Khi hai người ăn sủi cảo, bà ngoại Phú Tiểu Cảnh gọi video tới.
Trước đây cô liên lạc với người nhà đều tránh Cố Viên đi, lần này cô đưa điện thoại qua cho Cố Viên nhìn, “Bà ngoại em, anh có muốn gặp bà không?”
“Em nói anh nên tự giới thiệu thế nào, là bạn trai nhiều lần cầu hôn em thất bại thảm thương?”
“Thôi, để bà tới rồi gặp sau đi.” Buổi tối cô còn ăn cơm chung với đàn ông, nếu truyền tới tai Phú Văn Ngọc thì khó tránh được bà sẽ nghĩ nhiều.
Cô chuyển qua gọi thoại.
“Cảnh à, thời tiết ở New York bây giờ nóng không?”
“Bà ở nhà mặc cái gì thì sang đây mặc cái đó, không khác biệt lớn lắm đâu.”
“Con có đang bận không?”
“Không bận, bà có việc gì ạ?”
“Bà lấy quần áo mấy năm nay đem ra hết, con nhìn coi bà mặc cái nào đẹp? Đời này bà chưa từng đi Mỹ, không thể giống già Lưu vào Đại quan viên* được (Trong Hồng Lâu Mộng).”
“Bà ngoại đẹp nên mặc cái gì cũng đẹp mà.”
“Bà già rồi, không thể so với năm xưa, người ta nói ‘người đẹp vì lụa’, gần đây bà mua mấy tạp chí thời trang cũ mà không nghiên cứu ra được. Cảnh à, giúp bà ngoại nhìn xem.”
Phú Tiểu Cảnh nhìn Cố Viên chỉ chỉ vào di động, rồi trả lời: “Dạ được.”
Trước khi Phú Tiểu Cảnh kịp chuyển qua chế độ gọi video, bà chợt hạ giọng: “Khoan nói đã, mẹ con tới, lát nữa bà gửi ảnh chụp qua cho con, con lựa cho bà.”
“Mẹ em ở nhà là ‘nói một thì không có hai’ hả?”
“Không, nhà em vẫn rất dân chủ.”
“Vậy sao bà ngoại sợ mẹ em vậy?”
“Nguyên nhân sâu xa lắm. Bà ngoại có nhiều con, mẹ là con út. Thường thì con út được cưng hơn nhưng mẹ em lại là người ít được quan tâm nhất. Mẹ kể hồi còn nhỏ thì bà như chỗ trưng bày đồ cũ, ăn mặc đều là những thứ người khác không thèm xài tới mới đến bà. Nhưng lúc mẹ mang thai em, bà vẫn chăm sóc mẹ. Mẹ em là ‘khẩu xà tâm phật’, bây giờ bà ngoại già rồi, chỉ có mẹ đồng ý chăm sóc nuôi bà. Nuôi thì nuôi nhưng mà bà vẫn cằn nhằn ngoại, còn la bà này kia. Lúc còn nhỏ em chưa hiểu chuyện, thấy mẹ la ngoại thì em còn chỉ trích bà, nói mẹ đối xử với ngoại thế này thì khi mẹ về già con cũng đối xử với mẹ như vậy.”
Phú Tiểu Cảnh gắp một viên sủi cảo cho Cố Viên, tiếp tục nói: “Khi mẹ nghe vậy thì nhảy dựng lên, chửi em là đồ vong ân bội nghĩa, nói là bà từng sống thế nào, em bây giờ sống thế nào, em còn không biết ơn bà mà nói thế, bà sẽ không tốn cho em một xu nào nữa, mỗi ngày sẽ cho em ăn bắp cải trắng với nước lạnh, không cho luyện đàn nữa. Em cũng không thích học đàn nên nói được. Mẹ thấy em trả lời sảng khoái vậy thì giơ tay lên, em né đi, mà cho dù em không né thì bà cũng không định đánh thật, bà chỉ vỗ lên ghế, suýt tí gãy cả xương.”
Cố Viên gần như tưởng tượng ra cảnh cô đứng đó, nghiêng nghiêng đầu trả lời ‘được’, nếu là anh, chắc cũng không xuống tay đánh được cô.
“Không ngờ em còn như vậy.” Anh lấy tay cào cào chóp mũi cô, “Sau đó hai người ai là người xuống nước trước?”
“Dĩ nhiên là em.” Phú Tiểu Cảnh cười ngượng ngùng, “Lúc đó em mới học tiểu học, em cũng không hiểu chuyện. Sau đó tới ngày của mẹ, em tặng mẹ hoa cẩm chướng, viết tấm thiệp xin lỗi, mẹ tha thứ cho em. Bà nói không trách em, do hoàn cảnh, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, bà quyết định bắt chước mẹ Mạnh tử ba lần dời nhà. Dời nhà lên tỉnh thành, tìm một anh trai cực kỳ ưu tú lượn qua lượn lại trước mặt em mỗi ngày. Lúc đó em không muốn chuyển nhà, vì chứng minh em không cần chuyển nhà vẫn có thể học giỏi nên ngày nào em cũng luyện đàn.”
“Vậy sau đó có dọn không?”
“Không. Lúc đó thành tích học tập của em tốt lên, có lẽ mẹ nghĩ em đúng là không cần chuyển nhà học vẫn tốt nên không chuyển nữa. Bây giờ ngẫm lại, có thể bà không định dọn thật, dù sao thì nhà máy của bà đâu có chuyển đi được.”
“Vì không chuyển nhà nên em lại không thèm luyện đàn?”
“Sao anh biết?” hỏi xong cô mới nhận ra Cố Viên đang chế nhạo việc cô chơi piano kém cỏi của mình, lấy đũa gõ vào đĩa anh, “Mau ăn đi, không ăn thì nguội bây giờ.”
“Lúc nhỏ em đã thích ăn dấm vậy sao?”
Phú Tiểu Cảnh lấy sủi cảo trong dĩa dấm ra, cười: “Trước kia anh không ăn dấm hả?”
Cố Viên chưa kịp trả lời, di động của Phú Tiểu Cảnh lại vang lên, là cuộc gọi video của Phú Văn Ngọc.
“Bé con, ở New York con có thèm món gì không? Mẹ mang qua cho con.”
Cố Viên lấy đũa chấm vào dĩa dấm, chấm lên môi Phú Tiểu Cảnh trêu chọc, lúc nặng lúc nhẹ làm môi cô ngứa ngáy. Cô trừng mắt liếc Cố Viên.
“Chỉ cần đem mẹ với bà ngoại qua là được.” Cố Viên giữ yên chiếc đũa, đầu đũa cách môi Phú Tiểu Cảnh tầm 1 milimet, mỗi khi cô nói, môi trên cô sẽ đụng vào đầu đũa.
Phú Tiểu Cảnh bị Cố Viên nhìn đến ngượng, cúi đầu tiếp tục nói chuyện với Phú Văn Ngọc.
Cố Viên vẫn nhìn cô chăm chú, lấy đầu đũa nhúng dấm viết lên môi cô. Phú Tiểu Cảnh vỗ lên tay anh, lần nào anh cũng tránh được.
Sau đó, Cố Viên vòng ra sau cô, đặt cằm lên vai, hôn lên mặt cô. Vai Phú Tiểu Cảnh bất giác rung lên, Cố Viên chạm nhẹ lúc có lúc không phần dấm dính trên môi cô.
“Mẹ, con đi ngủ đây, mẹ làm gì làm đi.”
Cúp điện thoại, Cố Viên hỏi cô: “Tiểu Cảnh, sao chưa ăn xong mà đi ngủ? Không tốt cho sức khỏe đâu.”
Phú Tiểu Cảnh chưa kịp trả lời thì Cố Viên đã chạm môi cô lần nữa, “Anh biết sao em thích ăn dấm rồi, vị không tồi.”
“Mau ăn sủi cảo đi.” Tai Phú Tiểu Cảnh đỏ bừng, lấy tay đẩy anh ra.
Cố Viên nhéo mặt cô, cười: “Nghe lời em vậy.”
Phú Tiểu Cảnh ngồi đối diện Cố Viên, tiếp tục ăn sủi cảo, lần này cô không còn chấm dấm nữa, Cố Viên thỉnh thoảng lại chấm miếng dấm đút sủi cảo cho cô.
“Đang ăn đó, anh đừng như vậy.”
“Anh làm sao? Em nói đi anh sẽ sửa, chắc chắn sẽ làm em hài lòng.” Cố Viên ra vẻ khiêm tốn sửa chữa lỗi lầm.
“Tự anh biết đi.”
“Là tại anh ăn dấm của em hả, sao mà nhỏ mọn vậy chứ?”
Phú Tiểu Cảnh nhớ tới lần trước Cố Viên khen cô rộng lượng, muốn luyện tập với cô nên im lặng không nói nữa.
Ăn sủi cảo xong, Cố Viên dọn bàn, rửa chén.
“Em đã chuẩn bị bàn chải đánh răng với dép lê cho anh.” Phú Tiểu Cảnh lấy một chiếc hộp lớn từ phòng ngủ ra, mở cho Cố Viên xem. “Đây là đồ ngủ của anh.” Từ cơn đau lần trước đến giờ đã một thời gian rồi, nếu theo tần suất đau đớn này thì cô có thể chịu đựng được.
“Em chu đáo quá.”
Sự chủ động của Phú Tiểu Cảnh ngoài dự kiến của Cố Viên, hôm nay anh không muốn làm gì với cô, giường quá nhỏ, muốn cô được trải nghiệm tốt nên anh không chuẩn bị gì.
“Em có kẹo bạc hà không?”
“Dạ không.”
“Anh đi mua.”
“Em có kẹo cao su hương cam. Anh muốn ăn không?”
“Anh vẫn muốn vị bạc hà.”
“Anh có quay lại không? “Yên tâm, anh không để em đợi lâu.”
Khi Cố Viên quay lại, Phú Tiểu Cảnh đã tắm rửa xong, cô đang ngồi sấy tóc ở phòng khách. Anh cho một viên kẹo bạc hà vào miệng Phú Tiểu Cảnh, lấy máy sấy giúp cô sấy tóc.
Miệng Phú Tiểu Cảnh có mùi bạc hà, cô cuộn mình trong áo choàng tắm, ngồi trên ghế sô pha, tay Cố Viên luồn vào tóc cô. Cố Viên ôm cô đến phòng ngủ, cởi áo choàng, dùng chăn mỏng đắp lại cho cô, nhét vào miệng cô viên kẹo bạc hà rồi đi vào nhà tắm.
Trong phòng ngủ chỉ còn chiếc đèn bàn nhỏ phát ra ánh sáng vàng mờ nhạt.
Phú Tiểu Cảnh nằm nhắm mắt trên giường, cô có thể nghe rõ tiếng vòi hoa sen trong nhà tắm, tay véo véo cằm, không hiểu sao mặt nóng bừng lên như thể cô mới là người đứng dưới vòi hoa sen.
Sau đó, tiếng nước ngừng lại, nhịp tim Phú Tiểu Cảnh đập ngày càng nhanh. Nghe tiếng cửa cọ trên đất, Phú Tiểu Cảnh kéo chăn che kín mặt. Cô nhắm mắt lại, nghe tiếng đóng cửa, tiếng bước chân, có người kéo chăn cô xuống làm mặt cô lộ ra. Môi cô càng nóng, khoang miệng tràn ngập vị bạc hà mát lạnh.
“Anh lên giường được không?”
Cô không nói, trở mình quay lưng về phía anh, tay dịch góc chăn. Cố Viên tắt đèn, ôm cô từ sau lưng, duỗi tay làm gối cho cô, miệng áp vào tai cô hỏi nhỏ: “Anh có thể chia một nửa chăn không?”
“Dạ.”
Cố Viên chui vào chăn, đặt cằm lên vai Phú Tiểu Cảnh, ôm lấy cô, thỉnh thoảng cọ cằm vào vai cô. Cơ thể cô căng cứng, ngón tay nắm chặt góc chăn, tay Cố Viên vươn về phía trước, lòng bàn tay chai sần xoa những đốt ngón tay cô. Phú Tiểu Cảnh nắm chăn càng chặt, cơ thể cô không khống chế được mà cuộn tròn lên.
Lòng bàn tay anh di chuyển từ ngón tay đến tóc cô, từ tóc đến mắt. Miệng anh dán vào tai cô, hỏi có thể hôn mắt cô không, nghe cô trả lời ừ một tiếng nhẹ như hơi thở mới chạm vào mí mắt cô.
Tay anh chạm vào chóp mũi cô, anh hỏi có thể hôn mũi cô không, Phú Tiểu Cảnh vẫn im lặng, ngón tay anh vẽ lên mũi cô, tiếp tục áp tai cô hỏi: “Anh hôn được không?”
Phú Tiểu Cảnh nghiến răng ừ một tiếng, được cô cho phép, Cố Viên lại hôn lên mũi cô. Vì tránh tình hình không vượt quá tầm kiểm soát của bản thân, anh cố gắng hết sức để mình không được xúc động như lần trước, lần nào cũng chỉ như chuồn chuồn lướt nước. Ngón tay Cố Viên đặt lên môi Phú Tiểu Cảnh, tiếp tục xin phép cô. Lời cô nói lướt qua ngón tay anh, anh làm như không nghe, lại hỏi lần nữa, Phú Tiểu Cảnh xoay người, chặn miệng anh lại.
Phú Tiểu Cảnh muốn tận dụng không gian phòng nên đã thay một cái giường nhỏ, nệm cũng mỏng, lực nâng đỡ thực sự không tốt. Nhắm mắt lại, cô có thể nghe thấy tiếng chân giường cọ vào sàn, nhưng chỉ trong vài giây, sự chú ý của cô bị chuyển hướng. Mồ hôi trên mũi cô rịn ra dày đặc, mái tóc vừa sấy khô đã ướt đẫm, chỉ có cổ họng là khô nóng.
Nửa đêm, Phú Tiểu Cảnh hỏi Cố Viên: “Tay anh không tê sao? Để em nằm gối đi.”
Lúc này Cố Viên mới rút tay khỏi đầu Phú Tiểu Cảnh, đứng dậy khỏi giường, Phú Tiểu Cảnh khuyên anh: “Ngủ một lát đi. Nếu không ngày mai… hôm nay làm sao anh làm việc?”
“Anh đi rót nước cho em.”
Cố Viên đi tới phòng khách rót ly nước, bỏ ống hút vào, đưa cho Phú Tiểu Cảnh: “Uống đi.”
Phú Tiểu Cảnh ngồi dậy, tay cầm ly, hớp từng hớp nhỏ, mặt cô đang hồng hào, chợt nhớ ra gì đó, mặt thoắt đỏ bừng.
“Phòng này có cách âm không ha?”
Cô mong Cố Viên nói cho mình biết nhà có cách âm, nhưng cô cũng biết là không thể. Ngôi nhà cổ cách đây mấy trăm năm, dù đã được tu sửa mấy lần nhưng làm thế nào lại có cách âm được.
Cô vùi đầu vào gối, nói nhỏ: “Mất mặt chết luôn.”
Cố Viên vuốt tóc cô, an ủi: “Biết đâu người ta ngủ say thì sao?”
“Không lẽ cả tầng dưới lẫn phòng bên đều ngủ say vậy à.”
“Thật ra em kêu không lớn.”
Mắt Phú Tiểu Cảnh sáng rực, ngẩng lên hỏi: “Thật không?”
“Thật mà.”
“Nhưng mà cũng có người nghe được.”
“Dù sao họ cũng đâu biết em là ai.”
Phú Tiểu Cảnh nói: “Tuần trước em còn chụp ảnh cho họ, xác suất họ không biết là bằng không.”
“Uống thêm nước đi.” Cố Viên lấy ống hút nhét vào môi Phú Tiểu Cảnh, “Ở đây hơi bất tiện, dù gì thì nhà đường 110 đã sửa xong rồi, em có thể dọn đến ở. Nếu em không muốn ở cùng với anh thì anh ở chỗ khác là được mà.”
Phú Tiểu Cảnh lắc đầu.
“Sao? Phân biệt rõ ràng với anh như vậy?”
“Không phải, em còn muốn ở đây thêm một thời gian. Sau này anh đừng đến đây, tối em sẽ đến nhà anh nấu cơm cho anh.” Cho dù cô muốn ở nhà Cố Viên bây giờ thì cũng không được. Tuần sau Phú Văn Ngọc đã đến, cô mà sống trong nhà Cố Viên, Phú Văn Ngọc sẽ cho là cô ở chung với Cố Viên, không có gì bất ngờ là sẽ thúc giục cô với Cố Viên kết hôn, đến lúc đó sự việc ngoài tầm kiểm soát của cô.
“Sao anh lại không biết xấu hổ thế được?” Cố Viên tiếp tục cầm ly cho cô uống nước.
“Em thích vậy mà. Phải rồi, anh đặt khách sạn giùm mẹ em chưa? Chọn phòng tiêu chuẩn là được, mẹ với bà ngoại ở chung. Anh đặt phòng tốt là bà biết ngay, không chịu ở thì lại phiền.”
“Em không giới thiệu anh với họ sao?”
“Dĩ nhiên là có chứ, nhưng mà mẹ không muốn em tiêu tiền bạn trai nhiều.” Vốn dĩ cô định đặt khách sạn nhưng Cố Viên chủ động nhận việc nên cô không tiện từ chối.
“Em không đeo nhẫn à?” Cố Viên nhìn Phú Tiểu Cảnh, tiếp tục, “Đùa thôi, em muốn đeo thì đeo. Nhưng mà người nhà em từ Trung Quốc đến New York, anh đặt phòng bình thường thì em thấy hợp lý sao? Tiểu Cảnh, chuyện này không nằm ở việc phòng tốt xấu, mẹ em nếu có ấn tượng tốt với anh, thế thì anh làm gì cũng đúng. Nếu mẹ em không thích anh, anh đặt gian phòng tiêu chuẩn, bà sẽ cho là anh không có thành ý.”
Trước đây cô liên lạc với người nhà đều tránh Cố Viên đi, lần này cô đưa điện thoại qua cho Cố Viên nhìn, “Bà ngoại em, anh có muốn gặp bà không?”
“Em nói anh nên tự giới thiệu thế nào, là bạn trai nhiều lần cầu hôn em thất bại thảm thương?”
“Thôi, để bà tới rồi gặp sau đi.” Buổi tối cô còn ăn cơm chung với đàn ông, nếu truyền tới tai Phú Văn Ngọc thì khó tránh được bà sẽ nghĩ nhiều.
Cô chuyển qua gọi thoại.
“Cảnh à, thời tiết ở New York bây giờ nóng không?”
“Bà ở nhà mặc cái gì thì sang đây mặc cái đó, không khác biệt lớn lắm đâu.”
“Con có đang bận không?”
“Không bận, bà có việc gì ạ?”
“Bà lấy quần áo mấy năm nay đem ra hết, con nhìn coi bà mặc cái nào đẹp? Đời này bà chưa từng đi Mỹ, không thể giống già Lưu vào Đại quan viên* được (Trong Hồng Lâu Mộng).”
“Bà ngoại đẹp nên mặc cái gì cũng đẹp mà.”
“Bà già rồi, không thể so với năm xưa, người ta nói ‘người đẹp vì lụa’, gần đây bà mua mấy tạp chí thời trang cũ mà không nghiên cứu ra được. Cảnh à, giúp bà ngoại nhìn xem.”
Phú Tiểu Cảnh nhìn Cố Viên chỉ chỉ vào di động, rồi trả lời: “Dạ được.”
Trước khi Phú Tiểu Cảnh kịp chuyển qua chế độ gọi video, bà chợt hạ giọng: “Khoan nói đã, mẹ con tới, lát nữa bà gửi ảnh chụp qua cho con, con lựa cho bà.”
“Mẹ em ở nhà là ‘nói một thì không có hai’ hả?”
“Không, nhà em vẫn rất dân chủ.”
“Vậy sao bà ngoại sợ mẹ em vậy?”
“Nguyên nhân sâu xa lắm. Bà ngoại có nhiều con, mẹ là con út. Thường thì con út được cưng hơn nhưng mẹ em lại là người ít được quan tâm nhất. Mẹ kể hồi còn nhỏ thì bà như chỗ trưng bày đồ cũ, ăn mặc đều là những thứ người khác không thèm xài tới mới đến bà. Nhưng lúc mẹ mang thai em, bà vẫn chăm sóc mẹ. Mẹ em là ‘khẩu xà tâm phật’, bây giờ bà ngoại già rồi, chỉ có mẹ đồng ý chăm sóc nuôi bà. Nuôi thì nuôi nhưng mà bà vẫn cằn nhằn ngoại, còn la bà này kia. Lúc còn nhỏ em chưa hiểu chuyện, thấy mẹ la ngoại thì em còn chỉ trích bà, nói mẹ đối xử với ngoại thế này thì khi mẹ về già con cũng đối xử với mẹ như vậy.”
Phú Tiểu Cảnh gắp một viên sủi cảo cho Cố Viên, tiếp tục nói: “Khi mẹ nghe vậy thì nhảy dựng lên, chửi em là đồ vong ân bội nghĩa, nói là bà từng sống thế nào, em bây giờ sống thế nào, em còn không biết ơn bà mà nói thế, bà sẽ không tốn cho em một xu nào nữa, mỗi ngày sẽ cho em ăn bắp cải trắng với nước lạnh, không cho luyện đàn nữa. Em cũng không thích học đàn nên nói được. Mẹ thấy em trả lời sảng khoái vậy thì giơ tay lên, em né đi, mà cho dù em không né thì bà cũng không định đánh thật, bà chỉ vỗ lên ghế, suýt tí gãy cả xương.”
Cố Viên gần như tưởng tượng ra cảnh cô đứng đó, nghiêng nghiêng đầu trả lời ‘được’, nếu là anh, chắc cũng không xuống tay đánh được cô.
“Không ngờ em còn như vậy.” Anh lấy tay cào cào chóp mũi cô, “Sau đó hai người ai là người xuống nước trước?”
“Dĩ nhiên là em.” Phú Tiểu Cảnh cười ngượng ngùng, “Lúc đó em mới học tiểu học, em cũng không hiểu chuyện. Sau đó tới ngày của mẹ, em tặng mẹ hoa cẩm chướng, viết tấm thiệp xin lỗi, mẹ tha thứ cho em. Bà nói không trách em, do hoàn cảnh, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, bà quyết định bắt chước mẹ Mạnh tử ba lần dời nhà. Dời nhà lên tỉnh thành, tìm một anh trai cực kỳ ưu tú lượn qua lượn lại trước mặt em mỗi ngày. Lúc đó em không muốn chuyển nhà, vì chứng minh em không cần chuyển nhà vẫn có thể học giỏi nên ngày nào em cũng luyện đàn.”
“Vậy sau đó có dọn không?”
“Không. Lúc đó thành tích học tập của em tốt lên, có lẽ mẹ nghĩ em đúng là không cần chuyển nhà học vẫn tốt nên không chuyển nữa. Bây giờ ngẫm lại, có thể bà không định dọn thật, dù sao thì nhà máy của bà đâu có chuyển đi được.”
“Vì không chuyển nhà nên em lại không thèm luyện đàn?”
“Sao anh biết?” hỏi xong cô mới nhận ra Cố Viên đang chế nhạo việc cô chơi piano kém cỏi của mình, lấy đũa gõ vào đĩa anh, “Mau ăn đi, không ăn thì nguội bây giờ.”
“Lúc nhỏ em đã thích ăn dấm vậy sao?”
Phú Tiểu Cảnh lấy sủi cảo trong dĩa dấm ra, cười: “Trước kia anh không ăn dấm hả?”
Cố Viên chưa kịp trả lời, di động của Phú Tiểu Cảnh lại vang lên, là cuộc gọi video của Phú Văn Ngọc.
“Bé con, ở New York con có thèm món gì không? Mẹ mang qua cho con.”
Cố Viên lấy đũa chấm vào dĩa dấm, chấm lên môi Phú Tiểu Cảnh trêu chọc, lúc nặng lúc nhẹ làm môi cô ngứa ngáy. Cô trừng mắt liếc Cố Viên.
“Chỉ cần đem mẹ với bà ngoại qua là được.” Cố Viên giữ yên chiếc đũa, đầu đũa cách môi Phú Tiểu Cảnh tầm 1 milimet, mỗi khi cô nói, môi trên cô sẽ đụng vào đầu đũa.
Phú Tiểu Cảnh bị Cố Viên nhìn đến ngượng, cúi đầu tiếp tục nói chuyện với Phú Văn Ngọc.
Cố Viên vẫn nhìn cô chăm chú, lấy đầu đũa nhúng dấm viết lên môi cô. Phú Tiểu Cảnh vỗ lên tay anh, lần nào anh cũng tránh được.
Sau đó, Cố Viên vòng ra sau cô, đặt cằm lên vai, hôn lên mặt cô. Vai Phú Tiểu Cảnh bất giác rung lên, Cố Viên chạm nhẹ lúc có lúc không phần dấm dính trên môi cô.
“Mẹ, con đi ngủ đây, mẹ làm gì làm đi.”
Cúp điện thoại, Cố Viên hỏi cô: “Tiểu Cảnh, sao chưa ăn xong mà đi ngủ? Không tốt cho sức khỏe đâu.”
Phú Tiểu Cảnh chưa kịp trả lời thì Cố Viên đã chạm môi cô lần nữa, “Anh biết sao em thích ăn dấm rồi, vị không tồi.”
“Mau ăn sủi cảo đi.” Tai Phú Tiểu Cảnh đỏ bừng, lấy tay đẩy anh ra.
Cố Viên nhéo mặt cô, cười: “Nghe lời em vậy.”
Phú Tiểu Cảnh ngồi đối diện Cố Viên, tiếp tục ăn sủi cảo, lần này cô không còn chấm dấm nữa, Cố Viên thỉnh thoảng lại chấm miếng dấm đút sủi cảo cho cô.
“Đang ăn đó, anh đừng như vậy.”
“Anh làm sao? Em nói đi anh sẽ sửa, chắc chắn sẽ làm em hài lòng.” Cố Viên ra vẻ khiêm tốn sửa chữa lỗi lầm.
“Tự anh biết đi.”
“Là tại anh ăn dấm của em hả, sao mà nhỏ mọn vậy chứ?”
Phú Tiểu Cảnh nhớ tới lần trước Cố Viên khen cô rộng lượng, muốn luyện tập với cô nên im lặng không nói nữa.
Ăn sủi cảo xong, Cố Viên dọn bàn, rửa chén.
“Em đã chuẩn bị bàn chải đánh răng với dép lê cho anh.” Phú Tiểu Cảnh lấy một chiếc hộp lớn từ phòng ngủ ra, mở cho Cố Viên xem. “Đây là đồ ngủ của anh.” Từ cơn đau lần trước đến giờ đã một thời gian rồi, nếu theo tần suất đau đớn này thì cô có thể chịu đựng được.
“Em chu đáo quá.”
Sự chủ động của Phú Tiểu Cảnh ngoài dự kiến của Cố Viên, hôm nay anh không muốn làm gì với cô, giường quá nhỏ, muốn cô được trải nghiệm tốt nên anh không chuẩn bị gì.
“Em có kẹo bạc hà không?”
“Dạ không.”
“Anh đi mua.”
“Em có kẹo cao su hương cam. Anh muốn ăn không?”
“Anh vẫn muốn vị bạc hà.”
“Anh có quay lại không? “Yên tâm, anh không để em đợi lâu.”
Khi Cố Viên quay lại, Phú Tiểu Cảnh đã tắm rửa xong, cô đang ngồi sấy tóc ở phòng khách. Anh cho một viên kẹo bạc hà vào miệng Phú Tiểu Cảnh, lấy máy sấy giúp cô sấy tóc.
Miệng Phú Tiểu Cảnh có mùi bạc hà, cô cuộn mình trong áo choàng tắm, ngồi trên ghế sô pha, tay Cố Viên luồn vào tóc cô. Cố Viên ôm cô đến phòng ngủ, cởi áo choàng, dùng chăn mỏng đắp lại cho cô, nhét vào miệng cô viên kẹo bạc hà rồi đi vào nhà tắm.
Trong phòng ngủ chỉ còn chiếc đèn bàn nhỏ phát ra ánh sáng vàng mờ nhạt.
Phú Tiểu Cảnh nằm nhắm mắt trên giường, cô có thể nghe rõ tiếng vòi hoa sen trong nhà tắm, tay véo véo cằm, không hiểu sao mặt nóng bừng lên như thể cô mới là người đứng dưới vòi hoa sen.
Sau đó, tiếng nước ngừng lại, nhịp tim Phú Tiểu Cảnh đập ngày càng nhanh. Nghe tiếng cửa cọ trên đất, Phú Tiểu Cảnh kéo chăn che kín mặt. Cô nhắm mắt lại, nghe tiếng đóng cửa, tiếng bước chân, có người kéo chăn cô xuống làm mặt cô lộ ra. Môi cô càng nóng, khoang miệng tràn ngập vị bạc hà mát lạnh.
“Anh lên giường được không?”
Cô không nói, trở mình quay lưng về phía anh, tay dịch góc chăn. Cố Viên tắt đèn, ôm cô từ sau lưng, duỗi tay làm gối cho cô, miệng áp vào tai cô hỏi nhỏ: “Anh có thể chia một nửa chăn không?”
“Dạ.”
Cố Viên chui vào chăn, đặt cằm lên vai Phú Tiểu Cảnh, ôm lấy cô, thỉnh thoảng cọ cằm vào vai cô. Cơ thể cô căng cứng, ngón tay nắm chặt góc chăn, tay Cố Viên vươn về phía trước, lòng bàn tay chai sần xoa những đốt ngón tay cô. Phú Tiểu Cảnh nắm chăn càng chặt, cơ thể cô không khống chế được mà cuộn tròn lên.
Lòng bàn tay anh di chuyển từ ngón tay đến tóc cô, từ tóc đến mắt. Miệng anh dán vào tai cô, hỏi có thể hôn mắt cô không, nghe cô trả lời ừ một tiếng nhẹ như hơi thở mới chạm vào mí mắt cô.
Tay anh chạm vào chóp mũi cô, anh hỏi có thể hôn mũi cô không, Phú Tiểu Cảnh vẫn im lặng, ngón tay anh vẽ lên mũi cô, tiếp tục áp tai cô hỏi: “Anh hôn được không?”
Phú Tiểu Cảnh nghiến răng ừ một tiếng, được cô cho phép, Cố Viên lại hôn lên mũi cô. Vì tránh tình hình không vượt quá tầm kiểm soát của bản thân, anh cố gắng hết sức để mình không được xúc động như lần trước, lần nào cũng chỉ như chuồn chuồn lướt nước. Ngón tay Cố Viên đặt lên môi Phú Tiểu Cảnh, tiếp tục xin phép cô. Lời cô nói lướt qua ngón tay anh, anh làm như không nghe, lại hỏi lần nữa, Phú Tiểu Cảnh xoay người, chặn miệng anh lại.
Phú Tiểu Cảnh muốn tận dụng không gian phòng nên đã thay một cái giường nhỏ, nệm cũng mỏng, lực nâng đỡ thực sự không tốt. Nhắm mắt lại, cô có thể nghe thấy tiếng chân giường cọ vào sàn, nhưng chỉ trong vài giây, sự chú ý của cô bị chuyển hướng. Mồ hôi trên mũi cô rịn ra dày đặc, mái tóc vừa sấy khô đã ướt đẫm, chỉ có cổ họng là khô nóng.
Nửa đêm, Phú Tiểu Cảnh hỏi Cố Viên: “Tay anh không tê sao? Để em nằm gối đi.”
Lúc này Cố Viên mới rút tay khỏi đầu Phú Tiểu Cảnh, đứng dậy khỏi giường, Phú Tiểu Cảnh khuyên anh: “Ngủ một lát đi. Nếu không ngày mai… hôm nay làm sao anh làm việc?”
“Anh đi rót nước cho em.”
Cố Viên đi tới phòng khách rót ly nước, bỏ ống hút vào, đưa cho Phú Tiểu Cảnh: “Uống đi.”
Phú Tiểu Cảnh ngồi dậy, tay cầm ly, hớp từng hớp nhỏ, mặt cô đang hồng hào, chợt nhớ ra gì đó, mặt thoắt đỏ bừng.
“Phòng này có cách âm không ha?”
Cô mong Cố Viên nói cho mình biết nhà có cách âm, nhưng cô cũng biết là không thể. Ngôi nhà cổ cách đây mấy trăm năm, dù đã được tu sửa mấy lần nhưng làm thế nào lại có cách âm được.
Cô vùi đầu vào gối, nói nhỏ: “Mất mặt chết luôn.”
Cố Viên vuốt tóc cô, an ủi: “Biết đâu người ta ngủ say thì sao?”
“Không lẽ cả tầng dưới lẫn phòng bên đều ngủ say vậy à.”
“Thật ra em kêu không lớn.”
Mắt Phú Tiểu Cảnh sáng rực, ngẩng lên hỏi: “Thật không?”
“Thật mà.”
“Nhưng mà cũng có người nghe được.”
“Dù sao họ cũng đâu biết em là ai.”
Phú Tiểu Cảnh nói: “Tuần trước em còn chụp ảnh cho họ, xác suất họ không biết là bằng không.”
“Uống thêm nước đi.” Cố Viên lấy ống hút nhét vào môi Phú Tiểu Cảnh, “Ở đây hơi bất tiện, dù gì thì nhà đường 110 đã sửa xong rồi, em có thể dọn đến ở. Nếu em không muốn ở cùng với anh thì anh ở chỗ khác là được mà.”
Phú Tiểu Cảnh lắc đầu.
“Sao? Phân biệt rõ ràng với anh như vậy?”
“Không phải, em còn muốn ở đây thêm một thời gian. Sau này anh đừng đến đây, tối em sẽ đến nhà anh nấu cơm cho anh.” Cho dù cô muốn ở nhà Cố Viên bây giờ thì cũng không được. Tuần sau Phú Văn Ngọc đã đến, cô mà sống trong nhà Cố Viên, Phú Văn Ngọc sẽ cho là cô ở chung với Cố Viên, không có gì bất ngờ là sẽ thúc giục cô với Cố Viên kết hôn, đến lúc đó sự việc ngoài tầm kiểm soát của cô.
“Sao anh lại không biết xấu hổ thế được?” Cố Viên tiếp tục cầm ly cho cô uống nước.
“Em thích vậy mà. Phải rồi, anh đặt khách sạn giùm mẹ em chưa? Chọn phòng tiêu chuẩn là được, mẹ với bà ngoại ở chung. Anh đặt phòng tốt là bà biết ngay, không chịu ở thì lại phiền.”
“Em không giới thiệu anh với họ sao?”
“Dĩ nhiên là có chứ, nhưng mà mẹ không muốn em tiêu tiền bạn trai nhiều.” Vốn dĩ cô định đặt khách sạn nhưng Cố Viên chủ động nhận việc nên cô không tiện từ chối.
“Em không đeo nhẫn à?” Cố Viên nhìn Phú Tiểu Cảnh, tiếp tục, “Đùa thôi, em muốn đeo thì đeo. Nhưng mà người nhà em từ Trung Quốc đến New York, anh đặt phòng bình thường thì em thấy hợp lý sao? Tiểu Cảnh, chuyện này không nằm ở việc phòng tốt xấu, mẹ em nếu có ấn tượng tốt với anh, thế thì anh làm gì cũng đúng. Nếu mẹ em không thích anh, anh đặt gian phòng tiêu chuẩn, bà sẽ cho là anh không có thành ý.”
Danh sách chương