Diêm Tố Nhữ sắc mặt kỳ dị nhìn Nguyên Thịnh.
Lộ Nguyên Hầu… Thật sự là ngài ta sao?
“Chuyện này anh tính thế nào?”
Diêm Tố Nhữ trầm mặc một chút rồi hỏi.
“Thế nào là thế nào?”
Nguyên Thịnh khinh bỉ nhìn cô ta: “Cho dù đúng là hắn ta thì sao?”
“Thì sao? Ngài ta đánh anh, còn hãm hại tôi, Omega của đế quốc.”
Diêm Tố Nhữ khó hiểu bực bội trừng hắn.
“Vậy cô nói xem là cô mở cửa cho hắn ta sao?”
“Tôi…”
Diêm Tố Nhữ bị chất vấn lần nữa, có chút nghẹn họng.

Nhưng sau đó cô ta vẫn mạnh miệng mà trả lời được: “Tôi quên đóng cửa.”
“Xì.”
Nguyên Thịnh vừa nghe đã trực tiếp cười nhạo.

Hắn ta nói: “Vậy cũng là cô tự làm tự chịu.”
“Hắn ta tài giỏi như vậy, tội danh đánh hoàng tử chẳng thấm vào đâu cả.

Cho dù hắn ta có ý đồ với tôi thì cô cũng là tự dâng mình lên cho hắn ta lợi dụng.”
Hiện tại Nguyên Thịnh sẽ không nói cho Diêm Tố Nhữ biết thân phận thật sự của Lộ Nguyên Hầu, nhưng chỉ riêng chức vị trung tướng là đã đủ cho hắn rồi.
Diêm Tố Nhữ nghe xong lại triệt để cứng đờ ra đó.

Lộ Nguyên Hầu không biết có hai kẻ đang nhớ đến hắn.

Lúc này hắn vừa nghe được tin tức bên ngoài, trong lòng tự nói khéo như vậy.

Còn Hạ Mễ Chúc nghe thấy tin này thì rất bất ngờ.

Diêm Tố Nhữ… Không ngờ cô ta lại có ngày này.

Nhưng mà xét thấy thân phận của Nguyên Thịnh, cô ta cũng không thiệt mà.
Chỉ là tiên sinh nhà mình bình thường thờ ơ, lúc này lại có vẻ để tâm đến chuyện này, có phần hơi kỳ quái.
“Tiên sinh?”
Cậu khẽ khều khều vạt áo nam nhân đang ngồi bên cạnh cùng cậu trên ghế sofa.
Trong lòng Hạ Mễ Chúc đang ôm một mâm hoa quả, là Lộ tiên sinh chuẩn bị cho cậu sau bữa ăn trưa.

Lúc này họ vẫn còn ở trong phòng nghỉ của hoàng cung.

Chắc trừ họ ra chỉ còn mỗi phòng của Diêm Tố Nhữ là có người.

Khách nhân của bữa tiệc hầu hết đều rời khỏi hoàng cung rồi.
Hạ Mễ Thụy lại bị đem đến chỗ của Nguyên Dực, trong phòng chỉ còn hai người họ thôi.
“Ừm?”
Lộ Nguyên Hầu trực tiếp vớt nguyên con Hạ Mễ Chúc lên, để cậu ngồi lên đùi mình, đút một trái dâu tây mọng nước vào miệng cậu.
“Ừm…”
Hạ Mễ Chúc muốn nói gì lại bị trái dâu chặn, cố gắng nhai nhai rồi nuốt xuống mới nói được nên lời.
“Tiên sinh sao vậy?”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai tay ôm lấy eo người đàn ông hỏi.
“Nguyên Thịnh không phải tự nhiên mà chạy vào phòng Omega kia.”
Lộ Nguyên Hầu biết cậu hỏi cái gì, đạm mạc nói.
Hạ Mễ Chúc nghe mà ngẩn ngơ.
Cái gì mà không phải tự nhiên? Chẳng lẽ ngài đem hắn ném vào…
Hạ Mễ Chúc nghĩ đến đây thì trực tiếp trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn nam nhân nhà mình.
Lộ Nguyên Hầu nhìn thấy ý nghĩ trong đôi mắt to tròn kia, cúi đầu liếm một cái trên đôi môi bị nước dâu nhuộm lên thơm ngào ngạt kia rồi mới nhàm chán “ừm” thanh, chứng thực suy nghĩ của cậu.
Hạ Mễ Chúc giật mình thật sự.

Đơn giản là vì tiên sinh nhà mình lại có thể làm ra chuyện này… Cậu không khó nghĩ ngài ấy nhất định là đánh ngất người trực tiếp mang đi.

Cho dù ngài ấy là đại hoàng tử thì hiện tại cũng chưa có công bố ra ngoài.

Mà còn có…
“Vậy Diêm Tố Nhữ…”
Cậu muốn hỏi tại sao lại là Diêm Tố Nhữ người này.

Tiên sinh nếu muốn ám hại Nguyên Thịnh thì cũng phải tìm đối tượng.

Mà Diêm Tố Nhữ… Cái người này không nên dính líu gì tới tiên sinh nhà cậu hết mới đúng.
“Tôi không biết đó là cô ta.”
Lộ Nguyên Hầu thả người dựa vào lưng ghế, hai tay vững chắc ôm lấy eo thon của tiểu Beta mà hờ hững đáp.
“…”
Hạ Mễ Chúc sau khi nghe hắn nói xong thì chỉ có biết trầm mặc.
Thật sự là khéo như vậy sao? Hay ở trong này còn có một âm mưu mà họ không biết.
Hạ Mễ Chúc nghĩ lại hôm đó nhìn thấy Khúc Ninh cùng Diêm Tố Nhữ đi chung, có lẽ…
“Nghĩ cái gì?”
Lộ tướng bình thường vẫn tiết kiệm chữ như vậy, ngữ khí cũng rất lãnh đạm.

Nhưng Hạ Mễ Chúc biết, để người đàn ông này chủ động hỏi thăm đã là một chuyện rất khó mà tưởng tượng rồi.

Đó là sự khác biệt giữ cậu và người ngoài, là đặc ân mà ông trời dành cho cậu.
“Em đang nghĩ tại sao khéo như vậy cô ta còn để cửa mở.”
Diêm Tố Nhữ lúc đó đang làm gì đâu?
“Giả sử lúc đó ngài không chặn Nguyên Thịnh lại, khi hắn đi đến nơi này có bị tin tức tố của cô ta ảnh hưởng rồi xảy ra chuyện sau đó không…”
“Không có giả sử.”
Lộ Nguyên Hầu nắm mặt cậu lên, để cậu nhìn mình rồi lại nói: “Chuyện tôi muốn làm tôi sẽ trực tiếp đi làm.

Không có may rủi, chỉ có làm chủ tình huống mới tạo nên được kết quả mình muốn.”
Hắn chưa từng có ý nghĩ hãm hại Diêm Tố Nhữ, hắn nhằm vào là Nguyên Thịnh.

Giống như hắn cho rằng, ở trong chuyện này Omega kia vẫn kiếm được lợi lớn nên chẳng có nhiều đắn đo.

Mà liên quan Nguyên Thịnh, hắn càng không sợ đối phương tìm hắn tính sổ.
Chuyện Lộ tướng đánh Nguyên Thịnh còn ném hắn ta vào phòng một Omega đang phát tình khi biết Hạ Mễ Chúc vẫn còn chút thấp thỏm lo âu cho tiên sinh nhà mình.

Nhưng quả thật như Lộ Nguyên Hầu đã tính trước, sau khi chuyện trôi qua được vài ngày thì vẫn không nhìn thấy ai đá động đến hắn cả.

Điều này chứng tỏ Nguyên Thịnh đã quyết định ngậm bò hòn.

Khúc Ninh đợi đến ngày thứ tư, chính là sau khi cậu ta trở lại học viện được ba ngày thì mới nhận được cuộc gọi của Diêm Tố Nhữ.

Khúc Ninh nghĩ trong lòng, đối phương chắc là đã vượt qua kỳ phát tình rồi nên lúc này mới có thể nhớ đến cậu ta.
Hiện tại nói gì cũng đã muộn nhưng Khúc Ninh vẫn bắt điện thoại của Diêm Tố Nhữ.
Omega bề ngoài thật sự xinh đẹp, đầu mày đuôi mày còn phản phất một sự tự tin kiêu ngạo từ trong xương.


Đến khi đối phương nói người khiến cho cô ta phải dính cùng một chỗ với Nguyên Thịnh là Lộ Nguyên Hầu, biểu tình tuy không đến mức phẫn hận nhưng cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, trước đó Khúc Ninh còn nghĩ cô ta có thể bình tĩnh kiêu ngạo như vậy là vì có được một người bạn đời là hoàng tử tôn quý.

Ngẫm lại thì thấy Diêm Tố Nhữ có vẻ không ưa gì Nguyên Thịnh nhưng hiện tại còn có thể biểu hiện ra là đã tiếp nhận sự thật, Khúc Ninh vẫn là có chút bội phục cô ta.

Ấn tượng của Khúc Ninh đối với Diêm Tố Nhữ lập tức tốt hơn trước nhiều.
Khúc Ninh vừa nghe Diêm Tố Nhữ nói thì đã biết cô ta bị oan uổng.
Hôm đó Khúc Ninh đợi một đêm đều không nhận được tin tức gì của Diêm Tố Nhữ, cậu ta còn rất bực bội.

Giờ xem ra, hành động ngày hôm đó của họ đã bị Lộ Nguyên Hầu lợi dụng.
“Không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại như vậy.

Cũng là tôi tự làm tự chịu.

Kỳ phát tình của tôi đã đến rồi, chỉ là không nghĩ rằng cho dù tôi đã sử dụng thuốc ức chế rồi nhưng vẫn để lộ tin tức tố.”
Là cô ta ỷ y mới dẫn đến sơ xuất này.

Cho dù Lộ Nguyên Hầu chỉ muốn nhắm vào Nguyên Thịnh, cô ta bị liên lụy thôi thì Diêm Tố Nhữ cũng không thể nói được gì cả.
“Vậy giờ cô tính làm sao?”
Khúc Ninh im lặng một lúc rồi mới lên tiếng hỏi.
Diêm Tố Nhữ không trả lời câu hỏi chẳng có mấy thật lòng này của Khúc Ninh mà hỏi ngược lại: “Để lỡ mất cơ hội lần này, cậu định làm thế nào tiếp theo?”
Trở lại Tây Hoang, Diêm Tố Nhữ cảm thấy Khúc Ninh muốn làm gì đó đều rất khó.
Ban đầu họ dự định để cho Khúc Ninh ở khoảng cách gần trực tiếp dùng pheromone dẫn dụ Lộ Nguyên Hầu.

Ai biết còn chưa làm được Diêm Tố Nhữ, người phụ trách canh chừng hòng báo tin cho Khúc Ninh lại xảy ra chuyện.
“Lộ tướng chưa có về Tây Hoang.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện