Đi trên đường Flushing, Phú Văn Ngọc lên tiếng trước: “Có phải ngày mai Vu Bác cũng tốt nghiệp không?”

“Dạ phải.”

“Gần đây con không liên lạc với cậu ấy à?”

“Dạ không.”

“Hôm trước mẹ nghe Du Du nói sau này Vu Bác sẽ đi New Haven nghiên cứu, có người quen thì sẽ dễ dàng chăm sóc lẫn nhau. Con liên lạc với cậu ấy nhiều lên, có lợi cho con. Con nói với Vu Bác, ngày mai ăn bữa cơm với nhau có được không?”

Phú Tiểu Cảnh lập tức hiểu ý Phú Văn Ngọc, bà không hài lòng Cố Viên, hy vọng Phú Tiểu Cảnh có thể đổi bạn trai.

Cô lập tức từ chối đề nghị của Phú Văn Ngọc: “Người ta có việc riêng của người ta, con làm vậy rất đột ngột, giống như con có ý với anh ấy. Nếu mẹ không yên tâm thì hôm nào con sẽ mang báo cáo kiểm tra gen của Cố Viên đến cho mẹ xem, bệnh của cha anh ấy là do bất ổn trong sự nghiệp gây nên, không liên quan gì đến di truyền.”

“Xét nghiệm có đáng tin không?” Phú Văn Ngọc rất quan tâm tin tức liên quan đến bảo hiểm, thời gian trước bà nghe nói có khách hàng đã thực hiện giải mã gen trước khi mua bảo hiểm.

“Phòng thí nghiệm bên Mỹ khá có tiếng tăm. Con tự biết việc mà, mẹ đừng lo.”

“Cậu ấy không lừa con chứ.”

“Mẹ coi thường chỉ số IQ của con quá.”

Phú Văn Ngọc tiếp tục hỏi: “Khi nào thì con đưa bảo báo cáo cho mẹ xem?”

“Nó bằng tiếng Anh không à…”

“Bây giờ có phần mềm phiên dịch mà. Cho dù không có phần mềm thì mẹ vẫn có thể thuê người dịch được.”

“Mẹ muốn xem thế sao? Cũng được. Hôm nào đó con nói anh ấy lấy rồi con chụp lại đưa mẹ. Bây giờ tự nhiên kêu người ta chụp lại vậy thì làm tổn thương lòng tự trọng quá. Mẹ đừng có nói trước mặt anh ấy là muốn xem báo cáo nhé.”

Bà ngoại xen vô, “Sao vậy? Cậu kia có bệnh à?”

Phú Văn Ngọc cắt ngang: “Bà nghe nhầm rồi, không có bệnh gì cả.”

Bà ngoại nhìn những biển quảng cáo dọc bên đường Flushing, nói: “Ở đây không bằng quê mình. Cảnh, tốt nghiệp xong về nhà làm đi con.”

Phú Văn Ngọc khinh thường phản đối: “Hóa ra lúc đi ngang tòa nhà Emprier State ‘ngài’ nhắm mắt à, đây có phải đại diện cho New York đâu?”

Cố Viên không định thuyết phục Phú Văn Ngọc, lợi ích cơ bản của anh và bà không giống nhau, không có cơ sở đàm phán, cố tìm điểm chung để bỏ qua bất đồng thì không được. Điều duy nhất anh có thể làm là để Phú Tiểu Cảnh đứng về phía mình.

Phản ứng của Phú Văn Ngọc hơi ngoài dự kiến của anh, tuy không nhiệt tình nhưng không có gì phản cảm.

“Cháu nghe Tiểu Cảnh nói dì sưu tập nước hoa Lily of the Valley, hy vọng dì thích món quà nhỏ này.” Món quà là nước hoa Guerlain lily of the Valley, phiên bản giới hạn từ năm 2006 đến 2013, yên tĩnh nằm trong vali xách tay chuyên dùng đựng nước hoa.

Phiên bản 13 năm này do Phú Tiểu Cảnh mua. Phú Văn Ngọc có thói quen sưu tầm nước hoa Lily of the Valley, vì giá cả nên bà chưa có Guelain, năm nay bộ sưu tập giới hạn vừa ra thì Phú Tiểu Cảnh đã mua, cô định tự mình tặng mẹ nhưng khi nghe Cố Viên nhờ tư vấn là tặng quà gì cho Phú Văn Ngọc thì cô đưa cho Cố Viên.

“Quý giá quá.” Phú Văn Ngọc không nhận, bà không phủ nhận món quà này có sức hấp dẫn với bà, tuy rằng bà không nghĩ Guerlain Lily of the Valley thì thơm hơn mấy trăm loại nước hoa khác, nhưng mà sưu tập lại là chuyện khác.

Phú Văn Ngọc thừa nhận Cố Viên quả thật rất hấp dẫn phụ nữ. Anh sẽ ‘gãi đúng chỗ ngứa’, đối với mình còn như thế thì đối với Phú Tiểu Cảnh còn thế nào, chỉ biết là sẽ không ít, con gái mình tuổi trẻ ngây thơ, năm lần bảy lượt thế này sao không đổ.

“Tấm lòng cậu tôi nhận, nhưng quà này tôi thực sự không thể nhận.” Nếu là quà nhỏ thì bà sẽ nhận. Bây giờ quà thế này, phải đến khi hai người bàn tính chuyện cưới xin thì nhận mới đúng lý hợp tình. Bà không nhận, Cố Viên cũng không trách bà không nể tình. Nhận, bà hoàn toàn bị động. Cho dù báo cáo kiểm tra của Cố Viên là thật thì bà vẫn muốn quan sát thêm.

Phú Tiểu Cảnh sợ Cố Viên không xuống thang được, vội vàng lấy một chai nước hoa 13 năm, cười nói: “Anh ấy thật tình, đưa nước hoa mà làm như đưa cải trắng vậy, chai này là con với anh ấy cùng nhau chọn, mẹ phải nhận đó.” Nói rồi Phú Tiểu Cảnh nhét vào túi xách Phú Văn Ngọc.

Nói tới vậy thì Phú Văn Ngọc không còn cách nào khác là phải nhận.

Bà ngoại nhận sợi dây chuyền ngọc trai của Cố Viên, bà không từ chối, làm lơ ánh mắt liếc sắc lẻm của Phú Văn Ngọc, lấy sợi dây chuyền trong hộp ra để Phú Tiểu Cảnh đeo vào cho mình.

“Tiểu Cảnh, con nhìn coi đẹp không?”

“Đẹp lắm, rất hợp với váy xanh ngọc của ngoại.”

Bà ngoại lấy bao lì xì đỏ trong túi cho Cố Viên: “Bên trong đúng ra là tiền tệ, nhưng mà bà nghĩ, tụi con ở Mỹ thì không sử dụng tiền đó nên đã kêu Văn Ngọc đi ngân hàng đổi qua tiền đô, đây là tấm lòng của ta với Văn Ngọc, cầm đi, đừng chê ít.”

Phú Tiểu Cảnh nhìn Cố Viên, ra hiệu cho anh ý bảo anh nhận, Cố Viên cảm ơn bà ngoại, cảm ơn dì Phú.

Phú Văn Ngọc bị bà lão này làm đột ngột trở tay không kịp đành cười gượng gạo.

Bà ngoại vẫn rất nhiệt tình, thỉnh thoảng lấy đũa chung gắp thức ăn cho Cố Viên, hỏi vài ba chuyện linh tinh, như bình thường có hay ăn đồ ăn Trung không, khẩu vị ngọt hay mặn, trái cây ở siêu thị đắt không, nhà ở New York bao nhiêu tiền, so với Bắc Kinh thì thế nào, người trẻ tuổi áp lực cuộc sống lớn không, thuê nhà có phải đắt lắm không, sinh con có cần cha mẹ trông giúp không, mời bảo mẫu tốn bao nhiêu tiền.

Cố Viên không ngại phiền, giải thích cho bà ngoại từng việc một, trái cây ở siêu thị không đắt, cái không rõ cũng trả lời ít nhiều, giữa chừng khéo léo nói anh không chỉ có một nhà, lúc nào cũng có thể sang tên qua cho Phú Tiểu Cảnh.

Phú Tiểu Cảnh sợ bà ngoại hỏi lương Cố Viên bao nhiêu, dự định sinh mấy đứa con… hỏi tới không biên giới. Nhưng bà ngoại rất biết một vừa hai phải, bà chỉ bóng gió hỏi qua đã biết tình hình kinh tế Cố Viên không sai biệt lắm. Gần đây bà xem tin tức, thường xuyên coi những vụ phụ nữ bị mấy người giả giàu có lừa gạt, bà vừa xem vừa mắng mấy người phụ nữ đó không biết cách nhìn người, biệt thự cao cấp có thể thuê, siêu xe cũng có thể thuê, nhưng chi tiết vụn vặt thì rất khó để lừa.

Bà ngoại hỏi xong, lại cười nói với Cố Viên: “Trước khi bà tới New York, Văn Ngọc đã cố ý dặn dò, đừng hỏi những chuyện làm bọn trẻ cười chê. Nhưng còn cách nào khác, ai bảo bà tò mò quá chi? Cháu đừng trách bà già này thiếu hiểu biết nhé.”

Cố Viên vì muốn chứng minh kiến thức bà không thiếu nên cố ý hỏi bà vài việc trong nước. Bà ngoại càng nói càng vui vẻ, bắt đầu mời Cố Viên về nước chơi.

“Đồ ăn Trung ở đây không đúng chuẩn. Khi cháu về nước, bà nấu cho cháu ăn.” Nói tới nói lui đã xem Cố Viên như cháu rể. Nghĩ tới ngày mai mình ở cùng cháu ngoại, lại nói: “Không cần chờ tới khi về nước, ngày mai ta với Văn Ngọc dọn qua nhà mới Tiểu Cảnh, cháu tới, bà ngoại nấu đồ ăn ngon cho cháu.”

“Tiểu Cảnh vẫn khen tài nấu nướng của bà ngon lắm, lần này cháu có lộc ăn rồi.”

Phú Văn Ngọc cực kỳ bất mãn với mẹ mình mà không thể thể hiện ra ngoài, chỉ đành dùng cùi chỏ chạm vào bà, bà đang nói chuyện cao trào, không để ý ám hiệu của con gái.

Phú Văn Ngọc rất lịch sự với Cố Viên, thỉnh thoảng mỉm cười, bà biết mình càng lạnh lùng thì càng đẩy con gái ra xa. Cố Viên chủ động hỏi thăm thị trường bảo hiểm trong nước, Phú Văn Ngọc rất chuyên nghiệp, mỗi khi nói về công việc bà sẽ nhanh chóng nhập vai, cực kỳ chuyên nghiệp.

Sau đó, khi Cố Viên nói về ngành bảo hiểm của Mỹ, sự tò mò của Phú Văn Ngọc bị khơi dậy, nói chuyện một lúc lâu, bà ngày càng tin Cố Viên là người đáng tin. Những thuật ngữ chuyên môn được anh giải thích một lần là bà lập tức hiểu ngay. Trong giới tài chính và bảo hiểm luôn có những người hay ra vẻ tinh vi tinh tướng, giải thích mọi thứ hay ra vẻ cao thâm khó lường. Khi bà nghe thấy gì hay thì muốn ghi âm lại ngay, thói quen mở máy ghi âm mọi lúc mọi nơi của Phú Tiểu Cảnh là do làm theo Phú Văn Ngọc.

Phú Văn Ngọc cố nén sự tò mò của mình lại, dù sao đây không phải là hội nghị của ngành. Bà chủ động hỏi Cố Viên vài chuyện, do Phú Tiểu Cảnh đã ngầm nhắc nên bà không hỏi về cha mẹ Cố Viên.

Khi thanh toán, Phú Văn Ngọc khăng khăng muốn quẹt thẻ, Phú Tiểu Cảnh liếc nhìn Cố Viên, giảng hòa: “Hôm nay mẹ em mời anh, ngày mai anh mời lại.” Cô nói, rồi nhìn Phú Văn Ngọc: “Ngày mai Cố Viên mời chúng ta ăn món Nhật.”

Phú Văn Ngọc không nói được hay không: “Tiểu Cảnh, tối nay con ở đâu? Ký túc xá hay nhà bạn?”

“Nhà bạn con ạ.”

“Đồ đạc đã dọn qua rồi à.”

“Dạ.”

“Tiểu Cảnh, hay tối nay con ở lại với mẹ? Dù sao thì giường cũng rộng.”

“Mỹ khác Trung Quốc, ở thêm người thì phải thêm tiền, cũng phiền phức nữa. Chưa kể đồ lễ phục của con để bên nhà rồi.” Nói rồi sợ Phú Văn Ngọc bắt cô ở lại với mình, Phú Tiểu Cảnh bồi thêm một câu: “Bây giờ chỗ con ở lộn xộn lắm, con về dọn sơ qua đã.”

“Vậy được rồi, con về gọi video cho mẹ.” Phú Văn Ngọc quay sang nhìn Cố Viên, “Cháu Cố, cháu chở chúng ta đến khách sạn được không, Tiểu Cảnh là con gái, đưa chúng ta về khách sạn còn quay về ký túc xá thì muộn quá.”

“Dì cần gì khách sáo vậy ạ, gọi cháu là Cố Viên được rồi.”

Phú Tiểu Cảnh sợ chuyện kết quả kiểm tra bị lộ nên vội vàng nói: “Mẹ, để con đưa hai người về.”

Cố Viên mỉm cười với Phú Tiểu Cảnh: “Vất vả lắm mới có cơ hội thể hiện, em đừng giành với anh chứ.”

Phú Tiểu Cảnh phải lái xe đến nhà Mai, quay video gửi cho Phú Văn Ngọc. Cô đã chuẩn bị từ trước, hành lý không chuyển đến đường 110 mà chuyển đến đây.

+

Khi Cố Viên gõ cửa, Phú Tiểu Cảnh chạy chân trần ra mở cửa, thậm chí còn chưa kịp mang dép lê.

“Mẹ em nói gì với anh không?”

Cố Viên nhéo mặt cô, “Đừng lo, anh không nói xấu em.”

“Thật không nói gì hả?” Phú Tiểu Cảnh móc túi anh, “Cho em coi bao lì xì ngoại cho đi.”

“Bà ngoại cho anh 15 tờ 100 đô. Bà chưa bao giờ cho em nhiều tiền vậy đó. Anh nói coi mai chúng ta làm gì với số tiền này.” Phú Tiểu Cảnh quấn áo choàng tắm ngồi trên sô pha đếm tiền, cô rút một tờ trong bao lì xì đỏ ra, “Mai em làm lễ tốt nghiệp, phải mua một cái bánh kem lớn, anh lấy tiền này mua cho em một cái nha?”

“Anh đã đặt cho em một cái bánh rồi, nhưng mai là ngày đặc biệt, em có thể có hai cái.”

“Em có là heo cũng đâu ăn hết nhiều vậy. Bà ngoại không được ăn ngọt nhiều, mẹ với anh cũng không thích ngọt, chỉ có mình em chiến đấu thôi đó.”

Cố Viên không nói gì, chỉ sờ tóc cô, Phú Tiểu Cảnh cảm thấy anh không được vui.

“Mẹ em thật sự không nói gì với anh chứ?”

“Nói, nói em nói nhiều, một câu có thể nói tới nói lui năm sáu lần, bảo anh đừng quan tâm.”

Phú Tiểu Cảnh hứ một tiếng: “Anh vu khống, mẹ em không nói vậy đâu.” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện