"Thật tốt quá, tôi cho rằng ngoại trừ tôi những người chơi khác đều chết sạch rồi! Nghe tôi nói, hành lang bên ngoài không thể đi, chúng ta phải đi đường ống thông gió trên trần nhà, thời gian có hạn, tôi chỉ tìm thấy ba lối đi, chúng ta chia nhau điều tra, ai đi con đường đó mà thông qua, lớn tiếng gọi những người khác, cô có thể làm điều đó không?”

"Tôi có thể."

Bạch Khương đỡ tủ ngã xuống, giẫm lên ghế trèo lên tủ, lại khom lưng đưa tay kéo ghế lên xếp lên tủ, tìm điểm cân bằng tốt rồi mới giẫm lên ghế.

Bằng cách này, cô rất gần với đường ống thông gió, nhón chân một chút là có thể chạm vào.

Cửa thông gió bị Bạch Khương dùng dao gọt hoa quả cạy ra, cô ném cả tấm ván xuống, cố gắng bò lên lỗ hổng.

Trong lúc này, con khỉ bị động tĩnh nói chuyện của cô hấp dẫn càng thêm hung ác đập cửa, Bạch Khương cố gắng xem nhẹ những động tĩnh kia, dùng sức chống đỡ, cơ bắp đau nhức, xương cốt đau nhức, rốt cuộc cô cũng trèo được lên ống thông gió.

Cảm nhận được cơ bắp bị trật đến đau đớn, Bạch Khương hiểu mình vẫn còn thiếu tập thể dục.

Tuy rằng sau khi tới nơi này, thể chất của cô ở trạng thái tốt nhất trước khi sinh bệnh, nhưng trước khi sinh bệnh, cô không thích vận động, tố chất thân thể có hạn, mấy ngày nay rèn luyện thực tập cũng không thể trong thời gian ngắn làm cho thể lực của cô nhanh chóng tăng cao.

Cô cần nhiều kinh nghiệm thực tế hơn.

Vừa nghĩ như vậy, động tác của Bạch Khương vừa không ngừng, nhanh chóng bò trong ống thông gió, tay chân bị ma sát rách da cô cũng không thèm để ý.

Một người đàn ông xuất hiện ở phía trước, cô dừng lại.

Người đàn ông chào hỏi: "Cô là người chơi, phải không?"

"Đúng vậy."

"Thật tuyệt vời! Tôi là Trần Minh, đi với tôi, ngã ba ở phía trước.”



"Được."

Bạch Khương đi theo phía sau bóng dáng mơ hồ này bò về phía trước.

Sau khi bò ra ba bốn thước, trước mặt xuất hiện rất nhiều ngã rẽ, chắc là ống thông gió dẫn tới không gian khác. Trần Minh đại khái đã ghi nhớ bản đồ đường ống ở trong lòng, dẫn Bạch Khương không ngừng vòng quanh, một chút do dự cũng không có.

Từ đầu đến cuối Bạch Khương đều không nói gì, hai người im lặng bò.

Thời gian trốn thoát chỉ có 20 phút thật sự quá cấp bách.

Khi bò, thông qua mỗi lối vào ống thông gió, Bạch Khương có thể nhìn thấy tình hình bên dưới từ khe hở nhỏ.

Cô nhìn thấy rất nhiều xác chết mặc áo blue trắng, khuôn mặt dữ tợn của bọn khỉ, và những con khỉ còn sống không ngừng va chạm.

Ngoại trừ cô và Trần Minh ở phía trước, không thể nhìn thấy người sống thứ ba.

Tầm mắt Bạch Khương lại rơi xuống phía trước, trong ống thông gió ánh sáng không tốt, bóng lưng Trần Minh có chút mơ hồ.

Tựa như nội tâm của hắn, làm cho Bạch Khương cảm thấy khó nắm bắt.

Cô không tin tưởng người lạ, nhưng Trần Minh cung cấp manh mối rõ ràng cùng với đường đi, cô tạm thời chỉ có thể làm theo.

Nếu vận khí tốt, Trần Minh thật sự cần cô cùng nhau tìm ra con đường chính xác, nếu vận khí kém... Có lẽ Trần Minh đã biết đường sống, sở dĩ kéo cô lên là bởi vì trong quá trình đi tới con đường sinh kia, cần có người dẫn dắt nguy hiểm cho hắn.

"Đến rồi, nơi này chính là ngã ba, tổng cộng có ba con đường, tôi không biết con đường nào có cửa ra, con đường nào tắc nghẽn, chúng ta tách ra hành động đi." Trần Minh rốt cuộc dừng lại, quay đầu nói với Bạch Khương như thế.



"Được rồi. Tôi đi đường nào?”

"Cô đi…"

Bạch Khương sốt ruột cắt ngang: "Tôi đi bên trái!”

Cô cảm thấy mình cắt lời Trần Minh nói, hô hấp của đối phương trở nên dồn dập. Mà sau khi mình nói muốn đi bên trái, quyết định này đại khái rất hợp với tâm ý của Trần Minh, hắn vội vàng phụ họa: "Được! Vậy cô đi bên trái tôi đi ở giữa, chờ một chút nếu tôi và cô không tìm được đường, sẽ trở về đi đường bên phải, nhưng tôi vẫn hy vọng đường sống ở một trong hai con đường tôi và cô đã chọn.”

“Nhất định là vậy, cố lên đi!”

Bạch Khương làm bộ như không phát hiện đối phương có chút phản ứng quái dị, nhìn như không chút do dự bò về phía thông đạo bên trái.

Sau một lúc trèo lên, cô dừng lại và trở về tại chỗ.

Động tác của cô cực kỳ cẩn thận, gần như không phát ra âm thanh gì, trong phòng phía dưới đám khỉ phát ra động tĩnh rất lớn, điều này cũng đủ che dấu hành động của cô.

Lặng yên không một tiếng động trở lại nơi hai người tách ra, Bạch Khương vừa định bò vào giữa đường, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô lấy đèn pin ra cẩn thận xem xét.

Dấu vết bụi bặm ở phía bên phải của ống thông gió cho thấy ai đó đi qua con đường này.

Thông đạo ở giữa được bao phủ bởi một lớp bụi đồng đều, hoàn toàn không có dấu vết ai bò qua.

Thật đúng là như vậy! Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra, Bạch Khương cũng không hoảng loạn, trước tiên tắt đèn pin, cũng bò vào thông đạo bên phải, vì không khiến Trần Minh phía trước chú ý, cô bò vô cùng cẩn thận. Vừa bò cô vừa phân tích, Trần Minh biết lộ tuyến chạy trốn, có thể một mình rời đi, sở dĩ gọi mình lên, nhất định là phải lợi dụng mình đạt được mục đích chạy trốn.

Có nguy cơ gì trên con đường trốn thoát? Đợi cho đến khi cô biết…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện