“Em định giới thiệu tôi là gì? Bạn trai hay bạn bè?”
“Tốt hơn là thống nhất trước chứ nếu không dễ sai. Chiếc cadillac anh thuê không tệ, gần như xe mới. Hâm mộ anh quá. Bây giờ tôi thuê xe không chỉ bị phí thuê xe cho người trẻ tuổi mà còn không thuê được xe tốt.”
Ở Mỹ, người dưới 25 tuổi thuê xe không những phải trả phí lái xe do độ tuổi mà khi thuê xe chỉ được những loại xe vừa túi tiền, rất ít công ty chịu cho họ thuê xe sang. Lần Phú Tiểu Cảnh đến East Hampton, vì không muốn trả phí thuê xe cho người trẻ tuổi mà Phú Tiểu Cảnh tìm một công ty không đáng tin, thuê một chiếc Ford cũ. Lần đó chiếc Ford hư giữa đường, cô đến nhà Cố Viên, trong phòng khách lầu 2, anh nói cha mẹ đã qua đời, anh nói dối, nỗi buồn là thật. Đó là lần duy nhất cô chủ động hôn anh, sau có lần anh nói cô chưa từng chủ động, cô muốn phản bác nhưng rồi lại không nói.
Đã có lúc Phú Tiểu Cảnh muốn mình 25 tuổi, để khoảng cách tuổi tác giữa mình và Cố Viên ít hơn, để cô có thể hiểu anh hơn; hè này, Phú Văn Ngọc và bà ngoại sẽ đến Mỹ, lúc đó cô có thể thuê một chiếc Land rover đưa họ đi chơi.
“Em thật thà quá, lúc tôi chưa 25 tuổi đã nhờ người khác thuê xe giúp. Sau này em muốn thuê xe thì có thể tìm tôi giúp em, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.”
+
Cố Viên và George đến sớm hơn hai phút.
Cố Viên đưa thực đơn tới trước mặt George, “Ngoài vịt thì cháu còn muốn ăn gì nữa không?”
“Chờ ‘Thiêu Gà’ đến gọi món.” George mở cái hộp cậu mang theo, hoa hồng được lấy từ bình hoa nhà cậu, nó vẫn chưa héo, “Chú đem hoa này tặng ‘Thiêu Gà’, ‘Thiêu Gà’ sẽ rất vui.”
Cố Viên xoa đầu George: “Nhóc con, lần sau đừng làm chú ngạc nhiên thế này, Có phải cháu cũng nói với cô ấy là chỉ mời mình cô ấy không?”
George chớp mắt: “Chẳng phải ‘Thiêu Gà’ mời chú hả? Chị ấy nói sẽ mời một người bạn Trung Quốc đi cùng.”
“Cô ấy không biết chú đến, cô ấy dẫn theo một người khác đúng không?” Có lẽ là một người đàn ông.
George bối rối, cúi đầu lật thực đơn bằng bàn tay mũm mĩm, “Hình như là vậy.”
Trước khi nhìn thấy George, Phú Tiểu Cảnh đã nhìn thấy người đàn ông bên cạnh George. Hình như anh gầy hơn trước, mặt mày vẫn sắc bén. Cách 5 mét, Phú Tiểu Cảnh đã nhận ra vì sao Cố Viên có những nét giống mẹ mình nhưng cô lại không liên tưởng họ là mẹ con, vì Cố Viên tuy là người kinh doanh nhưng khí chất của anh không hề giống với thế giới này; còn mẹ anh thì đẹp nhưng quá phàm tục, mỗi hành động cử chỉ đều thể hiện vẻ cao quý, sang trọng do cố gắng bồi dưỡng mà nên. Còn anh thì cho dù chỉ mặc một bộ đồ vài đô đi đến cửa hàng sang trọng thì nhân viên bán hàng cũng không dám khinh thường anh, bởi vì anh không quan tâm đến sự đánh giá của thế giới này. Trên thực tế, anh là một người rất trần tục, nếu không thì anh không thể kiếm được nhiều tiền như bây giờ. Anh vào đời cũng là một loại mạo hiểm, mỗi năm đều có một đống vụ kiện tụng phải giải quyết.
Loại phong cách mạo hiểm này đối với những người luôn cố gắng sinh hoạt trong vùng an toàn như Phú Tiểu Cảnh có sức hấp dẫn rất lớn, thường xuyên dẫn dắt họ đi đến bờ vực thẳm. Phú Tiểu Cảnh kịp thời dừng cương trước vực, chấn chỉnh lại mình.
Sau khi rời xa anh, Phú Tiểu Cảnh nghe Bernie nói trong mấy ngày mà Cố Viên vẫn kiên trì đo nhiệt độ cho cô thì anh còn đang có vụ kiện.
Cố Viên đo nhiệt độ cho cô, nhiệt kế chỉ là cái cớ, cuối cùng vẫn là lấy người mà đo nhiệt độ, đáng tiếc đều không chính xác, nhiệt độ của cô luôn tăng vọt khi anh bắt đầu đo. Bây giờ nhớ lại mặt vẫn nóng lên.
Nhưng mà như lời Vu Bác nói, tất cả rồi sẽ qua, chỉ là không biết bao giờ thôi.
Phú Tiểu Cảnh nhón chân nói vào tai Vu Bác, “Tôi đã phối hợp với anh rất nhiều lần, lần này anh cũng phải phối hợp với tôi một lần.”
Hôm nay tóc cô được cột tùy tiện, mặc chiếc áo hoodie màu đen bên trong, chiếc áo khoác xanh lá cây đậm khoác ngoài, trùng hợp là Vu Bác cũng mặc áo hoodie đen.
Phú Tiểu Cảnh đưa thẻ kẹp sách hình gấu trúc làm quà cho George, gật đầu nhẹ với Cố Viên, giới thiệu Vu Bác với hai người, “Đây là bạn trai tôi.”
Cô mỉm cười, giới thiệu với Vu Bác người đẹp trai nhất Manhattan: George, còn Cố Viên, cô chỉ giới thiệu là ‘bạn George’.
George nghe Phú Tiểu Cảnh giới thiệu mình là anh chàng đẹp trai nhất Manhattan thì cúi đầu ngượng ngùng. Sau đó cậu chợt nhận ra hình như mình gây họa lớn rồi.
Vì giảm bớt ngại ngùng, cái miệng nhỏ của George không ngừng liến thoắng, lật một tờ thực đơn thì lại hỏi Phú Tiểu Cảnh, có món nào trong thực đơn mà cô muốn ăn không? Phú Tiểu Cảnh nhanh chóng nhận ra chuyện này là do George sắp xếp, Cố Viên không hề biết. Vừa rồi cô còn nghĩ bữa tối này do Cố Viên sắp xếp, anh không cam lòng nên tiếp tục quyến rũ cô, mãi đến khi cô ‘vạn kiếp bất phục’ thì sẽ vứt bỏ cô. Bây giờ mới biết hóa ra tự mình đa tình. Nếu sau khi cô dọn đi mà Cố Viên không liên hệ với cô đó chính là vì không muốn. Sự lựa chọn của anh không hề thiếu để phải treo cổ trên cành cây là cô đây.
George bàn bạc thực đơn với Phú Tiểu Cảnh, ngoài vịt quay, cậu gọi một loạt món gồm tôm viên, cà tím nướng… một đống đồ ăn mà nếu không vì sợ không đủ chỗ trên bàn thì cậu còn chưa ngừng gọi.
Cố Viên chủ động hỏi han chuyên môn của Vu Bác, nói về những nghiên cứu khoa học mới, hai người càng nói càng tâm đắc. Ít nhất là Vu Bác có vẻ sẵn sàng tiếp chuyện với Cố Viên.
Người phục vụ lóc da vịt trước mặt họ.
George nhìn chăm chăm vào lớp da vịt đang được lóc khéo léo, cậu luôn là người lịch thiệp nên không để người phụ nữ duy nhất là Phú Tiểu Cảnh bị vắng vẻ, chủ động bắt chuyện với cô, ‘Thiêu Gà’, vịt này nhìn rất ngon.” Cậu chỉ miếng da người phục vụ vừa lóc ra, “Phần này ngon nhất, lát nữa để dành cho chị.”
“Cảm ơn.” Phú Tiểu Cảnh lấy nước xốt của mình làm ra, “Nước xốt ở đây khá ngọt, nếu mọi người không thích có thể nếm thử của tôi.”
Ngoài xốt ngọt, nhà hàng này còn có món vịt quay với trứng cá muối nhưng Phú Tiểu Cảnh không thể nào tưởng tượng được hương vị của nó.
Vu Bác lập tức nhập vai, “Khả năng nấu nướng của Tiểu Cảnh rất tốt, nước xốt này ngon lắm, mọi người thử xem.”
Phú Tiểu Cảnh cuốn một cuốn bánh đưa cho George. Trùng hợp Cố Viên cũng cuốn xong một cái đưa cho George, hai người cùng đặt lên đĩa George.
George lâm vào thế khó xử, không biết nên ăn cái nào trước.
Phú Tiểu Cảnh chuẩn bị cuốn cho mình một cuốn, Vu Bác đã cuốn một cái đưa vào đĩa cô, “Anh đã thêm dưa leo cho em.”
Đó là sở thích của Du Du, Phú Tiểu Cảnh thấy thương Vu Bác. Nước xốt Vu Bác cho quá nhiều, dưa leo và thịt cuộn cũng không đúng, bề ngoài không đẹp mắt. Phú Tiểu Cảnh tự giác cuốn cho Vu Bác một cuốn làm mẫu.
Có qua có lại, Vu Bác ăn cuốn thịt vịt do Phú Tiểu Cảnh làm.
Mặc dù Cố Viên nhìn rất bình thường, ung dung nhưng George biết anh không hề vui. Từ nãy đến giờ, Cố Viên chưa hề động đũa, anh chỉ tập trung cuốn bánh cho George, anh chỉ dùng tương của nhà hàng, không sử dụng tương của Phú Tiểu Cảnh làm. Anh cuốn càng lúc càng nhanh, George vẫn ăn liên tục nhưng mà đĩa cậu vẫn đầy cuốn bánh. Cậu muốn ăn món khác, không chỉ ăn vịt quay nữa. Nhưng nếu không vì cậu thì Cố Viên không rơi vào tình cảnh này, cậu chỉ đành cặm cụi ăn tiếp.
Nhưng Phú Tiểu Cảnh đã đúng lúc gắp cho George một miếng tôm viên, “George, em đừng ăn vịt quay nữa. Nếu em ăn nhiều quá sẽ bị ngấy, sau này sẽ không muốn ăn nữa.”
George nhìn Cố Viên vẫn đang cuốn cho mình, lòng chùng xuống, cười với Phú Tiểu Cảnh: “’Thiêu Gà, vịt quay ở đây ngon nên em không nhịn được, em vẫn muốn ăn nữa.”
Phú Tiểu Cảnh không nhịn được nhắc Cố Viên: “Anh cũng ăn một miếng đi.”
Cô có thể hiểu sự khó chịu của Cố Viên. Dù anh có thích cô hay không thì vẫn sẽ khó chịu, cô chân trước vì điều tra thực tế mà xin lỗi anh, chân sau đã tìm bạn trai. Bây giờ còn ngồi với bạn trai trước mặt anh. Nếu Cố Viên đã vừa xong với cô mà quay lại ngồi với Irene trước mặt cô với tư cách hai người là tình nhân, chắc chắn cô sẽ rất ngại ngùng, yêu không yêu thì thôi nhưng tự trọng bản thân thì không thể chịu được.
Nhưng một đứa bé đã làm họ gặp nhau, Cố Viên ngay cả đối tượng để trút giận cũng không có.
“Em cứ ăn đi, anh không đói.”
Nếu cô vẫn ở bên anh, cho dù chỉ là bạn bè bình thường thì cô có thể nói: “Anh gầy đi đó, nên ăn nhiều hơn.” Nhưng bây giờ cô không có tư cách nói ra, vì vậy đành im lặng.
Cố Viên nghe lời nhắc, lập tức nhớ ra sức chứa dạ dày George, ngừng cuốn thịt cho cậu bé.
George ăn mỗi món thì lại nhận xét.
Khóe miệng Vu Bác dính nước xốt, Phú Tiểu Cảnh lấy khăn giấy đưa anh, sợ anh không hiểu nên chỉ chỉ miệng mình, “Ở đây của anh.”
Vu Bác đang phân tâm, chỉ nghe chữ ‘ở đây’ thì lấy khăn giấy lau miệng cho Phú Tiểu Cảnh. Nhìn thấy vẻ mặt Phú Tiểu Cảnh mới nhận ra mình hiểu sai ý, Phú Tiểu Cảnh lại đưa anh một tờ khăn giấy khác.
Đây là những gì Cố Viên nhìn thấy, còn rất nhiều thứ mà anh không thể nhìn thấy.
Lúc anh đem chẩn đoán bệnh của cha cho Phú Văn Ngọc xem, Phú Văn Ngọc không giống những người phụ nữ khác đi hỏi lại cha anh, mà trực tiếp xoay người rời đi, mà Phú Tiểu Cảnh còn dứt khoát hơn cả mẹ cô.
Rất nhanh cô sẽ cho người đàn ông khác ôm cô, hôn cô, cùng cô quấn quýt, hoặc hiện giờ đã như thế. Sau này cô sẽ còn cùng người đàn ông khác kết hôn sinh con, cho dù không phải người trước mắt này thì cũng sẽ có một người nào đó khác, cuộc đời của cô hoàn toàn không liên quan đến anh.
Cô đi quá nhanh, sợ chậm một chút cũng không tốt. Bây giờ, dường như sự che giấu của anh như một kẻ tự mình đa tình đáng chê cười. Anh dối cô hòa giải với nhà họ Hứa, giấu cô cung cấp kinh phí nghiên cứu cho cô. Tựa như nếu anh không giấu cô, cô sẽ cố gắng ở bên anh, thật ra kết quả cuối cùng vẫn như vậy.
Quá buồn cười.
Cố Viên cầm thực đơn, hỏi mọi người có muốn ăn gì khác thêm không.
George không thể ăn nổi nữa, vội ngoắc ngoắc bàn tay bé nhỏ mập mạp của mình, “Đủ rồi, thật sự đủ rồi.”
Vu Bác đã định thanh toán nên rất chủ động gọi món, anh nhìn Phú Tiểu Cảnh, “Em có muốn uống chai rượu không? Chai hôm trước chúng ta uống đấy.”
Phú Tiểu Cảnh lập tức từ chối, “Thôi khỏi.”
“Em cứ uống đi, lát nữa anh đưa em về, dù say cũng không sao. Lần trước em uống một chai cũng đâu thấy say.” Vu Bác cho dù Phú Tiểu Cảnh say thì anh cũng không nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nhưng vào tai Cố Viên thì lại là chuyện khác.
Lần đầu tiên Cố Viên mời Phú Tiểu Cảnh uống rượu, cô nói mình uống rất tệ.
Vu Bác không đợi Phú Tiểu Cảnh đồng ý đã gọi một chai Bordeaux trắng. Anh hỏi Cố Viên: “Anh có muốn uống một ly không?”
“Tôi lái xe nên không uống. Con gái ra ngoài cũng nên uống ít, để người khác biết tửu lượng của mình cũng không phải tốt.”
Cuối cùng Cố Viên giải quyết mấy cuốn thịt trên đĩa George. Vịt nướng đã nguội không còn ngon, chưa kể nước xốt rất ngọt. Anh chưa bao giờ thích ăn đồ ngọt.
Nhưng Cố Viên ăn liên tiếp 4 cuốn không có cảm giác.
Ăn xong, anh cầm khăn giấy lau miệng, hỏi Vu Bác dự kiến sau này làm gì.
Vu Bác nói với anh năm nay sẽ đến New Haven với tư cách Post-doctorate (đã chú thích chương 39)
Cố Viên liếc nhìn Phú Tiểu Cảnh, cô đang cúi đầu ăn tôm. Hai người đều đi New Haven, kế hoạch đúng là tốt, không biết là đã dự tính khi nào.
Cuối cùng vẫn là Cố Viên thanh toán, Phú Tiểu Cảnh và Vu Bác không tranh lại anh.
Anh gọi hai chai Bordeaux ngon nhất nhà hàng, bảo người phục vụ gói lại. Người phục vụ nhận được khoản tiền boa hậu hĩnh cho việc này.
“Cảm ơn món quà em tặng cho George, đây là quà dành cho hai người.” Nói như thể George là người của anh.
“Không cần, tôi không thể nhận. Anh cứ giữ lại uống đi.”
George vội vàng đưa mấy bông hoa cậu mang theo, ‘Thiêu Gà’, em hy vọng chị thích chúng.”
“Tốt hơn là thống nhất trước chứ nếu không dễ sai. Chiếc cadillac anh thuê không tệ, gần như xe mới. Hâm mộ anh quá. Bây giờ tôi thuê xe không chỉ bị phí thuê xe cho người trẻ tuổi mà còn không thuê được xe tốt.”
Ở Mỹ, người dưới 25 tuổi thuê xe không những phải trả phí lái xe do độ tuổi mà khi thuê xe chỉ được những loại xe vừa túi tiền, rất ít công ty chịu cho họ thuê xe sang. Lần Phú Tiểu Cảnh đến East Hampton, vì không muốn trả phí thuê xe cho người trẻ tuổi mà Phú Tiểu Cảnh tìm một công ty không đáng tin, thuê một chiếc Ford cũ. Lần đó chiếc Ford hư giữa đường, cô đến nhà Cố Viên, trong phòng khách lầu 2, anh nói cha mẹ đã qua đời, anh nói dối, nỗi buồn là thật. Đó là lần duy nhất cô chủ động hôn anh, sau có lần anh nói cô chưa từng chủ động, cô muốn phản bác nhưng rồi lại không nói.
Đã có lúc Phú Tiểu Cảnh muốn mình 25 tuổi, để khoảng cách tuổi tác giữa mình và Cố Viên ít hơn, để cô có thể hiểu anh hơn; hè này, Phú Văn Ngọc và bà ngoại sẽ đến Mỹ, lúc đó cô có thể thuê một chiếc Land rover đưa họ đi chơi.
“Em thật thà quá, lúc tôi chưa 25 tuổi đã nhờ người khác thuê xe giúp. Sau này em muốn thuê xe thì có thể tìm tôi giúp em, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.”
+
Cố Viên và George đến sớm hơn hai phút.
Cố Viên đưa thực đơn tới trước mặt George, “Ngoài vịt thì cháu còn muốn ăn gì nữa không?”
“Chờ ‘Thiêu Gà’ đến gọi món.” George mở cái hộp cậu mang theo, hoa hồng được lấy từ bình hoa nhà cậu, nó vẫn chưa héo, “Chú đem hoa này tặng ‘Thiêu Gà’, ‘Thiêu Gà’ sẽ rất vui.”
Cố Viên xoa đầu George: “Nhóc con, lần sau đừng làm chú ngạc nhiên thế này, Có phải cháu cũng nói với cô ấy là chỉ mời mình cô ấy không?”
George chớp mắt: “Chẳng phải ‘Thiêu Gà’ mời chú hả? Chị ấy nói sẽ mời một người bạn Trung Quốc đi cùng.”
“Cô ấy không biết chú đến, cô ấy dẫn theo một người khác đúng không?” Có lẽ là một người đàn ông.
George bối rối, cúi đầu lật thực đơn bằng bàn tay mũm mĩm, “Hình như là vậy.”
Trước khi nhìn thấy George, Phú Tiểu Cảnh đã nhìn thấy người đàn ông bên cạnh George. Hình như anh gầy hơn trước, mặt mày vẫn sắc bén. Cách 5 mét, Phú Tiểu Cảnh đã nhận ra vì sao Cố Viên có những nét giống mẹ mình nhưng cô lại không liên tưởng họ là mẹ con, vì Cố Viên tuy là người kinh doanh nhưng khí chất của anh không hề giống với thế giới này; còn mẹ anh thì đẹp nhưng quá phàm tục, mỗi hành động cử chỉ đều thể hiện vẻ cao quý, sang trọng do cố gắng bồi dưỡng mà nên. Còn anh thì cho dù chỉ mặc một bộ đồ vài đô đi đến cửa hàng sang trọng thì nhân viên bán hàng cũng không dám khinh thường anh, bởi vì anh không quan tâm đến sự đánh giá của thế giới này. Trên thực tế, anh là một người rất trần tục, nếu không thì anh không thể kiếm được nhiều tiền như bây giờ. Anh vào đời cũng là một loại mạo hiểm, mỗi năm đều có một đống vụ kiện tụng phải giải quyết.
Loại phong cách mạo hiểm này đối với những người luôn cố gắng sinh hoạt trong vùng an toàn như Phú Tiểu Cảnh có sức hấp dẫn rất lớn, thường xuyên dẫn dắt họ đi đến bờ vực thẳm. Phú Tiểu Cảnh kịp thời dừng cương trước vực, chấn chỉnh lại mình.
Sau khi rời xa anh, Phú Tiểu Cảnh nghe Bernie nói trong mấy ngày mà Cố Viên vẫn kiên trì đo nhiệt độ cho cô thì anh còn đang có vụ kiện.
Cố Viên đo nhiệt độ cho cô, nhiệt kế chỉ là cái cớ, cuối cùng vẫn là lấy người mà đo nhiệt độ, đáng tiếc đều không chính xác, nhiệt độ của cô luôn tăng vọt khi anh bắt đầu đo. Bây giờ nhớ lại mặt vẫn nóng lên.
Nhưng mà như lời Vu Bác nói, tất cả rồi sẽ qua, chỉ là không biết bao giờ thôi.
Phú Tiểu Cảnh nhón chân nói vào tai Vu Bác, “Tôi đã phối hợp với anh rất nhiều lần, lần này anh cũng phải phối hợp với tôi một lần.”
Hôm nay tóc cô được cột tùy tiện, mặc chiếc áo hoodie màu đen bên trong, chiếc áo khoác xanh lá cây đậm khoác ngoài, trùng hợp là Vu Bác cũng mặc áo hoodie đen.
Phú Tiểu Cảnh đưa thẻ kẹp sách hình gấu trúc làm quà cho George, gật đầu nhẹ với Cố Viên, giới thiệu Vu Bác với hai người, “Đây là bạn trai tôi.”
Cô mỉm cười, giới thiệu với Vu Bác người đẹp trai nhất Manhattan: George, còn Cố Viên, cô chỉ giới thiệu là ‘bạn George’.
George nghe Phú Tiểu Cảnh giới thiệu mình là anh chàng đẹp trai nhất Manhattan thì cúi đầu ngượng ngùng. Sau đó cậu chợt nhận ra hình như mình gây họa lớn rồi.
Vì giảm bớt ngại ngùng, cái miệng nhỏ của George không ngừng liến thoắng, lật một tờ thực đơn thì lại hỏi Phú Tiểu Cảnh, có món nào trong thực đơn mà cô muốn ăn không? Phú Tiểu Cảnh nhanh chóng nhận ra chuyện này là do George sắp xếp, Cố Viên không hề biết. Vừa rồi cô còn nghĩ bữa tối này do Cố Viên sắp xếp, anh không cam lòng nên tiếp tục quyến rũ cô, mãi đến khi cô ‘vạn kiếp bất phục’ thì sẽ vứt bỏ cô. Bây giờ mới biết hóa ra tự mình đa tình. Nếu sau khi cô dọn đi mà Cố Viên không liên hệ với cô đó chính là vì không muốn. Sự lựa chọn của anh không hề thiếu để phải treo cổ trên cành cây là cô đây.
George bàn bạc thực đơn với Phú Tiểu Cảnh, ngoài vịt quay, cậu gọi một loạt món gồm tôm viên, cà tím nướng… một đống đồ ăn mà nếu không vì sợ không đủ chỗ trên bàn thì cậu còn chưa ngừng gọi.
Cố Viên chủ động hỏi han chuyên môn của Vu Bác, nói về những nghiên cứu khoa học mới, hai người càng nói càng tâm đắc. Ít nhất là Vu Bác có vẻ sẵn sàng tiếp chuyện với Cố Viên.
Người phục vụ lóc da vịt trước mặt họ.
George nhìn chăm chăm vào lớp da vịt đang được lóc khéo léo, cậu luôn là người lịch thiệp nên không để người phụ nữ duy nhất là Phú Tiểu Cảnh bị vắng vẻ, chủ động bắt chuyện với cô, ‘Thiêu Gà’, vịt này nhìn rất ngon.” Cậu chỉ miếng da người phục vụ vừa lóc ra, “Phần này ngon nhất, lát nữa để dành cho chị.”
“Cảm ơn.” Phú Tiểu Cảnh lấy nước xốt của mình làm ra, “Nước xốt ở đây khá ngọt, nếu mọi người không thích có thể nếm thử của tôi.”
Ngoài xốt ngọt, nhà hàng này còn có món vịt quay với trứng cá muối nhưng Phú Tiểu Cảnh không thể nào tưởng tượng được hương vị của nó.
Vu Bác lập tức nhập vai, “Khả năng nấu nướng của Tiểu Cảnh rất tốt, nước xốt này ngon lắm, mọi người thử xem.”
Phú Tiểu Cảnh cuốn một cuốn bánh đưa cho George. Trùng hợp Cố Viên cũng cuốn xong một cái đưa cho George, hai người cùng đặt lên đĩa George.
George lâm vào thế khó xử, không biết nên ăn cái nào trước.
Phú Tiểu Cảnh chuẩn bị cuốn cho mình một cuốn, Vu Bác đã cuốn một cái đưa vào đĩa cô, “Anh đã thêm dưa leo cho em.”
Đó là sở thích của Du Du, Phú Tiểu Cảnh thấy thương Vu Bác. Nước xốt Vu Bác cho quá nhiều, dưa leo và thịt cuộn cũng không đúng, bề ngoài không đẹp mắt. Phú Tiểu Cảnh tự giác cuốn cho Vu Bác một cuốn làm mẫu.
Có qua có lại, Vu Bác ăn cuốn thịt vịt do Phú Tiểu Cảnh làm.
Mặc dù Cố Viên nhìn rất bình thường, ung dung nhưng George biết anh không hề vui. Từ nãy đến giờ, Cố Viên chưa hề động đũa, anh chỉ tập trung cuốn bánh cho George, anh chỉ dùng tương của nhà hàng, không sử dụng tương của Phú Tiểu Cảnh làm. Anh cuốn càng lúc càng nhanh, George vẫn ăn liên tục nhưng mà đĩa cậu vẫn đầy cuốn bánh. Cậu muốn ăn món khác, không chỉ ăn vịt quay nữa. Nhưng nếu không vì cậu thì Cố Viên không rơi vào tình cảnh này, cậu chỉ đành cặm cụi ăn tiếp.
Nhưng Phú Tiểu Cảnh đã đúng lúc gắp cho George một miếng tôm viên, “George, em đừng ăn vịt quay nữa. Nếu em ăn nhiều quá sẽ bị ngấy, sau này sẽ không muốn ăn nữa.”
George nhìn Cố Viên vẫn đang cuốn cho mình, lòng chùng xuống, cười với Phú Tiểu Cảnh: “’Thiêu Gà, vịt quay ở đây ngon nên em không nhịn được, em vẫn muốn ăn nữa.”
Phú Tiểu Cảnh không nhịn được nhắc Cố Viên: “Anh cũng ăn một miếng đi.”
Cô có thể hiểu sự khó chịu của Cố Viên. Dù anh có thích cô hay không thì vẫn sẽ khó chịu, cô chân trước vì điều tra thực tế mà xin lỗi anh, chân sau đã tìm bạn trai. Bây giờ còn ngồi với bạn trai trước mặt anh. Nếu Cố Viên đã vừa xong với cô mà quay lại ngồi với Irene trước mặt cô với tư cách hai người là tình nhân, chắc chắn cô sẽ rất ngại ngùng, yêu không yêu thì thôi nhưng tự trọng bản thân thì không thể chịu được.
Nhưng một đứa bé đã làm họ gặp nhau, Cố Viên ngay cả đối tượng để trút giận cũng không có.
“Em cứ ăn đi, anh không đói.”
Nếu cô vẫn ở bên anh, cho dù chỉ là bạn bè bình thường thì cô có thể nói: “Anh gầy đi đó, nên ăn nhiều hơn.” Nhưng bây giờ cô không có tư cách nói ra, vì vậy đành im lặng.
Cố Viên nghe lời nhắc, lập tức nhớ ra sức chứa dạ dày George, ngừng cuốn thịt cho cậu bé.
George ăn mỗi món thì lại nhận xét.
Khóe miệng Vu Bác dính nước xốt, Phú Tiểu Cảnh lấy khăn giấy đưa anh, sợ anh không hiểu nên chỉ chỉ miệng mình, “Ở đây của anh.”
Vu Bác đang phân tâm, chỉ nghe chữ ‘ở đây’ thì lấy khăn giấy lau miệng cho Phú Tiểu Cảnh. Nhìn thấy vẻ mặt Phú Tiểu Cảnh mới nhận ra mình hiểu sai ý, Phú Tiểu Cảnh lại đưa anh một tờ khăn giấy khác.
Đây là những gì Cố Viên nhìn thấy, còn rất nhiều thứ mà anh không thể nhìn thấy.
Lúc anh đem chẩn đoán bệnh của cha cho Phú Văn Ngọc xem, Phú Văn Ngọc không giống những người phụ nữ khác đi hỏi lại cha anh, mà trực tiếp xoay người rời đi, mà Phú Tiểu Cảnh còn dứt khoát hơn cả mẹ cô.
Rất nhanh cô sẽ cho người đàn ông khác ôm cô, hôn cô, cùng cô quấn quýt, hoặc hiện giờ đã như thế. Sau này cô sẽ còn cùng người đàn ông khác kết hôn sinh con, cho dù không phải người trước mắt này thì cũng sẽ có một người nào đó khác, cuộc đời của cô hoàn toàn không liên quan đến anh.
Cô đi quá nhanh, sợ chậm một chút cũng không tốt. Bây giờ, dường như sự che giấu của anh như một kẻ tự mình đa tình đáng chê cười. Anh dối cô hòa giải với nhà họ Hứa, giấu cô cung cấp kinh phí nghiên cứu cho cô. Tựa như nếu anh không giấu cô, cô sẽ cố gắng ở bên anh, thật ra kết quả cuối cùng vẫn như vậy.
Quá buồn cười.
Cố Viên cầm thực đơn, hỏi mọi người có muốn ăn gì khác thêm không.
George không thể ăn nổi nữa, vội ngoắc ngoắc bàn tay bé nhỏ mập mạp của mình, “Đủ rồi, thật sự đủ rồi.”
Vu Bác đã định thanh toán nên rất chủ động gọi món, anh nhìn Phú Tiểu Cảnh, “Em có muốn uống chai rượu không? Chai hôm trước chúng ta uống đấy.”
Phú Tiểu Cảnh lập tức từ chối, “Thôi khỏi.”
“Em cứ uống đi, lát nữa anh đưa em về, dù say cũng không sao. Lần trước em uống một chai cũng đâu thấy say.” Vu Bác cho dù Phú Tiểu Cảnh say thì anh cũng không nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nhưng vào tai Cố Viên thì lại là chuyện khác.
Lần đầu tiên Cố Viên mời Phú Tiểu Cảnh uống rượu, cô nói mình uống rất tệ.
Vu Bác không đợi Phú Tiểu Cảnh đồng ý đã gọi một chai Bordeaux trắng. Anh hỏi Cố Viên: “Anh có muốn uống một ly không?”
“Tôi lái xe nên không uống. Con gái ra ngoài cũng nên uống ít, để người khác biết tửu lượng của mình cũng không phải tốt.”
Cuối cùng Cố Viên giải quyết mấy cuốn thịt trên đĩa George. Vịt nướng đã nguội không còn ngon, chưa kể nước xốt rất ngọt. Anh chưa bao giờ thích ăn đồ ngọt.
Nhưng Cố Viên ăn liên tiếp 4 cuốn không có cảm giác.
Ăn xong, anh cầm khăn giấy lau miệng, hỏi Vu Bác dự kiến sau này làm gì.
Vu Bác nói với anh năm nay sẽ đến New Haven với tư cách Post-doctorate (đã chú thích chương 39)
Cố Viên liếc nhìn Phú Tiểu Cảnh, cô đang cúi đầu ăn tôm. Hai người đều đi New Haven, kế hoạch đúng là tốt, không biết là đã dự tính khi nào.
Cuối cùng vẫn là Cố Viên thanh toán, Phú Tiểu Cảnh và Vu Bác không tranh lại anh.
Anh gọi hai chai Bordeaux ngon nhất nhà hàng, bảo người phục vụ gói lại. Người phục vụ nhận được khoản tiền boa hậu hĩnh cho việc này.
“Cảm ơn món quà em tặng cho George, đây là quà dành cho hai người.” Nói như thể George là người của anh.
“Không cần, tôi không thể nhận. Anh cứ giữ lại uống đi.”
George vội vàng đưa mấy bông hoa cậu mang theo, ‘Thiêu Gà’, em hy vọng chị thích chúng.”
Danh sách chương