Lê gia.

Lê Vĩnh Quốc ngồi trên ghế, âm u nhìn Lê Vệ.

"Chuyện Thẩm Diệu Huy là do Lê Tấn thăm dò?.".

Lê Vệ gật đầu: "Không sai.".

"Tên này làm việc càng ngày càng không đáng tin cậy." Lê Vĩnh Quốc lạnh lùng nói.

Lê Vĩnh Quốc nhắm mắt lại, lúc Thẩm Diệu Huy đến phỏng vấn, Lê Vĩnh Quốc nhìn thấy Thẩm Diệu Huy đeo dây chuyền đính ước năm đó hắn tặng cho Thẩm Ngọc. Bởi vì Thẩm Diệu Huy nhìn cũng có nét giống với Thẩm Ngọc, Lê Vĩnh Quốc theo bản năng nghĩ rằng Thẩm Diệu Huy chính là đứa con trai mất tích của mình.

Những hành động kì quái gần đây của Thẩm Diệu Huy đã khiến Lê Vĩnh Quốc chú ý, Lê Vĩnh Quốc tuỳ tiện tra một chút, liền tra được mối quan hệ của Thẩm Hiên và Thẩm Diệu Huy, tự nhiên hiểu ra nguồn gốc mọi chuyện.

Lê Vĩnh Quốc híp mắt, vì để ngừa vạn nhất, sau khi nhận Thẩm Diệu Huy, hắn đã từng đi làm giám định gien, kết quả giám định không có vấn đề.

Nếu như Thẩm Diệu Huy không phải là con trai của hắn, tại sao kết quả giám định gien lại không có vấn đề?.

"Huống Ly hình như đối xử với Thẩm Hiên rất tốt, ta cũng không hiểu, tại sao Huống Ly lại đối tốt với Thẩm Hiên như vậy?." Lê Vĩnh Quốc có chút mệt mỏi mê mang.

Người ngoài thấy hắn đối tốt với Thẩm Diệu Huy, đại khái nghĩ rằng hắn thưởng thức tài hoa của Thẩm Diệu Huy, đâu ngờ rằng, đấy là bởi vì hắn xem Thẩm Diệu Huy như là con trai ruột.

"Năng lực của Thẩm Hiên không tồi, Huống Ly đại sư rất xem trọng hắn, Thẩm Hiên lại rất giống với người con trai đã mất của Huống Ly, yêu ai yêu cả đường đi, vì nhiều lí do, mối quan hệ của Huống Ly và Thẩm Hiên vô cùng tốt, tuy không phải cha con ruột, nhưng còn thân thiết hơn cả cha con ruột." Lê Vệ nói.

Lê Vĩnh Quốc bị câu không phải cha con ruột mà còn thân thiết hơn cả cha con ruột kia của Lê Vệ kích thích đến giật cả mình.

Lê Vĩnh Quốc nắm chặt nắm đấm: "Ta và Huống Ly từng tiếp xúc với nhau mấy lần, Huống Ly đối với Thẩm Hiên thật sự không tệ, hình như còn có ý định giao công ty tinh xe Phi Vân cho Thẩm Hiên.".

"Lão bản, ngươi không cần lo lắng chuyện Huống Ly, ta nghĩ Huống Ly không có ác ý gì đối với Thẩm Hiên thiếu gia đâu.".

"Chuyện lai lịch Lục Vinh đã điều tra xong chưa?" Lê Vĩnh Quốc hỏi.

"Chỉ là người bình thường, bất quá vận khí không tệ, dựa vào đổ thạch làm giàu, hiện tại đã trở thành ông chủ mỏ khoáng sản, mở một cửa hàng khoáng sản.".

Lê Vĩnh Quốc híp mắt: "Chỉ là một thằng ranh may mắn thôi! Thật đáng tiếc..." Lục Vinh và Thẩm Hiên đã có con, quan hệ của hai người cũng rất tốt, hắn muốn khuyên Thẩm Hiên tìm một người khác, chắc chắn là chuyện không thể nào.

Lê Vệ gật đầu: "Đúng vậy, nhưng quan hệ của hắn và Thẩm Hiên quả thực rất tốt, nghe nói Lục Vinh vốn là muốn kết hôn với Thẩm Hương Vân, do Thẩm gia tự tiện hoán hôn nên hắn mới cưới Thẩm Hiên.".

Lê Vĩnh Quốc chắp tay sau lưng, biểu tình trên mặt không ngừng biến hoá, khiến người khác không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.

"Còn việc điều tra đẳng cấp gien của Thẩm Hiên thế nào rồi?"

Lê Vệ nhíu mày: "Lúc ở xóm nghèo là gien cấp E, nhưng sau khi mang thai, hình như đẳng cấp gien đã thay đổi, có điều tình huống cụ thể như thế nào thì không rõ ràng lắm.".

Lê Vĩnh Quốc nắm chặt tay: "Thôi, không cần tra nữa.".

Lê Vệ khó hiểu: "Lão bản, thật không tra nữa sao?".

Lê Vĩnh Quốc lắc đầu: "Không cần.".

"Lão bản, nếu Thẩm Diệu Huy không phải, vậy chúng ta có cần giải quyết hắn không?" Trong mắt Lê Vệ xẹt qua mấy phần ngoan độc.

Lê Vĩnh Quốc cũng hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Bây giờ không phải thời điểm để giết hắn, giữ lại vẫn còn có chỗ để dùng.".

"Cũng đúng, phu nhân càng ngày càng bất mãn Thẩm Diệu Huy, lão bản thể dùng hắn để đánh lạc hướng..." Nếu Thẩm Diệu Huy không phải là con riêng của Lê Vĩnh Quốc, vậy phu nhân muốn giết hắn cũng là vừa vặn.

Lê Vĩnh Quốc híp mắt: "Tạm thời cứ để hắn sống như vậy đi." Phu nhân của hắn có chút điên cuồng, nếu nàng ta phát hiện Thẩm Diệu Huy không phải là con riêng của hắn, mà là Thẩm Hiên, nữ nhân đó chắc chắn sẽ ra tay với Thẩm Hiên.

...............

Lục Vinh đẩy xe đẩy, đi đến khu dược tề.

Lục Thiên ngồi trong xe đẩy bỗng nhiên ngao ngao ngao gào lên.

"Tổ tông à! Đừng có gào nữa mà, dược tề ở đây không phải là để cho ngươi uống đâu...".

Lục Vinh phát hiện mình đã không cẩn thận đi vào khu vực của dược tề lột xác, chỗ này lúc nào cũng tản ra một luồng hương vị rất ngọt, làm say lòng người.

Khu dược tề lột xác đa phần trưng bày dược tề biến tính* (Edt: tính trong giới tính), chuyên cung cấp cho những người có nhu cầu biến tính.

Thế giới này nam nhiều nữ ít, rất nhiều nơi địa vị của nữ nhân cao hơn so với nam nhân, vài nam nhân từ nhỏ đã bị thiến, phát triển theo hướng nữ tính, giống như nhân yêu* trên địa cầu vậy.

(Edt: *theo mình hiểu thì bên Trung trong game hay dùng từ này chỉ mấy ông con trai mà chơi acc nữ á)

Lục Thiên đương nhiên là không thoả mãn với câu nói đó, hai chân đạp loạn, dùng sức vùng vẫy trong xe đẩy.

Lục Vinh nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: "Tổ tông à! Ngươi ngừng một chút đi được không, mấy thứ dược tề này thật sự không thể uống được đâu.".

Bỗng nhiên Lục Vinh nhìn thấy mấy "mỹ nữ" xung quanh phóng tầm mắt qua nhìn mình chằm chằm, lập tức lúng túng.

Lục Vinh đỏ mặt, nhanh chóng đẩy Lục Thiên rời khỏi.

"Thật là khéo, chúng ta lại gặp nhau rồi Lục thiếu." Lê Vĩnh Quốc chào hỏi.

Lục Vinh: "Chào Lê tiên sinh." Vừa ra khỏi khu vực dược tề lột xác, liền đụng phải Lê Vĩnh Quốc, chẳng hiểu sao Lục Vinh lại có cảm giác mình vừa rời khỏi ổ sói để tiến vào hang hổ.

Lê Vĩnh Quốc nhìn Lục Thiên: "Đứa bé này hình như hôm nay có hơi ầm ĩ".

Lục Vinh gật đầu: "Chính xác! Rất chính xác! Hôm nay nó cực kì ầm ĩ luôn, còn nhỏ xíu mà tính khí lại lớn thế này rồi.".

Lục Vinh lấy tay đè tay Lục Thiên, phòng ngừa Lục Thiên lại lộn xộn.

Lục Thiên bị Lục Vinh ép một chút như vậy, liền oa oa khóc lớn, Lục Vinh thấy nó khóc đến kinh thiên động địa, làm mọi người xung quanh chú ý, dồn dập quay lại xem, hắn bó tay toàn tập.

Lê Vĩnh Quốc bất mãn nhìn Lục Vinh: "Lục Thiên còn nhỏ, ngươi không thể ngược đãi nó như thế được.".

Lê Vĩnh Quốc đẩy tay Lục Vinh ra, đem Lục Thiên bế lên.

Lục Thiên cũng không sợ người lạ, để mặc cho Lê Vĩnh Quốc ôm, còn đưa tay nhỏ túm lấy tóc của Lê Vĩnh Quốc, Lục Vinh nhìn Lục Thiên cả gan làm loạn như vậy, không khỏi có chút nóng nảy: "Lê tiên sinh, con nít không hiểu chuyện, mong ngài thứ lỗi.".

Lê Vĩnh Quốc nhàn nhạt nhìn Lục Vinh, bình thản nói: "Không có chuyện gì.".

Lục Vinh nhíu nhíu mày, Lê Vĩnh Quốc bình tĩnh như vậy, ngược lại khiến cho Lục Vinh càng thêm khẩn trương.

Lục Thiên càn quấy trong tay của Lê Vĩnh Quốc, Lục Vinh nhìn mà muốn đổ mồ hôi lạnh, Lê Vĩnh Quốc vậy mà lại rất thản nhiên.

Lục Vinh nhìn bộ dáng lớn gan của Lục Thiên, âm thầm cầu nguyện: Đạp người còn có thể miễn cưỡng, nhưng tuyệt đối đừng có tiểu nha! Lỡ như tiểu thật thì hắn chết chắc rồi.

..................

"Mấy thứ dược tề mà Thi Lâm Nguyên uỷ thác, ta đã mua hết rồi, tốn cũng không ít đâu." Lục Vinh nói.

"Thi Lâm Nguyên là một dược tề sư tài giỏi hàng thật giá thật, lại chịu về làm việc dưới trướng của ngươi, phải chi tiền cho hắn là chuyện đương nhiên." Thẩm Hiên khó hiểu nhìn Lục Vinh: "Nhìn ngươi có vẻ rất mệt mỏi, mua dược tề mệt lắm sao?".

"Ta gặp phải Lê Vĩnh Quốc, mua dược tề không mệt, gặp ông ta mới là mệt, ngươi cũng biết, ta không giỏi giao tiếp với mấy đại nhân vật kiểu này, lỡ như chọc giận họ, hậu quả khó lường nha! Hơn nữa, khí tràng của ông ta quá lớn, tuy rằng ta đây tiền đồ vô lượng, nhưng so với loại người như ổng, cũng chỉ là một thế lực đơn bạc mà thôi, sao lại không khẩn trương cho được?." Lục Vinh nói.

Thẩm Hiên có chút bất ngờ: "Ngươi gặp phải ông ta à?" Hôm nay Thẩm Hiên bồi Huống Ly và những Đại sư khác giao lưu tâm đắc cả ngày, cũng không rõ ràng tình huống của Lục Vinh.

"Đúng vậy! Lê Vĩnh Quốc này không phải rất bận rộn hay sao? Vì cái gì mà ta lại đụng phải ông ta nhiều lần như thế chứ?" Lục Vinh có chút khó hiểu.

Thẩm Hiên mờ mịt: "Ý của ngươi là, Lê Vĩnh Quốc cố ý tìm gặp ngươi.".

Lục Vinh gật đầu: "Có khả năng này, hình như ông ta đặc biệt hứng thú với con trai chúng ta, chẳng lẽ là nghiện trẻ con sao? Nếu ông ta thích em bé như vậy, Lê gia chắc chắn sẽ có rất nhiều người lén lút đem trẻ con tới cho ổng ôm, làm gì tới lượt nhóc con nhà chúng ta".

Thẩm Hiên cười cười: "Có lẽ là do con trai của chúng ta đặc biệt đáng yêu, những đứa trẻ khác không thể sánh được.".

Lục Vinh cười: "Nói cũng đúng, hôm nay lúc ổng ôm tiểu Thiên, nó chỉ đá ổng vài cái, hên là không có tiểu lên người ổng.".

Thẩm Hiên: "...".

Lục Vinh cười cười: "Ta nói gì không đúng sao?".

...............

Lục Vinh đẩy xe đẩy, đi dạo xung quanh cửa hàng, mua không ít nguyên liệu nấu ăn, gần đây đám Đại sư đến cọ cơm càng ngày càng nhiều, Lục Vinh đành phải không ngừng tăng thêm số lượng đồ nấu.

"Lục Vinh.".

Lục Vinh nhìn người cản trước mặt mình, cười cười đáp: "Thẩm đại thiếu, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.".

Thẩm Diệu Huy lạnh lùng nhìn Lục Vinh: "Đừng có mà nhận người quen như vậy.".

Lục Vinh thu liễm nụ cười trên mặt: "Nga, vậy ngươi có chuyện gì à?".

"Trước đây ta không nhận ra, một tên thất học như ngươi lại có bản lĩnh lấy lòng người khác. Ngươi nghĩ dựa một đứa bé cũng có thể bám lên Lê tổng hay sao?" Thẩm Diệu Huy ác ý nói.

"Chuyện Lê tổng thích trẻ con cũng khiến ta rất bất ngờ, ông ta khăng khăng muốn ôm đứa bé, chẳng lẽ ta lại có thể từ chối sao? Ta nghe nói Lê tổng rất thưởng thức ngươi, chẳng lẽ ngươi thấy địa vị của mình bị uy hiếp? Nếu thật sự là vậy, không bằng ngươi cũng thử sinh em bé đi." Lục Vinh thuận miệng nói.

Thẩm Diệu Huy khó chịu: "Đại trượng phu trước lo sự nghiệp sau mới thành gia lập thất, ngươi nghĩ ta và ngươi giống nhau à?".

Lục Vinh khoanh tay trước ngực, không cho là đúng mà đáp: "Ta hiện tại dù gì cũng đã là một lão bản, so ra thì ngươi còn đang làm thuê cho người khác đấy, chưa chắc là hơn được ta cái gì đâu.".

Thẩm Diệu Huy khinh thường nói: "Cửa hàng kinh doanh của ngươi thì tính là cái gì chứ?".

"Dù là buôn bán nhỏ, đó cũng là việc do ta làm chủ, tập đoàn Lê thị có to lớn thế nào đi nữa, cũng chẳng thay đổi được ngươi chỉ là một kẻ làm việc lặt vặt mà thôi." Lục Vinh lắc đầu.

Thẩm Diệu Huy giận đỏ cả mặt đỏ: "Ngươi...".

"Ta không chấp nhặt với những kẻ như ngươi, ta đến là để nhắc nhở ngươi một chuyện.".

Lục Vinh gật đầu: "Rất sẵn lòng lắng nghe.".

"Da mặt không thể quá dày, ôm đùi lớn của Huống Ly, còn muốn ôm cả Lê tổng, đúng là ăn trong nồi, nhìn trong bát." Thẩm Diệu Huy âm trầm nói.

Lục Vinh cười cười: "Chính ngươi thích ôm đùi lớn, liền cho là mọi người ai cũng giống như ngươi hay sao? Ta không hề muốn chọc tới Lê tổng, tự nhiên ổng cứ thích quấn lấy con trai của ta thì có, nhìn ngươi lo lắng như vậy, có phải là Lê tổng đã có thành kiến gì với ngươi rồi hay không? Hay là ngươi có chuyện gì không muốn để cho người khác phát hiện?".

Thẩm Diệu Huy không vui đáp: "Ngươi ít nói hưu nói vượn lại đi, ta chỉ là không quen thấy loại người da mặt dày như các ngươi mà thôi.".

Thẩm Diệu Huy cau mày, trong lòng không khỏi nổi mấy phần chột dạ, Thẩm Diệu Huy hiểu rõ, Lê Vĩnh Quốc xem trọng hắn vì nghĩ hắn là đứa con riêng thất lạc của ông ta, nếu như Thẩm Hiên không xuất hiện, có sự hỗ trợ của Lê Tấn, việc này có thể giấu nhẹm đi, nhưng giờ Thẩm Hiên đã xuất hiện, Thẩm Diệu Huy liền thấy cực kì bất an.

Lục Vinh nhìn Lục Thiên nãy giờ vẫn luôn uống sữa, thầm nghĩ: Đứa bé nhà mình có định lực thật là tốt! Người ta đã đánh tới cửa mà còn có thể ung dung như vậy, khí chất này người thường không có đâu nha.

Lục Vinh nhìn Thẩm Diệu Huy: "Ta thật không thể hiểu nổi, ngươi có cái gì để cho Lê tổng xem trọng chứ?".

Thẩm Diệu Huy đỏ mặt: "Gien cấp E như Thẩm Hiên còn có thể bám lấy Huống Ly, Lê tổng thưởng thức ta thì có gì kì quái chứ?".

Lục Vinh cười nhạt: "Đương nhiên là kỳ quái, ngươi làm sao có thể so với A Hiên được?".

"Chính xác! Ai lại so mình với một phế vật như hắn chứ." Thẩm Diệu Huy âm trầm.

Lục Vinh khó chịu: "Được rồi, ta không thèm nói nhiều với loại người như ngươi nữa, ngươi là cái thứ bất hiếu, phát đạt cũng không biết tiếp tế cho cha mẹ mình một chút, không biết Lê tổng mà biết ngươi bạc tình bạc nghĩa như vậy sẽ nói thế nào đây.".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện