Đỗ Mạn Thanh thầm than một tiếng, người mắc bệnh luyến mẫu luôn có cảm giác mẫu thân của mình là nhất, mẫu thân mình làm gì cũng đều tốt đẹp. Nếu thành thân cũng phải chọn một thê tử có dáng vẻ và tính tình giống như mẫu thân của mình.
Nàng tự cảm thán xong rồi mở miệng nói: “Yên tâm, nhất định sẽ chọn cho ngươi một thê tử giống như ta.”
Đây là đang từ chối trẫm sao? Tâm trạng Mộ Dung Khuê buồn rầu, rồi lại thấy không cam lòng, thử thăm dò thêm lần nữa, nói rõ từng chữ: “Mẫu hậu không hiểu tấm lòng của nhi tử?”
Đỗ Mạn Thanh nói: “Ta hiểu. Giờ cũng đã muộn rồi, ngươi nhanh về nghỉ ngơi đi.”
Mộ Dung Khuê buồn bực, nhưng lại không dám nói tiếp, hắn chỉ sợ Đỗ Mạn Thanh sẽ lại từ chối hắn, chặt đứt tất cả tình cảm cũng như cái cớ mẫu tử thân thiết của hắn.
Trở về Dưỡng Tâm điện, Mộ Dung Khuê ngồi xuống ghế, gọi Lạc công công vào hỏi: “Ngươi nhìn trẫm, nhìn trẫm cho thật kỹ!”
Lạc công công không hiểu rõ, chỉ nghe lời mà nhìn chằm chằm Mộ Dung Khuê.
Mộ Dung Khuê chỉ vào cái mũi của mình nói: “Chẳng lẽ trẫm không đẹp?”
Lạc công công kinh ngạc, tiếp theo mạnh mẽ gật đầu: “Hoàng thượng là nam tử đẹp nhất trong thiên hạ.”
Mộ Dung Khuê lại hỏi: “Chẳng lẽ trẫm không có tài mạo song toàn?”
Lạc công công lại gật đầu mãnh liệt, bổ sung thêm: “Hoàng thượng không chỉ tài mạo song toàn, người còn biết làm điểm tâm.”
“Còn có, trẫm là người quyền lực nhất trong thiên hạ, chưa có hôn phối, lại luôn giữ mình trong sạch.” Mộ Dung Khuê tự bổ sung thêm một câu rồi nói tiếp: “Trẫm như vậy, chẳng lẽ không phải là một người đàn ông tốt?”
Lạc công công nhanh chóng trả lời: “Là nam tử có điều kiện tốt nhất thiên hạ.”
“Đã như vậy, vì sao mẫu hậu lại không thích trẫm?” Mộ Dung Khuê quát nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại Lạc công công.
Lạc công công cứng đờ, một lát sau mới nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, đó là Thái hậu nương nương, là mẫu thân của người, người…”
Mộ Dung Khuê đã nói trước với Đỗ Mạn Thanh, cũng có kế hoạch thừa lúc Lữ Lương muốn vạch trần Đỗ Mạn Thanh không phải là Thái hậu thì chính thức công bố Đỗ Mạn Thanh không phải là mẫu thân của hắn, cho nên cũng không cần giấu Lạc công công nữa: “Đó không phải là mẫu thân của trẫm, nàng là nữ thần do mẫu thân phái tới bảo hộ trẫm.”
Lạc công công “A” một tiếng, không dám tin vào tai mình.
Trong Khôn Ninh cung, Đỗ Mạn Thanh đang cầm điện thoại di động, vì sợ hết pin nên không dám mở máy, chỉ cầm điện thoại di động mà ngẩn người.
Đỗ Hàm Lan thấy Đỗ Mạn Thanh như vậy, cho là nàng đang thi triển pháp thuật nên không dám quấy rầy chỉ yên lặng đứng bên cạnh nàng.
Đỗ Mạn Thanh ngây người một lát, thấy Đỗ Hàm Lan vẫn đang đứng bên cạnh liền nói: “Ngươi đi về nghỉ ngơi đi, đừng đứng nữa.”
Đỗ Hàm Lan không yên tâm về Đỗ Mạn Thanh, nhỏ giọng hỏi: “Thái hậu có tâm sự?”
Đỗ Mạn Thanh thở dài nói: “Các đại thần đòi ta đi cầu mưa, nếu ta không cầu được mưa xuống thì rất nguy hiểm.” Nói xong rồi chỉ ngụ ý cho Đỗ Hàm Lan ngồi xuống: “Ngày mai ngươi ra khỏi cung đi! Nếu ta bên này xảy ra chuyện, thì các ngươi chỉ cần an phận mà sống, có thêm hoàng thượng che chở các ngươi cũng không cần phải lo lắng.”
Đỗ Hàm Lan lẩm bẩm: “Thật sự quan hệ củaThái hậu nương nương và thần mưa không tốt sao?”
Đỗ Mạn Thanh lắc đầu, một lát sau mới nói: “Ta đã xuống trần thì sẽ thành người phàm, không còn thần lực, chuyện cầu mưa cũng chỉ đành có lòng mà không có sức.”
Đỗ Hàm Lan cắn môi nói: “Nếu như vậy, cháu gái cũng sẽ không rời khỏi Thái hậu nương nương, cháu gái luôn đi theo hầu hạ Thái hậu nương nương.”
Đỗ Mạn Thanh chống má trầm tư một lát rồi cười nói: “Vậy cũng được, từ ngày mai ta sẽ bắt đầu trai giới.”
Muốn trai giới phải mất mười ngày nửa tháng, hoặc một hai tháng trở lên, không chừng trong lúc đó trời sẽ đổ mưa.
Đỗ Mạn Thanh đã quyết định nên sang ngày hôm sau tuyên bố muốn trai giới, dọn vào phật đường ở trong cung, bắt đầu ăn chay niệm phật, nói với mọi người rằng phải trai giới một thời gian để liên lạc với thần tiên rồi sau đó mới đi cầu mưa.
Mộ Dung Khuê biết được Đỗ Mạn Thanh muốn trai giới, lập tức hiểu rõ ý của nàng, trong lòng nói thầm:”Qủa nhiên nữ thần không giống như người thường, vừa biết chuyện đã nghĩ ra được một biện pháp tốt như vậy. Cái biện pháp này còn tốt hơn cách trẫm để cho nàng té xỉu trong quá trình cầu mưa.”
Hắn vội vàng cho người lan truyền ra bên ngoài, nói rằng Đỗ Mạn Thanh biết mấy tháng nay kinh thành không có mưa nên cố tình đi cầu mưa, chỉ là đã dính trần khí cho nên không thể liên hệ với thần tiên, bây giờ sẽ bắt đầu trai giới sau đó lập đàn cầu mưa, giải cứu dân chúng trong cơn nước sôi lửa bỏng.
Tin tức truyền đến tai Lữ Lương, sau đó Lữ Lương vội đến phủ Cao Bằng vương bàn bạc với Mộ Dung Sâm: “Thái hậu nương nương sẽ trai giới một thời gian, nếu trời mưa thì sẽ không phải đi lập đàn cầu mưa nữa, mà lúc đó sẽ nói vì nàng trai giới cầu xin nên ông trời mới cho mưa.”
Đang nói thì có người báo Lý Hữu Tôn tới, Mộ Dung Sâm vội vàng cho quản gia ra ngoài mời vào.
Lý Hữu Tôn vừa tiến vào, vẻ mặt có chút kỳ lạ, sau khi hành lễ xong mới nói: “Vương gia, lúc hạ quan đi đến cửa chính của vương phủ, thì cảm thấy có một trận gió mát thổi qua, nhìn lên trờithấy có mây đen, có vẻ như sắp mưa.”
Lữ Lương và Mộ Sung Sâm vừa nghe xong, cực kỷ kinh ngạc mà nói: “Buổi trưa mặt trời vừa mới chiếu rọi, mới đó mà đã có mây đen?” Vừa nói xong thì hai người đồng loạt nhìn ra bên ngoài, quả nhiên ánh mặt trời đã yếu đi rất nhiều, phía chân trời xuất hiện mấy đám mây đen.
Sắc mặt Mộ Dung Khuê thay đổi, xoay người đi ra ngoài cửa, đứng ở dưới hành lang ngẩng đầu nhìn trời, khẽ lẩm bẩm: “Vậy mà trời lại có đầy mây.”
Cùng lúc đó, Diệu Tâm và Thu Tình cũng đứng ở dưới hành lang nhìn bầu trời, ngạc nhiên hô: “Nhìn kìa, có mây đen!”
“Ta đã nói mà, Thái hậu nương nương chính là nữ thần nên đương nhiên sẽ cầu được mưa. Nhìn xem, mới trai giới nửa ngày thì trời đã có mây đen.”
“Mây đen càng lúc càng nhiều!”
Đỗ Mạn Thanh ở trong phật đường, cũng nghe được tiếng nói chuyện của cung nữ không khỏi kinh ngạc vô cùng, vận khí của mình tốt như vậy sao? Mới trai giới nửa ngày đã có dấu hiệu sắp mưa? Qủa nhiên, mình chính là ngôi sao may mắn nha! Bàn tay vàng đang phù hộ mình rồi!
Nàng đang tự mừng thầm, chợt nghe “Ầm” một tiếng, cửa sổ vì có tia sét đánh xuống mà lóe sáng.
Tiếng sấm rầm rầm kèm theo tia chớp, đám cung nữ trợn mắt há mồm, trời ơi, Thái hậu nương nương đúng là nữ thần, mới trai giới nửa ngày cũng không cần lập đàn cầu mưa, ông trời đã cảm nhận được lập tức cho mưa xuống!
Bên này, Mộ Dung Khuê cũng bị tiếng sấm làm kinh ngạc, vội vàng chạy ra khỏi Dưỡng Tâm điện, dẫn người đi về hướng phật đường.
Mộ Dung Khuê khó khăn đi vào hành lang trong phật đường, lại nghe một tiếng sấm rồi tiếp theo đó là tiếng “lộp độp”, từng hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống đất, hơi nóng bắt đầu bốc lên, có mùi đất xông vào mũi.
“Trời mưa, trời mưa! Mẫu hậu cầu mưa thành công rồi!” Mộ Dung Khê la to.
Toàn bộ thái giám và cung nữ đều quỳ xuống, đồng thanh nói: “Trời đã có mưa, Thái hậu nương nương cầu mưa thành công!”
Đỗ Mạn Thanh nghe được tiếng la, khẽ vạch màn trúc trong phật đường nhìn ra ngoài một chút, thấy có hạt mưa rơi xuống thì vui vẻ gọi Mộ Dung Khuê: “Hoàng nhi vào đây!”
Mộ Dung Khuê nghe được Đỗ Mạn Thanh gọi, vẻ mặt tươi cười mà tiến vào.
Đỗ Mạn Thanh nói Thu Tình: “Gọi mọi người đang đứng ngoài hành lang vào trong này, trời đang nóng mà có mưa, dưới đất đang còn hơi nóng, nếu cứ đứng bên ngoài sẽ bị bệnh.”
Thu Tình đi ra ngoài truyền đạt lại lời nói của Đỗ Mạn Thanh.
Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh ngồi vào tấm bồ đoàn thì cũng ngồi vào bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: “Ngọc hoàng có nói gì với mẫu hậu không!”
Đỗ Mạn Thanh hắng giọng, nhìn Mộ Dung Khuê nói: “Bây giờ ta sẽ mắc bệnh. Bởi vì cầu mưa là trái với luật trời, sẽ bị trời phạt giảm một nửa tuổi thọ, nếu còn vi phạm luật trời một lần nữa thì sẽ phải chết.”
Mộ Dung Khuê nghe Đỗ Mạn Thanh nói, khóe miệng khẽ mỉm cười, mẫu hậu đúng là bất phàm, chỉ cần có lý do đó là có thể tránh được những rắc rối sau này. Cơn mưa này chính là nàng đã dùng nửa cái mạng để đổi lấy,công lao vô cùng to lớn.
Trong phủ Cao Bằng vương, Mộ Dung Sâm và Lữ Lương không biết nói gì, kế hoạch đã tính toán kỹ càng cứ như vậy mà bị hủy.
Lý Hữu Tôn cũng im lặng, một lúc sau mới nói: “Không hổ danh là nữ thần.”
“Nữ thần cái gì? Nàng ta chỉ gặp may thôi.” Lữ thái phi vừa nói vừa đi vào, trợn mắt nói: “Ta đã cho người đi loan tin thái hậu trong cung là giả mạo. Các ngươi không vạch trần thân phận của nàng ta thì để ta làm.”
“Mẫu phi!” Mộ Dung Sâm gọi to, cuối cùng lại sợ Lữ thái phi làm lớn chuyện, đành phải trấn an: “Đã bắt đầu chuẩn bị, chuyện vạch trần thân phận của nàng ta, mẫu phi bình tĩnh chờ tin là được.”
Lữ thái phi nói: “Đừng chỉ nói mồm, ngươi phải hành động đi.”
Lữ Lương đứng bên cạnh nói thêm: “Đêm dài lắm mộng, ta cũng sợ bên Mộc thị có biến. Việc làm rõ thân phận không nên chậm trễ.”
Bọn họn bàn bạc một lúc lâu, đang chuẩn bị giải tán thì có người đến báo, sau khi Đỗ Mạn Thanh cầu mưa xong đã bị mất một nửa dương thọ, đang bị bệnh nằm trên giường.
Lữ thái phi vừa nghe xong đã la lên: “Nàng ta đang giả vờ bệnh.”
Lữ Lương nhíu mày nói: “Bây giờ nàng ta đang được lòng dân chúng. Nếu lúc này chúng ta vạch trần thân phận của nàng ta thì sẽ trở thành kẻ bất lương.”
Lý Hữu Tôn cũng nói: “Phải chờ nàng ta khỏi bệnh rồi mới bắt đầu hành động.”
“Bệnh nằm liệt giường” Đỗ Mạn Thanh bây giờ đang ngồi trên tháp, sai cung nữ múc nước cho nàng rửa chân. Lúc đi từ phật đường về Khôn Ninh cung, nàng không chịu ngồi kiệu mà tự đi bộ cho nên giày bị ướt, vì vậy đang muốn rửa chân thay giày.
Cung nữ bưng nước vào trong điện, mới vừa đặt xuống chỗ Đỗ Mạn Thanh thì nghe Mộ Dung Khuê nói: “Tất cả đi ra ngoài!”
Đỗ Mạn Thanh thấy mọi người lui ra, cho là Mộ Dung Khuê muốn nói chuyện riêng nên cũng không để ý.
Mộ Dung Khuê thấy trong điện không còn ai thì bước nhanh đến ngồi xổm trước mặt Đỗ Mạn Thanh, đưa tay muốn cởi giày của nàng.
Đỗ Mạn Thanh không tránh kịp, bàn chân đang bị Mộ Dung Khuê cầm, hai má bỗng nóng bừng, hỏi: “Hoàng nhi làm cái gì vậy?”
Bàn tay Mộ Dung Khuê khẽ run lên, nhưng trên mặt luôn làm ra vẻ hiếu thuận đáp: “Nhi tử giúp mẫu hậu rửa chân!”
Muốn chết sao! Đỗ Mạn Thanh cũng biết nữ nhân bây giờ mặc dù không bó chân, nhưng cũng không thể cho người khác thấy chân của mình, hai chân tựa như nơi tư mật thứ ba. Hiện giờ Mộ Dung Khuê muốn rửa chân cho nàng, đây rõ ràng là đang khinh nhờn mẫu hậu là nàng nha!
Đỗ Mạn Thanh lo lắng đang định rút chân lại thì bị Mộ Dung Khuê túm chặt, nàng chuẩn bị trách mắng thì đã thấy Mộ Dung Khuê ngước mặt lên nói: “Mẫu hậu, tại sao người lại đề phòng nhi tử như vậy?”
Không cho hắn rửa chân chính là đề phòng hắn? Có còn thiên lý nữa không đây? Đỗ Mạn Thanh có chút hồ đồ.
Trái tim Mộ Dung Khuê đập loạn, hai lỗ tai nóng lên, miệng lại bình tĩnh nói: “Mẫu hậu cứ để nhi tử hiếu thuận với người đi!” Nói xong rồi tay trái cầm chân Đỗ Mạn Thanh, tay phải bắt đầu cởi giày của nàng.
Đỗ Mạn Thanh kinh ngạc nhìn hành động của Mộ Dung Khuê, trong lòng hò hét: Trời ơi, bệnh yêu mẫu của Hoàng đế nhi tử lại nặng thêm rồi!
Mộ Dung Khuê nhẹ nhàng cởi giày của Đỗ Mạn Thanh, không tự chủ được mà cầm mũi chân của nàng, ngón tay nhẹ nhàng rời lên bàn chân nhẹ nhàng xoa bóp.
Nàng tự cảm thán xong rồi mở miệng nói: “Yên tâm, nhất định sẽ chọn cho ngươi một thê tử giống như ta.”
Đây là đang từ chối trẫm sao? Tâm trạng Mộ Dung Khuê buồn rầu, rồi lại thấy không cam lòng, thử thăm dò thêm lần nữa, nói rõ từng chữ: “Mẫu hậu không hiểu tấm lòng của nhi tử?”
Đỗ Mạn Thanh nói: “Ta hiểu. Giờ cũng đã muộn rồi, ngươi nhanh về nghỉ ngơi đi.”
Mộ Dung Khuê buồn bực, nhưng lại không dám nói tiếp, hắn chỉ sợ Đỗ Mạn Thanh sẽ lại từ chối hắn, chặt đứt tất cả tình cảm cũng như cái cớ mẫu tử thân thiết của hắn.
Trở về Dưỡng Tâm điện, Mộ Dung Khuê ngồi xuống ghế, gọi Lạc công công vào hỏi: “Ngươi nhìn trẫm, nhìn trẫm cho thật kỹ!”
Lạc công công không hiểu rõ, chỉ nghe lời mà nhìn chằm chằm Mộ Dung Khuê.
Mộ Dung Khuê chỉ vào cái mũi của mình nói: “Chẳng lẽ trẫm không đẹp?”
Lạc công công kinh ngạc, tiếp theo mạnh mẽ gật đầu: “Hoàng thượng là nam tử đẹp nhất trong thiên hạ.”
Mộ Dung Khuê lại hỏi: “Chẳng lẽ trẫm không có tài mạo song toàn?”
Lạc công công lại gật đầu mãnh liệt, bổ sung thêm: “Hoàng thượng không chỉ tài mạo song toàn, người còn biết làm điểm tâm.”
“Còn có, trẫm là người quyền lực nhất trong thiên hạ, chưa có hôn phối, lại luôn giữ mình trong sạch.” Mộ Dung Khuê tự bổ sung thêm một câu rồi nói tiếp: “Trẫm như vậy, chẳng lẽ không phải là một người đàn ông tốt?”
Lạc công công nhanh chóng trả lời: “Là nam tử có điều kiện tốt nhất thiên hạ.”
“Đã như vậy, vì sao mẫu hậu lại không thích trẫm?” Mộ Dung Khuê quát nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại Lạc công công.
Lạc công công cứng đờ, một lát sau mới nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, đó là Thái hậu nương nương, là mẫu thân của người, người…”
Mộ Dung Khuê đã nói trước với Đỗ Mạn Thanh, cũng có kế hoạch thừa lúc Lữ Lương muốn vạch trần Đỗ Mạn Thanh không phải là Thái hậu thì chính thức công bố Đỗ Mạn Thanh không phải là mẫu thân của hắn, cho nên cũng không cần giấu Lạc công công nữa: “Đó không phải là mẫu thân của trẫm, nàng là nữ thần do mẫu thân phái tới bảo hộ trẫm.”
Lạc công công “A” một tiếng, không dám tin vào tai mình.
Trong Khôn Ninh cung, Đỗ Mạn Thanh đang cầm điện thoại di động, vì sợ hết pin nên không dám mở máy, chỉ cầm điện thoại di động mà ngẩn người.
Đỗ Hàm Lan thấy Đỗ Mạn Thanh như vậy, cho là nàng đang thi triển pháp thuật nên không dám quấy rầy chỉ yên lặng đứng bên cạnh nàng.
Đỗ Mạn Thanh ngây người một lát, thấy Đỗ Hàm Lan vẫn đang đứng bên cạnh liền nói: “Ngươi đi về nghỉ ngơi đi, đừng đứng nữa.”
Đỗ Hàm Lan không yên tâm về Đỗ Mạn Thanh, nhỏ giọng hỏi: “Thái hậu có tâm sự?”
Đỗ Mạn Thanh thở dài nói: “Các đại thần đòi ta đi cầu mưa, nếu ta không cầu được mưa xuống thì rất nguy hiểm.” Nói xong rồi chỉ ngụ ý cho Đỗ Hàm Lan ngồi xuống: “Ngày mai ngươi ra khỏi cung đi! Nếu ta bên này xảy ra chuyện, thì các ngươi chỉ cần an phận mà sống, có thêm hoàng thượng che chở các ngươi cũng không cần phải lo lắng.”
Đỗ Hàm Lan lẩm bẩm: “Thật sự quan hệ củaThái hậu nương nương và thần mưa không tốt sao?”
Đỗ Mạn Thanh lắc đầu, một lát sau mới nói: “Ta đã xuống trần thì sẽ thành người phàm, không còn thần lực, chuyện cầu mưa cũng chỉ đành có lòng mà không có sức.”
Đỗ Hàm Lan cắn môi nói: “Nếu như vậy, cháu gái cũng sẽ không rời khỏi Thái hậu nương nương, cháu gái luôn đi theo hầu hạ Thái hậu nương nương.”
Đỗ Mạn Thanh chống má trầm tư một lát rồi cười nói: “Vậy cũng được, từ ngày mai ta sẽ bắt đầu trai giới.”
Muốn trai giới phải mất mười ngày nửa tháng, hoặc một hai tháng trở lên, không chừng trong lúc đó trời sẽ đổ mưa.
Đỗ Mạn Thanh đã quyết định nên sang ngày hôm sau tuyên bố muốn trai giới, dọn vào phật đường ở trong cung, bắt đầu ăn chay niệm phật, nói với mọi người rằng phải trai giới một thời gian để liên lạc với thần tiên rồi sau đó mới đi cầu mưa.
Mộ Dung Khuê biết được Đỗ Mạn Thanh muốn trai giới, lập tức hiểu rõ ý của nàng, trong lòng nói thầm:”Qủa nhiên nữ thần không giống như người thường, vừa biết chuyện đã nghĩ ra được một biện pháp tốt như vậy. Cái biện pháp này còn tốt hơn cách trẫm để cho nàng té xỉu trong quá trình cầu mưa.”
Hắn vội vàng cho người lan truyền ra bên ngoài, nói rằng Đỗ Mạn Thanh biết mấy tháng nay kinh thành không có mưa nên cố tình đi cầu mưa, chỉ là đã dính trần khí cho nên không thể liên hệ với thần tiên, bây giờ sẽ bắt đầu trai giới sau đó lập đàn cầu mưa, giải cứu dân chúng trong cơn nước sôi lửa bỏng.
Tin tức truyền đến tai Lữ Lương, sau đó Lữ Lương vội đến phủ Cao Bằng vương bàn bạc với Mộ Dung Sâm: “Thái hậu nương nương sẽ trai giới một thời gian, nếu trời mưa thì sẽ không phải đi lập đàn cầu mưa nữa, mà lúc đó sẽ nói vì nàng trai giới cầu xin nên ông trời mới cho mưa.”
Đang nói thì có người báo Lý Hữu Tôn tới, Mộ Dung Sâm vội vàng cho quản gia ra ngoài mời vào.
Lý Hữu Tôn vừa tiến vào, vẻ mặt có chút kỳ lạ, sau khi hành lễ xong mới nói: “Vương gia, lúc hạ quan đi đến cửa chính của vương phủ, thì cảm thấy có một trận gió mát thổi qua, nhìn lên trờithấy có mây đen, có vẻ như sắp mưa.”
Lữ Lương và Mộ Sung Sâm vừa nghe xong, cực kỷ kinh ngạc mà nói: “Buổi trưa mặt trời vừa mới chiếu rọi, mới đó mà đã có mây đen?” Vừa nói xong thì hai người đồng loạt nhìn ra bên ngoài, quả nhiên ánh mặt trời đã yếu đi rất nhiều, phía chân trời xuất hiện mấy đám mây đen.
Sắc mặt Mộ Dung Khuê thay đổi, xoay người đi ra ngoài cửa, đứng ở dưới hành lang ngẩng đầu nhìn trời, khẽ lẩm bẩm: “Vậy mà trời lại có đầy mây.”
Cùng lúc đó, Diệu Tâm và Thu Tình cũng đứng ở dưới hành lang nhìn bầu trời, ngạc nhiên hô: “Nhìn kìa, có mây đen!”
“Ta đã nói mà, Thái hậu nương nương chính là nữ thần nên đương nhiên sẽ cầu được mưa. Nhìn xem, mới trai giới nửa ngày thì trời đã có mây đen.”
“Mây đen càng lúc càng nhiều!”
Đỗ Mạn Thanh ở trong phật đường, cũng nghe được tiếng nói chuyện của cung nữ không khỏi kinh ngạc vô cùng, vận khí của mình tốt như vậy sao? Mới trai giới nửa ngày đã có dấu hiệu sắp mưa? Qủa nhiên, mình chính là ngôi sao may mắn nha! Bàn tay vàng đang phù hộ mình rồi!
Nàng đang tự mừng thầm, chợt nghe “Ầm” một tiếng, cửa sổ vì có tia sét đánh xuống mà lóe sáng.
Tiếng sấm rầm rầm kèm theo tia chớp, đám cung nữ trợn mắt há mồm, trời ơi, Thái hậu nương nương đúng là nữ thần, mới trai giới nửa ngày cũng không cần lập đàn cầu mưa, ông trời đã cảm nhận được lập tức cho mưa xuống!
Bên này, Mộ Dung Khuê cũng bị tiếng sấm làm kinh ngạc, vội vàng chạy ra khỏi Dưỡng Tâm điện, dẫn người đi về hướng phật đường.
Mộ Dung Khuê khó khăn đi vào hành lang trong phật đường, lại nghe một tiếng sấm rồi tiếp theo đó là tiếng “lộp độp”, từng hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống đất, hơi nóng bắt đầu bốc lên, có mùi đất xông vào mũi.
“Trời mưa, trời mưa! Mẫu hậu cầu mưa thành công rồi!” Mộ Dung Khê la to.
Toàn bộ thái giám và cung nữ đều quỳ xuống, đồng thanh nói: “Trời đã có mưa, Thái hậu nương nương cầu mưa thành công!”
Đỗ Mạn Thanh nghe được tiếng la, khẽ vạch màn trúc trong phật đường nhìn ra ngoài một chút, thấy có hạt mưa rơi xuống thì vui vẻ gọi Mộ Dung Khuê: “Hoàng nhi vào đây!”
Mộ Dung Khuê nghe được Đỗ Mạn Thanh gọi, vẻ mặt tươi cười mà tiến vào.
Đỗ Mạn Thanh nói Thu Tình: “Gọi mọi người đang đứng ngoài hành lang vào trong này, trời đang nóng mà có mưa, dưới đất đang còn hơi nóng, nếu cứ đứng bên ngoài sẽ bị bệnh.”
Thu Tình đi ra ngoài truyền đạt lại lời nói của Đỗ Mạn Thanh.
Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh ngồi vào tấm bồ đoàn thì cũng ngồi vào bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: “Ngọc hoàng có nói gì với mẫu hậu không!”
Đỗ Mạn Thanh hắng giọng, nhìn Mộ Dung Khuê nói: “Bây giờ ta sẽ mắc bệnh. Bởi vì cầu mưa là trái với luật trời, sẽ bị trời phạt giảm một nửa tuổi thọ, nếu còn vi phạm luật trời một lần nữa thì sẽ phải chết.”
Mộ Dung Khuê nghe Đỗ Mạn Thanh nói, khóe miệng khẽ mỉm cười, mẫu hậu đúng là bất phàm, chỉ cần có lý do đó là có thể tránh được những rắc rối sau này. Cơn mưa này chính là nàng đã dùng nửa cái mạng để đổi lấy,công lao vô cùng to lớn.
Trong phủ Cao Bằng vương, Mộ Dung Sâm và Lữ Lương không biết nói gì, kế hoạch đã tính toán kỹ càng cứ như vậy mà bị hủy.
Lý Hữu Tôn cũng im lặng, một lúc sau mới nói: “Không hổ danh là nữ thần.”
“Nữ thần cái gì? Nàng ta chỉ gặp may thôi.” Lữ thái phi vừa nói vừa đi vào, trợn mắt nói: “Ta đã cho người đi loan tin thái hậu trong cung là giả mạo. Các ngươi không vạch trần thân phận của nàng ta thì để ta làm.”
“Mẫu phi!” Mộ Dung Sâm gọi to, cuối cùng lại sợ Lữ thái phi làm lớn chuyện, đành phải trấn an: “Đã bắt đầu chuẩn bị, chuyện vạch trần thân phận của nàng ta, mẫu phi bình tĩnh chờ tin là được.”
Lữ thái phi nói: “Đừng chỉ nói mồm, ngươi phải hành động đi.”
Lữ Lương đứng bên cạnh nói thêm: “Đêm dài lắm mộng, ta cũng sợ bên Mộc thị có biến. Việc làm rõ thân phận không nên chậm trễ.”
Bọn họn bàn bạc một lúc lâu, đang chuẩn bị giải tán thì có người đến báo, sau khi Đỗ Mạn Thanh cầu mưa xong đã bị mất một nửa dương thọ, đang bị bệnh nằm trên giường.
Lữ thái phi vừa nghe xong đã la lên: “Nàng ta đang giả vờ bệnh.”
Lữ Lương nhíu mày nói: “Bây giờ nàng ta đang được lòng dân chúng. Nếu lúc này chúng ta vạch trần thân phận của nàng ta thì sẽ trở thành kẻ bất lương.”
Lý Hữu Tôn cũng nói: “Phải chờ nàng ta khỏi bệnh rồi mới bắt đầu hành động.”
“Bệnh nằm liệt giường” Đỗ Mạn Thanh bây giờ đang ngồi trên tháp, sai cung nữ múc nước cho nàng rửa chân. Lúc đi từ phật đường về Khôn Ninh cung, nàng không chịu ngồi kiệu mà tự đi bộ cho nên giày bị ướt, vì vậy đang muốn rửa chân thay giày.
Cung nữ bưng nước vào trong điện, mới vừa đặt xuống chỗ Đỗ Mạn Thanh thì nghe Mộ Dung Khuê nói: “Tất cả đi ra ngoài!”
Đỗ Mạn Thanh thấy mọi người lui ra, cho là Mộ Dung Khuê muốn nói chuyện riêng nên cũng không để ý.
Mộ Dung Khuê thấy trong điện không còn ai thì bước nhanh đến ngồi xổm trước mặt Đỗ Mạn Thanh, đưa tay muốn cởi giày của nàng.
Đỗ Mạn Thanh không tránh kịp, bàn chân đang bị Mộ Dung Khuê cầm, hai má bỗng nóng bừng, hỏi: “Hoàng nhi làm cái gì vậy?”
Bàn tay Mộ Dung Khuê khẽ run lên, nhưng trên mặt luôn làm ra vẻ hiếu thuận đáp: “Nhi tử giúp mẫu hậu rửa chân!”
Muốn chết sao! Đỗ Mạn Thanh cũng biết nữ nhân bây giờ mặc dù không bó chân, nhưng cũng không thể cho người khác thấy chân của mình, hai chân tựa như nơi tư mật thứ ba. Hiện giờ Mộ Dung Khuê muốn rửa chân cho nàng, đây rõ ràng là đang khinh nhờn mẫu hậu là nàng nha!
Đỗ Mạn Thanh lo lắng đang định rút chân lại thì bị Mộ Dung Khuê túm chặt, nàng chuẩn bị trách mắng thì đã thấy Mộ Dung Khuê ngước mặt lên nói: “Mẫu hậu, tại sao người lại đề phòng nhi tử như vậy?”
Không cho hắn rửa chân chính là đề phòng hắn? Có còn thiên lý nữa không đây? Đỗ Mạn Thanh có chút hồ đồ.
Trái tim Mộ Dung Khuê đập loạn, hai lỗ tai nóng lên, miệng lại bình tĩnh nói: “Mẫu hậu cứ để nhi tử hiếu thuận với người đi!” Nói xong rồi tay trái cầm chân Đỗ Mạn Thanh, tay phải bắt đầu cởi giày của nàng.
Đỗ Mạn Thanh kinh ngạc nhìn hành động của Mộ Dung Khuê, trong lòng hò hét: Trời ơi, bệnh yêu mẫu của Hoàng đế nhi tử lại nặng thêm rồi!
Mộ Dung Khuê nhẹ nhàng cởi giày của Đỗ Mạn Thanh, không tự chủ được mà cầm mũi chân của nàng, ngón tay nhẹ nhàng rời lên bàn chân nhẹ nhàng xoa bóp.
Danh sách chương