu kiểu như rất thẹn thùng, hai tai đỏ bừng nói: "Ừm thì thai giao (1) là tư thế gì vậy?"

(1) Thai giao: thai là cái thai, giao có thể hiểu là giao hợp, cho nên có thể hiểu nôm na từ này nghĩa là chệch khi mang thai.

Lâm Ngộ An: "?"

Lâm Ngộ An nhíu mày: "Thai giao?"

Xin hãy tha thứ cho kiến thức hạn hẹp của cậu, cậu chưa từng nghe qua tư thế thai giao bao giờ, nhưng mà...

Hàn Đông Dương chỉ chỉ bụng cậu: "... Vừa nãy mẹ nói trong điện thoại là chúng ta hãy thường xuyên làm thai giao một chút."

Lâm Ngộ An nghe rồi suy nghĩ một chút, còn chưa nghĩ rõ ràng, bỗng nhiên có một bóng người thoáng cái nhào tới, Lâm Ngộ An bất ngờ không kịp đề phòng bị đè xuống giường, tâm trạng Hàn Đông Dương có chút kích động, ủn ủn trên người cậu y như một con Poodle: "Có phải chính là chuyện mà lần trước chúng ta làm ở trong khách sạn không?"

"!!!"

Nửa người Lâm Ngộ An cũng sắp lọt xuống giường, dừng một lát, bỗng nhiên phản ứng lại.

Thai giáo (2)! Thai giao!

(2) Thai giáo: là trong lúc mang thai, người mẹ sẽ tạo ra một tâm thái và hoàn cảnh thai nghén tốt đẹp, điều này thúc đẩy sự phát triển bình thường và ưu sinh của thai nhi. Nói đơn giản là, trạng thái tâm ly của phụ nữ có thai có thể ảnh hưởng đến sự khoẻ mạnh của thai nhi, bởi thế cần một môi trường tốt, nhất là tâm trạng vui vẻ, cảm xúc lạc quan, vân vân. Ngoài ra, quan hệ giữa vợ chồng hoà hợp, nội dung sinh hoạt phong phú, bầu không khí văn hóa nồng hậu, cũng khiến tố chất bẩm sinh trên hai phương diện là sinh lý và tâm lý của thai nhi tốt hơn (Baidu).

Lâm Ngộ An nhịn không được cười ra tiếng, giơ tay vỗ vào đầu Hàn Đông Dương: "Em nghĩ gì thế, mẹ nói là chúng ta nên thường làm thai giáo với cục cưng nhỏ."

Động tác của Hàn Đông Dương dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu: "..."

Lâm Ngộ An nói xong thì ánh mắt của chồng cậu có lỗ hổng, đờ ra, trải qua sự hiểu biết với chồng cậu, Lâm Ngộ An híp một cái, giơ tay ra nắm tai chồng cậu, ánh mắt sắc bén: "Em lại đang nghĩ tới cái gì đó?"

Mắt Hàn Đông Dương khôi phục bình tĩnh lại trong chốc lại, chần chờ nói: "Em đang nghĩ, phải làm tư thế thai giao như thế nào."

Lâm Ngộ An cười ra tiếng, đẩy người ở trên người mình xuống, bất đắc dĩ nói: "Em được rồi đó, trong đầu em toàn là cái gì không thế?"

Lâm Ngộ An ngồi ở trên giường, sau đó liền thấy ánh mắt của chồng cậu dạo qua một vòng trên mông cậu, Lâm Ngộ An nhanh chóng giơ tay bịt mắt hắn: "Không được nghĩ."

"... Em nghĩ." Môi chồng cậu lẩm bẩm được một nữa, Lâm Ngộ An nhanh chóng che miệng hắn lại, đỡ cho Hàn Đông Dương lại nói ra mấy câu dở khóc dở cười: "Em ấy à, bớt đọc mấy cuốn sách mà Tiểu Giang mua trên mạng cho em đi."

Giọng Hàn Đông Dương vui vẻ: "Anh biết hết à?"

Lâm Ngộ An trợn mắt, trước đây cậu không biết chồng cậu là kiểu ra sao, không lẽ bây giờ còn chưa hiểu sao! Chỉ bằng một cái chớp mắt thôi, cũng có thể đoán được tám chín phần suy nghĩ trong đầu hắn.

Nghe nói như thế, sắc mặt Hàn Đông Dương suy sụp, giọng nói hơi tủi thần: "Em học thích anh rồi, rốt cuộc có anh có tính học thích em không?"

Ánh mắt Lâm Ngộ An sáng rực nhìn lại hắn, trong mắt có ý cười mà ngay cả chính cậu cũng không phát hiện ra.

Nhìn một chút, mới nâng cằm lên, nhẹ giọng nói: "Có thể là vẫn còn chưa học được."

Sau đó lại thấy mặt Hàn Đông Dương càng suy sụp hơn: "Hả?"

"Hả cái gì mà hả?" Trong giọng nói của Lâm Ngộ An mang theo ý cười rõ ràng.

Hàn Đông Dương nhăn mặt, nhìn cậu vài giây, trong mắt tối tăm không ánh sáng, dừng một lúc lâu, mới lại nhanh chóng lấp lánh lên: "Vậy em vẫn cứ sẽ thích anh."

Lâm Ngộ An mím môi lại, tay nắm hờ, đặt bên môi, hai mắt cong cong xoay mặt đi, sau đó giơ tay ra xoa đầu Hàn Đông Dương, nín cười: "Ngủ đi!"

"À." Hàn Đông Dương ngoan ngoãn đứng dậy đi tắt đèn, sau đó bọc mình trong chăn rồi mò lại gần, ghé vào tai cậu, giọng nói rất mềm mại: "Cục cưng, tối nay em có thể sờ cục cưng nhỏ được không!"

"... Tối qua là cái tay của ai mò đến chỗ khác hả, nói nghe hay lắm cơ mà?"

Hàn Đông Dương vội vàng cam đoan: "Tối nay em sẽ không như thế đâu."

Lâm Ngộ An cười ha hả: "Anh nghe câu này lúc tối qua rồi."

Hàn Đông Dương: "..."

Một lúc lâu, Lâm Ngộ An giơ tay mò vào một cái chăn khác trên giường, cầm cổ tay quen thuộc, kéo vào trong chăn mình, thắc mắc nói: "Bây giờ vẫn chưa cảm giác được sự tồn tại của cục cưng nhỏ đâu nhỉ?"

"Em thích tiếp xúc nhiều với cục cưng lắm đó!" Giọng nói trong trẻo của Hàn Đông Dương vang lên, cuối cùng lại kề sát vào cậu, nhỏ giọng nói: "Em cũng sẽ rút thời gian ra để nghiên cứu về tư thế thai giao một chút, chắc chắn sau này sẽ dùng tới."

Lâm Ngộ An: "..."

Em đúng là biết lo trước tính sau nhỉ!

/Hết chương 36/
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện