Sáng sớm Mạnh Tiêu Tiêu nhận được email thông báo đình chỉ việc học trong một năm. Nội dung email là cô đã bị khiếu nại về hành vi phân biệt chủng tộc, người khiếu nại đã gửi bằng chứng bằng bằng ghi âm. Môt phiên điều trần sẽ được tổ chức sớm về việc đình chỉ học của cô, hy vọng cô sẽ tham gia và hoàn thành tốt việc thu thập ý kiến huấn luyện. Đình chỉ học tập của cô có nghĩa không được tham gia các lớp học, không được tham gia bất kỳ hoạt động nào của trường, thậm chí đến thư viện chụp ảnh, nếu việc đình chỉ học không thể thông qua được việc khiếu nại thì cô sẽ bị trục xuất do các vấn đề về thị thực.

Điều đầu tiên Mạnh Tiêu Tiêu nghĩ không phải là cách khiếu nại mà là muốn giết chết Phú Tiểu Cảnh.

Hôm đó ngoại trừ Phú Tiểu Cảnh nghe thấy cô mắng chửi người da đen kia thì không còn ai sẽ làm chuyện thế này. Mạnh Tiêu Tiêu âm thầm hạ quyết tâm, con chó cái khốn nạn này, làm tao không yên thì mày cũng không thể sống tốt.

Ý nghĩ đầu tiên của cô ta chính là tìm vài người da đen ‘làm’ chết Phú Tiểu Cảnh, làm cô ta muốn sống không được muốn chết không xong, tốt nhất là ghi hình lại, con chó này đừng mơ tới việc gả được cho ai. Nhưng không thể nóng vội, nếu việc này bại lộ thì chắc chắn cô không thể ở Mỹ được nữa.

Mạnh Tiêu Tiêu nhờ công ty tư vấn du học giúp cô nghĩ cách, để trường học nhanh chóng thu hồi quyết định đình chỉ học, người tư vấn nói rất khó làm, để an toàn thì vẫn nên chuyển trường. Người tư vấn nhìn bảng điểm Mạnh Tiêu Tiêu, ngay lập tức từ chối đề nghị chuyển trường, “Cô Mạnh, cô có muốn về Trung Quốc trước rồi lại nghĩ cách sau không? Cô có muốn chuyển sang du học ở Anh không?”

“Tôi phải ở New York!”

Cuối cùng, dưới sự đe dọa và dụ dỗ của Mạnh Tiêu Tiêu, người tư vấn liệt kê mấy trường học mà không biết ở cái xó xỉnh nào. Mạnh Tiêu Tiêu nhìn danh sách trường mà người tư vấn cung cấp, “Đây là loại trường học gà gì vậy? Đại học C không học mà đến đó, tôi bị bệnh à? Cho dù tôi có tiền thì mấy người cũng đừng coi tiền tôi như cỏ rác.”

“Nếu không cô nhờ người khác tìm biện pháp vậy.”

“Chỉ cần có thể hủy bỏ quyết định đình chỉ thì bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cân nhắc. Bình thường mấy người không phải làm mấy việc này tốt lắm sao? Sao không biết viết thư kháng cáo? Anh muốn lừa tôi, tôi cho anh nổi bần bật luôn. Mấy người lấy tên tôi ra làm quảng cáo chứng minh các người trâu bò thế nào, nói tôi tệ đến thế tôi cũng chưa hề so đo với mấy người. Cho các người hai lựa chọn, một là viết một thư kháng cáo đề nghị nhà trường hủy bỏ việc đình chỉ học của tôi, hoặc là chuyển tôi đến một trường khác tốt hơn đại học C. Tôi nói cho các người biết, những cái trường rừng rú kia tôi không đi! Làm tốt cho tôi thì các người sẽ không thiếu phần, nếu không thì các người cứ đợi đấy mà xem.”

“Cô Mạnh, chúng tôi thật sự bất lực.”

“Nhìn xem các người vô dụng thế nào, nếu tôi vạch trần các người thì các người còn làm ăn được không?”

“Nếu cô cứ khăng khăng như thế chúng tôi cũng không thể ngăn cản cô.”

+

Mạnh Tiêu Tiêu trong lòng chửi Phú Tiểu Cảnh đến không còn từ ngữ nào thì Phú Tiểu Cảnh cũng đang mắng cô ta.

Phú Tiểu Cảnh ở quê vẫn được xem là một nhân vật có tiếng, trường trung học còn treo ảnh cô, những đàn em học trong trường vẫn có ấn tượng với gương mặt cô. Có vài người xem thấy video cô nên chuyển tiếp đến diễn đàn. Trên diễn đàn có người bình luận, đây không phải là Phú Tiểu Cảnh sao, mỗi lần thi đều đứng nhất, chỉ hơn một điểm so với người đứng thứ hai, làm người đứng thứ hai tức đến nỗi phải chuyển trường. Đúng là con nhà người ta mà lại để lộ video thân mật với bạn trai. Phía dưới bình luận có người cãi nhau là nam hay nữ truyền video này ra.

Phú Văn Ngọc bị buộc mà biết con gái mình thành nhân vật đang được lan truyền tin đồn.

Khi Phú Văn Ngọc gọi, Phú Tiểu Cảnh đang chuẩn bị đi kiểm tra sức khỏe.

“Tiểu Cảnh, dạo này con khỏe không?”

“Dạ khỏe, không khỏe chẳng lẽ con không báo mẹ?”

“Tiểu Cảnh, con có bạn trai không thì nói mẹ biết, đừng lo, mẹ con có đủ khả năng chịu đựng, chỉ cần cậu ta không ngồi tù thì mẹ đều có thể chấp nhận.”

Phú Văn Ngọc giỏi nhất là việc giả làm bà mẹ có tư tưởng tiến bộ, đợi tới khi Phú Tiểu Cảnh nói thật ra thì bà sẽ trở mặt làm một bà mẹ nghiêm khắc.

“Bạn trai gì ạ?”

“Còn muốn lừa mẹ? Mẹ đã xem đoạn video rồi. Ai đã ghi hình lại, làm sao lại lan truyền khắp nơi? Có phải người đàn ông đó quay phim lại?”

“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Nó được quay lén, người ở chung nhà với con lén cài camera theo dõi, rồi lại đem video đó gửi lên mạng. Hiện giờ cô ta đang trả giá rồi, con sẽ nhanh chóng có ký túc xá ở. Mẹ không cần lo cho con.”

“Người trong video đúng là bạn trai con à.”

Từ khi Phú Văn Ngọc xem video kia, bà trằn trọc cả đêm.

Phú Tiểu Cảnh biết, nếu cô nói đã chia tay, Phú Văn Ngọc có lẽ sẽ nghĩ cô bị người ta ‘ăn’ sạch sẽ rồi vất bỏ, năm đó ba cô đã làm như thế. Cô cân nhắc trả lời, “Sau này con sẽ đi New Haven học tiến sĩ, anh ấy ở New York, cũng không biết có thể lâu dài không cho nên chưa nói với mẹ.”

“Phát triển tới mức nào rồi?”

Phú Tiểu Cảnh cắn răng: “Như trên video mẹ thấy. Vấn đề này con tự có chừng mực.”

Phú Văn Ngọc từng nói với cô không được quan hệ với đàn ông nếu chưa đến mức kết hôn.

“Cậu ta cũng học trường con? Tiến sĩ hay thạc sĩ, khoa học công nghệ à, so với Vu Bác thì thế nào?”

“Anh ấy không học trường con, anh ấy đã đi làm rồi.”

“Cậu ta làm nghề gì?”

“Liên quan đến toán học.” Phú Văn Ngọc có thành kiến về tài chính nên Phú Tiểu Cảnh nói tránh đi.

“Cậu ta ở Mỹ bao năm rồi? Có định về Trung Quốc không? Ba mẹ cậu ta ở trong nước hay nước ngoài?”

“Mẹ, con tự có chừng mực, mẹ đừng hỏi nữa, bát tự còn chưa viết nét nào đâu.”

“Khi nào đó con gọi video wechat cho mẹ gặp cậu ta.”

“Chưa tới mức gặp phụ huynh đâu, đã nói có thể không lâu dài. Việc yêu một lần rồi đến kết hôn là việc khá hiếm hoi, con thấy còn trẻ thì tích lũy kinh nghiệm, mẹ nghĩ sao? Thời bây giờ không giống như xưa, loại video này không nói tới việc sẽ bị xóa thì cũng không đến mức bắt con chỉ được treo trên cái cây này chứ.”

“Sao mẹ vừa nói gặp cậu ta thì con lại bày ra một đống chuyện như vậy. Con sợ cho cậu ta gặp mẹ à? Yên tâm, mẹ con không phải là người không hiểu chuyện, mẹ biết cái gì nên nói cái gì không. Năm mới, cho cậu ta một bao lì xì cũng được, một phút là đủ rồi.”

“Được rồi, hôm nào con tìm thời gian cho hai người nói chuyện.”

“Không cần hôm khác, ngay hôm nay đi.”

“Anh ấy không phải rảnh rỗi, còn có công việc, chưa kể con không ở chung, đâu phải ngày nào cũng gặp anh ấy.”

Phú Văn Ngọc nghe nói hai người không ở chung thì tim đang treo lơ lửng đã hạ xuống được một nửa: “Vậy cái người chung nhà với con gây ầm ĩ như thế rồi giờ con đang ở đâu?”

“Bây giờ con đang ở nhờ nhà bạn, con sẽ có ký túc xá sớm thôi.”

“Vậy con mở video cho mẹ nhìn chỗ con sống.”

“Con đã ra ngoài, sao mẹ không tin con thế chứ?”

“Mẹ sợ con không biết nhìn người. Trước đây con còn nói với mẹ bạn cùng nhà con tốt thế nào sao?”

Trước đây để Phú Văn Ngọc yên tâm, Phú Tiểu Cảnh đã khen ‘Cục cưng’ lên tận mây xanh, nào là xinh đẹp tốt bụng, người bạn cùng nhà tốt có một không hai ở Manhattan.

“Con gửi tấm ảnh của con với bạn trai cho mẹ. Đừng có nói con không có thời gian, chỉ gửi một bức ảnh thì tốn bao nhiêu thời gian của con?”

Phú Tiểu Cảnh muốn lấy một bức ảnh trên internet cho xong, cuối cùng vẫn phải thành thật mà gửi bức ảnh của cô và Cố Viên chụp chung hồi Tết, hôm đó cô trang điểm rất đậm, môi đỏ rực, Cố Viên phải lấy mấy tờ khăn giấy lau son môi cho cô. Trong ảnh, Cố Viên dùng tay véo mặt cô. Thật sự rất giống tình nhân.

“Cậu bé này nhìn đẹp trai quá. Con đó, không phải mẹ đã nói với con sao, đàn ông đừng tìm người quá đẹp, sao mẹ nhìn cậu ấy quen mắt thế nhỉ… Được rồi, không nói nữa, nói rồi con lại thấy phiền. Hôm nào cậu ấy rảnh thì gọi cho mẹ.”

Phú Tiểu Cảnh không thể nhịn cười, Cố Viên hơn 30 tuổi chứ có phải ‘cậu bé’ đâu, có ‘cậu bé’ nào lớn tới vậy à? “Phòng ở ký túc xá bao nhiêu tiền?”

Đại học C đã mua các tòa nhà ở khoảng 20 con phố gần khuôn viên trường, từ phòng đơn cho tới phòng 3, ở đâu thì tùy thuộc vào chi phí.

“Con không biết, nhưng con thích ở chung, con sợ sống một mình một phòng.”

“Hôm nay mẹ chuyển 3000 đô cho con. Ngày mai mẹ lại chuyển thêm, nói con bao nhiêu lần rồi, đừng có tiết kiệm tính toán chi li từng đồng nữa, hơn nữa con có bạn trai, tiêu xài cũng nhiều hơn, đâu thể để người ta thanh toán mãi.”

“Con có tiền, đừng gửi cho con.”

“Con có tiền, mẹ còn có nhiều tiền hơn con. Có vấn đề gì thì gọi cho mẹ.”

Phú Văn Ngọc luôn cảm thấy con gái có gì đó giấu mình, nhưng bà cũng biết Phú Tiểu Cảnh không nói thật với mình nên chỉ có thể nói bóng gió. Thật ra sau khi bị tra hỏi mãi, Du Du đã lộ cho bà vài thông tin quan trọng, Du Du nói trước đó Phú Tiểu Cảnh nói sẽ cùng bạn trai đón Tết, sau đó lại đột nhiên nói mình không có bạn trai.

+

Mãi đến khi mẹ Hứa Vi tìm đến cửa, Phú Văn Ngọc mới nhận ra con gái đang giấu mình nhiều điều.

Mẹ Hứa Vi là một phụ nữ rất giỏi lèo lái mọi thứ, trước khi sang Mỹ, bà ta tìm địa chỉ nhà Phú Tiểu Cảnh rồi đi suốt đêm để đến đó, tìm cách thông qua Phú Văn Ngọc để bảo Phú Tiểu Cảnh hủy án. Điều kiện bà ta đưa ra rất hào phóng, tất nhiên bà ta cũng rất giỏi tài ăn nói, lý do bà ta đưa ra cũng như Hứa Vi: Tiểu Cảnh là một cô gái tốt, nhưng New York là một nơi mà không có tiền thì đi một bước khó một bước, có thể Phú Tiểu Cảnh sẽ lạc lối. Quan hệ Hứa Vi và Phú Tiểu Cảnh không tồi, bình thường vẫn quan tâm chăm sóc Phú Tiểu Cảnh, chỉ vì bị người ta châm ngòi ly gián nên mới xảy ra ít chuyện hiểu lầm, làm cho Hứa Vi đi sai đường.

Con gái bà ta mất đồ nên mới vào phòng Phú Tiểu Cảnh lục soát, lúc trước chưa hề vào, càng không thể hạ độc Phú Tiểu Cảnh. Bà ta tình nguyện xin lỗi hành động con gái mình, cũng đề nghị bồi thường. Nếu Phú Tiểu Cảnh đồng ý hủy bỏ tố cáo, bà ta sẽ trả một khoản bồi thường hậu hĩnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện