Rống!
Rừng bên cạnh truyền đến động tĩnh, trong đó một con khủng long ngẩng đầu gầm lên, tiếng kêu đe dọa đồng loại khác ngửi thấy mùi mà đến.
Tóc đuôi ngựa nuốt nước bọt, đôi mắt nhanh chóng tìm kiếm: "Tìm thấy rồi! Nó ở ngay đó! Lúc ăn chúng đã ném cái ghế ra!”
Bạch Khương nhìn qua, quả nhiên ở cách cái xác không xa thấy một cái ghế vỡ vụn. Đúng vậy, cho dù bị hư hỏng, vẫn có thể nhìn ra đó là hình dạng của một cái ghế, đồng hồ đếm ngược trên lưng ghế vẫn đang nhảy.
00:03:34
“Chỉ có ba phút, làm việc theo kế hoạch!” Tóc đuôi ngựa cắn răng lao ra ngoài, vừa chạy vừa xé bỏ lớp bùn đọng lại trên người, lớn tiếng khiêu khích hai con khủng long kia.
"Này! Anh bạn to xác tôi ở đây! Tôi đang ở đây!" Cô ấy nhảy qua nhảy lại, thành công thu hút sự chú ý của đối phương.
Tốc độ ăn của chúng rất nhanh, con mồi bị chúng nó xé nhỏ ăn, trong nháy mắt đã ăn bảy tám phần, lúc này nhìn thấy tóc đuôi ngựa lập tức bị chọc giận, lập tức bỏ lại thức ăn dư xông về phía cô ấy.
“Sức hấp dẫn của tôi lớn như vậy mà!” Quá mức thuận lợi, tóc đuôi ngựa kinh ngạc vui mừng, bỏ chạy.
Thấy vậy, Bạch Khương lấy ra tốc độ nhanh nhất chạy tới, lấy đi cái rương bị cột trên ghế. Đó là một cái hộp màu đen dài hơn ba mươi cm rộng hơn mười cm, dày chừng năm cm, dây thừng buộc nó vào ghế vô cùng kiên cố, thắt nút chết.
"Tích tắc- tích tắc" Bên tai là tiếng đếm ngược của quả bom.
Cũng may Bạch Khương có siêu thị, không cần hao phí thời gian tháo dây thừng, cô dùng dao thái dùng sức chặt đứt sợi dây thừng thô, nhấc rương bắt đầu chạy như điên. Sau khi cô chạy ra ba bốn mét, phía sau nổ một tiếng đinh tai nhức óc, sóng lửa nóng rực bao trùm lại, dưới tác động của vụ nổ, Bạch Khương ngã về phía trước, lăn hai mươi mấy vòng đụng phải một cái cây mới dừng lại.
Trước mắt là một mảnh choáng váng, thắt lưng đau nhức, Bạch Khương mò mẫm đứng lên, dựa ngồi trên thân cây, một hồi lâu sau mới thấy rõ hết thảy trước mắt.
Phía trước đã bị nổ tung ra một cái hố sâu, cháy đen một mảnh. Cô cúi đầu nhìn cái rương đang nắm chặt trên tay, bắt đầu cân nhắc mở khóa.
"Lấy được rồi chứ?" Bóng dáng chật vật của tóc đuôi ngựa đột nhiên xuất hiện, Bạch Khương ngẩng đầu, gọi cô ấy ngồi xuống.
"Lấy được rồi, không có biện pháp mở ra."
Tóc đuôi ngựa ngồi xuống, khoảnh khắc ngồi xuống nhe răng trợn mắt, điều chỉnh tư thế một chút mới ngồi xuống. Cô nhận ấy lấy cái rương xem một hồi cũng bó tay: "Là khóa mật mã ah, cô đã thử chưa?”
"Không thử, loại khóa này nếu mở sai mật mã ba lần sẽ bị khóa."
"Cô biết cái này sao?"
Bạch Khương lắc đầu: "Nhìn từ TV.”
"Vậy trước mắt không mở ra, chúng ta cất đi trước." Tóc đuôi ngựa hỏi Bạch Khương thân thể thế nào.
"Tôi còn tốt, cô thì sao?"
"Chết không được, túi trị liệu là đồ tốt. Nếu cô thật sự khó chịu thì cũng dùng một cái đi.”
"Tôi dùng rồi." Bạch Khương nói dối, nhưng cô cảm nhận được thân thể đang nhanh chóng tự chữa trị, đây đại khái cũng là một trong những chỗ tốt mà thân thể dị hóa mang đến.
Lần hợp tác này rất thuận lợi, hai người quyết định kết bạn đồng hành, Bạch Khương nói mình vác cái rương, tóc đuôi ngựa không có dị nghị.
Trên đường đi, tóc đuôi ngựa còn chủ động chia sẻ lai lịch bùn lầy trên người mình: "Tôi nhặt được một cái túi, trên túi in tiếng Anh tôi không hiểu, tôi to gan mà, đã dùng bùn bên trong bôi lên trên người.”
"Công viên khủng long này chắc chắn có hoạt động của con người. Cái túi cô nói, cái hộp này, cái ghế đó, tất cả đều là bằng chứng.” Bạch Khương gật đầu.
"Ừm, chỉ là không biết phiến rừng rậm này là tự nhiên hình thành, sau này mới có nhân loại tới khai phá, hay nó căn bản là do con người chế tạo, cô đã từng xem qua công viên kỷ Jiro chưa? Tôi nghĩ rằng nó giống như trong phim!”
Cứ như vậy, trời vừa chập tối và lại một ngày nữa kết thúc.
Ngày hôm nay, do vận động quá mạnh nên hai chân Bạch Khương mệt đến như đổ chì, nhấc cũng không nhấc lên được. Tóc đuôi ngựa ngồi trên mặt đất: "Công viên khủng long ngày thứ hai đã kết thúc, không biết ngày mai có thể tìm thấy cửa ra không, tôi sợ tôi không thể được ba ngày."
Ngồi bên cạnh tóc đuôi ngựa, Bạch Khương nhìn cây cối cách đó không xa một cách xuất thần. Cửa ra ẩn ở đâu trong khu rừng rộng lớn này chứ? Hai người bắt đầu nghỉ ngơi, nhưng Bạch Khương căn bản không ngủ được, cô cảm nhận được bốn phía đều có khí tức nguy hiểm của khủng long, trong người cô có cảm giác kinh khủng khi bị bầy sói vây quanh, tinh thần hoàn toàn không cách nào buông lỏng. Đến gần bình minh, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ. Sóng lửa nổ tung phóng lên trời, màn đêm đen kịt được chiếu rọi sáng như ban ngày, sóng nhiệt đánh về phía các cô tới, Bạch Khương lập tức đứng lên trốn sau cây, tóc đuôi ngựa cũng như vậy.
Ầm ầm!
Tiếng nổ liên miên không dứt, nghiễm nhiên có xu hướng càng ngày càng mãnh liệt.
“Chúng ta lui về phía sau!” Bạch Khương vừa dứt lời, tóc đuôi ngựa lập tức đáp ứng: "Đi!”
Rừng bên cạnh truyền đến động tĩnh, trong đó một con khủng long ngẩng đầu gầm lên, tiếng kêu đe dọa đồng loại khác ngửi thấy mùi mà đến.
Tóc đuôi ngựa nuốt nước bọt, đôi mắt nhanh chóng tìm kiếm: "Tìm thấy rồi! Nó ở ngay đó! Lúc ăn chúng đã ném cái ghế ra!”
Bạch Khương nhìn qua, quả nhiên ở cách cái xác không xa thấy một cái ghế vỡ vụn. Đúng vậy, cho dù bị hư hỏng, vẫn có thể nhìn ra đó là hình dạng của một cái ghế, đồng hồ đếm ngược trên lưng ghế vẫn đang nhảy.
00:03:34
“Chỉ có ba phút, làm việc theo kế hoạch!” Tóc đuôi ngựa cắn răng lao ra ngoài, vừa chạy vừa xé bỏ lớp bùn đọng lại trên người, lớn tiếng khiêu khích hai con khủng long kia.
"Này! Anh bạn to xác tôi ở đây! Tôi đang ở đây!" Cô ấy nhảy qua nhảy lại, thành công thu hút sự chú ý của đối phương.
Tốc độ ăn của chúng rất nhanh, con mồi bị chúng nó xé nhỏ ăn, trong nháy mắt đã ăn bảy tám phần, lúc này nhìn thấy tóc đuôi ngựa lập tức bị chọc giận, lập tức bỏ lại thức ăn dư xông về phía cô ấy.
“Sức hấp dẫn của tôi lớn như vậy mà!” Quá mức thuận lợi, tóc đuôi ngựa kinh ngạc vui mừng, bỏ chạy.
Thấy vậy, Bạch Khương lấy ra tốc độ nhanh nhất chạy tới, lấy đi cái rương bị cột trên ghế. Đó là một cái hộp màu đen dài hơn ba mươi cm rộng hơn mười cm, dày chừng năm cm, dây thừng buộc nó vào ghế vô cùng kiên cố, thắt nút chết.
"Tích tắc- tích tắc" Bên tai là tiếng đếm ngược của quả bom.
Cũng may Bạch Khương có siêu thị, không cần hao phí thời gian tháo dây thừng, cô dùng dao thái dùng sức chặt đứt sợi dây thừng thô, nhấc rương bắt đầu chạy như điên. Sau khi cô chạy ra ba bốn mét, phía sau nổ một tiếng đinh tai nhức óc, sóng lửa nóng rực bao trùm lại, dưới tác động của vụ nổ, Bạch Khương ngã về phía trước, lăn hai mươi mấy vòng đụng phải một cái cây mới dừng lại.
Trước mắt là một mảnh choáng váng, thắt lưng đau nhức, Bạch Khương mò mẫm đứng lên, dựa ngồi trên thân cây, một hồi lâu sau mới thấy rõ hết thảy trước mắt.
Phía trước đã bị nổ tung ra một cái hố sâu, cháy đen một mảnh. Cô cúi đầu nhìn cái rương đang nắm chặt trên tay, bắt đầu cân nhắc mở khóa.
"Lấy được rồi chứ?" Bóng dáng chật vật của tóc đuôi ngựa đột nhiên xuất hiện, Bạch Khương ngẩng đầu, gọi cô ấy ngồi xuống.
"Lấy được rồi, không có biện pháp mở ra."
Tóc đuôi ngựa ngồi xuống, khoảnh khắc ngồi xuống nhe răng trợn mắt, điều chỉnh tư thế một chút mới ngồi xuống. Cô nhận ấy lấy cái rương xem một hồi cũng bó tay: "Là khóa mật mã ah, cô đã thử chưa?”
"Không thử, loại khóa này nếu mở sai mật mã ba lần sẽ bị khóa."
"Cô biết cái này sao?"
Bạch Khương lắc đầu: "Nhìn từ TV.”
"Vậy trước mắt không mở ra, chúng ta cất đi trước." Tóc đuôi ngựa hỏi Bạch Khương thân thể thế nào.
"Tôi còn tốt, cô thì sao?"
"Chết không được, túi trị liệu là đồ tốt. Nếu cô thật sự khó chịu thì cũng dùng một cái đi.”
"Tôi dùng rồi." Bạch Khương nói dối, nhưng cô cảm nhận được thân thể đang nhanh chóng tự chữa trị, đây đại khái cũng là một trong những chỗ tốt mà thân thể dị hóa mang đến.
Lần hợp tác này rất thuận lợi, hai người quyết định kết bạn đồng hành, Bạch Khương nói mình vác cái rương, tóc đuôi ngựa không có dị nghị.
Trên đường đi, tóc đuôi ngựa còn chủ động chia sẻ lai lịch bùn lầy trên người mình: "Tôi nhặt được một cái túi, trên túi in tiếng Anh tôi không hiểu, tôi to gan mà, đã dùng bùn bên trong bôi lên trên người.”
"Công viên khủng long này chắc chắn có hoạt động của con người. Cái túi cô nói, cái hộp này, cái ghế đó, tất cả đều là bằng chứng.” Bạch Khương gật đầu.
"Ừm, chỉ là không biết phiến rừng rậm này là tự nhiên hình thành, sau này mới có nhân loại tới khai phá, hay nó căn bản là do con người chế tạo, cô đã từng xem qua công viên kỷ Jiro chưa? Tôi nghĩ rằng nó giống như trong phim!”
Cứ như vậy, trời vừa chập tối và lại một ngày nữa kết thúc.
Ngày hôm nay, do vận động quá mạnh nên hai chân Bạch Khương mệt đến như đổ chì, nhấc cũng không nhấc lên được. Tóc đuôi ngựa ngồi trên mặt đất: "Công viên khủng long ngày thứ hai đã kết thúc, không biết ngày mai có thể tìm thấy cửa ra không, tôi sợ tôi không thể được ba ngày."
Ngồi bên cạnh tóc đuôi ngựa, Bạch Khương nhìn cây cối cách đó không xa một cách xuất thần. Cửa ra ẩn ở đâu trong khu rừng rộng lớn này chứ? Hai người bắt đầu nghỉ ngơi, nhưng Bạch Khương căn bản không ngủ được, cô cảm nhận được bốn phía đều có khí tức nguy hiểm của khủng long, trong người cô có cảm giác kinh khủng khi bị bầy sói vây quanh, tinh thần hoàn toàn không cách nào buông lỏng. Đến gần bình minh, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ. Sóng lửa nổ tung phóng lên trời, màn đêm đen kịt được chiếu rọi sáng như ban ngày, sóng nhiệt đánh về phía các cô tới, Bạch Khương lập tức đứng lên trốn sau cây, tóc đuôi ngựa cũng như vậy.
Ầm ầm!
Tiếng nổ liên miên không dứt, nghiễm nhiên có xu hướng càng ngày càng mãnh liệt.
“Chúng ta lui về phía sau!” Bạch Khương vừa dứt lời, tóc đuôi ngựa lập tức đáp ứng: "Đi!”
Danh sách chương