Hình Định Nam học Tây y nên thuốc Trung y anh ta nhìn không ra tốt xấu: “Hai người ngồi uống ly nước, tôi gọi người tới đây xem thử.”

“Được, từ từ thôi, chúng tôi không vội.”

Hình Định Nam ra ngoài thuận tay đóng cửa lại, Mục Đại Mãn nhỏ giọng nói: “Vị bác sĩ Hình này vô cùng vượt trội, là nhân tài từng đi du học bằng tiền nhà nước, anh ta còn có một người anh trai làm Phó thị trưởng ở thành phố Vân Đài, là một nhân vật đỉnh đỉnh.”

“Nhà bọn họ ai cần dùng nhân sâm vậy?”

“Cha mẹ bọn họ muốn dùng, trước khi giải phóng là một thương nhân yêu nước, sau đó gia sản đều đi quyên góp hết rồi, sau đó sống qua ngày ở thành phố Vân Đài với con trai cả, bây giờ già rồi nên sức khỏe không còn tốt nữa, nghe nói khí hậu ở huyện Mang Sơn chúng ta tốt nên đến đây điều dưỡng. Con trai và con dâu hiếu thảo cũng đến huyện Mang Sơn rồi.”

Thấy Hình Định Nam cũng chưa quay lại, Mục Đại Mãn lại nói: “Tôi đi theo lãnh đạo đến Viện điều dưỡng giao dược liệu gặp qua một lần, đừng thấy gia sản đều quyên góp hết rồi nhưng nền móng nhà còn dày lắm đó, lát nữa hỏi cậu giá tiền thì cậu lấy giá cao một chút.”

Mục Kế Đông vẫn chưa kịp nói chuyện thì cửa được đẩy ra, một người phụ nữ tóc ngắn mặc đồ bác sĩ đi vào cùng với Hình Định Nam.

Hình Định Nam giới thiệu: “Đây là Tưởng Hàm người yêu của tôi, cô ấy đã học Trung y từ nhỏ, nên cô ấy hiểu rõ dược liệu Trung y nhất.”

Tưởng Hàm cười gật gật đầu, ánh mắt rơi trên cây nhân sâm trên bàn, sau khi cô ấy tỉ mỉ quan sát lại tới gần ngửi ngửi: “Thật sự là nhân sâm quý hiếm, hình dạng còn hoàn chỉnh, dược tính cũng là lúc tốt nhất.”

Hình Định Nam hài lòng gật đầu: “Anh Mục, anh ra giá đi.”



“Không dám nhận, cậu gọi tôi là Mục Kế Đông là được rồi.” Mục Kế Đông nhìn hai người: “Tôi là một người dưới quê làm ruộng, tôi chỉ biết cây dược liệu này khó tìm, đến nỗi bên ngoài bán giá như thế nào tôi còn thực sự không biết, hay là hai người đưa giá đi?”

Tưởng Hàm lấy một tờ giấy mới từ ngăn kéo và gói nhân sâm cẩn thận rồi cô ấy mới nói: “Nói thật thì hiệu quả thuốc của nhân sâm tốt nhưng lại cực kỳ khó tìm, nếu không phải vì nguyên nhân này thì sớm đã nổi tiếng ở bên ngoài rồi. Nhân sâm quý hiếm có giá lại không có thị trường, chúng tôi cũng không lừa dối anh, cây này của anh có lẽ là hai trăm năm, chúng tôi có thể ra giá năm nghìn.”

Mục Đại Mãn kinh ngạc đến ngốc luôn rồi, Mục Kế Đông cúi đầu.

Thấy Mục Kế Đông không nói chuyện, Hình Định Nam vội nói: “Nếu như anh không hài lòng với giá này, chúng ta có thể tiếp tục thương lượng.”

“Tôi rất hài lòng với giá nhưng tôi có một yêu cầu, tôi muốn đổi thành sữa bột.” Mục Kế Đông nhìn về phía hai người: “Hai người có thể đổi sữa bột cho tôi không? Nếu được thì tôi sẽ đưa nhân sâm cho hai người.”

Hình Định Nam và Tưởng Hàm nhìn nhau, đổi thành sữa bột, hơn một tệ cho một bao vậy thì năm nghìn tệ phải đổi bao nhiêu đây? “Nhà anh có con nít cần sữa bột sao?”

Mục Kế Đông gật đầu: “Tôi nghĩ con tôi có thể uống sữa đến bốn năm tuổi thì khá tốt.”

Hình Định Nam không dám tin, một gia đình bình thường ai lại dám nói để con nhà mình uống sữa đến bốn năm tuổi chứ? Cháu trai cháu gái nhà anh cả anh ta uống sữa đến hai ba tuổi là có thể ăn cơm rồi, cũng đã dứt sữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện