Hạ Mễ Chúc thở dài, dù sao chuyện này cũng không giấu được nên cậu nói luôn: “Nôn nghén bình thường thôi mà.

Cậu mà có thai thì cũng sẽ như vậy thôi.”
“Gì mà tôi có thai? Tôi làm sao có thai được mà bình thường với không… Hả?”
Giang Tấn theo bản năng phản bác, nói được một nữa rồi mới giống như hiểu rõ lời Hạ Mễ Chúc mà kinh nghi một tiếng.
Bộ dạng hắn kinh ngạc thật sự là rất tốt chơi.

Thế nên Hạ Mễ Chúc không có nói gì nữa mà chỉ cười cười nhìn hắn, để cho hắn tự hiểu.
Giang Tấn mất chừng ba phút mới lắp bắp nói: “Cậu nói là… Cậu…”
Hạ Mễ Chúc nhìn hắn như vậy, rất không phúc hậu mà cười một tiếng.

Không biết có phải nhờ vậy hay không mà tâm trạng cậu có phần tốt hơn, lại cầm đũa lên ăn thêm vài miếng.

Dù sao cậu không chỉ đang nuôi mình cậu.
“Cậu nói thiệt hả?”
Giang Tấn nhìn Hạ Mễ Chúc điềm nhiên như vậy, lại hít sâu mấy lần mới triệt để bình tĩnh lại, thế nhưng hắn vẫn muốn hỏi thêm một câu.
“Ừm.”
Hạ Mễ Chúc thản nhiên đáp một tiếng khẳng định, lại nói: “Nên tôi không thể huấn luyện được nữa, chỉ có đi học tri thức huấn luyện bình thường thôi.”
Lại qua mấy tháng, cậu cũng phải nghỉ học.
Giang Tấn nghe xong thì im lặng hồi lâu.
Lại qua một hồi Hạ Mễ Chúc mới nghe hắn nói một câu mà khiến cậu mém chút là phun cơm từ miệng ra.

Hắn nói: “Cậu không phải Omega giả dạng đó chứ?”
Hạ Mễ Chúc đúng là muốn bái lạy hắn.


Sao hắn không nghĩ do Lộ tướng quá dũng mãnh nhỉ?
“Cậu nghĩ tôi qua mặt được Lộ tướng ngài ấy à?”
“Ngài ấy che dấu cho cậu thì sao?”
Hạ Mễ Chúc nghe hắn phản bác mà trợn trắng mắt.

Thần kinh tên bạn thân của cậu bữa nay sao lại kỳ lạ vậy nhỉ.

Cơ mà Lộ tướng ngài ấy rớt giá đến mức hành động có thể khiến người ta nghi ngờ như vậy sao?
“Được rồi.”
Giang Tấn bổ não một hồi cuối cùng cũng chịu thôi.

Thật lòng mà nói hắn chỉ là muốn dùng cách này để tiêu hóa vấn đề dễ dàng hơn, chứ sao hắn dám nghi ngờ Lộ tướng.

Cơ mà: “Nói vậy thì chỉ có thể nói cậu thiên phú dị bẩm, cùng với Lộ tướng dũng mãnh hơn người.”
Hạ Mễ Chúc bó tay với hắn.
“Đi thôi! Đi học!”
Gần nữa tháng không lên lớp, cậu có chút nhớ trường nhớ thầy rồi.
Giang Tấn do dự mãi cũng không biết nên hỏi Hạ Mễ Chúc cái gì, chỉ dành để mặc cho cậu lôi kéo đi về phía phòng học.
Trên đường đi họ có đụng trúng Khúc Ninh và Giang Minh.

Người trước không rõ là đang nghĩ gì, người sau lại nói một câu chúc mừng Hạ Mễ Chúc.

Thái độ của hắn còn rất chân thành.

Nhưng lúc nhìn qua Giang Tấn thì có vẻ không vui.
Hạ Mễ Chúc không nói mà chỉ gật đầu xem như chấp nhận rồi kéo Giang Tấn đi.
Thật lòng mà nói, trải qua nhiều chuyện như vậy, cảm xúc của cậu đối với Khúc Ninh không đã không còn nhiều nữa.

Cho dù đối phương làm ra cái chuyện gì thì cậu cũng không suy nghĩ nhiều nguyên nhân tại sao nữa.

Mỗi người đều có suy nghĩ và cách làm người, cậu không thích cậu ta thì có thể không cần lý tới.

Không cần khiến cho bản thân không thoải mái.
Nhưng cậu không khó nhận ra Khúc Ninh vẫn còn ý đồ với Lộ tướng nhà cậu, Hạ Mễ Chúc không thể không tồn lại một tia dè chừng với cậu ta.

Buổi huấn luyện chiều Hạ Mễ Chúc không tham gia, đám người cuối cùng cũng biết được bạn đời của Lộ tướng ta đã có thai.
Hạ Mễ Chúc không biết đám người chấn động cỡ nào, cậu được Lộ tiên sinh đưa đến bệnh viện, do chính tay Mạc Thanh kiểm tra toàn diện một lần nữa tình trạng hiện tại.
Cậu nhìn vẻ mặt của sư phụ, lòng cậu đã rõ ông nhất định đã biết chuyện này, còn qua miệng ai thì cậu không khó đoán được.

Quan trọng là ông không có không hài lòng, nghiêm túc kiểm tra cho cậu mọi thứ, căn dặn tất cả những gì nên căn dặn rồi đuổi hai người về.
“Sư phụ, con có một buổi không cần học.

Con đến bệnh viện cùng ngài học tập tri thức y học được không?”
Hạ Mễ Chúc trước khi đi đã nhìn ông hỏi.
“Tùy con thôi.”

Mạc Thanh không sao cả nói.

Dù sao cậu vẫn là học trò của ông.

Tuy cậu đã chọn chuyên ngành tác chiến nhưng ông vẫn không ngừng truyền đạt tri thức y học cho cậu.

Hiện tại có nhiều thời gian hơn, cậu muốn học chuyên sâu thì ông sẽ dạy.
Như vậy cũng tốt, tránh cho cậu rảnh rỗi quá mà Lộ Nguyên Hầu không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cậu, ở nơi này của ông tốt hơn.
Có lẽ Lộ Nguyên Hầu cũng nghĩ như vậy nên từ đầu chí cuối đều không nói tiếng nào phản đối.
Mọi chuyện cứ thế được định ra.
Hạ Mễ Chúc bắt đầu cuộc sống sau khi mang thai của mình.

Một buổi học tri thức trên trường, một buổi cùng sư phụ ở bệnh viện học y.

Bên cạnh đó cậu còn bắt tay vào dạy Hạ Mễ Thụy học đi.
Trước khi họ trở lại Tây Hoang, gia gia của nó là Quốc Vương Tây quốc đã mua cho nó một cái xe đẩy dùng để tập đi.

Hạ Mễ Thụy đã có thể vịn tường đi được rồi, có sự hỗ trợ của xe đẩy, tốc độ học đi của nó càng nhanh hơn.
Đứa nhỏ Alpha không thể kém về năng lực học tập được.

Chưa kể nó còn có một người cha là quân nhân, dạy cái gì đều rất bài bản, gãi đúng chỗ ngứa.

Cho dù thời gian hắn dạy nó không nhiều nhưng hiệu quả còn hơn Hạ Mễ Chúc tự làm nữa.
Năm ngày kể từ khi Hạ Mễ Chúc trở lại Tây Hoang, vụ việc gây sóng gió ở đế đô cuối cùng cũng được công bố cho cả đế quốc.
Học viện một mảnh xôn xao.
Giang Tấn lúc này mới biết công vụ cản chân Lộ Nguyên Hầu mà Hạ Mễ Chúc đã nói là cái gì.

Hắn thật sự là bị trấn kinh không kém những người khác chút nào.
Vụ việc điều tra đến cuối, liên lụy không chỉ là một hai người.

Lý Hoằng bị bắt không chịu một mình mình đau, không chút phản kháng mà khai hết những người còn lại, dù ít hay nhiều có nhúng tay vào.


Chỉ trong mấy ngày mà đế đô như bị rút cạn một nữa mạch máu.

Một lần diễn biến như vậy, không thể không ảnh hưởng đến kinh tế của đế quốc.

Thế nhưng đây cũng là cơ hội cho những thế lực khác nổi lên, chen lấn vào đế đô đang trống trải nhân mạch.
Xã hội có pháp luật trông coi, tuy có vẻ liên lụy khá nhiều người người, thế nhưng dưới sự quyết đoán của hoàng thất Tây quốc, thứ nên chuyển nhượng thì chuyển nhượng, thứ nên thu hồi thì thu hồi, sóng gió đến cũng nhanh mà đi cũng đi.
Tựa như mỗi ngày đều có tội phạm bị trừng trị, hiện tại nhiều hơn một chút thôi nhưng không có biến động lớn như vậy.

Nếu là thời đại quân chủ trước đây, khi bộ máy nhà nước vẫn còn quan lại khống chế thì có lẽ mọi thứ sẽ không đơn giản như vậy.

Đây cũng là một cái lợi thế khi thay đổi chế độ.

Mạch máu của dân do dân đến quản.

Hoàng thất chỉ ở một bên làm công tác duy trì trật tự pháp luật.
Hoàng thất mà tốt thì mọi chuyện sẽ được giải quyết triệt để, hoàng thất mà cũng bại hoại thì xã hội bê tha, tội phạm hoàng hoành.

Mặc dù đế quốc vẫn có người phụ trách định chế pháp luật, thế nhưng hiện tại nó là do hoàng thất chủ trì.
Nếu thay đổi thời đại, cơ quan pháp luật sẽ chính thức độc lập.

Thế nhưng Nguyên gia đã nắm quyền nhiều năm, liệu có chịu buông tha cho quyền lực thật không.
Hiện tại nhiều người đang dõi theo bước đi của hoàng thất.

Bọn họ mang theo tâm thái gì cũng chỉ có họ biết..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện