Cô không lui về phía sau, ngón tay buông lỏng, lại lần nữa nắm chặt, chân ghế trong tay bị cô giơ lên cao…
Bước nhanh lên, Bạch Khương dùng sức một chút vung mạnh, đẩy tang thi xuống lầu. Giẫm lên vũng máu chạy xuống, Bạch Khương để cho mình xem nhẹ cảm giác ở lòng bàn chân, một hơi chạy xuống lầu, quay đầu lại thấy có mấy con zombie giương nanh múa vuốt đuổi theo từ trên lầu, chắc là bị động tĩnh chạy trốn của cô hấp dẫn.
“Bên này!” Anh Vương ở góc trước gọi cô, Bạch Khương chạy tới, hai người cùng nhau chạy về phía thư viện.
Trước cửa thư viện có rất nhiều tang thi vây quanh, cửa kính nhìn có vẻ lung lay sắp đổ, chống đỡ không được bao lâu.
"Thư viện nguy hiểm không thể đi, đi tòa nhà kia đi, nơi đó chắc là thính đường lớn!"
Anh Vương nghe lời khuyên của Bạch Khương, hai người thay đổi phương hướng.
Có học sinh giống như bọn họ chạy như điên trong sân trường, trên mặt đất từng vũng từng vũng máu, vết máu cực kỳ chói mắt, Bạch Khương bảo mình không nên chú ý thi thể cùng chân tay rơi rớt trong vũng máu, điều này sẽ làm cho hai chân cô nhũn ra, hô hấp hỗn loạn.
"Cứu mạng! Cứu tôi!”
Trên đỉnh đầu có người kêu cứu, Bạch Khương liếc mắt nhìn thấy trên sân thượng có học sinh kêu cứu, một giây sau người nọ lại rơi xuống, có máu ấm bắn tung tóe trên mặt cô. Cô sững sờ, nhìn thấy học sinh vừa rồi còn kêu cứu giờ đã lầy lội trên mặt đất không nhúc nhích, tang thi rơi xuống cùng cô ấy lại vặn vẹo bò dậy, bao trùm lên người học sinh bắt đầu ăn.
Tang thi ngẩng đầu nhìn cô, tròng mắt rơi xuống.
Hình ảnh quá kích thích, bước chân của Bạch Khương trở nên lộn xộn.
Nhưng chẳng bao lâu sau cô đã điều chỉnh hơi thở của mình, chân không ngừng chạy.
Nếu cô thất bại, kết quả sẽ giống như học sinh trong phó bản này. Cô không biết gói trị liệu có hiệu quả đối với virus tang thi hay không, cho nên nhất định phải đảm bảo mình không bị bắt, bị cắn.
Lướt qua tang thi, vòng qua bồn hoa, Bạch Khương cùng anh Vương trước sau một bước đi tới thính đường.
Đại thính đường nơi này giống như luyện ngục nhân gian, còn chưa có bước lên cửa lớn, cô đã có thể nhìn thấy bên trong một mảnh huyết hồng, vô số bóng người đang lắc lư không bình thường.
Sắc mặt anh Vương đại biến, trắng bệch: "Đi, đi mau!”
Hai người lại chạy, từ khi đến đây bọn họ đã luôn phải chạy trốn.
Bọn họ từ trên cầu xuyên qua, tránh tang thi kết nhóm, chạy trốn đến nỗi cổ họng đều bốc khói.
"Không được, nghỉ ngơi một chút." Anh Vương đề nghị.
Bạch Khương nhìn trái nhìn phải, phụ cận tạm thời không có nguy hiểm, vì thế gật đầu. Ngồi xếp bằng, Bạch Khương đạp chân, thở hổn hển tiếp tục quan sát, rốt cuộc cửa ra ở đâu? Anh Vương trực tiếp nằm xuống, nằm hơn mười giây mới ngồi dậy.
"Tôi cảm thấy không cần tìm, trường học đã bị tang thi lấp đầy, nhất định phải rút lui! Chúng ta hãy đi thẳng đến cổng trường, đường sinh tồn ở đâu, cửa ra ở đó.”
Suy nghĩ hỗn loạn mờ mịt của Bạch Khương lập tức bị anh Vương thuyết phục.
Cô phát hiện số lượng nhiệm vụ của mình vẫn còn quá ít, trong "giải quyết vấn đề" không đủ thuần thục, suy nghĩ quá cứng nhắc. Nhảy ra khỏi toàn cục, trực tiếp tìm cửa trường cũng là một con đường ah, vừa rồi cô thật sự không nghĩ tới điểm này. Nhưng nếu tìm thêm mấy địa điểm còn chưa có manh mối, cô tin tưởng mình cũng có thể nghĩ đến ý tưởng con đường sống sót của "cửa lớn", nhưng đã quá muộn, cô muốn giống như anh Vương, điều này làm cho cô khao khát.
"Anh Vương, anh đã làm phó bản bình thường bao nhiêu lần rồi?"
Lúc chạy lên, Bạch Khương dành thời gian hỏi.
Anh Vương tùy ý nói: "Không biết được, đếm cũng không đếm được." Hắn nghiêng đầu nhếch miệng cười, đại khái là đoán được tâm tư Bạch Khương, còn cổ vũ cô: "Cô rèn luyện nhiều, về sau nhất định có thể luyện ra.”
"Được, cám ơn anh Vương."
Tố chất thân thể hai người đều rất mạnh, cho dù gặp phải bầy tang thi, chỉ cần không bị vây quanh triệt để, luôn có thể lao ra vứt bỏ đám tang thi.
Sau khi chạy sai ba hướng, cuối cùng họ đã nhìn thấy cổng trường.
Cửa ra sáng bóng ở đó hấp dẫn bọn họ, hai người lại dừng bước.
"Có đàn tang thi." Bạch Khương trốn đằng sau cây xanh, thì thầm.
Anh Vương trốn ở bên cạnh cũng quan sát: "Phải nghĩ biện pháp.”
"Tôi có một biện pháp, trên đường không phải có một ít thi thể sao?" Bạch Khương nhớ tới nhiệm vụ trước đó lợi dụng bao tay nhiễm máu để dụ Cự Mãng, tang thi cũng đang truy đuổi huyết nhục, phương pháp này khẳng định cũng có thể dùng.
Anh Vương khen ngợi nhìn cô một cái: "Được, cứ làm như vậy.”
Không đợi động tác của bọn họ, đám tang thi kia đột nhiên chuyển động, vọt tới một phương hướng.
Anh Vương kiễng chân nhìn xa, đợi mười giây thấy ba bóng người vọt tới cửa lớn thì lộ vẻ vui mừng: "Là người chơi khác! Nhất định là bọn họ làm mồi nhử dẫn tang thi đi, tiền nhân trồng cây hậu nhân nhận bóng mát, đi nhanh, chúng ta cũng đi qua!”
Bạch Khương xông tới theo, thành công bước vào trong vòng sáng, trong nháy mắt lần nữa trở lại rừng cột đá.
[Người chơi Bạch Khương thông qua phó bản bình thường: khuôn viên zombie, đạt được điểm 4]
Bước nhanh lên, Bạch Khương dùng sức một chút vung mạnh, đẩy tang thi xuống lầu. Giẫm lên vũng máu chạy xuống, Bạch Khương để cho mình xem nhẹ cảm giác ở lòng bàn chân, một hơi chạy xuống lầu, quay đầu lại thấy có mấy con zombie giương nanh múa vuốt đuổi theo từ trên lầu, chắc là bị động tĩnh chạy trốn của cô hấp dẫn.
“Bên này!” Anh Vương ở góc trước gọi cô, Bạch Khương chạy tới, hai người cùng nhau chạy về phía thư viện.
Trước cửa thư viện có rất nhiều tang thi vây quanh, cửa kính nhìn có vẻ lung lay sắp đổ, chống đỡ không được bao lâu.
"Thư viện nguy hiểm không thể đi, đi tòa nhà kia đi, nơi đó chắc là thính đường lớn!"
Anh Vương nghe lời khuyên của Bạch Khương, hai người thay đổi phương hướng.
Có học sinh giống như bọn họ chạy như điên trong sân trường, trên mặt đất từng vũng từng vũng máu, vết máu cực kỳ chói mắt, Bạch Khương bảo mình không nên chú ý thi thể cùng chân tay rơi rớt trong vũng máu, điều này sẽ làm cho hai chân cô nhũn ra, hô hấp hỗn loạn.
"Cứu mạng! Cứu tôi!”
Trên đỉnh đầu có người kêu cứu, Bạch Khương liếc mắt nhìn thấy trên sân thượng có học sinh kêu cứu, một giây sau người nọ lại rơi xuống, có máu ấm bắn tung tóe trên mặt cô. Cô sững sờ, nhìn thấy học sinh vừa rồi còn kêu cứu giờ đã lầy lội trên mặt đất không nhúc nhích, tang thi rơi xuống cùng cô ấy lại vặn vẹo bò dậy, bao trùm lên người học sinh bắt đầu ăn.
Tang thi ngẩng đầu nhìn cô, tròng mắt rơi xuống.
Hình ảnh quá kích thích, bước chân của Bạch Khương trở nên lộn xộn.
Nhưng chẳng bao lâu sau cô đã điều chỉnh hơi thở của mình, chân không ngừng chạy.
Nếu cô thất bại, kết quả sẽ giống như học sinh trong phó bản này. Cô không biết gói trị liệu có hiệu quả đối với virus tang thi hay không, cho nên nhất định phải đảm bảo mình không bị bắt, bị cắn.
Lướt qua tang thi, vòng qua bồn hoa, Bạch Khương cùng anh Vương trước sau một bước đi tới thính đường.
Đại thính đường nơi này giống như luyện ngục nhân gian, còn chưa có bước lên cửa lớn, cô đã có thể nhìn thấy bên trong một mảnh huyết hồng, vô số bóng người đang lắc lư không bình thường.
Sắc mặt anh Vương đại biến, trắng bệch: "Đi, đi mau!”
Hai người lại chạy, từ khi đến đây bọn họ đã luôn phải chạy trốn.
Bọn họ từ trên cầu xuyên qua, tránh tang thi kết nhóm, chạy trốn đến nỗi cổ họng đều bốc khói.
"Không được, nghỉ ngơi một chút." Anh Vương đề nghị.
Bạch Khương nhìn trái nhìn phải, phụ cận tạm thời không có nguy hiểm, vì thế gật đầu. Ngồi xếp bằng, Bạch Khương đạp chân, thở hổn hển tiếp tục quan sát, rốt cuộc cửa ra ở đâu? Anh Vương trực tiếp nằm xuống, nằm hơn mười giây mới ngồi dậy.
"Tôi cảm thấy không cần tìm, trường học đã bị tang thi lấp đầy, nhất định phải rút lui! Chúng ta hãy đi thẳng đến cổng trường, đường sinh tồn ở đâu, cửa ra ở đó.”
Suy nghĩ hỗn loạn mờ mịt của Bạch Khương lập tức bị anh Vương thuyết phục.
Cô phát hiện số lượng nhiệm vụ của mình vẫn còn quá ít, trong "giải quyết vấn đề" không đủ thuần thục, suy nghĩ quá cứng nhắc. Nhảy ra khỏi toàn cục, trực tiếp tìm cửa trường cũng là một con đường ah, vừa rồi cô thật sự không nghĩ tới điểm này. Nhưng nếu tìm thêm mấy địa điểm còn chưa có manh mối, cô tin tưởng mình cũng có thể nghĩ đến ý tưởng con đường sống sót của "cửa lớn", nhưng đã quá muộn, cô muốn giống như anh Vương, điều này làm cho cô khao khát.
"Anh Vương, anh đã làm phó bản bình thường bao nhiêu lần rồi?"
Lúc chạy lên, Bạch Khương dành thời gian hỏi.
Anh Vương tùy ý nói: "Không biết được, đếm cũng không đếm được." Hắn nghiêng đầu nhếch miệng cười, đại khái là đoán được tâm tư Bạch Khương, còn cổ vũ cô: "Cô rèn luyện nhiều, về sau nhất định có thể luyện ra.”
"Được, cám ơn anh Vương."
Tố chất thân thể hai người đều rất mạnh, cho dù gặp phải bầy tang thi, chỉ cần không bị vây quanh triệt để, luôn có thể lao ra vứt bỏ đám tang thi.
Sau khi chạy sai ba hướng, cuối cùng họ đã nhìn thấy cổng trường.
Cửa ra sáng bóng ở đó hấp dẫn bọn họ, hai người lại dừng bước.
"Có đàn tang thi." Bạch Khương trốn đằng sau cây xanh, thì thầm.
Anh Vương trốn ở bên cạnh cũng quan sát: "Phải nghĩ biện pháp.”
"Tôi có một biện pháp, trên đường không phải có một ít thi thể sao?" Bạch Khương nhớ tới nhiệm vụ trước đó lợi dụng bao tay nhiễm máu để dụ Cự Mãng, tang thi cũng đang truy đuổi huyết nhục, phương pháp này khẳng định cũng có thể dùng.
Anh Vương khen ngợi nhìn cô một cái: "Được, cứ làm như vậy.”
Không đợi động tác của bọn họ, đám tang thi kia đột nhiên chuyển động, vọt tới một phương hướng.
Anh Vương kiễng chân nhìn xa, đợi mười giây thấy ba bóng người vọt tới cửa lớn thì lộ vẻ vui mừng: "Là người chơi khác! Nhất định là bọn họ làm mồi nhử dẫn tang thi đi, tiền nhân trồng cây hậu nhân nhận bóng mát, đi nhanh, chúng ta cũng đi qua!”
Bạch Khương xông tới theo, thành công bước vào trong vòng sáng, trong nháy mắt lần nữa trở lại rừng cột đá.
[Người chơi Bạch Khương thông qua phó bản bình thường: khuôn viên zombie, đạt được điểm 4]
Danh sách chương