"Uy!" Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến thanh âm già nua quen thuộc, Lý Giai cảm thấy mắt nàng bắt đầu cay cay, chua xót, nhất thời nghẹn giọng, không biết phải như thế nào mở miệng, nàng cứ thế thất thần cầm điện thoại. "Uy!" thanh âm bố Lý Giai có phần đề cao hơn, vẫn không nhận được bất luận âm thanh nào trả lời, bố Lý Giai tưởng ai đã gọi nhầm số hoặc muốn đùa dai, vừa lúc đó thì một tiếng nhẹ nhàng truyền đến, "Ba ba !"Trái tim ông chấn động, lập tức nắm chặt điện thoại áp vào bên tai, thanh âm run rẩy hỏi, "Là Tiểu Giai sao, là Tiểu Giai có đúng hay không !!!"

"Ba.. ba...!" Lý Giai nước mắt nhạt nhòa tầm mắt, cơ hồ không thể khóc thành tiếng, rất nhanh sau đó nàng bật khóc lớn. Nước mắt của nàng rơi lã chã trên gương mặt Tiểu Văn, Tiểu Văn vừa nghe thấy Lý Giai gọi ba ba vừa khóc, còn tưởng rằng nàng là bị ba ba mắng ở trong điện thoại, tựa như chính nàng đã từng bị mắng trước đây, Tiểu Văn liền khẩn trương đem bàn tay nhỏ bé chạm vào gương mặt Lý Giai lau đi những giọt nước mắt, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Giai Giai nhỏ giọng nói. "Giai Giai không khóc, ngoan." Lý Giai đem nàng ôm càng chặt hơn, hai người gắt gao ôm lấy nhau.

Ở bên kia, bố Lý Giai thanh âm cũng đã có chút biến dạng, ông lập tức kích động gọi mẹ Lý Giai lại, mẹ Lý Giai vừa nghe nói đúng là Lý Giai gọi điện thoại về, liền lập tức bỏ dở công việc kiếm sống hằng ngày trong tay bà tức tốc chạy tới, đoạt lấy cái ống nghe, "Uy, là Tiểu Giai sao, Tiểu Giai, ngươi rốt cuộc cũng gọi điện thoại về, mẹ cũng lo lắng gần chết a..." Cũng là chưa nói được vài câu thì mặt bà cũng đã rơi đầy lệ.

Ba người đều khóc không thành tiếng, Tiểu Văn nghe được Lý Giai không ngừng khóc, nàng cũng cong môi rơi nước mắt, chôn mặt vào trong lòng Lý Giai nhỏ giọng nói, "Giai Giai khóc, Tiểu Văn hảo khó chịu."

Đoạn tuyệt hai năm, thân tình còn sót lại đều chôn tận dưới đáy lòng cùng mọi đau xót đều như tại giờ khắc này bộc phát, không ai có thể nói được toàn vẹn một câu, cả hai bên ống nghe đều chỉ có tiếng khóc đến nhói lòng.

Cuối cùng sau khi tất cả nỗi đau cùng nghẹn ngào đều trút hết ra, toàn bộ trở nên lắng đọng lại, Lý Giai khóc đến mệt mỏi, mẹ Lý Giai mới có thể trầm tĩnh nói, "Tiểu Giai, ngươi vẫn bình an là tốt rồi, mau quay về đi, đừng ở bên ngoài nữa, về nhà đi, mẹ rất nhớ ngươi." Vô luận nữ nhi của bà bên ngoài có kiếm được tiền hay không, hiện tại đều không phải là điều trọng yếu, Lý Giai bình yên về nhà mới là sự đền đáp tốt nhất cho sự chờ đợi của bà, ca ca Lý Giai đã tìm được một việc rất tốt, còn có một bạn gái rất hiếu thuận, sở dĩ vì thế mà trong nhà giờ đây đã không còn khổ cực như trước, chờ Lý Giai quay về, để nàng tìm được người tốt xuất giá, đối với bọn họ đã là hạnh phúc viên mãn, mọi mong ước của phụ mẫu trên thế giới đều chỉ có thế.

Nghe được mẹ cho mình về nhà, Lý Giai trong lòng cảm thấy một trận rung động ấm áp, cuối cùng hai chữ về nhà cũng đã được toại nguyện, hai chữ ấy nàng trước đây từng là vết thương mà nàng không muốn nhớ tới. Nhìn một chút Tiểu Văn trong lòng, Lý Giai khẽ nhíu mày, mẹ nàng không hỏi về công việc của nàng, nhưng chuyện Tiểu Văn, đúng là thế nào cũng tránh không khỏi. Chuyện tình cảm luôn là điều khó nói nhất, chính là vẫn cứ phải đối mặt. Nàng cũng muốn trở về nhà, mang theo Tiểu Văn cùng nhau quay về. Lý Giai vuốt ve gương mặt của Tiểu Văn, hai mắt Tiểu Văn vẫn đẫm lệ, nàng nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu, ở trong lòng tự động viên cho mình, dũng cảm thêm một chút, vì Tiểu Văn, dũng cảm thêm lần nữa, "Mẹ... Ta ... muốn nói với ngươi một chuyện...."

"Chuyện gì? Trở về rồi hãy nói, không vội." Mẹ Lý Giai vẫn một lòng muốn cho Lý Giai quay về, hai năm không nhìn thấy nữ nhi, bà như thế nào lại có thể không nhớ nàng.

"....." Lý Giai trầm mặc một hồi, thậm chí một lần nàng muốn buông bỏ, nàng thực sự không muốn làm hỏng bầu không khí này, mẹ nàng nhớ và lo lắng cho nàng như thế, Lý Giai rất lưu luyến cái loại cảm giác được nhớ nhung và chăm sóc này. Thế nhưng nghĩ đến Tiểu Văn, nàng lại không thể không cố lấy dũng khí đối mặt với hiện thực, "Ta... yêu một nữ hài... muốn mang nàng cùng nhau quay về nhà..."

Mẹ Lý Giai ngẩn người, không quá hiểu được ý nghĩa lời nói của Lý Giai, "Ngươi nói cái gì ?"

"Chính là.... Mẹ .... Ta yêu một nữ hài... Muốn cùng nàng sống suốt đời... không kết hôn..."

Đầu dây điện thoại bên kia đột nhiên một trận im lặng, lúc sau chợt nghe thanh âm ống nghe rơi xuống "cạch", Lý Giai vội vàng hỏi mẹ làm sao vậy, thanh âm tựa hồ cách rời ống nghe ngày càng xa, tiếp theo đó là tiếng kêu loạn cùng tiếng khóc thất thanh, điện thoại vẫn còn chưa cắt tín hiệu, Lý Giai vẫn nắm lấy điện thoại, thấp thỏm bất an cùng đợi phụ mẫu cấp nàng câu trả lời, tuy rằng minh bạch tình huống không hề lạc quan, nhưng nàng vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng.

Bố Lý Giai nổi giận đùng đùng cầm lấy ống nghe quát, "Ngươi vừa nói với mẹ ngươi cái gì đó!"

"Ba... ta nói... ta yêu một nữ hài... muốn cùng nàng cùng nhau quay về nhà ."

"!!! Ngươi nói thật ?!" Bố Lý Giai tức giận đến thanh âm run run, "Ngươi hiện tại ở đâu ? Lập tức quay trở về cho ta, không được mang theo người quan hệ bất chính đó!"

"Ba... nàng là một hảo hài tử, rất ngoan, rất thông minh, các ngươi gặp nhất định sẽ thích nàng, đừng vội vàng chối bỏ như thế có được hay không, chúng ta cùng một chỗ rất hạnh phúc."

"Cái gì cũng đừng nói nữa ! Ngươi lập tức quay trở về cho ta ! Ở bên ngoài hai năm không hề liên lạc với chúng ta, hiện tại bây giờ liên lạc, dĩ nhiên là muốn nói cho chúng ta cái sự tình chán ghét này, ngươi nếu như vẫn còn nhận thức chúng ta là ba mẹ thì lập tức quay về cho ta, đừng đề cập đến những sự tình dị thường kia nữa, ta coi như cái gì cũng chưa từng nghe qua."

"Ba, trừ phi ngươi đồng ý ta mang theo nàng trở về, bằng không ta sẽ không quay về."

"Vậy ngươi vĩnh viễn cũng đừng quay về !" "Tít tít tít" bên tai truyền đến thanh âm lạnh lùng của điện thoại, Lý Giai tâm dường như bị một đấm hung hăng nện cho nàng một cái, cho dù đã từng suy nghĩ đến kết quả này, nhưng khi nó xảy ra trước mắt, toàn bộ chuẩn bị tâm lý lúc trước đều không chút nào tác dụng, đau đớn không ít ùa tới, thương tốn không giảm đi nửa nào. Nàng ném điện thoại lên bàn, ôm Tiểu Văn nằm trên giường, có lẽ vừa nãy khóc nhiều lắm, hiện tại tâm nàng co rút đau đớn cơ hồ làm thân thể toàn bộ đều co lại, nhưng nàng lại không rớt một giọt nước mắt.

Tiểu Văn ngoan ngoãn để Lý Giai ôm, cảm giác được Giai Giai đang đau lòng. Nguyên lai ba ba Giai Giai đối với Giai Giai cũng không tốt, nhất định là hắn mắng Giai Giai. Tiểu Văn ngực hảo khổ sở, nàng vươn bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ nhẹ sau lưng Lý Giai, "Giai Giai đừng buồn, ba ba nhất định là tâm tình bất hảo mới mắng Giai Giai, bởi vì công việc ba ba cũng quá mệt mỏi và phiền nhiễu, Giai Giai còn có Tiểu Văn, Tiểu Văn rất ngoan, không làm cho Giai Giai tức giận, Giai Giai phải thông cảm ba ba." Bố Tiểu Văn cũng là như thế, công việc nếu có chút không hài lòng, trở về nhà sẽ bắt Tiểu Văn trút giận, hắn ở bên ngoài so với kẻ khác thân phận thấp, bị xung quanh khinh bỉ, cũng chỉ có thể về nhà giận cá chém thớt, bởi vì chỉ có ở nhà hắn mới là chủ nhân.

"Ân." Lý Giai cúi đầu hôn Tiểu Văn, mang theo thanh âm nhẹ nhàng nói, "Ta hiện tại cũng chỉ có ngươi, sở dĩ sau này chúng ta đều phải vĩnh viễn cùng một chỗ."

Tiểu Văn nghe xong vui vẻ nở nụ cười, hai má đều lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, ra sức gật đầu ưng thuận, muốn cùng Giai Giai vĩnh viễn cùng một chỗ, vĩnh viễn vĩnh viễn cùng một chỗ.

Mẹ Lý Giai lúc này đã tức giận đến trái tim bắt đầu có chút khó chịu, sau khi uống thuốc xong liền vô lực nằm trên giường khóc, bà đúng là thế nào cũng không nghĩ tới, trước kia để nữ nhi ra bên ngoài làm việc cuối cùng lại xảy ra cái loại kết quả này, đầu tiên mất đi tin tức, thật vất vả mới có thể liên hệ lại, vậy mà .... Bố Lý Giai ngồi ở bên giường buồn khổ, con mắt ông cũng đã hồng hồng, liên tục cau mày lắc đầu thở dài, khuồn mặt tràn đầy u sầu, việc này có vẻ càng làm cho nam nhân này càng già nua hơn.

Tuy rằng tâm vẫn mơ hồ đau nhức, Lý Giai vẫn mạnh mẽ đả khởi lại tinh thần, bởi vì nàng thực sự không muốn lại liên lụy đến Tiểu Văn, tự mình khổ sở Tiểu Văn cũng sẽ theo nàng mà thương tâm. Nàng đã gọi điện thoại cho Lâm tiên sinh, cũng đem hết kết quả nói cho hắn biết, Lâm tiên sinh tuy cũng có chút buồn bực nhưng cũng nhẹ nhàng an ủi nàng, sau đó để Lý Giai thu dọn toàn bộ đều tốt, có lẽ khoảng trong vòng 1 2 ngày, hắn sẽ lên đường mang theo các nàng ấy ngồi xe đi đến một thành phố.

Lý Giai đã sớm thu dọn toàn bộ hành lý, ngửa đầu hít sâu vai lần, vuốt ve gương mặt Tiểu Văn nói, "Có muốn ra ngoài chơi không ?"

Tiểu Văn do dự một chút, bỉu môi, nàng đúng là rất muốn đi ra ngoài chơi, chính là... "Giai Giai vẫn còn không vui ? Giai Giai nếu không vui, Tiểu Văn sẽ không đi chơi, cùng Giai Giai cùng nhau khó chịu." Lý Giai nhẹ nhàng cười cười, đi đến nâng gương mặt của nàng lên ôn nhu hôn, "Có ngươi ở bên cạnh ta sẽ không hội không vui, ta thích nhất Tiểu Văn." Nàng cầm y phục cấp Tiểu Văn, nói cho nàng biết mặt nào của y phục là mặt trái, mặt phải "Ngày hôm nay tự mình mặc có được không ? Ta muốn đi rửa mặt."

"Hảo." Tiểu Văn rất ngoan đáp ứng, bắt đầu tự mình từ từ thay y phục, Lý Giai đi vào phòng tắm, lấy hai cái bao tay plastic đeo vào, rồi lại quay sang mở van nước, ra sức dùng nước rửa mặt, nàng giương mắt nhìn chính mình trong gương, con mắt sưng đỏ không thể tả, thần tình tiểu tụy khốn khổ, may mà Tiểu Văn không nhìn thấy, bằng không sẽ không dễ gì lừa nàng ấy. Mấy ngày nay, nước mắt rơi không ít, mất đi bằng hữu, mất đi người thân, Lý Giai cười khổ, thật đúng là một kết quả không tệ, miễn là không hề mất đi Tiểu Văn, nên không thể so với hiện tại bất lợi hơn, huống hồ, thời gian sau này mới là cuộc sống mới, nhất định sau này sẽ tốt hơn.

Nàng từ phòng tắm đi ra, thì thấy Tiểu Văn đã thay y phục, còn ăn mặc rất chỉnh tề, đang ngơ ngác ngồi chờ Lý Giai. Lý Giai cũng đem Tiểu Văn đi rửa mặt, lại chải sơ đầu cho nàng, rồi mang theo Tiểu Văn đi ra cửa. Trên đường lớn, mọi người đi qua đi lại rất đông, Lý Giai vẫn không hề trang điểm, đôi mắt sưng đỏ như trái đào, nắm tay Tiểu Văn đi dạo, đi ngang qua quán thức uống lạnh còn thuận tiện cấp Tiểu Văn một cây kem, Tiểu Văn vui vẻ ăn, cả miệng đều dính đầy kem, Lý Giai thấy nàng bộ dáng dễ thương thế kia, tâm tình tốt lên rất nhiều, khẩn trương lấy ra khăn tay lau miệng cho Tiểu Văn, hận không thể lao về trước hôn lên miệng nàng mấy cái. Hai người nắm tay tản bộ xung quanh, đi tới một khu phố phồn hoa náo nhiệt, vừa lúc đó hai bên có một thương gia làm hoạt động tuyên truyền, tìm những ca sĩ đến ca hát biểu diễn, tuy không phải là ngôi sao có tiếng, nhưng giọng ca vẫn còn vô cùng dễ nghe, Lý Giai dừng cước bộ, đem Tiểu Văn ôm vào trước ngực, đứng lại chỗ tương đối ít người, lẳng lặng nghe. Có thể bởi vì âm hiệu bất hảo, giọng ca có rất nhiều tạp âm, quần chúng vây xem phía dưới đa số là hướng về phần thưởng mà hoạt động tuyên truyền của thương nhân kia mang lại, rất ít người chăm chú nghe xướng ca, thậm chí có một số người còn có biểu tình rất không nhẫn nại, mong muốn nhanh lên một chút kết thúc, chính là danh ca kia vẫn rất nhiệt tình tràn trề, cười rồi tiếp tục hát nữa. Chờ danh ca kia sau khi đã hát xong và đi xuống, Lý Giai chứng kiến hắn lập tức hạ xuống dáng vẻ tươi cười, thay vào đỏ là vẻ mặt uể oải cùng hờ hững, dường như tình cảm manh liệt trong nháy mắt đều bị tạt nước lạnh. Cuộc sống của tầng lớp thấp nhất trong xã hội, có thể có mấy người không mang theo sự bất đắc dĩ cùng chua xót, nhiều tình cảm mãnh liệt cùng hình dáng tươi cười cũng sẽ phai mờ đi, nhiều người không vui cũng phải giả vờ như vui vẻ, bất quá tự mình cũng là một người trong số đó, Lý Giai thở dài, mang theo Tiểu Văn ly khai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện