"nhà thìm năm nay chỉ trồng mấy cái này thôi, có làm được không"

"Được chứ ạ, cái này làm hơi tốn đường, nhưng bán sẽ thu lại được"

Sau đó cô để mọi người gọt vỏ và rửa sạch nguyên liệu, hướng dẫn cắt, ướp, cách sên như thế nào, độ lửa ra sao để không bị cháy, nhà thím Ngô chỉ còn có 1 cân đường cát, vậy nên chỉ làm ra được 3 cân mứt, cô báo lại giá cả và cách gói đồ cho nhà thìm Ngô để tránh bán giá thấp hoặc cao hơn sẽ ảnh hưởng tới nhau.

"Mứt này nhìn ngon quá, màu sắc cũng đẹp"

Mọi người đều ăn thử một miếng nhỏ, vì thím Ngô tiếc của, ăn một miếng là mất đi một ít tiền, nên bà chị phân cho mỗi người một chút xíu, nhưng ai cũng cảm thấy cái này ngon hơn nhiều so với trên cung tiêu, chắc chắn sẽ bán được.

"Mứt này cháu chia mỗi gói 2 lạng bán giá 1 đồng môt gói, còn bí dẻo là 5 hào một miếng"

Cả nhà thím Ngô đều ngây người, đang nhai miếng mứt trong miệng mà không dám nuốt xuống, cả nhà ăn cộng lại chắc cũng phải nửa lạng mứt rồi, gần ba hào đấy.

" Ba cân mứt này có 5 miếng mứt bí dẻo và 11 gói mứt khô, nếu bán được hết sẽ là 13 đồng năm hào"

Cả nhà tính ra mà sợ ngây người, họ đi làm cả tháng mới được bằng đấy. Cả nhà quay sang nhìn Trương Tiểu Ngư không nói lên lời, trong lòng thầm quyết tâm, sau này phải giúp đỡ cô ấy nhiều hơn

" Tiểu Ngư cháu đã giúp cả nhà thím nhiều quá, sau nay có chuyện gì cháu cứ đến tìm thím, nhà thím sẽ giúp đỡ cháu"

"Cái này bán còn phụ thuộc vào mọi người nữa, bán nhiều hay ít là do may mắn và kỹ năng bán hàng nữa"

"Vậy cả nhà mình chuẩn bị đi, cháu về trước đây ạ"

"Cháu ở lại chơi đã"



"Thôi cháu về đây ạ, hai đứa bé đang ở nhà chờ, với lại ngày mai cháu sẽ về nhà mẹ đẻ một chuyến ạ"

"Vây cháu về đi"

Sau khi ra về khỏi nhà thím Ngô, cô mau chóng về nhà để sắp xếp đồ ngày mai đi sớm tới nhà mẹ cô nữa, Bữa tối ăn uống đơn giản, cô để hai đứa bé ăn cơm thịt kho tàu, cô chỉ ăn cháo thôi. Ăn xong ba mẹ con lại kéo nhau lên giường đi ngủ

"Tiểu Nhất, Tiểu Tiểu ngày mai mẹ về nhà bà ngoại, hai đứa có muốn đi cùng không"

"Có ạ"

"Vậy hai con mau ngủ sớm đi để mai dậy sớm nhé"

"Vâng, chúc mẹ ngủ ngon"

Cả ba mẹ con ôm nhau ngủ trên giường ấm, hạnh phúc mỹ màn đi ngủ, chuyện lúc chiều chẳng gây một chút sầu não nào cho họ cả, vì cũng đã quen với việc ở một mình rồi, bây giờ nếu đã ly hôn thì cảm thấy tảng đá lớn trong lòng được thả xuống, vì vậy ngủ càng ngon hơn.

Cô nghĩ nghĩ một chút việc cần làm ngày mai, đồ cần chuẩn bị cho nhà mẹ đẻ, đang nghĩ cô giật mình phát hiện, trời ơi, sao cô lại quên được chứ, cô ngồi bật dậy khiến hai đứa bé đang ngủ cũng bừng tỉnh

"Sao thế mẹ"

"Tiểu Nhất con có biết đường tới nhà bà ngoại không, từ khi tỉnh lại lần trước mẹ cũng quên luôn đường về nhà bà ngoại con rồi" Cô khóc không ra nước mắt

" Con biết ạ, ngày mai mẹ cứ đi theo con"

"vậy là được rồi, thôi mau nằm xuồng ngủ đi"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện