La Dương nói qua điện thoại là anh ta muốn trang trí nhà cho Hứa Vi để tạo bất ngờ cho cô ấy khi về nhà đêm giao thừa. Phú Tiểu Cảnh tuy ghét ‘Cục cưng’, vì vậy cũng không thích La Dương, nhưng vẫn hiểu được tình cảm nồng nàn của đôi tình nhân này, cô thay quần áo ra mở cửa.
Hôm nay là 29 tháng chạp, ngày mai là giao thừa.
Theo sau La Dương là hai người da trắng.
Phú Tiểu Cảnh mở cửa, nói với La Dương, “Vì để chứng minh tôi trong sạch nên trong phòng khách có lắp camera, tôi nhắc trước để anh biết.”
Sắc mặt La Dương hơi thay đổi, “Tiểu Cảnh, tôi có chuyện này muốn nói với em.”
“Ừ, có gì anh nói đi. Tủ lạnh của bạn gái anh ở đằng kia, muốn uống gì thì anh tự lấy, tôi không tiếp đãi được.”
“Tôi luôn cảm giác em có thù hằn với tôi, lúc trước tôi không nói với em…”
Phú Tiểu Cảnh cố giữ giọng bình thản ôn hòa nhất có thể, “Tôi chúc anh và Hứa Vi trăm năm hạnh phúc, đừng nghi ngờ lời chúc của tôi đối với hai người. Nếu không có gì khác để nói thì tôi vào phòng trước.”
“Tối giao thừa tôi hy vọng được ở đây một mình với Hứa Vi. Nếu em không phiền, tôi có thể đặt một phòng ở khách sạn Park Hyatt cho em, tới lúc đó em qua bên đấy ở.”
“Phòng cao nhất?” Phú Tiểu Cảnh chưa từng thấy vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn thế này của La Dương.
La Dương vẻ như cô đang nói đùa, “Park Hyatt là một trong những khách sạn tốt nhất ở New York.”
Cho nên dù là phòng rẻ nhất cô cũng nên mang ơn.
Phú Tiểu Cảnh nghiến răng, “Lần sau muốn nhờ ai đó làm việc gì thì đừng dùng giọng điệu như thế này. Đêm giao thừa đuổi tôi ra ngoài để làm điều bất ngờ cho bạn gái là việc của anh. Cho dù tôi cũng không muốn gặp mặt hai người vào ngày quan trọng như thế nhưng anh không cảm thấy giọng điệu của mình rất vô lý sao?”
Cô đã định ngày mai sẽ đến Brooklyn bất kể La Dương có yêu cầu hay không thì cô cũng chả muốn làm bóng đèn cho hai người này. Nhưng cách nói cùng giọng điệu của La Dương khiến cô tức giận.
La Dương không phải kẻ không có đầu óc, nếu anh ta thực sự ngu ngốc, cô cũng chỉ biết cười trừ. Nhưng mà anh ta không phải nên Phú Tiểu Cảnh cảm thấy bị xúc phạm.
“Tiểu Cảnh, tôi nghĩ là em ở đây không thích hợp, nếu em tìm phòng trọ mới gặp vấn đề thì cho dù là tiền hay việc khác, tôi có thể giúp đỡ em một chút.”
“Anh nói là với tư cách bản thân hay đại diện cho Hứa Vi?”
“Tôi nói tư cách cá nhân thôi. Chúng ta trước kia từng hẹn hò qua, tôi không muốn để Vi Vi hiểu lầm, hơn nữa tôi nghĩ em cũng không muốn tiếp tục ở lại đây. Nếu em đồng ý dọn đi thì tôi chuyển cho em 5000 đô, không phải tiền cọc, đây là chút tấm lòng của tôi.”
“La Dương, có phải anh khinh người quá đáng không? Tôi nói anh biết, tôi có thể dọn đi, anh nói với bạn gái anh làm theo thỏa thuận mà lấy tiền cọc trừ đi tiền thuê nhà 20 ngày rồi trả lại tiền cho tôi! Anh nói có phần đúng, tôi đúng là nhìn mặt hai người quá đủ rồi! Giữ 5000 của anh lại mà đi khám bác sĩ tâm lý đi!”
“Tiểu Cảnh, tiền của tôi còn sạch sẽ hơn người khác, ít nhất tôi không dùng tiền lừa em lên giường. Em quen bạn bè thì phải cẩn thận.”
“Tôi không biết Hứa Vi nói gì với anh, hay là đầu óc anh vốn dĩ đã không sạch sẽ, tôi nói cho anh biết, hiện giờ tôi đã có bạn trai, mạnh hơn anh gấp trăm lần! Tôi không có tí hứng thú với anh, làm phiền anh và bạn gái đừng hiểu lầm!”
Cô quay đầu nhìn lại: “Yên tâm, ngày mai tôi không quấy rầy hai người. Ngày đẹp như thế, tôi muốn thấy những thứ làm mình vui vẻ. Đúng là tôi không có tiền, nhưng chỉ Bill Gates mới có thể lấy tiền làm nhục tôi, còn cỡ tài sản nhà các người thì vẫn nên thôi đi! Đây là New York, không phải núi ngà!”
Phú Tiểu Cảnh nói xong thì đi về căn phòng 7 mét vuông của mình, đóng sầm cửa lại, đi tới bàn tìm rượu, tìm tới tìm lui mới nhớ chai rượu Cố Viên đưa đã ném vào thùng rác. Cô bước tới tủ lạnh, lấy một chai bia, đồ khui không biết để đâu, cô muốn uống ngay nên lấy đồ kẹp sách bằng đồng nạy nó. Bọt bia màu trắng tràn ra chai, chảy xuống mặt bàn, cô một tay xách chai bia, một tay lấy khăn giấy lau bàn.
Lau xong, cô ngồi xuống bàn, cầm chai bia dốc vào miệng, cô đã không có cảm giác gì với La Dương, nhưng không hiểu sao anh ta lại nhìn cô theo kiểu đấy, số tiền cô bỏ ra khi hẹn hò với anh ta đúng thật sai lầm. Nếu biết có ngày hôm nay, thời gian hẹn hò với anh ta thay vì đi bảo tàng Metropolitan ngây người trong đó còn hơn.
Uống hết chai bia trên tay, cô lại ngoan ngoãn ngồi trước máy tính, viết nhận xét về các bản thảo, kiếm tiền ăn mới là chuyện quan trọng.
Cố Viên chưa trả lời mail cho cô, cô lại nhắn một tin, hỏi anh xem ngày mai anh có thể về ăn Tết không, nếu có thể thì ngày mai cô đi bài trí sân nhà anh.
Lần này anh trả lời ngay, nói có thể tới giao thừa về không kịp nhưng nhất định qua mùng 1 sẽ về. Rồi hỏi cô muốn quà Tết là gì.
Muốn anh.
Phú Tiểu Cảnh bật ra như bản năng. Nhắn xong cô tự thấy mắc ói. Nhưng chưa kịp xóa thì anh đã nhắn lại, được.
Phú Tiểu Cảnh nói Cố Viên nghỉ ngơi sớm, mai gặp lại. Cô nghĩ anh muốn lảng tránh vấn đề về Irene, nếu anh lảng tránh vậy có lẽ là không muốn cô đi, không đi thì thôi, cũng không có gì đáng tiếc.
Phòng khách đang dọn dẹp, lại có đàn ông bên ngoài, cô không tắm được nên phải ngồi vò đầu bứt tóc mà viết nhận xét, đọc bản thảo phiền nhất là phải kiểm tra tài liệu tham khảo của bản thảo đó, nhiệm vụ dài lê thê. Thông thường những người đọc bản thảo khắt khe nhất chính là những người thiếu kinh nghiệm nhất. Vì để chứng minh giá trị của mình, chứng minh sự chuyên nghiệp của mình mà chỉ hận không thể tìm ra từng thiếu sót, sai lầm trong từng dòng, đánh dấu chúng lại, như để chứng minh không có mình là không được. Ban đầu Phú Tiểu Cảnh cũng như vậy, mãi đến sau này đã quen việc thì khi đọc bản thảo đã khoan dung hơn, nhưng nghiêm túc vẫn như trước, cô đối chiếu những bản tham khảo hết sức cẩn thận, nghiêm khắc.
Sau rồi không hiểu sao lại ngủ gục trên bàn, thức dậy đã ba giờ, cô mặc đồ ngủ ôm đồ vệ sinh vào toilet. Đèn phòng khách đã tắt, ánh đèn toilet ánh ra phòng khách thấy bức tường được gắn đầy hoa hồng, tên Hứa Vi được kết bằng hoa hồng trắng rất lớn.
Thô thiển thì thô thiển nhưng thô thiển cũng có cái hay của nó.
Thật là đôi tình nhân cmn thần tiên.
Giờ phút này, cô thật sự ghét cặp tình nhân này, nhưng cũng tin chắc đôi này sẽ trăm năm hòa hợp. Cả hai yêu nhau, gia thế xứng đôi, thật sự không có lý do gì không ở cùng nhau. Hứa Vi mưu mô như vậy nhưng trong mắt La Dương lại là cô thỏ trắng đáng yêu ngọt ngào, không muốn Hứa Vi làm người xấu nên anh ta phải tự mình tới thương lượng với cô. Nếu bản ghi âm không tới tay cô thì chắc cô phải cảm động tới rớt nước mắt vì đôi tình nhân này.
Đóng cửa lại, để dòng nước ấm từ trên đầu rơi xuống, cô quyết định mua một bó hoa hồng cho Cố Viên. Dù có hơi quê mùa nhưng cô tin là hoa hồng là một phần không thể thiếu trong tình yêu.
+
Hôm sau cô dậy rất sớm, đến tiệm giặt khô lấy lại chiếc váy đỏ hôm đó. Mua một mớ bao lì xì treo ở mỗi phòng, còn mua giấy đỏ, bút mực viết câu đối xuân. Nội dung câu đối cũ tới mức không thể cũ hơn, không thể hiện tí nào thời đại năm 2013.
Cô mua một bó hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng. Cô mua một hộp gỗ sồi với giá 2 đô ở cửa hàng đồ cũ, bên ngoài hộp gỗ còn có hai tay cầm bằng đồng tinh xảo, lau sạch nó, cắt cành hoa hồng rồi đặt vào hộp, đầy cả một hộp.
Mai gọi điện rủ cô tối đi bar, cô nói không thể đi vì muốn đón năm mới với Cố Viên.
Du Du gọi điện bảo cô đến cùng làm sủi cảo, bảo Vu Bác cũng ở đấy. Phú Tiểu Cảnh suy nghĩ một lúc rồi báo mình có bạn trai, cho dù cô với Cố Viên có lâu dài hay không thì hiện giờ với bạn bè cũng nên cho anh một thân phận. Hơn nữa Du Du còn lo giới thiệu bạn trai cho cô, bây giờ có bạn trai mà không nói với chị là không ổn.
“Em nhanh thế. Sao không nói với chị tiếng nào. Hôm nay mọi người tụ tập, hay để chị với Lão Chu làm quen bạn trai em đi… À mà không được, có Vu Bác ở đây nữa, hay là để hôm nào đi. Mà ai vậy? Chị có quen không?”
“Chị không biết anh ấy đâu, anh ấy làm bên lĩnh vực tài chính, không phải trong vòng quen biết của chúng ta.”
“Làm tài chính… Bao nhiêu tuổi rồi?” Phú Tiểu Cảnh chưa kịp trả lời đã nghe tiếng Du Du nói với bên ngoài, “Lão Chu, đi coi nồi canh đi, em đang nói chuyện với em gái rồi!”
“Chị đại, chị đang bận việc thì cứ lo đi. Khi nào có thời gian thì em nói chuyện với chị sau. Đừng có kể với mẹ em, bạn trai em hơi khác so với yêu cầu của bà. Em phải suy nghĩ cặn kẽ đã.”
Với mật độ liên hệ của Du Du và Phú Văn Ngọc thì chắc không tới 24 giờ thì Phú Văn Ngọc sẽ biết tin này.
“Được rồi, em cẩn thận chút, hôm nào đưa cậu ta đến đây, chị với lão Chu thẩm định đã.”
“Dạ rồi, chị mau đi coi chừng nồi canh đi.”
“Canh của chị, trời ơi, lão Chu, anh là xác ướp hả? Sao anh không động đậy người đi trông nồi canh!”
Lúc này đang là buổi sáng, nhưng gần hết ngày ở bên Trung Quốc. Phú Văn Ngọc đang xem tiết mục Xuân vãn đêm giao thừa với bà ngoại cô, cô nhắn tin chúc tết qua, Phú Văn Ngọc muốn gọi video qua.
Cô vào nhà vệ sinh, mở điện thoại.
“Bé con, con đang ở đâu vậy?”
“Con ở nhà bạn, tối nay đón Tết với nhau.”
“Sao không ở với Du Du?”
“Con không muốn làm bóng đèn cho chị ấy với lão Chu. Hôm nay mẹ làm sủi cảo nhân gì vậy?”
“Mẹ thực sự phục bà già đó thật, một người làm sáu loại nhân, chân thì không nhanh nhẹn còn bắt mẹ nhồi cho bà ấy. Lại còn nói là hồi đó bà ấy ăn sủi cảo nhân tôm còn phải bóc hết vỏ, bà không ăn vỏ tôm. Thời buổi gì rồi, còn tưởng mình là tiểu thư con nhà địa chủ chắc. Không nói tới bà nữa, bé con, hôm nay con phải ăn uống cho thật ngon đó.”
Bà ngoại tóc rất trắng, mới nhuộm đen lại, răng bà cũng rất tốt, vừa trắng vừa chắc, dáng vẻ Phú Văn Ngọc y như bà, “Tiểu Tinh, con càng lớn càng xinh, càng giống mẹ. Con không còn nhỏ nữa, đừng chỉ chú tâm vô chuyện học hành, tìm bạn bè cũng quan trọng, nhất định phải lựa chọn thật tốt, phụ nữ nếu chọn sai người…”
“Mới có 22 mà làm gì không nhỏ? Tiểu Cảnh nhà ta còn phải học tiến sĩ. Mẹ 18 tuổi đã vội vàng gả cho người ta, mẹ nói hồi đó người cầu hôn nhiều tới đạp gãy cả cửa mà mẹ có tìm được người tốt gì đâu chứ!”
“Mẹ là theo lệnh cha mẹ mối mai, nhưng bây giờ là thời đại mới…”
Sau đó là Phú Văn Ngọc cằn nhằn bà ngoại, Phú Tiểu Cảnh vẫn lắng nghe. Tới khi gần 12 giờ trong nước, Phú Tiểu Cảnh ngăn Phú Văn Ngọc lại, chúc mừng năm mới.
Bà ngoại lấy trong túi ra bao lì xì đỏ, “Chờ lúc con về, bà ngoại đưa con bao lì xì của hai năm rồi luôn.”
+
Cô mang máy tính đến nhà Cố Viên, sau khi làm xong việc thì bắt đầu làm sủi cảo.
Gỗ thông trong lò sưởi đang cháy, cô ngồi trước bàn làm sủi cảo. Năm 2013 là năm Quý Tỵ, cô nặn vài cái sủi cảo hình con rắn. Lúc ở tiệm đồ cũ cô đã mua hai đồng tiền Càn Long, luộc qua nước sôi khử trùng, nhét đồng xu vào sủi cảo, đánh dấu lại, đợi lát nữa cô sẽ cho vào bát Cố Viên. Ở quê cô có phong tục, ai ăn được sủi cảo có tiền thì may mắn cả năm.
11 giờ 30 tối, sủi cảo vẫn chưa nấu, cô nhắn cho Cố Viên bảo anh chú ý an toàn, không nói gì khác.
Cố Viên gọi lại cho cô, bảo cô đi nghỉ trước, có thể ngày mai anh mới về được.
Trước 12 giờ, cô nấu cho mình một ít sủi cảo.
Nửa đêm, cô bắt đầu đốt pháo trong sân. Hôm trước cô đã mua hai hộp pháo ném ở khu phố người Hoa, một mình cô trong sân cứ ném liên tục. Cô không dám mua loại to, sợ cảnh sát nghe tiếng nổ to quá đến thì phiền phức. Cô ra ngoài chỉ mặc một chiếc áo khoác ngoài váy, co ro trong lớp áo. Không khí tràn ngập mùi thuốc pháo, cả chiếc áo khoác cũng nhuộm mùi thuốc pháo, cô thích mùi hương này.
Ném được nửa hộp, cô lại quay vào nhà tiếp tục gõ máy tính, làm chán thì lại lấy cây kèn saxophone đã được khử trùng ra thổi, nhưng cô không biết thổi nên chỉ thổi ra những âm thành rời rạc.
+
Ba giờ kém năm, điện thoại Phú Tiểu Cảnh đổ chuông.
“Em ngủ rồi à?”
“Ngủ rồi sao trả lời điện thoại anh được?”
“Vậy ra ngoài gặp anh.”
Son môi đã bị lau sạch lúc ăn sủi cảo, phấn trang điểm qua thời gian lâu cũng không còn, nghe giọng Cố Viên, cô cũng không kịp trang điểm lại, chỉ vội vàng lấy miếng kẹo cao su vị bạc hà nhai vài cái rồi phun ra trước khi ra cửa.
Anh hôn cô ngay trong sân, một lúc lâu sau mới ghé miệng vào tai cô, “Em đợi lâu lắm phải không?”
“Miệng anh bị sao vậy?”
“Do bận rộn vì lịch trình gấp quá thôi.” Anh kéo mặt cô qua, lại dán môi vào,
Mãi tới khi môi Cố Viên không còn khô nữa thì anh mới buông cô ra. Anh vùi mặt vào vai cô, Phú Tiểu Cảnh nghiêng mặt qua, “Nhìn là biết mấy hôm nay anh không nghỉ ngơi tốt rồi, nhanh vào nhà thôi.”
“Ở đây có gì mà ngại.”
“Làm gì có? Em sợ anh lạnh.”
“Vậy em phải giúp anh làm ấm người.”
Phú Tiểu Cảnh nghĩ bây giờ không có ai bên ngoài nên mặc kệ theo anh. Cô không biết Cố Viên có ấm hay không nhưng cô thì nhiệt độ cơ thể đã tăng lên rất nhiều.
Sau thì Phú Tiểu Cảnh bị Cố Viên đẩy ra bên ngoài sân, “Em mở cốp xe xem.”
Một đống hoa đủ màu sắc chất đầy trong cốp.
“Tuy là không có sáng tạo nhưng anh vẫn mong em thích.”
“Cảm ơn anh, em rất thích.”
Phú Tiểu Cảnh giống người khuân vác, cần mẫn vác hết đống hoa vào phòng, Cố Viên chỉ đứng bên cạnh nhìn cô. Đến lần cuối cùng, cô không cẩn thận bước hụt chân, Cố Viên kịp ôm lấy cô, hai người dán sát nhau, áo khoác trắng Phú Tiểu Cảnh dính đầy phấn hoa đủ màu. Áo khoác anh màu đen nên khó nhận thấy nếu có vết bẩn.
“Có muốn anh cho em mượn áo khoác không?”
“Không cần.” Phú Tiểu Cảnh cúi đầu nhìn áo khoác mình, “Vầy cũng tốt mà, cả New York không có cái áo thứ hai, áo em là độc nhất vô nhị.”
Cố Viên nhéo nhéo mặt cô, “Em muốn xem pháo hoa không?”
“Bây giờ hả, hàng xóm mắng chết đó, có thể còn bị báo cảnh sát nữa.”
“Thì ngày mai đi xin lỗi từng nhà, anh nghĩ chắc em chưa từng tới đồn cảnh sát. Năm mới rồi, thử một lần không.”
“Anh tự thử một mình đi, em không theo đâu!”
Cuối cùng Phú Tiểu Cảnh không chịu được sự dụ dỗ của Cố Viên. Cố Viên đứng một bên bưng dĩa thức ăn, cô châm lửa pháo hoa rồi đứng trong sân nhìn pháo hoa nổ tung. Có lẽ vì bầu trời pháo hoa quá rực rỡ mà nụ cười của cô luôn không tắt, Cố Viên nhét miếng thức ăn cuối cùng vào miệng cô, Phú Tiểu Cảnh cũng theo bản năng mà nhai nuốt.
Nhà bên cạnh có người thò đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn những chùm pháo hoa lao lên không trung rồi tắt lịm.
Cố Viên cởi áo khoác mình ra khoác lên cho Phú Tiểu Cảnh, ghé miệng vào tai cô, “Phú tiểu thư, anh đã tự gói mình mang đến đây, xin hỏi em định sẽ xử lý anh thế nào?”
Hôm nay là 29 tháng chạp, ngày mai là giao thừa.
Theo sau La Dương là hai người da trắng.
Phú Tiểu Cảnh mở cửa, nói với La Dương, “Vì để chứng minh tôi trong sạch nên trong phòng khách có lắp camera, tôi nhắc trước để anh biết.”
Sắc mặt La Dương hơi thay đổi, “Tiểu Cảnh, tôi có chuyện này muốn nói với em.”
“Ừ, có gì anh nói đi. Tủ lạnh của bạn gái anh ở đằng kia, muốn uống gì thì anh tự lấy, tôi không tiếp đãi được.”
“Tôi luôn cảm giác em có thù hằn với tôi, lúc trước tôi không nói với em…”
Phú Tiểu Cảnh cố giữ giọng bình thản ôn hòa nhất có thể, “Tôi chúc anh và Hứa Vi trăm năm hạnh phúc, đừng nghi ngờ lời chúc của tôi đối với hai người. Nếu không có gì khác để nói thì tôi vào phòng trước.”
“Tối giao thừa tôi hy vọng được ở đây một mình với Hứa Vi. Nếu em không phiền, tôi có thể đặt một phòng ở khách sạn Park Hyatt cho em, tới lúc đó em qua bên đấy ở.”
“Phòng cao nhất?” Phú Tiểu Cảnh chưa từng thấy vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn thế này của La Dương.
La Dương vẻ như cô đang nói đùa, “Park Hyatt là một trong những khách sạn tốt nhất ở New York.”
Cho nên dù là phòng rẻ nhất cô cũng nên mang ơn.
Phú Tiểu Cảnh nghiến răng, “Lần sau muốn nhờ ai đó làm việc gì thì đừng dùng giọng điệu như thế này. Đêm giao thừa đuổi tôi ra ngoài để làm điều bất ngờ cho bạn gái là việc của anh. Cho dù tôi cũng không muốn gặp mặt hai người vào ngày quan trọng như thế nhưng anh không cảm thấy giọng điệu của mình rất vô lý sao?”
Cô đã định ngày mai sẽ đến Brooklyn bất kể La Dương có yêu cầu hay không thì cô cũng chả muốn làm bóng đèn cho hai người này. Nhưng cách nói cùng giọng điệu của La Dương khiến cô tức giận.
La Dương không phải kẻ không có đầu óc, nếu anh ta thực sự ngu ngốc, cô cũng chỉ biết cười trừ. Nhưng mà anh ta không phải nên Phú Tiểu Cảnh cảm thấy bị xúc phạm.
“Tiểu Cảnh, tôi nghĩ là em ở đây không thích hợp, nếu em tìm phòng trọ mới gặp vấn đề thì cho dù là tiền hay việc khác, tôi có thể giúp đỡ em một chút.”
“Anh nói là với tư cách bản thân hay đại diện cho Hứa Vi?”
“Tôi nói tư cách cá nhân thôi. Chúng ta trước kia từng hẹn hò qua, tôi không muốn để Vi Vi hiểu lầm, hơn nữa tôi nghĩ em cũng không muốn tiếp tục ở lại đây. Nếu em đồng ý dọn đi thì tôi chuyển cho em 5000 đô, không phải tiền cọc, đây là chút tấm lòng của tôi.”
“La Dương, có phải anh khinh người quá đáng không? Tôi nói anh biết, tôi có thể dọn đi, anh nói với bạn gái anh làm theo thỏa thuận mà lấy tiền cọc trừ đi tiền thuê nhà 20 ngày rồi trả lại tiền cho tôi! Anh nói có phần đúng, tôi đúng là nhìn mặt hai người quá đủ rồi! Giữ 5000 của anh lại mà đi khám bác sĩ tâm lý đi!”
“Tiểu Cảnh, tiền của tôi còn sạch sẽ hơn người khác, ít nhất tôi không dùng tiền lừa em lên giường. Em quen bạn bè thì phải cẩn thận.”
“Tôi không biết Hứa Vi nói gì với anh, hay là đầu óc anh vốn dĩ đã không sạch sẽ, tôi nói cho anh biết, hiện giờ tôi đã có bạn trai, mạnh hơn anh gấp trăm lần! Tôi không có tí hứng thú với anh, làm phiền anh và bạn gái đừng hiểu lầm!”
Cô quay đầu nhìn lại: “Yên tâm, ngày mai tôi không quấy rầy hai người. Ngày đẹp như thế, tôi muốn thấy những thứ làm mình vui vẻ. Đúng là tôi không có tiền, nhưng chỉ Bill Gates mới có thể lấy tiền làm nhục tôi, còn cỡ tài sản nhà các người thì vẫn nên thôi đi! Đây là New York, không phải núi ngà!”
Phú Tiểu Cảnh nói xong thì đi về căn phòng 7 mét vuông của mình, đóng sầm cửa lại, đi tới bàn tìm rượu, tìm tới tìm lui mới nhớ chai rượu Cố Viên đưa đã ném vào thùng rác. Cô bước tới tủ lạnh, lấy một chai bia, đồ khui không biết để đâu, cô muốn uống ngay nên lấy đồ kẹp sách bằng đồng nạy nó. Bọt bia màu trắng tràn ra chai, chảy xuống mặt bàn, cô một tay xách chai bia, một tay lấy khăn giấy lau bàn.
Lau xong, cô ngồi xuống bàn, cầm chai bia dốc vào miệng, cô đã không có cảm giác gì với La Dương, nhưng không hiểu sao anh ta lại nhìn cô theo kiểu đấy, số tiền cô bỏ ra khi hẹn hò với anh ta đúng thật sai lầm. Nếu biết có ngày hôm nay, thời gian hẹn hò với anh ta thay vì đi bảo tàng Metropolitan ngây người trong đó còn hơn.
Uống hết chai bia trên tay, cô lại ngoan ngoãn ngồi trước máy tính, viết nhận xét về các bản thảo, kiếm tiền ăn mới là chuyện quan trọng.
Cố Viên chưa trả lời mail cho cô, cô lại nhắn một tin, hỏi anh xem ngày mai anh có thể về ăn Tết không, nếu có thể thì ngày mai cô đi bài trí sân nhà anh.
Lần này anh trả lời ngay, nói có thể tới giao thừa về không kịp nhưng nhất định qua mùng 1 sẽ về. Rồi hỏi cô muốn quà Tết là gì.
Muốn anh.
Phú Tiểu Cảnh bật ra như bản năng. Nhắn xong cô tự thấy mắc ói. Nhưng chưa kịp xóa thì anh đã nhắn lại, được.
Phú Tiểu Cảnh nói Cố Viên nghỉ ngơi sớm, mai gặp lại. Cô nghĩ anh muốn lảng tránh vấn đề về Irene, nếu anh lảng tránh vậy có lẽ là không muốn cô đi, không đi thì thôi, cũng không có gì đáng tiếc.
Phòng khách đang dọn dẹp, lại có đàn ông bên ngoài, cô không tắm được nên phải ngồi vò đầu bứt tóc mà viết nhận xét, đọc bản thảo phiền nhất là phải kiểm tra tài liệu tham khảo của bản thảo đó, nhiệm vụ dài lê thê. Thông thường những người đọc bản thảo khắt khe nhất chính là những người thiếu kinh nghiệm nhất. Vì để chứng minh giá trị của mình, chứng minh sự chuyên nghiệp của mình mà chỉ hận không thể tìm ra từng thiếu sót, sai lầm trong từng dòng, đánh dấu chúng lại, như để chứng minh không có mình là không được. Ban đầu Phú Tiểu Cảnh cũng như vậy, mãi đến sau này đã quen việc thì khi đọc bản thảo đã khoan dung hơn, nhưng nghiêm túc vẫn như trước, cô đối chiếu những bản tham khảo hết sức cẩn thận, nghiêm khắc.
Sau rồi không hiểu sao lại ngủ gục trên bàn, thức dậy đã ba giờ, cô mặc đồ ngủ ôm đồ vệ sinh vào toilet. Đèn phòng khách đã tắt, ánh đèn toilet ánh ra phòng khách thấy bức tường được gắn đầy hoa hồng, tên Hứa Vi được kết bằng hoa hồng trắng rất lớn.
Thô thiển thì thô thiển nhưng thô thiển cũng có cái hay của nó.
Thật là đôi tình nhân cmn thần tiên.
Giờ phút này, cô thật sự ghét cặp tình nhân này, nhưng cũng tin chắc đôi này sẽ trăm năm hòa hợp. Cả hai yêu nhau, gia thế xứng đôi, thật sự không có lý do gì không ở cùng nhau. Hứa Vi mưu mô như vậy nhưng trong mắt La Dương lại là cô thỏ trắng đáng yêu ngọt ngào, không muốn Hứa Vi làm người xấu nên anh ta phải tự mình tới thương lượng với cô. Nếu bản ghi âm không tới tay cô thì chắc cô phải cảm động tới rớt nước mắt vì đôi tình nhân này.
Đóng cửa lại, để dòng nước ấm từ trên đầu rơi xuống, cô quyết định mua một bó hoa hồng cho Cố Viên. Dù có hơi quê mùa nhưng cô tin là hoa hồng là một phần không thể thiếu trong tình yêu.
+
Hôm sau cô dậy rất sớm, đến tiệm giặt khô lấy lại chiếc váy đỏ hôm đó. Mua một mớ bao lì xì treo ở mỗi phòng, còn mua giấy đỏ, bút mực viết câu đối xuân. Nội dung câu đối cũ tới mức không thể cũ hơn, không thể hiện tí nào thời đại năm 2013.
Cô mua một bó hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng. Cô mua một hộp gỗ sồi với giá 2 đô ở cửa hàng đồ cũ, bên ngoài hộp gỗ còn có hai tay cầm bằng đồng tinh xảo, lau sạch nó, cắt cành hoa hồng rồi đặt vào hộp, đầy cả một hộp.
Mai gọi điện rủ cô tối đi bar, cô nói không thể đi vì muốn đón năm mới với Cố Viên.
Du Du gọi điện bảo cô đến cùng làm sủi cảo, bảo Vu Bác cũng ở đấy. Phú Tiểu Cảnh suy nghĩ một lúc rồi báo mình có bạn trai, cho dù cô với Cố Viên có lâu dài hay không thì hiện giờ với bạn bè cũng nên cho anh một thân phận. Hơn nữa Du Du còn lo giới thiệu bạn trai cho cô, bây giờ có bạn trai mà không nói với chị là không ổn.
“Em nhanh thế. Sao không nói với chị tiếng nào. Hôm nay mọi người tụ tập, hay để chị với Lão Chu làm quen bạn trai em đi… À mà không được, có Vu Bác ở đây nữa, hay là để hôm nào đi. Mà ai vậy? Chị có quen không?”
“Chị không biết anh ấy đâu, anh ấy làm bên lĩnh vực tài chính, không phải trong vòng quen biết của chúng ta.”
“Làm tài chính… Bao nhiêu tuổi rồi?” Phú Tiểu Cảnh chưa kịp trả lời đã nghe tiếng Du Du nói với bên ngoài, “Lão Chu, đi coi nồi canh đi, em đang nói chuyện với em gái rồi!”
“Chị đại, chị đang bận việc thì cứ lo đi. Khi nào có thời gian thì em nói chuyện với chị sau. Đừng có kể với mẹ em, bạn trai em hơi khác so với yêu cầu của bà. Em phải suy nghĩ cặn kẽ đã.”
Với mật độ liên hệ của Du Du và Phú Văn Ngọc thì chắc không tới 24 giờ thì Phú Văn Ngọc sẽ biết tin này.
“Được rồi, em cẩn thận chút, hôm nào đưa cậu ta đến đây, chị với lão Chu thẩm định đã.”
“Dạ rồi, chị mau đi coi chừng nồi canh đi.”
“Canh của chị, trời ơi, lão Chu, anh là xác ướp hả? Sao anh không động đậy người đi trông nồi canh!”
Lúc này đang là buổi sáng, nhưng gần hết ngày ở bên Trung Quốc. Phú Văn Ngọc đang xem tiết mục Xuân vãn đêm giao thừa với bà ngoại cô, cô nhắn tin chúc tết qua, Phú Văn Ngọc muốn gọi video qua.
Cô vào nhà vệ sinh, mở điện thoại.
“Bé con, con đang ở đâu vậy?”
“Con ở nhà bạn, tối nay đón Tết với nhau.”
“Sao không ở với Du Du?”
“Con không muốn làm bóng đèn cho chị ấy với lão Chu. Hôm nay mẹ làm sủi cảo nhân gì vậy?”
“Mẹ thực sự phục bà già đó thật, một người làm sáu loại nhân, chân thì không nhanh nhẹn còn bắt mẹ nhồi cho bà ấy. Lại còn nói là hồi đó bà ấy ăn sủi cảo nhân tôm còn phải bóc hết vỏ, bà không ăn vỏ tôm. Thời buổi gì rồi, còn tưởng mình là tiểu thư con nhà địa chủ chắc. Không nói tới bà nữa, bé con, hôm nay con phải ăn uống cho thật ngon đó.”
Bà ngoại tóc rất trắng, mới nhuộm đen lại, răng bà cũng rất tốt, vừa trắng vừa chắc, dáng vẻ Phú Văn Ngọc y như bà, “Tiểu Tinh, con càng lớn càng xinh, càng giống mẹ. Con không còn nhỏ nữa, đừng chỉ chú tâm vô chuyện học hành, tìm bạn bè cũng quan trọng, nhất định phải lựa chọn thật tốt, phụ nữ nếu chọn sai người…”
“Mới có 22 mà làm gì không nhỏ? Tiểu Cảnh nhà ta còn phải học tiến sĩ. Mẹ 18 tuổi đã vội vàng gả cho người ta, mẹ nói hồi đó người cầu hôn nhiều tới đạp gãy cả cửa mà mẹ có tìm được người tốt gì đâu chứ!”
“Mẹ là theo lệnh cha mẹ mối mai, nhưng bây giờ là thời đại mới…”
Sau đó là Phú Văn Ngọc cằn nhằn bà ngoại, Phú Tiểu Cảnh vẫn lắng nghe. Tới khi gần 12 giờ trong nước, Phú Tiểu Cảnh ngăn Phú Văn Ngọc lại, chúc mừng năm mới.
Bà ngoại lấy trong túi ra bao lì xì đỏ, “Chờ lúc con về, bà ngoại đưa con bao lì xì của hai năm rồi luôn.”
+
Cô mang máy tính đến nhà Cố Viên, sau khi làm xong việc thì bắt đầu làm sủi cảo.
Gỗ thông trong lò sưởi đang cháy, cô ngồi trước bàn làm sủi cảo. Năm 2013 là năm Quý Tỵ, cô nặn vài cái sủi cảo hình con rắn. Lúc ở tiệm đồ cũ cô đã mua hai đồng tiền Càn Long, luộc qua nước sôi khử trùng, nhét đồng xu vào sủi cảo, đánh dấu lại, đợi lát nữa cô sẽ cho vào bát Cố Viên. Ở quê cô có phong tục, ai ăn được sủi cảo có tiền thì may mắn cả năm.
11 giờ 30 tối, sủi cảo vẫn chưa nấu, cô nhắn cho Cố Viên bảo anh chú ý an toàn, không nói gì khác.
Cố Viên gọi lại cho cô, bảo cô đi nghỉ trước, có thể ngày mai anh mới về được.
Trước 12 giờ, cô nấu cho mình một ít sủi cảo.
Nửa đêm, cô bắt đầu đốt pháo trong sân. Hôm trước cô đã mua hai hộp pháo ném ở khu phố người Hoa, một mình cô trong sân cứ ném liên tục. Cô không dám mua loại to, sợ cảnh sát nghe tiếng nổ to quá đến thì phiền phức. Cô ra ngoài chỉ mặc một chiếc áo khoác ngoài váy, co ro trong lớp áo. Không khí tràn ngập mùi thuốc pháo, cả chiếc áo khoác cũng nhuộm mùi thuốc pháo, cô thích mùi hương này.
Ném được nửa hộp, cô lại quay vào nhà tiếp tục gõ máy tính, làm chán thì lại lấy cây kèn saxophone đã được khử trùng ra thổi, nhưng cô không biết thổi nên chỉ thổi ra những âm thành rời rạc.
+
Ba giờ kém năm, điện thoại Phú Tiểu Cảnh đổ chuông.
“Em ngủ rồi à?”
“Ngủ rồi sao trả lời điện thoại anh được?”
“Vậy ra ngoài gặp anh.”
Son môi đã bị lau sạch lúc ăn sủi cảo, phấn trang điểm qua thời gian lâu cũng không còn, nghe giọng Cố Viên, cô cũng không kịp trang điểm lại, chỉ vội vàng lấy miếng kẹo cao su vị bạc hà nhai vài cái rồi phun ra trước khi ra cửa.
Anh hôn cô ngay trong sân, một lúc lâu sau mới ghé miệng vào tai cô, “Em đợi lâu lắm phải không?”
“Miệng anh bị sao vậy?”
“Do bận rộn vì lịch trình gấp quá thôi.” Anh kéo mặt cô qua, lại dán môi vào,
Mãi tới khi môi Cố Viên không còn khô nữa thì anh mới buông cô ra. Anh vùi mặt vào vai cô, Phú Tiểu Cảnh nghiêng mặt qua, “Nhìn là biết mấy hôm nay anh không nghỉ ngơi tốt rồi, nhanh vào nhà thôi.”
“Ở đây có gì mà ngại.”
“Làm gì có? Em sợ anh lạnh.”
“Vậy em phải giúp anh làm ấm người.”
Phú Tiểu Cảnh nghĩ bây giờ không có ai bên ngoài nên mặc kệ theo anh. Cô không biết Cố Viên có ấm hay không nhưng cô thì nhiệt độ cơ thể đã tăng lên rất nhiều.
Sau thì Phú Tiểu Cảnh bị Cố Viên đẩy ra bên ngoài sân, “Em mở cốp xe xem.”
Một đống hoa đủ màu sắc chất đầy trong cốp.
“Tuy là không có sáng tạo nhưng anh vẫn mong em thích.”
“Cảm ơn anh, em rất thích.”
Phú Tiểu Cảnh giống người khuân vác, cần mẫn vác hết đống hoa vào phòng, Cố Viên chỉ đứng bên cạnh nhìn cô. Đến lần cuối cùng, cô không cẩn thận bước hụt chân, Cố Viên kịp ôm lấy cô, hai người dán sát nhau, áo khoác trắng Phú Tiểu Cảnh dính đầy phấn hoa đủ màu. Áo khoác anh màu đen nên khó nhận thấy nếu có vết bẩn.
“Có muốn anh cho em mượn áo khoác không?”
“Không cần.” Phú Tiểu Cảnh cúi đầu nhìn áo khoác mình, “Vầy cũng tốt mà, cả New York không có cái áo thứ hai, áo em là độc nhất vô nhị.”
Cố Viên nhéo nhéo mặt cô, “Em muốn xem pháo hoa không?”
“Bây giờ hả, hàng xóm mắng chết đó, có thể còn bị báo cảnh sát nữa.”
“Thì ngày mai đi xin lỗi từng nhà, anh nghĩ chắc em chưa từng tới đồn cảnh sát. Năm mới rồi, thử một lần không.”
“Anh tự thử một mình đi, em không theo đâu!”
Cuối cùng Phú Tiểu Cảnh không chịu được sự dụ dỗ của Cố Viên. Cố Viên đứng một bên bưng dĩa thức ăn, cô châm lửa pháo hoa rồi đứng trong sân nhìn pháo hoa nổ tung. Có lẽ vì bầu trời pháo hoa quá rực rỡ mà nụ cười của cô luôn không tắt, Cố Viên nhét miếng thức ăn cuối cùng vào miệng cô, Phú Tiểu Cảnh cũng theo bản năng mà nhai nuốt.
Nhà bên cạnh có người thò đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn những chùm pháo hoa lao lên không trung rồi tắt lịm.
Cố Viên cởi áo khoác mình ra khoác lên cho Phú Tiểu Cảnh, ghé miệng vào tai cô, “Phú tiểu thư, anh đã tự gói mình mang đến đây, xin hỏi em định sẽ xử lý anh thế nào?”
Danh sách chương