Rầm!
“A!”
Lạc An ngã mạnh xuống một bên ghế da.

Sự tình quá đột ngột khiến cậu kinh hô theo bản năng.

Cú ngã không hề gây đau đớn cho Lạc An nhưng đợi cậu ngồi dậy thì người đàn ông kia đã biến đâu mất rồi.
Quan trọng nhất là sau đó vài giây, xung quanh cậu ta, trong không gian ồn ào của quán bar nhanh chóng nổi lên những tiếng mắng chửi la hét khiến lòng người bàng hoàng vang lên.
Đoàng đoàng đoàng!!
“A!!!”
Sau đó là tiếng súng khiến đám đông vội vã ôm đầu lớp nằm lớp ngồi thụt xuống mặt sàn, miệng còn theo bản năng mà hét toáng lên.
Khắp nơi là binh hoang mã loạn.
“Tất cả ngồi im!”
“Đéo mẹ!”
Bốp!
Đoàng!
“A suýt!”
“Khôn hồn thì khoang tay chịu trói đi.

Ít ra chỉ ngồi tù chục năm thôi.”
“Rốt cuộc các người là ai?”
Người đàn ông bụng phệ từng ngồi trong phòng bao nói chuyện với Từ Phong bị trúng một đạn vào bắp chân vẫn còn tàn bạo hung hăng hỏi người vừa bắn hắn ta.

“Cớm đấy!”
Anh chàng quân nhân còn hề hước trả lời cái câu hỏi thiểu năng của hắn, đồng thời nhe hàm răng trắng bóc ra với hắn, đáng đánh nói: “Đừng nói các người chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bị nắm đầu lôi ra đâu đúng không?”
Đám đông bởi vì sợ hãi mà rút vào một chỗ, chừa ra một khoảng trống đủ rộng lại không ngừng có người bị bắt ấn ở nơi đó.

Tên bụng phệ kia sắc mặt tái mét cố gắng nhịn đau chứ không nói gì nữa.
Làm cái nghề của bọn họ sao lại không có giác ngộ sẽ bị bắt, chỉ là họ không nghĩ…
Rốt cuộc là tại sao bọn họ lại bị lộ chứ?
Thời điểm hắn nhìn thấy Mộc Thính cùng một người đàn ông trung niên quần áo xộc xệch bị giải ra ngoài thì tâm đã như tro tàn.

Cả Mộc Thính cũng bị bắt rồi… Đối phương thật sự đã giăng thiên la địa võng nơi quán bar này…
Lý Hoằng bị còng hai tay ra sau, một bộ chật vật ngồi quỳ trên mặt sàn lạnh lẽo, khó được vậy mà không có hoảng loạn.
Ngược lại là Mộc Thính, đầu óc hắn loạn nhưng đáy lòng còn hoài một tia may mắn, không ngừng nghĩ cách giúp Lý Hoằng trốn thoát.

Dù rằng hắn biết người đàn ông tự mình đến đây bắt bọn họ sẽ không cho ai cơ hội trở mình.
Có lẽ là trời đã nghe thấy nguyện vọng chân thành của hắn, giữa lúc này một mùi hương ngọt ngào bỗng chốc bao trùm không gian bịt bùng.
Nơi này có gần bảy mươi phần trăm người là Alpha lập tức bị mùi hương kia làm cho xao động.
Có Omega ph@t tình!
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu bảy mươi phần trăm số người.
Lý Hoằng vốn đã buông xuôi lập tức cho Mộc Thính đối diện mình một cái ánh mắt.
Một giây sau.
“Đi mau!”
Ông ta dùng sức bật dậy, bất chấp tất cả mà chống đỡ Lộ Nguyên Hầu đang cách ông ta không xa, tạo cơ hội cho Mộc Thính tẩu thoát.
Đúng vậy, trong mắt ông ta, nơi này chỉ có mình Lộ Nguyên Hầu là có thể bỏ qua sự xao động do Omega ph@t tình mang đến kia, cũng là trở ngại duy nhất trên con đường Mộc Thính bỏ trốn.
Mộc Thính dù vạn phần không muốn cũng phải cắn răng mà hất tung quân nhân gần mình, hướng về lối đi bí mật trong quán bar mà không phải là cửa chính, chạy.
Chỉ là…
Phặc!
Mộc Thính một giây trước chân còn giơ lên, một giây sau đã ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, triệt để mất đi ý thức.

Dưới sự trợ giúp của Lý Hoằng, hắn chỉ chạy được ba mét…
Lý Hoằng lúc này cũng bị tin tức tố Omega đang ph@t tình ảnh hưởng, dưới sự kiềm chế của một quân nhân thân là Beta nên không có bị ảnh hưởng, tuyệt vọng nhìn thân hình Mộc Thính ngã xuống, rũ mắt không nhìn nữa.
Quả nhiên là Lộ Nguyên Hầu.
Dưới sự dẫn dụ của tin tức tố Omega, hắn vẫn không bị ảnh hưởng mà còn dùng uy áp của mình khống chế toàn trường, trực tiếp định trụ toàn bộ Alpha đang bị pheromone làm cho rụt rịt muốn nhào về phía Omega đang ph@t tình kia.
Lạc An bởi vì tin tức tố do đám đông bị dọa sợ không khống chế được mà phát ra kích cho ph@t tình tại chỗ, nhanh chóng được một quân nhân Beta bế lên, mang vào một phòng bao không người, đóng chặt cửa.
Thời điểm đi qua bên người Lộ tướng, đám quân nhân còn thấy Omega kia vươn tay về phía hắn nhưng đến một cái chéo áo đều không bắt được, không khỏi âm thầm thở dài một cái.

Bản năng đúng là đáng sợ.
Nhưng người đàn ông với thân hình cao ngất đang đứng kia mới đáng sợ hơn.
Ting ting ting!!!
Giữa lúc này vòng tay của ai đó vang lên âm thanh cuộc gọi đến.

“Đại gia ngài xong chưa!!? Phu nhân có chuyện rồi!”
“…”
Rầm… Hự…
Đám người bị uy áp Alpha cấp S bỗng nhiên tăng mạnh đè rạp trên mặt đất, xương cốt như muốn vỡ vụn ra mà không đè được tiếng kêu rên.
“Chuyện ở đây giao cho ngươi, đại tá Lục.”
“Rõ! Tướng quân!”
Lộ Nguyên Hầu bỏ lại một câu rồi sải bước chân vội vàng rời khỏi quán bar.
Đám quân nhân và cả người trong quán bar đều âm thầm thở ra một hơi.
Kinh khủng quá…

Hạ Mễ Chúc ngất xỉu một trận, cung điện hoàng gia nháo nhào cả lên.
Đến cả Diêm Tố Nhữ bởi vì nhiều nguyên nhân mà đang ở trong hoàng cung cũng bị đánh động.

Cô ta còn đang tìm duyên cớ tại sao mà một nhà Lộ Nguyên Hầu vẫn chưa trở lại Tây Hoang, hiện tại thì đã biết được rồi.

Hạ Mễ Chúc kia vậy mà lại có thai!!!
Diêm Tố Nhữ phải đứng hình tận mấy giây mới tiếp nhận được chuyện này.

Cô ta không nhịn được mà ngờ vực trong lòng.

Hạ Mễ Chúc không phải là Omega giả dạng đó chứ… Sao dễ có thai dữ vậy…
Hạ Mễ Chúc bị người nghi ngờ không dưới một lần bất tỉnh không lâu, cũng không cần đi bệnh viện mà dưới sự cứu nguy của bác sĩ Hồ đã mở mắt ra vào lúc hoàng hôn buông xuống, bóng tối bao trùm.

Cậu là ở trong tiếng khóc oe oe của đứa nhỏ mà tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của bảo bối Mễ Thụy, khóc đến đôi mắt to tròn hồng hồng như con thỏ, cái mũi không ngừng hít hít, đáng thương vô cùng.
Mặc cho ai dỗ nó vẫn không chịu nín, ngồi ở bên người Hạ Mễ Chúc cũng không chịu rời ra, không ngừng kêu “ba” “ba”, kêu đến lòng người đau đớn.
“Bảo bối…”
Hạ Mễ Chúc khuôn mặt vẫn còn hơi trắng bệch nhỏ giọng kêu đứa con, nhìn nó khóc mà lòng muốn rỉ máu.

“Hức…”
Đứa nhỏ khựng lại tiếng khóc, ngay sau đó lập tức nghẹn ngào hô lên: “Ba! Ba!”
Như thế chưa đủ, nó còn dùng tay nhỏ chân nhỏ nhào đến, nữa ôm nữa vùi đầu vào cổ cậu khóc rắm rức như khổ sở lắm vậy.
“Ai ai! Đừng khóc nha bảo bối của ba.”
Hạ Mễ Chúc vội vàng dùng một tay đỡ đầu nó, nghiêng người cũng ôm lấy thân hình nhỏ bé của nó, không có bận tâm nó có thể đạp đến bụng mình mà ôn nhu dỗ dành nó.
“Đứa nhỏ ngươi tỉnh rồi.”
Lão quản gia đẩy cửa đi vào, thấy cậu tỉnh thì mặt già nhẹ nhõm hẳn.

Lão lại gần hỏi: “Có thấy khó chịu ở đâu nữa không?”
Hạ Mễ Chúc ngoại trừ cảm thấy hơi mệt mỏi ra thì không còn cảm giác tức ngực khó thở nữa, bụng cũng chẳng đau.

Thế nên cậu lắc đầu.
“Có khó chịu gì cũng không được giấu trong lòng, biết chưa?”
Lão quản gia cật lực căn dặn.
Hạ Mễ Chúc thấy ấm áp trong lòng.

Thế là cậu giương mắt nhìn ông nói: “Cháu đói bụng.”
Lão quản gia bị đôi mắt to tròn đen láy của cậu chọt trúng tim, nghe cậu nói thì cười từ ái.
“Đói là tốt rồi.”
Lão gật gù, lại hỏi: “Có đặc biệt muốn ăn cái gì không?”
Bác sĩ Hồ đã dặn hiện tại Hạ Mễ Chúc có thể có triệu chứng bình thường của người mang thai là buồn nôn mắc ói kém ăn các kiểu, dặn họ chăm sóc kỹ càng hơn nên lão mới hỏi như vậy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện