Dịch: Thanh Hoan
Dương Huyền Liệt gật gật đầu, không dây dưa hay truy vấn quá nhiều. Hắn biết trước chuyến này sẽ không quá thuận lợi, cho nên trước khi đến đã chuẩn bị tất cả mọi phương án ứng phó. Mạnh bà bị tình nghi chỉ huy thủ hạ trộm cắp tài vật tư nhân của Nguyệt lão, dựa theo quy củ là phải chuyển giao cho Chân Vũ đại đế thẩm vấn. Nhưng vì bận tâm đến tật bao che khuyết điểm của Diêm Vương, nên Thiên Đình có ý là để Nhị Lang Thần không nên lấy cứng đối cứng.
Kết quả Dương Huyền Liệt bảo: “Bệ hạ, đúng đợt ta đang nghỉ phép, không biết có thể ở lại Địa Phủ mấy ngày không?”
Thịnh Gia Ngạn nhìn chăm chú hắn một lát, cái nhìn này thiếu chút nữa đã khiến Nhị Lang Thần lộ ra vẻ chột dạ, cũng may hắn thân là chiến thần, mấy cảnh tượng hoành tráng cũng đã có kinh nghiệm trải qua rồi, cho nên đối mặt với áp lực từ Diêm Vương, hắn vẫn vững vàng mặt không đổi sắc, mặc cho Thịnh Gia Ngạn dò xét.
Thịnh Gia Ngạn cuối cùng vẫn đáp ứng thỉnh cầu của Nhị Lang Thần, Nhị Lang Thần thấy chuyện này thành công được một nửa rồi, trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra, liền cầm miếng bánh ngọt trên bàn lên nhấm nháp.
Miếng bánh quế mà tiểu Hamster lúc nãy đang cắn dở còn một nửa kia bị Nhị Lang Thần cầm lên, nhét thẳng vào miệng.
“Trước kia nghe đến tài nấu nướng của đầu bếp điểm tâm của Hoàng Tuyền tửu lâu dưới Âm Tào Địa Phủ đã lâu, hôm nay được thưởng thức, quả nhiên danh bất hư truyền.” Dương Huyền Liệt tấm tắc khen.
Hắc Vô Thường mặt không đổi sắc nhìn hắn, Bạch Vô Thường lại vất vả nín cười. Thịnh Gia Ngạn thì vẫn trấn định như cũ: “Thích thì ăn nhiều chút.”
………
Trong phủ của Mạnh Thê Thê, vừa tiễn xong Nhị Lang Thần đi, mọi người vốn không có lòng dạ nào đi quan tâm Nhị Lang Thần lúc này tới làm gì, bởi vì bọn họ đang vô cùng lo lắng phương pháp ăn hiện tại của “Mạnh Thê Thê” có thể tự ăn đến nỗi mình xảy ra vấn đề không.
“Mạnh Thê Thê” ngồi trên giường, hai chân khoanh lại, hai cánh tay ôm hạt dưa gặm đến gặm đi, hàm răng nhỏ kia hoạt động nhanh như chớp vậy. Ăn no rồi còn chưa đủ, còn muốn giấu hết đồ ăn trong quai hàm. Nhưng quai hàm đã không nhét thêm vào được nữa rồi, cả khuôn mặt phồng to đến biến dạng luôn.
Dạ Du Thần bưng tới một bát nước lọc: “Ngươi uống ít nước đi, đừng có ăn đến nghẹn chết tỷ tỷ ta.”
“Mạnh Thê Thê” liền lấy hay cánh tay vịn vào thành bát, cuối cùng dùng lưỡi để liếm nước.
Huyết Hà tướng quân nhìn không nổi nữa, một chưởng đánh ngất “Mạnh Thê Thê”, Mạnh Khương liền vội vàng chạy lên móc hết hạt dưa nhét trong miệng nó ra.
Hai đầu lông mày của Thành Hoàng đã nhăn lại thành chữ “Xuyên” (川): "Tiếp tục như vậy cũng không được, từ trưa đến giờ không biết đã ăn hết bao nhiêu cân hạt dưa rồi chứ! Sắp nghẹn chết rồi đi.”
Thiện Ác đồng tử tiếp lời: “Đúng vậy nha! Ta còn chưa nghe con chuột nào phải mài răng bao giờ!”
Nhật Du Thần nói tiếp: “Càng chưa nghe con chuột phải giấu thức ăn trong quai hàm bao giờ!”
Huyết Hà tướng quân nhìn mọi người một chút rồi nghi ngờ hỏi: “Thế sinh vật gì mà vừa phải mài răng, lại vừa phải giấu đồ ăn trong quai hàm?”
Cả đám người liếc nhau, không hẹn mà cùng hô lên: “Hamster?”
……….
Thịnh Gia Ngạn dẫn Nhị Lang Thần về phủ của mình, an bài chỗ ở, mặc dù cách khá xa so với tẩm điện của mình, nhưng chẳng biết tại sao Thịnh Gia Ngạn rõ ràng cảm giác được tiểu Hamster có chút sợ Nhị Lang Thần.
Bạch Vô Thường hôm nay vẫn bưng đến một mâm điểm tâm dành riêng cho tiểu Hamster ăn như thường lệ. Diêm Vương bệ hạ ra ngoài bận rộn chuyện công vụ rồi, nên giao phó trách nhiệm cho hắn phải chăm sóc thật tốt tiểu Hamster.
Hắn chọc chọc lỗ tai của tiểu Hamster, thành công nhận được một cái thoáng nhìn đầy phẫn nộ của nó.
“Tiểu Hamster, em có phải rất sợ chó mà Nhị Lang Thần dẫn đến không?” Bạch Vô Thường hỏi.
Hamster không để ý tới hắn, vùi đầu vào chiến đấu với bánh ngọt.
Bạch Vô Thường xem như nó đang ngầm thừa nhận, cảm giác mình như tìm được tri âm vậy: “Ta cũng sợ muốn chết muốn chết luôn nè. Em nói đi, Nhị Lang Thần tới chơi thì tới thôi, còn dắt theo cái gì Hạo Thiên Khuyển chứ? Em phải ẩn nấp cho kĩ vào nhé, đừng để bị Hạo Thiên Khuyển phát hiện ra lại cắn cho một cái…”
Tiểu Hamster có vẻ như rất xem thường Bạch Vô Thường, dứt khoát xoay mông về phía hắn.
Bạch Vô Thương nhìn cái mông béo núc ních đang uốn éo của nó, bỗng nhiên thấy hào hứng: “Để ta xem xem em là bé trai hay bé gái nào!”
Dứt lời, hắn liền định nhấc cái đuôi của Hamster lên.
Tiểu Hamster giống như nghe hiểu những lời này vậy, xoay người bay lên tung chân đạp cho bàn tay lang sói của Bạch Vô Thường một cước, sau đó còn chưa hết giận lại bổ nhào qua cắn hắn một cái. Bạch Vô Thường cảm thấy đầu ngón tay truyền đến cảm giác hơi nhói nhói. Hắn vội vàng hất Hamster ra: “Không cho nhìn thì không cho nhìn, làm gì mà hung dữ vậy?”
Tiểu Hamster tức giận ngồi trên bàn, ánh mắt kia giống như lưỡi dao bắn phá trên mặt Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường hơi ngạc nhiên, thế quái nào lại thấy ánh mắt này có chút quen quen nhỉ? Sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng Hắc Vô Thường gọi hắn, Bạch Vô Thường liền không để ý đến tiểu Hamster nữa, đi thẳng ra ngoài.
“Cậu nói chiến thần đang yên đang lành đến Địa Phủ này làm gì nhỉ?” Bạch Vô Thường hỏi Hắc Vô Thường.
Hắc Vô Thường lạnh lùng đáp: “Không biết, có lẽ hắn ta có chuyện phải làm.”
Giọng nói hai người dần dần theo tiếng bước chân đi xa, tiểu Hamster ngồi yên trên bàn, suy nghĩ về đời người, à quên, về đời chuột.
Mạnh Thê Thê ở trong thân thể tiểu Hamster quả thực không thể tin được, thì ra Bạch Vô Thường - một kẻ bình thường xem ra rất nhã nhặn đứng đắn là thế, hôm nay lại muốn nhìn trộm mông nàng! Mặc dù đây không phải là mông nàng, là mông một con hamster, nhưng nàng hiện tại đang dùng cái thân thể này nha, sao có thể tùy tiện để người ta nhìn thấy chứ?
Sự trong trắng của tiểu Hamster sẽ do nàng đến bảo vệ nha!
Mạnh Thê Thê giận không chỗ phát tiết, chỉ nghĩ xem làm thế nào nhanh chóng để cho Thịnh Gia Ngạn biết được mình bị đổi hồn. Nhớ tới hôm qua ám chỉ hắn là mình thích ăn bánh quế, kết quả hắn lại đi khen màu lông của mình. Mạnh Thê Thê càng nghĩ càng điên tiết.
Nàng thở dài, đang muốn quay đầu tiêu diệt hết bánh ngọt trên bàn, đột nhiên trông thấy cách đó không xa trên mặt bàn có bày biện văn phòng tứ bảo.
Mạnh Thê Thê vui sướng khôn nguôi.
Nếu như có thể dùng bút lông viết ra để báo với Thịnh Gia Ngạn mình là ai thì chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Mạnh Thê Thê liền lập tức chạy về phía giá đựng bút.
Mạnh Thê Thê vươn người ôm chặt ngòi bút, thân thể mập mạp đu lấy thân bút, làm cho giá đựng bút rung lên bần bật. Dù vậy, cuối cùng bút vẫn vững vàng cắm trên giá đựng bút. Mạnh Thê Thê không có cách nào, đành phải lấy mũi chân dùng sức đạp mặt bàn một cái.
Đúng lúc này, giá bút kịch liệt lay động mấy lần, liền đổ ập xuống, Mạnh Thê Thê tránh không kịp, bị bút lông cắm trong giá bút rớt xuống đập cho cái nổ đom đóm mắt.
Nàng không nghĩ ngợi nhiều liền bận rộn đứng lên muốn lấy hai cái móng vuốt cầm bút lên. Chẳng hiểu cái bút lông này của Thịnh Gia Ngạn là làm từ chất liệu gì, đen nhánh lại sáng bóng, ngòi bút làm từ lông tuyết lang rõ ràng sắc bén. Mạnh Thê Thê dùng hết sức bú sữa mới khó khăn lắm ôm được nó lên, nàng bắt đầu thử dựng thẳng bút lên để bước, nhờ lực của hai chi sau, bước từng bước lảo đảo, đi được hai bước thì ngã một lần, tiến dần về phía giấy Tuyên Thành.
Lúc còn cách giấy Tuyên Thành khoảng chừng hai ba mét, Mạnh Thê Thê không biết mình đã ngã bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, dựa theo bản năng mà lết đến chỗ mấy tờ giấy, chậm rãi lết, lại chậm rãi lết.
Mắt thấy cách mạng sắp thành công, đột nhiên đột đôi giày đen khảm viền bạc thêu hình mây chậm rãi bước vào trong phòng.
Thịnh Gia Ngạn vừa mới bước vào liền dừng bước lại, hắn nhìn thấy tiểu Hamster mà hắn nhặt được đang học người đi đường, lấy bút của hắn làm quải trượng, một bước một ngã đi về phía trước.
Sắc mặt Diêm Vương bệ hạ lập tức trở nên khó coi.
Mạnh Thê Thê thấy Thịnh Gia Ngạn trở về thì vui mừng quá đỗi, nhanh chóng nhào về phía giấy Tuyên Thành, muốn viết xuống ngay trước mặt hắn. Nào ngờ còn chưa đụng đến tờ giấy nào, nàng đã bị người ta túm lên.
Thịnh Gia Ngạn túm nàng lên đối mặt với mình, nàng cũng trừng lớn cặp mắt to bằng hạt đậu nhìn Thịnh Gia Ngạn. Cảm giác được Diêm Vương không vui, Mạnh Thê Thê có hơi căng thẳng. Sẽ không bị hắn xem như một sủng vật quấy rối mà ném ra ngoài cửa đi…
Thôi, không vào hang cọp sao bắt được cọp con?
Mạnh Thê Thê cắn răng tránh thoát sự kiềm chế, cấp tốc lăn một vòng trên bàn, cuối cùng lộ ra cái bụng béo trắng, vừa bóng vừa phình lên. Nàng gian nan ngẩng đầu, dùng ánh mắt mời Thịnh Gia Ngạn đến vuốt ve mình.
Dương Huyền Liệt gật gật đầu, không dây dưa hay truy vấn quá nhiều. Hắn biết trước chuyến này sẽ không quá thuận lợi, cho nên trước khi đến đã chuẩn bị tất cả mọi phương án ứng phó. Mạnh bà bị tình nghi chỉ huy thủ hạ trộm cắp tài vật tư nhân của Nguyệt lão, dựa theo quy củ là phải chuyển giao cho Chân Vũ đại đế thẩm vấn. Nhưng vì bận tâm đến tật bao che khuyết điểm của Diêm Vương, nên Thiên Đình có ý là để Nhị Lang Thần không nên lấy cứng đối cứng.
Kết quả Dương Huyền Liệt bảo: “Bệ hạ, đúng đợt ta đang nghỉ phép, không biết có thể ở lại Địa Phủ mấy ngày không?”
Thịnh Gia Ngạn nhìn chăm chú hắn một lát, cái nhìn này thiếu chút nữa đã khiến Nhị Lang Thần lộ ra vẻ chột dạ, cũng may hắn thân là chiến thần, mấy cảnh tượng hoành tráng cũng đã có kinh nghiệm trải qua rồi, cho nên đối mặt với áp lực từ Diêm Vương, hắn vẫn vững vàng mặt không đổi sắc, mặc cho Thịnh Gia Ngạn dò xét.
Thịnh Gia Ngạn cuối cùng vẫn đáp ứng thỉnh cầu của Nhị Lang Thần, Nhị Lang Thần thấy chuyện này thành công được một nửa rồi, trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra, liền cầm miếng bánh ngọt trên bàn lên nhấm nháp.
Miếng bánh quế mà tiểu Hamster lúc nãy đang cắn dở còn một nửa kia bị Nhị Lang Thần cầm lên, nhét thẳng vào miệng.
“Trước kia nghe đến tài nấu nướng của đầu bếp điểm tâm của Hoàng Tuyền tửu lâu dưới Âm Tào Địa Phủ đã lâu, hôm nay được thưởng thức, quả nhiên danh bất hư truyền.” Dương Huyền Liệt tấm tắc khen.
Hắc Vô Thường mặt không đổi sắc nhìn hắn, Bạch Vô Thường lại vất vả nín cười. Thịnh Gia Ngạn thì vẫn trấn định như cũ: “Thích thì ăn nhiều chút.”
………
Trong phủ của Mạnh Thê Thê, vừa tiễn xong Nhị Lang Thần đi, mọi người vốn không có lòng dạ nào đi quan tâm Nhị Lang Thần lúc này tới làm gì, bởi vì bọn họ đang vô cùng lo lắng phương pháp ăn hiện tại của “Mạnh Thê Thê” có thể tự ăn đến nỗi mình xảy ra vấn đề không.
“Mạnh Thê Thê” ngồi trên giường, hai chân khoanh lại, hai cánh tay ôm hạt dưa gặm đến gặm đi, hàm răng nhỏ kia hoạt động nhanh như chớp vậy. Ăn no rồi còn chưa đủ, còn muốn giấu hết đồ ăn trong quai hàm. Nhưng quai hàm đã không nhét thêm vào được nữa rồi, cả khuôn mặt phồng to đến biến dạng luôn.
Dạ Du Thần bưng tới một bát nước lọc: “Ngươi uống ít nước đi, đừng có ăn đến nghẹn chết tỷ tỷ ta.”
“Mạnh Thê Thê” liền lấy hay cánh tay vịn vào thành bát, cuối cùng dùng lưỡi để liếm nước.
Huyết Hà tướng quân nhìn không nổi nữa, một chưởng đánh ngất “Mạnh Thê Thê”, Mạnh Khương liền vội vàng chạy lên móc hết hạt dưa nhét trong miệng nó ra.
Hai đầu lông mày của Thành Hoàng đã nhăn lại thành chữ “Xuyên” (川): "Tiếp tục như vậy cũng không được, từ trưa đến giờ không biết đã ăn hết bao nhiêu cân hạt dưa rồi chứ! Sắp nghẹn chết rồi đi.”
Thiện Ác đồng tử tiếp lời: “Đúng vậy nha! Ta còn chưa nghe con chuột nào phải mài răng bao giờ!”
Nhật Du Thần nói tiếp: “Càng chưa nghe con chuột phải giấu thức ăn trong quai hàm bao giờ!”
Huyết Hà tướng quân nhìn mọi người một chút rồi nghi ngờ hỏi: “Thế sinh vật gì mà vừa phải mài răng, lại vừa phải giấu đồ ăn trong quai hàm?”
Cả đám người liếc nhau, không hẹn mà cùng hô lên: “Hamster?”
……….
Thịnh Gia Ngạn dẫn Nhị Lang Thần về phủ của mình, an bài chỗ ở, mặc dù cách khá xa so với tẩm điện của mình, nhưng chẳng biết tại sao Thịnh Gia Ngạn rõ ràng cảm giác được tiểu Hamster có chút sợ Nhị Lang Thần.
Bạch Vô Thường hôm nay vẫn bưng đến một mâm điểm tâm dành riêng cho tiểu Hamster ăn như thường lệ. Diêm Vương bệ hạ ra ngoài bận rộn chuyện công vụ rồi, nên giao phó trách nhiệm cho hắn phải chăm sóc thật tốt tiểu Hamster.
Hắn chọc chọc lỗ tai của tiểu Hamster, thành công nhận được một cái thoáng nhìn đầy phẫn nộ của nó.
“Tiểu Hamster, em có phải rất sợ chó mà Nhị Lang Thần dẫn đến không?” Bạch Vô Thường hỏi.
Hamster không để ý tới hắn, vùi đầu vào chiến đấu với bánh ngọt.
Bạch Vô Thường xem như nó đang ngầm thừa nhận, cảm giác mình như tìm được tri âm vậy: “Ta cũng sợ muốn chết muốn chết luôn nè. Em nói đi, Nhị Lang Thần tới chơi thì tới thôi, còn dắt theo cái gì Hạo Thiên Khuyển chứ? Em phải ẩn nấp cho kĩ vào nhé, đừng để bị Hạo Thiên Khuyển phát hiện ra lại cắn cho một cái…”
Tiểu Hamster có vẻ như rất xem thường Bạch Vô Thường, dứt khoát xoay mông về phía hắn.
Bạch Vô Thương nhìn cái mông béo núc ních đang uốn éo của nó, bỗng nhiên thấy hào hứng: “Để ta xem xem em là bé trai hay bé gái nào!”
Dứt lời, hắn liền định nhấc cái đuôi của Hamster lên.
Tiểu Hamster giống như nghe hiểu những lời này vậy, xoay người bay lên tung chân đạp cho bàn tay lang sói của Bạch Vô Thường một cước, sau đó còn chưa hết giận lại bổ nhào qua cắn hắn một cái. Bạch Vô Thường cảm thấy đầu ngón tay truyền đến cảm giác hơi nhói nhói. Hắn vội vàng hất Hamster ra: “Không cho nhìn thì không cho nhìn, làm gì mà hung dữ vậy?”
Tiểu Hamster tức giận ngồi trên bàn, ánh mắt kia giống như lưỡi dao bắn phá trên mặt Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường hơi ngạc nhiên, thế quái nào lại thấy ánh mắt này có chút quen quen nhỉ? Sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng Hắc Vô Thường gọi hắn, Bạch Vô Thường liền không để ý đến tiểu Hamster nữa, đi thẳng ra ngoài.
“Cậu nói chiến thần đang yên đang lành đến Địa Phủ này làm gì nhỉ?” Bạch Vô Thường hỏi Hắc Vô Thường.
Hắc Vô Thường lạnh lùng đáp: “Không biết, có lẽ hắn ta có chuyện phải làm.”
Giọng nói hai người dần dần theo tiếng bước chân đi xa, tiểu Hamster ngồi yên trên bàn, suy nghĩ về đời người, à quên, về đời chuột.
Mạnh Thê Thê ở trong thân thể tiểu Hamster quả thực không thể tin được, thì ra Bạch Vô Thường - một kẻ bình thường xem ra rất nhã nhặn đứng đắn là thế, hôm nay lại muốn nhìn trộm mông nàng! Mặc dù đây không phải là mông nàng, là mông một con hamster, nhưng nàng hiện tại đang dùng cái thân thể này nha, sao có thể tùy tiện để người ta nhìn thấy chứ?
Sự trong trắng của tiểu Hamster sẽ do nàng đến bảo vệ nha!
Mạnh Thê Thê giận không chỗ phát tiết, chỉ nghĩ xem làm thế nào nhanh chóng để cho Thịnh Gia Ngạn biết được mình bị đổi hồn. Nhớ tới hôm qua ám chỉ hắn là mình thích ăn bánh quế, kết quả hắn lại đi khen màu lông của mình. Mạnh Thê Thê càng nghĩ càng điên tiết.
Nàng thở dài, đang muốn quay đầu tiêu diệt hết bánh ngọt trên bàn, đột nhiên trông thấy cách đó không xa trên mặt bàn có bày biện văn phòng tứ bảo.
Mạnh Thê Thê vui sướng khôn nguôi.
Nếu như có thể dùng bút lông viết ra để báo với Thịnh Gia Ngạn mình là ai thì chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Mạnh Thê Thê liền lập tức chạy về phía giá đựng bút.
Mạnh Thê Thê vươn người ôm chặt ngòi bút, thân thể mập mạp đu lấy thân bút, làm cho giá đựng bút rung lên bần bật. Dù vậy, cuối cùng bút vẫn vững vàng cắm trên giá đựng bút. Mạnh Thê Thê không có cách nào, đành phải lấy mũi chân dùng sức đạp mặt bàn một cái.
Đúng lúc này, giá bút kịch liệt lay động mấy lần, liền đổ ập xuống, Mạnh Thê Thê tránh không kịp, bị bút lông cắm trong giá bút rớt xuống đập cho cái nổ đom đóm mắt.
Nàng không nghĩ ngợi nhiều liền bận rộn đứng lên muốn lấy hai cái móng vuốt cầm bút lên. Chẳng hiểu cái bút lông này của Thịnh Gia Ngạn là làm từ chất liệu gì, đen nhánh lại sáng bóng, ngòi bút làm từ lông tuyết lang rõ ràng sắc bén. Mạnh Thê Thê dùng hết sức bú sữa mới khó khăn lắm ôm được nó lên, nàng bắt đầu thử dựng thẳng bút lên để bước, nhờ lực của hai chi sau, bước từng bước lảo đảo, đi được hai bước thì ngã một lần, tiến dần về phía giấy Tuyên Thành.
Lúc còn cách giấy Tuyên Thành khoảng chừng hai ba mét, Mạnh Thê Thê không biết mình đã ngã bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, dựa theo bản năng mà lết đến chỗ mấy tờ giấy, chậm rãi lết, lại chậm rãi lết.
Mắt thấy cách mạng sắp thành công, đột nhiên đột đôi giày đen khảm viền bạc thêu hình mây chậm rãi bước vào trong phòng.
Thịnh Gia Ngạn vừa mới bước vào liền dừng bước lại, hắn nhìn thấy tiểu Hamster mà hắn nhặt được đang học người đi đường, lấy bút của hắn làm quải trượng, một bước một ngã đi về phía trước.
Sắc mặt Diêm Vương bệ hạ lập tức trở nên khó coi.
Mạnh Thê Thê thấy Thịnh Gia Ngạn trở về thì vui mừng quá đỗi, nhanh chóng nhào về phía giấy Tuyên Thành, muốn viết xuống ngay trước mặt hắn. Nào ngờ còn chưa đụng đến tờ giấy nào, nàng đã bị người ta túm lên.
Thịnh Gia Ngạn túm nàng lên đối mặt với mình, nàng cũng trừng lớn cặp mắt to bằng hạt đậu nhìn Thịnh Gia Ngạn. Cảm giác được Diêm Vương không vui, Mạnh Thê Thê có hơi căng thẳng. Sẽ không bị hắn xem như một sủng vật quấy rối mà ném ra ngoài cửa đi…
Thôi, không vào hang cọp sao bắt được cọp con?
Mạnh Thê Thê cắn răng tránh thoát sự kiềm chế, cấp tốc lăn một vòng trên bàn, cuối cùng lộ ra cái bụng béo trắng, vừa bóng vừa phình lên. Nàng gian nan ngẩng đầu, dùng ánh mắt mời Thịnh Gia Ngạn đến vuốt ve mình.
Danh sách chương