Ám chỉ là có thể gọi mẹ? .

Tưởng Hưng bị Thời Duyệt làm cho quên mất mục đích đến đây ngày hôm nay, chỉ nhớ chuyện khi nào Thời Duyệt có thể giúp cô hẹn sếp cùng đi ăn một bữa.

"Đi ăn cũng được, đúng lúc tôi có việc muốn nói cùng Tịch Mậu Trung, đến lúc đó tôi sẽ báo cho cô trước, cô đến cùng là được."

"Được được được, Wechat của tôi là...chị thêm tôi đi."

Thời Duyệt cười nói: "Đừng gọi 'chị', tôi không nhận được, gọi tôi Tiểu Thời là được rồi."

Hai người vui vẻ trao đổi Wechat, Hứa Ấu Diên cũng đang trò chuyện cùng A Can, nhận được tin nhắn chữ từ Thời Duyệt.

"Thế nào Hứa Ấu Diên, giải vây giúp chị, muốn cảm ơn em thế nào đây?"

Giữa Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt còn Thời Dã, nhận được Wechat, cô lén liếc nhìn Thời Duyệt, thấy em cầm cốc nước bằng hai tay nhìn về phía này, khóe miệng mang theo ý cười như mình đang nắm tất cả trong lòng bàn tay.

Hứa Ấu Diên trả lời: "Cảm ơn em đã cản một đòn giúp chị, nhất định phải cảm ơn chứ. Chị chuẩn bị quà xong rồi."

Thời Duyệt nhanh chóng nhắn lại: "Nhanh vậy?"

"Ừ, luôn chuẩn bị."

Lần này đến lượt Thời Duyệt không hiểu.

Hiếm khi được thấy Thời Duyệt luôn thông minh lộ vẻ khó hiểu, Hứa Ấu Diên đặt điện thoại xuống, tỏ ý mình sẽ không tiết lộ. Thời Duyệt rất không hài lòng, lẳng lặng lườm chị.

Ngồi giữa hai người, nhìn hai người liếc mắt đưa tình mãi không xong, Thời Dã cảm thấy mình như một cái cột điện vướng víu, đành đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, hy vọng đến lúc trở lại hai người kia đã đưa tình xong.

Thời Dã đi vệ sinh, Giang Uẩn không thể bỏ qua, kéo cô ấy chất vấn:

"Tình hình giữa em cậu và chị Điểu thế nào rồi?"

Thời Dã: "Tình hình gì thế nào."

"Không phải yêu nhau à?"

"Hả? Tôi đâu biết."

Thời Dã thật sự không biết, có biết cũng không được nói lung tung. Quan hệ giữa hai vị kia có vẻ cũng không tệ lắm, như thể người điên cuồng diss Tiểu Duyệt thời gian trước không phải là Hứa Ấu Diên.

Tất nhiên Thời Dã cũng ích kỷ, em ruột mình và cô bạn lớn lên cùng mình, nếu có thể ở bên nhau là chuyện tốt, cô sẽ hài lòng. Chỉ là từ tuổi tác đến hoàn cảnh hiện tại, hai người đều không thích hợp để yêu đương cho lắm. Mối quan hệ mong manh như vậy không thể chịu được lời ra tiếng vào từ người khác, dù sao Thời Dã cũng định sẽ giả ngốc đến cùng.

Giang Uẩn chỉ trích Thời Dã không có ý tứ: "Lần trước ở Bác Áo Hiên tôi đã thấy hai người có chỗ là lạ, hôm nay xem như đã xác định rồi. Tôi nói này, yêu nhau thì cũng phải nói sớm với tôi một câu chứ, tôi còn dẫn người khác đến đây xem mắt...thật là xấu hổ."

Thời Dã: "Đã nói là tôi không biết, đừng hỏi tôi, tôi chỉ là một con lợn không cảm xúc."

Giang Uẩn: "..."

Giang Uẩn chỉ ước gì có thể trói Thời Dã lại thẩm vấn tử tế, đúng lúc này điện thoại đổ chuông.

Giang Uẩn vừa nhìn điện thoại, khuôn mặt hung dữ lập tức thay đổi, sau đó tiếp điện thoại bằng một tiếng "ơi" rất ngọt, giọng nói õng ẹo như muốn chảy mỡ: "Bé con? Đến rồi à? Đến nhanh thế? Có lạnh không nạ, ma ma ra đón em nha."

Giang Uẩn nói xong liền đi ra cửa, Thời Dã bối rối: "Bé con? Ma ma? Mới bao lâu không gặp mà cậu đã làm mẹ?"

Giang Uẩn cúp điện thoại, nhìn Thời Dã một cách chán ghét: "Cậu thì biết cái gì, đây là tình thú giữa tôi và bạn gái nhỏ của tôi. Tôi đi đón em ấy đây, cậu quay lại chờ tôi, rồi tôi sẽ tìm cậu tính sổ sau."

Thời Dã đã sớm nghe nói Giang Uẩn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nỗi đi tìm một cô bạn gái nhỏ, từ trước đến nay cô bạn gái nhỏ này vẫn chỉ tồn tại trong miệng của cô ấy, chưa ai thấy người thật, hôm nay lại có thể mở mang tầm mắt.

Tối nay rất đông đủ.

Hứa Ấu Diên và hai chị em Thời Dã Thời Duyệt, Giang Uẩn đang đi đón bạn gái nhỏ, A Can ngồi cùng vợ cô ấy Trần Thúc - hai nhân vật trong truyền thuyết hai năm không làm, và Thương Lộc đã nói nhất định sẽ tham gia nhưng kết quả là vừa nhắn tin nói có thể phải nửa tiếng nữa mới đến được. Hầu như tất cả những người bạn trong nhóm đều đến đông đủ.

Thời Dã quay lại đã nói với Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên cũng rất tò mò không biết Giang Uẩn tìm được cô bạn gái nhỏ thế nào, có thể nhỏ đến bao nhiêu.

Lấy sự hiểu biết của cô về một Giang Uẩn không biết xấu hổ, cô ấy thể nào cũng phải tìm người vừa thành niên mới đỡ ghiền.

Giang Uẩn dẫn bạn gái nhỏ vào phòng, Hứa Ấu Diên ôm tâm trạng xem náo nhiệt lập tức chú ý đến cô ấy.

Bạn gái nhỏ không cao lắm, để tóc ngắn rất đáng yêu, nép sau Giang Uẩn nhỏ giọng chào các chị, nhìn qua chính là một bé chó con đầy hơi thở non nớt.

Giang Uẩn dẫn cô ấy ngồi bên cạnh mình, hào phóng giới thiệu cô ấy với mọi người, nói cô ấy tên Tiểu Tiêu, là một nhà thiết kế.

Hứa Ấu Diên ôm một vấn đề to lớn muốn hỏi, nhưng không tiện hỏi thẳng, sợ làm lộ mục đích của mình, vẫn luôn kìm nén tìm cơ hội nói ra.

Không ngờ Thời Dã rất hiểu lòng cô, hỏi giúp cô: "Giang Uẩn, bạn gái cậu bao nhiêu tuổi rồi? Hình như trẻ hơn chúng ta."

Tiểu Tiêu tự đáp: "Em hai mươi bảy tuổi."

"Mới hai mươi bảy hả." A Can "ồ" một tiếng, "Giang Uẩn, vậy mà cậu cũng ra tay được, kém cậu sáu tuổi đấy?"

Hứa Ấu Diên: "..."

Giang Uẩn: "Kém sáu tuổi thì sao, tôi chỉ cần tình cảm được không?"

Trần Thúc ở một bên cũng tiếp lời: "Cậu nghĩ thử xem, cậu lên tiểu học em ấy vừa mới sinh ra, cậu tốt nghiệp cấp ba em ấy mới lên cấp hai. Cậu yêu được vài lần em ấy mới vừa vặn trổ mã..."

Tiểu Tiêu bỗng bắt được vấn đề, chất vấn Giang Uẩn:

"Không phải chị nói chị chưa từng yêu đương sao? Hóa ra là lừa em?"

Lời này không giống như đang nói đùa, vừa cất lên đã làm tất cả mọi người trong phòng sững sờ.

Trần Thúc lập tức giải thích: "Không, tôi nói đùa đấy, tùy tiện nói, chỉ là trêu thôi, Tiểu Tiêu, em đừng để ý."

Mọi người càng thầm mắng Giang Uẩn, một phụ nữ đã từng ly dị lại có thể không biết xấu hổ lừa trẻ con là mình chưa từng yêu ai.

Giang Uẩn điên cuồng dỗ Tiểu Tiêu, dỗ rất lâu Tiểu Tiêu chỉ nói "em không giận" rồi "em thật sự không giận, em giận làm gì", thế nhưng nét mặt rõ ràng vẫn khó chịu, dù Giang Uẩn dỗ dành thế nào cũng đều hờ hững lạnh nhạt.

A Can cho Trần Thúc một ánh mắt "xem việc tốt cậu làm kia", Trần Thúc lặng lẽ liếc lại --- nói đùa thôi mà, vậy cũng phải mắng mình?

Thời Duyệt lén gửi Wechat cho Hứa Ấu Diên:

"Không so sánh thì không tổn thương, so sánh như vậy, có phải em rất ngoan đúng không?"

Hứa Ấu Diên gửi một hình gif truyền thống, là một con rái cá đang trôi nổi trên mặt nước, tương đối khinh bỉ vẫy tay nói "bye bye", trôi càng lúc càng xa.

Trong lúc Giang Uẩn vẫn đang dỗ dành bạn gái, Thương Lộc rốt cuộc cũng xuất hiện.

Thương Lộc vừa đến, sự chú ý của mọi người lập tức chuyển đến cô, trong phòng lại ồn ào.

"Làm gì thế, vẫn chưa ăn hả?" Thương Lộc búi mái tóc xoăn lên rất cao, bước chân rất nhanh, mang theo hơi thở riêng biệt của đêm đông. Hôm nay tổng giám đốc Lộc vẫn trang điểm đậm tô son đỏ chót, đặt túi xách xuống, ngồi cạnh Hứa Ấu Diên.

"Không phải là đợi chị ạ." Thời Dã nói.

"Chờ chị làm gì, chị đến muộn."

"Sao chỉ có một mình chị vậy." Giang Uẩn vốn không phải người có kiên nhẫn, dỗ hai lần đã mệt, không muốn dỗ tiếp, hỏi Thương Lộc, "Bạn nhỏ nhà chị đâu?"

Hứa Ấu Diên đặc biệt nhạy cảm với hai tiếng "bạn nhỏ", chợt nhớ ra Thương Lộc có một khoảng thời gian quả thật rất khác thường, còn từng cảnh cáo "đừng dây vào quỷ nhỏ", thậm chí ngay cả Wechat cũng giống như bị ai đó kiểm soát, xem ra chị thật sự hẹn hò với một cô gái trẻ.

Thương Lộc uống nước, liên tục xua tay: "Đừng, không còn liên quan gì đến chị nữa rồi."

"Chia tay rồi?"

"Nhà sắp bị phá đến nơi, còn có thể không chia à?"

Thương Lộc bắt đầu kể khổ, nói mình vì cảm giác mới mẻ nên hẹn hò với một sao nữ đang nổi hai buổi, những chuyện cần làm đều đã làm, sau đó Thương Lộc cũng không muốn vui đùa một chút liền bỏ, còn rất nghiêm túc đề nghị kết đôi.

Đối phương nhận lời kết đôi, nhưng có vài yêu cầu, Thương Lộc không thể tiết lộ mối quan hệ của hai cô với người ngoài, và phải xóa hết danh bạ Wechat vì cô ấy.

"Hả?" Nghe Thương Lộc nói đến đây, mọi người trong phòng đều giật mình, không ngờ là còn có chuyện này.

Giang Uẩn nói: "Xóa hết danh bạ Wechat của chị? Ý là muốn nhận thầu cả thế giới của chị?"

Thương Lộc cười lạnh: "Em ấy nói có thể nuôi tôi, nói tôi không cần đi làm, công ty hiện tại cũng bán luôn đi, cả ngày cứ quanh quẩn bên em ấy là được. Em ấy nói em ấy rất hay ghen, người mình thích thì người khác không thể chạm vào, nhìn nhiều em ấy sẽ ghen."

Mọi người: "..."

Trần Thúc: "Chuyện kỳ lạ gì thế."

Tiểu Tiêu vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: "Em cảm thấy cô ấy nói rất đúng, thích một người chẳng lẽ không phải trong mắt chỉ có đối phương thôi sao?"

Thương Lộc hoàn toàn không khách sáo, trực tiếp gắt: "Cô là ai thế."

Tiểu Tiêu: "Em..." Nói một tiếng cũng không có sức, đành nhìn Giang Uẩn.

Giang Uẩn căn bản không buồn để ý đến cô ấy, mặc kệ.

Thời Dã thấy tình cảnh lúc này quá đáng sợ, đành hòa giải, liền hỏi: "Tổng giám đốc Lộc, đối phương bao nhiêu tuổi thế ạ."

"Một đứa trẻ con, mới hai mươi lăm."

"Cũng thế, kém gần mười tuổi." A Can nói, "Khó trách giá trị quan khác biệt nhiều như vậy."

Thương Lộc nói: "Sau đó còn lên nhà chị làm loạn mấy lần, cuối cùng cũng giải quyết được rồi. Cho nên chị nói này, đừng dây vào quỷ nhỏ. Tuổi tác khác nhau cách sống khác nhau, mong muốn cũng khác rất nhiều."

Thời Dã: "Cũng không phải tuyệt đối như thế..."

Thương Lộc: "Ờ, cuộc sống này lấy đâu ra tuyệt đối? Nhưng cũng có thể nói là xác suất xảy ra rất cao."

Hứa Ấu Diên ngồi một bên, trong đầu không có một suy nghĩ nào.

Cả nhóm đều nói gì mà quỷ nhỏ gì mà bạn gái nhỏ, kết quả là một hai mươi bảy một hai mươi lăm, không tính là nhỏ nữa được không.

Hơn nữa đây chỉ là trường hợp của họ, tuyệt đối chỉ là trường hợp của họ, hai người kia chỉ tình cờ gặp đúng kẻ quái đản mà thôi. Thời Duyệt mới hai mươi ba, nhỏ hơn hai vị kia, Thời Duyệt cũng không làm bất cứ việc nào như thế!

Ừm...

Chỉ làm chút chút mà thôi, không gây hại.

Thời Duyệt cũng đang ở hiện trường, Hứa Ấu Diên nghe được bao nhiêu cô cũng nghe được bấy nhiêu, chỉ ước gì có thể khâu miệng mấy chị gái cứ luôn miệng "không thể dây vào quỷ nhỏ" kia.

Cô đã tốn biết bao công sức mới có thể xây đắp nên một hình tượng không tính là đẹp đẽ nhưng vẫn chấp nhận được cho mình, nhưng cứ thế bị lọt trong đống đũa bị vơ cả nắm, cũng không biết phần tốt đẹp trong hình tượng của mình còn sót lại bao nhiêu.

Đồ ăn lên bàn, mọi người vừa tùy hứng trò chuyện vừa ăn, Thời Duyệt vốn là thiếu nữ hoạt bát lúc này lại không nói gì.

Hứa Ấu Diên nhìn thấy, nhắn Wechat cho em, an ủi:

"Không cần dán nhãn cho mình, em không giống họ."

Thời Duyệt đắc ý đón lời nhận xét của Hứa Ấu Diên, trả lời bằng một emoji 4D: "Em biết rồi ~~"

Gấu trúc nhảy ra khỏi màn hình điện thoại giơ quả táo hình trái tim tặng cho Hứa Ấu Diên, còn có hiệu ứng âm thanh đáng yêu đi kèm.

Lần này Hứa Ấu Diên bất ngờ không kịp đối phó, cả bàn người đều nhìn thấy cảnh đáng yêu kia, đổ dồn ánh mắt dò xét về phía Hứa Ấu Diên.

Giang Uẩn nói: "Hình như dạo này chị Điểu gầy đi? Cảm giác tươi tỉnh hơn, cả người sáng sủa hẳn ra."

A Can: "Cậu nói tôi cũng mới để ý, có phải chị Điểu yêu rồi không? Emoji kia không giống phong cách của cậu nha."

Thương Lộc: "Chị cũng cảm thấy thế, chị Điểu của chúng ta dạo này rất lạ, vòng bạn bè vạn năm không có động tĩnh lại đăng trạng thái mới, cứ như ngâm trong lọ mật. Nói đi, có phải yêu thật rồi không?"

Hứa Ấu Diên phủ nhận ba lần "em không có em không yêu chị đừng nói lung tung", Thương Lộc hừ hừ hai tiếng:

"Còn không thừa nhận? Chị còn đoán được đối tượng của cô là ai rồi."

Hứa Ấu Diên Thời Duyệt thậm chí cả Thời Dã lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu, hai giây sau khi chuyển sang trạng thái chiến đấu, Hứa Ấu Diên tự hỏi bản thân: Tại sao mình phải căng thẳng? Mình không có yêu đương mình thật sự không yêu đương!

"Ồ?" Hứa Ấu Diên bình tĩnh hỏi lại, "Tổng giám đốc Lộc siêu vậy, việc của em em còn không biết nhưng chị đã biết rồi?"

Thương Lộc ăn một hạt lạc: "Cô còn đăng trạng thái lên vòng bạn bè vì Đào Tiểu Ngữ, còn nói không phải em ấy?"

Nghe được ba tiếng "Đào Tiểu Ngữ", Hứa Ấu Diên thở phào đảo mắt, cũng không tranh cãi với Thương Lộc: "Vâng vâng vâng, tổng giám đốc Lộc nói thế nào thì chính là thế ấy."

Thương Lộc cười lên: "Thái độ gì đấy."

Giang Uẩn và Tiểu Tiêu đi vệ sinh một chuyến, sau khi trở lại đã làm lành, lại bắt đầu bé con ma ma líu ríu không ngừng.

Thời Dã thật sự cảm thấy hai người kia ngọt đến phát ngấy: "Chúng tôi cũng không cần ăn gì nữa, ăn cơm chó của hai cậu là đủ no rồi. Hơn nữa...hai cậu xưng hô kiểu gì đấy, bé con? Ma ma? Hả??"

Giang Uẩn nói khoác không biết ngượng: "Vừa nhìn là biết cậu không có kinh nghiệm yêu đương với người trẻ, cậu hỏi thử chị Lộc của chúng ta xem, có phải chị ấy cũng gọi như thế không."

Thương Lộc thật sự gật đầu: "Đúng thế...đúng là có gọi như thế."

Hứa Ấu Diên ma xui quỷ khiến nói: "Bây giờ chị hay cô cũng không thể thỏa mãn, bắt đầu gọi mẹ?"

Những người khác đều không cảm thấy câu nói này của cô có gì không ổn, cười ha ha ha một tràng rồi thôi, chỉ có Thời Duyệt suy nghĩ --- Hứa Ấu Diên chỉ đơn giản là mỉa mai hay là đang ám chỉ? Ám chỉ là có thể gọi mẹ? Ủa? Đam mê gì đây?

Một bữa ăn lên xuống trầm bổng, cuối cùng Giang Uẩn rất muốn hỏi A Can và Trần Thúc dạo này đã làm chưa, chẳng qua Trần Thúc người ta cũng ở đây, không thể không biết xấu hổ mà lên tiếng, rồi vụ này cũng trở thành án treo. Chỉ là hai người còn có thể đến buổi tụ họp cùng nhau, hẳn là quan hệ cũng không tệ.

Lúc sắp ăn xong, mọi người đề nghị đi hát karaoke.

Mặc dù tất cả các ngành hiện này đều dựa theo hướng holography, thế nhưng vẫn có một số việc cần người thật tụ họp lại cùng nhau để có bầu không khí, tạm thời vẫn chưa bị thay thế, ví dụ như karaoke.

Thị trường KTV dần bị thu hẹp, nhưng vẫn có vài người rất nghiện cảm giác được tụ tập trong căn phòng nhỏ cùng những người bạn tốt, hát những bài hát quen thuộc đến khi nhễ nhại mồ hôi, não thiếu oxy, uống rượu đến khi thần hồn điên đảo...

Ngày mai không đi làm, đêm nay đi hát karaoke!

A Can gọi điện đặt phòng hát, nhân viên ở đầu bên kia nói đến sáu giờ sáng mai có thể giảm giá, hỏi các cô có cần không. A Can truyền đạt lại, tất cả mọi người lắc đầu:

"Không cần, đêm nay luôn."

Đi hát sẽ đến mười hai giờ đêm, Tưởng Hưng rút lui trước, những người còn lại bắt đầu di chuyển trận địa từ Bác Áo Hiên sang KTV.

KTV nằm trên tầng sáu mươi của một tòa nhà, phải đổi thang máy một lần.

Trên đường đi, Hứa Ấu Diên để ý xe của Thời Duyệt luôn ở sau mình, lúc này lại lên tầng cùng nhau.

Đúng lúc Thương Lộc cũng đến, bốn người cùng vào thang máy.

Thương Lộc tình cờ nhắc đến Tiểu An, nói nhìn thấy Tiểu An nhấn like trạng thái trên vòng bạn bè của Hứa Ấu Diên.

"Hai người các cô còn liên lạc với nhau không?" Thương Lộc tùy tiện hỏi thử.

Thời Duyệt đứng trong góc thang máy, sau lưng Hứa Ấu Diên. Hứa Ấu Diên không nhìn thấy biểu cảm của em lúc này, chỉ cảm thấy gáy mình nóng lên một cách mất tự nhiên...

Hứa Ấu Diên: "Không liên lạc."

"Em ấy vẫn rất quan tâm đến cô, lần trước chị và em ấy nói chuyện video, em ấy còn đặc biệt hỏi tình hình của cô dạo này. Chị nói với em ấy cô đang làm dự án mới, rất có triển vọng, em ấy mới yên tâm."

Thương Lộc nói xong, trong thang máy vô cùng yên tĩnh, không một ai đáp lời.

Thương Lộc thường nói chuyện cùng nhân viên, cuối cùng nhân viên đều không biết trả lời như thế nào, dứt khoát im lặng, cô đã sớm thành thói quen "độc thoại", dù tình hình có lạnh lẽo đến đâu, cô vẫn có thể nói tiếp:

"Không phải Tiểu An nhấn like vòng bạn bè của cô đấy sao. Đã ly hôn nhưng dù gì cũng là bạn thân nhiều năm, nhiều bạn vẫn hơn nhiều thù. Em ấy vẫn có thể sẽ muốn trở về sau khi hoàn thành lý tưởng, đến lúc đó không chừng hai cô còn có cơ hội hợp tác, đúng không."

Hứa Ấu Diên: "Vâng vâng, rất tốt rất tốt."

"À đúng rồi, cô còn nhớ kế hoạch đám cưới của cô với Tiểu An trước kia không? Chính là vụ hai cô muốn nhảy dù từ trên cao xuống hội trường đám cưới. Lúc đó cô rất vui vẻ, Tiểu An lại sợ quá mức. Thời gian trước có người tìm chị, gửi cho chị một kế hoạch, muốn làm việc với chị để tổ chức một lễ cưới hologram, chị cảm thấy ý tưởng rất tốt. Cô có hứng thú với dự án này không?"

Hứa Ấu Diên cảm thấy nhiệt độ sau gáy nóng đến mức muốn xuyên thủng não, cô bất đắc dĩ nói: "Em mới chỉ có chút ý tưởng cho hai dự án kia, nào còn sức, chị tha cho em đi."

"Được rồi, vậy chị tìm người khác." Thương Lộc thoáng buồn bã.

Cuối cùng cũng đến phòng hát, mọi người lần lượt chọn bài, chọn rất nhiều những bài hát cũ của nhiều năm trước, cũng nhìn qua phân loại "bài hát mới", nhưng lướt đến trang thứ chín cũng không tìm được bài nào có thể hát, không cần vật lộn, từ bỏ.

Thương Lộc đãi, mua cả bàn rượu, nói mình thật vất vả mới thoát khỏi bể khổ, đêm nay phải xõa, uống đến thỏa thích.

Thương Lộc đã kêu gọi như vậy, các chị em có nỗi khổ riêng đều hào hứng, mở hết chai này đến chai khác, chưa say chưa nghỉ.

Uống rượu liền dễ dàng hưng phần, từ lúc bắt đầu Giang Uẩn đã chạy khắp nơi, bắt được ai liền tóm lấy mặt người đó chụp ảnh cùng nhau.

Cô ấy chính là người khuấy động bầu không khí trong mỗi nhóm bạn, mỗi lần tụ họp đều là cô ấy chụp ảnh, sau đó gửi vào nhóm chat, mọi người chỉ cần vào nhóm chat là có thể tải về.

Giang Uẩn chụp ảnh cùng Thương Lộc xong lại đi tìm Hứa Ấu Diên, khi định chụp cùng Thời Duyệt lại bị Tiểu Tiêu tóm về --- không cho phép!

Giang Uẩn chúa nhạt nhẽo, đành thôi.

Thời Duyệt vốn định chờ đến khi Giang Uẩn đi đến sẽ giả vờ vô tình kéo chị mình và Hứa Ấu Diên lại chụp ảnh chung, kết quả là ý định bị đập nát, cuối cùng không có cơ hội gặp may.

Thời Duyệt ngồi một mình trong góc sô pha, trong tay không phải rượu, mà là nước táo chị cô lén đưa, nhìn qua chính là một em bé lẻ loi lạc nhầm vào ao rượu rừng thịt.

Hứa Ấu Diên bị Thương Lộc kéo đi hát tình ca, thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn Thời Duyệt.

Khi bài hát cuối cùng kết thúc, mọi người đều say lờ đờ, gần như đều đổ xuống, Hứa Ấu Diên uống nốt chút rượu cuối cùng trong ly, ngồi xuống bên cạnh Thời Dã.

Từ khi đến KTV, Thời Duyệt căn bản không tìm được cơ hội gần gũi với Hứa Ấu Diên, vẫn luôn ngoan ngoãn đợi tan cuộc, không ngờ Hứa Ấu Diên tự mình đến.

"Này." Hứa Ấu Diên vỗ vỗ chân Thời Dã, Thời Dã uống không ít, phản ứng chậm nửa nhịp, ngẩng đầu theo tiếng gọi của Hứa Ấu Diên, thấy Hứa Ấu Diên đã giơ điện thoại từ lúc nào không hay, "tách" một tiếng, chụp lại khuôn mặt nhăn nhó của Thời Dã, hơn nữa còn là góc độ tự sướng.

Hứa Ấu Diên cầm điện thoại xem, hai người ở cạnh nhau, Hứa Ấu Diên rất đẹp, Thời Dã lại như hiện nguyên hình, đường nét trên khuôn mặt bị kéo dài từ nhân trung.

Hứa Ấu Diên xem ảnh cười ha ha, còn nhất định phải gửi vào nhóm chat để mọi người cùng thưởng thức.

Thời Duyệt, đã được Thời Dã thêm vào nhóm chat mấy hôm trước, lập tức lấy điện thoại.

Hình như vừa rồi cô đã xem được bức selfie kia.

Nếu nhìn không nhầm...

Hứa Ấu Diên vừa gửi ảnh, Thời Duyệt ở đây cũng nhận được.

Hứa Ấu Diên chiếm một nửa bức ảnh, cười đẹp như tiên, lại có chút tinh nghịch, còn chị gái cô với vẻ ngoài kia thì hoàn toàn có thể bỏ qua. Quan trọng nhất là, Thời Duyệt cũng lọt vào ảnh?

Thời Duyệt ở một góc trên ảnh, tò mò nhìn Hứa Ấu Diên, cô và Hứa Ấu Diên đã được chụp lại trong một bức ảnh.

Không phải ghi màn hình trong trò chơi, mà thật sự là một bức ảnh chung ngoài đời thực.

Hết đóa hoa này đến đóa hoa khác điên cuồng nở tung trong lòng Thời Duyệt!

Cô giấu điện thoại bằng hai chân, lén lút lưu ảnh gốc về điện thoại, mở ứng dụng chỉnh sửa ảnh, dùng tốc độ nhanh nhất xóa Thời Dã, chỉ để lại mình và Hứa Ấu Diên, nhìn qua thật sự giống ảnh chụp hai người.

Rồi xem đi xem lại.

Thỏa mãn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện