Ngươi kiếm tìm trái cầu lẽ ra phải ở trên mộ chàng.
Mỗi tượng hiệp sĩ bên trong Nhà thờ Temple đều nằm ngửa, gối đầu trên một phiến đá hình chữ nhật. Sophie cảm thấy ớn lạnh. Bài thơ nhắc tới trái cầu gợi lại những hình ảnh về cái đêm trong tầng hầm của ông cô.
Hieros Gamos. Những quả cầu.
Sophie tự hỏi liệu phải chăng lễ tế đó đã từng được tiến hành trong chính điện thờ này. Căn phòng hình tròn dường như được đặt hàng xây dựng riêng cho một nghi thức ngoại giáo như vậy. Một hàng ghế đá dài được đặt thành hình tròn ở khoảng trống giữa phòng. Một rạp hát vòng tròn, như Robert đã gọi nó. Sophie tưởng tượng ra căn phòng về đêm, đầy những người đeo mặt nạ, cầu kinh dưới ánh đuốc, tất cả chứng kiến sự "hợp nhất thần thánh" ở trung tâm căn phòng.
Gắng xua đuổi hình ảnh đó ra khỏi tâm trí, cô tiến lên cùng với Langdon và Teabing đến chỗ nhóm hiệp sĩ đầu tiên. Mặc dù Teabing nhấn mạnh là phải xem xét thật tỉ mỉ, Sophie cảm thấy nôn nóng và dấn lên trước, lướt nhanh qua năm hiệp sĩ ở bên trái.
Quan sát cẩn thận những ngôi mộ đầu tiên, Sophie ghi nhận những nét giống và khác nhau giữa chúng. Mỗi hiệp sĩ đều nằm ngửa, nhưng ba trong số họ chân duỗi thẳng hai người còn lại vắt chéo chân. Sự kỳ lạ này có vẻ chẳng có liên quan gì tới quả cầu thiếu vắng. Xem xét y phục, Sophie nhận thấy hai hiệp sĩ mặc áo dài ra ngoài áo giáp, trong khi ba người còn lại mặc áo chùng đến mắt cá chân. Một lần nữa, những điều này chẳng giúp ích được gì. Sophie chuyển sự chú ý của mình sang sự khác nhau hiển nhiên duy nhất còn lại - tư thế cánh tay. Có hai hiệp sĩ tay nắm chặt kiếm, hai người đang cầu nguyện, và một người đứng chống nạnh. Sau một lúc lâu ngắm nhìn những cánh tay, Sophie nhún vai, chẳng thấy chỗ nào hé lộ dấu vết của quả cầu khuyết diện.
Cảm thấy trọng lượng của hộp mật mã trong túi áo len, cô quay lại nhìn Langdon và Teabỉng. Họ thật chậm chạp, bây giờ mới đi qua người hỉệp sĩ thứ ba, hình như cũng chẳng may mắn hơn. Chẳng có bụng dạ nào mà chờ, cô bỏ mặc họ, hướng tới nhóm hiệp sĩ thứ hai. Khi đi ngang qua khoảng trống, cô nhẩm lại bài thơ mà cô đã đọc thuộc lòng đến mức như khắc cào tâm khảm.
Ở London yên nghỉ một hiệp sĩ được Giáo hoàng mai táng.
Kết quả công sức chàng chuốc lấy cơn thịnh nộ Thần Thánh.
Ngươi kiếm tìm trái cầu lẽ ra phải ở trên mộ chàng.
Nó nói về da thịt Hồng và tử cung mang hạt giống.
Khi Sophie đi đến chỗ nhóm hiệp sĩ thứ hai, cô thấy nhóm thứ hai cũng tương tự như nhóm thứ nhất. Tất cả nằm ở những tư thế khác nhau, mang áo giáp và kiếm.
Tất cả, ngoại trừ ngôi mộ thứ mười và cũng là cuối cùng.
Đi tới đó thật nhanh, cô nhìn chăm chăm xuống mộ.
Không gối. Không giáp trụ. Không áo dài. Không gươm.
"Robert? Leigh?" Cô gọi, giọng vang vọng trong phòng. "Ở đây có cái gì thiếu vắng".
Hai người đàn ông cùng ngẩng lên và bắt đầu đi về phía cô ngay lập tức.
"Một quả cầu?". Teabing hỏi đầy phấn khích. Đôi nạng của ông lộc cộc theo một tiết tấu gấp, ngắt đoạn trong khi ông hối hả đi ngang phòng. "Thiếu một quả cầu ư?".
"Không hẳn thế", Sophie trả lời, cau mày nhìn ngôi mộ thứ mười. "Hình như thiếu cả một hiệp sĩ".
Tới bên cạnh cô, cả hai bối rối nhìn trân trân xuống ngôi mộ thứ mười. Thay vì một hiệp sĩ nằm ở ngoài trời, ngôi mộ này là một quan tài đá đóng kín. Quan tài hình thang, thon đằng chân, loe ra ở đằng đầu, với một cái nắp có chóp nhọn.
"Tại sao hiệp sĩ này không được thể hiện ra ngoài?". Langdon hỏi.
"Hấp dẫn đấy". Teabing nói, tay xoa cằm. "Tôi đã quên mất về điều kỳ lạ này. Đã nhiều năm trôi qua từ khi tôi còn ở đây".
"Chiếc quan tài này," Sophie nói, có vẻ như được chạm khắc vào cùng một thời điểm và cùng một người thợ với chín ngôi mộ kia. Vậy tại sao hiệp sĩ này lại ở trong quan tài chứ không ở ngoài?".
Teabing lắc đầu: "Đây là một trong những điều kỳ bí của nhà thờ này. Theo tôi biết thì chưa ai lý giải được điều này".
"Xin chào?". Cậu bé lễ sinh nói, chạy tới với vẻ lo lắng hiện rõ trên nét mặt: "Xin thứ lỗi nếu điều này có vẻ thô lỗ nhưng ngài đã bảo là các ngài muốn rải tro. Vậy mà các ngài hình như đang ngắm cảnh thì phải".
Teabing quắc mắt nhìn cậu bé và quay sang Langdon: "Ông Wren, hình như lòng nhân đức của gia đình ông không mua được thời gian như trước đây, có lẽ chúng ta nên lấy tro ra và bắt đầu công việc thôi". Teabing nhìn sang Sophie. "Bà Wren?".
Sophie cũng diễn theo, lôi cái hình trụ bọc da ra khỏi túi áo.
"Nào bây giờ", Teabing gắt cậu bé, "cháu có thể cho chúng ta chút riêng tư được chứ?".
Cậu bé lễ sinh vẫn không nhúc nhích. Nó nhìn Langdon chằm chằm: "Trông ông rất quen".
Teabing sẵng giọng: "Có lẽ bởi vì ông Wren hàng năm đều tới đây!".
Hoặc có lẽ, Sophie bắt đầu thấy sợ, bởi vì nó nhìn thấy Langdon trên ti vi ở toà thánh Vatican năm ngoái.
"Tôi chưa từng gặp ông Wren", cậu bé khẳng định.
"Em nhầm đấy", Langdon trả lời nhã nhặn. "Tôi tin là chúng ta đã gặp nhau thoáng qua hồi năm ngoái. Cha Knowles đã quên không chính thức giới thiệu chúng ta với nhau, nhưng tôi đã nhận ra em ngay khi chúng tôi vửa vào. Này, tôi biết đây là một sự đột nhập, nhưng nếu em có thể cho chúng tôi thêm vài phút, tôi đã phải đi rất xa để rắc tro lên các ngôi mộ này".
Langdon nói những lời này với giọng điệu đáng tin đặc trưng của Teabing.
Vẻ mặt cậu bé lễ sinh lại càng tỏ ra nghi ngờ: "Đây không phải là mộ".
"Xin lỗi?". Langdon nói.
"Tất nhiên đây là những ngôi mộ", Teabing tuyên bố. "Cháu đang nói về cái gì thế?".
Cậu lễ sinh lắc đầu: "Mộ thì phải có thi hàỉ. Đây là những hình nộm. Tượng đá để tôn vinh người thật. Chẳng có cái xác nào dưới những bức tượng đá này cả".
"Đây là một hầm mộ tượng trưng trong nhà thờ!" Teabing nói.
"Cái đó chỉ có trong những quyển sách lịch sử lỗi thời mà thôi. Trước kia chỗ này được tin là một hầm mộ nhưng trong cuộc cải cách 1950, người ta đã phát hiện ra rằng không phải thế". Cậu thanh niên quay sang Langdon. "Và tôi tưởng ông Wren phải biết điều đó chứ, vì chính gia đình ông ta đã khám phá ra sự thật đó".
Im lặng đè nặng.
Rồi bị phá vỡ bởi tiếng xập cửa trong dẫy nhà phụ.
"Chắc hẳn là cha Knowles", Teabing nói, "có lẽ cháu nên ra xem?".
Cậu lễ sinh vẫn có vẻ nghi ngờ nhưng lộn trở ra dẫy nhà phụ, để lại Langdon, Sophie và Teabing nhìn nhau rầu rĩ.
"Leigh", Langdon thì thào, "không có xác sao? Nó vừa nói cái gì vậy?".
Teabing có vẻ quẫn trí: "Tôi không biết. Tôi cứ nghĩ… chắc chắn phải là chỗ này. Tôi không thể tưởng tượng thằng bé biết nó đang nói về cái gì. Thật chẳng ra nghĩa lý gì!".
"Cho tôi xem lại bài thơ được không?". Langdon nói.
Sophie lôi cái ống hình trụ từ trong túi áo ra và cẩn thận đưa cho Langdon.
Langdon mở miếng da ra và giữ hộp mật mã trong tay trong khi xem kỹ lại bài thơ. "Phải, bài thơ dứt khoát nhằm chỉ một ngôi mộ hẳn hoi chứ không phải một hình nộm".
"Bài thơ có thể sai không?" Teabing thắc mắc. "Có lẽ nào Jacques Saunière cũng mắc cái sai lầm giống như tôi vừa rồi?".
Langdon suy xét và lắc đầu: "Leigh, chính miệng ngài nói ra đấy. Nhà thờ này được xây bởi các Hiệp sĩ Templar, đội quân của Tu viện Sion. Một cái gì đó nói với tôi rằng vị Đại Sư của Tu viện Sion ắt biết rõ các hiệp sĩ có được chôn cất tạì đây hay không".
Teabing có vẻ kinh ngạc: "Nhưng nơi này quá hoàn hảo". Ông quay lại chỗ những tượng hiệp sĩ. "Chúng ta chắc hẳn đã bỏ sót điều gì đó!".
***
Bước vào khu nhà phụ, cậu lễ sinh rất ngạc nhiên khi thấy chẳng có ai. "Cha Knowles?", mình nghe thấy tiếng xập cửa mà, cậu nghĩ, đi ra cho đến khi nhìn thấy cổng vào.
Một người đàn ông gày guộc mặc xmôckinh đứng gần cửa ra vào, gãi đầu, vẻ bối rối. Cậu lễ sinh thốt ra một tiếng gắt bực bội, nhận ra mình đã quên không khoá cửa lại sau khi để cho mấy người kia vào. Bây giờ một gã bi đát lang thang ngoài phố tạt vào tìm kiếm xem có lễ cưới nào để kiếm chác. "Xin lỗi", cậu nói to, "chúng tôi đóng cửa rồi".
Một tiếng vái loạt xoạt đằng sau cậu, và trước khi cậu lễ sinh kịp quay lại, đầu cậu giật về phía sau, một bàn tay to khoẻ bịt chặt miệng cậu, không để cậu kêu. Bàn tay bịt miệng cậu lễ sinh trắng như tuyết, và cậu ngửi thấy mùi rượu.
Người đàn ông điềm tĩnh trong bộ xmôckinh lạnh lùng dí khẩu súng lục ổ quay vào giữa trán cậu lễ sinh.
Cậu lễ sinh cảm thấy vùng háng mình nong nóng và nhận ra rằng cậu đã tè ra quần.
"Nghe cho kỹ đây", người đàn ông mặc xmôckinh nói khẽ, "Hãy lặng lẽ ra khỏi nhà thờ, và chạy đi. Không được dừng lại. Rõ chưa?".
Cậu gật đầu thật mạnh với bàn tay vẫn bịt miệng cậu.
Nếu mày gọi cảnh sát…". Người đàn ông mặc xmôckinh ấn khẩu súng lên da cậu, "tao sẽ tìm ra mày đấy".
Điều tiếp theo cậu biết là chạy thật nhanh qua sân sau và không dừng lại cho đến khi chân còn có thể chạy được.
Như một bóng ma, Silas lặng lẽ dượt sau mục tỉêu của mình. Sophie Neveu cảm thấy sự có mặt của hắn quá muộn. Trước khi cô kịp quay lại, Silas đã gí nòng súng vào xương sống và vòng cánh tay cường tráng qua ngực cô, kéo lưng cô áp vào thân hình hộ pháp của hắn. Cô thét lên kinh ngạc. Teabing và Langdon cùng quay phắt lại, vẻ mặt ngỡ ngàng và hoảng sợ.
"Chuyện gì…?", Teabing nghẹn lời. "Ngươi đã làm gì Rémy!".
"Mối quan tâm duy nhất của ông", Silas nói rất bình tĩnh, là để tôi ra khỏi đây cùng với viên đá đỉnh vòm. Nhiệm vụ thu hồi này, như Rémy đã vạch rõ, phải gọn ghẽ và đơn giản: Vào nhà thờ, lấy viên đá đỉnh vòm và đi ra, không giết người, không vật lộn.
Vẫn giữ chặt Sophie, Silas hạ tay khỏi ngực cô, lần xuống cổ tay của cô và thọc sâu vào túi chiếc áo len chui đầu, lục lọi.
Hắn ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ trên tóc cô qua hơi thở nặng mùi rượu của hắn. "Nó đâu?". Hắn thì thào. Lúc trước viên đá đỉnh vòm nằm trong túi áo len của cô ta. Vậy bây giờ nó ở đâu?
"Nó đây này", giọng trầm của Langdon vang lên từ phía bên kia phòng.
Silass quay lại nhìn Langdon đang cầm chiếc hộp mật mã đen, giơ trước mặt hắn vẫy qua vẫy lại như một võ sĩ đấu bò đang nhử một con thú lì lợm.
"Đặt nó xuống", Silas ra lệnh.
"Hãy để Sophie và Leigh ra khỏi nhà thờ", Langdon đáp. "Tôi và ông có thể dàn xếp vụ này".
Silas đẩy Sophie ra và nhắm súng vào Langdon, tiến về phía ông.
"Không được bước tới gần hơn", Langdon nói, "cho đến khi họ ra khỏi toà nhà này".
"Ông không có thể để yêu sách".
"Tôi không đồng ý vậy", Langdon giơ hộp mật mã cao quá đầu Tôi sẽ không ngần ngại quật cái này xuống sàn và làm vỡ cái lọ bên trong".
Mặc dù bề ngoài Silas cười nhạo nhưng hắn vẫn cảm thấy lóe lên một nỗi sợ. Điều này thật bất ngờ. Hắn nhằm súng vào đầu Langdon và cố giữ cho giọng nói cũng vững như bàn tay cầm súng. "Ông sẽ không bao giờ đập vỡ viên đá đỉnh vòm. Ông cũng muốn tìm thấy Chén Thánh như tôi mà thôi".
"Ông nhầm rồi. Ông cần nó hơn tôi. Ông đã chứng tỏ ông sẵn sàng giết người vì nó".
***
Cách đó hơn mười mét, nhòm ra từ hàng ghế phụ gần cửa tò vò Rémy Legaludec cảm thấy một nỗi hoảng sợ dâng lên. Kế hoạch đã không được tiến hành như dự kiến, và thậm chí từ chỗ này, ông ta cũng có thể thấy là Silas đang phân vân không biết xử lý tình huống như thế nào. Theo lệnh của Thầy Giáo, Rémy đã cấm Silas nổ súng.
"Hãy để cho họ đi", Langdon lại yêu cầu, giơ cao hộp mật mã trên đầu và nhìn trừng trừng vào khẩu súng của Silas.
Đôi mắt ngầu đỏ của gã tu sĩ đầy vẻ giận dữ và thất vọng, và Rémy cứng người vì sợ Silas có thể bắn Langdon thật trong khi ông ta còn đang cầm hộp mật mã. Không thế để hộp mật mã rơi xuống!
Hộp mật mã đó phải là tấm vé để Rémy đi tới tự do và giàu sang. Hơn một năm trước y chỉ là một lão người hầu năm mươi nhăm tuổi sống quanh quẩn trong những bức tường của Château Villette, phục vụ cho những thói bốc đồng của ngài Leigh Teabing, cái lão què không ai chịu nổi ấy. Rồi bỗng đâu có người tiếp cận y với một đề nghị phi thường. Việc Rémy phục vụ cho Ngài Leigh Teabing - nhà sử học về Chén Thánh nổi tiếng trên thế giới - sắp mang đến cho Rémy tất cả những gì y hằng mơ ước trong đời. Từ đó, mỗi giây phút y sống trong Château Villette đều dẫn dắt y đến chính khoảnh khắc này đây.
Mình đã tới gần kề rồi. Rémy tự nhủ, nhìn vào chính điện của Nhà thờ Temple và viên đá đỉnh vòm nằm trong tay của Langdon. Nếu Langdon thả nó xuống, tất cả sẽ tan biến.
Liệu mình có sẵn sàng ra mặt không? Đó là điều mà Thầy Giáo cấm ngặt. Rémy là người duy nhất biết nhân thân của Thầy Giáo.
"Ông có chắc là ông muốn Silas thực hiện nhiệm vụ này không?" Rémy đã hỏi Thầy Giáo khoảng nửa giờ trước khi y nhận lệnh đánh cắp viên đá đỉnh vòm. "Bản thân tôi cũng làm được".
Thầy Giáo rất cương quyết: "Silas đã phục vụ tốt cho chúng ta với việc thanh toán bốn thành viên Tu viện Sion. Hắn sẽ thu hồi được viên đá đỉnh vòm. Anh phải giấu mặt. Nếu để những người kia thấy anh, ta sẽ buộc phải khử họ, mà đến giờ đã quá đủ chuyện giết chóc rồi. Đừng để lộ mặt".
Mặt tôi rồi sẽ thay đổi thôi, Rémy nghĩ. Với những điều mà ông hứa trả cho tôi tôi sẽ trở thành một người hoàn toàn mới. Thậm chí phẫu thuật có thể thay đổi cả dấu vân tay của y, Thầy Giáo đã nói như vậy. Chẳng bao lâu nữa, y sẽ tự do - một gương mặt khác tươi đẹp không ai nhận ra, tắm nắng trên bãi biển. "Tôi hiểu rồi", Rémy nói. "Tôi sẽ giúp Silas từ trong bóng tối".
"Nói để anh biết, Rémy", Thầy Giáo đã bảo y, "ngôi mộ đó không ở trong Nhà thờ Temple đâu. Vì thế anh không phải sợ. Bọn chúng đã tìm nhầm chỗ rồi".
Rémy kinh ngạc: "Và ông biết ngôi mộ thật sự ở đâu ư?".
"Đương nhiên. Ta sẽ nói với anh sau. Lúc này, anh phải hành động nhanh chóng. Nếu bọn kia tìm ra vị trí thật của ngôi mộ và ra khỏi nhà thờ trước khi anh lấy được hộp mật mã thì chúng ta sẽ mất Chén Thánh vĩnh viễn".
Rémy bất cần Chén Thánh, ngoại trừ việc Thầy Giáo từ chối trả công cho y trước khi viên đá đỉnh vòm được tìm thấy. Rémy cảm thấy ngây ngất mỗi khi nghĩ đến số tiền mà chẳng bao lâu nữa y sẽ có. Một phần ba của hai mươi triệu euro. Ê hề để biến mất vĩnh viễn. Rémy đã hình dung ra những thị trấn ven biển trên Côte d Azur, nơi mà hắn dự tính sẽ sống những ngày đổi đời, phơi mình dưới ánh mặt trời và có kẻ hầu người hạ.
Tuy nhiên, giờ đây, trong Nhà thờ Temple này, với Langdon đang đe doạ sẽ đập nát viên đá đỉnh vòm, tương lai của Rémy đang lâm nguy. Không chịu đựng nổi ý nghĩ miếng ăn đến mồm còn tuột mất, Rémy quyết định hành động táo bạo. Khẩu súng trong tay y là một khẩu súng nhỏ dễ giấu, khẩu Medusa nòng J nhưng ở tầm gần cũng rất lợi hại.
Bước ra từ bóng tối, Rémy tiến vào phòng thờ hình tròn và nhắm súng thắng vào đầu Teabing: "Lão già, ta đã đợi bao lâu để làm điều này".
Tim ngài Leigh Teabing gần như khựng lại khi nhìn thấy Rémy nhắm súng vào đầu mình. Hắn đang làm gì vậy? Teabing nhận ra khẩu Medusa nhỏ xíu của mình, khẩu súng mà ông cất giữ cẩn thận trong hộp đựng găng của chiếc limousine.
"Rémy ư?" Teabing lắp bắp vì bị sốc. "Điều gì đang diễn ra thế này?".
Langdon và Sophie cũng ngớ ra như thế.
Rémy vòng ra sau Teabing và gí súng vào lưng ông, phía bên trái ngay sau tim.
Teabing cảm thấy các cơ bắp mình tê cứng vì kinh hãi:
"Rémy, tôi không…".
"Tôi sẽ nói gọn thôi", Rémy gắt, đưa mắt theo dõi Langdon qua vai Teabing. "Đặt viên đá đỉnh vòm xuống kẻo tôi sẽ bóp cò".
Langdon như bị liệt trong giây lát: "Viên đá đỉnh vòm là vô giá trị đối với ông", Langdon lắp bắp, "Ông không thể mở được nó".
"Đồ ngu ngốc hợm hĩnh", Rémy cười nhạo, "Các ngươi không để ý là đêm nay ta đã nghe được các ngươi bàn luận về những bài thơ này sao? Tất cả những điều ta nghe thấy, ta đã nói cho người khác. Họ còn biết nhiều hơn các ngươi. Thậm chí các ngươi đã không tìm đúng chỗ. Ngôi mộ các ngươi tìm kiếm ở một nơi hoàn toàn khác!".
Teabing hoảng sợ. Hắn đang nói gì vậy!
"Tại sao ông lại cần Chén Thánh?" Langdon hỏi. "Để huỷ nó sao? Trước Ngày tận thế ư?".
Rémy ra lệnh cho gã tu sĩ: "Silas, lấy viên đá đỉnh òm từ ông Langdon đi".
Khi gã tu sĩ tiến tới, Langdon lùi lại, giơ cao viên đá đỉnh vòm, nom như sẵn sàng sẵn sàng ném nó xuống nền nhà.
"Ta thà đập vỡ nó", Langdon nói, còn hơn là nhìn thấy nó trong những bàn tay không chính đáng".
Teabing lúc này cảm thấy một làn sóng khiếp sợ. Ông có thể nhìn thấy sự nghiệp của đời mình đang bốc hơi ngay trước mắt. Tất cả mơ ước của ông sắp tan tành.
"Robert, không!" Teabing kêu lên. "Đừng! Anh đang cầm chính Chén Thánh đấy! Rémy không bây giờ bắn tôi đâu. Chúng tôi đã biết nhau được mười…".
Rémy chĩa súng lên trần và nổ khẩu Medusa. Vũ khí nhỏ mà tiếng nổ vang to như sấm.
Tất cả mọi người đông cứng lại.
"Ta không đùa đâu", Rémy nói, "viên đạn tiếp theo sẽ là vào lưng ông ta. Đưa viên đá đỉnh vòm cho Silas".
Langdon miễn cưỡng giơ hộp mật mã ra. Silas bước tới, cầm lấy nó, đôi mắt đỏ của hắn long lanh ánh lửa thỏa mãn của sự báo thù. Đút gọn viên đá đỉnh vòm vào trong túi áo choàng, Silas lùi lại súng vẫn chĩa vào Langdon và Sophie.
Teabing cảm thấy cánh tay Rémy kẹp quanh cổ mình khi tên người hầu bắt đầu lùi ra khỏi toà nhà, kéo theo Teabing, khẩu súng vẫn gí vào lưng ông.
"Hãy buông ông ấy ra", Langdon đề nghị.
"Bọn ta sẽ mang theo ngài Teabing một đoạn đường", Rémy nói, vẫn tiếp tục lùi. "Nếu anh gọi cảnh sát, ông ta sẽ chết. Nếu anh làm bất kỳ điều gì để can thiệp, ông ta cũng sẽ chết. Rõ chưa?".
"Hãy mang tôi theo", Langdon đề nghị, giọng khàn đi vì xúc động. "Hãy thả Leigh ra".
Rémy cả cười: "Ta không nghĩ vậy. Ông ấy và ta có một lịch sử tốt đẹp Ngoài ra, ông ta vẫn còn có thể hữu ích".
Lúc này, Silas mới giật lùi, vẫn chĩa súng vào Langdon và Sophie trong khi Rémy kéo Leigh về phía lối ra, đôi nạng lết quèn quẹt đằng sau.
Giọng Sophie không hề run: "Anh làm việc cho ai?".
Câu hỏi khiến một nụ cười tự mãn nở trên gương mặt Rémy:
"Cô sẽ ngạc nhiên đấy, thưa cô Neveu".
----------------------------------
Mỗi tượng hiệp sĩ bên trong Nhà thờ Temple đều nằm ngửa, gối đầu trên một phiến đá hình chữ nhật. Sophie cảm thấy ớn lạnh. Bài thơ nhắc tới trái cầu gợi lại những hình ảnh về cái đêm trong tầng hầm của ông cô.
Hieros Gamos. Những quả cầu.
Sophie tự hỏi liệu phải chăng lễ tế đó đã từng được tiến hành trong chính điện thờ này. Căn phòng hình tròn dường như được đặt hàng xây dựng riêng cho một nghi thức ngoại giáo như vậy. Một hàng ghế đá dài được đặt thành hình tròn ở khoảng trống giữa phòng. Một rạp hát vòng tròn, như Robert đã gọi nó. Sophie tưởng tượng ra căn phòng về đêm, đầy những người đeo mặt nạ, cầu kinh dưới ánh đuốc, tất cả chứng kiến sự "hợp nhất thần thánh" ở trung tâm căn phòng.
Gắng xua đuổi hình ảnh đó ra khỏi tâm trí, cô tiến lên cùng với Langdon và Teabing đến chỗ nhóm hiệp sĩ đầu tiên. Mặc dù Teabing nhấn mạnh là phải xem xét thật tỉ mỉ, Sophie cảm thấy nôn nóng và dấn lên trước, lướt nhanh qua năm hiệp sĩ ở bên trái.
Quan sát cẩn thận những ngôi mộ đầu tiên, Sophie ghi nhận những nét giống và khác nhau giữa chúng. Mỗi hiệp sĩ đều nằm ngửa, nhưng ba trong số họ chân duỗi thẳng hai người còn lại vắt chéo chân. Sự kỳ lạ này có vẻ chẳng có liên quan gì tới quả cầu thiếu vắng. Xem xét y phục, Sophie nhận thấy hai hiệp sĩ mặc áo dài ra ngoài áo giáp, trong khi ba người còn lại mặc áo chùng đến mắt cá chân. Một lần nữa, những điều này chẳng giúp ích được gì. Sophie chuyển sự chú ý của mình sang sự khác nhau hiển nhiên duy nhất còn lại - tư thế cánh tay. Có hai hiệp sĩ tay nắm chặt kiếm, hai người đang cầu nguyện, và một người đứng chống nạnh. Sau một lúc lâu ngắm nhìn những cánh tay, Sophie nhún vai, chẳng thấy chỗ nào hé lộ dấu vết của quả cầu khuyết diện.
Cảm thấy trọng lượng của hộp mật mã trong túi áo len, cô quay lại nhìn Langdon và Teabỉng. Họ thật chậm chạp, bây giờ mới đi qua người hỉệp sĩ thứ ba, hình như cũng chẳng may mắn hơn. Chẳng có bụng dạ nào mà chờ, cô bỏ mặc họ, hướng tới nhóm hiệp sĩ thứ hai. Khi đi ngang qua khoảng trống, cô nhẩm lại bài thơ mà cô đã đọc thuộc lòng đến mức như khắc cào tâm khảm.
Ở London yên nghỉ một hiệp sĩ được Giáo hoàng mai táng.
Kết quả công sức chàng chuốc lấy cơn thịnh nộ Thần Thánh.
Ngươi kiếm tìm trái cầu lẽ ra phải ở trên mộ chàng.
Nó nói về da thịt Hồng và tử cung mang hạt giống.
Khi Sophie đi đến chỗ nhóm hiệp sĩ thứ hai, cô thấy nhóm thứ hai cũng tương tự như nhóm thứ nhất. Tất cả nằm ở những tư thế khác nhau, mang áo giáp và kiếm.
Tất cả, ngoại trừ ngôi mộ thứ mười và cũng là cuối cùng.
Đi tới đó thật nhanh, cô nhìn chăm chăm xuống mộ.
Không gối. Không giáp trụ. Không áo dài. Không gươm.
"Robert? Leigh?" Cô gọi, giọng vang vọng trong phòng. "Ở đây có cái gì thiếu vắng".
Hai người đàn ông cùng ngẩng lên và bắt đầu đi về phía cô ngay lập tức.
"Một quả cầu?". Teabing hỏi đầy phấn khích. Đôi nạng của ông lộc cộc theo một tiết tấu gấp, ngắt đoạn trong khi ông hối hả đi ngang phòng. "Thiếu một quả cầu ư?".
"Không hẳn thế", Sophie trả lời, cau mày nhìn ngôi mộ thứ mười. "Hình như thiếu cả một hiệp sĩ".
Tới bên cạnh cô, cả hai bối rối nhìn trân trân xuống ngôi mộ thứ mười. Thay vì một hiệp sĩ nằm ở ngoài trời, ngôi mộ này là một quan tài đá đóng kín. Quan tài hình thang, thon đằng chân, loe ra ở đằng đầu, với một cái nắp có chóp nhọn.
"Tại sao hiệp sĩ này không được thể hiện ra ngoài?". Langdon hỏi.
"Hấp dẫn đấy". Teabing nói, tay xoa cằm. "Tôi đã quên mất về điều kỳ lạ này. Đã nhiều năm trôi qua từ khi tôi còn ở đây".
"Chiếc quan tài này," Sophie nói, có vẻ như được chạm khắc vào cùng một thời điểm và cùng một người thợ với chín ngôi mộ kia. Vậy tại sao hiệp sĩ này lại ở trong quan tài chứ không ở ngoài?".
Teabing lắc đầu: "Đây là một trong những điều kỳ bí của nhà thờ này. Theo tôi biết thì chưa ai lý giải được điều này".
"Xin chào?". Cậu bé lễ sinh nói, chạy tới với vẻ lo lắng hiện rõ trên nét mặt: "Xin thứ lỗi nếu điều này có vẻ thô lỗ nhưng ngài đã bảo là các ngài muốn rải tro. Vậy mà các ngài hình như đang ngắm cảnh thì phải".
Teabing quắc mắt nhìn cậu bé và quay sang Langdon: "Ông Wren, hình như lòng nhân đức của gia đình ông không mua được thời gian như trước đây, có lẽ chúng ta nên lấy tro ra và bắt đầu công việc thôi". Teabing nhìn sang Sophie. "Bà Wren?".
Sophie cũng diễn theo, lôi cái hình trụ bọc da ra khỏi túi áo.
"Nào bây giờ", Teabing gắt cậu bé, "cháu có thể cho chúng ta chút riêng tư được chứ?".
Cậu bé lễ sinh vẫn không nhúc nhích. Nó nhìn Langdon chằm chằm: "Trông ông rất quen".
Teabing sẵng giọng: "Có lẽ bởi vì ông Wren hàng năm đều tới đây!".
Hoặc có lẽ, Sophie bắt đầu thấy sợ, bởi vì nó nhìn thấy Langdon trên ti vi ở toà thánh Vatican năm ngoái.
"Tôi chưa từng gặp ông Wren", cậu bé khẳng định.
"Em nhầm đấy", Langdon trả lời nhã nhặn. "Tôi tin là chúng ta đã gặp nhau thoáng qua hồi năm ngoái. Cha Knowles đã quên không chính thức giới thiệu chúng ta với nhau, nhưng tôi đã nhận ra em ngay khi chúng tôi vửa vào. Này, tôi biết đây là một sự đột nhập, nhưng nếu em có thể cho chúng tôi thêm vài phút, tôi đã phải đi rất xa để rắc tro lên các ngôi mộ này".
Langdon nói những lời này với giọng điệu đáng tin đặc trưng của Teabing.
Vẻ mặt cậu bé lễ sinh lại càng tỏ ra nghi ngờ: "Đây không phải là mộ".
"Xin lỗi?". Langdon nói.
"Tất nhiên đây là những ngôi mộ", Teabing tuyên bố. "Cháu đang nói về cái gì thế?".
Cậu lễ sinh lắc đầu: "Mộ thì phải có thi hàỉ. Đây là những hình nộm. Tượng đá để tôn vinh người thật. Chẳng có cái xác nào dưới những bức tượng đá này cả".
"Đây là một hầm mộ tượng trưng trong nhà thờ!" Teabing nói.
"Cái đó chỉ có trong những quyển sách lịch sử lỗi thời mà thôi. Trước kia chỗ này được tin là một hầm mộ nhưng trong cuộc cải cách 1950, người ta đã phát hiện ra rằng không phải thế". Cậu thanh niên quay sang Langdon. "Và tôi tưởng ông Wren phải biết điều đó chứ, vì chính gia đình ông ta đã khám phá ra sự thật đó".
Im lặng đè nặng.
Rồi bị phá vỡ bởi tiếng xập cửa trong dẫy nhà phụ.
"Chắc hẳn là cha Knowles", Teabing nói, "có lẽ cháu nên ra xem?".
Cậu lễ sinh vẫn có vẻ nghi ngờ nhưng lộn trở ra dẫy nhà phụ, để lại Langdon, Sophie và Teabing nhìn nhau rầu rĩ.
"Leigh", Langdon thì thào, "không có xác sao? Nó vừa nói cái gì vậy?".
Teabing có vẻ quẫn trí: "Tôi không biết. Tôi cứ nghĩ… chắc chắn phải là chỗ này. Tôi không thể tưởng tượng thằng bé biết nó đang nói về cái gì. Thật chẳng ra nghĩa lý gì!".
"Cho tôi xem lại bài thơ được không?". Langdon nói.
Sophie lôi cái ống hình trụ từ trong túi áo ra và cẩn thận đưa cho Langdon.
Langdon mở miếng da ra và giữ hộp mật mã trong tay trong khi xem kỹ lại bài thơ. "Phải, bài thơ dứt khoát nhằm chỉ một ngôi mộ hẳn hoi chứ không phải một hình nộm".
"Bài thơ có thể sai không?" Teabing thắc mắc. "Có lẽ nào Jacques Saunière cũng mắc cái sai lầm giống như tôi vừa rồi?".
Langdon suy xét và lắc đầu: "Leigh, chính miệng ngài nói ra đấy. Nhà thờ này được xây bởi các Hiệp sĩ Templar, đội quân của Tu viện Sion. Một cái gì đó nói với tôi rằng vị Đại Sư của Tu viện Sion ắt biết rõ các hiệp sĩ có được chôn cất tạì đây hay không".
Teabing có vẻ kinh ngạc: "Nhưng nơi này quá hoàn hảo". Ông quay lại chỗ những tượng hiệp sĩ. "Chúng ta chắc hẳn đã bỏ sót điều gì đó!".
***
Bước vào khu nhà phụ, cậu lễ sinh rất ngạc nhiên khi thấy chẳng có ai. "Cha Knowles?", mình nghe thấy tiếng xập cửa mà, cậu nghĩ, đi ra cho đến khi nhìn thấy cổng vào.
Một người đàn ông gày guộc mặc xmôckinh đứng gần cửa ra vào, gãi đầu, vẻ bối rối. Cậu lễ sinh thốt ra một tiếng gắt bực bội, nhận ra mình đã quên không khoá cửa lại sau khi để cho mấy người kia vào. Bây giờ một gã bi đát lang thang ngoài phố tạt vào tìm kiếm xem có lễ cưới nào để kiếm chác. "Xin lỗi", cậu nói to, "chúng tôi đóng cửa rồi".
Một tiếng vái loạt xoạt đằng sau cậu, và trước khi cậu lễ sinh kịp quay lại, đầu cậu giật về phía sau, một bàn tay to khoẻ bịt chặt miệng cậu, không để cậu kêu. Bàn tay bịt miệng cậu lễ sinh trắng như tuyết, và cậu ngửi thấy mùi rượu.
Người đàn ông điềm tĩnh trong bộ xmôckinh lạnh lùng dí khẩu súng lục ổ quay vào giữa trán cậu lễ sinh.
Cậu lễ sinh cảm thấy vùng háng mình nong nóng và nhận ra rằng cậu đã tè ra quần.
"Nghe cho kỹ đây", người đàn ông mặc xmôckinh nói khẽ, "Hãy lặng lẽ ra khỏi nhà thờ, và chạy đi. Không được dừng lại. Rõ chưa?".
Cậu gật đầu thật mạnh với bàn tay vẫn bịt miệng cậu.
Nếu mày gọi cảnh sát…". Người đàn ông mặc xmôckinh ấn khẩu súng lên da cậu, "tao sẽ tìm ra mày đấy".
Điều tiếp theo cậu biết là chạy thật nhanh qua sân sau và không dừng lại cho đến khi chân còn có thể chạy được.
Như một bóng ma, Silas lặng lẽ dượt sau mục tỉêu của mình. Sophie Neveu cảm thấy sự có mặt của hắn quá muộn. Trước khi cô kịp quay lại, Silas đã gí nòng súng vào xương sống và vòng cánh tay cường tráng qua ngực cô, kéo lưng cô áp vào thân hình hộ pháp của hắn. Cô thét lên kinh ngạc. Teabing và Langdon cùng quay phắt lại, vẻ mặt ngỡ ngàng và hoảng sợ.
"Chuyện gì…?", Teabing nghẹn lời. "Ngươi đã làm gì Rémy!".
"Mối quan tâm duy nhất của ông", Silas nói rất bình tĩnh, là để tôi ra khỏi đây cùng với viên đá đỉnh vòm. Nhiệm vụ thu hồi này, như Rémy đã vạch rõ, phải gọn ghẽ và đơn giản: Vào nhà thờ, lấy viên đá đỉnh vòm và đi ra, không giết người, không vật lộn.
Vẫn giữ chặt Sophie, Silas hạ tay khỏi ngực cô, lần xuống cổ tay của cô và thọc sâu vào túi chiếc áo len chui đầu, lục lọi.
Hắn ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ trên tóc cô qua hơi thở nặng mùi rượu của hắn. "Nó đâu?". Hắn thì thào. Lúc trước viên đá đỉnh vòm nằm trong túi áo len của cô ta. Vậy bây giờ nó ở đâu?
"Nó đây này", giọng trầm của Langdon vang lên từ phía bên kia phòng.
Silass quay lại nhìn Langdon đang cầm chiếc hộp mật mã đen, giơ trước mặt hắn vẫy qua vẫy lại như một võ sĩ đấu bò đang nhử một con thú lì lợm.
"Đặt nó xuống", Silas ra lệnh.
"Hãy để Sophie và Leigh ra khỏi nhà thờ", Langdon đáp. "Tôi và ông có thể dàn xếp vụ này".
Silas đẩy Sophie ra và nhắm súng vào Langdon, tiến về phía ông.
"Không được bước tới gần hơn", Langdon nói, "cho đến khi họ ra khỏi toà nhà này".
"Ông không có thể để yêu sách".
"Tôi không đồng ý vậy", Langdon giơ hộp mật mã cao quá đầu Tôi sẽ không ngần ngại quật cái này xuống sàn và làm vỡ cái lọ bên trong".
Mặc dù bề ngoài Silas cười nhạo nhưng hắn vẫn cảm thấy lóe lên một nỗi sợ. Điều này thật bất ngờ. Hắn nhằm súng vào đầu Langdon và cố giữ cho giọng nói cũng vững như bàn tay cầm súng. "Ông sẽ không bao giờ đập vỡ viên đá đỉnh vòm. Ông cũng muốn tìm thấy Chén Thánh như tôi mà thôi".
"Ông nhầm rồi. Ông cần nó hơn tôi. Ông đã chứng tỏ ông sẵn sàng giết người vì nó".
***
Cách đó hơn mười mét, nhòm ra từ hàng ghế phụ gần cửa tò vò Rémy Legaludec cảm thấy một nỗi hoảng sợ dâng lên. Kế hoạch đã không được tiến hành như dự kiến, và thậm chí từ chỗ này, ông ta cũng có thể thấy là Silas đang phân vân không biết xử lý tình huống như thế nào. Theo lệnh của Thầy Giáo, Rémy đã cấm Silas nổ súng.
"Hãy để cho họ đi", Langdon lại yêu cầu, giơ cao hộp mật mã trên đầu và nhìn trừng trừng vào khẩu súng của Silas.
Đôi mắt ngầu đỏ của gã tu sĩ đầy vẻ giận dữ và thất vọng, và Rémy cứng người vì sợ Silas có thể bắn Langdon thật trong khi ông ta còn đang cầm hộp mật mã. Không thế để hộp mật mã rơi xuống!
Hộp mật mã đó phải là tấm vé để Rémy đi tới tự do và giàu sang. Hơn một năm trước y chỉ là một lão người hầu năm mươi nhăm tuổi sống quanh quẩn trong những bức tường của Château Villette, phục vụ cho những thói bốc đồng của ngài Leigh Teabing, cái lão què không ai chịu nổi ấy. Rồi bỗng đâu có người tiếp cận y với một đề nghị phi thường. Việc Rémy phục vụ cho Ngài Leigh Teabing - nhà sử học về Chén Thánh nổi tiếng trên thế giới - sắp mang đến cho Rémy tất cả những gì y hằng mơ ước trong đời. Từ đó, mỗi giây phút y sống trong Château Villette đều dẫn dắt y đến chính khoảnh khắc này đây.
Mình đã tới gần kề rồi. Rémy tự nhủ, nhìn vào chính điện của Nhà thờ Temple và viên đá đỉnh vòm nằm trong tay của Langdon. Nếu Langdon thả nó xuống, tất cả sẽ tan biến.
Liệu mình có sẵn sàng ra mặt không? Đó là điều mà Thầy Giáo cấm ngặt. Rémy là người duy nhất biết nhân thân của Thầy Giáo.
"Ông có chắc là ông muốn Silas thực hiện nhiệm vụ này không?" Rémy đã hỏi Thầy Giáo khoảng nửa giờ trước khi y nhận lệnh đánh cắp viên đá đỉnh vòm. "Bản thân tôi cũng làm được".
Thầy Giáo rất cương quyết: "Silas đã phục vụ tốt cho chúng ta với việc thanh toán bốn thành viên Tu viện Sion. Hắn sẽ thu hồi được viên đá đỉnh vòm. Anh phải giấu mặt. Nếu để những người kia thấy anh, ta sẽ buộc phải khử họ, mà đến giờ đã quá đủ chuyện giết chóc rồi. Đừng để lộ mặt".
Mặt tôi rồi sẽ thay đổi thôi, Rémy nghĩ. Với những điều mà ông hứa trả cho tôi tôi sẽ trở thành một người hoàn toàn mới. Thậm chí phẫu thuật có thể thay đổi cả dấu vân tay của y, Thầy Giáo đã nói như vậy. Chẳng bao lâu nữa, y sẽ tự do - một gương mặt khác tươi đẹp không ai nhận ra, tắm nắng trên bãi biển. "Tôi hiểu rồi", Rémy nói. "Tôi sẽ giúp Silas từ trong bóng tối".
"Nói để anh biết, Rémy", Thầy Giáo đã bảo y, "ngôi mộ đó không ở trong Nhà thờ Temple đâu. Vì thế anh không phải sợ. Bọn chúng đã tìm nhầm chỗ rồi".
Rémy kinh ngạc: "Và ông biết ngôi mộ thật sự ở đâu ư?".
"Đương nhiên. Ta sẽ nói với anh sau. Lúc này, anh phải hành động nhanh chóng. Nếu bọn kia tìm ra vị trí thật của ngôi mộ và ra khỏi nhà thờ trước khi anh lấy được hộp mật mã thì chúng ta sẽ mất Chén Thánh vĩnh viễn".
Rémy bất cần Chén Thánh, ngoại trừ việc Thầy Giáo từ chối trả công cho y trước khi viên đá đỉnh vòm được tìm thấy. Rémy cảm thấy ngây ngất mỗi khi nghĩ đến số tiền mà chẳng bao lâu nữa y sẽ có. Một phần ba của hai mươi triệu euro. Ê hề để biến mất vĩnh viễn. Rémy đã hình dung ra những thị trấn ven biển trên Côte d Azur, nơi mà hắn dự tính sẽ sống những ngày đổi đời, phơi mình dưới ánh mặt trời và có kẻ hầu người hạ.
Tuy nhiên, giờ đây, trong Nhà thờ Temple này, với Langdon đang đe doạ sẽ đập nát viên đá đỉnh vòm, tương lai của Rémy đang lâm nguy. Không chịu đựng nổi ý nghĩ miếng ăn đến mồm còn tuột mất, Rémy quyết định hành động táo bạo. Khẩu súng trong tay y là một khẩu súng nhỏ dễ giấu, khẩu Medusa nòng J nhưng ở tầm gần cũng rất lợi hại.
Bước ra từ bóng tối, Rémy tiến vào phòng thờ hình tròn và nhắm súng thắng vào đầu Teabing: "Lão già, ta đã đợi bao lâu để làm điều này".
Tim ngài Leigh Teabing gần như khựng lại khi nhìn thấy Rémy nhắm súng vào đầu mình. Hắn đang làm gì vậy? Teabing nhận ra khẩu Medusa nhỏ xíu của mình, khẩu súng mà ông cất giữ cẩn thận trong hộp đựng găng của chiếc limousine.
"Rémy ư?" Teabing lắp bắp vì bị sốc. "Điều gì đang diễn ra thế này?".
Langdon và Sophie cũng ngớ ra như thế.
Rémy vòng ra sau Teabing và gí súng vào lưng ông, phía bên trái ngay sau tim.
Teabing cảm thấy các cơ bắp mình tê cứng vì kinh hãi:
"Rémy, tôi không…".
"Tôi sẽ nói gọn thôi", Rémy gắt, đưa mắt theo dõi Langdon qua vai Teabing. "Đặt viên đá đỉnh vòm xuống kẻo tôi sẽ bóp cò".
Langdon như bị liệt trong giây lát: "Viên đá đỉnh vòm là vô giá trị đối với ông", Langdon lắp bắp, "Ông không thể mở được nó".
"Đồ ngu ngốc hợm hĩnh", Rémy cười nhạo, "Các ngươi không để ý là đêm nay ta đã nghe được các ngươi bàn luận về những bài thơ này sao? Tất cả những điều ta nghe thấy, ta đã nói cho người khác. Họ còn biết nhiều hơn các ngươi. Thậm chí các ngươi đã không tìm đúng chỗ. Ngôi mộ các ngươi tìm kiếm ở một nơi hoàn toàn khác!".
Teabing hoảng sợ. Hắn đang nói gì vậy!
"Tại sao ông lại cần Chén Thánh?" Langdon hỏi. "Để huỷ nó sao? Trước Ngày tận thế ư?".
Rémy ra lệnh cho gã tu sĩ: "Silas, lấy viên đá đỉnh òm từ ông Langdon đi".
Khi gã tu sĩ tiến tới, Langdon lùi lại, giơ cao viên đá đỉnh vòm, nom như sẵn sàng sẵn sàng ném nó xuống nền nhà.
"Ta thà đập vỡ nó", Langdon nói, còn hơn là nhìn thấy nó trong những bàn tay không chính đáng".
Teabing lúc này cảm thấy một làn sóng khiếp sợ. Ông có thể nhìn thấy sự nghiệp của đời mình đang bốc hơi ngay trước mắt. Tất cả mơ ước của ông sắp tan tành.
"Robert, không!" Teabing kêu lên. "Đừng! Anh đang cầm chính Chén Thánh đấy! Rémy không bây giờ bắn tôi đâu. Chúng tôi đã biết nhau được mười…".
Rémy chĩa súng lên trần và nổ khẩu Medusa. Vũ khí nhỏ mà tiếng nổ vang to như sấm.
Tất cả mọi người đông cứng lại.
"Ta không đùa đâu", Rémy nói, "viên đạn tiếp theo sẽ là vào lưng ông ta. Đưa viên đá đỉnh vòm cho Silas".
Langdon miễn cưỡng giơ hộp mật mã ra. Silas bước tới, cầm lấy nó, đôi mắt đỏ của hắn long lanh ánh lửa thỏa mãn của sự báo thù. Đút gọn viên đá đỉnh vòm vào trong túi áo choàng, Silas lùi lại súng vẫn chĩa vào Langdon và Sophie.
Teabing cảm thấy cánh tay Rémy kẹp quanh cổ mình khi tên người hầu bắt đầu lùi ra khỏi toà nhà, kéo theo Teabing, khẩu súng vẫn gí vào lưng ông.
"Hãy buông ông ấy ra", Langdon đề nghị.
"Bọn ta sẽ mang theo ngài Teabing một đoạn đường", Rémy nói, vẫn tiếp tục lùi. "Nếu anh gọi cảnh sát, ông ta sẽ chết. Nếu anh làm bất kỳ điều gì để can thiệp, ông ta cũng sẽ chết. Rõ chưa?".
"Hãy mang tôi theo", Langdon đề nghị, giọng khàn đi vì xúc động. "Hãy thả Leigh ra".
Rémy cả cười: "Ta không nghĩ vậy. Ông ấy và ta có một lịch sử tốt đẹp Ngoài ra, ông ta vẫn còn có thể hữu ích".
Lúc này, Silas mới giật lùi, vẫn chĩa súng vào Langdon và Sophie trong khi Rémy kéo Leigh về phía lối ra, đôi nạng lết quèn quẹt đằng sau.
Giọng Sophie không hề run: "Anh làm việc cho ai?".
Câu hỏi khiến một nụ cười tự mãn nở trên gương mặt Rémy:
"Cô sẽ ngạc nhiên đấy, thưa cô Neveu".
----------------------------------
Danh sách chương