Edit: Sabj

“Thật không ngờ, Bạch đại thiếu gia vô dụng theo lời đồn lại là người cố chấp như vậy.” Bạch Hoàng Lân dần dần phản ứng kịp, hừ lạnh một tiếng rồi lại bày ra vẻ mặt thờ ơ. Dường như hắn không muốn kết thúc đơn giản như thế này, suy nghĩ một lát lại mở miệng: “Sao ta có thể để ngươi chết dễ dàng như vậy được?”

Bạch Hoàng Chúc không còn gì để nói nhìn hắn, thở dài một hơi rồi nói: “Ngươi còn muốn thế nào?” Tiểu thiếu gia Bạch gia mới là người cố chấp thì có, chơi đến bước này rồi mà vẫn còn muốn đùa tiếp. Bạch Hoàng Chúc kiên quyết không để hứng thú của tiểu đệ bị giảm bớt, vì thế tiếp tục diễn: “Ngươi muốn giết ta cũng được, nhưng ngươi đừng hòng dùng ta uy hiếp Bạch gia, cũng đừng hòng động đến những người khác.”

Những lời này vừa nói ra miệng, Bạch Hoàng Chúc mới phát hiện Bạch Hoàng Lân lại sững sờ trong giây lát.

Sự thật chứng minh Bạch Hoàng Lân quả nhiên là tên khẩu thị tâm phi, sau khi nghe những lời của Bạch Hoàng Chúc thì giật mình một lát mới khẽ nói: “Ngươi…” Trong phút giây này, Bạch Hoàng Chúc lại cảm thấy đệ đệ đang hơi kích động, ngay cả tay nắm kiếm cũng hơi run run.

Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn độn, sau đó là giọng của quản gia Bạch Luyện: “Mọi người tìm ở phía này xem, nhìn xem trong phòng đó có người hay không.”

Bạch Hoàng Chúc nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như người của Bạch gia đã tìm tới đây, nếu họ không đến thì đúng là hắn rất lo lắng không biết Bạch Hoàng Lân còn muốn thế nào mới xong. Tuy nhiên Bạch Hoàng Lân chưa ý thức được điều này, cũng không nghĩ xem tiếp theo định làm gì, cho tới khi quản gia Bạch Luyện mở cửa phòng, cùng Bạch Hoàng Lân bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh hờ hững làm Bạch Hoàng Chúc rất buồn cười.

Bạch Luyện và Bạch Hoàng Lân nhìn nhau hồi lâu, mãi đến khi Bạch Hoàng Chúc ho nhẹ một tiếng, Bạch Luyện mới thu lại biểu hiện lo lắng đến méo xệch trên mặt, cung kính cúi người trước Bạch Hoàng Lân: “Tiểu thiếu gia.”

“Các ngươi đang vội vàng cái gì?” Bạch Hoàng Lân lạnh lùng lườm hắn.

Bạch Luyện đáp: “Thiếu phu nhân nói đại thiếu gia bị bắt cóc, vì vậy nên toàn bộ người của Bạch gia đang tìm đại thiếu gia.”

“Hắn đang ở đây, các ngươi không cần tìm nữa.”

“Vâng” Bạch Luyện lại cúi người lần nữa rồi mới lui ra ngoài, không lâu sau nghe thấy tiếng hắn nói với mọi người: “Các ngươi không cần tìm nữa, quay về đi, đại thiếu gia ở trong phòng chứa củi.”

Người ngoài cửa nhanh chóng tản đi, chỉ còn lại Bạch Hoàng Chúc và Bạch Hoàng Quyết đối mặt nhìn nhau, hai đôi mắt tương tự đối diện lẫn nhau. Sau đó, Bạch Hoàng Lân là người phá vỡ sự im lặng trước: “Vừa rồi ngươi đã nghe thấy đúng không?”

“Nghe thấy.” Bạch Hoàng Chúc biết Bạch Hoàng Lân muốn nói gì, “Bạch Luyện gọi ngươi là tiểu thiếu gia.”

“Ngươi không ngạc nhiên sao?” Bạch Hoàng Lân hơi nhíu mày.

“…” Bạch Hoàng Chúc thật sự không thể kinh ngạc nổi, ai nhìn thấy người có diện mạo tương tự mình thì cũng sẽ nghi ngờ thân phận của người đó, nhưng Bạch Hoàng Lân vẫn tin tưởng mình không nhìn ra thân phận của hắn, điều này khiến Bạch Hoàng Chúc cũng không biết nên nói từ đâu.

Vì vậy, sau khi im lặng hồi lâu, Bạch Hoàng Chúc đột nhiên chớp chớp mắt nói: “Thì ra ngươi là đệ đệ ta!”

Bạch Hoàng Lân: “…”

Lông mày Bạch Hoàng Lân nhảy lên, Bạch Hoàng Chúc ngươi chắc chắn ngươi đang ngạc nhiên chứ không phải động kinh sao? Không lâu sau Bạch Hoàng Chúc được trở lại tiểu viện, Minh Sơ nhìn chằm chằm vào Bạch Hoàng Lân, không nói một lời, nhưng hai hàng lông mày nhíu lại, đôi môi mím chặt.

Bạch Hoàng Lân cũng nhìn Minh Sơ, vẻ mặt khó chịu. Hai người đối diện một lúc lâu Minh Sơ mới mở miệng trước: “Tiểu thiếu gia Bạch gia, Bạch Hoàng Lân?” Trước khi vào tiểu viện Bạch Luyện đã giới thiệu hắn với mọi người, Minh Sơ hỏi như vậy chẳng qua chỉ muốn nhấn mạnh lại.

Vẻ mặt Bạch Hoàng Lân vẫn thờ ơ như cũ, dáng vẻ mất tự nhiên của hắn khiến Bạch Hoàng Chúc không nhịn được bật cười.

Minh Sơ trừng mắt với Bạch Hoàng Chúc đang cười rất vui vẻ phía sau Bạch Hoàng Lân, sau đó lại dời tầm mắt về phía Bạch Hoàng Lân: “Nếu ngươi là tiểu thiếu gia Bạch gia, chắc cũng biết người phía sau ngươi là ca ca ruột của ngươi!”

“Tất nhiên ta biết.” Bạch Hoàng Lân vẫn vô cùng thờ ơ đáp lại Minh Sơ.

Minh Sơ không thèm để ý, tiếp tục nói: “Chỉ vì trò đùa của ngươi mà ngươi bắt cóc ca ca, gây ra chuyện lớn như vậy sao? Ngươi có biết ca ca ngươi bị thương đến mức nào, chịu khổ bao nhiêu mới có thể trở lại Bạch gia không hả? Ngươi có biết sức khỏe hắn bây giờ yếu ớt đến mức không thể chịu thêm vết thương nào nữa hay không?”

“Thật sao?” Những lời này không chỉ phát ra từ trong miệng một người. Bạch Hoàng Lân hỏi xong mới phát hiện có người cũng hỏi cùng lúc với hắn, mà đó cũng chính là Bạch Hoàng Chúc đứng phía sau hắn.

Bạch Hoàng Chúc nói xong mới phản ứng lại, thấy Bạch Hoàng Lân quay đầu nhìn hắn, Minh Sơ cũng oán giận nhìn hắn, hắn ho nhẹ một tiếng rồi im bặt. Hắn không ngờ không chỉ mình hắn nghiện trêu đùa Bạch Hoàng Lân, mà Minh Sơ cũng bắt đầu thích trêu chọc đệ đệ hay mất tự nhiên này.

Đương nhiên Bạch Hoàng Lân tuyệt đối không biết mình đã bị hai người này chơi lại, bởi vì lúc này lông mày của hắn đã xoắn thành một chỗ. Hắn trầm tư một lát, hai mắt dừng lại trên khuôn mặt của Bạch Hoàng Chúc: “Ngươi thật sự yếu ớt đến mức đó sao? Ngươi còn xứng làm người thừa kế Bạch gia không?”

“Ta…” Bạch Hoàng Chúc cảm thấy rõ ràng mình bị yếu thế trước mặt đệ đệ nghiêm túc mất tự nhiên này, nghẹn một chút mới nói: “Không nghiêm trọng như Minh Sơ nói đâu …”

“Ồ?” Bạch Hoàng Lân nhướn mi, “Sắp chết thì mới tính là nghiêm trọng sao?”

Bạch Hoàng Chúc rõ ràng cảm thấy Bạch Hoàng Lân lúc này đang có cùng một loiạ khí thế với Minh Sơ, vi vậy hắn lựa chọn ngậm miệng không nói. Quả nhiên, thấy Bạch Hoàng Chúc im lặng, Bạch Hoàng Lân hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nói với Minh Sơ nói: “Chăm sóc tướng công nhà ngươi cho tốt đi, ta không muốn về sau vẫn còn phải quan tâm đến vị Bạch đại thiếu gia này.” Nói xong câu này, tầm mắt của hắn lại di chuyển về phía cửa phòng, trầm giọng nói: “Người nói đúng không, mẹ?”

Không biết Thẩm Bích Nguyệt lúc nào đã đứng ở ngoài cửa. Nghe thấy tiếng gọi của Bạch Hoàng Lân, ánh mắt Thẩm Bích Nguyệt hơi trầm xuống, sau đó lập tức gật đầu cười đáp: “Hoàng Lân, may mà con đã trở về.”

“Bằng không thì sao?” Cách nói chuyện của Bạch Hoàng Lân vẫn ngạo mạn như trước, chẳng qua lần này đổi thành đối tượng là Thẩm Bích Nguyệt.

Tuy nhiên Thẩm Bích Nguyệt cũng không hề phật lòng, sau khi nhìn thoáng qua Bạch Hoàng Chúc thì nói với Bạch Hoàng Lân: “Thương thế của Hoàng Chúc vẫn chưa tốt, con đừng quấy rầy đại ca con nghỉ ngơi, chúng ta ra bên ngoài trước đi. Con rời nhà lâu như vậy, ta có lời muốn nói với con.”

Bạch Hoàng Lân không mở miệng, nhưng sau đó hừ nhẹ một tiếng rồi theo Thẩm Bích Nguyệt rời khỏi.

Mãi cho đến khi Thẩm Bích Nguyệt và Bạch Hoàng Lân ra khỏi tiểu viện, Bạch Hoàng Chúc mới cẩn thận hỏi Minh Sơ: “Minh Sơ… cái đó…”

“Cha chàng đã đồng ý với Túc Huyền cô nương hợp tác với thất đại thế gia rồi.” Minh Sơ trong lòng đã biết Bạch Hoàng Chúc muốn hỏi điều gì, chưa đợi Bạch Hoàng Chúc mở miệng đã trả lời trước. Bạch Hoàng Chúc chớp chớp mắt: “Cha ta… điên cuồng… cho rằng ta bị Hắc Y giáo bắt đi nên mới đồng ý dễ dàng như vậy?”

“Không sai.” Minh Sơ hơi chần chờ, nàng tuyệt đối sẽ không nói cho hắn biết lúc ấy thật ra chính nàng mới là người điên cuồng nghĩ Bạch Hoàng Lân là người do Hắc Y giáo phái tới, vì vậy mới khiến Bạch Võ Sơn hiểu lầm đó là người của Hắc Y giáo.

Hiện tại mặc dù đã biết Bạch Hoàng Lân bắt cóc Bạch Hoàng Chúc để hù dọa, nhưng Bạch Võ Sơn vẫn không thu lại lời chấp nhận.

Bạch Hoàng Chúc rất vui mừng, hắn tưởng mình còn phải tìm người cải trang thành người của Hắc Y giáo, sau đó giả vờ bị uy hiếp thì mới có thể khiến Bạch Võ Sơn gật đầu đáp ứng hợp tác. Không ngờ tự nhiên ù ù cạc cạc nhảy ra một Bạch Hoàng Lân lại thuận lợi làm cho Bạch Võ Sơn gật đầu, coi như là vô tâm sáp liễu liễu thành ấm*.

(*đầy đủ của câu này là: hữu ý tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm. 有意栽花花不开,无心插柳柳成荫 Nghĩa đen: Có ý trong hoa, hoa chẳng nở /Vô tình gieo liễu, liễu xanh um.

Nghĩa bóng: có ý dốc sức làm một việc gì đó nhưng lại không thành công, mà không dự tính dự liệu trước lại đạt kết quả bất ngờ ở một việc khác.)

Chẳng qua…

“Sao nàng phải lừa Hoàng Lân?” Bạch Hoàng Chúc nghĩ hắn lừa Bạch Hoàng Lân chỉ là trò đùa nhất thời, nhưng Minh Sơ lừa hắn lại khiến Bạch Hoàng Chúc khó hiểu.

Minh Sơ nhún vai nói: “Ta có lừa hắn sao? Hiện tại toàn bộ người của Bạch gia đều nghĩ đại thiếu gia Bạch gia Bạch Hoàng Chúc thân thể yếu ớt nhiều bệnh, vừa trở lại Bạch gia đã bị bệnh, sau này còn bị người ta ám sát, bây giờ không phải chàng đang phải nằm trên giường nghỉ ngơi, tính mạng thì bị đe dọa sao?”

Bạch Hoàng Chúc sờ mũi, cảm thấy quyết định giả vờ bệnh tật này này ngay từ đầu đã là một sai lầm.

“Bây giờ.” Minh Sơ khẽ cười một tiếng, “Chàng nằm xuống, nghỉ ngơi cho thật tốt.”

“Ta sắp mốc meo rồi…” Bạch Hoàng Chúc ủy khuất đến cực điểm.

“Chàng là bệnh nhân.” Minh Sơ không quan tâm hắn đang nói gì.

“Ta đã nghỉ ngơi rất lâu rồi…”

“Chàng còn cần nghỉ ngơi nhiều hơn nữa.” Minh Sơ tiếp tục không để ý đến hắn.

“Vết thương của ta cũng đã khỏi…”

“Bại gia tử.”

“… Vâng” Nương tử đại nhân.

Bạch Hoàng Chúc cuối cùng vẫn phải buồn chán nằm lại trên giường, để Minh Sơ dùng đệm chăn bao bọc kín kẽ lấy hắn. Minh Sơ cẩn thận dịch góc chăn cho hắn, lại cảm giác được tay áo đang bị kéo nhẹ. Minh Sơ cúi đầu thấy nửa khuôn mặt do bị đệm chăn che kín lộ ra bên ngoài của Bạch Hoàng Chúc, đôi mắt hắn vừa đen vừa sáng ngời, thì thầm với nàng: “Minh Sơ, hôm nay mẹ ta sẽ không đến đây cướp người nữa đâu.” Minh Sơ cũng chớp chớp mắt, tỏ vẻ đã lĩnh hội được ý của Bạch Hoàng Chúc.

Hiện tại đã là buổi tối, bình thường đêm nào Thẩm Bích Nguyệt cũng tìm đến Bạch Hoàng Chúc nói chuyện phiếm, nếu thấy Minh Sơ ở đây sẽ nghĩ mọi cách đuổi Minh Sơ đến phòng thu chi. Mà hôm nay Bạch Hoàng Lân đã trở lại, Thẩm Bích Nguyệt cho dù muốn đến gặp đứa con lớn nhất mà mình yêu nhất thương nhất cũng không thể phân thân.

Minh Sơ cảm thấy động tác chớp mắt này của mình rất ngớ ngẩn, có lẽ là ở cùng Bạch Hoàng Chúc lâu cũng nhiễm luôn động tác này của hắn. Ho nhẹ một tiếng, Minh Sơ nói: “Thì sao?”

“Thì đêm nay đừng ở ngủ ở phòng thu chi được không?” Hơn một nửa khuôn mặt của Bạch Hoàng Chúc bị cái chăn che khuất, vì vậy Minh Sơ không nhìn thấy mặt hắn đã nhiễm một tầng đỏ ửng.

Minh Sơ đã hiểu ý của Bạch Hoàng Chúc từ lâu, lúc này lại nhịn không được cảm thấy buồn cười, lắc đầu nói: “Khí khái nam tử của chàng lúc đuổi ta ra khỏi Hồng Diệp đi đâu mất rồi?”

Bạch Hoàng Chúc cảm giác mình quả nhiên vô cùng uất ức, rũ mắt nói khẽ: “… Bị chó ăn rồi.”

“Ha.” Minh Sơ không nhịn được cười, sau đó ngồi xuống bên giường, ngón tay thon thả xinh đẹp nhanh chóng cởi vạt áo. Bạch Hoàng Chúc bị động tác của Minh Sơ làm cho hoảng hốt, còn chưa kịp nói gì Minh Sơ đã mở miệng nói: “Bại gia tử chàng là nữ nhân sao? Sao còn thẹn thùng hơn cả đại cô nương?” Bạch Hoàng Chúc ở trong chăn cứng đờ, hắn thật ra cũng muốn hỏi một câu, nương tử, thật ra nàng cũng không phải nữ nhân đúng không…

Tuy nhiên Bạch Hoàng Chúc thật sự không có cái gan đó,chỉ vùi mặt vào trong chăn, Minh Sơ ngồi ở đầu giường chỉ nhìn thấy mái tóc của Bạch Hoàng Chúc lộ ra ngoài. Bật cười, Minh Sơ vươn tay vỗ nhẹ cái chăn: “Chàng muốn nương tử của chàng bị lạnh chết sao?”

Bạch Hoàng Chúc không nói gì, chắc là xấu hổ đến ngượng ngùng nói chuyện, nhưng Minh Sơ chờ trong chốc lát đã thấy Bạch Hoàng Chúc dùng chăn che mặt sau đó để dịch ra một góc. Nụ cười trên mặt Minh Sơ chưa hề tắt, nàng cởi giày rồi nhanh chóng từ góc đó chui vào trong chăn.

Bạch Hoàng Chúc vẫn im lặng như cũ, Minh Sơ nhìn chằm chằm vào khoảng trống giữa cái chăn một lúc lâu, cuối cùng hừ một tiếng: “Ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm.”

“… Ừ” Bạch Hoàng Chúc cuối cùng cũng yếu ớt mở miệng.

Ở góc Bạch Hoàng Chúc không nhìn thấy, lúc này vẻ mặt Minh Sơ quả thật được miêu tả bằng từ phấn khích trong truyền thuyết.

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện