Lạc công công xin cáo lui, Đỗ Mạn Thanh hưng phấn nói chuyện với Đỗ Hàm Lan, nhân tiện nói luôn: “Ngày cũng không còn sớm, ngươi lui về nghỉ ngơi đi!”

Đỗ Hàm Lan cười nói: “Tiểu nữ hầu hạ thái hậu nương nương nghỉ ngơi rồi mới lui về!”

Đỗ Mạn Thanh lắc đầu nói: “Ngươi cũng đừng ôm hết mọi việc, rồi lại để cho mấy người kia nhàn rỗi.”

Đã nhiều ngày Đỗ Hàm Lan ở cạnh Đỗ Mạn Thanh, cũng dần thoải mái hơn, nghe vậy cười nói: “Đã như vậy, cháu gái đành để cơ hội hầu thái hậu nương nương cho người khác thôi.” Nói xong rồi xin cáo lui.

Đỗ Mạn Thanh gật đầu, gọi Mộc Hương và Bách Chi tiến vào hầu hạ, lại nhìn kỹ hai người, lẩm bẩm: “Nữ nhân đẹp mắt như vậy, ngay cả ta nhìn cũng thấy động lòng, nhi tử hoàng đế lại không thèm nhìn một cái là sao?”

Mộc Hương và Bách Chi trải giường chiếu hầu hạ Đỗ Mạn Thanh xong, nằm ở ngoài điện gác đêm, thấy Đỗ Mạn Thanh đã ngủ say, hai người lần lượt ngồi xuống, lặng lẽ nói thầm: “Thái hậu nương nương lúc ngủ cũng đẹp như vậy, không hổ danh là nữ thần.”

Mộc Hương nói một câu, sợ quấy rầy Đỗ Mạn Thanh mới không nói tiếp, chỉ nhìn nhìn Bách Chi.

Bách Chi cũng biết suy nghĩ trong lòng của Mộc Hương, chỉ là không dám nói ra miệng mà thôi. Vốn là, có thái hậu nương nương xinh đẹp như vậy ở đây, những nữ nhân khác trong cung, người nào lại không bị xem thành dong chi tục phấn? Ngay cả hoàng thượng, nhìn thấy thái hậu nương nương trong mắt cũng chỉ có người, không còn nhìn thấy ai khác. Chỉ sợ hoàng thượng còn không nhớ rõ dáng vẻ các nàng.

Mộ Dung Khuê nơi này, một đêm không ngủ ngon, tới ngày hôm sau, khi lâm triều xong, vốn muốn đi hướng Khôn Ninh cung đến gặp Đỗ Mạn Thanh, rồi lại chần chờ, phân phó Lạc công công: “Ngươi chuẩn bị xiêm y, trẫm thay rồi mới đi gặp mẫu hậu.”

Lạc công công vội vàng vâng dạ, hắn mơ hồ hiểu được một chút tâm tư của Mộ Dung Khuê, biết Đỗ Mạn Thanh sợ trời nóng, trên người có mùi mồ hôi, đi vào Khôn Ninh cung sẽ ảnh hưởng Đỗ Mạn Thanh, nói vậy thì đây mới chính là nguyên nhân phải đổi xiêm y.

Mộ Dung Khuê tắm rửa sạch sẽ, đổi một thân xiêm y, trong người cảm thấy thoải mái mới đi đến Khôn Ninh cung.

Đỗ Mạn Thanh biết Mộ Dung Khuê tới, vội vàng cho mấy cung nữ khác lui ra, chỉ để lại Mộc Hương và Bách Chi hầu hạ bên cạnh.

Mộ Dung Khuê vào trong điện, hành lễ rồi mới ngồi vào ghế bên cạnh Đỗ Mạn Thanh, lại hỏi thăm Đỗ Mạn Thanh ngủ có ngon hay không, ăn có ngon miệng không…

Đỗ Mạn Thanh cảm thấy hắn hiếu thảo, cười nói: “Đều tốt, đều tốt, nếu có thể cho ta sớm ôm cháu thì càng tốt hơn!”

Mộ Dung Khuê nghe thấy, làm bộ uống trà không tiếp lời, nhìn thấy Mộc Hương và Bách Chi đứng bên cạnh cảm thấy khó chịu, phất tay nói: “Trẫm và mẫu hậu nói chuyện, các ngươi lui ra đi!”

Mộc Hương và Bách Chi nhìn Đỗ Mạn Thanh, thấy Đỗ Mạn Thanh gật đầu, mới vội vàng phúc lễ rồi lui ra.

Trong điện yên ắng, Mộ Dung Khuê cất lại chén trà, hỏi Đỗ Mạn Thanh: “Mẫu hậu lâu nay dùng hương liệu gì vậy? Nhi tử cảm thấy rất thơm, muốn xin một ít dùng thử.”

Đỗ Mạn Thanh híp mắt cười nói: “Mộc Hương và Bách Chi đều biết làm hương liệu, tiết trời quá nóng, hai người xức hương liệu, lúc đi lại sẽ có một mùi thơm tỏa ra. Nếu ngươi thích, có thể đưa các nàng đi, để các nàng điều hương cho ngươi.”

Mộ Dung Khuê nhíu mi một lúc, lập tức lại giãn ra, làm bộ như không nghe thấy, khẽ cười nói: “Mẫu hậu nói đùa, các nàng đang hầu hạ mẫu hậu, sao nhi tử dám cướp người? Lại nói mùi hương trên người các nàng quá nồng, nhi tử cũng không thích. Nếu thích, điều hương sư trong cung cũng biết làm, cần gì các nàng đến làm? Nhi tử chỉ thích hương liệu mẫu hậu đang dùng.”

Đỗ Mạn Thanh ngạc nhiên nói: “Ta cũng không thích dùng hương hiệu, quần áo cũng không có xông hương, làm sao mà có được mùi thơm?”

Mộ Dung Khuê cũng kinh ngạc, thốt lên: “Nhi tử ngửi thấy tay áo mẫu hậu có mùi thơm mới cho là mẫu hậu dùng hương liệu.”

Đỗ Mạn Thanh nghe vậy. giơ tay áo ngửi một cái mới nói: “Có thể là do Mộc Hương và Bách Chi ở bên cạnh hầu hạ, tay áo ta mới dính mùi thơm trên người các nàng!”

Mộ Dung Khuê nghe xong, để sát mũi vào ngửi tay áo Đỗ Mạn Thanh, rõ ràng là ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng, không dám đối mặt với Đỗ Mạn Thanh, chỉ nói: “Tay áo mẫu hậu có mùi thơm khác biệt với mùi trên người hai cung nữ kia.”

Đỗ Mạn Thanh tự ngửi mình một cái, cũng không ngửi ra được mùi gì, cười nói: “Làm gì có mùi thơm nào, ta ngửi mãi mà không thấy?”

Mộ Dung Khuê đang định nói tiếp, ánh mắt lại rơi vào bàn tay trắng như tuyết của Đỗ Mạn Thanh, mặc dù không dám nắm lấy nhưng trong lòng cũng tưởng tượng ra được cảm giác tốt đẹp đó, rồi lại sợ chính mình làm càn mới vội vàng dừng lại, chuyển trọng tâm câu chuyện.

Đỗ Mạn Thanh lại không buông tha cho hắn, vẫn bám riết không ngừng: “Mộc Hương và Bách Chi vừa đẹp lại vừa dịu dàng, cho hai nàng qua hầu hạ ngươi đi!”

Mộ Dung Khuê bật dậy, chính thức từ chối: “Mẫu hậu, hiện tại nhi tử đang giữ đạo hiếu, không thích hợp giữ mấy cung nữ xinh đẹp bên người, vẫn cứ để Lạc công công hầu hạ thôi.” Nói xong thì cáo lui.

Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Khuê từ chối Mộc Hương và Bách Chi, nghi ngờ trong lòng càng thêm mãnh liệt, tiếp theo lại mời Lạc công công qua hỏi chuyện.

Lạc công công biết được Đỗ Mạn Thanh cho gọi, vôi vàng đi qua, bước vào Khôn Ninh cung quỳ xuống cung kính nói:”Thái hậu nương nương cho gọi nô tài đến có gì phân phó ạ?”

Đỗ Mạn Thanh cau mày nói: “Lạc công công, hoàng thượng không có hứng thú với nữ nhân, ngươi nói xem là có chuyện gì xảy ra? Ngươi hầu hạ hắn nhiều năm, nếu đến nguyên nhân cũng không biết thì ở cạnh hắn hầu hạ làm gì nữa.”

Lạc công công nghe thấy giọng nói Đỗ Mạn Thanh có chút tức giận, sợ đến mức chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất nói: “Không dám lừa gạt thái hậu nương nương, hoàng thượng chính là nam nhân đường đường chính chính, không thích có cung nữ bên cạnh, chắc là do ảnh hưởng của chuyện ngày trước.”

“Nói!” Đỗ Mạn Thanh nghe được còn có chuyện này, biết nếu mình không nghiêm túc hỏi Lạc công công lại sẽ nói hươu nói vượn, không chịu kể ra sự thật.

Lạc công công bị Đỗ Mạn Thanh dọa sợ mới nói ra sự thật.

Năm Mộ Dung Khuê 12 tuổi, Hoàng hậu Khương thị phải đến am ni cô cầu phúc mấy ngày, lại lo hắn ở trong cung một mình liền mang theo hắn đi cùng.

Am ni cô vắng vẻ, một đêm ánh trăng mờ mờ, Mộ Dung Khuê để Lạc công công yểm trợ, hai người lặng lẽ chuồn ra ngoài đi dạo xung quanh. Lúc đi đến một sương phòng trong hậu viện, bốn bề yên tĩnh lại nghe trong sương phòng hình như có tiếng động, tính tò mò nổi lên mới rón rén đi đến cửa sổ nhìn trộm.

Đỗ Mạn Thanh nghe đến đó, không khỏi hồi hộp hỏi: “Vậy các ngươi thấy cái gì?”

Mặt già của Lạc công công đỏ bừng, lại không dám không trả lời, nhỏ giọng nói: “Trong sương phòng, có một cung nữ và một ni cô đang dây dưa. Cung nữ đã qua 30, xưa nay chỉ phụ trách dọn dẹp nhà xí, nhìn rất thô kệch. Ni cô mày rậm mắt to, học dáng vẻ nam nhân, tay cầm một cây gì đó, làm chuyện nam nữ. Hai người ở trong sương phòng chỉ thắp ngọn nến, phát ra tiếng động làm người khác buồn nôn.”

Đỗ Mạn Thanh nghe đến đó, hai má cũng đỏ bừng, aiz, một vị cung nữ cao lớn và một vị ni cô đầu trọc, đúng là không phải cảnh đẹp.

Lạc công công nói tiếp: “Lão nô nhìn cảm thấy không tốt. đang muốn khuyên hoàng thượng rời đi, không nghĩ hoàng thượng lại la to một tiếng, quấy rầy người trong sương phòng, cũng làm cho tiên hoàng biết được.”

Đỗ Mạn Thanh đổ mồ hôi nói: “Sau đó, cung nữ và ni cô đương nhiên không thể sống sót.”

Lạc công công gật đầu nói: “Đêm khuya, cung nữ và ni cô đều bị xử lý, am chủ cũng phải chịu trách nhiệm, bị phạt trượng và đuổi ra khỏi am, đổi người khác làm am chủ.”

Đỗ Mạn Thanh nghe xong chân tướng, đại khái cũng đoán được nguyên nhân, thở dài nói: “Sau này hoàng thượng có chướng ngại tâm lý, từ nay về sau không thể thấy cung nữ và ni cô? Thậm chí chán ghét nữ nhân?”

Lạc công công đứng im tại chỗ, nói ra một nguyên nhân khác.

Hóa ra lúc đó Mộ Dung Khuê thấy rõ tình hình trong phòng, mặc dù ngạc nhiên, nhưng cũng không đến mức bị dọa sợ, là do lúc đứng dưới cửa sổ có một con bò cạp bò vào trong đùi cắn hắn một phát. Lúc đó hắn bị cắn mới la to lên, thò tay vào trong áo bắt con bò cạp kia ra rồi mới bị dọa sợ mà ngất đi.

Đỗ Mạn Thanh trợn mắt há hốc mồm, thật sự là cẩu huyết a! Lạc công công nói đến đây, ngẩng đầu bổ sung thêm: “Chuyện đêm đó, tiên hoàng và hoàng thượng đều cấm mọi người nhắc đến, không được bàn luận, số người biết chuyện rất ít. Chỉ là từ đó về sau, hoàng thượng không thích nữ nhân, tiên đế và tiên hoàng mấy lần muốn nạp thái tử phi cho hoàng thượng, hoàng thượng đều tìm cách từ chối. Hôm nay đã 20 tuổi, chắc là chưa bỏ được tâm ma, mới không chịu lập hậu.”

Đỗ Mạn Thanh bóp trán, lúc sau mới nói: “Ngươi lui về đi, hầu hạ hoàng thượng cho tốt! Việc lập hậu, để sau hãy nói.”

Lạc công công vâng dạ đi xuống, lúc trở về hậu hạ Mộ Dung Khuê cũng không đề cập đến chuyện hôm nay.

Buổi chiều, Mộ Dung Khuê đến thư phòng đọc sách, nhưng lại tìm thấy trong giá có quyển sách lớn cỡ bàn tay, mở ra một trang có ghi “Xưa kia có nữ thần, cơ thể có mùi thơm, nam tử ngửi thấy thì tay chân mềm nhũn, đêm trằn trọc khó ngủ…”

Mộ Dung Khuê đọc từng chữ, đọc xong, khuôn mặt tuấn tú dần đỏ bừng, ngay cả miệng cũng nóng lên, lòng bàn tay toán mồ hôi, vội khép sách lại, cất vào trong ngăn kéo hít sâu một hơi, đứng cạnh cửa sổ nhìn về phía xa, cố nhớ lại lời nói và hành động hôm nay, lo sợ lúc hỏi xin hương có đụng chạm gì đến Đỗ Mạn Thanh.

Lạc công công ở bên cạnh hầu hạ, thấy Mộ Dung Khuê bối rối, yên lặng cho thêm chút đàn hương rồi đứng sang một góc.

Mộ Dung Khuê đứng một lúc, quay đầu lại hỏi Lạc công công: “Giờ ngọ mẫu hậu gọi ngươi qua là có chuyện gì?”

Lạc công công khom người nói: “Thái hậu nương nương cho truyền lão nô qua, cũng chỉ hỏi sinh hoạt hàng ngày của hoàng thượng, dặn lão nô hầu hạ thật tốt, không được lơ là.”

Mộ Dung Khuê tươi cười, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu có tâm.”

Lạc công công thấy Mộ Dung Khuê vui vẻ không giống như ngày thường, cố lấy dũng khí nói thêm:”Thái hậu nương nương còn lo lắng, nói là trong cung vắng vẻ, nếu có thêm mấy đứa bé đi lại mới là náo nhiệt.”

Đột nhiên Mộ Dung Khuê đổi sắc mặt, liếc nhìn Lạc công công.

Lạc công công sợ đến mức im lặng không dám nói thêm.

Mộ Dung Khuê hừ lạnh một tiếng, ngồi vào bàn đọc tấu chương, một lát sau lại cất tấu chương đi, gọi Lạc công công dọn giấy bút tính vẽ một bức tranh.

Lạc công công bước lên phía trước hầu hạ.

Mộ Dung Khuê cầm bút, vốn muốn vẽ một bức tranh hoa sen, không hiểu sao lại nhớ tới hình ảnh lúc Đỗ Mạn Thanh khoát tay áo, vẽ một hồi lại vẽ ra mỹ nhân cầm tay áo.

Lạc công công lén nhìn, khi Mộ Dung Khuê vẽ khóe môi luôn tươi cười, mặt mày dịu dàng, rất khác biệt với dáng vẻ bình thường, tựa như… Hắn lại lặng lẽ nhìn bức họa mỹ nhân, vừa nhìn thấy trong lòng lại lo sợ, trời ạ, người trong bức họa kia, không phải là thái hậu nương nương sao? Hoàng thượng vẽ hình nữ thần cũng không sao, nhưng một bên vừa vẽ, một bên lại mang dáng vẻ thâm tình thế kia, rõ là đang khinh nhờn nữ thần mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện