Nghê Thiên Ngữ rất ít khi dùng thẻ của Mạnh Diên Châu, trừ phi có việc cần, dĩ nhiên, cô dùng thẻ của anh, cô cũng không có cảm giác tội lỗi gì. Một lần đang cùng Mạnh Diên Châu triền miên, anh từng nói qua về vấn đề này, tại sao cô không có dùng thẻ của anh, lúc đó cô cho lý do là không cần thiết, vì vậy hôm nay là chuyện tất yếu rồi.

Mà ngày thứ hai ở công ty, Mạnh Diên Châu vẫn nhu cũ đối với cô ôn hòa, cô suy nghĩ về thái độ của anh một chút, có lẽ mình không có ra vẻ thái độ ăn nói khép nép, anh không thăng bằng rồi. Cô vẫn coi hành động của anh hiểu thành ngây thơ, không để ý quá.

Buổi trưa, Nghê Thiên Ngữ tự dưng nhận được điện thoại của Giang Dịch Hiên, bảo cô đi ra sân bây, thì Giang Dịch Hiên đã tới sân bay rồi. Nghê Thiên Ngữ kinh ngạc, ngay lập tức xin nghỉ, có phê chuẩn hay không thì cô cũng không quan tâm nữa, trực tiếp cầm túi chạy đi.

Lúc Nghê Thiên Ngữ chạy tới sân bay, Giang Dịch Hiên đã đợi hơn một tiếng rồi, Nghê Thiên Ngữ không khỏi bước nhanh tới, “Sao đột nhiên đã tới rồi? cũng không gọi trước một cuộc cho tớ.”

Giang Dịch Hiên mỉm cười đứng dậy, “Chính là muốn cho cậu một điều bất ngờ a, cậu không hoan nghênh tớ tới đây sao?”

“Cho dù tớ không hoan nghênh tất cả mọi người trên đời, cũng chỉ có cậu là ngoại lệ.” Nghê Thiên Ngữ liền khoác tay Giang Dịch Hiên, đây chính là bạn bè đi, chỉ nhìn thấy cảm thấy mình ấm áp, thấy có phần để mình dựa vào.

Nghê Thiên Ngữ nở nụ cười thật lòng, Giang Dịch Hiên nhìn thấy cô như vậy, lại quan sát cô một lần từ trên xuống dưới, tảng đá lớn trong lòng cũng được bỏ xuống. Lần trước sau khi bọn họ nói chuyện điện thoại, Giang Dịch Hiên không tin lời của Nghê Thiên Ngữ, lo lắng cô có chuyện, mà mình đang ở xa ngàn dặm, không thể ở bên cạnh cô.

Giang Dịch Hiên nhớ tới nhiều năm trước Nghê Thiên Ngữ không nói gì ôm cô khóc, trong lòng thấy khó chịu, nhưng Nghê Thiên Ngữ cái gì cũng không nói, cũng không cho phép mình hỏi. Cô khóc mạnh như vậy, nhưng lại như buộc mình, không phát ra chút âm thanh nào. Khi đó Giang Dịch Hiên nhìn Nghê Thiên Ngữ, chỉ có thể ôm cô cùng nhau khóc, không cách nào gánh vác một phần bi thương mà Nghê Thiên Ngữ chịu đựng.

Mấy ngày trước, Giang Dịch Hiên lại nằm mơ, thấy một mình Nghê Thiên Ngữ ở nơi nào khóc, bả vai không ngừng run rẩy, gọi điện thoại hỏi cô, cô nói không có chuyện gì, nhưng tại sao mình không thể yên tâm, dứt khoát tự mình đến đây nhìn cô một lần.

Trở lại nhà trọ, Giang Dịch Hiên quan sát chỗ ở của cô, gật đầu một cái, vẫn thấy hài lòng. Nghê Thiên Ngữ lại ra vẻ, nhìn chằm chằm Giang Dịch Hiên, “Làm sao cậu lại đột nhiên tới đây thế?”. Trực tiếp suy đoán, “Có phải Trình Hải Dương đối với cậu không tốt à, sau đó hai người cãi nhau, cho nên cậu tìm tớ để an ủi đúng không? Tớ cho cậu biết, Giang Dịch Hiên cậu ngàn vàn lần đừng nói cho tớ biết là người kia vô dụng, nếu như anh ta đối với cậu không tốt, đánh hắn ta, lấy bản lĩnh nữ hiệp của cậu đi, nếu cậu đánh không lại, có thể gọi tớ….. chúng nhau cùng tiến lên, không tin đánh không lại.”

Giang Dịch Hiên vuốt trán mình bày tỏ than thở, sau đó đi tới trước mặt Nghê Thiên Ngữ, gõ đầu cô, “Cả ngày lẫn đêm suy nghĩ vớ vẩn, anh ấy đối với tớ rất tốt, cậu đừng nói lung tung.”

“Vậy sao cậu tự nhiên chạy tới?”. Nghê Thiên Ngữ vẫn hoài nghi.

Giang Dịch Hiên kéo tay Nghê Thiên Ngữ, sau đó đặt trên bụng mình.

Đầu tiên Nghê Thiên Ngữ nghi ngờ, sau đó kinh ngạc, cuối cùng nở nụ cười, “Cậu mang thai? Nhìn thế nào cũng không ra.” Nói qua lấy tay sờ bụng Giang Dịch Hiên, sau đó vỗ vỗ, “Ngoan ngoan, con nghe thấy tiếng mẹ không? Mẹ là mẹ nuôi của con a, biết không?”

Họ ban đầu hẹn ước, muốn làm mẹ nuôi của con họ, bây giờ rốt cuộc có thể thực hiện ước định ban đầu rồi.

Giang Dịch Hiên đành phải đưa tay Nghê Thiên Ngữ ra, “Mới hơn một tháng, đứa bé còn chưa thành hình, cậu và nó nói chuyện, nó cũng không biết đâu.”

Nghê Thiên Ngữ làm nũng, “Tớ phải làm để bồi dưỡng quan hệ tốt với nó, như vậy bé mới biết tớ yêu thương bé a.”

Giang Dịch Hiên chỉ cười, cô muốn tới xác nhận Nghê Thiên Ngữ rốt cuộc là sống tốt hay không, chuyện khác chính là muốn tự mình nói cho Nghê Thiên Ngữ mình mang thai, sắp thành mẹ rồi, cô hi vọng chính mình nói cho Nghê Thiên Ngữ, chia sẻ chuyện tốt này, “Cậu là người đầu tiên tớ nói chuyện này, chồng tớ còn chưa nói.”

Nghê Thiên Ngữ không khỏi kiêu ngạo, “Ai, xem ra chồng cậu phải thoái vị thôi, tớ là vị trí thứ nhất trong lòng cậu.”

Giang Dịch Hiên đánh cô, “Làm trò, tớ hiểu rõ anh ấy, nếu như biết tớ mang thai, nhất định không chịu cho tớ tới đây. Tớ tới đây để du lịch ngắm cảnh, thuận tiện tới thăm cậu một chút mà thôi, không biết chảnh chọe rồi.”

Nghê Thiên Ngữ ra vẻ mặt buồn, “Sự thật quá tàn nhẫn.”

Cô chọc vậy khiến Giang Dịch Hiên lại vỗ cô một cái.

Bữa cơm tối rất phong phú, Nghê Thiên Ngữ xuống bếp làm một bàn ăn lớn, còn không chịu để Giang Dịch Hiên giúp một tay, hơn nữa Giang Dịch Hiên làm gì cô cũng muốn đi theo, so với bảo mẫu còn kinh hơn, không cho phép Giang Dịch Hiên làm gì, khiến Giang Dịch Hiên rất khó chịu.

Ăn cơm xong, Nghê Thiên Ngữ đưa Giang Dịch Hiên xuống phía dưới chung cư đi dạo, việc này tốt cho phụ nữ có thai. Họ đi một lát, Mạnh Diên Châu lại gọi điện thoại tới, Nghê Thiên Ngữ liếc mắt nhìn, chỉ nói mấy câu với Mạnh Diên Châu rồi cúp. Có thể nghĩ Mạnh Diên Châu tức giận ra sao, chủ động gọi điện thoại cho cô, cô còn vô tình với người ta thế.

Cô cầm điện thoại mất hồn một lát, nghĩ như vậy cũng tốt…….

Giang Dịch Hiên nhìn cô hồi lâu, “Ai gọi điện thoại tới vậy?”

Nghê Thiên Ngữ cất điện thoại đi, “Gọi nhầm số mà thôi, không có gì……”

Giang Dịch Hiên thở dài một cái, “Thiên Ngữ, cậu cũng nên có một người bạn trai đi, phụ nữ luôn có con đường như vậy, có lẽ cậu cho rằng tớ rất cổ hủ, mà tớ hi vọng cậu đi theo con đường mà đại đa số người đều đi như thế, dù cậu có đau lòng khổ sở, chắc chẳn sẽ có một bả vai cho cậu dựa vào. Cuộc đời tớ, may mắn nhất chính là gặp được cậu và chồng tớ, nếu như không có hai người, tớ không biết tớ sẽ sống như thế nào nữa. Nếu như có thể, cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội cho mình hạnh phúc.” Cô nói xong lại thở dài, “Cuộc điện thoại vừa rồi…..”

Nghê Thiên Ngữ không hề gạt nữa, “Không muốn nói cho cậu biết là vì người này không phải như cậu nghĩ, tớ cùng anh ta là không thể nào.”

“Cậu xem cậu đi…. Cậu vĩnh viễn chính là như vậy, bất kể cái gì nên thử một lần cũng không chịu, liền trực tiếp ra quyết định. Cậu có thể đối với bản thân như thế, nhưng cậu đối với người khác cũng giống thế, có phải không công bằng với người ta hay không?”

Nghê Thiên Ngữ cắn miệng nói, “Dịch Hiên, cứ mặc kệ tớ đi, Tớ đồng ý với cậu, tớ sẽ cố gắng để cho mình hạnh phúc, thật sự. Rất nhiều chuyện tớ chưa thể nói ra được, nếu như có cơ hội, tớ nhất định sẽ nói toàn bộ cho cậu biết, được không?”

Âm thanh cô mang theo van xin, Giang Dịch Hiên trong bụng đau xót, “Cậu vĩnh viễn là như thế này, cậu không sợ tớ lo lắng sao? Hiện tại tớ cũng không biết, năm đó làm sao cậu có một khoản tiền lớn, cái gì cậu cũng không chịu nói……”

Vẻ mặt Nghê Thiên Ngữ bi thương, trong lòng Giang Dịch Hiên lại mềm đi, “Tớ sai rồi, có phải cậu không muốn nói không, tớ sẽ không hỏi cậu nữa, tớ chỉ muốn cậu thoải mái hơn một chút…..”

Nghê Thiên Ngữ chỉ cầm tay cô, nắm thật chặt.

Buổi tối họ ngủ chung, không ai nhắc tới chuyện lúc trước, đều chờ mong tương lai.

Sau khi nói chuyện xong, Giang Dịch Hiên thở dài.

Cô hồi xưa cũng không phải là người tốt, về sau truyền thông lại có tin, là một em gái nhỏ, cố tình tiến vào làng giải trí sau lại đi con đường trong sạch, chính cô cũng cảm thấy châm chọc. Trên đời này, có mỗi Nghê Thiên Ngữ nói mình là cô gái tốt đi.

Cô rất phản nghịch, cũng do gia đình mình. Mẹ là một người điếc, bố là một người câm, mặc dù cô và anh trai không di truyền bệnh của bố mẹ, đều là người bình thường, nhưng cô vẫn thấy bất mãn về gia đình mình. Thậm chí cô rất cô chấp cho là bố mẹ mình có tội lỗi, nếu không cô sẽ không bị nhiều đứa trẻ mắng là con gái người tàn tật như vậy, nhất định cũng sẽ có bệnh, sẽ không ai cùng cô chơi, cô chỉ có lặng lẽ núp trong góc nhìn những bạn nhỏ kia cùng nhau chơi đùa, cô muốn chơi cùng với bọn họ, nhưng họ không thích cô, cảm thấy cô có bệnh.

Giang Dịch Hiên không nói cho Nghê Thiên Ngữ biết, cô mới chính là chỗ ấm áp của mình.

Sau, cô càng ngày càng hư hỏng hơn, cũng gặp phải Nghê Thiên Ngữ hư hỏng giống nhau, vì vậy biến thành bạn tốt, uống rượu với nhau, cùng nhau chơi đùa, thậm chí cùng nhau đánh nhau.

Rốt cuộc có một ngày, cuộc sống như thế kết thúc.

Mùa đông năm đó, tuyết rơi rất lớn, mà cô không biết, có tin dữ lớn đang chờ cô.

Cô rất ghét bỏ bố mẹ mình, rất ít khi về nhà, cũng không nghĩ tới mình nên có trách nhiệm với họ. Cô chỉ nghĩ tới, dù thế nào thì bọn họ cũng có một đứa con trai hoàn mỹ, từ nhỏ đến lớn đều là học sinh ưu tú, bây giờ đi du học trở về, bọn họ chắc không nguyện ý thừa nhận có đứa con gái hư hỏng thế này.

Nhưng tin anh trai bị tai nạn xe thì khiến cô rối loạn.

Cô chạy tới bệnh viện, chỉ thấy anh trai nằm trên giường bệnh, không còn sức sống. Qua nhiều năm như vậy, cô đối với cái nhà này chưa bỏ ra cái gì, nhưng cô vẫn muốn, tất cả nghĩa vụ để cho anh trai thực hiện, dù thế nào thì anh ưu tú như thế, dù thế nào thì anh vẫn khiến bố mẹ tự hào. Nhìn anh trai nằm trên giường bệnh thì cô muốn khóc, rồi lại khóc không lên tiếng.

Bác sĩ để người thân lựa chọn, tiếp tục trị liệu, hay là từ bỏ trị liệu, nếu như buông tha, liền bỏ ống thở thì bệnh nhân sẽ chết đi.

Bố mẹ cô lựa chọn việc từ bỏ, bỏi vì không hi vọng để tiền chữa bệnh cao ngất ngưởng trên vai cô, không muốn tạo gánh nặng cho cô, vì vậy lựa chọn từ bỏ trị liệu cho người con trai của mình. Cô vô cùng ghét bỏ bố mẹ mình, vào lúc này, suy nghĩ của cô vẫn vậy. Đó là người con trai khiến bọn họ tự hào, xuất sắc từ nhỏ đến lớn, từ trường tiểu học đến trường đại học đều học trường chuyên trọng điểm….. nhưng lại vì cô, đứa con gái không có tiền đồ mà từ bỏ…….

Cô nhớ lúc bọn họ nhắc tới mình, chỉ biết than thở…… cô nhớ bọn họ nói rằng chỉ có con trai họ mới có nụ cười …….

Bọn họ là cái gì mà suy nghĩ vì mình như thế? Một khắc kia, cô cảm thấy mình trước kia như chết rồi, cô không cho phép bọn họ từ bỏ anh trai, dù cả đời anh trai có thể không tỉnh lại, dù tiền chữa trị của anh trai để cho cô ngã xuống, nhưng cô không cho phép.

Nhưng cô cũng không có cách nào, trong lòng cô đau tràn đến ngũ tạng lục phủ (tim gan), nhưng cô chỉ có thể tìm Nghê Thiên Ngữ nói một chút, chỉ hướng về cô mà khóc một lát, biến thành nơi tránh gió ngắn ngủi của mình.

Bệnh viện một lần lại một lần thúc giục cô trả tiền, không sợ người ta chỉ trích, nếu như có người nguyện ý vì cô mà đưa tiền chữa trị bệnh cho anh trai, cho dù làm người tình thứ ba bí mật, cô sẽ không chút do dự mà ngật đầu. Nhưng cô không có đi hướng đó, bởi vì khi đó, Nghê Thiên Ngữ mang cho cô một số tiền lớn, nói cho cô biết, đừng lo lắng, chúng ta có tiền.

Khi đó cô quá mức vui mừng, nhưng lại không hỏi Nghê Thiên Ngữ là số tiền đó ở đâu ra mà có.

Sau đó mỗi lần nói tới, Nghê Thiên Ngữ chỉ cười cười, không muốn cô hỏi nhiều, cũng không định nói ra. Có một lần cô ép, Nghê Thiên Ngữ mới rống lên với cô, “Tớ bán tình yêu của tớ mà đổi lấy, nhưng cậu đừng cho là tớ vì cậu, tớ không vĩ đại như vậy, tớ sớm muốn rời đi khỏi anh ta, cũng may kịp vớt điều tốt mà thôi. Không muốn cậu trả tiền lại, chẳng qua cảm thấy số tiền kia phá vỡ tôn nghiêm.”

Giang Dịch Hiên nghe xong lời của cô…., không nói một lời, chỉ yên lặng ôm Nghê Thiên Ngữ, sau đó cô cảm thấy áo của mình bị ướt một mảng lớn.

Từ đó, cô không dám hỏi Nghê Thiên Ngữ chuyện này nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện