Thẩm Đại Tài sống ở khu biệt thự Kính Nguyệt Hồ nổi tiếng nhất Bạch Hải, mọi người đều biết.

Mẹ con Phương Huỳnh chạy tới cửa biệt thự của Thẩm Đại Tài, bị hai gã bảo vệ ngăn cản: "Đứng lại, làm gì đó?"

Thẩm Đại Tài là người giàu nhất Bạch Hải, sự an toàn của bản thân là vô cùng quan trọng, căn bản sẽ không để cho người lạ tiếp cận, mẹ con Phương Huỳnh muốn vào biệt thự là việc khó như lên trời.

“Chúng tôi tìm tổng giám đốc Thẩm, xin hai cậu giúp chúng tôi vào trong một chút đi!”

Mẹ Phương Huỳnh khách sáo nói.

Bình thường những người có thể đến biệt thự, đều là người thân của Thẩm Đại Tài, hoặc là một ít nhân vật nổi tiếng, cho nên đôi mẹ con trước mắt này căn bản là bảo vệ không nhận ra.

“Tổng giám đốc Thẩm đang bận, nếu muốn gặp ông ấy, ban ngày hãy đến công ty hẹn trước đi.”

Bảo vệ xua tay nói.

Thấy bảo vệ ngang ngược như thế, mẹ Phương Huỳnh liền nói: “Thái độ của các cậu kiểu gì thế hả?”

Bà ta chỉ vào Phương Huỳnh nói: "Con gái của tôi chính là người phụ nữ của Tần tiên sinh, ngay cả tổng giám đốc Thẩm cũng phải cung kính với Tần tiên sinh, dám ngăn cản chúng tôi, hai cậu có biết hậu quả không?"

“Hả?”

Nghe mẹ Phương Huỳnh nói như vậy, hai bảo vệ sửng sốt một chút.

Thế nhưng rất nhanh bọn họ đã khôi phục tinh thần lại, Thẩm Đại Tài chính là người giàu nhất Bạch Hải, địa vị của ông ấy là hàng đầu, ai có thể làm cho ông ấy phải cung kính?

“Mẹ nó, hai đứa ngốc này từ đâu ra vậy? Nếu không cút thì đừng trách chúng tôi đánh hai người.”

Bảo vệ trực tiếp uy hiếp, chỉ cho là gặp phải bệnh nhân tâm thần.

“Chúng tôi sẽ không đi, nếu dám động đến một cọng lông tơ của chúng tôi, tôi cam đoan sẽ nói tổng giám đốc Thẩm sa thải các người.”

Mẹ Phương Huỳnh cũng giở trò vô lại.

“Ngu ngốc, cút!”

Bảo vệ bị chọc đến mức cảm thấy phiền phức, định đẩy hai mẹ con này đi.

“Còn dám ra tay, bà đây sẽ xé nát miệng các người.”

Thấy hai bảo vệ dám ra tay thật, hai mẹ con Phương Huỳnh lập tức bùng nổ, cùng đánh nhau với bảo vệ.

Hai mẹ con như đàn bà chanh chua, rất nhanh sau đó trên mặt hai bảo vệ đã bị cào ra vết máu.

Vốn dĩ bảo vệ còn muốn nể tình hai người là phụ nữ, không muốn đánh mạnh tay, hiện giờ không còn quan tâm nhiều như vậy nữa, trực tiếp rút gậy điện ra.

Nhìn thấy dòng điện lóe ra ở phía trên, mẹ con Phương Huỳnh cuối cùng cũng sợ hãi.

“Chết tiệt, lũ chó cũng khinh bỉ các người, các người cứ chờ đó.”

Hai mẹ con bị dọa sợ phải chật vật chạy trốn.



Buổi sáng.

Tần Phong như thường lệ đến công ty, trợ lý Trương Vận vẫn tới đón hắn đi.

Nhưng vừa đi làm không bao lâu, đã có người đến thông báo cho Tần Phong phải đến văn phòng chủ tịch một chuyến.

“Chủ tịch, ông tìm tôi?””

Tần Phong đến văn phòng, tìm thấy Mộ Chính Thuần, vệ sĩ Ngô Uy cũng đang chờ ở một bên

“Ngồi đi!”

Mộ Chính Thuần chỉ vào chiếc sô pha bên cạnh.

Tối hôm qua ông ấy đã tìm kiếm thông tin của Tần Phong suốt đêm, nhưng càng ngày càng nghi ngờ.

Tần Phong mà ông ấy tra được, chẳng qua chỉ là con của một gia đình đơn thân, sống ở thôn Thành Trung cũ nát, chưa từng học qua võ thuật, cũng chưa từng bái sư.

Năm thứ hai đại học, đột nhiên mất tích, mà Mộ Chính Thuần cũng không tra được trong thời gian năm năm mà Tần Phong mất tích này đã đi nơi nào.

Cho nên theo ông ấy phân tích, sở dĩ Tần Phong lợi hại như vậy, chắc chắn là trong năm năm mất tích này, đã có sự thay đổi gì đó.

Những thứ này cũng không tính là gì, duy nhất ông ấy không hiểu rõ, nếu Tần Phong lợi hại như vậy, tại sao lại đến công ty nhà mình làm việc? Mấu chốt là ông ấy không tra được mục đích của Tần Phong là gì.

Cho nên mới gọi Tần Phong tới, nếu không ông ấy sẽ không an tâm.

"Đi thẳng vào vấn đề đi, tôi không rõ một cao thủ như cậu, tại sao lại hạ mình làm việc ở công ty tôi?"

Mộ Chính Thuần trực tiếp sảng khoái hỏi.

Tần Phong hơi sửng sốt, nhưng thật ra cũng hiểu được ý của Mộ Chính Thuần, hẳn là hôm qua ông ấy nhìn thấy thân thủ của mình nên mới sinh ra nghi ngờ.

"Chủ tịch, ông hiểu lầm rồi, tôi đến công ty làm việc không có mục đích gì, là bởi vì tổng giám đốc Mộ và mẹ tôi..."

Tần Phong không giấu diếm, liền nói chuyện lúc trước mẹ hắn là nhân viên vệ sinh của công ty bọn họ ra, sau đó bởi vì ngã bị thương nên được Mộ Uyển Quân chăm sóc, nói ra tất cả một lần.

“Thì ra là như vậy…”

Mộ Chính Thuần nghe xong, không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Bởi vì thời gian quá ngắn, tối hôm qua ông ấy chỉ điều tra được một ít thông tin về Tần Phong, cũng không điều tra Vương Tuyết Mai, cho nên không biết lúc trước Vương Tuyết Mai còn là nhân viên vệ sinh của công ty mình.

Nửa năm trước ông ấy đúng là có nghe nói có một nhân viên vệ sinh của công ty mình ngã bị thương, nhưng những thứ này đều do cấp dưới xử lý, ông ấy không tham gia, cho nên mới không biết đối phương chính là mẹ của Tần Phong.

“Đúng vậy, chính vì vậy nên mẹ tôi mới nhờ tổng giám đốc Mộ giới thiệu tôi đến công ty này làm việc.” Tần Phong cười nói.

Mộ Chính Thuần gật gật đầu, lại hỏi: "Như cậu vừa nói, năm hai cậu bị người ta lừa bán hàng đa cấp, vậy công phu trên người là học ở đâu?"

Vừa rồi Tần Phong thuận tiện nói một chút, năm hai hắn bị người ta lừa vào bán hàng đa cấp, nhưng Mộ Chính Thuần cũng không dễ bị lừa gạt như vậy, ở chỗ bán hàng đa cấp có thể học được bản lĩnh lợi hại như vậy sao?

"Tôi chỉ có thể cam đoan với ông, tôi đến công ty làm việc, không có bất kỳ ác ý gì, về phần thân thủ của tôi... Không tiện tiết lộ, mong chủ tịch thứ lỗi."

Lúc trước sư phụ có dặn dò qua, không nên nói chuyện của hắn ra ngoài. Ngay cả mẹ mình Tần Phong cũng không dám nói, huống chi là Mộ Chính Thuần?

"Nhưng Tần tiên sinh, năm năm... Muốn trở thành võ giả có thân thủ như anh, e rằng không thực tế nhỉ?"

Ngô Uy bên cạnh cũng mở miệng hỏi một câu.

Vốn dĩ Ngô Uy chính là một võ giả rất cao cường, cậu ta đạt tới thực lực này cũng phải mất mấy chục năm, mà thực lực của Tần Phong còn cao hơn cậu ta rất nhiều, nếu như chỉ học trong năm năm mất tích này, nói ra e rằng cũng không ai tin.

Tần Phong nhướng mày, tỏ vẻ không thể tiết lộ.

Thấy vậy, hai người Mộ Chính Thuần cũng không tiện hỏi lại.

Ít nhất, bây giờ bọn hắn biết Tần Phong đến công ty là không có ác ý, bọn họ cũng yên tâm.

“Cộc cộc!”

“Chủ tịch, Đinh tiên sinh đến rồi!”

Lúc này trợ lý chủ tịch gõ cửa đi vào nói.

Tiếp theo, có một thanh niên trẻ tuổi đi vào văn phòng, khách sáo nói: "Chú Mộ, đang bận sao!"

“Là Thế Hào tới à, mau tới ngồi đi!”

Nhìn thấy đối phương, Mộ Chính Thuần càng thêm khách sáo chào đón.

Anh ta chính là đại thiếu gia của nhà họ Đinh mà Mộ Chính Thuần nói ngày hôm qua, Đinh Thế Hào, dự định sẽ để Mộ Uyển Quân gả cho anh ta, mà Đinh Thế Hào ngoại trừ hơi lăng nhăng còn năng lực khác cũng không tệ, xử sự khéo léo, tướng mạo cũng tương đối đẹp trai.

Chờ trợ lý pha trà xong, Đinh Thế Hào mới nói chuyện chính: “Chú Mộ, hôm nay con tới đây là muốn gặp Uyển Quân, thuận tiện hẹn cô ấy buổi tối ăn cơm! Vậy nên, con mới phải tới đây xin sự đồng ý của chú trước đã.”

“Đứa nhỏ này, con còn xin ý kiến của chú làm cái gì, hôn sự của các con, chú hoàn toàn đồng ý. Chỉ là Uyển Quân, con bé... còn đang giận dỗi với chú! Con đã tới rồi thì đi dỗ dành con bé đi, dù sao người trẻ tuổi các con cũng dễ nói chuyện hơn một chút.”

Thấy Đinh Thế Hào hiểu lễ nghĩa như vậy, Mộ Chính Thuần rất hài lòng.

“Được, vậy chú Mộ làm việc đi, con đi tìm Uyển Quân nói chuyện một chút!”

Đinh Thế Hào đứng dậy, chuẩn bị tự mình đi tìm Mộ Uyển Quân.

Nhưng Tần Phong vẫn chưa rời đi, đột nhiên mở miệng nói: “Chủ tịch, tôi có một việc muốn báo với ông.”

“Ồ? Mời nói!”

Thấy Tần Phong có việc, Mộ Chính Thuần gật đầu.

Tần Phong nói: “Tôi và tổng giám đốc Mộ rất hợp nhau, cho nên muốn theo đuổi cô ấy!”

Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng làm việc đột nhiên trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.

Đinh Thế Hào nheo mắt nhìn Tần Phong: “Anh là ai?”

Tần Phong nghiền ngẫm cười, đáp: “Một người mà anh không thể trêu vào.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện