Phú Tiểu Cảnh ngồi nghiêng trên thảm uống café bạc hà. Cố Viên ngồi trên ghế sofa đọc báo. Uống xong ly café, Phú Tiểu Cảnh kéo kéo áo khoác bằng vải nỉ của Cố Viên, “Không ổn đâu, anh tìm cớ đi trước, tôi đi sau.”

Xấu hổ mình cô thì thôi, không nhất thiết hai người xấu hổ cùng nhau.

“Ít nhất em chọn một cái đi.”

“Một cái cũng không. Vừa nãy tôi đã suy nghĩ kỹ, bây giờ tôi không thể mặc đẹp quá, nó sẽ gây bất lợi cho tôi khi xin ký túc xá với lý do kinh tế khó khăn. Nếu Mạnh Tiêu Tiêu lại gièm pha tôi thì thực sự tôi có khả năng được ở ký túc xá. Anh ra ngoài chờ tôi, cứ ra ngoài trước đã, chờ tôi ra ngoài được rồi tôi mời anh ăn cơm.”

“Một mình em ứng phó được không?”

Phú Tiểu Cảnh hít một hơi dài, cười với Cố Viên, “Tin tôi đi, không có vấn đề gì.”

“Vậy được, tôi ra ngoài thăm dò, đợi tôi nhắn tin thì em hãy xuống.”

Phú Tiểu Cảnh trịnh trọng gật đầu, “Được.”

Sau khi Cố Viên đi, Phú Tiểu Cảnh gỡ bông hoa trên đầu xuống, cố gắng để lại như ban đầu. Tim cô đập bùm bùm, cô quay về rèm thay lại quần áo. Tim cô vẫn nhảy thình thịch, tay cũng không nghe lời, chuyện đơn giản mà làm lập cập, dây áo lót cởi ra ban nãy mất rất nhiều công sức mới gắn lại được.

Thay quần áo xong, cô bước ra ngồi trên thảm chờ tin nhắn Cố Viên. Hết nhìn điện thoại lại nhìn bông hồng trắng trên bàn, đếm xem bông hoa có bao nhiêu cánh.

Khi cửa phòng thay đồ mở ra, cô đang đếm đến cánh hoa thứ mười một.

“Sao anh lại quay lại?”

“Đi xuống chung đi. Tôi mua một cái khăn quàng cổ, cũng coi như có mua. Khi đi xuống em đừng nhìn đi đâu, cứ ngẩng đầu lên đi về trước là được.”

Phú Tiểu Cảnh liếc nhìn quần áo trên giá treo, đôi giày có ít nhất hai chữ số, “Còn những thứ này thì sao?”

“Em không cần lo, em rời đi thì sẽ có người đến thu dọn.”

“Cái khăn bao nhiêu tiền?”

“Em đừng nghi ngờ khả năng tài chính của tôi, một cái khăn quàng cổ tôi mua nổi.” Cố Viên siết tay cô, “Sao tay em đẫm mồ hôi vậy?”

“Nóng.”

Sau khi ra ngoài, gió lạnh thổi luồn vào cổ áo len vào người Phú Tiểu Cảnh, cô mới nhớ ra tóc đã bị búi lên, “Anh chỉ mua một cái khăn thật hả? Sao thái độ của họ cứ như anh mua nửa cửa hàng vậy?”

“Em nghĩ tôi có khả năng mua nửa cửa hàng không?”

“Nhưng mà tôi nghĩ cho dù nhân viên bán hàng tốt đến mấy thì họ cũng không nhiệt tình đến mức đó với người ở phòng VIP thử một đống đồ rồi chỉ mua một cái khăn.”

Cố Viên lấy cái khăn vừa mua trong túi quấn lại cho cô, ghé tai cô nói nhỏ: “Đừng lo, tôi không xé nhãn cho em.”

“Bao nhiêu tiền, tôi chuyển qua paypal cho anh.”

“Đàn ông khác tặng quà cho em, em đều hỏi bao nhiêu à?”

“Lần trước anh đã tặng tôi khăn quàng cổ, tôi không thể nhận quà không mãi được.”

“Ai nói nhận không? Lần trước em không chỉ mời tôi ăn cơm, còn tặng tôi đồ cạo gió. Nhưng mà tôi quên cách sử dụng rồi.”

“Anh lại mất ngủ à?” Phú Tiểu Cảnh không biết Cố Viên đang nghiêm túc hay trêu cô, cảm giác lòng bàn tay anh chạm vào lần trước quay lại trong trí nhớ.

Phú Tiểu Cảnh ngồi ghế sau xe, quấn chiếc thảm mà Cố Viên đưa cho, “Tối nay anh muốn ăn gì, tôi mời, lần này anh không cần khách sáo. Hay là chúng ta đi ăn tôm hùm đi, tôi chỉ đường cho.”

“Em có dự định gì cho tối nay chưa? Ở chỗ tôi hay đến khách sạn?”

“Tối nay tôi phải về nhà. Hứa Vi muốn tôi dọn đi à? Tôi càng không làm như ý cô ta.”

“Nếu cô ta lại muốn hại em thì sao?”

“Tôi nghĩ tới việc đó rồi, đó không hẳn là chuyện xấu. Ở New York, ghi âm lén có thể làm bằng chứng. Nếu Mạnh Tiêu Tiêu vu không tôi mà không có bằng chứng, tôi sẽ ghi âm lại những gì cô ta nói, gửi email cho Văn phòng trường nói cô ta bạo lực tinh thần tôi, tinh thần tôi bị kích động, không loại trừ cả việc báo cảnh sát, cứ như vậy ít nhất cô ta sẽ nhận được email cảnh cáo.”

Phú Tiểu Cảnh lấy viên kẹo bơ cứng mà cô ăn dở mấy hôm trước ra ăn tiếp, vừa ăn vừa nói, “Tôi sẽ đem những khó khăn khi thuê nhà tới Văn phòng, vì tinh thần nhân đạo mà khi có phòng ký túc xá, họ sẽ xem xét cho tôi. Hứa Vi tuy xấu hơn nhưng tôi chưa có biện pháp gì với cô ta.”

“Không ngờ móng vuốt nhỏ của em khá sắc bén.”

“Tôi rất muốn đối xử tốt với người khác, mọi người là đồng hương. Tố cáo đồng hương với người ngoại quốc chẳng phải việc đáng khen gì. Nhưng không thể để họ được đằng chân lân đằng đầu. Nói đi, anh muốn ăn gì?”

“Nếu tôi muốn ăn đồ em nấu thì sao?”

Phú Tiểu Cảnh cười khổ, “Mặc dù không sợ họ, nhưng giờ đúng thật là không thể mời anh lên nhà, máy hút khói đều là cô ấy mua, tôi không sử dụng được nữa, nếu không thì không thể tự tin mà nói được.”

“Mời em tới nhà tôi em sẽ không từ chối chứ.”

+

Brooklyn có những khu dân cư cao cấp giá cao ngất ngưỡng, nhưng khu Cố Viên ở không nằm trong số đó. Nhà anh ở khu người Hoa tại Brooklyn, cách đại lộ số 8 không xa, đi không tới mười phút là thấy siêu thị người Hoa. Trên đường đến đây, Phú Tiểu Cảnh còn thấy một nhà bán mì xào, sủi cảo.

Đây là một tòa nhà nhỏ bằng gạch đỏ, phong cách kiến trúc có lịch sử tầm trăm năm, lần trùng tu gần nhất cách đây ít nhất ba mươi năm, vì vậy có dơi sống trong cống thì không có gì ngạc nhiên. Nhưng dù vậy vẫn tốt hơn cô tưởng tượng, ít nhất khu vực này trị an không tệ. Hơn nữa cho dù thế nào thì vị trí nhà thế này, một người ở thì tiền thuê nhà hàng tháng không rẻ.

“Em cứ đi thẳng vào, không cần cởi giày.”

Phú Tiểu Cảnh nhìn nền xi măng dưới chân, không khách sáo.

“Ở đây không có máy sưởi, để tôi lấy chăn cho em.”

“Anh ở đây không thấy lạnh sao?”

“Quen là được.”

Nhà được trang trí theo kiểu công nghiệp đặc trưng. Ban đầu phong cách công nghiệp chủ yếu phổ biến ở những người không có tiền thay đổi. Trang trí ở đây lại là theo hướng quay về bản chất công nghiệp.

Phú Tiểu Cảnh cuộn mình trên sofa, nhìn quanh phòng khách, Cố Viên ném cho cô một tấm chăn len, thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô.

“Em thấy ở đây trang trí thế nào?”

“Tốt lắm, rất sáng tạo, rộng rãi. Tôi rất thích tay nắm bằng đồng trên cửa, có cảm giác cổ xưa. Cái bàn đen gỗ gụ cũng đẹp, đèn các góc tường quá đẹp. Ghế sofa này anh mua ở đâu? Ngồi thoải mái lắm.”

“Nếu em thích, tôi tặng em một cái khi chuyển nhà.”

“Không cần khách sáo vậy đâu.”

Cố Viên đưa cho Phú Tiểu Cảnh một tập bản đồ, mình thì đi pha café bằng bình ở bên cạnh.

“Ở đây tôi không có đường viên, em uống tạm.”

Phú Tiểu Cảnh cầm ly café, “Tôi cũng không thích đồ ngọt lắm.”

Lần đầu tiên Cố Viên thấy Phú Tiểu Cảnh, cô đang ăn kẹo. Khi đó cô vẫn còn là cô bé với mái tóc xoăn tự nhiên, mặc chiếc áo khoác len ngắn màu xanh nước biển, váy caro màu đỏ, chân mang giày da nhỏ, mắt cô mở to suốt buổi biểu diễn mà miệng không ngừng nhai. Anh mua vé rẻ nhất, vị trí rất kém, thấy ghế bên cạnh Phú Tiểu Cảnh bỏ trống thì hỏi bên cạnh có ai ngồi không.

Phú Tiểu Cảnh tháo chai nước trên cổ ra, cười toe toét hỏi anh: “Anh ơi, anh mở chai nước cho em được không?” Phòng hòa nhạc không cho mang đồ ăn thức uống vào, không biết sao cô lại mang được. Anh vặn bình nước, cô bé nhỏ nhẹ cảm ơn anh, ngửa cổ uống cạn. Đợi anh quay người rời đi, Phú Tiểu Cảnh chợt ngăn anh lại. Cô nói với anh mẹ cô có việc đi rồi, bên cạnh không có ai ngồi, nếu anh muốn thì có thể ngồi cạnh cô. Nói rồi cô lấy trong túi ra một viên kẹo đưa cho anh, “Anh phải ăn lén lút thôi, nếu không sẽ bị bắt. Đừng làm dơ ghế.”

Khi đó Phú Tiểu Cảnh có đeo một bảng tên nhỏ trên áo khoác len xanh nước biển, trên đó ghi tên cô: Phú Tiểu Cảnh.

Phú Tiểu Cảnh tự giới thiệu, “phú” của cô là người giàu có.

Tới khi tan buổi diễn, mẹ Phú Tiểu Cảnh vẫn không đến đón cô, cô xúi anh qua cửa tiệm lâu đời bên cạnh mua mật ba dao, kẹo mè cũng ngon, nếu anh đồng ý thì cô có thể đi chung vào tiệm, cô chỉ cho anh biết món nào ngon. Lúc đó anh chỉ có một đồng trong túi, không thể vào tiệm để tự làm xấu mặt mình, chỉ đành mua cho cô một cây kẹo bông gòn trên phố.

Một đồng đó là tiền để anh đi xe buýt về, mua kẹo bông gòn xong anh chỉ còn cách cuốc bộ về nhà. Mặt trăng hôm đó rất tròn, đường về nhà rất xa, thực ra khi đó nhà cũng không giống là nhà.

“Đi xem nhà bếp của anh.”

Tủ lạnh ngoài rượu ra thì không có gì, “Anh không nấu cơm à?”

“Gần đây tôi không nấu.”

Cái gì mà gần đây không nấu, đúng ra là không có nấu.

Phú Tiểu Cảnh thậm chí nghi ngờ Cố Viên chơi xỏ mình khi mời cô tới nhà nấu ăn. Nhìn là rõ phòng bếp bỏ hoang lâu ngày, phong cách trang trí hoàn toàn không hợp với phòng khách, mang đậm nét Mỹ thập niên 50-60, rất nhiều tủ, mở hết cánh cửa này tới cánh cửa khác mà chẳng có gì bên trong.

Hai người tới siêu thị gần đó mua đồ, thấy nồi và đồ dùng giảm giá, Phú Tiểu Cảnh cố tình chọn cho Cố Viên một cái nồi rẻ tiền, tiện thể mua luôn một đống nồi niêu xoong chảo, trong đầu cô sắp xếp lại tủ lạnh Cố Viên, mua cho anh một nửa tủ lạnh rau dưa. Nghĩ Cố Viên không thường nấu ăn, cô cố ý mua những gạo, mì, dầu loại đóng gói nhỏ nhất.

Khi thanh toán tiền, cô hào phóng quẹt thẻ của mình để đổi lại cái khăn quàng cổ mà Cố Viên đưa cô khi nãy.

Lúc đẩy đống đồ khỏi siêu thị, Phú Tiểu Cảnh mới công nhận Cố Viên lái xe tới là sáng suốt.

Không rảnh để nghĩ tới chuyện đau lòng vì tiêu tiền, Phú Tiểu Cảnh bắt đầu sự nghiệp nấu ăn trong bếp. Không giống những bếp mở của gia đình Mỹ, bếp này gần như kín mít, vì tránh việc còi báo khói báo động, cô mở một cánh cửa sổ.

Họ mua củi trong siêu thị, lúc Phú Tiểu Cảnh nấu ăn trong bếp, Cố Viên đã đốt lò sưởi bên ngoài.

Ngọn lửa trong lò sưởi bùng lên nhanh chóng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện