Đến nước này, mặc quần áo đã cởi ra cũng không làm cô có tôn nghiêm hơn.

Giống như lần trước, Phú Tiểu Cảnh đưa tay kéo áo Cố Viên, nhưng lần này dùng sức hơn, nhất định cô phải làm anh giống mình. Trong lúc kéo áo anh, móng tay cô để lại mấy vết trên cổ anh, nhưng chỉ là vết đỏ, cô vừa cắt móng tay, đầu ngón tay cô đỏ bừng, sức lực chỉ như con mèo trong nhà giương móng vuốt về con hổ trong rừng rậm, kết quả con hổ nói: “Ngươi có thể nghiêm túc cào không? Có thể cào mạnh hơn được không?”

Lần này Cố Viên không nâng cô lên, một tay anh đan xen với tay cô, tay kia nắm tay cô chạm vào mặt mình, “Em còn thích không?” Anh cầm tay cô xẹt qua lông mày, mắt, mũi, cuối cùng dừng trên miệng anh.

“Anh có thể cởi quần áo mình không? Trước đây anh cũng làm vậy với những phụ nữ khác sao?” Phú Tiểu Cảnh nhìn Cố Viên thoáng cau mày, không hiểu sao lại bật cười, “Em không phải có ý ghét anh, em không phải gái trinh, cũng không cần nửa kia của mình trong sạch.”

Vào ngày Tết âm lịch, khi cô quyết định quan hệ với Cố Viên, cô không thể yêu cầu bạn trai tương lai của mình phải là một người chưa trải sự đời, đó là một quyết định khó khăn. Nhưng cho tới bây giờ, cô không hối hận về lựa chọn lúc trước của mình. Có một số người, bạn sẽ hối tiếc về những gì đã xảy ra với anh ấy; có một số người, bạn sẽ hối hận vì đã không xảy ra chuyện gì với anh ấy.

Đối với Phú Tiểu Cảnh, La Dương là loại người trước và Cố Viên là người sau.

Lần đầu hẹn hò với La Dương, cô đã cố gắng tìm hiểu lịch sử tình trường của La Dương, hy vọng rằng mình là người đầu tiên của anh ta. Không bao lâu sau, La Dương quen với Hứa Vi, cô không phải người đầu tiên cũng chẳng phải người cuối cùng của anh ta. Buồn thì buồn, chẳng bao lâu thì chuyện đó cũng qua. La Dương đã không thích cô, sao cô lại thích anh ta lần nữa? Sau đó, khi cô gặp Cố Viên, chính vì trải nghiệm tình cảm không có gì để nói của mình, cũng hiểu mình không tuyệt đối không thể là người đầu tiên của anh. Mà khi anh gửi bản ghi âm của Hứa Vi cho cô, cô đã từng có khoảnh khắc hy vọng họ sẽ có kết quả tốt đẹp. La Dương vừa gặp Hứa Vi đã tước vũ khí đầu hàng, nhưng Cố Viên từ chối Hứa Vi không hề do dự, lại tin tưởng cô, không phải là không cảm động.

Mai đã từng nói với cô tình yêu chính là giấc mơ, khác nhau là có người có giấc mơ dài, có người có giấc mơ ngắn.

Cả hai giấc mơ của cô đều ngắn ngủi vô cùng. Điều khác biệt là giấc mơ với La Dương có bảo tàng, nhà hàng, còn giấc mơ với Cố Viên có ngôi nhà có dơi trong cống, có chiếc xe hơi nóng ấm, một đứa trẻ với gương mặt mơ hồ, đạo cụ quá đơn sơ thế mà lại là một giấc mơ đẹp như bong bóng. Cố Viên đánh thức cô từ trong giấc mộng không nói mà còn bắt buộc cô phải tiếp tục nằm cùng anh, trên một chiếc giường ngủ đắt giá, để cho cô ngủ trên đó không tính là bạc đãi cô, cô không xem anh là đối tượng nghiên cứu thì thật là có lỗi.

“Em ghen à?” Anh đặt tay cô lên môi mình, giọng khàn khàn xuyên qua kẽ tay truyền đến vành tai đỏ bừng của cô.

Ngón giữa cô cố cạy răng anh ra, Cố Viên dùng răng cắn tay cô, đầu ngón tay nối liền tim, cả người cô như bị điện giật, tê dại toàn thân.

“Em ghen cái gì chứ? Anh có nhiều bạn gái cũ càng tốt, như vậy chứng tỏ anh có sức hấp dẫn.”

“Sao em lại chớp mắt?” Cố Viên hôn lên mi mắt cô.

Cô không chớp mắt, anh vu khống cô giống như cô đang nói dối.

Mặt cô như vừa bị vòi hoa sen tưới qua, chóp mũi rịn mồ hôi, miệng bất giác hé ra, từ trên xuống dưới, phụ kiện duy nhất trên người cô là chiếc cà vạt màu xanh đang được làm thành dây buộc tóc, con rắn nhỏ vẫn trên đó, chờ đợi con mồi thuộc về nó dâng lên tới cửa.

Tay Phú Tiểu Cảnh không muốn bị trói buộc, cô cố gắng giãy giụa, Cố Viên kéo cà vạt trên tóc cô xuống, buộc tay cô ra sau lưng, miệng ghé bên tai cô nói, “Anh sợ tay em thoát ra, em chịu khó một lát, xong rồi em muốn phạt anh thế nào cũng được.”

Giọng anh khàn vô cùng, Phú Tiểu Cảnh có thể nhìn thấy yết hầu của anh trượt lên xuống, động tác của anh lại không hề gấp gáp. Có lẽ sợ bị cô cắn lưỡi mình nên anh không hôn miệng cô, chỉ hôn tóc mai, cằm, tai cô.

Phú Tiểu Cảnh ghét kiểu bất cứ chuyện gì cũng muốn nắm quyền chủ động của anh như thế này, hai chân đá anh rất mạnh. Tay Cố Viên đặt giữa hai chân cô, như thể đặt trong túi áo khoác, lớp chai trên bụng ngón tay anh khiến cô ngứa ngáy, hai chân không tự chủ mà cuộn lại. Cho dù cô cắn răng thật chặt nhưng miệng vẫn thoát ra thành tiếng, giọng cô cũng mang vẻ nhột nhạt, lúc này Cố Viên mới hôn lên miệng cô.

Ban đầu cô vẫn cắn chặt răng, anh cũng không khó chịu, kiên nhẫn vẽ lên đường viền môi cô. Ngón tay anh cực kỳ linh hoạt, mỗi động tác đều khiến cô tê dại từ đầu chân tóc đến tận xương tủy. Dù sao thì cô cũng còn trẻ, trong phương diện này chưa từng trải đời, tất cả kinh nghiệm cô có đều do anh cho cô. Mặc dù răng cô cắn lại nhưng màu sắc trên da cô đã bán đứng cô.

“Lần này sẽ không làm đau em.” Một tay anh rảnh rỗi vuốt tóc cô, dịu dàng.

Cuối cùng cô cũng biết tại sao Cố Viên lại mở đèn khi làm tất cả những điều này. Anh giống như một công cụ tinh vi kiểm soát các giác quan của cô, mà cảm xúc của anh hoàn toàn bị che giấu dưới lớp quần áo của anh.

Lúc này, cô cực kỳ ghét sự dày dặn kinh nghiệm của anh, giống như kiểu đàn ông cổ hủ truyền thống căm ghét cô vợ không còn trinh trắng của mình, hận không thể kéo anh ra bỏ rọ dìm sông. Cô thực sự không chịu nổi kinh nghiệm phong phú của anh, anh biết tất cả những gì cô muốn, mà anh muốn gì thì cô không hề biết.

Thậm chí cô còn căm ghét bản thân mình, cơ thể cô bắt đầu thoát khỏi sự kiểm soát của lý trí, nóng lòng nở rộ ra vì anh.

“Tắt đèn! Mau lên!”

Ý cô muốn anh nhanh chóng tắt đèn đi, nhưng anh lại chia đôi ý nghĩa lời nói của cô.

Chẳng mấy chốc, phòng ngủ tối đen như mực, trong bóng tối, Phú Tiểu Cảnh có thể nghe tiếng thở dốc của Cố Viên. Những dục vọng anh giấu trong ánh sáng đã lập tức hiện ra.

Sự dịu dàng của anh nhanh chóng biến mất, nó thuộc về ánh sáng.

Điều duy nhất Cố Viên không ngờ được là cô vẫn đau. Lần đầu tiên trong cuộc đời Phú Tiểu Cảnh biết, vui sướng, vui sướng, hai chữ vui sướng này phải trải qua đau đớn.

Đau là tạm thời, vui sướng cũng là tạm thời, nhưng vui sướng dài hơn đau đớn.

Trong một khoảnh khắc, Phú Tiểu Cảnh quên đi việc điều tra thực tế, quên tất cả, chỉ mong niềm vui sướng trước mắt này có thể dài lâu hơn một chút.

Sau đó Cố Viên cởi trói cho tay cô, miệng ghé lại gần hỏi cô có bị tê tay không, cảm xúc trên các giác quan khác quá mạnh mẽ nên cảm giác tê nơi tay bị bỏ qua. Cô mơ màng chìm vào giấc ngủ, nhưng tay vẫn không ngừng di chuyển cởi áo Cố Viên, cô mong niềm vui này sẽ thuần túy hơn. Trong mơ hồ, cúc áo sơmi Cố Viên bung ra, ngón tay cô chạm vào vết sẹo của anh, miệng thì thầm: “Không sao đâu, tất cả mọi việc rồi sẽ tốt lên.” Giống như nói cho anh, mà cũng giống như nói với chính mình.

+

Khi bóng đêm trong phòng ngủ dần tan đi, Phú Tiểu Cảnh mở mắt ra mới nhận thấy mình làm gì có đang chạm vào vết sẹo của Cố Viên, rõ ràng là con rắn nhỏ trên cà vạt của anh, Cố Viên đã biến mất, trong phòng ngủ chỉ có mình cô.

Cô đặt chiếc cà vạt thêu hình con rắn nhỏ lên trước mắt mình, không hiểu sao lại mỉm cười. Nói lòng tham con người không đáy, không phải nói người như cô sao? Nghiên cứu thực địa, cô còn ảo tưởng chuyện gì?

Một người phụ nữ lấy danh nghĩa điều tra thực tế để yêu không xứng đáng có được kết quả tốt đẹp, Phú Tiểu Cảnh tự cảnh cáo bản thân một lần nữa.

Phú Tiểu Cảnh kéo chăn bông lên, chiếc chăn bông trắng che mặt cô lại.

Sau khi rời giường, cô kiểm tra email. Bà Brown thế mà lại mời cô đến nhà, tất nhiên là vì Cố Viên.

Rất rõ ràng là Cố Viên không thích bà Brown, nhưng bà lại quan tâm quá mức đến mối quan hệ của Cố Viên. Nếu không phải Cố Viên nói cha mẹ anh đã qua đời thì Phú Tiểu Cảnh gần như nhận định hai người là mẹ con. Nếu không phải vậy thì rất khó giải thích sự vướng mắc của họ.

Sau một hồi do dự, Phú Tiểu Cảnh cuối cùng phản hồi, nói cô sẽ đến đúng hẹn.

Bữa sáng vẫn là bánh trôi nước gừng, dù sao thì trăng 15 hay 16 cũng vẫn tròn.

Cố Viên không chỉ chuẩn bị bữa sáng cho cô mà còn chuẩn bị quần áo cho cô mặc sáng nay. Phú Tiểu Cảnh chỉ làm theo sắp xếp của anh, chiếc khóa kéo dài sau lưng không dễ kéo nên Cố Viên kéo giúp cô.

Cố Viên nghĩ tình tay cô bị trói mấy tiếng đồng hồ, không muốn làm phiền tay cô nên khăng khăng đút cô ăn. Cô cũng không từ chối.

Đã đến nước này, cứ ngượng ngùng xoắn xít thế nào thì cũng bất lợi với việc tiếp tục điều tra.

Hôm nay gừng xắt vừa phải, không cay như hôm qua, có lẽ Cố Viên thấy cô đã mệt vì tối qua kêu la.

Phú Tiểu Cảnh và Cố Viên thương lượng kế hoạch trang trí nhà trên đường 110. Cô quyết định dỡ sàn, thay gạch nền, một số thứ sẽ đổi đi để căn nhà có diện mạo mới.

“Em không thích cách bài trí trước đây.”

“Anh không ngờ em lại có nhiệt tình với nhà mới như vậy. Anh có mấy công ty đề xuất cho em, em xem khi nào rảnh thì anh sắp xếp cho em đi xem.”

Di động Phú Tiểu Cảnh vang lên, Phú Văn Ngọc gửi lời mời chat video. Cô từ chối ngay, gõ thêm một dòng: Con đang ăn cơm, con gọi lại sau.

“Hôm nay em có kế hoạch gì không?”

“Dạ có, bạn em rủ đi ăn.” Mai đã lấy khí thế nhanh gọn tìm được một ‘ông đại gia’ khác, vội vàng gọi cô ra bàn bạc.

“Tối có thể anh về muộn. Em không cần đợi anh. An ninh ở đây khá tốt, em không cần sợ.”

“Em thật sự không cần chờ anh?” Phú Tiểu Cảnh ngập ngừng hỏi.

Cố Viên đưa muỗng nước gừng cuối cùng lên miệng Phú Tiểu Cảnh, anh không để cô uống ngay mà đặt muỗng ngay môi cô, “Nếu em tình nguyện đợi anh thì cứ nói, anh cầu còn không được.”

Phú Tiểu Cảnh nghiêng người há miệng uống hết muỗng nước gừng, cầm điện thoại di động chạy vào phòng ngủ. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện