Hồng thành.

Vốn dĩ Thẩm Quân và Triệu Như còn đang chờ Thẩm Diệu Huy quang tông diệu tổ, kết quả, Thẩm Diệu Huy là bị người khác nhấc trở về.

Thẩm Diệu Huy hai chân gãy xương đến vỡ nát, triệt để chôn vùi hi vọng của Thẩm Quân và Triệu Như.

Triệu Như gào khóc điên cuồng, cũng không thể thay đổi được hiện thực.

Thẩm Diệu Huy nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn trần nhà, có cảm giác mất hết mọi niềm tin.

Mới vài ngày trước, hắn vẫn còn là tâm phúc bên người của Lê Vĩnh Quốc, một đám đại nhân vật chờ được nịnh bợ hắn, hiện tại, hắn lại thành một kẻ tàn phế, nằm trong một phế tích ở xóm nghèo kéo dài hơi tàn, Thẩm Diệu Huy gần như không thể tin được chuyện gì đã xảy ra.

"Con trai của ta, sao con lại trở thành như thế này? Ai dám đánh con vậy? Mẹ nhất định sẽ báo thù cho con." Triệu Như oán hận nói.

Thẩm Diệu Huy nhắm mắt lại, không để ý đến câu hỏi của Triệu Như, nói cho mẹ biết thì có ích lợi gì đây, lẽ nào mẹ có thể đi liều mạng với Lê Vĩnh Quốc sao? Bọn họ thậm chí còn không vào được thành thị cấp S, nói gì đến chuyện tìm Lê Vĩnh Quốc liều mạng chứ!.

Quý Hải Anh biết tin của Thẩm Diệu Huy, mơ hồ nghe được Thẩm Diệu Huy đã đắc tội với phu nhân của Lê Vĩnh Quốc.

Thấy Lê Vĩnh Quốc cũng không có ý tứ lo lắng gì cho Thẩm Diệu Huy, sợ bị Lê phu nhân tính sổ tới tận trên đầu mình, Quý Hải Anh liền hưu* (Edt: bỏ vợ/chồng) Thẩm Hương Vân ngay lập tức.

Thẩm Diệu Huy gãy chân không làm được gì, Thẩm Hương Vân từ nhỏ đã bị vợ chồng Thẩm gia chiều hư, cũng không có thủ đoạn nào có thể kiếm sống, cả nhà bọn họ chán nản vô cùng.

"Đại ca, ngươi sao lại trở thành như vậy? Không phải ngươi đến Cảnh thành để học tập à? Đắc tội với người khác? Sao ngươi không biết thu liễm tính tình của mình một chút chứ? Cha mẹ đổ ra biết bao nhiêu tiền của cho ngươi, giờ thì tốt rồi, ngươi lại như vậy mà trở về.".

Triệu Như bất mãn nhìn Thẩm Hương Vân: "Hương Vân, con nói cái gì vậy, anh trai của con đã trở thành như vậy, con vẫn còn nói thế được sao?.".

Thẩm Hương Vân khó chịu: "Mẹ à, mẹ hi vọng ca ca quang tông diệu tổ, bây giờ thì sao, hắn đã trở nên như vậy, kỳ vọng của mẹ coi như là đổ sông đổ biển rồi, nếu không phải mẹ đem tất cả sính lễ của con ra làm tiền trợ cấp cho ca ca, nhà chúng ta bây giờ cũng đâu có nghèo rớt mùng tơi đến mức này a!".

Triệu Như tức giận: "Con nha đầu chết tiệt này, ăn nói lung tung gì vậy.".

"Con nói lung tung cái gì? Chẳng lẽ điều con nói không phải là sự thật sao?".

Thẩm Hương Vân vốn đã ghét cay ghét đắng chuyện cha mẹ đối xử bất công, chẳng qua là nàng thấy Thẩm Diệu Huy có tiền đồ, tương lai cũng có thể dựa vào người đại ca này kiếm lời, nên mới luôn nhẫn nhịn, bây giờ Thẩm Diệu Huy đã thành ra như vậy, Thẩm Hương Vân phút chốc mê mang, oán khí bao nhiêu năm nay lập tức bạo phát.

...............

Sau khi biết Thẩm Diệu Huy chỉ là một kẻ giả mạo, Lê Vĩnh Quốc vô cũng phẫn hận Thẩm Diệu Huy.

Với thế lực của Lê Vĩnh Quốc, không khó tra được chuyện Thẩm Hiên kết hôn cùng Lục Vinh chính là do nhà họ Thẩm hoán hôn, cũng biết chuyện hôn nhân ban đầu của hai người họ là hôn nhân phụ thuộc.

Lê Vĩnh Quốc cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, sau khi biết rõ chân tướng, đương nhiên sẽ không hề khách khí mà tính sổ với Thẩm Diệu Huy.

Sau khi Lê Vĩnh Quốc lợi dụng Thẩm Diệu Huy, liền đem hắn vứt về cho vợ chồng Thẩm gia, hai người đó một mực tin rằng con trai của họ sẽ có thể hoá rồng, làm cho Thẩm gia quang tông diệu tổ, với vợ chồng họ mà nói, nhìn thấy Thẩm Diệu Huy tiền đồ bị huỷ sạch ngay trước mắt, từ đây sống không khác gì phế nhân, đã là một sự tra tấn dằn vặt đau khổ nhất.

............

"Nghĩ gì thế?" Lục Vinh đến gần hỏi Thẩm Hiên.

Thẩm Hiên lắc đầu: "Không có gì, chỉ là ta đang suy nghĩ, đến tột cùng năm đó cha mẹ ta đã gặp nhau như thế nào? Tại sao họ lại muốn đến với nhau? Và tại sao lại muốn sinh ra ta?.".

Lục Vinh vỗ vỗ vai Thẩm Hiên: "Đừng suy nghĩ nhiều quá.".

Thẩm Hiên: "Ân, suy nghĩ nhiều cũng thì vô ích.".

"Mấy người đến đây hôm nay, ngươi có tính toán gì không?" Lục Vinh hỏi.

Thẩm Hiên lắc đầu: "Ta cũng không biết, ta bảo bọn họ trở về, họ lại không muốn.".

Lục Vinh khoanh tay: "Bọn họ muốn ở lại thì cứ để họ ở lại, bất quá ta lại muốn rời khỏi chỗ này." Vũng nước đục Lê gia này quá sâu, Lê Vĩnh Quốc cũng không phải chỉ có mỗi một đứa con trai là Thẩm Hiên, Lục Vinh hoàn toàn không tin tưởng một kẻ đột nhiên nhảy ra nhận thân như vậy.

Thẩm Hiên gật đầu: "Cũng tốt.".

...............

"Thiếu gia, ngài đã suy nghĩ kỹ chưa?" Nhìn thấy Thẩm Hiên, Lê Vệ liền tiến tới hỏi.

Thẩm Hiên gật đầu: "Đã suy nghĩ kỹ rồi, ta sẽ không đi Cảnh thành, ở lại chỗ này vẫn tốt hơn.".

"Hiên thiếu, ngài là không nỡ xa Lục thiếu sao?" Lê Vệ hỏi.

Thẩm Hiên cười cười: "Đây chỉ là một trong số những nguyên nhân.".

"Hiên thiếu, ta nghe nói khi ngài và Lục thiếu thành thân, ngài cũng không phải là cam tâm tình nguyện, mặc dù Lục thiếu không tệ, nhưng trên đời này còn có rất nhiều người tốt hơn so với Lục thiếu... Sau này đến Cảnh thành, ngài sẽ nhìn thấy thiên hạ có biết bao rộng lớn, thanh niên tuấn kiệt ở Cảnh thành nhiều vô số kể, có Lê tổng ở đó, ngài muốn tìm một người tốt hơn Lục thiếu là chuyện dễ như trở bàn tay...".

Thẩm Hiên lạnh lùng nhìn Lê Vệ, khó chịu nói: "Tốt nhất là ngươi nên ngậm miệng lại, nếu ngươi muốn về Cảnh thành thì tự mà về đi, còn nếu đã lưu lại, thì phải có tự giác của một kẻ ăn nhờ ở đậu, bớt nói xấu A Vinh cho ta.".

Lê Vệ bất đắc dĩ: "Thiếu gia...".

Thẩm Hiên trầm mặt: "Được rồi, ngươi đã không muốn ở lại thì đi nhanh đi.".

"Nếu thiếu gia đã khăng khăng muốn ở lại đây, đương nhiên chúng ta phải ở lại bảo vệ an toàn cho ngài." Lê Vệ nói.

Thẩm Hiên: "Nếu các ngươi nhất định muốn ở lại thì cứ ở lại, nhưng phải biết an phận, không được gây chuyện.".

Một hộ vệ đứng bên cạnh Lê Vệ thấp giọng khó chịu với hắn: "Làm sao bây giờ đây lão đại? Ta thấy thiếu gia căn bản là không hề tin tưởng chúng ta, với lại bên người Lục Vinh cũng có rất nhiều hộ vệ, hình như hắn rất tín nhiệm nhóm người đó."

Những người Lê Vệ mang tới đều là cao thủ nổi danh, kiêu căng tự mãn thành thói, bây giờ lại bị Thẩm Hiên ngó lơ như vậy, thủ hạ của Lê Vệ tự nhiên là có chút không phục.

"Đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày mới rõ lòng người, chúng ta cứ làm việc hết sức mình, một ngày nào đó thiếu gia sẽ nhận ra bản lĩnh của chúng ta.".

..................

Thẩm Hiên đi tới công ty, phát hiện trong công ty vắng đi không ít người.

"Cha nuôi, hình như công ty thiếu đi rất nhiều người phải không? Mọi người đều từ chức cả sao?" Thẩm Hiên có chút mê mang hỏi.

Huống Ly nhìn Thẩm Hiên: "Tiền tuyến đã thất thủ mười ba khu vực rồi, mọi người đều không còn lòng dạ nào để làm việc nữa, nhiều đơn đặt hàng cũng đã bị huỷ, ta đơn giản là cho họ nghỉ ở nhà mà thôi.".

Thẩm Hiên: "Thì ra là như vậy.".

"Còn chuyện của con thế nào rồi? Ta nghe nói Lê Vĩnh Quốc phái người tới tìm con?".

Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy, ông ta muốn đón con về Cảnh thành, ổng nói, ổng là cha ruột của con.".

"Cảnh thành tương đối an toàn, nhưng phu nhân của Lê Vĩnh Quốc làm một người đàn bà đanh đá, rất khó dây vào, con phải suy nghĩ thật kĩ.".

Thẩm Hiên có chút kỳ quái nhìn Huống Ly: "Cha nuôi, ngài không ngạc nhiên sao?".

"Ngạc nhiên? Ta có gì để mà ngạc nhiên chứ? Ta đã sớm biết Tiểu Thiên là gien cấp S, chứng tỏ tổ tiên của nó cũng có gien cấp S là chuyện vô cùng khả thi, hơn nữa thái độ của Lê Vĩnh Quốc với con lúc ở hội chợ rất kì quái, còn có Thẩm Diệu Huy tự nhiên lại được Lê Vĩnh Quốc xem trọng nữa, chuyện này không phải vô cùng dễ đoán hay sao!" Huống Ly cười cười.

Thẩm Hiên cúi đầu, Huống Ly đoán được, phu nhân của Lê Vĩnh Quốc nhất định cũng có thể đoán ra.

"Cha nuôi, ngài có tính toán làm gì tiếp theo không?" Thẩm Hiên hỏi.

Huống Ly lấy ra một tờ bản đồ: "Ta cũng đang sứt đầu mẻ trán đây, nơi này, nơi này... tất cả đều đã thất thủ.".

"Thất thủ nhiều như vậy sao?" Thẩm Hiên kinh ngạc.

"Lần này tộc Lãnh Nguyệt tiến công rất khác với những lần trước, bọn họ tấn công vô cùng dũng mãnh, tựa hồ như muốn liều mạng đánh chiếm chúng ta, mà Liên Minh mấy năm nay đều an nhàn hưởng lạc, đám người cao tầng tranh quyền đoạt lợi thì rất giỏi, nhưng về chuyện đánh giặc cũng chỉ là những tay mơ mà thôi." Huống Ly bất đắc dĩ lắc đầu.

Thẩm Hiên nhìn bản đồ: "Cứ theo tốc độ này, cuộc chiến chắc chắn sẽ lan đến Lạc thành.".

Huống Ly gật đầu: "Có lẽ vậy.".

"Cha nuôi dự định rời đi sao?" Thẩm Hiên hỏi.

Huống Ly lắc đầu: "Ta cũng không biết nữa, tình huống bây giờ chỉ có thể tận lực chiêu mộ nhân tài, nâng cao phòng thủ, cha nuôi đã vì cái công ty này mà cẩn trọng trong suốt vài thập niên, không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn từ bỏ nó như thế.".

"Phía chúng con thật ra cũng có một vài người thực lực rất cao, nếu thật sự đánh tới đây, cha nuôi có thể đi cùng bọn con, chúng ta có thể chiếu cố lẫn nhau.".

"Con không đến Cảnh thành à?" Huống Ly hỏi.

Thẩm Hiên lắc đầu: "Không đi.".

...............

Thẩm Hiên đang cùng Huống Ly bàn bạc với nhau, máy truyền tin của Thẩm Hiên bỗng nhiên vang lên

"Hiên thiếu, Tiểu Thiên xảy ra chuyện rồi!.".

Sắc mặt Thẩm Hiên lập tức thay đổi, Huống Ly thấy vậy liền hỏi: "Có chuyện gì thế?".

"Tiểu Thiên bị người ta tập kích ở công viên trò chơi!.".

Huống Ly cau mày khó hiểu: "Tiểu Thiên còn nhỏ như thế, ai lại có thể xuống tay với nó chứ?".

"Tình huống cụ thể còn chưa xác định được, nó đã được đưa đến bệnh viện, con phải lập tức đi tới đó đây.".

"Vậy con đi nhanh đi, có chuyện gì để sau hẵng nói.".

Bỏ hết những việc trên tay, Thẩm Hiên dùng thời gian nhanh nhất để chạy tới bệnh viện.

"Lục Vinh, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Thẩm Hiên nhìn thấy Lục Vinh đang lo sốt vó liền hỏi.

Lục Vinh ôm đầu, uể oải đáp: "Hôm nay ta đưa Tiểu Thiên tới công viên trò chơi, ta nghĩ rằng sắp tới những khu vực này sẽ phải đóng cửa, xem như cho nó đi chơi lần cuối, ai ngờ lại gặp phải sát thủ, hơn nữa còn là không dưới hai mươi người! Bọn chúng sử dụng lựu đạn có chứa khói độc a!." Đám Viên Uy đã cố gắng ra sức ngăn cản, nhưng cũng không thể bảo vệ Lục Thiên hoàn toàn...

Lê Vệ cực kì lúng túng đứng ở một bên, hắn mang người đến đây là để bảo vệ đám người Thẩm Hiên, nhưng hôm nay gặp phải tập kích, người của hắn không có tác dụng gì lớn, gần như cả quá trình đều đứng như trời trồng nhìn hộ vệ của Lục Vinh đại phát thần uy.

Lê Vệ lúc này mới biết, thì ra người bên cạnh Thẩm Hiên toàn bộ đều là cao thủ.

Thẩm Hiên cắn răng: "Tiểu Thiên còn nhỏ như vậy, là ai muốn làm hại nó chứ?".

Lê Vệ có chút xấu hổ nói: "Sát thủ hẳn là do phu nhân phái đến." Thẩm Diệu Huy gặp chuyện, Lê Vĩnh Quốc hoàn toàn không quan tâm, Lê phu nhân tự nhiên sẽ phát hiện ra vấn đề, cảm thấy mình bị Lê Vĩnh Quốc đem ra đùa bỡn, phu nhân đương nhiên là sẽ không bỏ qua chuyện này.

Lê Vệ có chút quẫn bách, thân phận của Thẩm Hiên không đem đến được lợi ích gì, ngược lại còn khiến Thẩm Hiên gặp phải phiền toái không ngừng.

Dựa vào những gì mà hắn tra được, Thẩm Diệu Huy vì không muốn thân phận bị bại lộ, còn từng tìm người đến ám sát Thẩm Hiên, cũng may Thẩm Hiên mạng lớn nên mới có thể tránh được một kiếp. Bọn hắn đến đây là để bảo vệ một nhà của Thẩm Hiên, nhưng lúc cần xuất lực, hắn lại không thể giúp đỡ được gì.

Thẩm Hiên nhắm mắt lại, lòng phẫn uất cực kì, người cha này của hắn, chưa từng nuôi dưỡng hắn ngày nào, mới vừa gặp không bao lâu lại khiến hắn gặp phải phiền toái lớn như thế này!.

"Thiếu gia, Lê tổng cũng không ngờ sự tình lại đến mức này, ngài ấy cũng cực kì áy náy." Lê Vệ lúng túng nói.

Thẩm Hiên: "...".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện