Xe của Cố Viên dừng ở đường 110, anh mở cửa ghế sau ngồi vào bên cạnh Phú Tiểu Cảnh, lấy trong túi áo khoác một cái hộp đưa cô, “Em mở ra xem thử.”

Trước khi nhìn Phú Tiểu Cảnh đã biết trong hộp là chiếc nhẫn. “Một người đàn ông thành đạt hết lần này tới lần khác dùng tiền để dụ dỗ con gái nghèo là chuyện vô đạo đức.”

“Vậy theo em đạo đức là gì? Anh ăn cơm chia đôi tiền với em thì sẽ phù hợp với ‘đạo đức’ của em?”

Phú Tiểu Cảnh cầm lấy chiếc hộp, mở ra, bên trong là chiếc nhẫn ngọc bích cẩn kim cương mà cô nhìn thấy trong quyển đấu giá hôm trước. Cô cố ý giơ cao chiếc hộp khi nhìn chiếc nhẫn: “Trong chừng mực nào đó thì đúng là đàn ông mà mỗi bữa phải chia đôi với em thì không hấp dẫn. Nhưng anh không giống vậy, đàn ông như anh tựa như chất gây nghiện, em cũng không phải loại phụ nữ coi tiền tài như cỏ rác.” Phú Tiểu Cảnh khép hộp lại, “Quá trình cai nghiện rất đau khổ, trước kia em đi làm công tác xã hội ở trung tâm cai nghiện đã biết, những người có thể cai nghiện thành công rất hiếm hoi, có rất nhiều người cai nghiện năm ba lần vẫn không cai nổi. Quý trọng cuộc sống, tránh xa ma túy, chắc anh đã từng nghe câu này.”

Nói rồi Phú Tiểu Cảnh đưa hộp nhẫn lại cho anh, mỉm cười: “Anh đánh giá quá thấp sức hấp dẫn của mình, ngài Cố à. Anh ở đây chờ em, em lên lấy đồ xuống nhanh.”

“Quan hệ lâu dài là phải hy sinh một số thứ vì nhau. Dĩ nhiên anh không sẵn sàng hy sinh vì em, anh nghĩ em cũng không tình nguyện vì anh mà hy sinh điều gì đó. Sáu tháng cuối năm em sẽ đi New Haven học tiến sĩ, em sẽ vì anh mà bỏ việc đến New Haven để ở lại New York không? Chắc chắn là không. Vấn đề này chúng ta đồng quan điểm với nhau. Anh rất sẵn lòng mang lại một khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi trong lúc em còn ở New York. Đương nhiên anh biết bất kể anh làm thế nào đi nữa cũng không thể sánh bằng niềm vui mà em mang đến cho anh.”

Anh ngồi đó, tay áo xăn lên đến khuỷu tay, lộ ra vết sẹo ngày đó cô làm, thậm chí anh còn không bôi thuốc.

Cố Viên nói đúng, cô thực sự không có ý định hy sinh vì anh. Trong khoảng thời gian ngắn, cô từng có suy nghĩ hy sinh vì anh, từ lúc anh gửi đoạn ghi âm cho đến khi anh tìm nhà cho cô, thời gian chưa đến 12 tiếng đồng hồ ngắn ngủi, thậm chí cô nghĩ đến việc kiếm tiền nuôi anh. Cô cẩn thận suy nghĩ việc tương lai của ngành học Nhân loại học, thậm chí còn lên kế hoạch thi lấy bằng CS.

Thời gian đó quá ngắn, cho nên gần như không tồn tại.

Cố Viên rất biết ‘một vừa hai phải’: “Nếu em không thích chiếc nhẫn này, anh có thể đổi cái khác. Nếu em thật sự hiểu anh, có lẽ sẽ không duy trì mối quan hệ lâu dài với anh.”

Giọng anh khàn khàn, ngày Tết âm lịch đó anh dùng giọng nói này để dỗ dành cô chịu đựng, chịu đựng một chút là sẽ tốt hơn. Ban đầu là hai người mặt đối mặt, anh rất dịu dàng hôn lên mắt mũi cô, nói cô là có thể sẽ hơi đau, nếu đau thì nói, còn hỏi cô có muốn lên giường không, cô cảm thấy lên giường hay không không quan trọng, quan trọng nhất là khi anh cởi quần áo cô, khi cô đã trần trụi đối diện với nhau mà anh thì vẫn còn ăn mặc như có thể đứng dậy đi ra ngoài bất cứ lúc nào. Mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát từ đó.

Cô kéo áo sơmi trắng đang đóng thùng của anh ra, lại đẩy áo sơmi anh lên. Ngón tay cô chạm vào vết sẹo của anh, không phải một hay hai vết. Anh thô bạo luồn tay vào tóc cô, hôn cô liên tiếp, tay cô chạm vào vết sẹo, hối hận vì đã làm bỏng anh. Anh không cho cô thời gian hối hận, nhanh chóng nhấc người cô lên, sự dịu dàng duy nhất là dùng lòng bàn tay bảo vệ miệng mũi cô, không để mặt mũi bị bầm dập. Phần lớn thời gian cô đưa lưng về phía anh, đôi lần anh quay mặt cô về sau hôn cô, cho cô chút dịu dàng còn sót lại. Anh nói với cô, “Ngoan, chịu đựng chút, anh sẽ đền bù cho em.”

Sự đền bù của anh rất hào phóng, hơn nữa Phú Tiểu Cảnh tin là nếu cô đồng ý, sẽ có những khoản ‘bồi thường’ mới.

“Em thích chiếc nhẫn, nhưng người đưa nhẫn… Tốt nhất anh nên tự giữ đi.”

“Anh thích em, anh tin là em cũng có tình cảm với anh. Nếu em đồng ý với anh, anh cũng sẽ cho rằng em vì tình cảm mới ở bên anh. Nếu em không đồng ý, cũng vẫn nên đồng ý nhận món quà nhỏ này.”

Phú Tiểu Cảnh cầm chiếc nhẫn nhìn, “Anh hào phóng như vậy, chắc luôn có điều kiện. Anh định bao lâu một lần?”

“Cần gì phải nói nặng nề như vậy?”

“Anh thấy một quý một lần được không?”

“Cũng được, tùy tâm trạng em.”

“Nếu anh còn thế này, một ngày nào đó anh sẽ hối hận.”

“Anh chỉ hối hận là không có chuyện gì với em.”

“Anh sẽ hối hận, đây là sự lương thiện cuối cùng của em dành cho anh.” Phú Tiểu Cảnh cởi nhẫn, nhét vào tay Cố Viên, mở cửa xe đi về phía chung cư, “Anh chờ một lát, em đem đồ anh xuống nhanh thôi, lần này anh đừng bỏ đi nữa, em sẽ ném chúng đấy.”

+

La Dương vừa làm thêm xong thì bị ‘Cục cưng’ triệu tới nhà, hôm nay tâm trạng ‘Cục cưng’ rất tệ.

Cô cố tình giấu việc xấu hổ của mình, “Tất cả là tại Mạnh Tiêu Tiêu, người ta chỉ mời miệng, một hai cứ lôi em đi, mất hết mặt mũi.”

“Anh đã nói với em từ trước rồi, cách xa cô ta ra. Cô ta ương ngạnh vậy, không biết lúc nào chọc ra đống rắc rối.”

“Tiểu Cảnh lại đổi bạn trai, em còn tưởng người hôm trước hôn cô ấy ở cửa sẽ thành đôi rồi chứ… Anh nói xem có phải hổm nay cô ấy ở bên nhà bạn trai không?”

“Cô ấy ở đâu thì có quan hệ gì với chúng ta. Nhưng em nên nói sớm với cô ấy việc chuyển nhà, tiền thuê nhà với tiền cọc cũng trả lại cô ấy càng sớm càng tốt. Chủ nhà có nói bồi thường vi phạm hợp đồng không?”

“Anh lo lắng chu toàn cho cô ấy nhỉ.”

“Cô ấy sống cũng không dễ dàng mà.”

“Đàn ông các anh có phải không có sức chống cự với loại ‘hoa sen trắng’ nhà nghèo nỗ lực không? Đã chia tay mà còn lo lắng cô ta như vậy.”

“Em không thiếu tiền, tội gì cứ giữ lại để kiếm chuyện. Anh suy nghĩ cho em mà em nghĩ tới đâu vậy?’

‘Cục cưng’ gõ gõ chiếc vòng trên tay: “Không phải anh vẫn nhớ mãi không quên cô ấy đấy chứ?”

“Em có cần anh moi tim ra cho em xem không? Anh dã nói với em bao nhiêu lần rồi, nếu em không muốn gặp cô ấy thì dọn đến chỗ anh ở. Em không nghe, cứ nhắc tới nhắc lui chuyện này, em không thấy chán sao? Em không phiền nhưng anh thấy phiền.”

‘Cục cưng’ vội vàng níu cổ La Dương, hôn lên mặt anh ta, “Ui, giận rồi, em nói đùa với anh thôi mà. Anh nói xem em có tìm được cái vòng tay kia không?”

“Không phải anh đã đưa tiền cho em mua cái khác sao?”

‘Cục cưng’ ôm cổ La Dương, dựa đầu lên vai anh, thổi hơi vào tai anh, “Anh đưa thì đương nhiên là em thích rồi, nhưng mà cái vòng kia có ý nghĩa quan trọng, đó là món quà thành niên của em. Anh nói xem Tiểu Cảnh có giấu cái vòng trong phòng cô ấy không?”

“Cô ấy không đến mức vứt tương lai của mình để trộm một chiếc vòng. Cho dù thật là cô ấy lấy, cô ấy cũng không để trong phòng ngủ. Nếu cô ấy để trong phòng thì chẳng lẽ em định vào lục soát? Ngày mai anh đi tìm người môi giới xem nhà, nếu em thấy ổn thì anh trả tiền thuê nhà.”

“Em đâu phải người đào mỏ bạn trai, anh có lòng là tốt rồi.”

+

Lúc Phú Tiểu Cảnh vào nhà, La Dương và Hứa Vi đang hôn nhau đắm đuối. Cô chỉ liếc nhìn một cái rồi trở về phòng. Dọn đồ vào thùng quay ra, ‘Cục cưng’ và La Dương đã tách rời nhau.

Vừa đến cửa, Cố Viên gửi tin nhắn nói anh đã đi rồi, còn nói nếu có vấn đề gì thì có thể liên lạc với anh bất lỳ lúc nào. Vì vậy Phú Tiểu Cảnh đành ôm thùng quay vào, ném đi thì tiếc, đem tặng cho tổ chức từ thiện rồi họ gửi thư cảm ơn cho Cố Viên còn hơn.

Mãi đến khi cánh cửa căn phòng 7 mét vuông đóng lại, ‘Cục cưng’ mới lại gần La Dương nói: “Anh có thấy sườn xám của Tiểu Cảnh rất đẹp không?”

“Thế à? Anh không nhìn kỹ.”

Rõ ràng vừa rồi ánh mắt như bị đóng đinh vào đó mà còn giả vờ, ‘Cục cưng’ cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười nhẹ nhàng, “Hôm nay muộn rồi, anh về đi.”

+

Phú Tiểu Cảnh đang nói chuyện với Du Du trong phòng.

Du Du hỏi Phú Tiểu Cảnh khi nào đưa bạn trai đến để cho chị khảo sát.

“Hôm đó em nói dối chị thôi, thời gian này em không muốn yêu đương, thanh niên tốt như Vu Bác chị nên giới thiệu cho người khác đi.”

“May mà chị chưa nói với Vu Bác là em có bạn trai. Người như Vu Bác chị không muốn giới thiệu cho người khác. Em tìm đọc luận văn của cậu ấy đi, đọc xong là phải lòng cậu ấy ngay. Nghe nói ngưỡng mộ sẽ sinh ra tình yêu. Nếu không phải chị treo cổ trên cái cây lão Chu rồi thì chị chắc chắn không bỏ qua Vu Bác. Quan trọng nhất là, cậu ấy có ý định đến New Haven để thành một post-doctorate*. Nếu em có bạn trai thì chị không nói gì, nhưng không có thì sao không thử một lần chứ?”

(Post-doctorate: tạm dịch là nghiên cứu sinh sau tiến sĩ, thường kéo dài khoảng 1 đến 5 năm. Trong giai đoạn này người nghiên cứu không có văn bằng, đây là giai đoạn nghiên cứu sinh làm việc dưới sự hướng dẫn của một giáo sư kinh nghiệm, sau đó dần tự mình phát triển một chương trình nghiên cứu riêng của mình. Đây cũng là giai đoạn nghiên cứu sinh có cơ hội để trưởng thành một nhà nghiên cứu độc lập.)

“Gần đây em rất bận, gần bên chị có nhà nào không giới thiệu cho em với?”

“Để chị hỏi giùm em, hôm nào rảnh tới nhà chị ăn tối.”

“Chờ em dọn nhà xong thì tính đi. Ngày mốt có thể chị nhận được món quà nhỏ. Món quà này chắc chắn lão Chu không hiểu lầm.”

“Cứ để cho lão hiểu lầm, để lão biết không phải chị không có người theo đuổi. Lão Chu cứ luôn cho rằng tặng hoa hồng thô tục không chịu nổi. Từ lúc em tặng hoa hồng cho chị hôm lễ Tình nhân, anh ấy trở nên tầm thường không chịu nổi.”

Cúp điện thoại, Phú Tiểu Cảnh nói chuyện phiếm với mấy vị sugar daddy dự phòng trên whatsapp. Gần như cả trăm cuộc trò chuyện đều kết thúc với câu: “Tôi là tín đồ sùng đạo, tôi đến nhà thờ mỗi tuần, ăn trái cây cũng phải làm dấu cảm tạ ơn Chúa, đức tin của tôi không cho phép tôi có quan hệ tình dục trước hôn nhân.”

Người duy nhất có thể chấp nhận câu này của cô là một ông già 83 tuổi, ông ấy tỏ ý sẵn sàng trả tiền chỉ để nói chuyện phiếm đơn thuần. Nếu Phú Tiểu Cảnh đồng ý ăn tối với ông vào lễ Tình nhân, ông sẽ trả cô một khoản đáng kể. Ông còn chi tiền cho cô mua một chiếc váy đẹp.

Khi ‘Cục cưng’ gõ cửa, Phú Tiểu Cảnh đang cân nhắc xem có nên nhận lời ông ấy hay không.

“Tiểu Cảnh, chủ nhà muốn bán nhà, chúng ta phải dọn đi trước cuối tuần này.”

“Đây là vi phạm hợp đồng đúng không? Tiền bồi thường bao nhiêu?”

‘Cục cưng’ nghe Phú Tiểu Cảnh nói, biết cô cũng không làm khó dễ, “Một tháng tiền thuê nhà.”

“Được, tiền đặt cọc và tiền thuê nhà còn lại khi nào trả cho tôi?”

“Tiền cọc sẽ chuyển vào tài khoản cậu sau khi trả nhà. Nếu cậu tìm nhà gặp khó khăn thì có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ.”

“Cảm ơn.”

“Mạnh Tiêu Tiêu thế nào?”

“Quan hệ hai người tốt thế, tôi tưởng cậu đã biết rồi chứ.”

“Quan hệ chúng mình không tốt như cậu nghĩ. Có thể cô ấy vì chuyện đó mà sẽ giận cá chém thớt với cậu, hy vọng cậu cẩn thận chút.”

“Cảm ơn đã nhắc tôi.”

“Mình xin lỗi vì những lời La Dương nói lúc trước. Nếu mình biết chuyện thì nhất định đã ngăn cản, mong cậu đừng để bụng.”

“Như cậu mong muốn, tôi quên hết rồi.”

“Gần phải dọn đi rồi, mình hy vọng chúng ta sẽ tổ chức bữa tiệc nhỏ chung với nhau, mời vài bạn bè đến. 15 tháng 2, cậu nghĩ sao?”

“Xin lỗi, tôi không có thời gian.”

“Vậy được, nếu có thời gian thì báo mình biết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện