Hàn Dịch nghẹn họng, một chàng trai tài hoa số dzách như anh ta đứng ở đây mà đến bây giờ cô ấy mới thấy, đôi mắt kia mờ đến mức nào thế hả? Hàn Dịch lườm cô ấy một cái. Vu Hiểu Huyên bị lườm mà chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng không dám lườm lại mà chỉ vô tội nhìn anh ta.

“Chúng tôi còn có việc nên đi trước đây.” Thẩm Thanh Lan đẩy mạnh Vu Hiểu Huyên vào xe, tạm biệt Hàn Dịch.

Hàn Dịch bày ra động tác mời, “Chờ lần sau Hoành Dật về thì cùng tụ tập.”

Thẩm Thanh Lan trả lời, “Được.”

Hàn Dịch nhìn chiếc xe đã đi xa, vốn định vào Thánh Huyên lại chuyển bước về phía trụ sở Tập đoàn Hàn Thị.

Gần đây, trong nội bộ Tập đoàn Hàn Thị có mấy ông cổ đông già không chịu yên thân cho lắm nên đã gây ra chút chuyện cho anh ta, khiến anh ta bận rộn đến nỗi chẳng có cả thời gian để nghỉ ngơi. Lúc đang mệt mỏi, chợt nhớ ra lần trước Lynda vô tình nói với anh ta rằng Vu Hiểu Huyên rất cố gắng, Hàn Dịch bị ma xui quỷ khiến, lái xe đến Thánh Huyên.

Mặc dù Thánh Huyên là công ty của Hàn Dịch, nhưng lại không thuộc danh nghĩa Tập đoàn Hàn Thị, mà lại được anh ta đồng sáng lập với Phó Hoành Dật khi chưa kế thừa Tập đoàn Hàn Thị.

Không ngờ về sau, công ty lại làm ăn phát đạt. Sau khi Hàn Dịch thừa kế Tập đoàn Hàn thị, đã có nhiều cổ đông đề nghị anh ta sáp nhập Thánh Huyên vào Hàn Thị, nhưng đều bị anh ta từ chối.

Đám quỷ đói này, một Hàn Thị còn chưa đủ đút cho bọn họ no bụng, lại còn dám lăm le sản nghiêm khác của anh ta.

Hàn Dịch nhếch môi, đáy mắt tối lại, xem ra gần đây tính tình anh ta quá tốt, nên mấy lão già kia mới ngứa da.

***

Trong nhà hàng, Vu Hiểu Huyên ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Lan, sờ sờ mặt mình, “Thanh Lan, cậu nhìn tớ xem, có phải gầy đi không?”

Thẩm Thanh Lan quan sát cô ấy một chút, “Ừ, gầy thật.” Khuôn mặt non nớt đã bớt béo hơn một chút, nhưng vẻ mặt thì vẫn khá ổn.

Vu Hiểu Huyên tỏ ra đáng thương, “Tớ biết ngay mà, Lynda kia quả nhiên là Diệt Tuyệt sư thái, thảm thiết quá đi mất. Bây giờ tớ chỉ ăn sáng bằng nửa quả chuối tiêu, một miếng bánh bao toàn lúa mạch, thêm một ly sữa bò, giữa trưa thì như cho mèo ăn vậy, một bát cơm nhỏ, buổi tối còn hơn thế nữa, chỉ có một phần rau quả salad ít đến đáng thương, cô ấy xem tớ là trâu để cho ăn đây mà.”

“Thanh Lan, đã lâu lắm rồi tớ không được ăn thịt.”

“Nhìn ra được rồi.” Phương Đồng tiếp lời, chẳng trách cái cô này vừa nhìn món thịt trên menu là đôi mắt đã phát sáng.

Nếu không phải Phương Đồng ngăn cản thì có lẽ buổi trưa sẽ biến thành bữa tiệc toàn thịt mất.

Vu Hiểu Huyên ngồi bên cạnh líu lo trút hết bất mãn về Lynda ra, kể những ngày này mình vất vả thế nào, nhưng mắt cô ấy lại có vẻ sáng lấp lánh nhàn nhạt. Rõ ràng tuy bây giờ vất vả như vậy, nhưng cô ấy rất vui vẻ.

Thẩm Thanh Lan yên tâm phần nào.

Món ăn được dọn lên, đến khi thật sự nhìn thấy thịt, Vu Hiểu Huyên lại không thể động đũa được, chỉ gắp ít thức ăn chay.

Đôi mày liễu của Thẩm Thanh Lan chau lại, gắp cho Vu Hiểu Huyên một miếng cánh gà kho coca mà cô ấy thích nhất, “Dù là giảm béo cũng không thể chỉ ăn chay được, thịt gà không có nhiều calo, ăn một miếng cũng không sao.”

“Thanh Lan, vẫn là cậu tốt với tớ nhất.” Vẻ mặt Vu Hiểu Huyên đầy cảm động.

Phương Đồng buồn cười, gắp cho cô ấy một miếng cá, “Cá này tươi lắm, lại là hấp nên không có nhiều calo đâu, ăn đi.”

“Phương Đồng, tớ yêu cậu.” Vu Hiểu Huyên nước mắt rưng rưng.

Phương Đồng chà cánh tay, “Nói chuyện tử tế, giới tính của tớ bình thường, không có hứng với cậu.”

Vẻ mặt cảm động lập tức biến mất tăm, Vu Hiểu Huyên đảo mắt, cắn một miếng.

Thời gian nghỉ trưa của Vu Hiểu Huyên không nhiều. Ăn cơm xong, Thẩm Thanh Lan liền đưa cô ấy về công ty.

Phương Đồng ăn xong lại nhận được điện thoại của bạn trai, liền vẫy tay bye bye bọn họ.

“Cái cô Phương Đồng này, lúc nào cũng trọng sắc khinh bạn.” Vu Hiểu Huyên mắng mỏ.

“Cậu cũng có thể tìm một người mà.”

“Bây giờ tớ muốn tập trung cho sự nghiệp. Tớ vẫn nên tránh xa một chút những sinh vật sẽ cản trở tiền đồ tươi sáng của tớ như đàn ông thì tốt hơn.” Vu Hiểu Huyên nói, “Chờ đến khi tớ trở thành ảnh hậu, tớ sẽ gom một đống nam thần về tay, khi đó bản nữ vương liền có thể đêm xuân vắn vủn có ngần* rồi.”

*Đêm xuân vắn vủn có ngần: trích trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, do Tản Đà dịch thơ. Nguyên văn: Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Dịch nghĩa: Đêm xuân tiếc rằng ngắn ngủi, mặt trời lên cao, mới trở dậy.

Nghĩ đến việc gom góp trai đẹp, Vu Hiểu Huyên bất giác liếm môi.

“Nước miếng chảy ra hết rồi.” Thẩm Thanh Lan bình thản nói.

Vu Hiểu Huyên vô thức đưa tay lau khóe miệng, sau đó mới kịp hiểu ra, “Thanh Lan, cậu học phải thói xấu rồi, không còn là Thanh Lan yêu tớ nữa, cậu thay đổi rồi. A hu hu...”

Chỉ là là đến một ngày nọ, lúc tên trai đẹp ma mị nào đó lột sạch Hiểu Huyên rồi nuốt vào bụng, khi nghe nói cô ấy đã từng phát ngôn cái câu hùng hồn này thì liền nhếc khóe môi cười gian ác. Từ đêm đó trở đi anh ta đều tự mình thử nghiệm, cho Hiểu Huyên biết cái gì gọi là "đêm xuân vắn vủn có ngần", khiến Hiểu Huyên mỗi sáng sớm đều phải xoa bờ eo thon thả của mình, thầm hận thể lực của tên ma quái nào đó quá đáng sợ, sau đó than khóc rằng dàn trai đẹp cách cô ấy càng ngày càng xa.

Sau khi đưa Hiểu Huyên về, Thẩm Thanh Lan lái xe đến hiệu sách, lúc đi ra đã cầm mấy quyển sách dạy nấu ăn thật dày. Sau đó, cô đến siêu thị một chuyến, lúc đi ra đã đẩy một xe chở đầy nguyên liệu nấu ăn.

Trước khi đi, Phó Hoành Dật cũng đã chất đầy tủ lạnh, đồ Thẩm Thanh Lan mua lại nhiều nên hoàn toàn không thể cho vào được. Cô nhìn tủ lạnh chứa toàn nguyên liệu nấu ăn, còn có mấy túi lớn dưới đất mà rầu rĩ.

Thế là hôm đó, Thẩm Thanh Lan lại trở về nhà họ Phó một chuyến, xách theo mấy túi nguyên liệu nấu ăn lớn.

“Về thì về chứ sao còn mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì? Xách về nhiều lại mệt.” Phó lão gia nhìn mấy cái túi lớn kia, nói.

Thẩm Thanh Lan cười đáp, “Cháu vừa hay phải đi siêu thị mua thức ăn, nên nghĩ mua nhiều một chút, với lại cháu lái xe về nên cũng không mệt lắm.”

Phó lão gia cũng biết chỉ ít đồ này chắn chắn sẽ không khiến Thẩm Thanh Lan mệt, nhưng rốt cuộc vẫn đau lòng. Cháu dâu của nhà họ Phó bọn họ không cần phải làm mấy việc này, chỉ là con cháu hiếu thảo nên ông vẫn rất vui mừng.

“Nếu đã về thì buổi tối ở lại ăn cơm đi.”

Thẩm Thanh Lan vâng dạ. Dì Triệu đã xách nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, cô nghĩ ngợi rồi đi vào theo.

“Dì Triệu, để cháu giúp dì.”

Dì Triệu ngây người, xua tay liên tục, “Không cần không cần, cháu ra ngoài trò chuyện với lão gia là được. Trong phòng bếp nhiều dầu mỡ, không tốt cho da con gái.”

“Dì Triệu, cháu muốn học nấu ăn với dì. Cuối tháng này Hoành Dật sẽ về, cháu muốn làm cho anh ấy nếm thử.” Thẩm Thanh Lan nói với chất giọng lành lạnh.

Dì Triệu, “Được rồi, cháu muốn học cái gì thì nói với dì Triệu, dì dạy cho cháu.”

Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi, “Phức tạp quá thì tạm thời cháu không học được, vậy thì đơn giản một chút đi ạ.” Mặc dù cô biết nấu cơm, nhưng hương vị không ngon lắm. Cô muốn tự tay nấu một bữa thật ngon cho Phó Hoành Dật. Ý nghĩ này đột nhiên nảy ra lúc trưa hôm qua cô về nhà, thấy anh đeo tạp dề đứng xào rau trong phòng bếp.

“Được, dì Triệu dạy cháu làm trứng xào cà chua, Hoành Dật thích ăn món này, lại đơn giản dễ học.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu.

Phó lão gia đứng ngoài cửa phòng bếp, nghe thấy cuộc đối thoại bên trong liền cười híp mắt vuốt râu, rồi chắp tay sau lung, đi vào phòng khách xem tivi.

Tình cảm đôi vợ chồng tốt thì ông sẽ sớm ngày được ôm chắt trai, a ha ha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện