“Tiểu Lâm, cô ăn xong chưa?”

Lâm Niệm ngẩng đầu lên, thấy trong bát mọi người đều trống không, vội vàng cúi đầu nhìn nửa bát cơm còn lại trong chiếc bát của mình.

Cô tuy chưa từng đọc sách, nhưng cũng không phải người ngốc, sau khi ngây người thì rất nhanh đã phản ứng lại "Hôm nay tôi tới muộn, chén đũa cứ để đấy tôi rửa cho."

"Vậy thì không được tốt lắm đâu." Một người trong đó nói, nhưng trong giọng nói lại không có quá nhiều ý muốn cự tuyệt.

"Không có việc gì, chuyện rửa chén tôi tương đối thuần thục, cứ giao cho tôi đi" Lâm Niệm cười nói," Hơn nữa các cô cũng phải làm việc, chút chuyện này chỉ là thuận tay mà thôi.”

"Vậy chúng tôi cũng không khách khí nữa, cô cứ từ từ ăn, sau khi ăn xong thì đem cơm thừa và đồ ăn thừa đổ vào thùng đồ ăn bỏ đi, cứ cách một đoạn thời gian sẽ có người đến thu thập." Người nói chuyện đặt bát đũa xuống, lại chỉ vào thùng đồ ăn bỏ đi cách đó không xa.

Lâm Niệm lập tức gật đầu đáp ứng: "Được."

Sau khi mấy người rời đi, Lâm Niệm tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Lúc này tốc độ ăn cơm của cô nhanh hơn trước một chút, đợi sau khi ăn xong, cô đứng dậy lưu loát thu dọn canh thừa cơm nguội ở trên bàn.

Thời điểm dọn được một nửa, cô nhìn đồ ăn còn dư lại một ít ở trên bàn, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.

Cô cũng không phải chưa từng ăn qua những thứ này, chỉ là hai ngày trước cô vừa mới trải qua cơn đói khát thống khổ, hơn nữa cô còn có được một kho hàng có tác dụng giữ ấm kia, nếu có thể thu những thứ này vào trong kho hàng đó, chờ đến thời điểm cô đói thì tùy thời đều có thể ăn.

Nhưng mà, trên tay cô hiện tại không có hộp cơm đựng thức ăn nha.



Lâm Niệm mím môi, nhìn trái nhìn phải một lúc, thừa dịp hiện tại không có ai, lặng lẽ đem mấy cái bánh trên bàn thu vào trong kho hàng, sau đó mới đem đồ ăn còn lại đổ vào thùng đồ ăn bỏ đi.

Lúc rửa chén, cô lặng lẽ thêm một thứ vào danh sách mua sắm ở trong lòng, đó là hộp cơm bằng nhôm.

Có hộp cơm, cô có thể bỏ đồ ăn cơm ngon còn thừa vào trong đó, để nó vào trong kho hàng, nếu như thật sự có thể bảo quản lâu dài, về sau cho dù cô có rời khỏi nơi này, trong một thời gian ngắn khẳng định không cần lo đến việc không có gì để ăn.

Vài ngày sau, Lâm Niệm vẫn đến ăn cơm sáng như cũ , nhưng mỗi lần cô tới ăn cơm, tốc độ đều chậm nhất, mà đợi đến khi toàn bộ người trên bàn ăn xong phải rời đi, cô mới có thể chậm rãi ăn hết phần cơm thừa còn lại.

Cô cố ý làm như vậy, chính là vì đợi đến lúc cô có tiền, thời điểm lại muốn thu đồ ăn, cũng có thể không khiến cho bất luận người nào hoài nghi.

Nhưng mà cô không nghĩ tới sau khi bản thân mình làm như vậy, vài ngày sau đó, cô vậy mà thấy được những món mặn ở trên bàn ăn.

Phải biết rằng bữa sáng hàng ngày ở trong nhà hàng đều là đồ ăn còn dư lại của ngày hôm trước, mà vào lúc này món mặn đều là thứ được mọi người đặc biệt để ý, Lâm Niệm biết tình huống của mình, cho nên mỗi lần tới ăn cơm, mặc kệ sớm bao nhiêu, cũng sẽ không chọn thịt.

Nhưng mấy ngày sau, mọi người cơm nước xong rời đi, cô còn có thể tìm thấy được vài miếng thịt ở bên trong đồ ăn.

Lúc mới bắt đầu, cô cho là mọi người không phát hiện ra, chờ sau vài ngày đều ăn được thịt, cô mới phát hiện hoá ra là những người khác cố ý để lại cho cô.

Ý thức được điểm này, chính cô cũng có chút ngượng ngùng, dù sao mỗi lần cô đều ăn muộn nhất mục đích chủ yếu chính là vì sau đó có thể thuận lợi lấy được đồ ăn, không nghĩ tới còn có thể có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.

Sau khi ăn được thịt, Lâm Niệm càng vui vẻ hơn, cơ hồ mỗi buổi sáng lúc đến ăn cơm, trên mặt đều là ý cười ha hả, ngay cả chính cô cũng không có chú ý tới, bởi vì mỗi ngày cô đều rất vui vẻ, ấn tượng trong lòng mọi người cũng càng ngày càng tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện