Thẩm Hiên đợi trong thư viện một hồi lâu, vừa định đi ra ngoài thì gặp phải Huống Ly.

"Đại sư, là ai đến vậy?" Thẩm Hiên thuận miệng hỏi.

"Một tên hỗn đản không có bao nhiêu bản lĩnh, chỉ có một bụng ý xấu, suốt ngày chỉ biết có tiền, hắn muốn ta đem kỹ thuật tiên tiến nhất của Phi Vân bán cho hắn ." Huống Ly không vui nói.

Thẩm Hiên cười cười: "Thì ra là như vậy".

"Cha nuôi của ngươi đã rời đi rồi sao?" Huống Ly hỏi.

Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy.".

"Tên kia cũng không phải là người tốt lành gì, sau này ngươi nên ít tiếp xúc với hắn." Huống Ly nói.

Thẩm Hiên gật đầu: "Dù gì ta cũng đã trả hết những gì ta nợ họ, sau này sẽ không liên quan đến họ nữa.". Xem ra lần này Thẩm Quân không mò được tí lợi lộc gì nên đã chịu không nổi mà rời đi.

"Ngươi hỏi thăm được lai lịch của cha ruột chưa?" Huống Ly hỏi.

Thẩm Hiên lắc đầu: "Ta không muốn điều tra.".

Huống Ly cười cười: "Nếu như ngươi đã không muốn điều tra, hay là để ta nhận ngươi làm con nuôi đi.".

Thẩm Hiên sửng sốt nhìn Huống Ly: "Đại sư?".

"Cả đời ta chỉ có đúng một đứa con trai, nó ngông cuồng tuỳ hứng, không nghe theo lời ta, sớm đã tử trận trên chiến trường, năm đó ta nghĩ tên nghịch tử ấy vốn đã không hiếu thuận, chết rồi thì thôi, nhưng bây giờ dưới gối không người, càng ngày càng cảm thấy trống rỗng." Huống Ly buồn bã nói.

Thẩm Hiên nhìn Huống Ly, nhất thời không biết phải an ủi thế nào.

"Nếu là Đại sư không chê, A Hiên nguyện trở thành con nuôi của ngài, kề cận lúc tuổi già.".

Huống Ly xoa xoa đầu Thẩm Hiên: "Ngươi và hắn nhìn cực kì giống nhau, nhưng tính tình ngươi lại tốt hơn hắn nhiều, cũng tại ta năm đó chiều hư hắn, mặc hắn ngông cuồng tự đại, nếu không thì..." Huống Ly dường như nhớ đến điều gì, nhất thời nói không được nữa.

Thẩm Hiên nhìn khuôn mặt mờ mịt của Huống Ly, tâm tình có chút xúc động.

..................

Chuyện Thẩm Hiên được Huống Ly nhận làm con nuôi được lan truyền nhanh chóng.

Cùng lúc đó, thân phận của Lục Vinh cũng là nước lên thì thuyền lên, người đến tặng lễ vật nhiều vô số kể, có không ít kẻ âm thầm đố kị sự may mắn của Thẩm Hiên.

Đinh Chiêm Hạo nhìn Lục Vinh: "Lục Vinh, ngươi thật là có phúc lớn nha! Thẩm Hiên trở thành con nuôi của Huống Ly rồi, thân phận bây giờ liền không còn như xưa.".

Đinh Chiêm Hạo thầm nghĩ: Huống Ly dưới gối không con, Thẩm Hiên giờ trở thành con trai của Huống Ly, nói không chừng trong tương lai, Thẩm Hiên còn có thể kế thừa công ty Phi Vân, một bước lên trời.

"Lục Vinh, ngươi có gặp Thi lão bản không?" Đinh Chiêm Hạo hỏi.

Lục Vinh ngẩn ra, Thi Lâm Nguyên rời đi đã được một đoạn thời gian, nếu Đinh Chiêm Hạo không hỏi tới, hắn liền quên mất tên đó còn đang ở trong Tiểu Trấn Di Động.

"Sao tự nhiên lại hỏi đến hắn?".

Đinh Chiêm Hạo thở dài: "Tên đó đóng cửa hàng rồi, ta không biết đi chỗ nào để mua dược tề đây.".

"Ngươi muốn mua dược tề gì sao?" Lục Vinh hỏi.

"Ta tính mua dược tề thăng thiên."

Lục Vinh chấn động cả người, rất muốn hỏi hắn dược tề thăng thiên là cái quái gì vậy? Uống vào thì có thể thăng thiên hả? Đinh Chiêm Hạo này là không muốn sống nữa sao?.

"Dược tề thăng thiên là loại dược tề gì vậy?" Lục Vinh hỏi.

Đinh Chiêm Hạo mặt mày hớn hở kể: "Nói tới dược tề thăng thiên, thứ đó rất là lợi hại nha, uống vào một hớp lập tức sung sướng đê mê, tinh thần sảng khoái, cứ như sống ở trong mây vậy, đó chính là sự hưởng thụ chí cao vô thượng đấy".

Lục Vinh nhìn vẻ mặt say sưa Đinh Chiêm Hạo, thầm nghĩ: Đừng có nói dược tề thăng thiên mà Đinh Chiêm Hạo kể chính là ma tuý nha!.

Đinh Chiêm Hạo nhìn vẻ mặt dại ra của Lục Vinh: "Sao thế? Ngươi bị doạ sợ rồi sao? Dược tề này chỉ có Thi lão bản mới có thể cung cấp thôi, nhưng không biết dạo này hắn đi đâu nữa, không thể tìm được người, nếu ta tìm được hắn, tuyệt đối sẽ không quên phần của ngươi đâu.".

Lục Vinh cười gượng: "Không cần đâu, ta không có hứng thú với loại dược tề thăng thiên đó".

Đinh Chiêm Hạo không cho là đúng: "Cái tên này, đừng vội nói không có hứng thú nhanh như vậy! Chỉ cần dùng qua một lần thôi, ngươi sẽ biết đó là thứ cực kì tốt nha.".

Lục Vinh: "..." Càng nghe càng thấy giống ma tuý là sao?.

"Đúng rồi, ta nghe nói ngươi và Thi lão bản có lui tới, có phải chính ngươi là kẻ khiến hắn đóng cửa không gặp ai không?" Đinh Chiêm Hạo hỏi.

Lục Vinh cười cười: "Thi lão bản rất bận rộn, ngươi đừng vì dược tề thăng thiên gì gì đó mà làm phiền hắn...".

Đinh Chiêm Hạo bất mãn Lục Vinh: "Lục Vinh, ngươi thật không biết nhìn hàng mà! Ta thấy bộ dáng của ngươi rất là khinh thường dược tề thăng thiên nha!".

Lục Vinh: "Ta không thể yêu thích những thứ như dược tề thăng thiên được đâu.".

Đinh Chiêm Hạo ghét bỏ nhìn Lục Vinh: "Đúng là thiếu hiểu biết, ngươi nói ta nghe xem, cuộc đời ngươi có cái gì để theo đuổi chứ?".

Lục Vinh bất đắc dĩ nói: "Ta không có theo đuổi cái gì hết.".

Đinh Chiêm Hạo: "...".

..................

Quý gia.

Thẩm Hương Vân vừa về tới Quý gia, liền bị Quý Hải Anh nhốt lại.

Vì công việc của Quý Hải Anh liên tục gặp thất bại, hắn hận Thẩm Hương Vân muốn thấu xương.

Từ Á Xuân tuy rằng ngoài miệng không khách khí đối với Thẩm Hương Vân, nhưng trong lòng hết sức kiêng kị dung mạo của nàng, nhìn thấy Quý Hải Anh đem Thẩm Hương Vân ném sang một bên, đương nhiên là mừng rỡ bỏ đá xuống giếng.

Sau khi Thẩm Hương Vân trở về, Từ Á Xuân cắt xén thức ăn của nàng, còn an bài một đống việc nhà bắt Thẩm Hương Vân làm, Thẩm Hương Vân ở nhà chưa từng phải làm những việc như vậy, giờ về nhà chồng lại phải tất bật khắp nơi.

Thẩm Hương Vân thường phải chịu đói, sau lưng nguyền rủa Từ Á Xuân vô số lần.

Người làm của Quý gia mắt thấy Từ Á Xuân tra tấn Thẩm Hương Vân như vậy, mà Quý Hải Anh cũng không thèm nói chuyện với nàng, cả một đám người liền bỏ đá xuống giếng.

"Người phụ nữ kia thật là thảm nha! Là phu nhân mà còn không bằng cả hạ nhân như chúng ta.".

"Ngươi thì biết cái gì! Nghe nói vì nàng mà chuyện làm ăn của lão gia mới không thuận lợi đó, lão gia nghĩ rằng cưới về được một mỹ nữ, kết quả lại lấy trúng một cái Tang Môn tinh.".

"Nàng thì tính là mỹ nữ cái gì chứ! Xanh xao vàng vọt, cũng không có bao nhiêu nhan sắc, bất quá chỉ ỷ vào bộ dạng lẳng lơ mà thôi.".

"Nàng còn dám ở lại Quý gia sao?".

"Không ở lại Quý gia thì cũng đâu còn chỗ nào để đi chứ, nghe nói cha mẹ nàng tiêu xài hết bạc rồi, bây giờ còn phải lưu lạc đầu đường đấy!".

"Cũng không đến nỗi lưu lạc đầu đường đi? Gia đình nàng không phải còn có một đại ca rất lợi hại sao?".

"Lợi hại cái gì a! Chỉ là một tên ăn bám mà thôi, nghe nói hiện tại cũng không liên lạc được với hắn.".

...............

"Ngươi về rồi sao? Sinh ý thế nào rồi?" Từ Á Xuân đón Quý Hải Anh.

Quý Hải Anh nghiêm mặt, không che giấu nổi sự mệt mỏi: "Còn tốt, cục diện đã được ổn định rồi, bất quá lần này tổn thất không hề nhỏ. Thực sự là xúi quẩy mà, nếu không phải tại người phụ nữ kia, chuyện làm ăn của ta cũng sẽ không phải thua lỗ nhiều như vậy.".

Từ Á Xuân trách Quý Hải Anh: "Ta đã sớm bảo ngươi không nên thú nàng, cũng là tại ngươi cứng đầu.".

"Ai mà ngờ được nàng lại có thể gây ra phiền toái lớn như vậy chứ, bây giờ Thẩm Hiên đã trở thành con nuôi của Huống Ly, nếu quan hệ của nàng ta và Thẩm Hiên khá hơn một chút thì được rồi, vậy thì ta cũng có thể dựa vào mối quan hệ này mà ăn nên làm ra, nhưng hiện tại..." Quý Hải Anh tiếc nuối lắc đầu.

Từ Á Xuân kinh ngạc: "Sao lại có thể như thế? Vô duyên vô cớ, tại sao Huống Ly lại nhận Thẩm Hiên làm con nuôi?".

Quý Hải Anh khẽ hừ một tiếng: "Thẩm Hiên nhìn rất giống người con trai đã mất của Huống Ly, Huống Ly đại sư yêu ai yêu cả đường đi, nhận Thẩm Hiên làm con nuôi cũng không kỳ quái, chỉ là đáng tiếc...".

"Tên Thẩm Hiên này cũng thật vô tình, nhưng lỡ như sau này quan hệ của hắn và Thẩm Hương Vân tốt lên thì..." Từ Á Xuân dừng một chút, không khỏi có chút kinh sợ, Thẩm Hiên cùng Thẩm Hương Vân dù sao cũng là anh em một nhà, lỡ sau này Thẩm Hiên không còn oán hận, vợ chồng họ cũng phải nể mặt mũi của Thẩm Hương Vân ba bốn phần.

"Thẩm Hiên và Thẩm Hương Vân cũng không phải là anh em ruột.".

Từ Á Xuân kinh ngạc: "Cái gì?".

Quý Hải Anh thở dài: "Lúc Thẩm Hương Vân ở lại Lạc thành, ta sợ nàng ta gây hoạ, vẫn luôn tìm người quan sát nàng, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Thẩm Hương Vân và Lục Vinh, Thẩm Hiên là được người nhà họ Thẩm thu dưỡng, mà người giao Thẩm Hiên cho Thẩm Quân, cũng đã bỏ ra cái giá không hề nhỏ, nhưng cuối cùng Thẩm Quân lại hoán hôn, đem Thẩm Hiên gả cho Lục Vinh, hai bên đã kết thù quá sâu, sợ là sau này cũng không hoà giải được.".

"Nói như vậy, Thẩm Hương Vân vô dụng rồi?" Từ Á Xuân hỏi. Quý Hải Anh rầu rĩ nói: "Chính là như vậy đó! Hoàn toàn là một người vô dụng.".

Sau khi nghe chuyện, Từ Á Xuân tuy có chút tiếc nuối, nhưng đa phần vẫn là thở phào nhẹ nhõm.

...............

Triệu Như lĩnh tiền cứu tế, đau đầu nhìn Thẩm Quân: "Chỉ có một ngàn thôi, còn không đủ tiền thuê nhà nữa, chúng ta không có hộ tịch ở nơi này, cũng không thể nộp đơn xin tiền cứu tế, hay là chúng ta trở về chỗ cũ đi!".

Triệu Như sắc mặt tiều tụy, trở về Hồng thành chưa được một tháng, Triệu Như như già đi mấy chục tuổi.

"Trở về bằng cách nào đây, chúng ta không hề có lộ phí a!" Thẩm Quân buồn bực.

"Vậy thì tìm Hương Vân đi" Triệu Như nói.

Thẩm Quân mệt mỏi: "Ngươi cho rằng ta không nghĩ tới sao? Ta đã truyền tin nhiều lần, nhưng chắc con bé này bây giờ cánh đã cứng rồi, không thèm trả lời chúng ta nữa, hoặc cũng có thể là Quý Hải Anh đã nhốt nó lại.".

"Gì chứ, hắn quản Hương Vân làm cái gì?" Triệu Như hỏi.

"Ta hỏi thăm được, việc làm ăn của Quý Hải Anh xảy ra vấn đề có liên quan đến chuyện của Thẩm Hiên, Quý Hải Anh không thể gây nên phiền phức gì cho Thẩm Hiên, cũng chỉ có thể trút giận lên Hương Vân mà thôi.".

Nghe Thẩm Quân nhắc tới Thẩm Hiên, Triệu Như lại dâng lên cảm giác khó chịu.

Triệu Như lúc mới đến Lạc thành mơ tưởng rất nhiều, nhưng sau này nơi nơi đều gặp phải khó khăn, Triệu Như bị doạ sợ không ít.

"Thẩm Hiên thực sự là đồ không có lương tâm, không giúp đỡ thì thôi, lại còn ra tay với Quý Hải Anh nữa." Triệu Như nói.

Thẩm Quân thở dài: "Sớm biết cái tên đó có tiền đồ như vậy, lúc trước có lẽ nên đối xử tốt với hắn một chút.".

"Đối xử với hắn tốt một chút? Chúng ta đã nuôi hắn lớn như vậy, hắn còn muốn cái gì nữa? Vốn dĩ chính là một tên bạch nhãn lang (Edt: kẻ vô ơn bạc nghĩa) mà." Triệu Như rầu rĩ.

"Mà nhắc đến mới nhớ, Diệu Huy cũng chưa truyền tin cho chúng ta nữa." Thẩm Quân cau mày, vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa hậm hực, Thẩm Diệu Huy nếu có truyền tin thì cũng chỉ là tin đòi tiền, mà hiện tại hắn và Triệu Như cơm còn không đủ để mà ăn, căn bản là không thể tiếp tế được cho Thẩm Diệu Huy, nhưng nếu không có bất cứ tin tức gì của Thẩm Diệu Huy, Thẩm Quân cũng cảm thấy có chút trống rỗng.

"Diệu Huy nói hiện giờ hắn sống rất tốt, chúng ta không nên quấy rầy hắn." Triệu Như cau mày, sau lần liên lạc với Thẩm Diệu Huy trước kia, đã lâu rồi nàng vẫn chưa được nói chuyện với con trai.

Thẩm Quân cắn răng: "Cái tên Quý Hải Anh này, chờ sau này Diệu Huy trở về, ta nhất định phải cho hắn đẹp mặt.".

"Còn có Thẩm Hiên nữa, Thẩm Hiên là đồ đệ của Huống Ly thì thế nào chứ, con trai của ta nhất định sẽ tài giỏi hơn hắn nhiều." Triệu Như ánh mắt lấp lánh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện