Lần đầu tiên bà Hứa ở trước mặt một người đàn ông nhỏ hơn mình mười mấy tuổi không biết phải làm thế nào.

Sau khi bà năm lần bảy lượt mời, rốt cuộc Cố Viên đồng ý gặp ở một tiệm trà.

“Ngài Cố, cực kỳ cảm ơn ngài đã giới thiệu luật sư Smith với tôi. Nếu không có ngài thì kết quả hôm nay không thể tốt như vậy.”

Trước khi phiên tòa mở, luật sư ban đầu của Hứa Vi đột ngột từ chối xuất hiện, sẵn sàng bồi thường theo thỏa thuận. Ra tòa không có luật sư khác nào chặt mất một tay. May mà Cố Viên giới thiệu một luật sư mới cho họ kịp thời.

Thực lực vị luật sư mới này tốt hơn người kia rất nhiều.

Ở Mỹ, thay đổi luật sư là điều hợp lý hợp pháp, công tố viên cũng có KPI (Key Performance Indicator: là chỉ số đo lường và đánh giá hiệu quả hoạt động của một bộ phận trong một công ty hoặc sự vận hành của cả công ty. Mỗi bộ phận trong công ty sẽ có những chỉ số KPI khác nhau). Để đảm bảo tỉ lệ thành công, công tố viên thường sẽ giao dịch với bị đơn, bao gồm thỏa thuận tội danh. Trong ba tội của cáo buộc truy tố, luật sư tư vấn cho Hứa Vi chọn tội nhẹ nhất để nhận tội, thái độ cực kỳ thành khẩn. Cô ấy sẵn sàng chi trả tất cả chi phí của Phú Tiểu Cảnh ở bệnh viện và cả tổn thất tinh thần. Luật sư còn trình hai bản đánh giá của giáo sư ở trường đại học C và bác sĩ tâm lý đánh giá cao về tình huống tâm lý của Hứa Vi, chứng minh cô vào phòng ngủ của Phú Tiểu Cảnh hoàn toàn là hành vi ngẫu nhiên.

Xét thấy thái độ nhận tội tốt của cô, thẩm phán quyết định miễn trừ việc ghi lại hồ sơ hành vi phạm tội, chỉ phạt tiền.

“Tính khí Tiểu Cảnh thật sự rất mạnh mẽ, từ nhỏ chỉ có cô ấy là người ra lệnh cho tôi, tôi không dám trái ý cô ấy. Nếu cô ấy biết tôi giới thiệu luật sư cho bà, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi, đến lúc đó…”

“Từ nhỏ? Ngài và Phú Tiểu Cảnh là bạn cũ?”

“Lúc Tiểu Cảnh còn học tiểu học tôi đã biết cô ấy, dì Phú cũng đối xử với tôi rất tốt. Sau này tôi đến Mỹ thì mất liên lạc, tính tình Tiểu Cảnh đơn giản, ngây ngô, lần đầu gặp tôi còn tưởng tôi là anh trai không mua nổi cho cô ấy một món bánh ngọt.”

Cố Viên đúng là không nói dối. Lần đầu anh gặp Phú Tiểu Cảnh thì cô còn học tiểu học. Phú Văn Ngọc cũng đối với anh không tồi, trong số những người bạn gái của cha mà được anh cho xem bệnh án, chỉ có bà là không cầm đi hỏi lại cha anh mà bỏ đi luôn, nhờ vậy mà anh tránh được một trận đòn.

Chỉ có điều lời này bà Hứa nghe thì hiểu lầm hai người là bạn lâu năm cũ.

“Tôi biết ngài vì nể mặt ông Hứa mới giúp Vi Vi, ngài yên tâm, chúng tôi đảm bảo giữ bí mật cho ngài. Về phần cô Phú bên đó, tôi và Vi Vi sẽ xin lỗi cô ấy, tổn thất tinh thần cũng bồi thường không thiếu một xu. Trước đây hiểu lầm là vì Vi Vi bị người ta khiêu khích, trước đó nó với cô Phú quan hệ rất tốt.”

Bà Hứa từ lúc chuyển mình từ ‘phụ thành chính’ vẫn luôn cung kính gọi chồng là ông Hứa, không hề sai lầm. Ba đứa con vợ trước như hổ rình mồi, một bước đi của bà cũng không thể sai lầm, nghĩ đến việc con gái mình đắc tội một người thế này, không phải không thấp thỏm lo lắng, nhưng dù sao cũng là con gái mình, phải cố gắng giúp đỡ.

“Nghe dì Phú nói bà đi tìm dì ấy?”

“Tôi với bà Phú nói chuyện rất vui vẻ, năng lực nghiệp vụ của bà ấy cũng rất tốt, khi tôi về nước sẽ tìm bà mua bảo hiểm mà bà đã giới thiệu. Tôi còn định giới thiệu cho bạn bè mình cùng mua nữa.”

Cố Viên mỉm cười, “Bà không cần gấp, thứ bảo hiểm này phải tốt một chút mới nên.”

“Tôi đã so sánh qua, hơn nữa bà Phú là người đáng tin. Chỉ có điều tôi thấy gần đây cô Phú thường qua lại với Mạnh Tiêu Tiêu, Mạnh Tiêu Tiêu là người hai mặt, suốt ngày đi châm ngòi khiêu khích, ngài nên khuyến cáo cô Phú phải chú ý cẩn thận, đừng để cô ta che mắt. Lúc trước Vi Vi quen với bạn bè không cẩn thận nên mới làm ra chuyện này. Tôi đã dạy dỗ con bé, kết bạn phải quen với người như cô Phú đây.”

Cố Viên nhìn bà Hứa bằng nửa mắt, “Em gái tôi mềm lòng, cho dù có người làm tổn thương con bé, nếu người đó chịu xin lỗi thì nó cũng không so đo nghĩ ngợi chuyện cũ.”

“Em gái ngài?”

“Tiểu Cảnh giống như em gái ruột của tôi, ai bắt nạt con bé chính là bắt nạt tôi.”

Bà Hứa có nghi ngờ trong lòng. Nếu Cố Viên thực sự xem Phú Tiểu Cảnh như em gái thì sao lại có video kia, nhưng bà ta nhanh chóng khỏa lấp nghi ngờ, chỉ nói, “Vi Vi, xin lỗi ngài Cố nhanh.”

Hứa Vi là người theo chủ nghĩa Darwin điển hình, có sự kính trọng vô thức đối với những người thành công (Chủ nghĩa Darwin đã chú thích chương 38). Nếu Cố Viên là một người đàn ông vô danh không xu dính túi thì mọi sai lầm đều là của anh, nhưng bây giờ cô chỉ giận ánh mắt mình nông cạn, không kịp thu phục Cố Viên về dưới váy mình. Đến thời điểm mấu chốt thì người đàn ông trước mặt này vẫn đáng tin, La Dương chỉ là người có thể là người nói chuyện trước hoa dưới trăng. Khi người luật sư đầu tiên từ chối, cô hỏi La Dương nếu cô phải rời khỏi Mỹ thì anh ta có đồng ý rời đi cùng cô không, La Dương lập tức đồng ý. Cô thực sự cảm động được ba giây, nói thật ra, nếu như La Dương bị buộc rời khỏi nước Mỹ, cô tuyệt đối không đi cùng anh ta. Nhưng sau khi cảm động là thất vọng, thái độ của La Dương đối với cô không có tác dụng thực tế. Cô không muốn kẻ si tình mà là người có thể giải quyết được phiền phức của cô, ví dụ như người trước mặt.

Cô ôm suy nghĩ như vậy mới cúi đầu xin lỗi Cố Viên, trách nhiệm đương nhiên thuộc về Mạnh Tiêu Tiêu, cô chỉ là nhất thời sai lầm vì nghe lời người ta, mong ngài Cố bao dung.

“Cô không cần xin lỗi tôi, mà phải xem Tiểu Cảnh có tha thứ cho cô hay không thì phải xem thành ý của cô thế nào. Ngoài ra, em gái tôi không thích dựa vào người khác, sau này đừng đề cập đến tôi trước mặt con bé.”

Bà Hứa còn muốn giữ Cố Viên lại uống trà, không ngờ anh đã đứng lên, bà ta và Hứa Vi cung kính tiễn người ra khỏi quán trà.

Chờ Cố Viên đi rồi, bà Hứa dạy dỗ con gái, “Con liên lạc với cô Phú, xem có thể tranh thủ đến làm việc với ngài Cố không, nếu có thể đến quỹ của ngài ấy thực tập…”

“Mẹ ơi, mẹ quá coi trọng cô ta rồi. Nếu ngài Cố này thực sự thích cô ta thì sao lại giúp con mời luật sư? Mặt mũi cô ta lớn hơn cha con à? Nói không chừng cô ta đã bị vứt bỏ rồi.”

“Con còn không biết xấu hổ mà nói? Vì con mà cha con phải nợ người ta một ân huệ lớn, hôm qua còn điện thoại mắng mẹ không biết dạy dỗ con gái. Nếu không có cô ta thì con nghĩ chuyện này dễ dàng trôi qua vậy sao?”

Hứa Vi nghiến răng: “Khi cô ta không có tiền thì đối với con lúc nào cũng bộ dạng sợ sệt. Bây giờ cao cao tại thượng con phải khép nép đi lấy lòng cô ta, chỉ sợ tự mình rước nhục. Hơn nữa, cô ta chỉ đang được chiều chuộng nhất thời, ngay cả thân phận bạn gái ngài Cố còn không cho cô ta. Mấy năm nay, em gái hay ‘con gái nuôi’ chả có gì khác biệt.”

“Con cần gì quan tâm quan hệ giữa họ là gì. Ngài Cố nói, bắt nạt cô ta là bắt nạt ngài ấy, ý nghĩa còn chưa đủ rõ ràng? Con đừng không phục, người ta có thể leo cao là bản lĩnh. Chỉ có những kẻ nghèo mới ‘bảy ngày không phục tám ngày khó chịu’, thấy người thành công thì phản ứng đầu tiên là tìm tật xấu của họ. Vi Vi, mẹ có thể giúp con một lần nhưng không thể lần nào cũng giúp con. Chỉ cần một ngày cô ta chưa chia tay với ngài Cố thì con phải tạo quan hệ tốt với cô ta. Con người muốn thành công phải biết cúi đầu, con hiểu không?”

Cho dù trong lòng Hứa Vi không muốn cũng chỉ phải gật đầu: “Mẹ, mẹ nói xem sao Mạnh Tiêu Tiêu đột nhiên chuyển hướng ra tòa làm chứng?”

“Mẹ đã nói với con từ trước rồi, cái loại chó điên cảm xúc không ổn định này hôm nay con lợi dụng nó cắn người khác, ngày mai nó quay đầu cắn ngược lại con mà con có nghe mẹ đâu. Mẹ nói con biết, tránh xa nó ra. Gần đây công ty nhà họ La có vấn đề, con nên có kế hoạch trước đi.”

“Không phải việc đưa cổ phiếu ra thị trường thất bại sao? Có nghiêm trọng thế không? La Dương nói với con là ba anh ấy dự định sang năm đưa cổ phiếu ra thị trường Hồng Kông.”

“Con… Thế mà con còn học khoa kinh tế, con chỉ biết nghe lời La Dương nói thôi à? Nếu La Dương muốn cầu hôn con thì con không được đồng ý. Nếu con đồng ý thì hồi môn mà cha con dành cho có khả năng sẽ là một đồng cũng không có.”

+

Mức xử phạt Hứa Vi không như mong đợi của Phú Tiểu Cảnh, nhưng vì cô không kỳ vọng nhiều nên chẳng thất vọng bao nhiêu. Nếu cô không dọn khỏi nhà ở đường 57, có lẽ kết quả sẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng cô không thể vì kiện tụng mà miễn cưỡng ở lại bên Cố Viên, điều đó không công bằng với cả hai. Kết quả coi như không tệ, có một khoản bồi thường nhỏ.

Từ đó về sau, nhà họ Hứa không quấy rầy Phú Văn Ngọc. Bà ngoại đã học được cách gửi tin nhắn thoại, từ đó mỗi ngày báo với cô tình hình trong nhà, Phú Văn Ngọc tiếp tục đi làm, hộ trên lầu cũng đền tiền cho nhà cô.

Tất cả đang phát triển theo hướng tốt.

+

Tối hôm nhận tiền bồi thường, Phú Tiểu Cảnh ôm thẻ ngân hàng cười ngây ngốc, lần đầu tiên cô có nhiều tiền tiết kiệm như vậy, kích động đến mức ngủ không yên.

Nhắn wechat cho Phú Văn Ngọc, bảo bà làm visa cho bà với bà ngoại. Cô định năm nay sẽ lấy số tiền này mời mẹ với bà ngoại đến Mỹ chơi, có thể ở trong khách sạn tốt, thậm chí có thể thuê được trực thăng nhỏ để bay một vòng tham quan. Nhưng mà nếu vậy thì không mua được nhà nhỏ như dự tính.

Phú Văn Ngọc có ý định đến Mỹ nhưng không định dẫn mẹ mình theo.

“Bà lão đó mẹ lười nói, bà có nhiều con vậy nhưng có mình mẹ cho bà tiền, bà còn không biết tiết kiệm cho mẹ, năm kia còn tự mình đăng ký theo đoàn đi Thái Lan không hỏi qua mẹ một tiếng. Mẹ chưa từng thấy người mẹ nào ích kỷ như vậy.”

“Thái Lan mẹ đi hai chuyến rồi mà, với lại bà ngoại cũng mua cho mẹ quà mà.”

“Quà thì mua cái gì trên mạng chả được. Còn bảo mẹ dẫn theo bà đi, bà có thể sẽ không thông qua được phỏng vấn.”

“Mẹ cứ làm trước đã, không được tính sau.”

“Thôi được rồi; mấy kẻ xấu xa kia không bắt nạt con nữa chứ.”

“Bây giờ con không ở cùng cô ta, cô ta đâu có cách tìm con gây rối. Nếu cô ta tìm con gây phiền phức thì có thể phải ngồi tù.”

“Bạn trai con đâu rồi?”

“Chia tay.”

“Tại sao?”

“Con phải đến New Haven, anh ấy không thể đi cùng con, chia tay muộn không bằng chia tay sớm cho xong.”

“Chỉ vì vậy?”

“Đó là nguyên nhân chính.”

“Lần sau con quen bạn trai thì phải nói với mẹ, mẹ hoàn toàn ủng hộ sự tự do yêu đương của con, nhưng con phải để mẹ trấn cửa cho con.”

Bức ảnh Phú Tiểu Cảnh gửi được Phú Văn Ngọc in ra phóng lớn bằng khổ A4, nhìn đi nhìn lại mỗi ngày, cuối cùng xác định đó chính là con trai Cố Trinh. Dù diện mạo qua nhiều năm đã thay đổi nhưng khuôn mặt vẫn giống thế, ở Mỹ, cha mẹ đều chết, thật khó mà trùng hợp như vậy. Quan trọng nhất là đôi mắt, lần đầu tiên bà nhìn thấy ánh mắt đó ở một cậu thiếu niên, không phải không kinh ngạc, nhiều năm như vậy mà không hề thay đổi.

Phú Tiểu Cảnh nói dối, nhưng tin tức chính đã bán đứng Cố Viên.

Điều bà nghi ngờ nhất là việc cha mẹ đều chết. Bà biết mẹ Cố Viên không chết, có điều cũng coi như là đã chết.

Cố Trinh nói vợ cũ anh ta bị tai nạn xe hơi, Cố Viên nói mẹ cậu vì cứu người mà hy sinh, cha với con nói khác nhau nhưng mà trong lời họ đều chung một điểm là người phụ nữ duy nhất trong nhà đã chết, chỉ không thống nhất về cái chết mà thôi.

Bà rất thương cảm với cậu bé này, nhưng cũng chỉ là thương cảm thôi. Cho dù thế thì bà không đẩy con gái mình vào hố lửa, mặc kệ cho con gái mình ở bên cạnh một người có tiền sử bệnh tâm thần. Sau khi Cố Trinh tự sát, bà cũng đến ngôi nhà cũ của ông xem qua, khi đó cửa đã bị rớt ổ khóa. Bà từng có sự quan tâm ngắn ngủi đến cuộc đời của đứa trẻ đó, nhưng mà sau này, sự quan tâm đó bị những việc khác che khuất. Bà có con của mình, có cuộc sống của mình.

Cũng may con gái và cậu ta đã chia tay, bà không cần hao tâm tổn trí đi làm người ác.

“Ừ, mẹ biết rồi.”

+

Laura không hề mong đợi có được một khoản tài trợ kinh phí trên trời rơi xuống.

Ở Mỹ có rất ít người tiến sĩ tự túc, tiến sĩ luật là việc khác. Ngành khoa học công nghệ thì có tốt hay không phụ thuộc vào việc giáo sư có đủ kinh phí nghiên cứu hay không; còn tiến sĩ khoa học xã hội, do các giáo sư có nguồn kinh phí hạn chế, chủ yếu chỉ hỗ trợ. Laura là ngoại lệ, bà có một khoản kinh phí lớn nhưng không ai ngại việc có nhiều tiền hơn. Bà rất có uy tín trong ngành, một số giáo sư thậm chí còn chủ động giới thiệu sinh viên của mình vào nhóm của Laura.

Kinh phí Cố Viên cấp đủ để bà hỗ trợ mấy sinh viên. Tuy rằng có khi bà cũng tìm kinh phí từ các công ty nhưng chủ đề nghiên cứu phải có liên quan đến dự án của công ty. Bà thực sự không thể hiểu tại sao Cố Viên lại cấp kinh phí cho một đề tài nghiên cứu như thế.

Trong khoảng thời gian một hớp café, bà nghĩ tới Phú Tiểu Cảnh, đây chính là đề tài nghiên cứu của Phú Tiểu Cảnh.

“Cô ấy biết không?”

“Tôi không muốn cô ấy biết.”

Nếu Cố Viên không nghe thấy bản ghi âm trên camera hành trình trên xe, anh đã nghe theo sự ích kỷ của trái tim mình. Cô thật muốn xem anh là đối tượng nghiên cứu điều tra thực địa, sau đó thực sự đau lòng vì anh nên từ bỏ. Về tình về lý, anh không nên kéo cô xuống nước, kết thúc mối quan hệ này là sự lựa chọn tốt nhất.

“Điều này có lẽ sẽ hơi khó.”

“Đó là đối với người khác, đối với bà, nó không phải là vấn đề.”

“Khoản kinh phí này dư sức hỗ trợ cô ấy học xong tiến sĩ, cho dù cô ấy học đến bảy tám năm. Chuyện tốt như vậy, tại sao không nói với cô ấy? Con gái về cơ bản sẽ không từ chối người bạn trai như cậu.”

Laura hiểu có người làm việc tốt không muốn lưu danh, nhưng việc tốt Cố Viên làm thật sự quá lớn. Nếu bà muốn dựa vào điều này để làm Phú Tiểu Cảnh vui thì nên nói cho cô mới đúng. Khi bà còn là sinh viên, nếu có người đối xử với bà thế này thì bà đã không lấy người chồng hiện giờ.

“Tôi tin bà có thể giúp tôi việc này.”

“Chà, cô ấy thật may mắn. Anh hy vọng cô ấy ở lại New York sao?”

“Tùy ý muốn cô ấy.”

George thấy Cố Viên thì vội vàng lấy cửu liên hoàn ra khoe, “Bây giờ cháu giải cửu liên hoàn nhanh hơn nhiều. Lần trước cháu đem máy làm kẹo bông gòn cho ‘Thiêu Gà’, chị ấy không muốn lấy, nhưng mà cháu thấy chị ấy rất thích ăn kẹo bông gòn, giành hết mấy cái kẹo của cháu.”

Cố Viên xoa đầu George, “Cô ấy tên là Tiểu Cảnh, không phải là ‘Thiêu Gà’, cháu gọi một cô gái như vậy, cô ấy sẽ buồn.”

Hiếm hoi mới có ngày anh rảnh rỗi, ngồi trên thảm với George.

“Cháu thấy chú thích ‘Thiêu Gà’.

“Không, chú thích vịt nướng.”

George liếm môi, mắt trông mong nhìn Cố Viên, “Khi nào chúng ta ăn vịt nướng? Cháu có thể hẹn ‘Thiêu Gà’ giùm chú.”

+

Từ khi rời khỏi Cố Viên, cuộc sống của Phú Tiểu Cảnh chợt bước vào giai đoạn mới, chuyện tốt đều đến.

Giáo sư Laura đột nhiên có một dự án lớn, cho cô làm người phụ trách, điều này có nghĩa là về sau cô không cần bỏ tiền túi ra khi điều tra thực tế.

Mẹ Hứa Vi cứ hẹn uống trà, kiên quyết muốn nhận lỗi với cô, cô sợ Hồng Môn yến nên vẫn từ chối không đi.

Người duy nhất gặp vấn đề là Mạnh Tiêu Tiêu, vì để không bị đuổi về nước nên vội vàng chuyển trường đến một trường không hề có tiếng tăm, chờ thời cơ quay lại, phải để cho Hứa Vi đẹp mặt. Mạnh Tiêu Tiêu coi Phú Tiểu Cảnh như công cụ trả thù Hứa Vi, nhưng cái con khốn này cứ vâng vâng dạ dạ mà không chịu ra tay, cô càng nhìn càng giận nên quyết định tự mình chỉ dẫn Phú Tiểu Cảnh.

Một ngày nọ cô dậy thật sớm, canh ở lối ra tòa nhà cũ chờ Phú Tiểu Cảnh từ ký túc xá đi đến.

Thấy Phú Tiểu Cảnh, Mạnh Tiêu Tiêu nở nụ cười quái đản, “Tiểu Cảnh, dạo này cô trốn tôi à? Sao tôi gửi wechat cho cô thì cô chỉ trả lời bằng icon cho tôi, cô không ưa tôi vậy à?’

Phú Tiểu Cảnh chỉ chỉ quầng thâm dưới mắt mình, “Đâu có? Gần đây tôi bận quá, luận văn viết không xong thì tôi không tốt nghiệp được. Tôi đâu phải cô, không tốt nghiệp thì còn có gia đình. Nếu tôi mà không tốt nghiệp được mẹ tôi đánh chết tôi.”

Mạnh Tiêu Tiêu nghi ngờ Phú Tiểu Cảnh châm chọc mình, quyết định không chấp nhặt với kẻ thiếu hiểu biết này, “Tiểu Cảnh, cô không thể ‘qua cầu rút ván’. Nếu không phải do tôi ra làm chứng thì Hứa Vi có thể bồi thường tiền cho cô sao? Cô còn đang hứng gió Tây Bắc tận đâu đâu đấy.”

“Có ‘cái cầu’ nào đẹp như cô đâu? Cô quá coi thường mình rồi. Tôi mời cô ăn cơm, nói cô muốn đi đâu đi, nhưng mà đắt quá tôi không mời nổi. Hay là tôi mời cô ăn vịt nướng, tối nay chúng ta gặp lại.”

“Vịt nướng? Đồ dầu mỡ vậy mà cô ăn được? Cô không cần mời tôi ăn cơm, cô đến xe tôi, tôi nói việc này với cô.”

Từ nhỏ Phú Tiểu Cảnh đã biết không được tùy tiện lên xe người lạ, huống hồ là xe của Mạnh Tiêu Tiêu.

“Không cần, nói ở đây luôn đi.”

Mạnh Tiêu Tiêu thấy Phú Tiểu Cảnh cương quyết không chịu lên xe, đành hẹn cô trưa đến quán café.

“Cô định trả thù Hứa Vi thế nào?”

Phú Tiểu Cảnh uống café, vẻ bất lực, “Cứ bỏ thôi chứ sao. Gia đình cô ta thế lực lớn, tôi không thể trêu vào. Nếu tôi muốn trả thù cô ta, dĩ nhiên phải làm phiền cô. Nhưng gần đây cô đã không thuận lợi như thế, tôi đâu thể làm phiền cô thêm nữa. Nếu cô lại xảy ra chuyện thì không chỉ đơn giản là chuyển trường mà được, có thể bị cho về nước.”

“Bạn trai cô đâu? Thời điểm quan trọng thì biến mất? Mức độ phá án ở New York rất thấp, tôi nói cô cứ tìm mấy người da den cưỡng hiếp Hứa Vi, thần không biết quỷ không hay, đến lúc đó cô ta còn lấy được La Dương sao?”

Phú Tiểu Cảnh rất xấu tính mở ghi âm trong túi áo khoác, “Cô đã nói với tôi trước đó là sớm muộn gì thì cũng bị vất bỏ đúng không? Như cô mong muốn, bây giờ tôi là người độc thân.”

“Không phải cô ta đền bù cho cô một số tiền sao? Tiền đó đủ để cô thuê người. Nếu không phải do cô ta thì bạn gái La Dương đã là cô rồi đó thôi? Cơ hội đổi đời trong tầm tay. Ai ngờ được một đống chuyện xảy ra sau đó? Cô sống một đời cứ vâng vâng dạ dạ, ai thèm để cô vào mắt? Tôi mà là cô thì Hứa Vi đời này đừng hòng sống tốt.”

“Nhưng tôi không phải cô.”

“Phú Tiểu Cảnh, cô đúng là người để tôi ra tòa làm chứng sao? Ba tôi có làm ăn với ba Hứa Vi, vì cô mà tôi đắc tội với người nhà họ Hứa. Cô thế này làm tôi buồn lòng quá.”

“Tiêu Tiêu, video có phải do cô truyền lên mạng không? Tôi ngẫm nghĩ, Hứa Vi truyền video đó đi không có lợi ích gì, theo hiểu biết của tôi với cô ấy, cô ấy không ngu ngốc như vậy. Nếu cô ấy gửi video cho cô thì cũng có thể là cô truyền lên mạng.”

“Cô có ý gì?”

Phú Tiểu Cảnh nhìn biểu hiện Mạnh Tiêu Tiêu, “Tôi chỉ nêu giả thuyết. Nếu cô làm tôi cũng sẽ tha thứ cho cô.”

“Cô đùa kiểu gì vậy? Sao tôi lại làm ra chuyện đó chứ?”

“Là ai làm tôi không rõ, nhưng Hứa Vi chắc chắn sẽ nghi ngờ cô. Cô ấy hiểu rõ tôi là loại trói gà không chặt, một khi tôi trả thù cô ta, cô ta sẽ nghi ngờ cô trước tiên, nếu cô ta phát điên đến trả thù cô thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi. Việc học của cô đang gặp khó khăn, đừng nói không quay lại được đại học C, mà trường hiện giờ cũng không ở được nữa. Tôi khuyên cô nên học hành ngoan ngoãn.”

“Tiểu Cảnh, cô đang đe dọa tôi?”

“Tôi nào dám đe dọa cô. Nhưng mà tôi hy vọng cô có thể nghe lời tôi khuyên, trả thù Hứa Vi không có lợi cho cô. Cảm ơn cô trước kia đã giúp đỡ, hôm nay tôi mời cô uống café.”

Phú Tiểu Cảnh thanh toán tiền, ra khỏi quán café, để lại Mạnh Tiêu Tiêu một mình phẫn nộ. Mạnh Tiêu Tiêu vốn định giải quyết xong Hứa Vi sẽ xử lý Phú Tiểu Cảnh, nhưng bây giờ cô quyết định chọn quả hồng mềm mà bóp trước, con trà xanh này, có một ngày mày phải hối hận.

Tuy Mạnh Tiêu Tiêu từ chối ăn vịt nướng với Phú Tiểu Cảnh nhưng Phú Tiểu Cảnh vẫn tìm được người cùng ăn vịt nướng.

Giáo sư của Vu Bác hiếm hoi thả anh nghỉ một ngày, nhận được lời mời của Phú Tiểu Cảnh, anh nhanh chóng đồng ý. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện