Đi được một khoảng rất xa,Diệp Nghi Dung mới dừng lại,nàng xoay người nhìn Mộ Dung Thất
"Không sao rồi"
"Ừm" Mộ Dung Thất e thẹn gật đầu,nàng không ngẩng đầu lên,ánh mắt vẫn dán chặt ở tay hai người.
Diệp Nghi Dung hơi cúi người xuống,nàng hỏi :" cô sao vậy?"
Hành động của Diệp Nghi Dung làm mặt của Mộ Dung Thất ngày càng đỏ hơn,nàng không dám ngẩng đầu lên.
Tiểu Nguyệt là người phát hiện ra điều bất thường,nàng gọi nhỏ Diệp Nghi Dung :" Công tử"
Đợi Diệp Nghi Dung quay đầu nhìn nàng,nàng mới thận trọng,dùng ngón trỏ len lén chỉ vào tay hai người.
Diệp Nghi Dung nhìn theo hướng Tiểu Nguyệt chỉ,lúc này mới phát hiện nãy giờ nàng vẫn luôn nắm tay của Mộ Dung Thất không buông,thật ra đều là nữ nhi như nhau cho nên Diệp Nghi Dung cảm thấy không có gì,nhưng nàng quên mất hiện tại mình đang cải nam trang,nam nữ thụ thụ bất thân,chẳng trách thái độ của Mộ Dung Thất kì lạ như vậy.
Diệp Nghi Dung vội buông tay Mộ Dung Thất ra,nàng tỏ vẻ áy náy :" Thật xin lỗi,đã thất lễ"
Nhìn Diệp Nghi Dung buông tay,Mộ Dung Thất có phần hụt hẫng,nàng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Nghi Dung :" Không sao"
Diệp Nghi Dung : "Cô nương muốn đi đâu?"
"Ta cũng không biết" Mộ Dung Thất thành thật trả lời
"Cô không có nơi nào để đi sao?" Câu này là của Thẩm Nhi hỏi
Mộ Dung Thất lắc đầu :" không có"
"Vậy cô có bằng hữu không?" Diệp Nghi Dung lại hỏi
"Cũng không có" Từ nhỏ nàng đã ở trong phủ Tướng Quốc,chưa từng ra ngoài,làm sao có bằng hữu.
"Nhưng mà rõ ràng lần trước còn có một người đi cạnh cô mà" Thẩm Nhi nhớ lại lần trước,lúc tỷ tỷ cứu nàng ấy xong thì có một vị cô nương chạy đến tìm nàng ấy.
"Nàng ấy là tỳ nữ bên cạnh ta"
Thẩm Nhi lại hỏi tiếp :" Vậy hiện tại nàng ấy đâu?"
"Nàng ấy.." Mộ Dung Thất lại cúi đầu,né tránh ánh mắt của Thẩm Nhi,nàng nói như mèo kêu : " Thật không dám giấu,thật ra là ta tự mình trốn ra khỏi phủ"
Thẩm Nhi "à" lên một tiếng xem như đã hiểu,nàng lại hỏi tiếp :" Vì sao phải trốn ra khỏi phủ?"
"Từ nhỏ,ta đã bị cha cấm túc,chưa từng cho ra khỏi phủ,cho nên ta rất muốn biết,thế giới bên ngoài là như thế nào" Mộ Dung Thất không dám giấu nửa câu,nàng không muốn lừa Diệp Nghi Dung.
"Hóa ra là vậy" Thẩm Nhi gật đầu một cái.
"Chắc cô không hề nghĩ bên ngoài 'giang hồ' hiểm ác như thế nào,cũng may hai lần cô gặp nguy hiểm,đều có 'công tử' nhà ta cứu giúp,nếu không thì cô tiêu đời từ lâu rồi"
Nghe Thẩm Nhi nói vậy,Mộ Dung Thất cũng không dám phản bác,nàng ấy nói đúng,hai lần nàng xuất phủ,đều gặp phải nguy hiểm,lần này còn suýt chút nữa bị người ta bán vào lầu xanh.Nghĩ đến đó,Mộ Dung Thất lại thấy rợn người.
Diệp Nghi Dung nhìn thấy Mộ Dung Thất run lên,nàng nhìn Thẩm Nhi một cái,ra hiệu cho nàng ấy im lặng.
Thẩm Nhi mím môi,quay đầu nhìn về nơi khác.Người qua lại ngày càng tấp nập.Cả con đường rộng lớn bắt đầu ồn ào.Phía trước cũng không biết là có chuyện gì vui,ai ai cũng đi về hướng đó,Thẩm Nhi tò mò đi lên phía trước nàng nhảy lên cao để nhìn cho rõ.Nhưng không nhìn thấy được gì,phải nhảy lên mấy lần mới nhìn thấy được.
Hóa ra là cây nguyện ước.
Thẩm Nhi vui vẻ chạy lại níu ống tay áo của Diệp Nghi Dung,nàng hưng phấn chỉ về phía trước.
"Tỷ...công tử,chúng ta đến đó đi"
Diệp Nghi Dung quay đầu nhìn theo hướng Thẩm Nhi chỉ,chỉ thấy người đông như trẩy hội,tất cả mọi người đều đổ xô về một hướng,Diệp Nghi Dung nhíu mày nhìn Thẩm Nhi.
"Phía trước có cây nguyện ước,chúng ta đến đó để cầu nguyện đi"
"Cây nguyện ước?" Diệp Nghi Dung hỏi lại.
Thẩm Nhi gật đầu,nàng nói:"Ta ,nghe nói nếu chúng ta cầu nguyện dưới cây nguyện ước,thì ước nguyện chắc chắn sẽ trở thành sự thật"
Mộ Dung Thất :"Thật là cây nguyện ước sao?"
"Ừm,cô cũng biết nữa sao?" Thẩm Nhi hỏi
"Biết,ta cũng từng nghe nói,hôm nay ta chính là muốn đi tìm nó" Nàng vốn muốn tìm cây nguyện ước,để cầu xin cho nàng gặp lại Diệp Nghi Dung,thật không ngờ còn chưa tìm được cây nguyện ước,thì ông trời đã cho nàng gặp lại Diệp Nghi Dung.
"Công tử,vậy chúng ta qua đó đi" Thẩm Nhi cười tươi như hoa,nàng lôi kéo tay của Diệp Nghi Dung.
Diệp Nghi Dung suy nghĩ một lát,cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Hòa vào dòng người đông đúc,hướng đến cây nguyện ước đi tới,ở hai bên đường đầy các quầy bán hàng,lúc đến gần cây cây nguyện ước,Thẩm Nhi ngẩng đầu lên nhìn,đẹp quá.
Dưới gốc cây nguyện ước,có đến trăm người vây quanh,ai nấy đều đang cố gắng ném dãy lụa đỏ trong tay mình.Trên những nhánh cây chi chít những dãy lụa đỏ,người người nhắm mắt cầu nguyện,sau đó cố gắng ném dãy lụa đỏ lên nhánh cây,có người hạnh phúc vì đã ném trúng,có người thất vọng vì phải ném đi ném lại.
"Chúng ta cũng qua đó mua một cái đi" Mộ Dung Thất e dè đề nghị.
Diệp Nghi Dung gật đầu,đi cùng Mộ Dung Thất đến quầy hàng gần đó.Trên quầy bán hàng trải đầy các dãy lụa đỏ,trên đầu dãy lụa đỏ đều có một quả cầu nhỏ màu đỏ.Diệp Nghi Dung lấy bốn cái sau đó chủ động trả tiền.
Đại thẩm bán hàng đưa cho mỗi người một cây bút,bảo họ hãy viết nguyện vọng của mình lên lụa đỏ.Sau đó còn hướng dẫn cho các nàng cách cầu nguyện.Nhận lấy cây bút,mỗi người một tâm trạng.Suy nghĩ một lát mới viết lên nguyện vọng của mình.
Thẩm Nhi : Hy vọng tỷ tỷ có thể mãi mãi vui ve
̉
Tiểu Nguyệt : Hy vọng mẫu thân trọn đời bình an.
̉
Mộ Dung Thất len lén nhìn Diệp Nghi Dung,sau đó mới hạ bút : Muốn được cùng chàng,nắm tay nhau đi đến tận nơi chân trời góc bể.
Diệp Nghi Dung tuy rằng không tin những chuyện này lắm,nhưng nàng vẫn suy nghĩ một chút rồi viết : Muốn mọi thứ có thể trở về như lúc ban đầu,chỉ hy vọng sống một cuộc sống hạnh phúc như người bình thường.
Cả bốn người vừa viết xong,liền đi đến bên cạnh cây nguyện ước,nhắm mặt thành tâm cầu nguyện,rồi lần lượt từng người ném lên.
Diệp Nghi Dung chỉ ném một lần thì dãy lụa đỏ của nàng đã yên ổn nằm ở trên nhánh cây,hơn nữa còn là nhánh cây cao nhất,khó ném trúng nhất.
Thẩm Nhi cùng Tiểu Nguyệt phải ném hai lần mới có thể miễn cưỡng để lụa đỏ của mình treo ở nhánh cây thấp nhất.
Còn Mộ Dung Thất cứ ném rồi lại nhặt,mãi mà vẫn không ném lên được,nàng nhìn dãy lụa đỏ trên tay mình,tự trách bản thân tại sao lại vô dụng như vậy.Nhưng mà cho dù thế nào nàng cũng không bỏ cuộc,tiếp tục chuẩn bị tư thế ném lên lần nữa.
"Ta giúp cô" Diệp Nghi Dung nhìn Mộ Dung Thất chạy đi chạy lại đến đổ mồ hôi,nàng tốt bụng đề nghị.
Mộ Dung Thất lắc đầu,đây là nguyện vọng của nàng,phải tự mình ném mới có thể trở thành sự thật được.Nàng nắm chặt dãy lụa đỏ trong tay,nhắm mắt lại thành tâm cầu xin : Cây nguyện ước,ta chỉ muốn có thể được ở bên cạnh người mình yêu,ta không mong được đời đời kiếp kiếp,chỉ hy vọng có thể bình thản nắm tay chàng đi giữã nhân gian,ta cầu xin ngài,xin ngài hãy giúp ta hoàn thành nguyện vọng.
Mộ Dung Thất cầu xin xong,nàng ném dãy lụa đỏ thật mạnh lên,rốt cuộc nó cũng có thể được treo lên,Mộ Dung Thất kích động kéo tay Diệp Nghi Dung,chỉ cho nàng thấy thành quả của mình.
"Ta làm được rồi,cuối cùng cũng làm được rồi"
"Ừm" Diệp Nghi Dung gật đầu,môi mỏng cũng khẽ nở nụ cười.
***
Bích vương phủ.
Hiên Viên Nham ngày đêm cưỡi ngựa trở về vương phủ,chỉ mong có thể sớm gặp lại Nghi Dung.Nhưng mà vừa về đến phủ thì Vương tổng quản đã thông báo cho hắn biết,Nghi Dung đã ra ngoài từ sớm,Hiên Viên Nham có chút thất vọng,đành ngậm ngùi chờ Nghi Dung trở về,bởi vì Vương tổng quản có nói nàng sẽ trở về sớm.
Hắn về thư phòng đọc sách,thỉnh thoảng lại gọi Mộc Thương đi xem Nghi Dung đã về chưa.Từ giờ tỵ cho đến giờ thân vẫn không thấy Nghi Dung khiến hắn cảm thấy sốt ruột,rốt cuộc không nhịn nổi nữa.Hắn buông quyển sách xuống bàn,sau đó đứng lên đi ra ngoài,cứ chờ như vậy cũng không phải là cách,chi bằng trực tiếp đi tìm nàng.
Hiên Viên Nham ra lệnh cho Mộc Thương phái người đi khắp nơi tìm Nghi Dung,hắn cũng đích thân xuất phủ.Nhưng dù có tìm thế nào cũng không thấy nàng đâu,nỗi bất an trong lòng càng lớn,hắn lo sợ nàng sẽ xảy ra chuyện gì.Từ lo sợ hóa thành tức giận.
Hiện tại Hiên Viên Nham ngồi ở ghế chủ vị trong chính đường của vương phủ,sắc mặt thâm trầm,ai cũng không dám đến gần.Đã là giờ tuất,Nghi Dung vẫn chưa trở về,Mộc Thương từ bên ngoài trở về cũng bẩm báo là không tìm thấy nàng.Hắn đứng bên cạnh vương gia mà như ở gần băng sơn,hơi thở của vương gia cũng làm hắn cảm thấy rét run,ngoài những lúc ở chiến trường ra,hắn chưa từng thấy vương gia toát ra lãnh khí đáng sợ như vậy.
"Tiếp tục tìm" Hiên Viên Nham bóp mạnh ấm trà,vừa nghe thuộc hạ bẩm báo vẫn không tìm thấy Nghi Dung của hắn,cơn giận bộc phát,hắn thẳng tay ném ấm trà xuống đấṭ,ấm trà bằng sứ trắng vỡ tan tành,bọt nước bắn lên,đám thị vệ không dám né tránh,bọn họ vẫn nửa quỳ ở dưới đất,để miễn sứ và nước trà văng vào người,sau đó mới nhận lệnh ra ngoài tìm vương phi.
Trước khi bọn họ ra đến cửa,thì âm thanh đạm mạc,tựa như những mũi dao sắc bén của Hiên Viên Nham lại vang lên :" Tìm không được thì không cần trở về nữa"
***
Bởi vì Mộ Dung Thất nói nàng chưa từng ra khỏi nhà,nàng rất muốn biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu điều thú vi,̣cho nên Diệp Nghi Dung đưa nàng ra ngoại thành.Đưa nàng đến rất nhiều nơi,cùng nhau lên núi săn bắn,ngồi bên hồ dạy nàng câu cá,sau đó nướng cá cho nàng ăn.Diệp Nghi Dung còn đưa Mộ Dung Thất đi xem hát kịch về Ngưu Lang Chức Nữ.Nhưng vừa ra khỏi đoàn hát kịch,Diệp Nghi Dung không ngừng hối hận,nàng nhìn Mộ Dung Thất,Thẩm Nhi cùng Tiểu Nguyệt,ba người cứ khóc không ngừng,làm nàng cảm thấy nhức đầu không thôi.
"Vương mẫu thật ác độc,tại sao lại vạch ra Dải Ngân Hà để chia cắt bọn họ cơ chứ?" Thẩm Nhi vừa lấy lau nước mắt vừa thút thít nói
Tiểu Nguyệt ngẩng mặt lên trời,nước mắt vẫn không ngừng rơi,nàng thẩn thờ nói :" Vì sao người yêu nhau thật lòng như thế mà phải buộc họ chia xa?"
Mộ Dung Thất không nói gì,nhưng nước mắt của nàng cũng nói lên tất cả,nàng thật sự bị cảm động bởi mối tình giữa Ngưu Lang và Chức Nữ.Ông trời cũng quá tàn nhẫn,nếu đã cho họ gặp nhau,cho họ một cuộc tình oanh oanh liệt liệt như vậy,vì sao đến phút cuối cùng lại tàn nhẫn cướp đi hạnh phúc của họ.Như vậy có khác nào lấy đi mạng sống của họ chứ.
Diệp Nghi Dung đau đầu,nàng bóp trán,thở dài nói :" Không phải mỗi năm họ còn được gặp nhau một lần hay sao?" Câu chuyện giữa chàng trai chăn bò và nàng tiên,từ nhỏ ai cũng đã được nghe,không phải phim truyền hình cũng hay chiếu đó sao,Diệp Nghi Dung thật không hiểu,cho dù có cảm động,cũng đâu cần phải khóc thương tâm như vậy,cứ như người bị ngăn cản chính là họ vậy.
"Họ yêu nhau sâu đậm như vậy,mỗi năm chỉ được gặp nhau một lần,người không cảm thấy họ thật đáng thương hay sao" Thẩm Nhi đã ngừng khóc,nàng hít hít mũi.
Diệp Nghi Dung nhìn Thẩm Nhi và Tiểu Nguyệt hiện tại đang cải nam trang,mà lại khóc lóc giữa đường như vậy,nhìn sao cũng thấy không ổn.
"Được rồi,hai người đừng khóc nữa,làm nam nhân mà khóc lóc như vậy,không cảm thấy buồn cười hay sao?"
Thẩm Nhi đang muốn phản bác,nhưng đột nhiên nhớ lại y phục trên người mình,sau đó tự cốc đầu mình một cái,chẳng trách ai cũng kì quái nhìn nàng,mất mặt quá.
Diệp Nghi Dung nhìn hành động ngây thơ của Thẩm Nhi mà bật cười.
Sau đó lấy ra một chiếc khăn lụa từ ống tay áo đưa cho Mộ Dung Thất.
"Đừng khóc nữa,mau lau nước mắt đi"
Mộ Dung Thất ngơ ngẩn vài giây,sau đó thật cẩn thận nhận lấy chiếc khăn tay của Diệp Nghi Dung.
Diệp Nghi Dung nhìn xung quanh,sau đó quay lại nói với Mộ Dung Thất :" Ta đưa cô qua đó" nói xong nàng rất tự nhiên nắm lấy cổ tay của Mộ Dung Thất.
Đứng ở giữa cầu ngắm nhìn mặt hồ rộng lớn về đêm,những ánh sao lấp lánh chiếu rọi cả mặt hồ,sóng gợn lăn tăn,những đóm sáng theo nước mà nhấp nhô lên xuống.Ngẩng mặt lên nhìn cả một bầu trời đêm lấm tấm những vì sao,tạo thành một Dải Ngân Hà trải dài giữa bầu trời,có thể thấy rõ có hai ngôi sao sáng nhất nằm ở hai bên Dải Ngân Hà.
"Đẹp thật" Mộ Dung Thất không ngừng cảm thán
"Phải ha,thật sự rất đẹp" Thẩm Nhi cũng phụ họa theo
"Có muốn nghe ta thổi sáo không?" Diệp Nghi Dung nhìn Mộ Dung Thất,không khí như thế này cũng làm cho tâm trạng của nàng thoải mái hơn.
Mộ Dung Thất mở to mắt,nàng gật đầu thật nhanh cứ như sợ nếu chậm một giây thì Diệp Nghi Dung sẽ đổi ý.
Diệp Nghi Dung mỉm cười,lấy cây sáo ngọc mà Hiên Viên Nham đã tặng cho nàng ra.
Suy nghĩ một chút rồi mới đưa lên môi thổi khúc nhạc ' Biệt Khúc Chờ Nhau'.
Mộ Dung Thất mắt nhìn Diệp Nghi Dung thổi sáo không rời.Nàng dùng tai để nghe,dùng tim để cảm nhận từng âm điệu mà Diệp Nghi Dung thổi ra.Lắng nghe tiếng sáo trầm ấm,thiết tha lòng người,làm Mộ Dung Thất vướng mộng tương tư.Thời khắc này,trong mắt nàng cũng chỉ có duy nhất hình bóng của Diệp Nghi Dung.Hàng ngàn ngôi sao sáng cũng không thể làm 'chàng' mờ nhạt,khí chất của 'chàng',hình dáng của 'chàng' còn sáng hơn cả ánh trăng.
Người thiếu niên trước mắt này,đã khiến cho từng nhịp tim của nàng phải rung động,ở bên cạnh 'chàng',nàng cảm nhận mọi thứ xung quanh đều trở nên tốt đẹp hơn.Thật không biết tâm ý của 'chàng' như thế nào.Còn nàng,mỗi giờ,mỗi khắc đều muốn được gặp chàng,bởi vì có 'chàng' mà thế giới của nàng mới trở nên rực rỡ hơn.
Sau này Mộ Dung Thất mới hiểu,hóa ra yêu sâu đậm một người,cũng là một điều bi ai.
"Không sao rồi"
"Ừm" Mộ Dung Thất e thẹn gật đầu,nàng không ngẩng đầu lên,ánh mắt vẫn dán chặt ở tay hai người.
Diệp Nghi Dung hơi cúi người xuống,nàng hỏi :" cô sao vậy?"
Hành động của Diệp Nghi Dung làm mặt của Mộ Dung Thất ngày càng đỏ hơn,nàng không dám ngẩng đầu lên.
Tiểu Nguyệt là người phát hiện ra điều bất thường,nàng gọi nhỏ Diệp Nghi Dung :" Công tử"
Đợi Diệp Nghi Dung quay đầu nhìn nàng,nàng mới thận trọng,dùng ngón trỏ len lén chỉ vào tay hai người.
Diệp Nghi Dung nhìn theo hướng Tiểu Nguyệt chỉ,lúc này mới phát hiện nãy giờ nàng vẫn luôn nắm tay của Mộ Dung Thất không buông,thật ra đều là nữ nhi như nhau cho nên Diệp Nghi Dung cảm thấy không có gì,nhưng nàng quên mất hiện tại mình đang cải nam trang,nam nữ thụ thụ bất thân,chẳng trách thái độ của Mộ Dung Thất kì lạ như vậy.
Diệp Nghi Dung vội buông tay Mộ Dung Thất ra,nàng tỏ vẻ áy náy :" Thật xin lỗi,đã thất lễ"
Nhìn Diệp Nghi Dung buông tay,Mộ Dung Thất có phần hụt hẫng,nàng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Nghi Dung :" Không sao"
Diệp Nghi Dung : "Cô nương muốn đi đâu?"
"Ta cũng không biết" Mộ Dung Thất thành thật trả lời
"Cô không có nơi nào để đi sao?" Câu này là của Thẩm Nhi hỏi
Mộ Dung Thất lắc đầu :" không có"
"Vậy cô có bằng hữu không?" Diệp Nghi Dung lại hỏi
"Cũng không có" Từ nhỏ nàng đã ở trong phủ Tướng Quốc,chưa từng ra ngoài,làm sao có bằng hữu.
"Nhưng mà rõ ràng lần trước còn có một người đi cạnh cô mà" Thẩm Nhi nhớ lại lần trước,lúc tỷ tỷ cứu nàng ấy xong thì có một vị cô nương chạy đến tìm nàng ấy.
"Nàng ấy là tỳ nữ bên cạnh ta"
Thẩm Nhi lại hỏi tiếp :" Vậy hiện tại nàng ấy đâu?"
"Nàng ấy.." Mộ Dung Thất lại cúi đầu,né tránh ánh mắt của Thẩm Nhi,nàng nói như mèo kêu : " Thật không dám giấu,thật ra là ta tự mình trốn ra khỏi phủ"
Thẩm Nhi "à" lên một tiếng xem như đã hiểu,nàng lại hỏi tiếp :" Vì sao phải trốn ra khỏi phủ?"
"Từ nhỏ,ta đã bị cha cấm túc,chưa từng cho ra khỏi phủ,cho nên ta rất muốn biết,thế giới bên ngoài là như thế nào" Mộ Dung Thất không dám giấu nửa câu,nàng không muốn lừa Diệp Nghi Dung.
"Hóa ra là vậy" Thẩm Nhi gật đầu một cái.
"Chắc cô không hề nghĩ bên ngoài 'giang hồ' hiểm ác như thế nào,cũng may hai lần cô gặp nguy hiểm,đều có 'công tử' nhà ta cứu giúp,nếu không thì cô tiêu đời từ lâu rồi"
Nghe Thẩm Nhi nói vậy,Mộ Dung Thất cũng không dám phản bác,nàng ấy nói đúng,hai lần nàng xuất phủ,đều gặp phải nguy hiểm,lần này còn suýt chút nữa bị người ta bán vào lầu xanh.Nghĩ đến đó,Mộ Dung Thất lại thấy rợn người.
Diệp Nghi Dung nhìn thấy Mộ Dung Thất run lên,nàng nhìn Thẩm Nhi một cái,ra hiệu cho nàng ấy im lặng.
Thẩm Nhi mím môi,quay đầu nhìn về nơi khác.Người qua lại ngày càng tấp nập.Cả con đường rộng lớn bắt đầu ồn ào.Phía trước cũng không biết là có chuyện gì vui,ai ai cũng đi về hướng đó,Thẩm Nhi tò mò đi lên phía trước nàng nhảy lên cao để nhìn cho rõ.Nhưng không nhìn thấy được gì,phải nhảy lên mấy lần mới nhìn thấy được.
Hóa ra là cây nguyện ước.
Thẩm Nhi vui vẻ chạy lại níu ống tay áo của Diệp Nghi Dung,nàng hưng phấn chỉ về phía trước.
"Tỷ...công tử,chúng ta đến đó đi"
Diệp Nghi Dung quay đầu nhìn theo hướng Thẩm Nhi chỉ,chỉ thấy người đông như trẩy hội,tất cả mọi người đều đổ xô về một hướng,Diệp Nghi Dung nhíu mày nhìn Thẩm Nhi.
"Phía trước có cây nguyện ước,chúng ta đến đó để cầu nguyện đi"
"Cây nguyện ước?" Diệp Nghi Dung hỏi lại.
Thẩm Nhi gật đầu,nàng nói:"Ta ,nghe nói nếu chúng ta cầu nguyện dưới cây nguyện ước,thì ước nguyện chắc chắn sẽ trở thành sự thật"
Mộ Dung Thất :"Thật là cây nguyện ước sao?"
"Ừm,cô cũng biết nữa sao?" Thẩm Nhi hỏi
"Biết,ta cũng từng nghe nói,hôm nay ta chính là muốn đi tìm nó" Nàng vốn muốn tìm cây nguyện ước,để cầu xin cho nàng gặp lại Diệp Nghi Dung,thật không ngờ còn chưa tìm được cây nguyện ước,thì ông trời đã cho nàng gặp lại Diệp Nghi Dung.
"Công tử,vậy chúng ta qua đó đi" Thẩm Nhi cười tươi như hoa,nàng lôi kéo tay của Diệp Nghi Dung.
Diệp Nghi Dung suy nghĩ một lát,cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Hòa vào dòng người đông đúc,hướng đến cây nguyện ước đi tới,ở hai bên đường đầy các quầy bán hàng,lúc đến gần cây cây nguyện ước,Thẩm Nhi ngẩng đầu lên nhìn,đẹp quá.
Dưới gốc cây nguyện ước,có đến trăm người vây quanh,ai nấy đều đang cố gắng ném dãy lụa đỏ trong tay mình.Trên những nhánh cây chi chít những dãy lụa đỏ,người người nhắm mắt cầu nguyện,sau đó cố gắng ném dãy lụa đỏ lên nhánh cây,có người hạnh phúc vì đã ném trúng,có người thất vọng vì phải ném đi ném lại.
"Chúng ta cũng qua đó mua một cái đi" Mộ Dung Thất e dè đề nghị.
Diệp Nghi Dung gật đầu,đi cùng Mộ Dung Thất đến quầy hàng gần đó.Trên quầy bán hàng trải đầy các dãy lụa đỏ,trên đầu dãy lụa đỏ đều có một quả cầu nhỏ màu đỏ.Diệp Nghi Dung lấy bốn cái sau đó chủ động trả tiền.
Đại thẩm bán hàng đưa cho mỗi người một cây bút,bảo họ hãy viết nguyện vọng của mình lên lụa đỏ.Sau đó còn hướng dẫn cho các nàng cách cầu nguyện.Nhận lấy cây bút,mỗi người một tâm trạng.Suy nghĩ một lát mới viết lên nguyện vọng của mình.
Thẩm Nhi : Hy vọng tỷ tỷ có thể mãi mãi vui ve
̉
Tiểu Nguyệt : Hy vọng mẫu thân trọn đời bình an.
̉
Mộ Dung Thất len lén nhìn Diệp Nghi Dung,sau đó mới hạ bút : Muốn được cùng chàng,nắm tay nhau đi đến tận nơi chân trời góc bể.
Diệp Nghi Dung tuy rằng không tin những chuyện này lắm,nhưng nàng vẫn suy nghĩ một chút rồi viết : Muốn mọi thứ có thể trở về như lúc ban đầu,chỉ hy vọng sống một cuộc sống hạnh phúc như người bình thường.
Cả bốn người vừa viết xong,liền đi đến bên cạnh cây nguyện ước,nhắm mặt thành tâm cầu nguyện,rồi lần lượt từng người ném lên.
Diệp Nghi Dung chỉ ném một lần thì dãy lụa đỏ của nàng đã yên ổn nằm ở trên nhánh cây,hơn nữa còn là nhánh cây cao nhất,khó ném trúng nhất.
Thẩm Nhi cùng Tiểu Nguyệt phải ném hai lần mới có thể miễn cưỡng để lụa đỏ của mình treo ở nhánh cây thấp nhất.
Còn Mộ Dung Thất cứ ném rồi lại nhặt,mãi mà vẫn không ném lên được,nàng nhìn dãy lụa đỏ trên tay mình,tự trách bản thân tại sao lại vô dụng như vậy.Nhưng mà cho dù thế nào nàng cũng không bỏ cuộc,tiếp tục chuẩn bị tư thế ném lên lần nữa.
"Ta giúp cô" Diệp Nghi Dung nhìn Mộ Dung Thất chạy đi chạy lại đến đổ mồ hôi,nàng tốt bụng đề nghị.
Mộ Dung Thất lắc đầu,đây là nguyện vọng của nàng,phải tự mình ném mới có thể trở thành sự thật được.Nàng nắm chặt dãy lụa đỏ trong tay,nhắm mắt lại thành tâm cầu xin : Cây nguyện ước,ta chỉ muốn có thể được ở bên cạnh người mình yêu,ta không mong được đời đời kiếp kiếp,chỉ hy vọng có thể bình thản nắm tay chàng đi giữã nhân gian,ta cầu xin ngài,xin ngài hãy giúp ta hoàn thành nguyện vọng.
Mộ Dung Thất cầu xin xong,nàng ném dãy lụa đỏ thật mạnh lên,rốt cuộc nó cũng có thể được treo lên,Mộ Dung Thất kích động kéo tay Diệp Nghi Dung,chỉ cho nàng thấy thành quả của mình.
"Ta làm được rồi,cuối cùng cũng làm được rồi"
"Ừm" Diệp Nghi Dung gật đầu,môi mỏng cũng khẽ nở nụ cười.
***
Bích vương phủ.
Hiên Viên Nham ngày đêm cưỡi ngựa trở về vương phủ,chỉ mong có thể sớm gặp lại Nghi Dung.Nhưng mà vừa về đến phủ thì Vương tổng quản đã thông báo cho hắn biết,Nghi Dung đã ra ngoài từ sớm,Hiên Viên Nham có chút thất vọng,đành ngậm ngùi chờ Nghi Dung trở về,bởi vì Vương tổng quản có nói nàng sẽ trở về sớm.
Hắn về thư phòng đọc sách,thỉnh thoảng lại gọi Mộc Thương đi xem Nghi Dung đã về chưa.Từ giờ tỵ cho đến giờ thân vẫn không thấy Nghi Dung khiến hắn cảm thấy sốt ruột,rốt cuộc không nhịn nổi nữa.Hắn buông quyển sách xuống bàn,sau đó đứng lên đi ra ngoài,cứ chờ như vậy cũng không phải là cách,chi bằng trực tiếp đi tìm nàng.
Hiên Viên Nham ra lệnh cho Mộc Thương phái người đi khắp nơi tìm Nghi Dung,hắn cũng đích thân xuất phủ.Nhưng dù có tìm thế nào cũng không thấy nàng đâu,nỗi bất an trong lòng càng lớn,hắn lo sợ nàng sẽ xảy ra chuyện gì.Từ lo sợ hóa thành tức giận.
Hiện tại Hiên Viên Nham ngồi ở ghế chủ vị trong chính đường của vương phủ,sắc mặt thâm trầm,ai cũng không dám đến gần.Đã là giờ tuất,Nghi Dung vẫn chưa trở về,Mộc Thương từ bên ngoài trở về cũng bẩm báo là không tìm thấy nàng.Hắn đứng bên cạnh vương gia mà như ở gần băng sơn,hơi thở của vương gia cũng làm hắn cảm thấy rét run,ngoài những lúc ở chiến trường ra,hắn chưa từng thấy vương gia toát ra lãnh khí đáng sợ như vậy.
"Tiếp tục tìm" Hiên Viên Nham bóp mạnh ấm trà,vừa nghe thuộc hạ bẩm báo vẫn không tìm thấy Nghi Dung của hắn,cơn giận bộc phát,hắn thẳng tay ném ấm trà xuống đấṭ,ấm trà bằng sứ trắng vỡ tan tành,bọt nước bắn lên,đám thị vệ không dám né tránh,bọn họ vẫn nửa quỳ ở dưới đất,để miễn sứ và nước trà văng vào người,sau đó mới nhận lệnh ra ngoài tìm vương phi.
Trước khi bọn họ ra đến cửa,thì âm thanh đạm mạc,tựa như những mũi dao sắc bén của Hiên Viên Nham lại vang lên :" Tìm không được thì không cần trở về nữa"
***
Bởi vì Mộ Dung Thất nói nàng chưa từng ra khỏi nhà,nàng rất muốn biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu điều thú vi,̣cho nên Diệp Nghi Dung đưa nàng ra ngoại thành.Đưa nàng đến rất nhiều nơi,cùng nhau lên núi săn bắn,ngồi bên hồ dạy nàng câu cá,sau đó nướng cá cho nàng ăn.Diệp Nghi Dung còn đưa Mộ Dung Thất đi xem hát kịch về Ngưu Lang Chức Nữ.Nhưng vừa ra khỏi đoàn hát kịch,Diệp Nghi Dung không ngừng hối hận,nàng nhìn Mộ Dung Thất,Thẩm Nhi cùng Tiểu Nguyệt,ba người cứ khóc không ngừng,làm nàng cảm thấy nhức đầu không thôi.
"Vương mẫu thật ác độc,tại sao lại vạch ra Dải Ngân Hà để chia cắt bọn họ cơ chứ?" Thẩm Nhi vừa lấy lau nước mắt vừa thút thít nói
Tiểu Nguyệt ngẩng mặt lên trời,nước mắt vẫn không ngừng rơi,nàng thẩn thờ nói :" Vì sao người yêu nhau thật lòng như thế mà phải buộc họ chia xa?"
Mộ Dung Thất không nói gì,nhưng nước mắt của nàng cũng nói lên tất cả,nàng thật sự bị cảm động bởi mối tình giữa Ngưu Lang và Chức Nữ.Ông trời cũng quá tàn nhẫn,nếu đã cho họ gặp nhau,cho họ một cuộc tình oanh oanh liệt liệt như vậy,vì sao đến phút cuối cùng lại tàn nhẫn cướp đi hạnh phúc của họ.Như vậy có khác nào lấy đi mạng sống của họ chứ.
Diệp Nghi Dung đau đầu,nàng bóp trán,thở dài nói :" Không phải mỗi năm họ còn được gặp nhau một lần hay sao?" Câu chuyện giữa chàng trai chăn bò và nàng tiên,từ nhỏ ai cũng đã được nghe,không phải phim truyền hình cũng hay chiếu đó sao,Diệp Nghi Dung thật không hiểu,cho dù có cảm động,cũng đâu cần phải khóc thương tâm như vậy,cứ như người bị ngăn cản chính là họ vậy.
"Họ yêu nhau sâu đậm như vậy,mỗi năm chỉ được gặp nhau một lần,người không cảm thấy họ thật đáng thương hay sao" Thẩm Nhi đã ngừng khóc,nàng hít hít mũi.
Diệp Nghi Dung nhìn Thẩm Nhi và Tiểu Nguyệt hiện tại đang cải nam trang,mà lại khóc lóc giữa đường như vậy,nhìn sao cũng thấy không ổn.
"Được rồi,hai người đừng khóc nữa,làm nam nhân mà khóc lóc như vậy,không cảm thấy buồn cười hay sao?"
Thẩm Nhi đang muốn phản bác,nhưng đột nhiên nhớ lại y phục trên người mình,sau đó tự cốc đầu mình một cái,chẳng trách ai cũng kì quái nhìn nàng,mất mặt quá.
Diệp Nghi Dung nhìn hành động ngây thơ của Thẩm Nhi mà bật cười.
Sau đó lấy ra một chiếc khăn lụa từ ống tay áo đưa cho Mộ Dung Thất.
"Đừng khóc nữa,mau lau nước mắt đi"
Mộ Dung Thất ngơ ngẩn vài giây,sau đó thật cẩn thận nhận lấy chiếc khăn tay của Diệp Nghi Dung.
Diệp Nghi Dung nhìn xung quanh,sau đó quay lại nói với Mộ Dung Thất :" Ta đưa cô qua đó" nói xong nàng rất tự nhiên nắm lấy cổ tay của Mộ Dung Thất.
Đứng ở giữa cầu ngắm nhìn mặt hồ rộng lớn về đêm,những ánh sao lấp lánh chiếu rọi cả mặt hồ,sóng gợn lăn tăn,những đóm sáng theo nước mà nhấp nhô lên xuống.Ngẩng mặt lên nhìn cả một bầu trời đêm lấm tấm những vì sao,tạo thành một Dải Ngân Hà trải dài giữa bầu trời,có thể thấy rõ có hai ngôi sao sáng nhất nằm ở hai bên Dải Ngân Hà.
"Đẹp thật" Mộ Dung Thất không ngừng cảm thán
"Phải ha,thật sự rất đẹp" Thẩm Nhi cũng phụ họa theo
"Có muốn nghe ta thổi sáo không?" Diệp Nghi Dung nhìn Mộ Dung Thất,không khí như thế này cũng làm cho tâm trạng của nàng thoải mái hơn.
Mộ Dung Thất mở to mắt,nàng gật đầu thật nhanh cứ như sợ nếu chậm một giây thì Diệp Nghi Dung sẽ đổi ý.
Diệp Nghi Dung mỉm cười,lấy cây sáo ngọc mà Hiên Viên Nham đã tặng cho nàng ra.
Suy nghĩ một chút rồi mới đưa lên môi thổi khúc nhạc ' Biệt Khúc Chờ Nhau'.
Mộ Dung Thất mắt nhìn Diệp Nghi Dung thổi sáo không rời.Nàng dùng tai để nghe,dùng tim để cảm nhận từng âm điệu mà Diệp Nghi Dung thổi ra.Lắng nghe tiếng sáo trầm ấm,thiết tha lòng người,làm Mộ Dung Thất vướng mộng tương tư.Thời khắc này,trong mắt nàng cũng chỉ có duy nhất hình bóng của Diệp Nghi Dung.Hàng ngàn ngôi sao sáng cũng không thể làm 'chàng' mờ nhạt,khí chất của 'chàng',hình dáng của 'chàng' còn sáng hơn cả ánh trăng.
Người thiếu niên trước mắt này,đã khiến cho từng nhịp tim của nàng phải rung động,ở bên cạnh 'chàng',nàng cảm nhận mọi thứ xung quanh đều trở nên tốt đẹp hơn.Thật không biết tâm ý của 'chàng' như thế nào.Còn nàng,mỗi giờ,mỗi khắc đều muốn được gặp chàng,bởi vì có 'chàng' mà thế giới của nàng mới trở nên rực rỡ hơn.
Sau này Mộ Dung Thất mới hiểu,hóa ra yêu sâu đậm một người,cũng là một điều bi ai.
Danh sách chương