Phía sau Phú Tiểu Cảnh là một tiệm ăn sáng nhỏ của người Hoa ở khu phố Manhattan. Cô đang đeo một chiếc balo lớn, ăn mặc như khách du lịch, cầm máy ảnh chụp lại những cảnh trên đường. Máy ảnh đã mua từ 5 năm trước.
Đứng ở đây, Phú Tiểu Cảnh luôn có cảm tưởng như trở về thời thơ ấu, quê cô những năm 90 gần giống thế này. Biển quảng cáo lớn nhỏ lộn xộn đủ màu sắc, có chỗ massage, cơ quan xuất nhập cảnh, phòng môi giới nhà đất, quán ăn đủ loại hòa lẫn với nhau. Cô và Cố Viên hẹn gặp nhau ở cửa tiệm sau lưng cô, bắt xe buýt đi tới thành phố Atlantic sau khi ăn xong.
Hôm trước Cố Viên đã nói với cô rằng cô có thể ở một ngày trong sòng bạc mà không đặt cược xu nào, anh sẽ cân nhắc việc không tới sòng bạc nữa. Đương nhiên Phú Tiểu Cảnh biết đây là khích tướng, nhưng cô vẫn đồng ý. Một mặt cô tin tưởng bản thân, mặt khác, cô cũng có chút tò mò về sòng bạc.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong khung ảnh. Phú Tiểu Cảnh cố gắng thu thu toàn cảnh, chụp mấy bức cảnh xong thì cô hạ máy ảnh, mỉm cười với người vừa xuất hiện.
“Sao cô không vào? Có lạnh không?”
“Tôi mới tới.”
Khi gọi món, Phú Tiểu Cảnh gọi giúp Cố Viên một ly sữa đậu nành, một lồng bánh bao, cô đã ăn sáng ở nhà rồi mới đến.
Hai người ngồi vào một góc, Phú Tiểu Cảnh lấy khăn giấy trên bàn ra lau những vết bẩn còn sót lại trên bàn, ghế là loại ghế nhựa xanh đơn giản.
Phú Tiểu Cảnh ngồi đối điện Cố Viên, “Theo tôi thấy, sữa đậu nành ở quán này là sữa đậu tươi xay, không phải sữa đậu nành bột.”
Chờ đồ ăn lên, cô lấy một hộp cơm thủy tinh bọc trong túi giấy kraft, mở ra, đẩy tới trước mặt Cố Viên.
“Đây là bánh gà chiên tôi làm, anh ăn thử xem.”
Phú Tiểu Cảnh ôm bình giữ nhiệt đọc một tờ báo tiếng Hoa, trong bình là cháo mùng 8 tháng Chạp cô nấu, cho dù mùng 8 đã qua từ lâu. Ở cuối tờ báo, có đăng doanh nhân Trung Quốc đi du lịch Trung Quốc, tìm một cô gái trẻ tuổi đi cùng, cao từ 1.68 mét trở lên… cũng có những phụ nữ mới đến khu phố Hoa muốn “bắt cá”, đăng gợi ý lên báo. Cô vừa đọc vừa hớp từng ngụm cháo. Tiệm ăn lúc 7 giờ sáng nghi ngút khói bánh bao.
“Bánh bao canh* có ngon không?’
“Cô nếm thử.”
Phú Tiểu Cảnh lấy đũa gắp một cái, vừa mới nhai một miếng cô đã lấy giấy che miệng, “Không phải chứ, trước đây đâu tệ vậy.”
Cố Viên cười, “Tôi làm chứng cho cô, đúng là trước đây mùi vị không phải thế này.”
Cô phát hiện Cố Viên không kén ăn, một lồng bánh bao canh được anh yên lặng ăn hết.
“Không thích thì đừng ăn. Đồ ăn ngon thì ăn thêm, không thì thôi. Anh ăn thử bánh gà chiên của tôi còn ngon hơn bánh bao này.”
“Xin lỗi, tôi thực sự không ăn được thịt gà.”
Đũa Phú Tiểu Cảnh dừng lại trên không trung, “Trước đây không phải anh ăn tới nôn ra chứ?”
“Sao cô biết?”
Bởi vì với kiểu ăn dồn dập này, việc cô ăn rồi nôn ra cũng không xa. Không phải là không ngon mà là dù có ngon đến đâu thì bạn cũng không thể ăn mãi được.
Sau khi đến NewYork, bản lĩnh tính toán chi li của Phú Tiểu Cảnh thuộc kiểu không thầy dạy mà thành. Thịt gà ở Mỹ được xem là loại thịt rẻ nhất, cứ món nào là thịt thì cô sẽ làm ra đủ loại biến tấu của gà. Nạm bò cà chua được cô chế thành gà viên cà chua, cừu chiên hành lá thành gà rán hành lá, ngay cả sủi cảo có nhân, cô cũng dùng thịt gà làm nhân. Thỉnh thoảng cô tự thưởng cho mình ăn ít thịt bò, cừu.
Cô đóng nắp hộp cơm, nhìn đồng hồ, “Còn kịp, tôi mời anh ăn được. Tôi đảm bảo đó là món tiramisu ngon nhất mà tôi từng ăn, cho dù không hảo ngọt chỉ cần nếm một miếng sẽ mê liền.”
Đã lâu Phú Tiểu Cảnh không đến đây, cùng là khu người Hoa nhưng giờ cô thích đi mua sắm ở khu Flushing, Queens. Khi mới đến NewYork, cô thường tới đây, rảnh rỗi thì sáng đến mua một ly sữa đậu nành, cầm ly sữa đậu nành đến Litte Italy mua một phần bánh tiramisu nhỏ. Cô tự an ủi bản thân “Hai cường quốc đang hầu hạ mình, diễm phúc còn ít hay sao?”
“Lần sau, lần sau cô mời tôi, lần này tôi no rồi.” Nói xong anh nhìn Phú Tiểu Cảnh cười, “Cô ăn mặc thế này, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ giấy tờ giả, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp phiền phức.”
“Không đời nào.”
“Cô có thể thử.”
Phú Tiểu Cảnh chột dạ nói, “Anh thấy chỗ nào có vấn đề?”
Cố Viên quét mắt qua mắt mũi miệng cô, cuối cùng dừng trên lỗ tai cô, “Tốt nhất cô nên xõa tóc ra, bỏ buộc tóc đuôi ngựa xuống, sẽ đỡ nghi ngờ cô là vị thành niên. Hơn nữa không phải trước cô nói xõa tóc ra sẽ ấm tai hơn sao?”
“Được rồi, tôi sẽ xem xét.” Nhưng mà cô mới gội đầu sáng nay, tóc sấy xong thì phồng lên, không thể tránh được việc bị gió thổi, tới sòng bạc xõa ra cũng được.
Phú Tiểu Cảnh không chịu nổi mái tóc mình, mỗi lần gội đầu và sấy tóc là cả công trình. Nhưng cô lại cảm thấy, tóc cũng giống cô phát triển rất nhanh, không tặng tóc không thể nào chịu nổi. Lần cuối cùng cô cắt tóc là trước khi xuất ngoại, sau khi cắt tóc ở tiệm, cô gói lại gửi tặng cho bệnh viện ung thu để làm tóc giả tặng các bệnh nhân hóa trị.
Hai người đi xe buýt.
Hầu hết nhưng người trong chuyến xe buýt là người lớn tuổi. Cố Viên nói cô ngồi cùng với một bà cụ, anh ngồi sau lưng cô. Nếu cô tò mò với mấy con bạc thì đừng bỏ lỡ cơ hội này.
Hai người ngồi một trước một sau.
Trong xe mở ca khúc vàng thập niên 90.
Gần 20 năm trôi qua, Lưu Đức Hoa vẫn còn xin một tách nước vong tình*, Trương Học Hữu vẫn còn hôn được trong ngày tuyết rơi*, trong một ngày như vậy còn có thể hôn thì hô hấp chắc hẳn phải cực tốt. (Ý trong lời bài hát của hai người, link bên dưới, toàn bài dân 7-8X thuộc. Bài của Lưu Đức Hoa: https://www.youtube.com/watch?v=C08gD5AXxTY;
Bài của Trương Học Hữu: https://www.youtube.com/watch?v=3DDU3doaxik )
NewYork và nơi trong lời bài hát của Trương Học Hữu lạnh như băng giống nhau, nửa tháng nay không có tuyết, không khí khô như giấy ráp, gió vẫn đập vào cửa kính xe như mọi khi.
Xe buýt có máy sưởi, người phụ nữ bên cạnh cô đã cởi áo bông, chỉ còn một chiếc áo len to đỏ rực, tóc bạc trắng, trên cổ tay đeo một chiếc vòng chạm khắc bản rộng bằng nửa ngón tay.
Bà có tướng mạo giống bà của Phú Tiểu Cảnh. Có một thời gian cô được bà ngoại nuôi, Phú Văn Ngọc gửi tiền cho bà gấp đôi, sau đó bà dạy Phú Tiểu Cảnh nấu ăn, nói: “Muốn nắm được trái tim đàn ông thì phải nắm được dạ dày anh ta.” Tiểu Cảnh không có hứng thú với dạ dày đàn ông, nhưng vì muốn thỏa mãn dạ dày của mình trước nên rất hào hứng học nấu ăn. Phú Văn Ngọc biết thì không cho bà ngoại giữ nữa.
Bà ấy có lẽ là người lai giữa Quảng Đông – Quảng Châu, Phú Tiểu Cảnh nghe không hiểu cách nói của bà, mà không trả lời thì không lễ phép, hai người cứ ông nói gà bà nói vịt. Cô lấy phần salad tự làm trong túi ra mời, bà lắc đầu, mời cô ăn hạt dưa. Bà cụ răng rụng nhưng tốc độ cắn hạt dưa không ảnh hưởng gì, mà tốc độ đó còn có thể xin kỷ lục Guinnes thế giới. Sau đó hai người đại khái hiểu được ngôn ngữ của nhau.
Bà cụ nói với cô là bà đi xe buýt này tới Atlantic mỗi ngày, vé khứ hồi là 25 đô, nhưng có thể thắng được 40 đô tiền chip (đồng tiền được sử dụng trong các sòng bạc thay cho tiền mặt), có thể đổi thành tiền mặt, còn có thể có phiếu ăn 10 đô. Buổi tối đi xe buýt về, tính lại thì không mất tiền ăn mà còn kiếm được ít tiền.
Phú Tiểu Cảnh nghĩ, ý này cũng thú vị, mỗi ngày đều có cảm hứng mới, nhưng mũi tên đã bắn không quay lại cung được.
Đến sòng bạc, Phú Tiểu Cảnh thật sự xõa tóc ra nhưng người kiểm tra vẫn nhìn cô mấy lần, Cố Viên đổi chip lấy thẻ từ. Phú Tiểu Cảnh kiên quyết đổi chip thành tiền mặt, người lễ tân bảo cô đợi đến chiều khi lên xe buýt về mới có thể đổi, cũng đề nghị cô nên thử vận may của mình ở đây, mới vừa rồi có một khách du lịch người Trung Quốc bấm được độc đắc trên máy đánh bạc, mới vừa đi lãnh séc, còn dự định đặt phòng tổng thống để nghỉ.
Phú Tiểu Cảnh rất dứt khoát từ bỏ cơ hội trở thành triệu phú.
Trên trần gắn đèn chùm, dưới trải thảm Baroque, máy đánh bạc nhấp nháy đèn đủ màu làm cô quáng mắt, nhìn một vòng không bao quát hết được mọi nơi.
Cố Viên dẫn cô đến một máy đánh bạc kiểu cũ.
“Mức cược tối thiểu cho máy này là một xu, phù hợp với khả năng chấp nhận của cô. Cô có thể bỏ 5 đô vào, cứ thế mà ấn. Cô ngồi đây đi, có gì gọi điện thoại cho tôi.”
Trực giác Phú Tiểu Cảnh biết Cố Viên đang trêu chọc cô nhát gan, nhưng một con bạc to gan thì có gì mà kiêu ngạo chứ? “Anh đi đâu?”
“Cô phải đi theo tôi à?”
“Tôi không đi theo anh thì làm sao có thể chứng minh với anh là tôi không cá cược một xu nào?”
Liếc mắt một vòng, trước máy xèng chủ yếu là người lớn tuổi, mới bắt đầu chơi ít, khả năng thắng cao, nếu không có nhiều tiền thì có thể thử vận may. Một bà lão tóc bạc phơ ngồi trước máy đánh bạc, một tay cầm ly mì gói, một tay điên cuồng bấm phím.
“Cô nghĩ máy nào trong hai cái này có tỉ lệ thắng cao hơn?”
Phú Tiểu Cảnh chỉ một cái, Cố Viên chọn cái còn lại.
“Vậy sao anh còn muốn tôi chọn?”
“Không phải cô nói mỗi lần đánh cược sẽ thua sao?”
Cố Viên cởi áo khoác để lên lưng ghế, tay áo xắn lên đến khuỷu tay.
Phú Tiểu Cảnh nhìn Cố Viên đưa thẻ từ vào, anh thận trọng bấm, nhìn từ bên góc nghiêng mặt, mũi anh đúng là có vẻ trẻ con. Con bạc không thể làm gì với máy đánh bạc, Cố Viên chắc cũng không ngoại lệ, thậm chí Phú Tiểu Cảnh lấy mảnh giấy vụn trên đầu anh cũng không phát hiện.
Con số phía trên không ngừng chồng lên, Phú Tiểu Cảnh rốt cuộc hiểu được sự hấp dẫn của máy đánh bạc. Ngoài đánh bạc, đối với người thường thì làm gì có được lợi nhuận cao như vậy? Chỉ mất vài phút là có thể tăng khoản tiền của mình lên hàng trăm lần.
Năm phút sau, Cố Viên ngả người ra sau, mắt dán vào máy đánh bạc, đưa tay ra sau lấy thuốc và bật lửa màu bạc. Anh lấy trong hộp ra một điếu, cầm trong tay rồi châm lửa, ánh sáng xanh trên bật lửa nhanh chóng chuyển sang màu cam khi gặp thuốc. Khói thuốc phả ra làm hoa văn trên màn hình mờ đi.
“Cô có muốn bấm một cái không?”
“Hả?”
“Tôi quên mất cô chỉ là cô bé mê bánh ngọt.”
“Thắng nhiều vậy rồi, thôi đi.”
“Gần đây cô có muốn mua gì không?”
Hôm qua, giáo sư Laura đã gửi email cho cô muốn Phú Tiểu Cảnh tham gia bữa tiệc cocktail kỷ niệm 10 năm ngày cưới của cô ấy ở biệt thự East Hampton. Cô không có cái đầm dự tiệc nào, trang phục tiệc còn phải có giày và trang sức phù hợp, và còn phải có túi xách. Hơn nữa loại biệt thự này không có tàu điện ngầm để đến, chẳng lẽ cô còn phải tốn tiền thuê xe đi nữa sao?
Phú Tiểu Cảnh cười, “Tôi muốn mua một kg thịt bò… không, hai kg.”
Cố Viên cũng không nghe lời Phú Tiểu Cảnh mà ngừng tay. Mười phút sau, một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp mang một dĩa trái cây và rượu champagne đến chúc mừng vận may của Cố Viên, đề nghị anh nên chơi bàn quay hoặc xì dách.
“Cô có thể cho tôi một miếng tiramisu và hồng trà không?” Cố Viên rút một tờ 20 đô trong ví ra.
“Tất nhiên.” Người đẹp nhận tiền boa, chúc Cố Viên may mắn rồi rời đi.
“Sao cô lại nhìn chằm chằm ngực cô gái đó vậy?”
Phú Tiểu Cảnh chột dạ trả lời, “Đâu có. Mà anh không nhìn sao biết tôi đang nhìn?”
“Khi nào anh đi đổi chi phiếu?” Phú Tiểu Cảnh đi theo sau Cố Viên, vừa đi vừa ăn tiramisu.
“Chúng ta ăn cơm trước. Đúng rồi, cô có thể cho tôi mượn 5 đô không?”
Phú Tiểu Cảnh đưa bánh cho Cố Viên, tự mình đi đổi tiền lẻ.
“Nè, của anh, anh định làm gì?”
Cố Viên ngồi vào máy đánh bạc, lần này anh để 5 đô vào.
Cô chưa kịp nói gì, Cố Viên đã nhét đống phiếu từ máy đánh bạc vào tay cô.
Phú Tiểu Cảnh cầm đống phiếu ngẩn người trước máy ATM. Cô thấy mình bị Cố Viên lừa.
Máy ATM trước mặt họ mệnh giá tối đa là 5 đô, Cố Viên phất xấp tiền lấy từ máy ATM trước mắt cô, “Cái này đủ để cô mua 100kg thịt bò.”
Đứng ở đây, Phú Tiểu Cảnh luôn có cảm tưởng như trở về thời thơ ấu, quê cô những năm 90 gần giống thế này. Biển quảng cáo lớn nhỏ lộn xộn đủ màu sắc, có chỗ massage, cơ quan xuất nhập cảnh, phòng môi giới nhà đất, quán ăn đủ loại hòa lẫn với nhau. Cô và Cố Viên hẹn gặp nhau ở cửa tiệm sau lưng cô, bắt xe buýt đi tới thành phố Atlantic sau khi ăn xong.
Hôm trước Cố Viên đã nói với cô rằng cô có thể ở một ngày trong sòng bạc mà không đặt cược xu nào, anh sẽ cân nhắc việc không tới sòng bạc nữa. Đương nhiên Phú Tiểu Cảnh biết đây là khích tướng, nhưng cô vẫn đồng ý. Một mặt cô tin tưởng bản thân, mặt khác, cô cũng có chút tò mò về sòng bạc.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong khung ảnh. Phú Tiểu Cảnh cố gắng thu thu toàn cảnh, chụp mấy bức cảnh xong thì cô hạ máy ảnh, mỉm cười với người vừa xuất hiện.
“Sao cô không vào? Có lạnh không?”
“Tôi mới tới.”
Khi gọi món, Phú Tiểu Cảnh gọi giúp Cố Viên một ly sữa đậu nành, một lồng bánh bao, cô đã ăn sáng ở nhà rồi mới đến.
Hai người ngồi vào một góc, Phú Tiểu Cảnh lấy khăn giấy trên bàn ra lau những vết bẩn còn sót lại trên bàn, ghế là loại ghế nhựa xanh đơn giản.
Phú Tiểu Cảnh ngồi đối điện Cố Viên, “Theo tôi thấy, sữa đậu nành ở quán này là sữa đậu tươi xay, không phải sữa đậu nành bột.”
Chờ đồ ăn lên, cô lấy một hộp cơm thủy tinh bọc trong túi giấy kraft, mở ra, đẩy tới trước mặt Cố Viên.
“Đây là bánh gà chiên tôi làm, anh ăn thử xem.”
Phú Tiểu Cảnh ôm bình giữ nhiệt đọc một tờ báo tiếng Hoa, trong bình là cháo mùng 8 tháng Chạp cô nấu, cho dù mùng 8 đã qua từ lâu. Ở cuối tờ báo, có đăng doanh nhân Trung Quốc đi du lịch Trung Quốc, tìm một cô gái trẻ tuổi đi cùng, cao từ 1.68 mét trở lên… cũng có những phụ nữ mới đến khu phố Hoa muốn “bắt cá”, đăng gợi ý lên báo. Cô vừa đọc vừa hớp từng ngụm cháo. Tiệm ăn lúc 7 giờ sáng nghi ngút khói bánh bao.
“Bánh bao canh* có ngon không?’
“Cô nếm thử.”
Phú Tiểu Cảnh lấy đũa gắp một cái, vừa mới nhai một miếng cô đã lấy giấy che miệng, “Không phải chứ, trước đây đâu tệ vậy.”
Cố Viên cười, “Tôi làm chứng cho cô, đúng là trước đây mùi vị không phải thế này.”
Cô phát hiện Cố Viên không kén ăn, một lồng bánh bao canh được anh yên lặng ăn hết.
“Không thích thì đừng ăn. Đồ ăn ngon thì ăn thêm, không thì thôi. Anh ăn thử bánh gà chiên của tôi còn ngon hơn bánh bao này.”
“Xin lỗi, tôi thực sự không ăn được thịt gà.”
Đũa Phú Tiểu Cảnh dừng lại trên không trung, “Trước đây không phải anh ăn tới nôn ra chứ?”
“Sao cô biết?”
Bởi vì với kiểu ăn dồn dập này, việc cô ăn rồi nôn ra cũng không xa. Không phải là không ngon mà là dù có ngon đến đâu thì bạn cũng không thể ăn mãi được.
Sau khi đến NewYork, bản lĩnh tính toán chi li của Phú Tiểu Cảnh thuộc kiểu không thầy dạy mà thành. Thịt gà ở Mỹ được xem là loại thịt rẻ nhất, cứ món nào là thịt thì cô sẽ làm ra đủ loại biến tấu của gà. Nạm bò cà chua được cô chế thành gà viên cà chua, cừu chiên hành lá thành gà rán hành lá, ngay cả sủi cảo có nhân, cô cũng dùng thịt gà làm nhân. Thỉnh thoảng cô tự thưởng cho mình ăn ít thịt bò, cừu.
Cô đóng nắp hộp cơm, nhìn đồng hồ, “Còn kịp, tôi mời anh ăn được. Tôi đảm bảo đó là món tiramisu ngon nhất mà tôi từng ăn, cho dù không hảo ngọt chỉ cần nếm một miếng sẽ mê liền.”
Đã lâu Phú Tiểu Cảnh không đến đây, cùng là khu người Hoa nhưng giờ cô thích đi mua sắm ở khu Flushing, Queens. Khi mới đến NewYork, cô thường tới đây, rảnh rỗi thì sáng đến mua một ly sữa đậu nành, cầm ly sữa đậu nành đến Litte Italy mua một phần bánh tiramisu nhỏ. Cô tự an ủi bản thân “Hai cường quốc đang hầu hạ mình, diễm phúc còn ít hay sao?”
“Lần sau, lần sau cô mời tôi, lần này tôi no rồi.” Nói xong anh nhìn Phú Tiểu Cảnh cười, “Cô ăn mặc thế này, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ giấy tờ giả, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp phiền phức.”
“Không đời nào.”
“Cô có thể thử.”
Phú Tiểu Cảnh chột dạ nói, “Anh thấy chỗ nào có vấn đề?”
Cố Viên quét mắt qua mắt mũi miệng cô, cuối cùng dừng trên lỗ tai cô, “Tốt nhất cô nên xõa tóc ra, bỏ buộc tóc đuôi ngựa xuống, sẽ đỡ nghi ngờ cô là vị thành niên. Hơn nữa không phải trước cô nói xõa tóc ra sẽ ấm tai hơn sao?”
“Được rồi, tôi sẽ xem xét.” Nhưng mà cô mới gội đầu sáng nay, tóc sấy xong thì phồng lên, không thể tránh được việc bị gió thổi, tới sòng bạc xõa ra cũng được.
Phú Tiểu Cảnh không chịu nổi mái tóc mình, mỗi lần gội đầu và sấy tóc là cả công trình. Nhưng cô lại cảm thấy, tóc cũng giống cô phát triển rất nhanh, không tặng tóc không thể nào chịu nổi. Lần cuối cùng cô cắt tóc là trước khi xuất ngoại, sau khi cắt tóc ở tiệm, cô gói lại gửi tặng cho bệnh viện ung thu để làm tóc giả tặng các bệnh nhân hóa trị.
Hai người đi xe buýt.
Hầu hết nhưng người trong chuyến xe buýt là người lớn tuổi. Cố Viên nói cô ngồi cùng với một bà cụ, anh ngồi sau lưng cô. Nếu cô tò mò với mấy con bạc thì đừng bỏ lỡ cơ hội này.
Hai người ngồi một trước một sau.
Trong xe mở ca khúc vàng thập niên 90.
Gần 20 năm trôi qua, Lưu Đức Hoa vẫn còn xin một tách nước vong tình*, Trương Học Hữu vẫn còn hôn được trong ngày tuyết rơi*, trong một ngày như vậy còn có thể hôn thì hô hấp chắc hẳn phải cực tốt. (Ý trong lời bài hát của hai người, link bên dưới, toàn bài dân 7-8X thuộc. Bài của Lưu Đức Hoa: https://www.youtube.com/watch?v=C08gD5AXxTY;
Bài của Trương Học Hữu: https://www.youtube.com/watch?v=3DDU3doaxik )
NewYork và nơi trong lời bài hát của Trương Học Hữu lạnh như băng giống nhau, nửa tháng nay không có tuyết, không khí khô như giấy ráp, gió vẫn đập vào cửa kính xe như mọi khi.
Xe buýt có máy sưởi, người phụ nữ bên cạnh cô đã cởi áo bông, chỉ còn một chiếc áo len to đỏ rực, tóc bạc trắng, trên cổ tay đeo một chiếc vòng chạm khắc bản rộng bằng nửa ngón tay.
Bà có tướng mạo giống bà của Phú Tiểu Cảnh. Có một thời gian cô được bà ngoại nuôi, Phú Văn Ngọc gửi tiền cho bà gấp đôi, sau đó bà dạy Phú Tiểu Cảnh nấu ăn, nói: “Muốn nắm được trái tim đàn ông thì phải nắm được dạ dày anh ta.” Tiểu Cảnh không có hứng thú với dạ dày đàn ông, nhưng vì muốn thỏa mãn dạ dày của mình trước nên rất hào hứng học nấu ăn. Phú Văn Ngọc biết thì không cho bà ngoại giữ nữa.
Bà ấy có lẽ là người lai giữa Quảng Đông – Quảng Châu, Phú Tiểu Cảnh nghe không hiểu cách nói của bà, mà không trả lời thì không lễ phép, hai người cứ ông nói gà bà nói vịt. Cô lấy phần salad tự làm trong túi ra mời, bà lắc đầu, mời cô ăn hạt dưa. Bà cụ răng rụng nhưng tốc độ cắn hạt dưa không ảnh hưởng gì, mà tốc độ đó còn có thể xin kỷ lục Guinnes thế giới. Sau đó hai người đại khái hiểu được ngôn ngữ của nhau.
Bà cụ nói với cô là bà đi xe buýt này tới Atlantic mỗi ngày, vé khứ hồi là 25 đô, nhưng có thể thắng được 40 đô tiền chip (đồng tiền được sử dụng trong các sòng bạc thay cho tiền mặt), có thể đổi thành tiền mặt, còn có thể có phiếu ăn 10 đô. Buổi tối đi xe buýt về, tính lại thì không mất tiền ăn mà còn kiếm được ít tiền.
Phú Tiểu Cảnh nghĩ, ý này cũng thú vị, mỗi ngày đều có cảm hứng mới, nhưng mũi tên đã bắn không quay lại cung được.
Đến sòng bạc, Phú Tiểu Cảnh thật sự xõa tóc ra nhưng người kiểm tra vẫn nhìn cô mấy lần, Cố Viên đổi chip lấy thẻ từ. Phú Tiểu Cảnh kiên quyết đổi chip thành tiền mặt, người lễ tân bảo cô đợi đến chiều khi lên xe buýt về mới có thể đổi, cũng đề nghị cô nên thử vận may của mình ở đây, mới vừa rồi có một khách du lịch người Trung Quốc bấm được độc đắc trên máy đánh bạc, mới vừa đi lãnh séc, còn dự định đặt phòng tổng thống để nghỉ.
Phú Tiểu Cảnh rất dứt khoát từ bỏ cơ hội trở thành triệu phú.
Trên trần gắn đèn chùm, dưới trải thảm Baroque, máy đánh bạc nhấp nháy đèn đủ màu làm cô quáng mắt, nhìn một vòng không bao quát hết được mọi nơi.
Cố Viên dẫn cô đến một máy đánh bạc kiểu cũ.
“Mức cược tối thiểu cho máy này là một xu, phù hợp với khả năng chấp nhận của cô. Cô có thể bỏ 5 đô vào, cứ thế mà ấn. Cô ngồi đây đi, có gì gọi điện thoại cho tôi.”
Trực giác Phú Tiểu Cảnh biết Cố Viên đang trêu chọc cô nhát gan, nhưng một con bạc to gan thì có gì mà kiêu ngạo chứ? “Anh đi đâu?”
“Cô phải đi theo tôi à?”
“Tôi không đi theo anh thì làm sao có thể chứng minh với anh là tôi không cá cược một xu nào?”
Liếc mắt một vòng, trước máy xèng chủ yếu là người lớn tuổi, mới bắt đầu chơi ít, khả năng thắng cao, nếu không có nhiều tiền thì có thể thử vận may. Một bà lão tóc bạc phơ ngồi trước máy đánh bạc, một tay cầm ly mì gói, một tay điên cuồng bấm phím.
“Cô nghĩ máy nào trong hai cái này có tỉ lệ thắng cao hơn?”
Phú Tiểu Cảnh chỉ một cái, Cố Viên chọn cái còn lại.
“Vậy sao anh còn muốn tôi chọn?”
“Không phải cô nói mỗi lần đánh cược sẽ thua sao?”
Cố Viên cởi áo khoác để lên lưng ghế, tay áo xắn lên đến khuỷu tay.
Phú Tiểu Cảnh nhìn Cố Viên đưa thẻ từ vào, anh thận trọng bấm, nhìn từ bên góc nghiêng mặt, mũi anh đúng là có vẻ trẻ con. Con bạc không thể làm gì với máy đánh bạc, Cố Viên chắc cũng không ngoại lệ, thậm chí Phú Tiểu Cảnh lấy mảnh giấy vụn trên đầu anh cũng không phát hiện.
Con số phía trên không ngừng chồng lên, Phú Tiểu Cảnh rốt cuộc hiểu được sự hấp dẫn của máy đánh bạc. Ngoài đánh bạc, đối với người thường thì làm gì có được lợi nhuận cao như vậy? Chỉ mất vài phút là có thể tăng khoản tiền của mình lên hàng trăm lần.
Năm phút sau, Cố Viên ngả người ra sau, mắt dán vào máy đánh bạc, đưa tay ra sau lấy thuốc và bật lửa màu bạc. Anh lấy trong hộp ra một điếu, cầm trong tay rồi châm lửa, ánh sáng xanh trên bật lửa nhanh chóng chuyển sang màu cam khi gặp thuốc. Khói thuốc phả ra làm hoa văn trên màn hình mờ đi.
“Cô có muốn bấm một cái không?”
“Hả?”
“Tôi quên mất cô chỉ là cô bé mê bánh ngọt.”
“Thắng nhiều vậy rồi, thôi đi.”
“Gần đây cô có muốn mua gì không?”
Hôm qua, giáo sư Laura đã gửi email cho cô muốn Phú Tiểu Cảnh tham gia bữa tiệc cocktail kỷ niệm 10 năm ngày cưới của cô ấy ở biệt thự East Hampton. Cô không có cái đầm dự tiệc nào, trang phục tiệc còn phải có giày và trang sức phù hợp, và còn phải có túi xách. Hơn nữa loại biệt thự này không có tàu điện ngầm để đến, chẳng lẽ cô còn phải tốn tiền thuê xe đi nữa sao?
Phú Tiểu Cảnh cười, “Tôi muốn mua một kg thịt bò… không, hai kg.”
Cố Viên cũng không nghe lời Phú Tiểu Cảnh mà ngừng tay. Mười phút sau, một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp mang một dĩa trái cây và rượu champagne đến chúc mừng vận may của Cố Viên, đề nghị anh nên chơi bàn quay hoặc xì dách.
“Cô có thể cho tôi một miếng tiramisu và hồng trà không?” Cố Viên rút một tờ 20 đô trong ví ra.
“Tất nhiên.” Người đẹp nhận tiền boa, chúc Cố Viên may mắn rồi rời đi.
“Sao cô lại nhìn chằm chằm ngực cô gái đó vậy?”
Phú Tiểu Cảnh chột dạ trả lời, “Đâu có. Mà anh không nhìn sao biết tôi đang nhìn?”
“Khi nào anh đi đổi chi phiếu?” Phú Tiểu Cảnh đi theo sau Cố Viên, vừa đi vừa ăn tiramisu.
“Chúng ta ăn cơm trước. Đúng rồi, cô có thể cho tôi mượn 5 đô không?”
Phú Tiểu Cảnh đưa bánh cho Cố Viên, tự mình đi đổi tiền lẻ.
“Nè, của anh, anh định làm gì?”
Cố Viên ngồi vào máy đánh bạc, lần này anh để 5 đô vào.
Cô chưa kịp nói gì, Cố Viên đã nhét đống phiếu từ máy đánh bạc vào tay cô.
Phú Tiểu Cảnh cầm đống phiếu ngẩn người trước máy ATM. Cô thấy mình bị Cố Viên lừa.
Máy ATM trước mặt họ mệnh giá tối đa là 5 đô, Cố Viên phất xấp tiền lấy từ máy ATM trước mắt cô, “Cái này đủ để cô mua 100kg thịt bò.”
Danh sách chương