Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Lúc này, thanh niên còn vô cùng xấu xa cắn tai hắn, nhỏ giọng: "Tôi đi mở cửa cho cậu ấy vào nhé."

"... Đừng." Hàn Dục Hào chợt mở mắt.

Tay víu lên vai thanh niên có chút luống cuống, giây tiếp theo thì sờ soạng, lung tung che miệng thanh niên, Thi Gia ngửi được mùi của bông y tế, là mùi trên người hắn mà lúc trước khi ăn cơm Hàn Đông Dương có nói đến, thật ra không hề khó ngửi chút nào.

"... Vậy anh chủ động hôn tôi chút đi."

Thi Gia giống như là không chịu được dáng vẻ này của ai đó, thật ra hắn cực kỳ ghét kiểu lạnh lùng này của Hàn Dục Hào, bộ dáng không thèm để ý đến cái gì đó, ngoại trừ cậu em trai bảo bối kia của hắn.

Đợi hồi lâu cũng không thấy phản ứng, Thi Gia đột nhiên dừng động tác lại, đưa tay lên xoa nắn vành tai đo đỏ của Hàn Dục Hào, vành tai có chút lạnh, trên đó có dấu răng của hắn, không nhận được đáp lại, giọng nói của Thi Gia mang theo vài phần uy hiếp: "Thật không hôn đúng không?"

Nói xong, Thi Gia giả bộ đẩy hắn ra tính đi mở cửa, bỗng nhiên có một bàn tay nắm thật chặt đồ của hắn, cứ như thế, đôi môi toả ra hơi thở nóng ấm, từ từ lại gần hắn.

Sau khi môi chạm môi, Thi Gia trả thù cắn lên đầu lưỡi của hắn, đau đến Hàn Dục Hào co đầu lưỡi lại, còn có thể nếm được vị mằn mặn.

"... Nếu như lúc anh mặc quần áo vào cũng ngoan như thế thì tốt rồi." Giọng nói không rõ ràng của Thi Gia có chút buồn phiền, là cái loại buồn khổ vì trong lòng cũng đồng thời cảm thấy sung sướng khi người đàn ông này có thể chủ động hôn hắn.

Lâm Ngộ An ở bên ngoài dùng sức cạy hai chốt cửa ra, lúc đang tính xoay người rời khỏi.

"Loảng xoảng," trong phòng truyền ra tiếng động vật gì đó rơi trên mặt đất.

Lâm Ngộ An dừng một chút, bỗng nhiên lo lắng lên, ánh mắt sắc bén, đập cửa lớn tiếng nói: "... Anh cả, anh có ở bên trong không?"

Bên trong không trả lời lại cậu, Lâm Ngộ An ngừng một chút, sau khi trong đầu dời sông lấp biển một phen, không biết đã nghĩ tới điều gì rồi, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện cho Hàn Đông Dương, điện thoại nhanh chóng được nhận: "Dương Dương, em mau tới bệnh viện một chuyến đi."

Nói xong, Lâm Ngộ An nhanh chóng che miệng lại, dùng sức vỗ gáy một cái, sao cậu lại ngu ngốc như thế chứ, nhanh chóng đi ra xa vài bước, nhỏ giọng nói với đầu bên kia điện thoại: "Đừng hỏi gì cả, em nhanh chóng đến đây đi, anh cả đang gặp nguy hiểm, anh đứng ở đây canh, bảo đảm cho người bên trong không trốn thoát được."

Lâm Ngộ An lo lắng cào tường: "Không biết nữa, em khoan hãy báo cảnh sát, vạn nhất đối phương chó cùng rứt giậu làm hại đến anh cả thì sao, em nhanh chóng đến đây đi."

Lâm Ngộ An: "Anh biết, anh biết rồi, anh sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu, anh chờ em đến! Lái xe cẩn thận. Yêu em."

Sau khi Lâm Ngộ An cúp điện thoại, tim đập thịch thịch thịch, cứng đờ nhìn cánh cửa kia, trong đầu hiện lên cảnh Hàn Dục Hào bị người ta bịt miệng, không thể phát ra âm thanh kêu cứu gì cả, cuối cùng chỉ có thể làm ra động tác nhỏ để hấp dẫn sự chú ý của cậu?

Cùng với bây giờ Hàn Dục Hào đang bị trói gô, sau đó có người uy hiếp hắn nói hắn phải lấy ra một khoản tiền lớn?

Có lẽ bây giờ Hàn Dục Hào đang trải qua đau khổ mà người bình thường không tưởng tượng nổi, trong lòng đang cầu xin giúp đỡ?

Trời ơi!

Đây là cái cơ hội tốt ngàn năm một thuở thế nào chứ!

Lâm Ngộ An nắm chặt nắm tay cổ vũ mình, cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội này, nhanh chóng tăng độ hảo cảm ở trước mặt anh cả cậu.

Bút rơi lung tung trên mặt đất, ai cũng không nghĩ đến, ống đựng bút sẽ lăn xuống đất từ trên bàn.

Hàn Dục Hào cau mày hừ một tiếng, khi giây tiếp theo sẽ đá văng hắn, Thi Gia nhanh chóng ôm lấy hắn, kề đầu cắn tai hắn, thì thầm: "Bảo bối, đừng sợ mà, An An sẽ không nghe thấy đâu." Nói xong còn giơ tay lên lau nước mắt ở khoé mắt cho hắn.

Hàn Dục Hào dừng một chút, ánh mắt tối đi, trốn tránh quay đầu đi không tình nguyện, cũng không biết là sợ người bên ngoài thấy bên trong đang làm cái gì, hay là vì tức giận hoặc là vì cái gì khác, cả người không kiềm chế nổi mà run lên, ngón tay siết chặt đến độ các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, đặt trên ngực Thi Gia, cắn răng thốt ra giọng nói yếu ớt: "... Nhanh chút, đi ra ngoài đi."

Thi Gia thở dài, đáy mắt tối xuống, bỗng nhiên lại siết chặt cổ tay Hàn Dục Hào, dùng sức nhấn xuống trên bàn một cái.

Hàn Dục Hào bỗng nhiên mở to hai mắt không nói gì nhìn hắn: "..."

Thi Gia cười đến rất phóng túng, trong mắt cũng mang theo chút bướng bỉnh: "Không đấy."

Hàn Dục Hào: "..."

"Bọn họ biết thì làm sao? Anh lo lắng thế sao?" Thi Gia nhìn sắc mặt của Hàn Dục Hào, lập tức thấy hơi giận, lông mày nhíu vào, rất nghiêm túc: "Tôi không xứng với anh à?"

Hàn Dục Hào mờ mịt chớp chớp mắt.

"Bảo bối, nói đi." Thi Gia giục.

Đợi nửa ngày, Hàn Dục Hào chỉ giơ tay đẩy hắn một chút, giọng nói nghe vào vô cùng lạnh lùng, "Đi ra ngoài."

"..." Thi Gia bỗng cắn một cái lên mặt Hàn Dục Hào như cún, mang theo tức giận dùng răng nanh giày vò, gằn từng chữ: "Tôi cực kỳ ghét cái dáng vẻ thanh cao coi thường người khác này của anh."

Nhưng, lại nhịn không được bị coi thường.

Tính tình thối nát đến như thế, nói cũng khó nghe, ngoài cái túi da đẹp đẽ ở ngoài, Thi Gia cũng không biết mình nhớ thương cái điểm gì ở trên người người này nữa!

Càng nhớ, liền trở nên càng ngày càng không giống chính mình, thế nhưng đối với Hàn Dục Hào, hắn hoàn toàn không biết phải ra tay từ chỗ nào, Thi Gia càng nghĩ thì càng quên mất lực cắn.

"Đau ——" Mãi đến khi Hàn Dục Hào nhịn không được lên tiếng, Thi Gia mới hơi thả lỏng răng ra, tựa đầu lên vai Hàn Dục Hào cười khổ một tiếng, sau đó lùi vài bước, giơ tay rút mấy tờ khăn giấy...

Dấu răng trên mặt không thể lập tức biến mất, Hàn Dục Hào mặc quần áo tử tế, còn đeo khẩu trang lên, che hết nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt còn có chút ẩm ướt.

Thi Gia mở cửa sổ ra, một trận gió thổi vào thổi bay hết mùi trong phòng, hắn xoay người lại, liền thấy Hàn Dục Hào có chút tức giận nhìn hắn chằm chằm, cười một cái.

Đi tới, cười hì hì kề sát mặt vào: "Đây, cũng cho anh cắn một cái nè."

Hàn Dục Hào giơ tay đẩy hắn ra, Thi Gia giơ tay ra cầm lại, thuận thế nhảy lên đùi hắn ngồi: "Sao mỗi lần bác sĩ Hàn mặc quần áo vào thì lại tỏ ra không quen biết thế này!"

"Làm sao đây?" Vừa nghĩ tới Lâm Ngộ An còn chặn ở ngoài cửa không chịu đi, giọng của Hàn Dục Hào cũng có chút mấy phần oán giận, không giống với lạnh lùng lúc bình thường.

Thi Gia chẳng hề gì nhún vai, giơ tay lấy điện thoại trong túi ra, đi tới bên cửa sổ, bấm một dãy số.

Lúc này Lâm Ngộ An đang ngồi ở trên ghế trong hành lang, hai tay ôm điện thoại, trên màn ảnh vẫn giữ trạng thái có thể gọi "110" bất cứ lúc nào, bỗng nhiên điện thoại rung rung một cái khiến cậu hơi kinh ngạc, trên đó có hai chữ "Thi Gia."

Lâm Ngộ An nhanh chóng bắt, không đợi đối phương nói gì, đã nói nhanh như pháo: "Thi Gia, tôi nói với cậu nè, cậu nhanh đến bệnh viện đi, có một việc vô cùng quan trọng lại vô cùng nguy hiểm."

Lâm Ngộ An cau mày: "Sao, tại sao cậu lại không đến?"

Lâm Ngộ An từ chối: "Không được, bây giờ tôi không đi được, để tôi nói cho cậu nghe, cậu mà không đến bệnh viện thì cậu sẽ hối hận đó."

Lâm Ngộ An lo lắng: "Chuyện của cậu có gấp thế nào đi nữa thì có thể gấp bằng lúc này sao?"

Lâm Ngộ An kiên trì: "Chuyện này của tôi còn quan trọng hơn chuyện của cậu, thật đó, cậu đến bệnh viện đi, sẽ không hối hận đâu."

Lâm Ngộ An nổi giận: "Cậu có biết cậu có thể sẽ lỡ mất, không phải, dù sao tôi cũng nói cho cậu biết, cậu mà không đến thì cậu sẽ hối hận cả đời đó."

Nói xong, Lâm Ngộ An nổi giận đùng đùng cúp điện thoại, thật quá đáng mà, cơ hội tốt như thế mà lại không tới, bây giờ Lâm Ngộ An tức đến độ hận không thể vọt tới trước mặt Thi Gia gõ nát đầu Thi Gia.

Mà Thi Gia đang ở trong phòng nhìn cuộc gọi của mình bị Lâm Ngộ An cúp, chớp chớp mắt, nói với Hàn Dục Hào: "Cậu ấy cúp điện thoại của tôi rồi."

Hàn Dục Hào: "..."

Mắt thấy Hàn Dục Hào đổi sắc mặt, Thi Gia sãi bước đi tới: "Không sao, biết thì biết, cũng chẳng phải người không thể gặp được, đúng không!"

Mắt Hàn Dục Hào nhìn hắn chằm chằm, Thi Gia coi như không nhìn thấy, còn lấy khẩu trang trên miệng hắn xuống, ném vào thùng rác.

Lẩm bẩm: "Không đeo mới đẹp!"

Hàn Dục Hào bật dậy, Thi Gia lại thuận thế ôm lấy eo hắn, hơi co chân, có chút chơi xấu: "Bảo bối, anh không thể không cần tôi nha, ném tôi đi như một cái gậy thế sao, vì sao An An không thể biết được, hửm? Cho tôi một lý do đi."

Bản thân Thi Gia để tay lên ngực tự hỏi, bây giờ biện pháp gì hắn cũng dùng hết rồi.

Nhưng người đàn ông này quá dầu muối không ăn, lúc trước hở tí là vung tay đánh người, hiện tại vất vả lắm mới không đánh hắn, nhưng hành động và lời nói lại vô cùng lạnh lùng.

Hắn thật sự chưa từng thấy qua người có hai khuôn mặt khi ở trên giường và dưới giường, trên giường thì mềm đến có thể khóc nấc, mặc quần áo vào thì chút dính dính cũng không có, y như một người xa lạ vậy.

Thật ra trong lòng hắn càng hy vọng Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương biết chuyện này, như thế, ít nhất còn quang minh chính đại, bây giờ hắn như một tiểu tình nhân vậy, hằng ngày thoả mãn nhu cầu của bác sĩ Hàn ở phương diện nào đó.

Chủ yếu nhất là, người này còn giống như là không muốn nhìn thấy hắn.

Bạn trai lúc trước của Thi Gia chưa có ai khó giải quyết như Hàn Dục Hào vậy, đương nhiên, Thi Gia cũng nghĩ tới có khi nào là do Hàn Dục Hào hơn hắn mấy tuổi không, nhưng đây cũng không thể nào là sự khác nhau nhỉ?!

Nói tới nói lui, hắn hoàn toàn thua kém địa vị của Hàn Đông Dương, Thi Gia nghĩ đến cũng thấy tức, hơn nữa càng nghĩ càng tức.

"Anh thích kiểu người đàn ông như thế nào?" Thi Gia hỏi.

Hàn Dục Hào không trả lời lại, chỉ giơ tay ra kéo bàn tay để trên eo ra, Thi Gia đè cổ tay chặt hơn.

"Thả ra."

"Không thả."

Trên tay hai người giống như đang so tài vậy, một mạnh mẽ đẩy ra, một lại lập tức đè chặt cổ tay, tới tới lui lui nhiều lần, cổ tay Thi Gia cũng đỏ bừng.

"Đừng kéo, tôi đau." Bỗng nhiên, Thi Gia lên tiếng, giọng nói nhẹ như cát đi, giống như gió thổi qua sẽ bay mất.

"Tôi chỉ ôm chút thôi." Hắn nhẹ nhàng nói.

"..."

...

Hàn Đông Dương chạy một đường vội vã tới bệnh viện, còn chưa đi tới gần hành lang thì đã giang hai tay, hạ giọng:

"Cục cưng, cục cưng, em tới rồi."

Lâm Ngộ An nghe thấy tiếng bước chân cũng đứng dậy, giang tay ra ôm Hàn Đông Dương một chút, suýt nữa lại bị bụng đẩy cho té, may là Hàn Đông Dương giơ tay ra đỡ lấy cậu.

Lâm Ngộ An vội vàng ổn định trọng tâm, lại dùng tay làm động tác nói nhỏ thôi, nói lại một lần những chuyện không thể nói rõ trong điện thoại.

Hàn Đông Dương ngây ra nói: "Trời ơi, trong phòng làm việc của anh cả có camera đó! Chúng ta đi xem camera trước đi."

Lâm Ngộ An: "Anh đi xem rồi, camera bị người ta dùng gì đó chắn rồi."

"Vậy em đi đến chỗ chủ nhiệm khoa mượn chìa khoá mở cửa."

Hai người thảo luận giống như kiến bò trên chảo nóng, đột nhiên, cửa mở ra.

Lâm Ngộ An: "..."

Hàn Đông Dương: "..."

Thi Gia đứng ở cửa, mắt đo đỏ, nhếch khoé miệng một chút, đi về phía cậu.

Đầu óc Lâm Ngộ An không phản ứng kịp, mới vừa mở miệng, lại nấc một cái kêu "ức"!

"An An, dẫn mình đi đi, mình muốn quay về Anh."

/Hết chương 46/

Tác giả:

Chú thích: Thi Gia quen An An, lúc trước đã nói, Thi Gia theo đuổi An An là vì muốn cùng nhau chơi game đến cấp vương giả.

Bọn họ không hề xảy ra quan hệ, ngay cả hôn lưỡi cũng không có, đoạn trước nói rồi. Thi Gia và An An đều là công.

Thi Gia không phải là thụ, Thi Gia không phải là thụ, Thi Gia không phải là thụ.

Bởi vì Tấn Giang xanh lè, cho nên đoạn trước anh cả và Tam Nhi làm cái gì thì xin hãy tự tưởng tượng.

Tuy là không có ý định viết cẩn thận về anh cả và Tam Nhi.

Nhưng vẫn muốn giải thích cho anh cả một chút, trong lòng hắn cũng cực kỳ chua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện