5h30 sáng hôm sau, Phú Tiểu Cảnh bị đồng hồ báo thức đánh thức, đầu cô đau như sắp vỡ ra, không nghĩ ngợi liền tắt đồng hồ báo thức, tiếp tục lăn lộn trên giường. Một phút sau, cô bật dậy khỏi giường, lê dép đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, ngồi vào bàn kiểm tra hộp thư.
Email mới nhất là của giáo sư Laura.
Laura là giáo sư của khoa Nhân loại học tại đại học C và là tổng biên tập của tạp chí lớn trong ngành. Cô ấy mời Phú Tiểu Cảnh viết bình luận cho tạp chí. Bản thảo của Phú Tiểu Cảnh từng bị tạp chí này từ chối, bài viết đó cô gửi đến một tạp chí khác ít danh tiếng hơn được đăng.
Giáo sư Laura hẹn cô gặp mặt tại văn phòng khoa lúc 10 giờ sáng.
Phú Tiểu Cảnh đến sớm hơn thời gian hẹn. Vì lần gặp mặt này, cô đã thoa son, che quầng thâm mắt, áo sơmi và quần được ủi thẳng thớm, ngay cả đôi ủng cũng được lau chùi cẩn thận. Nhưng khi ánh mắt Laura quét qua cô, Phú Tiểu Cảnh lập tức thiếu tự tin. Tuổi trẻ không làm cô tự tin mà lại khiến cô mặc cảm.
Ngược lại, dấu vết năm tháng trên gương mặt Laura lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ của cô ấy. Theo quan niệm người Á Đông thì nét của cô ấy không được cho là đẹp, mắt một mí hẹp dài, mũi không thẳng, mặt hết sức bình thường, nhưng cô lại có một khí chất khiến người ta bỏ qua những khuyết điểm trên gương mặt. Càng lớn tuổi càng đẹp.
Phú Tiểu Cảnh cho là vẻ đẹp này là do tuổi tác mang lại, nhưng sau đó mới thấy mình phiến diện. Vẻ đẹp của cô ấy được hình thành bởi sự thành công và tiền bạc trong nhiều năm. Nếu không có thành công, tiền tài, năm tháng sẽ mang tới nếp nhăn, sự chảy xệ.
Laura là phụ nữ thành đạt.
Không giống như khoa học kỹ thuật, kinh phí nghiên cứu của khoa học xã hội thiếu tới thảm thương, khoa Nhân loại học cũng không ngoại lệ. Nhưng Laura là trường hợp ngoại lệ ở khoa Nhân loại học, cô nắm trong tay một quỹ lớn, mạnh vì gạo bạo vì tiền, những nghiên cứu sinh tiến sĩ dưới tay cô xa hoa hơn những người khác rất nhiều.
Ở xã hội tư bản, tiền là giấy thông hành và là bùa hộ mệnh, giới học thuật cũng không khác. Ai có nhiều kinh phí thì tự tin. Nếu không có kinh phí thì trước mặt sinh viên mình không thể lên mặt được. Nếu không nhận được chức danh giáo sư cơ hữu thì khi nguồn kinh phí bị cắt thì bất kỳ lúc nào cũng có thể phải rời đi.
Laura là người Việt gốc Hoa, sinh tại Mỹ nhưng giọng cô ấy là giọng Oxford chuẩn.
“Em đã học ngôn ngữ Hebrew 4 năm, em nghĩ thế nào lại học Nhân loại học?”
Phú Tiểu Cảnh lặp lại các câu trả lời tiêu chuẩn trong tài liệu ứng tuyển trước đó bằng tiếng Anh.
“Chắc hẳn em đã đọc ‘Cựu Ước’ nguyên bản?”
Phú Tiểu Cảnh gật đầu, chính vì đọc không nổi nữa mới chuyển sang Nhân loại học.
“Hiện tại em đang làm chủ đề nào?”
Phú Tiểu Cảnh nói thật về sự băn khoăn của mình, “Một khi đối tượng nghiên cứu biết rõ tình hình, em sẽ trở thành một tấm gương. Bất kể người trung thực thế nào, khi đối mặt với tấm gương thì họ sẽ vô thức làm đẹp bản thân, cố ý lựa chọn trạng thái tốt nhất, mức độ chân thực sẽ giảm đi rất nhiều.”
“Em có thể thay đổi suy nghĩ.” Laura chỉ nói đến đó rồi dừng lại.
Cho dù cô có là sinh viên của Laura, Laura cũng không thể nói với cô việc che giấu thân phân, vì sự rủi ro trong nghiên cứu rất lớn, một khi bản ghi âm bị tung ra thì danh tiếng nhiều năm của Laura có thể bị hủy.
Đề tài nghiên cứu thời trẻ Laura cũng được người Mỹ chú ý, đó là con đường dẫn đến sự nổi tiếng nhanh chóng. Trước khi nhận được chức danh giáo sư cơ hữu*, cô đã nhiều lần cố gắng điên cuồng bên lề của đạo đức học thuật, một vài đối tượng nghiên cứu của cô đã kiện cô ra tòa, nhưng cuối cùng cũng đã thoát hiểm. Chồng cô là một đối tác cấp cao của một công ty luật ở Midtown Manhattan, đúng là lợi thế trời cho có một không hai. Sau khi có danh tiếng, Laura không còn động đến bất kỳ đề tài nào gây tranh luận nữa. (Giáo sư cơ hữu – biên chế: đội ngũ giảng viên/giáo sư nòng cốt, đã được ký hợp đồng lao động có thời hạn lên đến 3 năm hoặc có thể là loại hợp đồng không xác định thời gian theo quy định của luật lao động tùy nước. Có thể hiểu đơn giản là nhân viên chính thức của đơn vị trường/trung tâm và chịu sự phân công và tham gia các hoạt động do đơn vị đề ra và được hưởng các chế độ cũng như chính sách theo quy định nhà nước.)
Kinh nghiệm đi tới thành công của Laura không thể học theo, ít nhất là đối với Phú Tiểu Cảnh, cô không có người chồng luật sư giúp mình nếu bị thưa kiện. Hơn nữa, một luật sư lớn đồng nghĩa với thu nhập cao, Laura có thể về nhà làm bà nội trợ toàn phần kể cả khi cô ấy bị mất việc dạy học. Phú Tiểu Cảnh thì không có ai để dựa vào.
Sau khi trò chuyện ngắn gọn, Laura chuyển chủ đề. Cô đẩy tập tài liệu đến trước mặt Phú Tiểu Cảnh, “Với nền tảng học vấn của em, tôi tin rằng em đủ tiêu chuẩn đảm nhận công việc này.”
Hai tạp chí có một bài về cộng đồng Do Thái ở Mỹ, một bài là nghiên cứu về người Do Thái ở Đông Bắc Trung Quốc.
Đây không phải lần đầu tiên Phú Tiểu Cảnh viết bình luận, giáo sư hướng dẫn cô học thạc sĩ là người phản biện của nhiều tạp chí, nhưng việc phê duyệt bản thảo là một công việc phức tạp, nhận ơn người khác thì cố gắng tận tụy, công việc của Phú Tiểu Cảnh là soạn thảo các ý kiến cho giáo sư. Bản thân cô cũng từng nhận được lời mời duyệt bản thảo của một số tạp chí nhỏ nhưng vì không có thời gian, cũng không có tiền nhuận bút nên đa phần cô đều từ chối.
Nhưng lần này thì khác, làm phản biện cho một tạp chí lớn rất có ích cho sự nghiệp học hành của cô, chưa kể Laura còn đích thân phỏng vấn cô.
Trước khi rời đi, Laura nói với cô: “Cảm ơn món quà của cô.”
Phú Tiểu Cảnh mang một ấm trà nhỏ làm quà lưu niệm, đáp lại thì Laura tặng cô một hộp chocolate.
Sau khi chia tay Laura, ngoài thời gian 5 phút ở trên đường ăn một miếng bánh mì đen, Phú Tiểu Cảnh vẫn luôn đọc bản thảo luận văn. Cô đang định sắp xếp tài liệu ghi âm cuộc phỏng vấn, bút ghi âm hỏng rồi nhưng may mà có bản lưu trong máy tính. Nhưng mà vẫn cần tiền mua bút ghi âm mới.
Nghĩ tới tiền thì đau cả đầu.
Công việc bây giờ tất nhiên có ích cho tương lai, nhưng mà tiền nhuận bút xem như bằng không. Niềm vui sáng nay của cô tan thành mây khói. Cô cần một cách nào có tiền thực tế, thiếu tiền làm đầu óc cô không nghĩ sâu xa được.
+
Mãi tới 5 giờ, cô mới sực nhớ lời hứa với Hứa Vi về làm beefsteak, vội vàng nhét đồ vào túi rồi về nhà.
Vừa bước vào, Hứa Vi cười với cô, “Tiểu Cảnh, đang đợi cậu về làm beefsteak!”
Về đến nhà cô mới biết lý do tụ tập hôm nay, hóa ra hôm nay là sinh nhật Hứa Vi theo lịch âm. Cách đây mấy ngày Hứa Vi đã tổ chức sinh nhật theo lịch dương, Phú Tiểu Cảnh đã tránh buổi tiệc đó, tặng riêng cho cô ấy một chai Hermes Eau de Toilette làm quà sinh nhật.
Hôm nay lại ăn sinh nhật nữa… Cũng may còn có hộp chocolate, lấy giấy màu gói lại thì có thể làm quà tặng bổ sung.
Phú Tiểu Cảnh ở trong bếp, sau khi chiên xong beefsteak, bày lên dĩa, làm mấy phần salad rồi mới tháo tạp dề, gọi Hứa Vi.
Chiếc bàn dài đủ để mười mấy người ngồi chen nhau.
Chỉ còn một ghế trống giữa Mạnh Tiêu Tiêu và Lâm Việt. Lâm Việt là công tử ăn chơi có tiếng trong giới, hồi ở trong nước anh ta đã thay bạn gái xoành xoạch. Sau khi đến NewYork, thoát khỏi kiềm cặp của cha mẹ, thói xấu càng trầm trọng hơn. Anh ta lấy túi hiệu, quần áo hiệu để dụ con gái, cuối cùng nói họ mê tiền anh ta mà chia tay hết sức đúng lý hợp tình, rồi chuyển qua mục tiêu khác.
Rượu champagne mở phát ra tiếng vang.
Phú Tiểu Cảnh bị kẹp giữa hai người, nâng cốc uống rượu chân dài lên cùng mọi người chúc mừng La Dương và Hứa Vi yêu nhau tròn 2 tháng.
“Vi Vi, trước đây toàn là con gái vây quanh La Dương, chỉ có cậu là anh ấy quyết tâm theo đuổi.”
Hứa Vi nhếch miệng cười, nói với Lâm Việt bằng giọng giận dỗi mà ngọt lịm, “Cô gái nào theo đuổi anh ấy? Cậu không được giấu tôi.”
“La Dương, tôi nói được không?” Lâm Việt cười đầy ẩn ý nói với La Dương.
Phú Tiểu Cảnh vùi đầu ăn miếng bò bít tết của mình. Món bít tết hôm nay rất ngon, dai vừa. Cô ăn rất nhanh, đĩa của cô đã gần hết.
“Mấy người con gái các cậu nên học Tiểu Cảnh, muốn ăn gì thì ăn, suốt ngày lo giảm cân chán lắm.”
Dao nĩa trên tay Phú Tiểu Cảnh dừng lại một giây, nhưng rồi nhanh chóng cắm xuống miếng bò nhỏ cuối cùng.
Đối tượng Lâm Việt trêu đùa rất rõ ràng: xinh xắn, nhà nghèo. Nói chung, anh ta thích những cô gái dễ dụ và dễ bỏ.
Mạnh Tiêu Tiêu mở miệng, “Mấy người đàn ông các cậu, một mặt nói thích bạn gái ăn nhiều, một mặt chê bạn gái béo, tôi biết các cậu quá rồi. Tiểu Cảnh người ta bây giờ có bạn trai, khi nào tôi không còn độc thân thì mới thoải mái được như Tiểu Cảnh.”
“Tiểu Cảnh lại có bạn trai? Không biết tôi có biết anh ta không?”
“Tôi nghĩ chắc không quen đâu, hôm qua tôi cũng mới nhìn thấy. Vừa thấy là không thể nào quên được, cậu không biết xe bạn trai Tiểu Cảnh ngầu đến mức nào đâu.”
“Siêu xe nào cậu chưa từng thấy mà phải sốc thế?”
Mạnh Tiêu Tiêu cười khúc khích, dùng khăn giấy che miệng: “Tôi dám cam đoan cả Manhattan không tìm ra chiếc thứ hai.” Nói rồi cô ta cầm điện thoại giơ lên, “Tiểu Cảnh, tôi cho mọi người xem ảnh thì cậu có thấy phiền không?”
Phú Tiểu Cảnh lau miệng, ngẩng đầu lên, “Thứ nhất, anh ấy không phải bạn trai tôi; thứ hai, đúng là tôi nghĩ người đó rất ngầu, lái một chiếc siêu xe thì có thể làm cho một số người xem trọng, nhưng anh ấy không như vậy. Cô cứ việc cho mọi người xem, làm cho mọi người tò mò rồi không được thỏa mãn không hay.”
Máy sưởi trong phòng khách được mở rất lớn, tay Mạnh Tiêu Tiêu lại như đông cứng giữa chừng, ngay cả nụ cười cũng cứng đờ.
“Tiêu Tiêu, rốt cuộc là xe gì?”
Mạnh Tiêu Tiêu không còn lòng dạ nào chơi đùa tiếp, tiện tay ném điện thoại cho Lâm Việt. Lâm Việt đưa ảnh cho mọi người cùng bàn xem. Nếu Phú Tiểu Cảnh không nói những lời kia thì mọi người sẽ lấy chiếc xe ra làm trò cười, nhưng cô đã nói thế thì muốn cười cũng đành nghẹn lại.
Xe này nếu xuất hiện ở vùng nông thôn Mỹ và Trung Quốc thì không hiếm, nhưng ở Manhattan thì lại đáng để bàn.
Lúc này Mạnh Tiêu Tiêu đã tìm ra cách phản kích lại lời Phú Tiểu Cảnh khi nãy: Anh ta không phải không muốn lái, mà rõ ràng là anh ta không có tiền mua. Giống như cô mang cái túi xách giá mấy đô mà nói là không thích Hermes, có quỷ mới tin. Nhưng mà cô ta đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để nói, chỉ đành đợi cơ hội tiếp theo.
Phú Tiểu Cảnh với bạn trai tin đồn chỉ là chuyện nhỏ đệm ở giữa, trung tâm bữa tiệc là đôi tình nhân Hứa Vi và La Dương. Bầu không khí chung rất vui vẻ hài hòa.
Trong bữa tiệc, không biết ai chuyển chủ đề tới một nhân vật nổi danh trên phố Wall họ Cố.
Cuộc khủng hoảng năm 2008 lại giúp Ewan. Trước đó, anh ta chỉ là một nhà quản lý quỹ không tên tuổi, quản lý một quỹ đầu cơ không tới 100 triệu đô la Mỹ, ngoan cố bám trụ Stanton để theo đuổi lợi nhuận cao, chủ yếu đầu tư các tài sản kém hiệu quả, đi đến Manhattan bàn chuyện kinh doanh còn đi phà miễn phí. Thực tập sinh ở Phố Wall cũng xem anh ta là người cần phải chú ý. Tuy nhiên, sau khi đánh cuộc thành công với những ngân hàng đầu tư lớn, anh ta nhanh chóng nổi danh, quy mô tài sản quản lý của anh ta tăng gấp trăm lần, tuy AUM* chẳng thấm vào đâu so với các quỹ lớn hàng trăm tỉ đô nhưng đối với một người nước ngoài chưa đầy 30 tuổi thì đã là tuyệt vời. (AUM - Assets Under Management - Tài sản đang quản lý - là tổng giá trị thị trường của tài sản mà một công ty đầu tư hoặc tổ chức tài chính đang quản lý thay cho các nhà đầu tư.)
“Tôi xem trên website của họ chỉ có 13 người nghiên cứu đầu tư, AUM bình quân mỗi người đều trên 700 triệu đô.”
“Quỹ của họ chỉ tuyển dụng tiến sĩ toán, nhưng bản thân anh ta vẫn là học đại học…”
Mạnh Tiêu Tiêu không biết người đó nhưng không thể không tham gia bàn tán, “Anh ta đẹp trai không?”
“Nghe nói cũng được, có điều đó chỉ là nghe nói, không có tấm ảnh chụp rõ ràng nào cả.”
“Có thể sợ một ngày nào đó mình bị xử lý… Phố Wall nhiều người giỏi hơn anh ta, nhưng ngông cuồng như vậy chả mấy người. Hơn nữa, quỹ đầu tư quy mô như thế chủ yếu được đầu tư vào các tài sản hoạt động phi pháp. Sớm muộn gì cũng có ngày anh ta bị hủy bởi chính chiến lược của mình.”
Mạnh Tiêu Tiêu phản đối, “Ngay cả tấm ảnh còn không có mà kêu ngông cuồng?”
Lâm Việt cười với cô ta, “Mấy người học nghệ thuật như cậu nhìn sự việc thật thú vị. Cậu có thấy gần đây anh ta có bao nhiêu vụ kiện tụng, người nào thưa kiện anh ta, đội luật sư thế nào, đại khái khả năng thua kiện của anh ta cao… Nếu anh ta đồng ý ra tòa thì cậu có thể xin đến dự thính, biết đâu có thể nhìn thấy mặt thật, xem rốt cuộc anh ta có phải là bạch mã hoàng tử trong mộng của cậu không.”
Trên thế giới không có nguy cơ tuyệt đối, có người phá sản, có người thành công.
Phú Tiểu Cảnh tự dưng liên tưởng tới người mẹ phá sản của mình, lập tức không hứng thú với cuộc trò chuyện động tí là vài tỉ đô của họ, cô chúc mừng Hứa Vi lần nữa rồi đứng lên rời đi.
Cô lấy giấy gói hộp chocolate mà Laura tặng cô, thắt một chiếc nơ to, viết thiệp chúc mừng sinh nhật rồi quay lại phòng khách đưa cho Hứa Vi.
+
Cô ngồi vào bàn học in tài liệu, sau một phút, máy in phun mới từ từ nhả ra một tờ giấy, 2/3 chữ trên giấy bị chồng chữ.
Lâm Việt nhắn tin đến, khen cô ngày càng đẹp.
Cô xì một tiếng trong bụng, không trả lời.
Lâm Việt lại gửi tin nhắn khác: Tiểu Cảnh, cô học tiếng Do Thái đúng không? Gần đây tôi đang muốn học, cô có thể dạy giúp không? Phú Tiểu Cảnh lập tức trả lời: Tôi học không giỏi, anh nên tìm người khác đi.
Tầm mười giây sau, một tin nhắn khác của Lâm Việt lại tới: Một giờ 150 thì sao? Đừng hiểu lầm, không phải tệ mà là đô la Mỹ.
Cho dù biết rõ đó là mồi nhử của Lâm Việt thì Phú Tiểu Cảnh vẫn động lòng vì con số 150 đô la một giờ kia.
Nếu không phải danh tiếng quá xấu của Lâm Việt, cô gần như đã đồng ý ngay. Tiếng xấu của Lâm Việt đã truyền từ lâu, cô ở cùng anh ta thì cho dù không có tình cảm gì người khác cũng cho rằng cô là người hám tiền, mắt nhìn nông cạn.
Cô tự mắng mình đồ không khá nổi.
Sau đó Lâm Việt lại nhắn, hỏi cô thích Fendi hay Chanel.
Phú Tiểu Cảnh kích động gõ một dòng: Cmn tôi thích Hermes. Nhưng cuối cùng lại xóa đi không gửi.
Tuy là đó cũng là cách để từ chối nhưng hậu quả để lại vẫn rất nghiêm trọng.
Phú Tiểu Cảnh cười khổ trước màn hình tối đen của máy tính.
Khi cô cười rất đẹp, khi cười chân mày đáy mắt, nốt ruồi trên lông mày cô cũng sống động hẳn lên. Vì nụ cười ấy mà không ít bạn học nam theo đuổi cô. Tất nhiên cô không phải dạng nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chúng sinh, chỉ là cô ưa nhìn, dễ bắt chuyện.
Whatsapp lại nhảy ra một tin nhắn. Người quản lý quỹ 52 tuổi đề nghị gặp mặt cô tại khách sạn Plaza. Tin nhắn nói nếu cô đồng ý đến, anh ta sẽ hẹn cho cô một người massage, đó là người massage tốt nhất mà ông ta từng biết, đã từng phục vụ đương kim Đệ nhất phu nhân.
Phú Tiểu Cảnh không nói thẳng có đi hay không, cô trả lời mình là tín đồ Tin lành ngoan đạo, mỗi tuần cô đều đến nhà thờ nghe giảng đạo, ăn trái cây phải làm dấu thánh để tạ ơn Chúa về những điều được ban cho, đức tin ngăn cô không thể chấp nhận hành động trước hôn nhân. Cuối cùng rất khiêm tốn hỏi đối phương có chấp nhận được không.
Như mọi lần, cô không hề nhận được hồi âm.
Rửa mặt xong, ngồi vào bàn kiểm tra hộp thư.
Email mới nhất là của giáo sư Laura.
Laura là giáo sư của khoa Nhân loại học tại đại học C và là tổng biên tập của tạp chí lớn trong ngành. Cô ấy mời Phú Tiểu Cảnh viết bình luận cho tạp chí. Bản thảo của Phú Tiểu Cảnh từng bị tạp chí này từ chối, bài viết đó cô gửi đến một tạp chí khác ít danh tiếng hơn được đăng.
Giáo sư Laura hẹn cô gặp mặt tại văn phòng khoa lúc 10 giờ sáng.
Phú Tiểu Cảnh đến sớm hơn thời gian hẹn. Vì lần gặp mặt này, cô đã thoa son, che quầng thâm mắt, áo sơmi và quần được ủi thẳng thớm, ngay cả đôi ủng cũng được lau chùi cẩn thận. Nhưng khi ánh mắt Laura quét qua cô, Phú Tiểu Cảnh lập tức thiếu tự tin. Tuổi trẻ không làm cô tự tin mà lại khiến cô mặc cảm.
Ngược lại, dấu vết năm tháng trên gương mặt Laura lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ của cô ấy. Theo quan niệm người Á Đông thì nét của cô ấy không được cho là đẹp, mắt một mí hẹp dài, mũi không thẳng, mặt hết sức bình thường, nhưng cô lại có một khí chất khiến người ta bỏ qua những khuyết điểm trên gương mặt. Càng lớn tuổi càng đẹp.
Phú Tiểu Cảnh cho là vẻ đẹp này là do tuổi tác mang lại, nhưng sau đó mới thấy mình phiến diện. Vẻ đẹp của cô ấy được hình thành bởi sự thành công và tiền bạc trong nhiều năm. Nếu không có thành công, tiền tài, năm tháng sẽ mang tới nếp nhăn, sự chảy xệ.
Laura là phụ nữ thành đạt.
Không giống như khoa học kỹ thuật, kinh phí nghiên cứu của khoa học xã hội thiếu tới thảm thương, khoa Nhân loại học cũng không ngoại lệ. Nhưng Laura là trường hợp ngoại lệ ở khoa Nhân loại học, cô nắm trong tay một quỹ lớn, mạnh vì gạo bạo vì tiền, những nghiên cứu sinh tiến sĩ dưới tay cô xa hoa hơn những người khác rất nhiều.
Ở xã hội tư bản, tiền là giấy thông hành và là bùa hộ mệnh, giới học thuật cũng không khác. Ai có nhiều kinh phí thì tự tin. Nếu không có kinh phí thì trước mặt sinh viên mình không thể lên mặt được. Nếu không nhận được chức danh giáo sư cơ hữu thì khi nguồn kinh phí bị cắt thì bất kỳ lúc nào cũng có thể phải rời đi.
Laura là người Việt gốc Hoa, sinh tại Mỹ nhưng giọng cô ấy là giọng Oxford chuẩn.
“Em đã học ngôn ngữ Hebrew 4 năm, em nghĩ thế nào lại học Nhân loại học?”
Phú Tiểu Cảnh lặp lại các câu trả lời tiêu chuẩn trong tài liệu ứng tuyển trước đó bằng tiếng Anh.
“Chắc hẳn em đã đọc ‘Cựu Ước’ nguyên bản?”
Phú Tiểu Cảnh gật đầu, chính vì đọc không nổi nữa mới chuyển sang Nhân loại học.
“Hiện tại em đang làm chủ đề nào?”
Phú Tiểu Cảnh nói thật về sự băn khoăn của mình, “Một khi đối tượng nghiên cứu biết rõ tình hình, em sẽ trở thành một tấm gương. Bất kể người trung thực thế nào, khi đối mặt với tấm gương thì họ sẽ vô thức làm đẹp bản thân, cố ý lựa chọn trạng thái tốt nhất, mức độ chân thực sẽ giảm đi rất nhiều.”
“Em có thể thay đổi suy nghĩ.” Laura chỉ nói đến đó rồi dừng lại.
Cho dù cô có là sinh viên của Laura, Laura cũng không thể nói với cô việc che giấu thân phân, vì sự rủi ro trong nghiên cứu rất lớn, một khi bản ghi âm bị tung ra thì danh tiếng nhiều năm của Laura có thể bị hủy.
Đề tài nghiên cứu thời trẻ Laura cũng được người Mỹ chú ý, đó là con đường dẫn đến sự nổi tiếng nhanh chóng. Trước khi nhận được chức danh giáo sư cơ hữu*, cô đã nhiều lần cố gắng điên cuồng bên lề của đạo đức học thuật, một vài đối tượng nghiên cứu của cô đã kiện cô ra tòa, nhưng cuối cùng cũng đã thoát hiểm. Chồng cô là một đối tác cấp cao của một công ty luật ở Midtown Manhattan, đúng là lợi thế trời cho có một không hai. Sau khi có danh tiếng, Laura không còn động đến bất kỳ đề tài nào gây tranh luận nữa. (Giáo sư cơ hữu – biên chế: đội ngũ giảng viên/giáo sư nòng cốt, đã được ký hợp đồng lao động có thời hạn lên đến 3 năm hoặc có thể là loại hợp đồng không xác định thời gian theo quy định của luật lao động tùy nước. Có thể hiểu đơn giản là nhân viên chính thức của đơn vị trường/trung tâm và chịu sự phân công và tham gia các hoạt động do đơn vị đề ra và được hưởng các chế độ cũng như chính sách theo quy định nhà nước.)
Kinh nghiệm đi tới thành công của Laura không thể học theo, ít nhất là đối với Phú Tiểu Cảnh, cô không có người chồng luật sư giúp mình nếu bị thưa kiện. Hơn nữa, một luật sư lớn đồng nghĩa với thu nhập cao, Laura có thể về nhà làm bà nội trợ toàn phần kể cả khi cô ấy bị mất việc dạy học. Phú Tiểu Cảnh thì không có ai để dựa vào.
Sau khi trò chuyện ngắn gọn, Laura chuyển chủ đề. Cô đẩy tập tài liệu đến trước mặt Phú Tiểu Cảnh, “Với nền tảng học vấn của em, tôi tin rằng em đủ tiêu chuẩn đảm nhận công việc này.”
Hai tạp chí có một bài về cộng đồng Do Thái ở Mỹ, một bài là nghiên cứu về người Do Thái ở Đông Bắc Trung Quốc.
Đây không phải lần đầu tiên Phú Tiểu Cảnh viết bình luận, giáo sư hướng dẫn cô học thạc sĩ là người phản biện của nhiều tạp chí, nhưng việc phê duyệt bản thảo là một công việc phức tạp, nhận ơn người khác thì cố gắng tận tụy, công việc của Phú Tiểu Cảnh là soạn thảo các ý kiến cho giáo sư. Bản thân cô cũng từng nhận được lời mời duyệt bản thảo của một số tạp chí nhỏ nhưng vì không có thời gian, cũng không có tiền nhuận bút nên đa phần cô đều từ chối.
Nhưng lần này thì khác, làm phản biện cho một tạp chí lớn rất có ích cho sự nghiệp học hành của cô, chưa kể Laura còn đích thân phỏng vấn cô.
Trước khi rời đi, Laura nói với cô: “Cảm ơn món quà của cô.”
Phú Tiểu Cảnh mang một ấm trà nhỏ làm quà lưu niệm, đáp lại thì Laura tặng cô một hộp chocolate.
Sau khi chia tay Laura, ngoài thời gian 5 phút ở trên đường ăn một miếng bánh mì đen, Phú Tiểu Cảnh vẫn luôn đọc bản thảo luận văn. Cô đang định sắp xếp tài liệu ghi âm cuộc phỏng vấn, bút ghi âm hỏng rồi nhưng may mà có bản lưu trong máy tính. Nhưng mà vẫn cần tiền mua bút ghi âm mới.
Nghĩ tới tiền thì đau cả đầu.
Công việc bây giờ tất nhiên có ích cho tương lai, nhưng mà tiền nhuận bút xem như bằng không. Niềm vui sáng nay của cô tan thành mây khói. Cô cần một cách nào có tiền thực tế, thiếu tiền làm đầu óc cô không nghĩ sâu xa được.
+
Mãi tới 5 giờ, cô mới sực nhớ lời hứa với Hứa Vi về làm beefsteak, vội vàng nhét đồ vào túi rồi về nhà.
Vừa bước vào, Hứa Vi cười với cô, “Tiểu Cảnh, đang đợi cậu về làm beefsteak!”
Về đến nhà cô mới biết lý do tụ tập hôm nay, hóa ra hôm nay là sinh nhật Hứa Vi theo lịch âm. Cách đây mấy ngày Hứa Vi đã tổ chức sinh nhật theo lịch dương, Phú Tiểu Cảnh đã tránh buổi tiệc đó, tặng riêng cho cô ấy một chai Hermes Eau de Toilette làm quà sinh nhật.
Hôm nay lại ăn sinh nhật nữa… Cũng may còn có hộp chocolate, lấy giấy màu gói lại thì có thể làm quà tặng bổ sung.
Phú Tiểu Cảnh ở trong bếp, sau khi chiên xong beefsteak, bày lên dĩa, làm mấy phần salad rồi mới tháo tạp dề, gọi Hứa Vi.
Chiếc bàn dài đủ để mười mấy người ngồi chen nhau.
Chỉ còn một ghế trống giữa Mạnh Tiêu Tiêu và Lâm Việt. Lâm Việt là công tử ăn chơi có tiếng trong giới, hồi ở trong nước anh ta đã thay bạn gái xoành xoạch. Sau khi đến NewYork, thoát khỏi kiềm cặp của cha mẹ, thói xấu càng trầm trọng hơn. Anh ta lấy túi hiệu, quần áo hiệu để dụ con gái, cuối cùng nói họ mê tiền anh ta mà chia tay hết sức đúng lý hợp tình, rồi chuyển qua mục tiêu khác.
Rượu champagne mở phát ra tiếng vang.
Phú Tiểu Cảnh bị kẹp giữa hai người, nâng cốc uống rượu chân dài lên cùng mọi người chúc mừng La Dương và Hứa Vi yêu nhau tròn 2 tháng.
“Vi Vi, trước đây toàn là con gái vây quanh La Dương, chỉ có cậu là anh ấy quyết tâm theo đuổi.”
Hứa Vi nhếch miệng cười, nói với Lâm Việt bằng giọng giận dỗi mà ngọt lịm, “Cô gái nào theo đuổi anh ấy? Cậu không được giấu tôi.”
“La Dương, tôi nói được không?” Lâm Việt cười đầy ẩn ý nói với La Dương.
Phú Tiểu Cảnh vùi đầu ăn miếng bò bít tết của mình. Món bít tết hôm nay rất ngon, dai vừa. Cô ăn rất nhanh, đĩa của cô đã gần hết.
“Mấy người con gái các cậu nên học Tiểu Cảnh, muốn ăn gì thì ăn, suốt ngày lo giảm cân chán lắm.”
Dao nĩa trên tay Phú Tiểu Cảnh dừng lại một giây, nhưng rồi nhanh chóng cắm xuống miếng bò nhỏ cuối cùng.
Đối tượng Lâm Việt trêu đùa rất rõ ràng: xinh xắn, nhà nghèo. Nói chung, anh ta thích những cô gái dễ dụ và dễ bỏ.
Mạnh Tiêu Tiêu mở miệng, “Mấy người đàn ông các cậu, một mặt nói thích bạn gái ăn nhiều, một mặt chê bạn gái béo, tôi biết các cậu quá rồi. Tiểu Cảnh người ta bây giờ có bạn trai, khi nào tôi không còn độc thân thì mới thoải mái được như Tiểu Cảnh.”
“Tiểu Cảnh lại có bạn trai? Không biết tôi có biết anh ta không?”
“Tôi nghĩ chắc không quen đâu, hôm qua tôi cũng mới nhìn thấy. Vừa thấy là không thể nào quên được, cậu không biết xe bạn trai Tiểu Cảnh ngầu đến mức nào đâu.”
“Siêu xe nào cậu chưa từng thấy mà phải sốc thế?”
Mạnh Tiêu Tiêu cười khúc khích, dùng khăn giấy che miệng: “Tôi dám cam đoan cả Manhattan không tìm ra chiếc thứ hai.” Nói rồi cô ta cầm điện thoại giơ lên, “Tiểu Cảnh, tôi cho mọi người xem ảnh thì cậu có thấy phiền không?”
Phú Tiểu Cảnh lau miệng, ngẩng đầu lên, “Thứ nhất, anh ấy không phải bạn trai tôi; thứ hai, đúng là tôi nghĩ người đó rất ngầu, lái một chiếc siêu xe thì có thể làm cho một số người xem trọng, nhưng anh ấy không như vậy. Cô cứ việc cho mọi người xem, làm cho mọi người tò mò rồi không được thỏa mãn không hay.”
Máy sưởi trong phòng khách được mở rất lớn, tay Mạnh Tiêu Tiêu lại như đông cứng giữa chừng, ngay cả nụ cười cũng cứng đờ.
“Tiêu Tiêu, rốt cuộc là xe gì?”
Mạnh Tiêu Tiêu không còn lòng dạ nào chơi đùa tiếp, tiện tay ném điện thoại cho Lâm Việt. Lâm Việt đưa ảnh cho mọi người cùng bàn xem. Nếu Phú Tiểu Cảnh không nói những lời kia thì mọi người sẽ lấy chiếc xe ra làm trò cười, nhưng cô đã nói thế thì muốn cười cũng đành nghẹn lại.
Xe này nếu xuất hiện ở vùng nông thôn Mỹ và Trung Quốc thì không hiếm, nhưng ở Manhattan thì lại đáng để bàn.
Lúc này Mạnh Tiêu Tiêu đã tìm ra cách phản kích lại lời Phú Tiểu Cảnh khi nãy: Anh ta không phải không muốn lái, mà rõ ràng là anh ta không có tiền mua. Giống như cô mang cái túi xách giá mấy đô mà nói là không thích Hermes, có quỷ mới tin. Nhưng mà cô ta đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để nói, chỉ đành đợi cơ hội tiếp theo.
Phú Tiểu Cảnh với bạn trai tin đồn chỉ là chuyện nhỏ đệm ở giữa, trung tâm bữa tiệc là đôi tình nhân Hứa Vi và La Dương. Bầu không khí chung rất vui vẻ hài hòa.
Trong bữa tiệc, không biết ai chuyển chủ đề tới một nhân vật nổi danh trên phố Wall họ Cố.
Cuộc khủng hoảng năm 2008 lại giúp Ewan. Trước đó, anh ta chỉ là một nhà quản lý quỹ không tên tuổi, quản lý một quỹ đầu cơ không tới 100 triệu đô la Mỹ, ngoan cố bám trụ Stanton để theo đuổi lợi nhuận cao, chủ yếu đầu tư các tài sản kém hiệu quả, đi đến Manhattan bàn chuyện kinh doanh còn đi phà miễn phí. Thực tập sinh ở Phố Wall cũng xem anh ta là người cần phải chú ý. Tuy nhiên, sau khi đánh cuộc thành công với những ngân hàng đầu tư lớn, anh ta nhanh chóng nổi danh, quy mô tài sản quản lý của anh ta tăng gấp trăm lần, tuy AUM* chẳng thấm vào đâu so với các quỹ lớn hàng trăm tỉ đô nhưng đối với một người nước ngoài chưa đầy 30 tuổi thì đã là tuyệt vời. (AUM - Assets Under Management - Tài sản đang quản lý - là tổng giá trị thị trường của tài sản mà một công ty đầu tư hoặc tổ chức tài chính đang quản lý thay cho các nhà đầu tư.)
“Tôi xem trên website của họ chỉ có 13 người nghiên cứu đầu tư, AUM bình quân mỗi người đều trên 700 triệu đô.”
“Quỹ của họ chỉ tuyển dụng tiến sĩ toán, nhưng bản thân anh ta vẫn là học đại học…”
Mạnh Tiêu Tiêu không biết người đó nhưng không thể không tham gia bàn tán, “Anh ta đẹp trai không?”
“Nghe nói cũng được, có điều đó chỉ là nghe nói, không có tấm ảnh chụp rõ ràng nào cả.”
“Có thể sợ một ngày nào đó mình bị xử lý… Phố Wall nhiều người giỏi hơn anh ta, nhưng ngông cuồng như vậy chả mấy người. Hơn nữa, quỹ đầu tư quy mô như thế chủ yếu được đầu tư vào các tài sản hoạt động phi pháp. Sớm muộn gì cũng có ngày anh ta bị hủy bởi chính chiến lược của mình.”
Mạnh Tiêu Tiêu phản đối, “Ngay cả tấm ảnh còn không có mà kêu ngông cuồng?”
Lâm Việt cười với cô ta, “Mấy người học nghệ thuật như cậu nhìn sự việc thật thú vị. Cậu có thấy gần đây anh ta có bao nhiêu vụ kiện tụng, người nào thưa kiện anh ta, đội luật sư thế nào, đại khái khả năng thua kiện của anh ta cao… Nếu anh ta đồng ý ra tòa thì cậu có thể xin đến dự thính, biết đâu có thể nhìn thấy mặt thật, xem rốt cuộc anh ta có phải là bạch mã hoàng tử trong mộng của cậu không.”
Trên thế giới không có nguy cơ tuyệt đối, có người phá sản, có người thành công.
Phú Tiểu Cảnh tự dưng liên tưởng tới người mẹ phá sản của mình, lập tức không hứng thú với cuộc trò chuyện động tí là vài tỉ đô của họ, cô chúc mừng Hứa Vi lần nữa rồi đứng lên rời đi.
Cô lấy giấy gói hộp chocolate mà Laura tặng cô, thắt một chiếc nơ to, viết thiệp chúc mừng sinh nhật rồi quay lại phòng khách đưa cho Hứa Vi.
+
Cô ngồi vào bàn học in tài liệu, sau một phút, máy in phun mới từ từ nhả ra một tờ giấy, 2/3 chữ trên giấy bị chồng chữ.
Lâm Việt nhắn tin đến, khen cô ngày càng đẹp.
Cô xì một tiếng trong bụng, không trả lời.
Lâm Việt lại gửi tin nhắn khác: Tiểu Cảnh, cô học tiếng Do Thái đúng không? Gần đây tôi đang muốn học, cô có thể dạy giúp không? Phú Tiểu Cảnh lập tức trả lời: Tôi học không giỏi, anh nên tìm người khác đi.
Tầm mười giây sau, một tin nhắn khác của Lâm Việt lại tới: Một giờ 150 thì sao? Đừng hiểu lầm, không phải tệ mà là đô la Mỹ.
Cho dù biết rõ đó là mồi nhử của Lâm Việt thì Phú Tiểu Cảnh vẫn động lòng vì con số 150 đô la một giờ kia.
Nếu không phải danh tiếng quá xấu của Lâm Việt, cô gần như đã đồng ý ngay. Tiếng xấu của Lâm Việt đã truyền từ lâu, cô ở cùng anh ta thì cho dù không có tình cảm gì người khác cũng cho rằng cô là người hám tiền, mắt nhìn nông cạn.
Cô tự mắng mình đồ không khá nổi.
Sau đó Lâm Việt lại nhắn, hỏi cô thích Fendi hay Chanel.
Phú Tiểu Cảnh kích động gõ một dòng: Cmn tôi thích Hermes. Nhưng cuối cùng lại xóa đi không gửi.
Tuy là đó cũng là cách để từ chối nhưng hậu quả để lại vẫn rất nghiêm trọng.
Phú Tiểu Cảnh cười khổ trước màn hình tối đen của máy tính.
Khi cô cười rất đẹp, khi cười chân mày đáy mắt, nốt ruồi trên lông mày cô cũng sống động hẳn lên. Vì nụ cười ấy mà không ít bạn học nam theo đuổi cô. Tất nhiên cô không phải dạng nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chúng sinh, chỉ là cô ưa nhìn, dễ bắt chuyện.
Whatsapp lại nhảy ra một tin nhắn. Người quản lý quỹ 52 tuổi đề nghị gặp mặt cô tại khách sạn Plaza. Tin nhắn nói nếu cô đồng ý đến, anh ta sẽ hẹn cho cô một người massage, đó là người massage tốt nhất mà ông ta từng biết, đã từng phục vụ đương kim Đệ nhất phu nhân.
Phú Tiểu Cảnh không nói thẳng có đi hay không, cô trả lời mình là tín đồ Tin lành ngoan đạo, mỗi tuần cô đều đến nhà thờ nghe giảng đạo, ăn trái cây phải làm dấu thánh để tạ ơn Chúa về những điều được ban cho, đức tin ngăn cô không thể chấp nhận hành động trước hôn nhân. Cuối cùng rất khiêm tốn hỏi đối phương có chấp nhận được không.
Như mọi lần, cô không hề nhận được hồi âm.
Danh sách chương