Edit: Sabj
Ngọn lửa thiêu rụi Hồng Diệp trai trong một buổi tối đã bị mọi người dập tắt, chẳng qua trạch viện phồn hoa trước kia giờ đây chỉ còn là bức tường đổ, tỏa ra mùi khét lẹt gay mũi, bưc tường cao đen sì ngoan cố không chịu ngã xuống tỏa ra làn khói đặc, thỉnh thoảng lại có ngọn lửa nhỏ nhen nhóm, nhưng không còn gì để đốt nên tắt ngấm nhanh chóng.
Đúng vào lúc mặt trời mọc, Minh Sơ khẽ thở dài xoay người rời đi, lướt qua bạch y nam tử cầm ô đỏ.
Đến khi Minh Sơ đã đi xa nam tử cầm ô đột nhiên quay lại, nhìn kỹ bóng lưng Minh Sơ, đôi mắt hẹp dài nheo lại, lẩm bẩm nói: “Bóng lưng này nhìn thật quen mắt… Ta có nên tin ngươi còn sống không? Tiểu cung chủ của ta.”
“Ly sứ giả hứng thú với nàng kia?” Một người tới đằng sau bạch y nam tử nói, giọng nói của hắn hơi chói tai,”Đều là một trong tám sứ giả, ta không biết ngoài vị tiểu cung chủ trong cảm nhận của ngươi thì ngươi còn để ý nữ tử khác cơ đấy.” Người nọ dường như không nghe thấy lời lẩm bẩm vừa rồi của bạch y nam tử.
Hai mắt bạch y nam tử lại càng nheo nhỏ hơn, trong giọng nói mang theo hàn ý: “Kiền sứ giả tuy đứng đầu tám Hắc Y sứ giả nhưng có vẻ như quản quá nhiều chuyện rồi.” Hắn xoay người nhìn thẳng vào người tới, đó là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, diện mạo bình thường, hốc mắt hãm sâu, cơ thể gầy gò mặc trang phục màu đen, đầu đầy tóc bạc, mái tóc không được buộc lên mà túm lỏng lẻo ở đằng sau, trước trán buông xuống vài sợi tóc che toàn bộ mắt phải.
Nam tử bị gọi là Kiền sứ giả nhíu lại đôi mày rậm, không tranh luận nữa: “Ly sứ giả, hành động lần này đã xảy ra sơ suất lớn, ngươi có biết không?”
“Ồ?” Ly sứ giả tay nắm ô hơi căng thẳng nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, “Xin hỏi Kiền sứ giả, sơ suất đến mức nào mà kinh động tới cả ngươi?”
Kiền sứ giả cười lạnh, gằn từng chữ một: “Đúng là chủ nhân Hồng Diệp trai Diệp Trúc Tuyên đã chết, tuy nhiên thiếu chủ Diệp Hoa Ngâm và Hoa gia tiểu cô nương lại chạy thoát, ngươi làm việc luôn không sạch sẽ như thế.” Nụ cười của hắn mang theo châm chọc, còn có ý từ trên cao nhìn xuống, Ly sứ giả nhìn ánh mắt của hắn, tay nắm ô càng ngày càng chặt.
Cố gắng nặn ra một nụ cười, Ly sứ giả sắc mặt không thay đổi hỏi: “Thần Đường ra tay không thất bại, chuyện này là sao?”
“Chỉ có bốn người củaThần Đường, thiên hạ đệ nhất sát thủ Quỷ Chúc trong truyền thuyết không tới.” Kiền sứ giả chậm rãi nói, “Ngươi cũng biết, người của Thần Đường dù có lợi hại cỡ nào cũng chỉ có bốn người, mà Hồng Diệp trai to lớn như thế, có cá lọt lưới thì có gì lạ? Huống chi bên trong Hồng Diệp trai vẫn ẩn dấu một vị cao thủ, giết hai sát thủ của Thần Đường rồi cứu người đi, Ly sứ giả, ngươi thấy thế nào?”
Ly sứ giả nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, đảo mắt nhìn Hồng Diệp trai đã thành phế tích: “Người Thần Đường phái tới đâu? Ta muốn nói chuyện với hắn. Chuyện lần này là lỗi của ta, ta tuyệt đối sẽ không trốn tránh, chỗ thánh tự ta sẽ có câu trả lời thỏa đáng, không cần Kiền sứ giả phải phí tâm.”
“Được.” Kiền sứ giả cười lạnh, “Trọng Sinh, có đầu mối gì ngươi hãy nói với Ly sứ giả, tại hạ còn có chuyện quan trọng trong người nên về tổng giáo trước.” Lời của hắn là nói với nam tử gầy gò luôn trầm mặc phía sau, Ly sứ giả nghe vậy đồng tử hơi co lại, lúc này mới giật mình bản thân không phát hiện có người vẫn đứng sau Kiền sứ giả chăm chú nhìn mình.
Kiền sứ giả có vẻ như rất đắc ý khi thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Ly sứ giả, khóe môi cong lên liếc Ly sứ giả một cái sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng Kiền sứ giả, Ly sứ giả cười lạnh.
Nam tử bị gọi làTrọng Sinh không nói lời nào, mãi cho đến khi Ly sứ giả dời tầm mắt về phía hắn, hắn mới từ từ ngẩng đầu, đối diện với Ly sứ giả.
Hắn có một đôi mắt rất đẹp nhưng không có bất kỳ cảm xúc nào, nhìn thẳng vào mắt hắn khiến Ly sứ giả cảm thấy toàn thân như rơi vào băng tuyết, lạnh đến tận xương tủy. Người này đại khái chỉ hơn hai mươi tuổi, có gương mặt trẻ con nhưng sắc mặt tái nhợt, không biểu hiện cảm xúc, có lẽ không nên nói là không biểu hiện, mà bản thân hắn là người không có tình cảm, Ly sứ giả thấy, người này đã hoàn toàn không giống người sống.
Người chết, chỉ có người chết mới không có cảm xúc.
“Ngươi tên là Trọng Sinh?” Ly sứ giả cười cười, gập lại chiếc ô luôn cầm trên tay.
Nam tử tên Trọng Sinh chậm rãi gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Ừ”
“Người phá hỏng kế hoạch của Thần Đường, cao thủ trong Hồng Diệp trai có dáng vẻ như thế nào?” Nghĩ người tên Trọng Sinh này không phải người có thể tán gẫu, Ly sứ giả vào thẳng chủ đề.
Trọng Sinh trả lời rất nhanh: “Che mặt.”
Ly sứ giả gật đầu, lại nói tiếp: “Không phải năm vị sát thủ củaThần Đường đều tham dự hành động lần này sao? Thần Đường đệ nhất sát thủ Quỷ Chúc đâu?”
“Không có.” Trọng Sinh nói.
“Không có? Đang ở đâu?” Ly sứ giả nhíu nhíu mày, cảm thấy khó tiếp thu được cách nói chuyện ngắn gọn nhưng không rõ ràng của Trọng Sinh.
Trọng Sinh chỉ im lặng, không lên tiếng nữa.
Ngay lúc Ly sứ giả chuẩn bị từ bỏ việc hỏi hắn thì một giọng nói vang lên: “Không bằng ngươi hỏi thẳng ta đi, Ly sứ giả.” Tay áo tung bay, một bóng người chậm rãi đi ra từ đống phế tích Hồng Diệp trai, không vạm vỡ nhưng lại có khí phách khiến Ly sứ giả phải kinh hãi, trang phục màu tím bay múa trong gió, kết hợp với ánh nắng và những đốm lửa chưa tàn không khác gì Tu La.
Ngươi là ai. Ly sứ giả muốn hỏi những lời này nhưng đến bên miệng lại nuốt trở vào, không cần hỏi nữa, cường giả như hắn trong thiên hạ cũng ít thấy, cái tên khiến mọi người phải kinh sợ.
Thiên hạ đệ nhất sát thủ, Quỷ Chúc.
Thân ảnh kia chậm rãi tới gần, khuôn mặt thanh tú, thân hình yếu đuối mỏng manh, nếu không phải trên mặt hắn có loại hờ hững ngạo thế quần hùng cùng với áp lực bức người khi hắn đến gần, Ly sứ giả sẽ cho rằng đó chẳng qua chỉ là một thiếu gia nhà giàu chưa trải qua sóng gió giang hồ mà thôi.
Đồng tử chợt co rút nhanh, Ly sứ giả nở nụ cười, đặc biệt hành lễ với người đó, cung kính nói: “Quỷ Chúc tiên sinh.”
Gương mặt thanh tú không biểu hiện gì, Quỷ Chúc nhẹ nhàng gật đầu: “Ly sứ giả thật có mắt nhìn.” Sau đó, hắn lại dời tầm mắt về phía người yên lặng không nói gì, thậm chí không thèm nhìn hắn đến một cái, Trọng Sinh, ánh mắt phức tạp mà thâm thúy, như cảm xúc của lão bằng hữu nhiều năm mới gặp lại nhau, hoặc như sự thương hại sâu sắc.
“Trọng Sinh.” Có vẻ như có lời muốn nói, nhưng ánh mắt Quỷ Chúc nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ thản nhiên nói, “Những người Thần Đường khác đâu?”
Trọng Sinh nghe vậy, quay đầu nhìn Quỷ Chúc, dường như đang nhớ lại, sau một lúc lâu mới nói: “Thần Đường.”
Quỷ Chúc gật đầu, lại nói tiếp: “Ta và ngươi cùng về Thần Đường.”
“Ừ” Trọng Sinh gật đầu, xoay thẳng người rời đi.
Quỷ Chúc trầm ngâm nhìn tấm lưng kia, ngoài miệng lại nói: “Ly sứ giả, mặc dù ta không nắm rõ chuyện lần này cho lắm, nhưng nếu ta đã trở về thì muốn nhắc nhở ngươi, ngươi theo ta cùng về Thân Đường đi.”
Ly sứ giả rùng mình, chậm rãi gật đầu. Hắn dường như đã hiểu, hắn đã bị cuốn vào sự tranh đấu nội bộ Thần Đường, không thể nào thoát ra. Quỷ Chúc đột nhiên hiện thân, có vẻ như cũng có mục đích của hắn. Chẳng qua mục đích đó là gì hắn không cần biết, chuyện hắn cần phải giải quyết, chỉ có Khuynh Vân Môn.
Quỷ Chúc có vẻ như nhìn thấu suy nghĩ của Ly sứ giả, thản nhiên nói: “Ly sứ giả chỉ cần cùng ta đi gặp chủ nhân Thần Đường là được, Hắc Y giáo các ngươi đã từng là một trong giang hồ tứ đại truyền kỳ, Thần Đường sẽ không làm khó ngươi.” Hắn liếc nhìn ô đỏ trong tay Ly sứ giả, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc ngắn ngủi, sau đó lập tức quay đầu rời đi.
Ly sứ giả không nói gì, đi theo hướng mà Quỷ Chúc và Trọng Sinh rời đi.
Ban đêm.
Trăng treo cao, dưới ánh trăng một người ngồi một mình trên bậc thềm trước nhà, không rượu không đàn, không phong nhã cũng không tình thú, Quỷ Chúc chỉ lặng lẽ ngẩng đầu ngắm trăng, gương mặt sạch sẽ thanh tú như thiếu gia nhà giàu lần đầu bước chân vào giang hồ phủ một tầng nhàn nhạt ưu sầu.
Khi Ly sứ giả đẩy cửa ra thấy cảnh tượng như vậy, hắn không khỏi ngẩn ra, đôi mắt luôn híp lại giờ đây mở thật to, chính hắn cũng không biết, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên nhu hòa.
Cảm giác Ly sứ giả đã đến, Quỷ Chúc cũng không quay đầu hỏi: “Ban ngày không phải Ly sứ giả đã nói phải chạy quá nhanh nên mệt mỏi sao?”
Ly sứ giả ho nhẹ một tiếng, sắc mặt không thay đổi nói: “Người tập võ nghỉ ngơi một lát là được, huống chi…”
Quỷ Chúc tất nhiên không tin lí luận nghỉ ngơi của hắn, không chút khách khí ngắt lời: “Ngươi đang đề phòng ta hay đề phòng Trọng Sinh?”
Những lí luận Ly sứ giả đã chuẩn bị tốt lại bị Quỷ Chúc một lời nói toạc ra, tuy nhiên mặt cũng không đỏ, chỉ thở phào một cái nói: “Được rồi, ta thừa nhận, ở cùng phòng với tên Trọng Sinh kia làm ta không ngủ được.”
Quỷ Chúc có vẻ đã đoán được từ sớm, thản nhiên nói: “Sát thủ trong Thần Đường cũng chẳng có mấy ai đối mặt với Trọng Sinh mà không sợ, biểu hiện như ngươi đã là can đảm rồi.” Ly sứ giả nghe vậy chỉ cười, nụ cười này so với lúc nãy thì thoải mái hơn không ít, sau đó mới nói tiếp: “Thứ cho tại hạ mạo muội, vị Trọng Sinh này trong Thần Đường có thân phận như thế nào?”
“Thân phận ư?” Quỷ Chúc trào phúng, “Hắn được coi như công cụ truyền lời của chủ nhân Thần Đường, chủ nhân Thần Đường rất ít khi lộ diện, có nhiệm vụ gì đều do Trọng Sinh truyền đạt hộ.” Dừng lại một chút, Quỷ Chúc tiếp tục nói: “Ta không biết có nên coi hắn là một người sống hay không, chắc ngươi cũng thấy, hắn không có suy nghĩ, không có tình cảm, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh.”
Tuy rằng đã có suy đoán nhưng Ly sứ giả vẫn sinh lòng cảm khái, cười nói: “Thần Đường thật sự là một nơi thần bí.”
Quỷ Chúc không để ý đến cảm khái của hắn: “Đi qua một trấn nữa là đến tổng đường Thần Đường, xế chiều ngày mai là đến nơi rồi, ngươi ngủ phòng ta đi.” Ly sứ giả nhìn chằm chằm hắn: “Vậy còn ngươi?”
“Ta không buồn ngủ.” Quỷ Chúc nói, tiện đà ngẩng đầu tiếp tục ngắm ánh trăng.
Ly sứ giả kìm lòng không đậu cũng ngẩng đầu ngắm trăng, vầng trăng vẫn thế, không hề chuyển sang màu đỏ hay xanh, hắn thật sự không hiểu Quỷ Chúc thích vầng trăng kia ở chỗ nào. Tuy nhiên có vẻ Quỷ Chúc không còn hứng thú tiết lộ bí mật của Thần Đường cho hắn, dây dưa nhiều hơn nữa có khi lại gặp tai họa, hắn thức thời đẩy cửa một gian phòng khác đi vào.
Cuộc nói chuyện đêm nay, Quỷ Chúc hiểu, mà Ly sứ giả cũng hiểu.
Quỷ Chúc cố ý để lộ bí mật của Thần Đường cho Ly sứ giả, mà Ly sứ giả cũng thừa dịp Quỷ Chúc tình nguyện để dò hỏi thêm mấy câu.
Có lẽ hai người cũng đoán được mục đích của đối phương, nhưng hai bên đều không vạch trần.
Ngày thứ hai, Thần Đường.
Thần Đường nằm trong một sơn cốc bên cạnh sống Hoài, trong cốc được bao phủ bởi những loài hoa kì lạ, ong bướm thành đàn, đúng là cảnh đẹp nhân gian. Trước khi tới đây, Ly sứ giả đã từng tưởng tượng dáng vẻ Thần Đường là một sơn động âm u, cho đến tận khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy mới không khỏi cảm thán suy nghĩ của mình quá nông cạn.
Sau khi tiến vào sơn cốc gặp phải một cửa đá thật to chắn ở giữa, Trọng Sinh im lặng đi lên trước, tìm chính xác vị trí cơ quan trên cửa rồi nhẹ nhàng đẩy, cái cửa nhìn như không thể dao động ầm ầm mở ra, hiện lên rõ ràng cảnh sắc như tiên cảnh phía trong.
“Xem ra ta tối hôm qua nói không sai, Thần Đường thật sự là một nơi thần bí, nếu thành lập sớm hơn mười năm thì hiện thời giang hồ tứ đại truyền kỳ bây giờ phải có thêm một chỗ cho Thần Đường.” Cảm thán trong mắt Ly sứ giả trong không hề giả dối.
Quỷ Chúc chỉ cười không nói gì, quay đầu nhìn về phía Trọng Sinh, Trọng Sinh đã đi vào bên trong cửa đá, mở miệng nói với hai người: “Chủ nhân phân phó, nếu Quỷ Chúc về thì đến Cựu Nguyệt đình.” Đây được xem như là câu nói dài nhất của Trọng Sinh trong ba ngày đồng hành, Ly sứ giả nhíu mày hỏi: “Thế còn ta?”
Trọng Sinh bất động, hành động của hắn vốn đã cứng nhắc, giờ lại càng giống đột nhiên bị điểm huyệt, nghiêng đầu nhìn Ly sứ giả, qua một lúc hắn mới hoàn hồn, cứng nhắc nói: “Ngươi, đi theo.” Dứt lời, Trọng Sinh dẫn đường đi vào sâu trong sơn cốc.
Ly sứ giả bật cười không còn hình tượng, hai mắt hẹp dài híp thành một đường thẳng, hai vai kịch liệt run rẩy, giống như đã tìm được điểm hài hước trên người Trọng Sinh.
Quỷ Chúc nhíu mày, kinh ngạc phát hiện Trọng Sinh bị mọi người ở Thần Đường sợ hãi lại bị Ly sứ giả biến thành trò cười.
Ngọn lửa thiêu rụi Hồng Diệp trai trong một buổi tối đã bị mọi người dập tắt, chẳng qua trạch viện phồn hoa trước kia giờ đây chỉ còn là bức tường đổ, tỏa ra mùi khét lẹt gay mũi, bưc tường cao đen sì ngoan cố không chịu ngã xuống tỏa ra làn khói đặc, thỉnh thoảng lại có ngọn lửa nhỏ nhen nhóm, nhưng không còn gì để đốt nên tắt ngấm nhanh chóng.
Đúng vào lúc mặt trời mọc, Minh Sơ khẽ thở dài xoay người rời đi, lướt qua bạch y nam tử cầm ô đỏ.
Đến khi Minh Sơ đã đi xa nam tử cầm ô đột nhiên quay lại, nhìn kỹ bóng lưng Minh Sơ, đôi mắt hẹp dài nheo lại, lẩm bẩm nói: “Bóng lưng này nhìn thật quen mắt… Ta có nên tin ngươi còn sống không? Tiểu cung chủ của ta.”
“Ly sứ giả hứng thú với nàng kia?” Một người tới đằng sau bạch y nam tử nói, giọng nói của hắn hơi chói tai,”Đều là một trong tám sứ giả, ta không biết ngoài vị tiểu cung chủ trong cảm nhận của ngươi thì ngươi còn để ý nữ tử khác cơ đấy.” Người nọ dường như không nghe thấy lời lẩm bẩm vừa rồi của bạch y nam tử.
Hai mắt bạch y nam tử lại càng nheo nhỏ hơn, trong giọng nói mang theo hàn ý: “Kiền sứ giả tuy đứng đầu tám Hắc Y sứ giả nhưng có vẻ như quản quá nhiều chuyện rồi.” Hắn xoay người nhìn thẳng vào người tới, đó là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, diện mạo bình thường, hốc mắt hãm sâu, cơ thể gầy gò mặc trang phục màu đen, đầu đầy tóc bạc, mái tóc không được buộc lên mà túm lỏng lẻo ở đằng sau, trước trán buông xuống vài sợi tóc che toàn bộ mắt phải.
Nam tử bị gọi là Kiền sứ giả nhíu lại đôi mày rậm, không tranh luận nữa: “Ly sứ giả, hành động lần này đã xảy ra sơ suất lớn, ngươi có biết không?”
“Ồ?” Ly sứ giả tay nắm ô hơi căng thẳng nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, “Xin hỏi Kiền sứ giả, sơ suất đến mức nào mà kinh động tới cả ngươi?”
Kiền sứ giả cười lạnh, gằn từng chữ một: “Đúng là chủ nhân Hồng Diệp trai Diệp Trúc Tuyên đã chết, tuy nhiên thiếu chủ Diệp Hoa Ngâm và Hoa gia tiểu cô nương lại chạy thoát, ngươi làm việc luôn không sạch sẽ như thế.” Nụ cười của hắn mang theo châm chọc, còn có ý từ trên cao nhìn xuống, Ly sứ giả nhìn ánh mắt của hắn, tay nắm ô càng ngày càng chặt.
Cố gắng nặn ra một nụ cười, Ly sứ giả sắc mặt không thay đổi hỏi: “Thần Đường ra tay không thất bại, chuyện này là sao?”
“Chỉ có bốn người củaThần Đường, thiên hạ đệ nhất sát thủ Quỷ Chúc trong truyền thuyết không tới.” Kiền sứ giả chậm rãi nói, “Ngươi cũng biết, người của Thần Đường dù có lợi hại cỡ nào cũng chỉ có bốn người, mà Hồng Diệp trai to lớn như thế, có cá lọt lưới thì có gì lạ? Huống chi bên trong Hồng Diệp trai vẫn ẩn dấu một vị cao thủ, giết hai sát thủ của Thần Đường rồi cứu người đi, Ly sứ giả, ngươi thấy thế nào?”
Ly sứ giả nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, đảo mắt nhìn Hồng Diệp trai đã thành phế tích: “Người Thần Đường phái tới đâu? Ta muốn nói chuyện với hắn. Chuyện lần này là lỗi của ta, ta tuyệt đối sẽ không trốn tránh, chỗ thánh tự ta sẽ có câu trả lời thỏa đáng, không cần Kiền sứ giả phải phí tâm.”
“Được.” Kiền sứ giả cười lạnh, “Trọng Sinh, có đầu mối gì ngươi hãy nói với Ly sứ giả, tại hạ còn có chuyện quan trọng trong người nên về tổng giáo trước.” Lời của hắn là nói với nam tử gầy gò luôn trầm mặc phía sau, Ly sứ giả nghe vậy đồng tử hơi co lại, lúc này mới giật mình bản thân không phát hiện có người vẫn đứng sau Kiền sứ giả chăm chú nhìn mình.
Kiền sứ giả có vẻ như rất đắc ý khi thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Ly sứ giả, khóe môi cong lên liếc Ly sứ giả một cái sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng Kiền sứ giả, Ly sứ giả cười lạnh.
Nam tử bị gọi làTrọng Sinh không nói lời nào, mãi cho đến khi Ly sứ giả dời tầm mắt về phía hắn, hắn mới từ từ ngẩng đầu, đối diện với Ly sứ giả.
Hắn có một đôi mắt rất đẹp nhưng không có bất kỳ cảm xúc nào, nhìn thẳng vào mắt hắn khiến Ly sứ giả cảm thấy toàn thân như rơi vào băng tuyết, lạnh đến tận xương tủy. Người này đại khái chỉ hơn hai mươi tuổi, có gương mặt trẻ con nhưng sắc mặt tái nhợt, không biểu hiện cảm xúc, có lẽ không nên nói là không biểu hiện, mà bản thân hắn là người không có tình cảm, Ly sứ giả thấy, người này đã hoàn toàn không giống người sống.
Người chết, chỉ có người chết mới không có cảm xúc.
“Ngươi tên là Trọng Sinh?” Ly sứ giả cười cười, gập lại chiếc ô luôn cầm trên tay.
Nam tử tên Trọng Sinh chậm rãi gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Ừ”
“Người phá hỏng kế hoạch của Thần Đường, cao thủ trong Hồng Diệp trai có dáng vẻ như thế nào?” Nghĩ người tên Trọng Sinh này không phải người có thể tán gẫu, Ly sứ giả vào thẳng chủ đề.
Trọng Sinh trả lời rất nhanh: “Che mặt.”
Ly sứ giả gật đầu, lại nói tiếp: “Không phải năm vị sát thủ củaThần Đường đều tham dự hành động lần này sao? Thần Đường đệ nhất sát thủ Quỷ Chúc đâu?”
“Không có.” Trọng Sinh nói.
“Không có? Đang ở đâu?” Ly sứ giả nhíu nhíu mày, cảm thấy khó tiếp thu được cách nói chuyện ngắn gọn nhưng không rõ ràng của Trọng Sinh.
Trọng Sinh chỉ im lặng, không lên tiếng nữa.
Ngay lúc Ly sứ giả chuẩn bị từ bỏ việc hỏi hắn thì một giọng nói vang lên: “Không bằng ngươi hỏi thẳng ta đi, Ly sứ giả.” Tay áo tung bay, một bóng người chậm rãi đi ra từ đống phế tích Hồng Diệp trai, không vạm vỡ nhưng lại có khí phách khiến Ly sứ giả phải kinh hãi, trang phục màu tím bay múa trong gió, kết hợp với ánh nắng và những đốm lửa chưa tàn không khác gì Tu La.
Ngươi là ai. Ly sứ giả muốn hỏi những lời này nhưng đến bên miệng lại nuốt trở vào, không cần hỏi nữa, cường giả như hắn trong thiên hạ cũng ít thấy, cái tên khiến mọi người phải kinh sợ.
Thiên hạ đệ nhất sát thủ, Quỷ Chúc.
Thân ảnh kia chậm rãi tới gần, khuôn mặt thanh tú, thân hình yếu đuối mỏng manh, nếu không phải trên mặt hắn có loại hờ hững ngạo thế quần hùng cùng với áp lực bức người khi hắn đến gần, Ly sứ giả sẽ cho rằng đó chẳng qua chỉ là một thiếu gia nhà giàu chưa trải qua sóng gió giang hồ mà thôi.
Đồng tử chợt co rút nhanh, Ly sứ giả nở nụ cười, đặc biệt hành lễ với người đó, cung kính nói: “Quỷ Chúc tiên sinh.”
Gương mặt thanh tú không biểu hiện gì, Quỷ Chúc nhẹ nhàng gật đầu: “Ly sứ giả thật có mắt nhìn.” Sau đó, hắn lại dời tầm mắt về phía người yên lặng không nói gì, thậm chí không thèm nhìn hắn đến một cái, Trọng Sinh, ánh mắt phức tạp mà thâm thúy, như cảm xúc của lão bằng hữu nhiều năm mới gặp lại nhau, hoặc như sự thương hại sâu sắc.
“Trọng Sinh.” Có vẻ như có lời muốn nói, nhưng ánh mắt Quỷ Chúc nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ thản nhiên nói, “Những người Thần Đường khác đâu?”
Trọng Sinh nghe vậy, quay đầu nhìn Quỷ Chúc, dường như đang nhớ lại, sau một lúc lâu mới nói: “Thần Đường.”
Quỷ Chúc gật đầu, lại nói tiếp: “Ta và ngươi cùng về Thần Đường.”
“Ừ” Trọng Sinh gật đầu, xoay thẳng người rời đi.
Quỷ Chúc trầm ngâm nhìn tấm lưng kia, ngoài miệng lại nói: “Ly sứ giả, mặc dù ta không nắm rõ chuyện lần này cho lắm, nhưng nếu ta đã trở về thì muốn nhắc nhở ngươi, ngươi theo ta cùng về Thân Đường đi.”
Ly sứ giả rùng mình, chậm rãi gật đầu. Hắn dường như đã hiểu, hắn đã bị cuốn vào sự tranh đấu nội bộ Thần Đường, không thể nào thoát ra. Quỷ Chúc đột nhiên hiện thân, có vẻ như cũng có mục đích của hắn. Chẳng qua mục đích đó là gì hắn không cần biết, chuyện hắn cần phải giải quyết, chỉ có Khuynh Vân Môn.
Quỷ Chúc có vẻ như nhìn thấu suy nghĩ của Ly sứ giả, thản nhiên nói: “Ly sứ giả chỉ cần cùng ta đi gặp chủ nhân Thần Đường là được, Hắc Y giáo các ngươi đã từng là một trong giang hồ tứ đại truyền kỳ, Thần Đường sẽ không làm khó ngươi.” Hắn liếc nhìn ô đỏ trong tay Ly sứ giả, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc ngắn ngủi, sau đó lập tức quay đầu rời đi.
Ly sứ giả không nói gì, đi theo hướng mà Quỷ Chúc và Trọng Sinh rời đi.
Ban đêm.
Trăng treo cao, dưới ánh trăng một người ngồi một mình trên bậc thềm trước nhà, không rượu không đàn, không phong nhã cũng không tình thú, Quỷ Chúc chỉ lặng lẽ ngẩng đầu ngắm trăng, gương mặt sạch sẽ thanh tú như thiếu gia nhà giàu lần đầu bước chân vào giang hồ phủ một tầng nhàn nhạt ưu sầu.
Khi Ly sứ giả đẩy cửa ra thấy cảnh tượng như vậy, hắn không khỏi ngẩn ra, đôi mắt luôn híp lại giờ đây mở thật to, chính hắn cũng không biết, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên nhu hòa.
Cảm giác Ly sứ giả đã đến, Quỷ Chúc cũng không quay đầu hỏi: “Ban ngày không phải Ly sứ giả đã nói phải chạy quá nhanh nên mệt mỏi sao?”
Ly sứ giả ho nhẹ một tiếng, sắc mặt không thay đổi nói: “Người tập võ nghỉ ngơi một lát là được, huống chi…”
Quỷ Chúc tất nhiên không tin lí luận nghỉ ngơi của hắn, không chút khách khí ngắt lời: “Ngươi đang đề phòng ta hay đề phòng Trọng Sinh?”
Những lí luận Ly sứ giả đã chuẩn bị tốt lại bị Quỷ Chúc một lời nói toạc ra, tuy nhiên mặt cũng không đỏ, chỉ thở phào một cái nói: “Được rồi, ta thừa nhận, ở cùng phòng với tên Trọng Sinh kia làm ta không ngủ được.”
Quỷ Chúc có vẻ đã đoán được từ sớm, thản nhiên nói: “Sát thủ trong Thần Đường cũng chẳng có mấy ai đối mặt với Trọng Sinh mà không sợ, biểu hiện như ngươi đã là can đảm rồi.” Ly sứ giả nghe vậy chỉ cười, nụ cười này so với lúc nãy thì thoải mái hơn không ít, sau đó mới nói tiếp: “Thứ cho tại hạ mạo muội, vị Trọng Sinh này trong Thần Đường có thân phận như thế nào?”
“Thân phận ư?” Quỷ Chúc trào phúng, “Hắn được coi như công cụ truyền lời của chủ nhân Thần Đường, chủ nhân Thần Đường rất ít khi lộ diện, có nhiệm vụ gì đều do Trọng Sinh truyền đạt hộ.” Dừng lại một chút, Quỷ Chúc tiếp tục nói: “Ta không biết có nên coi hắn là một người sống hay không, chắc ngươi cũng thấy, hắn không có suy nghĩ, không có tình cảm, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh.”
Tuy rằng đã có suy đoán nhưng Ly sứ giả vẫn sinh lòng cảm khái, cười nói: “Thần Đường thật sự là một nơi thần bí.”
Quỷ Chúc không để ý đến cảm khái của hắn: “Đi qua một trấn nữa là đến tổng đường Thần Đường, xế chiều ngày mai là đến nơi rồi, ngươi ngủ phòng ta đi.” Ly sứ giả nhìn chằm chằm hắn: “Vậy còn ngươi?”
“Ta không buồn ngủ.” Quỷ Chúc nói, tiện đà ngẩng đầu tiếp tục ngắm ánh trăng.
Ly sứ giả kìm lòng không đậu cũng ngẩng đầu ngắm trăng, vầng trăng vẫn thế, không hề chuyển sang màu đỏ hay xanh, hắn thật sự không hiểu Quỷ Chúc thích vầng trăng kia ở chỗ nào. Tuy nhiên có vẻ Quỷ Chúc không còn hứng thú tiết lộ bí mật của Thần Đường cho hắn, dây dưa nhiều hơn nữa có khi lại gặp tai họa, hắn thức thời đẩy cửa một gian phòng khác đi vào.
Cuộc nói chuyện đêm nay, Quỷ Chúc hiểu, mà Ly sứ giả cũng hiểu.
Quỷ Chúc cố ý để lộ bí mật của Thần Đường cho Ly sứ giả, mà Ly sứ giả cũng thừa dịp Quỷ Chúc tình nguyện để dò hỏi thêm mấy câu.
Có lẽ hai người cũng đoán được mục đích của đối phương, nhưng hai bên đều không vạch trần.
Ngày thứ hai, Thần Đường.
Thần Đường nằm trong một sơn cốc bên cạnh sống Hoài, trong cốc được bao phủ bởi những loài hoa kì lạ, ong bướm thành đàn, đúng là cảnh đẹp nhân gian. Trước khi tới đây, Ly sứ giả đã từng tưởng tượng dáng vẻ Thần Đường là một sơn động âm u, cho đến tận khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy mới không khỏi cảm thán suy nghĩ của mình quá nông cạn.
Sau khi tiến vào sơn cốc gặp phải một cửa đá thật to chắn ở giữa, Trọng Sinh im lặng đi lên trước, tìm chính xác vị trí cơ quan trên cửa rồi nhẹ nhàng đẩy, cái cửa nhìn như không thể dao động ầm ầm mở ra, hiện lên rõ ràng cảnh sắc như tiên cảnh phía trong.
“Xem ra ta tối hôm qua nói không sai, Thần Đường thật sự là một nơi thần bí, nếu thành lập sớm hơn mười năm thì hiện thời giang hồ tứ đại truyền kỳ bây giờ phải có thêm một chỗ cho Thần Đường.” Cảm thán trong mắt Ly sứ giả trong không hề giả dối.
Quỷ Chúc chỉ cười không nói gì, quay đầu nhìn về phía Trọng Sinh, Trọng Sinh đã đi vào bên trong cửa đá, mở miệng nói với hai người: “Chủ nhân phân phó, nếu Quỷ Chúc về thì đến Cựu Nguyệt đình.” Đây được xem như là câu nói dài nhất của Trọng Sinh trong ba ngày đồng hành, Ly sứ giả nhíu mày hỏi: “Thế còn ta?”
Trọng Sinh bất động, hành động của hắn vốn đã cứng nhắc, giờ lại càng giống đột nhiên bị điểm huyệt, nghiêng đầu nhìn Ly sứ giả, qua một lúc hắn mới hoàn hồn, cứng nhắc nói: “Ngươi, đi theo.” Dứt lời, Trọng Sinh dẫn đường đi vào sâu trong sơn cốc.
Ly sứ giả bật cười không còn hình tượng, hai mắt hẹp dài híp thành một đường thẳng, hai vai kịch liệt run rẩy, giống như đã tìm được điểm hài hước trên người Trọng Sinh.
Quỷ Chúc nhíu mày, kinh ngạc phát hiện Trọng Sinh bị mọi người ở Thần Đường sợ hãi lại bị Ly sứ giả biến thành trò cười.
Danh sách chương