Dịch: Thanh Hoan
“Bọc đồ của ta đâu?” Câu đầu tiên mà Mạnh Thê Thê mở miệng hỏi ra làm cho sắc mặt vốn không được đẹp lắm của Thịnh Gia Ngạn lại lạnh lẽo thêm mấy phần.
“Giúp muội treo trên tường thành rồi.” Hắn đáp.
Mạnh Thê Thê thoáng an tâm, nàng ngửa đầu nhìn cằm dưới đẹp mắt của Thịnh Gia Ngạn: “Huynh đừng tức giận, ta không vi phạm quy củ của Viên, ta muốn có thù lao.”
Thịnh Gia Ngạn cười lạnh một tiếng, Mạnh Thê Thê biết hắn vẫn đang trách mình tùy tiện làm việc, nhưng nàng yếu quá rồi, đầu cũng nặng nề cực kì, trước mắt cũng chỉ có thể ngậm miệng không nói, nhắm mắt lại ngoan ngoãn nghỉ ngơi.
Cả hai nhất thời đều không lên tiếng, Thịnh Gia Ngạn cầm bàn tay bị trúng ngâm châm kia của Mạnh Thê Thê lên nhìn kĩ, lông mày lại càng nhíu chặt hơn.
Mạnh Thê Thê biết độc châm của Lương gia bảo không dễ giải, nàng yếu ớt nói: “Nếu như muội chết…”
“Muội sẽ không chết!” Hắn rất quả quyết ngắt lời nàng.
Thịnh Gia Ngạn cúi đầu xuống, ánh mắt còn lấp lánh hơn những vì sao bên ngoài trời đêm kia: “Ngủ đi!”
Thịnh Gia Ngạn nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc nàng, Mạnh Thê Thê bị hắn vỗ về một lát liền buồn ngủ, cuối cùng thật sự thiếp đi.
Trước lúc chìm vào giấc ngủ, hình như nàng nghe thấy Thịnh Gia Ngạn nói một câu rằng: “Tư Mệnh, Nguyệt lão, chờ ta trở về sẽ tìm các ngươi tính sổ!”
Lúc Mạnh Thê Thê tỉnh lại thì trời đã sáng.
Nàng bị dao động rất nhỏ làm bừng tỉnh, mắt mông lung mở ra, phát hiện mình vẫn bị Thịnh Gia Ngạn ôm vào trong lòng, hắn đang bước một bước mười bậc thang leo lên núi. Không biết hắn đã ôm Mạnh Thê Thê đi bao lâu rồi, lại trông như là không mệt mỏi.
Mạnh Thê Thê đảo mắt nhìn bốn chung quanh, giữa rừng giữa núi, từng gốc tùng bách mọc um tùm cao vút, gió thổi qua tán lá nghe như vạn sóng vỗ vào bờ rì rào, những tán lá kim nhọn hoắt xếp tầng tầng lên nhau. Nhìn lên đỉnh núi, mây mù bao phủ dầy đặc, lại như tuyết rơi trước mắt.
Hướng Đỉnh Thần cùng Mạc Xuân Phong theo phía sau, bốn người không nói gì, chỉ đồng thời nhìn lên trông về phía xa, cả bức họa giang sơn đều thu vào đáy mắt.
Mạnh Thê Thê hiện giờ lại không hợp với cảnh vật hùng vĩ này chút nào, nàng đang suy yếu vòng hai tay lấy cổ Thịnh Gia Ngạn.
“Vì sao chúng ta lại tới đây?” Nàng hỏi, giọng nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu.
“Phương trượng của Lãnh Sơn Tự là đệ tử đắc ý của Lương gia, về sau xuống tóc vào chùa, lão biết cách giải độc của muội.”
Thịnh Gia Ngạn ôm Mạnh Thê Thê dừng ở đỉnh núi, phóng mắt nhìn về phía xa, một mảnh mây mù dày đặc chồng chất từng lớp từng lớp lên đỉnh núi cao.
“Vì sao huynh lại nhặt thiếp thất của người khác về?” Mạnh Thê Thê nhịn không được, kết quả vẫn cứ hỏi ra miệng.
Vấn đề này nếu như không hỏi, nàng sẽ phải nghẹn cả một đời, thực sự khó chịu.
Cặp mắt hẹp dài của Thịnh Gia Ngạn cụp xuống, nhìn cho Mạnh Thê Thê khó chịu một trận.
“Muội không thích nàng ta, ta sẽ không cho nàng ta ở trong phủ nữa.”
Mạnh Thê Thê quay đầu: “Ta hỏi một chút thôi, ta tưởng là sắp có một nữ chủ nhân rồi, nên mới muốn hỏi sớm cho rõ ràng đỡ phải không biết lại đắc tội.”
Mạc Xuân Phong ở một bên hừ lạnh, cười nói: “Bệnh nặng như vậy còn có thời gian nhặt chua ăn giấm.”
Ánh mắt như dao sắc của Thịnh Gia Ngạn đảo qua, Mạc Xuân Phong dứt khoát phẩy tay áo chạy đi đấu võ mồm với Hướng Đỉnh Thần.
Thịnh Gia Ngạn vươn một tay vuốt lại mấy sợi tóc mai của Mạnh Thê Thê, giọng nói theo gió núi bay vào trong tay Mạnh Thê Thê: “Đợi muội khỏe lại, ta sẽ giải thích việc này với muội.”
Mạnh Thê Thê nghe được lời này, mặc dù vẫn chưa biết đáp án, nhưng một chuyện băn khoăn trong lòng đã được giải quyết liền không lo lắng đến thân phận của nữ tử kia nữa. Độc tố lại phát tác lần nữa, nàng đau cực kì, lại mê man thiếp đi.
Về sau hình như có nghe loáng thoáng thấy Thịnh Gia Ngạn đang nói chuyện gì đó với ai.
“Ngươi cứ chữa khỏi cho nàng là được, còn kí ức hay không cũng không sao. Ta có thể lại dùng thêm mười năm, sủng ra một Mạnh Thê Thê nữa.”
..........
Một tháng sau.
Tháng Ba ở kinh đô vô cùng ấm áp, vui vẻ, tơ liễu bay đầy trời như hoa tuyết giữa trời đông, rơi xuống mặt đất lấm ta lấm tấm.
Trong hậu viện ung dung hoa quý, những tiếng cười vui liên tiếp truyền ra, càng lúc càng cao. Mạnh Thê Thê, Hướng Đỉnh Thần, Mạc Xuân Phong đang hừng hực khí thế, la lối om sòm xoa lá bài trong tay. Thị vệ thiếp thân của Thịnh Gia Ngạn là Tần Khôn vừa đi ngang qua chỗ rẽ, đã bị Mạnh Thê Thê túm lấy: “Tần Khôn, có đánh bài không, đang có ba chân rồi, thiếu một chân nữa thôi.”
Tần Khôn khẽ mấp máy môi, còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy ở ngã rẽ đối diện vị trông như trích tiên kia chậm rãi đi tới, màu đen y phục của hắn phối thêm phát quan sợi vàng, quả nhiên phong thần tuấn tú, người thường khó lòng sánh kịp.
Thịnh Gia Ngạn thấy mấy người Mạnh Thê Thê chơi như vậy ở hậu viện, ánh mắt lập tức lạnh xuống.
Ánh mắt mang theo vụn băng quét về phía đám người Mạnh Thê Thê.
“Xem ra tất cả đều rất nhàn nhỉ?” Trong giọng nói của Thịnh Gia Ngạn mang theo sát khí ngất trời, làm cho đám người phía trước kia cảm thấy lạnh sống lưng.
Tần Khôn cúi đầu lặng lẽ lui sang một bên, chuyện này cũng không thể trách hắn không cảnh báo trước rồi, Mạnh Thê Thê gọi to như vậy, muốn không nghe được cũng khó.
Tất cả đều biến sắc mặt, Mạc Xuân Phong vội vàng thu dọn bài lại, Mạnh Thê Thê vội vã vơ chỗ tiền bạc mình vừa ném ra nhét vào trong tay áo, Hướng Đỉnh Thần thì trực tiếp xốc bàn đá đặt lên vai, còn chưa kịp chạy được mấy bước thì đã bị Mạc Xuân Phong tung một chưởng đập vào sau gáy:
“Tên ngốc này! Bê bàn đi làm gì?”
Đám người tan tác như chim vỡ tổ, Mạnh Thê Thê cũng định lòng bàn chân bôi dầu chuồn êm đi, ai giờ ma âm của Thịnh Gia Ngạn còn nhanh hơn bước chân của nàng.
“A Mạnh, muội đứng lại!”
Mạnh Thê Thê cúi gằm mặt, ngoan ngoãn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thịnh Gia Ngạn lại gần, bao phủ Mạnh Thê Thê dưới bóng đen của hắn.
“Đầu còn đau phải không?” Hắn đứng rất gần, trong giọng nói trầm thấp còn mang theo sức hút đặc thù…
Dường như hắn hỏi còn chưa đủ, lại vươn ngón tay ấn lên thái dương của Mạnh Thê Thê.
Cảm giác lạnh buốt từ bên mắt truyền đến, Mạnh Thê Thê thoáng tránh một chút: “Không đau.”
Nàng mất trí nhớ, Mạnh Thê Thê nghe người khác nói mình trước kia là một nữ đại hiệp, diệt ác hướng thiện, ai nấy đều khen ngợi. Vì sao nàng sau khi mất trí rồi lại nửa cái chiêu thức cũng thi triển không ra, ngay cả miễn cưỡng tiếp được hai chiêu của người ta cũng là tay chân khua loạn cào cào.
Mạnh Thê Thê vẫn một mực ôm thái độ hoài nghi với chuyện mình trước kia là một nữ hiệp võ công cái thế đó, nàng hiện tại là ngay cả một con gà cũng không dám giết nha, chẳng lẽ trước kia nàng đúng là kẻ giết người như ngóe? Thịnh Gia Ngạn thấy nàng trốn tránh mình đụng chạm, ánh mắt lóe lên một tia không vui, sắc mặt cũng lạnh hơn mấy phần: “Không phải ta đã nói là muội cần tĩnh dưỡng à?”
Mạnh Thê Thê vội vàng ôm lấy cánh tay của Thịnh Gia Ngạn: “Xuân Phong với Đỉnh Thần chỉ là dỗ ta vui vẻ thôi, huynh nếu muốn phạt cứ phạt ta này!”
Thịnh Gia Ngạn dường như rất hài lòng với phản ứng của Mạnh Thê Thê, không truy cứu việc này nữa, chỉ nói: “Mấy ngày nữa sẽ dẫn muội đi Lương Châu một chuyến.”
“Đi đến đó làm gì?”
“Cứ đi đi rồi biết.”
Dứt lời, hắn dẫn Tần Khôn đi xa, để lại Mạnh Thê Thê đứng nguyên tại chỗ không hiểu ra làm sao.
Trí nhớ của nàng cũng không hoàn toàn mất đi, thỉnh thoảng lại chắp nối được một ít kí ức đứt đoạn, đại khái có thể xem như hình tượng Nhiếp chính vương là một người máu lạnh quạnh quẽ. Còn nếu như muốn cố nhớ thêm thì đầu liền đau muốn chết. Nhưng chỉ một chút ấn tượng khuyết thiếu kia cũng đủ cho Mạnh Thê Thê hiểu rằng vì sao Thịnh Gia Ngạn lúc nào cũng có tác phong hành sự thần thần bí bí như thế.
Về sau Mạnh Thê Thê từ trong miệng Mạc Xuân Phong mới biết, thì ra lần này có một người bỏ ra một số tiền rất lớn thuê người của Côi Viên đi bảo vệ sự an toàn của một phú thương.
Mạnh Thê Thê rất là khó hiểu, võ công của mình xem như là nửa tàn phế, vì sao Thịnh Gia Ngạn còn muốn dẫn theo nàng. Mà Thịnh Gia Ngạn là một Nhiếp chính vương nắm chắc quyền lợi trong tay vì sao lại phải tự mình đi một chuyến.
Mang theo một bụng nghi vấn, Mạnh Thê Thê cùng Thịnh Gia Ngạn lên xe ngựa tiến về Lương Châu.
“Bọc đồ của ta đâu?” Câu đầu tiên mà Mạnh Thê Thê mở miệng hỏi ra làm cho sắc mặt vốn không được đẹp lắm của Thịnh Gia Ngạn lại lạnh lẽo thêm mấy phần.
“Giúp muội treo trên tường thành rồi.” Hắn đáp.
Mạnh Thê Thê thoáng an tâm, nàng ngửa đầu nhìn cằm dưới đẹp mắt của Thịnh Gia Ngạn: “Huynh đừng tức giận, ta không vi phạm quy củ của Viên, ta muốn có thù lao.”
Thịnh Gia Ngạn cười lạnh một tiếng, Mạnh Thê Thê biết hắn vẫn đang trách mình tùy tiện làm việc, nhưng nàng yếu quá rồi, đầu cũng nặng nề cực kì, trước mắt cũng chỉ có thể ngậm miệng không nói, nhắm mắt lại ngoan ngoãn nghỉ ngơi.
Cả hai nhất thời đều không lên tiếng, Thịnh Gia Ngạn cầm bàn tay bị trúng ngâm châm kia của Mạnh Thê Thê lên nhìn kĩ, lông mày lại càng nhíu chặt hơn.
Mạnh Thê Thê biết độc châm của Lương gia bảo không dễ giải, nàng yếu ớt nói: “Nếu như muội chết…”
“Muội sẽ không chết!” Hắn rất quả quyết ngắt lời nàng.
Thịnh Gia Ngạn cúi đầu xuống, ánh mắt còn lấp lánh hơn những vì sao bên ngoài trời đêm kia: “Ngủ đi!”
Thịnh Gia Ngạn nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc nàng, Mạnh Thê Thê bị hắn vỗ về một lát liền buồn ngủ, cuối cùng thật sự thiếp đi.
Trước lúc chìm vào giấc ngủ, hình như nàng nghe thấy Thịnh Gia Ngạn nói một câu rằng: “Tư Mệnh, Nguyệt lão, chờ ta trở về sẽ tìm các ngươi tính sổ!”
Lúc Mạnh Thê Thê tỉnh lại thì trời đã sáng.
Nàng bị dao động rất nhỏ làm bừng tỉnh, mắt mông lung mở ra, phát hiện mình vẫn bị Thịnh Gia Ngạn ôm vào trong lòng, hắn đang bước một bước mười bậc thang leo lên núi. Không biết hắn đã ôm Mạnh Thê Thê đi bao lâu rồi, lại trông như là không mệt mỏi.
Mạnh Thê Thê đảo mắt nhìn bốn chung quanh, giữa rừng giữa núi, từng gốc tùng bách mọc um tùm cao vút, gió thổi qua tán lá nghe như vạn sóng vỗ vào bờ rì rào, những tán lá kim nhọn hoắt xếp tầng tầng lên nhau. Nhìn lên đỉnh núi, mây mù bao phủ dầy đặc, lại như tuyết rơi trước mắt.
Hướng Đỉnh Thần cùng Mạc Xuân Phong theo phía sau, bốn người không nói gì, chỉ đồng thời nhìn lên trông về phía xa, cả bức họa giang sơn đều thu vào đáy mắt.
Mạnh Thê Thê hiện giờ lại không hợp với cảnh vật hùng vĩ này chút nào, nàng đang suy yếu vòng hai tay lấy cổ Thịnh Gia Ngạn.
“Vì sao chúng ta lại tới đây?” Nàng hỏi, giọng nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu.
“Phương trượng của Lãnh Sơn Tự là đệ tử đắc ý của Lương gia, về sau xuống tóc vào chùa, lão biết cách giải độc của muội.”
Thịnh Gia Ngạn ôm Mạnh Thê Thê dừng ở đỉnh núi, phóng mắt nhìn về phía xa, một mảnh mây mù dày đặc chồng chất từng lớp từng lớp lên đỉnh núi cao.
“Vì sao huynh lại nhặt thiếp thất của người khác về?” Mạnh Thê Thê nhịn không được, kết quả vẫn cứ hỏi ra miệng.
Vấn đề này nếu như không hỏi, nàng sẽ phải nghẹn cả một đời, thực sự khó chịu.
Cặp mắt hẹp dài của Thịnh Gia Ngạn cụp xuống, nhìn cho Mạnh Thê Thê khó chịu một trận.
“Muội không thích nàng ta, ta sẽ không cho nàng ta ở trong phủ nữa.”
Mạnh Thê Thê quay đầu: “Ta hỏi một chút thôi, ta tưởng là sắp có một nữ chủ nhân rồi, nên mới muốn hỏi sớm cho rõ ràng đỡ phải không biết lại đắc tội.”
Mạc Xuân Phong ở một bên hừ lạnh, cười nói: “Bệnh nặng như vậy còn có thời gian nhặt chua ăn giấm.”
Ánh mắt như dao sắc của Thịnh Gia Ngạn đảo qua, Mạc Xuân Phong dứt khoát phẩy tay áo chạy đi đấu võ mồm với Hướng Đỉnh Thần.
Thịnh Gia Ngạn vươn một tay vuốt lại mấy sợi tóc mai của Mạnh Thê Thê, giọng nói theo gió núi bay vào trong tay Mạnh Thê Thê: “Đợi muội khỏe lại, ta sẽ giải thích việc này với muội.”
Mạnh Thê Thê nghe được lời này, mặc dù vẫn chưa biết đáp án, nhưng một chuyện băn khoăn trong lòng đã được giải quyết liền không lo lắng đến thân phận của nữ tử kia nữa. Độc tố lại phát tác lần nữa, nàng đau cực kì, lại mê man thiếp đi.
Về sau hình như có nghe loáng thoáng thấy Thịnh Gia Ngạn đang nói chuyện gì đó với ai.
“Ngươi cứ chữa khỏi cho nàng là được, còn kí ức hay không cũng không sao. Ta có thể lại dùng thêm mười năm, sủng ra một Mạnh Thê Thê nữa.”
..........
Một tháng sau.
Tháng Ba ở kinh đô vô cùng ấm áp, vui vẻ, tơ liễu bay đầy trời như hoa tuyết giữa trời đông, rơi xuống mặt đất lấm ta lấm tấm.
Trong hậu viện ung dung hoa quý, những tiếng cười vui liên tiếp truyền ra, càng lúc càng cao. Mạnh Thê Thê, Hướng Đỉnh Thần, Mạc Xuân Phong đang hừng hực khí thế, la lối om sòm xoa lá bài trong tay. Thị vệ thiếp thân của Thịnh Gia Ngạn là Tần Khôn vừa đi ngang qua chỗ rẽ, đã bị Mạnh Thê Thê túm lấy: “Tần Khôn, có đánh bài không, đang có ba chân rồi, thiếu một chân nữa thôi.”
Tần Khôn khẽ mấp máy môi, còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy ở ngã rẽ đối diện vị trông như trích tiên kia chậm rãi đi tới, màu đen y phục của hắn phối thêm phát quan sợi vàng, quả nhiên phong thần tuấn tú, người thường khó lòng sánh kịp.
Thịnh Gia Ngạn thấy mấy người Mạnh Thê Thê chơi như vậy ở hậu viện, ánh mắt lập tức lạnh xuống.
Ánh mắt mang theo vụn băng quét về phía đám người Mạnh Thê Thê.
“Xem ra tất cả đều rất nhàn nhỉ?” Trong giọng nói của Thịnh Gia Ngạn mang theo sát khí ngất trời, làm cho đám người phía trước kia cảm thấy lạnh sống lưng.
Tần Khôn cúi đầu lặng lẽ lui sang một bên, chuyện này cũng không thể trách hắn không cảnh báo trước rồi, Mạnh Thê Thê gọi to như vậy, muốn không nghe được cũng khó.
Tất cả đều biến sắc mặt, Mạc Xuân Phong vội vàng thu dọn bài lại, Mạnh Thê Thê vội vã vơ chỗ tiền bạc mình vừa ném ra nhét vào trong tay áo, Hướng Đỉnh Thần thì trực tiếp xốc bàn đá đặt lên vai, còn chưa kịp chạy được mấy bước thì đã bị Mạc Xuân Phong tung một chưởng đập vào sau gáy:
“Tên ngốc này! Bê bàn đi làm gì?”
Đám người tan tác như chim vỡ tổ, Mạnh Thê Thê cũng định lòng bàn chân bôi dầu chuồn êm đi, ai giờ ma âm của Thịnh Gia Ngạn còn nhanh hơn bước chân của nàng.
“A Mạnh, muội đứng lại!”
Mạnh Thê Thê cúi gằm mặt, ngoan ngoãn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thịnh Gia Ngạn lại gần, bao phủ Mạnh Thê Thê dưới bóng đen của hắn.
“Đầu còn đau phải không?” Hắn đứng rất gần, trong giọng nói trầm thấp còn mang theo sức hút đặc thù…
Dường như hắn hỏi còn chưa đủ, lại vươn ngón tay ấn lên thái dương của Mạnh Thê Thê.
Cảm giác lạnh buốt từ bên mắt truyền đến, Mạnh Thê Thê thoáng tránh một chút: “Không đau.”
Nàng mất trí nhớ, Mạnh Thê Thê nghe người khác nói mình trước kia là một nữ đại hiệp, diệt ác hướng thiện, ai nấy đều khen ngợi. Vì sao nàng sau khi mất trí rồi lại nửa cái chiêu thức cũng thi triển không ra, ngay cả miễn cưỡng tiếp được hai chiêu của người ta cũng là tay chân khua loạn cào cào.
Mạnh Thê Thê vẫn một mực ôm thái độ hoài nghi với chuyện mình trước kia là một nữ hiệp võ công cái thế đó, nàng hiện tại là ngay cả một con gà cũng không dám giết nha, chẳng lẽ trước kia nàng đúng là kẻ giết người như ngóe? Thịnh Gia Ngạn thấy nàng trốn tránh mình đụng chạm, ánh mắt lóe lên một tia không vui, sắc mặt cũng lạnh hơn mấy phần: “Không phải ta đã nói là muội cần tĩnh dưỡng à?”
Mạnh Thê Thê vội vàng ôm lấy cánh tay của Thịnh Gia Ngạn: “Xuân Phong với Đỉnh Thần chỉ là dỗ ta vui vẻ thôi, huynh nếu muốn phạt cứ phạt ta này!”
Thịnh Gia Ngạn dường như rất hài lòng với phản ứng của Mạnh Thê Thê, không truy cứu việc này nữa, chỉ nói: “Mấy ngày nữa sẽ dẫn muội đi Lương Châu một chuyến.”
“Đi đến đó làm gì?”
“Cứ đi đi rồi biết.”
Dứt lời, hắn dẫn Tần Khôn đi xa, để lại Mạnh Thê Thê đứng nguyên tại chỗ không hiểu ra làm sao.
Trí nhớ của nàng cũng không hoàn toàn mất đi, thỉnh thoảng lại chắp nối được một ít kí ức đứt đoạn, đại khái có thể xem như hình tượng Nhiếp chính vương là một người máu lạnh quạnh quẽ. Còn nếu như muốn cố nhớ thêm thì đầu liền đau muốn chết. Nhưng chỉ một chút ấn tượng khuyết thiếu kia cũng đủ cho Mạnh Thê Thê hiểu rằng vì sao Thịnh Gia Ngạn lúc nào cũng có tác phong hành sự thần thần bí bí như thế.
Về sau Mạnh Thê Thê từ trong miệng Mạc Xuân Phong mới biết, thì ra lần này có một người bỏ ra một số tiền rất lớn thuê người của Côi Viên đi bảo vệ sự an toàn của một phú thương.
Mạnh Thê Thê rất là khó hiểu, võ công của mình xem như là nửa tàn phế, vì sao Thịnh Gia Ngạn còn muốn dẫn theo nàng. Mà Thịnh Gia Ngạn là một Nhiếp chính vương nắm chắc quyền lợi trong tay vì sao lại phải tự mình đi một chuyến.
Mang theo một bụng nghi vấn, Mạnh Thê Thê cùng Thịnh Gia Ngạn lên xe ngựa tiến về Lương Châu.
Danh sách chương