Editor: Mứt Chanh

Chờ ngồi vào trong xe, Ngu Vãn mới cảm giác vành tai bị anh nắm lấy vẫn là vừa nóng vừa bỏng.

Cho tới bây giờ chưa từng có ai nắm lỗ tai cô đó! Huhu anh quá đáng!

Ngu Vãn ôm cặp sách vào trong ngực, thắt đai an toàn rồi nói với tài xế: "Chú Trần, phiền chú vặn nhiệt độ máy điều hòa lên cao một chút."

Quần áo sau lưng Lục Thức đều bị xe phun nước làm ướt, nếu lúc này bật điều hòa thì rất dễ dàng bị cảm mạo.

Chú Trần nghe vậy làm theo, vặn nút điều hòa.

Ngu Vãn kéo ngăn ngoài của cặp sách, lấy ra một gói khăn giấy từ bên trong đưa qua cho Lục Thức: "Anh lau một chút đi, đừng để cảm lạnh."

Lục Thức cúi đầu nhìn túi khăn giấy nhỏ cô đang nắm trong tay, có hơi buồn cười, khóe môi hơi nhếch lên khó có thể phát hiện.

Rõ ràng khuôn mặt nhỏ còn đang phồng lên, vẻ mặt thở hổn hển nhưng vừa tăng nhiệt độ của điều hoà vừa cho anh khăn giấy.


Anh được voi đòi tiên: "Quần áo bị ướt ở phía sau lưng, tự tôi lau không tiện."

Ngu Vãn nghĩ ngợi, cảm thấy cũng đúng, tóm lại là anh thay mình chắn nước, không thể khiến anh bởi vậy mà sinh bệnh được.

"Vậy... Vậy anh xoay người, em lau cho anh." Tuyến giọng cô trời sinh đã mềm, cho dù tức giận cũng mềm như bông.

Lục Thức nghiêng người quay lưng về phía cô, áo sơ mi đồng phục trắng bị ướt nhẹp, đường sống lưng cứng rắn thẳng thớm của anh ngày càng hiện ra rõ ràng

Giống ngọn núi, bên trong cao gầy nhưng hiện ra một cảm giác mạnh mẽ.

Ngu Vãn bắt đầu lau cho anh, khăn giấy dính sát vào quần áo ướt nhẹp, hút đi hơi nước dư thừa phía trên, ngay sau đó trở nên nhăn dúm dó.

Cô rút ra thêm một tờ nữa. Như vậy quần áo có khả năng khô mau hơn một chút.

Trong quá trình chà lau, ngón tay Ngu Vãn không thể tránh khỏi đụng phải phía sau lưng anh.


Lục Thức rõ ràng cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại của cô gái.

Cách lớp đồng phục ướt nhẹp, thường lướt qua lướt lại phía sau lưng, cô vẫn cứ hoàn toàn không biết gì cả.

Trêu chọc trong lúc vô tình là đòn trí mạng nhất, cột sống của Lục Thức dần dần căng thẳng.

Vừa lúc nhiệt độ điều hòa trong xe lại tăng lên, cổ họng anh khô khốc, bắt đầu cảm thấy mình đang tự làm tự chịu.

Ngu Vãn chà lau cũng ý thức được không đúng, sao lưng anh trở nên cứng rắn giống cục đá ngay lập tức vậy? "Anh không thoải mái sao?" Cô dừng động tác.

"Không." Lục Thức vừa xoay người, giọng nói trầm thấp: "Đã làm sắp xong rồi, em không phải lau nữa."

"À, được ạ." Ngu Vãn không lau nữa, cũng xoay người thắt dây an toàn một lần nữa rồi cho khăn giấy đã dùng trước đó vào một túi nilon nhỏ.


Trong xe yên tĩnh giằng co một lát.

Sau một lúc lâu, Ngu Vãn nghe thấy một giọng nói trầm thấp: "Xin lỗi em."

Cô nghiêng mặt qua trông thấy mắt anh, bốn mắt nhìn nhau, Lục Thức ho nhẹ một tiếng, xin lỗi cô bé người ta: "Tôi không nên tùy tiện nhéo lỗ tai em."

Anh cũng biết hành vi này của mình hơi ngả ngớn mạo phạm.

Nhưng lúc ấy, dưới ngọn đèn đường màu vàng ấm áp, lỗ tai nhỏ trắng muốt của cô gái nhỏ đỏ ửng từng vòng, biến thành một màu đỏ.

Nhìn hai cái nho nhỏ mềm mại.

Thật là quá đáng yêu cmn!

Xúc động véo một xíu cứ như vậy dâng lên trong lòng, anh muốn nhịn nhưng nhịn hai lần vẫn không nhịn được.

Lục Thức buông tay trái bên hông, nhẹ nhàng vuốt ve ngón trỏ và ngón tay cái hai lần, còn có thể nhớ lại lúc véo lỗ tai nhỏ kia, cảm giác ấm áp mềm mại làm sao.
Ngu Vãn có giận một tí ngược lại nhiều hơn là thẹn thùng và thật xấu hổ.

Cũng chẳng hề nói một tiếng, đột nhiên đi nắm chặt lỗ tai cô, kỳ quái cỡ nào.

Nhưng bây giờ người ta cũng đã chính thức nói lời xin lỗi, chút tức giận của Ngu Vãn đã biến mất, cô xua tay: "Được rồi, không sao."

Lục Thức cúi đầu, mượn điều này che giấu khóe môi nhịn không được nhếch lên.

Tính tình cô gái nhỏ này thật sự quá tốt.

Xe chạy đến cửa biệt thự, đi đến nhà, Ngu Vãn ấn khoá vân tay mở cửa.

Cô chuyển cho Lục Thức một đôi dép lê trước, mình cũng vịn tủ giày thay một đôi sandal con thỏ nhỏ màu hồng.

Hôm nay Ôn Như và Ngu Yến Thanh đều ở nhà.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, Ngu Yến Thanh lại đây chào đón bọn họ.

Người đàn ông mặc quần áo thoải mái ở nhà, không nghiêm túc đứng đắn như khi nói chuyện làm ăn bên ngoài, trên môi ông nở một nụ cười vô cùng ấm áp.
"Vãn Vãn và Tiểu Thức đến đây."

Ngu Vãn đổi giày, ngẩng đầu, đôi mắt cong lên, cười gọi người với giọng nói trong trẻo: "Ba ơi."

Lục Thức cũng lễ phép nói: "Con chào chú."

Ôn Như bước ra khỏi phòng bếp, mái tóc dài uốn xoăn của bà được vén lên, cho dù trên người mặc tạp dề nhưng trông bà vẫn cứ duyên dáng và tao nhã.

Ngu Vãn nghi hoặc ôi chao: "Mẹ ơi sao mẹ xuống bếp dạ?"

Ôn Như cười nói: "Hôm nay mời Tiểu Thức đến nhà ăn cơm, mẹ đương nhiên phải làm một món sở trường cho thằng bé nếm thử."

"Cơm sắp xong rồi, các con đến chỗ sô pha ngồi một lát trước nhé."

Nói xong tựa như nhớ tới gì đó rồi lại nhìn về phía Lục Thức, hỏi: "Tiểu Thức con có thể ăn cay không? Dì đang làm cánh gà om bia, nếu con có thể, dì sẽ bỏ nhiều thêm chút hạt tiêu."
"Có thể, thưa dì." Lục Thức trả lời rất có lễ phép.

Ngu Vãn dẫn theo Lục Thức đến ngồi trên sô pha, trên bàn đặt trái cây đã rửa sạch, cô cầm lấy một đĩa anh đào đưa qua đó cho anh.

"Đây anh, anh ăn cái này."

Lục Thức nắm lên cuống anh đào bỏ vào trong miệng, rất ngọt.

Chỗ vành tai đột nhiên nóng lên, cô bé lập tức nhích lại như là đang thì thầm, nói chuyện với anh.

Cô nén giọng, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua vành tai anh: "Mẹ em không am hiểu nấu cơm cho lắm, món duy nhất biết làm là cánh gà om bia, nhưng thật ra hương vị không ngon lắm ạ."

Lúc nói đến bốn chữ "Không ngon lắm ạ", giọng càng thêm nhỏ, hệt như là đang nói về cơ mật tuyệt thế gì đó, đôi mắt xoay tròn còn nhìn khắp nơi.

"Nhưng để không đả kích tính tích cực của mẹ, mỗi lần em và ba đều sẽ khen ăn ngon, mẹ vẫn luôn cho rằng món này mình làm rất ngon. Đợi lát nếu mẹ em hỏi anh, nhờ anh cũng hỗ trợ nói dối."
Giọng cô ép tới thấp càng có vẻ mềm mại hơn, nhưng mà từ lúc cô bắt đầu mở miệng, anh không nghe rõ cô nói một tí gì.

Chỉ cảm thấy hơi thở của cô gái mềm như bông kèm theo hương thơm ngọt ngào, từng chút lại từng chút cọ qua vành tai.

Thật sự ngứa.

Nhưng anh lại không nỡ đẩy ra.

Ngu Vãn nói xong, người nhích sang bên cạnh, chớp đôi mắt to nhìn anh: "Có thể chứ?"

Lục Thức cũng không chú ý đến vừa rồi cô nói gì, toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào đôi tai nổi lên cơn ngứa ngáy.

Nhìn cặp mắt trong sáng kia, anh gật đầu: "Có thể."

Dù sao mặc kệ là cái gì, chỉ cần là cô nhắc đến thì đều có thể.

Không lâu sau đó, tất cả các món ăn được bưng lên chiếc bàn gỗ tử đàn, tám món ăn một món canh, còn có đồ ngọt, rất là phong phú.
Ngoại trừ món cánh gà om bia như đã nói, ra thì các món khác đều do dì Triệu giúp việc trong nhà làm, màu sắc hương vị vẫn tưởng phản rất rõ rệt.

Mấy người vào bàn, Ngu Yến Thanh đứng lên bưng ly rượu, trịnh trọng và chân thành nói lời cảm ơn về phía Lục Thức: "Chú và dì con chỉ có một đứa con gái là Vãn Vãn, chuyện lần này, trong lòng chú dì thật sự vô cùng cảm ơn con."

Ôn Như cũng đứng lên với vẻ mặt cảm kích: "Nếu lúc ấy không có con đi cứu Vãn Vãn nhà dì thì thật sự không biết sẽ thế nào, Tiểu Thức con là ân nhân của nhà dì."

"Thưa chú thưa dì, chú dì đừng nói như vậy." Lục Thức nói: "Ngu Vãn trước đây đã giúp con rất nhiều, trong trường hợp đó, con hỗ trợ cũng nên ạ."

Ngu Yến Thanh và Ôn Như đều cảm thấy chàng trai này là đứa trẻ ngoan.
Ôn Như đưa tay sang, nhiệt tình gắp đồ ăn cho anh: "Nào, Tiểu Thức con nếm thử cánh gà om bia dì làm." Lục Thức nếm một miếng: "Hương vị rất ngon ạ."

Nụ cười trên mặt Ôn Như càng thêm sáng ngời, bà lại gắp cho anh mấy miếng, giọng điệu tràn đầy thương tiếc: "Vậy Tiểu Thức con ăn nhiều thêm một chút, bây giờ con ở một mình bên ngoài, không dễ dàng gì."

Cô và Ngu Yến Thanh đều biết Lục Thức đã dọn ra khỏi biệt thự nhà họ Giang.

Hai người đều cảm thấy nhà họ Lục xử lý chuyện này thật sự có vấn đề, rõ ràng là ban đầu người lớn không chịu trách nhiệm gây ra họa, cuối cùng lại muốn một đứa trẻ gánh vác hậu quả, cũng vô cùng đáng thương.

Ngu Vãn nhìn xương sườn cao như ngọn núi trong chén Lục Thức, thừa dịp khoảng trống mẹ đi lấy thứ gì đó, vội vàng đưa chén của mình qua chỗ anh.
"Anh gắp cánh gà trong chén cho em đi." Cô nhỏ giọng nói với anh.

Cô biết hương vị cánh gà này không ngon lắm, sợ anh ăn không quen.

Khóe môi Lục Thức nở nụ cười, lắc đầu: "Không cần, tôi thích ăn cánh gà dì làm."

Anh chưa từng nếm thử cơm mẹ nấu, sau đó dọn tới nhà họ Giang. Vừa mới bắt đầu Lục Thi Âm chăm sóc anh cũng coi như chu đáo.

Sau đó có lẽ cũng do chê tính cách lạnh lùng của anh nên rất ít nói gì với anh, đây là cảm giác như ở nhà mà anh hiếm khi được trải nghiệm.

Cơm nước xong xuôi, tài xế trong nhà đưa Lục Thức trở về.

Tới cửa, Ngu Vãn giao cho anh một túi đồ lớn: "Đây là những ghi chép các môn của em trong năm lớp 10, em sao chép một phần rồi dùng bút dạ đánh dấu trọng điểm."

Khu biệt thự trồng rất nhiều mộc lan trắng, dưới ánh trăng, chúng trắng như tuyết, hương thơm nhè nhẹ bay trong gió đêm đẹp và tĩnh mịch.
Cô gái ngẩng mặt, gương mặt mềm mại lộ ra má lúm đồng tiền, cười vừa ngoan vừa ngọt: "Sắp phải thi cuối kỳ, anh lấy mấy thứ này về xem đi ạ, hẳn sẽ có chút trợ giúp."

"Được." Anh cũng cười.

Trên đường trở về, Lục Thức cầm những ghi chép đã được cô sao chép, nương theo ánh đèn bên trong xe không tính là quá sáng, anh lật từng trang xem.

Trên mỗi một tờ đều có những điểm chính và chỗ trống mà cô đã dùng bút dạ màu sắc rực rỡ viết xuống, còn có những nhận xét cô cố ý viết.

Như là ghi chép toán học, rất nhiều đề bởi vì bản thân cô có nền tảng khá tốt nên cũng không cần viết tất cả các bước ra, cho nên quá trình cũng khá là lược bớt.

Nhưng trên ghi chú được sao chép, tất cả các bước lượt bớt đều đã được bổ sung lại, bút dạ màu lam viết kỹ càng tỉ mỉ và nghiêm túc.
Như chính trị lịch sử này kia đều có dấu vết cô dùng bút màu khoanh lại.

Bên cạnh còn có ghi chú của cô.

"Kiến thức này rất quan trọng! Anh nhất định phải đọc nha ~"

Lục Thức dùng đầu ngón tay véo nhẹ góc một tờ, ánh mắt buông xuống, thật lâu chưa lật qua.

Trước đây mỗi ngày anh đến bệnh viện tìm cô cùng nhau làm bài tập, không phải vì thi điểm cao gì đó mà chỉ vì muốn có lý do, có thể ở bên cô nhiều hơn một lúc.

Nhưng cô bé lại tin lời anh nói là thật, rất dụng tâm suy nghĩ biện pháp giúp anh nâng cao thành tích.

Mỗi buổi sáng lúc anh đến phòng bệnh tìm cô thì chưa từng thấy cô làm mấy thứ này, có lẽ đều là sắp xếp vào bữa tối.

Trong đầu Lục Thức hiện ra cô gái nhỏ đang thắp đèn bàn vào ban đêm, bàn tay nhỏ cầm cây bút viết viết vẽ vẽ, mặt mày nghiêm túc và chuyên chú.
Trái tim anh như bị thứ gì đó hòa tan, mềm mại rối tinh rối mù.

Giờ khắc này, Lục Thức đột nhiên rất muốn cố gắng học tập, không phải vì thứ gì khác.

Chỉ là không muốn phụ lòng cô vào đêm khuya thay mình sắp xếp lại ghi chép.

Kỳ thi cuối kỳ đầu tháng 7, cũng là lần đầu tiên khoa học tự chọn và xã hội tự chọn phân ra thi.

Chỉ có sáu môn phải thi, hai ngày đã thi xong rồi.

Đêm hôm đó, thành tích của mọi người tính cả thứ hạng được gửi đến các group của mỗi lớp dưới dạng một bảng excel.

Sau khi mỗi người xem xong thành tích của mình, không nhịn được tò mò đều sẽ kéo bảng biểu đến trên cùng, nhìn xem hạng nhất là ai.

Kết quả không ngoài dự đoán, hạng nhất khoa học tự nhiên: Giang Triệt. Tổng điểm: 715.

Hạng nhất toàn khối quả nhiên vẫn trâu như mọi khi.

Mọi người thua tâm phục khẩu phục, sau đó nhìn tiếp, không nhìn thấy thành tích của Ngu Vãn, không ít người nghi ngờ.
Ơ kìa? Sao lại thế này, nhiều bài thi trước đây hoa khôi đều trong top 3 lần này chẳng lẽ thi rớt ư?

Bọn họ chưa từ bỏ ý định tiếp tục kéo xuống, kết quả xem từ đầu tới đuôi một lần nhưng đều không nhìn thấy Ngu Vãn.

Có người tò mò hỏi một câu trong confession của khối: "Sao tui không thấy tên Ngu Vãn ở phiếu điểm? Lần thi này hoa khôi không tham gia sao?"

Nhanh chóng có người trả lời cậu, đã gửi ảnh chụp màn hình bảng điểm.

Tên Ngu Vãn thình lình xuất hiện ở hạng nhất, bên phải viết điểm, 716 chói lọi!

Điểm này quả thực cao khiến người ta nhìn thôi đã phát khiếp.

Kính nể xong lại phát hiện có điểm không thích hợp!

716 còn cao hơn 715 của Giang Triệt một điểm, làm sao hạng nhất không chỉ không phải cô mà tên cũng chưa xuất hiện ở trên phiếu điểm nhỉ???

Khi mọi người ngờ vực sâu sắc thì đã có người nhanh chóng mở rộng điểm mù phát hiện điểm sáng.
Trên phiếu điểm của ảnh chụp màn hình này viết rõ ràng là: Bảng xếp hạng toàn khối 10 học kỳ 2 ban xã hội.

Mọi người:??????

Lúc trước bài đăng 《 Ngu Vãn quả nhiên chọn khoa học tự chọn giống Giang Triệt, tui ngọt muốn xỉu với đôi học sinh giỏi lao về phía tình yêu 》 đã sớm trở nên hot trên diễn đàn.

Đạt được hơn 10000 câu trả lời, trên cơ bản tất cả học sinh khối 10 đều biết Ngu Vãn vì Giang Triệt mà từ bỏ thành tích xã hội tự chọn đặc biệt tốt, chọn lại khoa học tự chọn.

Tuy rằng thành tích khoa học tự chọn của cô cũng không kém là bao.

Nhưng mà! Hoa khôi học sinh giỏi vì một bên khác mà chọn lý, nghĩ như thế nào cũng quá lãng mạn quá ngọt à nha!

Hơn nữa hai người là thuộc tính thanh mai trúc mã, giá trị nhan sắc tương đương, gia thế xứng đôi, không còn gì sánh bằng, lúc ấy rất nhiều người đều đang ăn đường, huhuhu rơi lệ vì tình yêu thần tiên tuyệt đẹp.
Kết quả hiện tại thì sao? Ngu Vãn chẳng nói tiếng nào chọn lại xã hội tự chọn???

Vốn dĩ mọi người ráng thức cả đêm, còn rất buồn ngủ, vừa nhìn thấy cái này thì kinh ngạc đến mức lên tinh thần!

"Ồ ồ ồ? Không phải nói Ngu Vãn chọn khoa học tự chọn vì Giang Triệt sao? Sao bạn ấy thi sáu môn xã hội thế hả??"

Cô bạn học cùng lớp với Ngu Vãn xuất hiện, ẩn danh lên tiếng trong nhóm.

"Ơ kìa, Ngu Vãn và Giang Triệt đã sớm là thì quá khứ, từ sau khi cậu ấy xảy ra tai nạn giao thông thì hai người cũng chẳng nói chuyện ở trong lớp."

Mọi người:?????

Mọi người:!!!!!!

Tinh thần quần chúng kích động, dấu chấm hỏi và dấu chấm than được spam trên diện rộng, id của cô bạn kia bị tag không biết bao nhiêu lần.

"A a a a a drama quan trọng như vậy sao tui còn chưa hóng được QAQ"
"Xin hãy đào rõ, không biết nguyên nhân tối hôm nay mị muốn ngủ cũng không được!!!"

"Tui khuyên bà nhanh chóng nói với tui, đừng có không biết điều, nếu không tui sẽ phải quỳ xuống cầu xin bà huhuhu mau nói cho tui biết nguyên nhân đi!"

Cô gái kia chỉ phải ra mặt giải thích lại.

"Nguyên nhân cụ thể thì những người trong lớp bọn tui cũng không rõ lắm, nhưng hình như là bởi vì Giang Triệt thay lòng đổi dạ, thích người khác. Cô gái kia tên là Lâm Tri Hàn, cũng ở lớp tụi tui, chuyển đến học hồi giữa kỳ."

Tất cả mọi người ngu ra.

Lâm Tri Hàn? Người này là ai vậy? Sao bọn họ chưa từng nghe thấy?

Có thể đoạt lấy trúc mã nhiều năm của hoa khôi, vậy dáng dấp phải xinh đẹp kinh động tựa gặp người trời cỡ nào???

Lòng hiếu kỳ của mọi người ngay lập tức đạt tới đỉnh núi.
Trước khi phân ban khoa học tự chọn và xã hội tự chọn, học sinh mỗi lớp đều chụp một bức ảnh chung trước bức tượng Khổng Tử ở cổng trường, xem như là lưu lại một kỷ niệm.

Bức ảnh này cũng dễ tìm, nó nằm trong album ảnh nhóm lớn chính thức của khối, nhóm cú đêm hóng drama nhanh chóng tìm được bức ảnh chụp chung.

Sau khi mọi người xem xong, trong đầu xuất hiện hai chữ.

Chỉ vậy?

Cô gái này khá là thanh tú, gương mặt cũng cân đối, có thể đạt đến gần xinh đẹp nhưng so sánh với hoa khôi tựa như nàng tiên nhỏ, kém sơ sơ cũng chẳng phải tí tẹo.

Giữa Lâm Tri Hàn và Ngu Vãn cách một người bạn nữ, xem như cạnh nhau rất gần, nhưng chỉ cần người nhìn thấy tấm ảnh chụp chung này thì ánh mắt đầu tiên nhìn đến sẽ chỉ là Ngu Vãn.

Hơn nữa không bao giờ sẽ dời tầm mắt một chút đến chỗ Lâm Tri Hàn bên cạnh.
Không còn cách nào cả, cho dù là diện mạo hay là khí chất tổng thể, Ngu Vãn đều thắng Lâm Tri Hàn tuyệt đối, ngay cả cho người ta cảm giác cũng là Ngu Vãn tốt hơn một ít.

Gương mặt của cô đẹp tinh tế nhưng lại không mang theo tính công kích, nhìn qua chính là kiểu con gái rất điềm đạm và dịu dàng, tính cách dễ chung đụng.

Mọi người đều sững sờ.

Không phải, chuyện này rốt cuộc là vì sao vậy? Đôi mắt của Giang Triệt không cần thì có thể cầm đi quyên tặng cho những người cần!

Có người lại đi xem Bảng xếp hạng toàn khối 10 học kỳ 2 ban khoa học tự nhiên, Lâm Tri Hàn xếp hạng thứ 14, thành tích cũng được.

Nhưng mọi người đều nhớ rõ ràng, học kỳ trước, tổng thành tích của Ngu Vãn không rớt khỏi top 3 của khối.

Group ẩn danh trong lúc nhất thời trở nên đặc biệt yên tĩnh, ai cũng không nói chuyện, đêm nay im lặng là vàng.
Tất cả mọi người đều muốn đưa câu "Đầu óc Giang Triệt là bị lừa đá sao???" lên màn hình công cộng!

*

Ngu Vãn đã ngủ sớm sau khi thi xong cũng không biết chuyện này, đương nhiên, cô cũng không tham gia nhóm confession này.

Sáng hôm sau thức dậy, cô ngáp bò dậy từ trên giường.

Điện thoại đặt bên cạnh gối, Ngu Vãn cầm lên xem thời gian thì chú ý đến bảng thành tích được gửi vào trong nhóm tối hôm qua.

Cô còn hơi buồn ngủ, xoa đôi mắt nhập nhèm click mở bảng biểu kia.

Cũng không cần cố ý đi tìm, trực tiếp nhìn thấy điểm mình ở người đầu tiên.

Vui sướng làm tan biến cơn buồn ngủ, Ngu Vãn ôm gối ngồi trên giường, ngón tay tiếp tục lướt xuống muốn xem điểm của Lục Thức một tí.

Học sinh xã hội tự chọn toàn khối 10 dù sao vẫn hơn hai trăm người, anh xếp hạng thứ 231 với tổng điểm là 351.
Không tính là rất cao nhưng đối lập với vài lần trước anh luôn xếp hạng chót, có thể nói là không tệ.

Lúc này tổng cộng chia làm tám lớp xã hội tự chọn, dựa theo thành tích lần này của anh thì sẽ không bị xếp vào lớp A8 kém nhất, có thể đi vào lớp A7.

Đôi mắt Ngu Vãn cười cong cong, có cảm giác vui vẻ như khi nhìn thấy thành tích của mình.

Cô nhấn vào khung chat của Lục Thức trên WeChat : Thành tích đã ra rồi ạ, anh xem chưa?

Đợi không bao lâu cô đã nhận được câu trả lời.

【 Lục Thức 】: Ừ.

【 Lục Thức 】: Chúc mừng em, hạng nhất, thật giỏi.

Ánh mắt Ngu Vãn chuyển từ tin thứ hai sang tin đầu tiên.

Cô nhìn chằm chằm chữ "ừ" mười mấy giây, cảm giác anh không có nhiều cảm xúc cho lắm.

Cô hơi hoang mang, nghiêng đầu suy tư một lát nhưng cũng không hiểu.

Rõ ràng lần này anh thi khá tốt.
Ngu Vãn không yên tâm lắm nên trực tiếp gọi một cú điện thoại qua đó.

"Alo." Cô lên tiếng, hỏi thật cẩn thận: "Anh sao vậy?"

Lục Thức đêm qua đã thấy được thành tích, không chỉ xem của mình mà cũng đi xem của Giang Triệt.

Trong khoảng thời gian này anh đúng là có cố gắng, chẳng đụng vào game trên điện thoại, đi học nghe thầy cô giảng bài, về nhà xem từng trang những tư liệu cô soạn lại cho mình.

Mỗi lần học buồn ngủ không chịu được, anh cũng không nhịn được hy vọng xa vời một chút, nếu bản thân có thể được xếp vào một lớp chung với cô thì tốt biết mấy.

Nhưng bây giờ thành tích ra rồi, cô ở A1, anh nhiều nhất là đến A7.

Trong lòng Lục Thức hiểu rõ mình thuộc trình độ gì, cũng biết lần này thi cũng được đấy nhưng vẫn thất vọng về bản thân.

"Ngu Vãn, tôi muốn thi vào A1."
Anh đột nhiên muốn thẳng thắn vô tư bày tỏ suy nghĩ của mình.

Ngu Vãn nghiêm túc an ủi: "Đây chỉ là lần kiểm tra đầu tiên chia lớp, sau này cuối mỗi học kỳ đều sẽ căn cứ vào thành tích để xếp lớp một lần nữa. Anh tiến bộ nhanh như vậy, tiếp tục cố gắng học tập thì nhất định có thể thi vào A1."

Cô động viên anh: "Dựa theo tỷ lệ tuyển sinh mấy năm nay, chỉ cần anh thi vào lớp A1, đến lúc đó thi đại học vào các trường đại học trọng điểm không thành vấn đề."

"Không phải." Lục Thức phủ nhận, "Tôi không phải vì đại học trọng điểm mới muốn thi vào A1."

Ngu Vãn: "Dạ?"

"Tôi muốn thi vào A1 là bởi vì muốn chung lớp với em."

Anh nói xong, dừng một chút mới hỏi: "Ngu Vãn, em muốn học chung lớp với tôi không?"

Ve sầu đang kêu ngoài cửa sổ, sáng sớm tinh mơ, trời còn chưa bắt đầu nóng, Lục Thức nắm chặt điện thoại nhưng lòng bàn tay lại chảy ra mồ hôi.
Ngu Vãn sửng sốt một tí.

Nhịp tim bỗng dưng nhanh thêm vài nhịp, gương mặt hơi ửng hồng, cũng nói không rõ là vì sao.

Ngón tay cô vô thức túm lấy góc gối.

Nhưng cô biết, mình muốn.

Mặt trời từ từ mọc lên, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây dần dần trở nên mãnh liệt chói mắt, ve sầu bên ngoài kêu lớn tiếng hơn nữa, ồn ào cực kỳ.

Đầu bên kia điện thoại vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp của cô bé, Lục Thức hơi hối hận, vẫn do anh quá xúc động.

Lúc đang nghĩ ngợi làm sao thu hồi, bên tai vang lên câu trả lời của cô: "Muốn nha."

Hai chữ nhẹ nhàng mềm mại rơi vào trái tim anh.

Tất cả cảm giác mất mát và không vui ở đáy lòng sau khi nghe được hai chữ này quét sạch sành sanh, tiếng ve sầu réo rắt bên ngoài cũng trở nên dễ nghe êm tai.
Khóe miệng anh cong lên, trong giọng nói chất chứa ý cười: "Ngu Vãn, tôi nhất định sẽ nỗ lực hơn, thi vào cùng một lớp với em."

Lời lẽ trịnh trọng và nghiêm túc.

Hệt như một cái hứa hẹn.

Tác giả có lời muốn nói: Anh Thức bắt đầu cố gắng học tập!

Lục Thức: Không học tập là không theo kịp vợ.

🍀 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện