Bọn họ đã ở trên hòn đảo nhỏ bên bờ biển được một tuần.

Mỗi ngày Ngu Vãn ăn xong cơm chiều thì sẽ đi chân trần giẫm trên bờ cát với Lục Thức để nhặt vỏ sò, ngẫu nhiên còn dựng giá để làm tiệc nướng hải sản trên bãi biển với anh.

Buổi tối bờ cát cũng không nóng chút nào, gió thổi từ biển vào khá mát rượi, còn mang theo chút vị mặn của muối biển.

Chờ sau khi trở về khách sạn, hai người nỗ lực sinh bé con.

Suy xét đến ngày hôm sau cô gái nhỏ còn muốn đi ra ngoài chơi, mấy ngày này Lục Thức cũng không giày vò người ta tàn nhẫn, mỗi đêm hai lần thôi.

Hai lần Ngu Vãn có thể chịu được, nhưng mỗi lần anh bày cô ra tư thế như vậy khiến cho cô hơi thẹn thùng.

Cố tình người đàn ông còn ăn nói chuẩn xác: “Anh xem qua tư thế này dễ dàng thụ thai.”

Ngu Vãn: “……”

Cô cảm thấy anh đang nói lời bịa đặt lừa cô, ngày hôm sau tự mình lên mạng tìm kiếm.

Nhập vào “Làm sao phụ nữ dễ dàng mang thai” thì lập tức bắn ra rất nhiều câu trả lời, cô trực tiếp nhấn vào cái thứ nhất.

Góc trên bên trái có chân dung bác sĩ, còn ghi chú khoa phụ sản bệnh viện nào đó, nhìn ngược lại rất chính quy chuyên nghiệp.

Có một số điểm trong câu trả lời và chúng rất chi tiết, Ngu Vãn cầm quyển sổ và bút bắt đầu ghi.

Thật ra ban đầu cô cũng không định muốn có con bây giờ, cô cảm thấy tuổi tác của mình và Lục Thức đều còn nhỏ, là trước khi tới chỗ này nghỉ phép mẹ cố ý tìm cô nói thật nhiều.

Mẹ nói với cô nếu muốn có con, không bằng thừa dịp sinh lúc còn trẻ. Độ tuổi tốt nhất để phụ nữ có thể mang thai là giữa 23 đến 30, bây giờ cô vừa lúc như vậy.

Hiện tại thể lực tinh thần đều tốt, nguy hiểm sinh sản nhỏ, sau khi sinh cũng dễ dàng khôi phục. Hơn nữa bây giờ cô cũng chưa bắt đầu làm việc, dứt khoát chờ sinh xong lại đi tìm, như vậy sẽ không chậm trễ sự nghiệp.

Ngu Vãn cảm thấy mẹ nói có đạo lý, cô ngồi bên bàn trà và ghi chép các câu trả lời trên điện thoại.

“Trong hai tuần trước kỳ kinh nguyệt, tỷ lệ thụ thai của phụ nữ lớn hơn nữa. Vợ chồng hai bên phải vận động nhiều, ăn nhiều rau dưa trái cây, duy trì thái độ tốt đẹp, không thể nóng nảy và lo âu quá mức. Số lần chung chăn gối cũng phải khống chế……”

Lúc viết đến nơi này, ngòi bút Ngu Vãn khựng lại, cầm lấy di động nhìn kỹ.

Lục Thức đứng trên ban công và nghe điện thoại, sau khi nói chuyện với giám đốc cấp dưới, xoay người đã nhìn thấy cô gái nhỏ không biết khi nào đã đứng ở sau lưng mình.

Anh cúp điện thoại, giọng nói từ vừa rồi việc công xử theo phép công đã thay đổi thành giọng điệu nhu hòa mang ý cười trong một giây “Làm sao vậy?”

“À, anh xem cái này.”

Ngu Vãn giơ điện thoại lên trước mặt anh, đỏ mặt nói: “Trước đó chúng ta làm như vậy là không đúng, phía trên bác sĩ nói số lần chung chăn gối không thể quá mức thường xuyên, bằng không ngược lại còn gây bất lợi với việc mang thai á.”

Lục Thức cụp mắt, ngắm nhìn điện thoại của cô vài cái rồi thu hồi tầm mắt, ngược lại nhìn về phía cô, nhướng mày cười nói: “Vãn Vãn, cái này chúng ta không gọi là thường xuyên, anh đã kiềm chế.”

Ngu Vãn kinh ngạc trợn to mắt: “Bọn mình một tuần sáu ngày, mỗi đêm đều có, vẫn là hai lần đó, như thế mà còn không gọi là thường xuyên hả.”

Nói xong lại đỏ mặt thẹn thùng, nhỏ giọng nói thầm: “Cảm giác bọn mình đều sắp túng dục quá độ.”

Lục Thức buồn cười: “Này tính là cái gì.”

Anh rút điện thoại từ trong tay cô ra, tiện tay đặt sang một bên rồi qua đó ôm eo cô: “Đêm nay khiến em trải nghiệm một chút cái gì gọi là túng dục quá độ.”

Ngu Vãn: “……”

Vào lúc ban đêm, cô thật sự đã cảm nhận được.

Cuối cùng là kết thúc trên chiếc ghế mây ngoài ban công, ghế mây lảo đảo lắc lư, thiếu chút nữa lắc tan eo cô tan thành từng mảnh.

Ngu Vãn thật sự mệt muốn xỉu, toàn thân chỗ nào cũng nhức, đặc biệt là chân.

Thể lực tiêu hao quá lớn, bụng cô còn đói, cuối cùng lúc Lục Thức tắm sạch cho cô đã nghe thấy tiếng kêu rột rột.

Ngu Vãn vốn đã khá đỏ mặt lập tức đỏ hơn.

Lục Thức cười rộ lên, sau khi tắm xong cho cô thì anh gọi điện thoại xuống quầy lễ tân của khách sạn muốn một chén cháo hải sản và sủi cảo tôm.

Hương vị đồ ăn Trung Quốc của nơi này cũng không tồi, chưa đến nửa tiếng đã có người phục vụ đưa lại đây.

Lục Thức cầm muỗng đút cô ăn bằng một chiếc muỗng nhỏ, Ngu Vãn hơi ngượng ngùng, vươn tay muốn nhận lấy chén: “Tự em làm.”

Tuy rằng bây giờ cánh tay cô cũng hơi nhức nhưng bị đút ăn rất không quen, cô lại không phải con nít.

Anh không cho, mà lại múc một muỗng, thổi nguội sau đó đưa tới bên miệng cô: “Vừa nãy Vãn Vãn đút no anh rồi, hiện tại đến lượt anh đút, nên vậy.”

Ngu Vãn: “……”

“Vãn Vãn tiến bộ rất lớn.” Khóe môi anh cong lên, biểu cảm hiện ra mấy phần vui vẻ như là giáo viên khen ngợi học sinh thi tốt, “Trước đây một lát đã kêu mệt, hôm nay kiên trì lâu đến thế, không tệ.”

Ngu Vãn há mồm ăn mấy muỗng cháo anh đút tới, đôi mắt to ngập nước tràn đầy uất ức: “Em cũng sắp bị anh ép khô rồi.”

Lục Thức nghe vậy nhướng mày: “Ép khô, không có khả năng.”

Anh cười một cái, giọng điệu trần thuật sự thật: “Vào lần cuối cùng, Vãn Vãn không phải còn……”

Ngu Vãn đại khái biết anh muốn nói gì, lập tức dữ dằn trừng anh: “Anh anh anh mau nuốt cái từ kia vào!”

Cô gái nhỏ trông như xù lông, nếu không phải chân đau thì phỏng chừng có thể lập tức nhảy cao ba thước.

“Được, nuốt vào.” Lục Thức nghe lời, lấy đôi đũa kẹp sủi cảo tôm tiếp tục đút cô.

Kế hoạch ban đầu của tuần trăng mật là ở chỗ này nửa tháng, vào ngày thứ mười, Ngu Vãn cảm giác thân thể có hơi không thoải mái.

Cô có cảm giác buồn nôn trong dạ dày, đến phòng vệ sinh nôn lại nôn không ra, cảm giác giống như lúc trước.

Trải qua chuyện nhầm lẫn nhỏ lần đó, Ngu Vãn có kinh nghiệm, nhớ lại một chút ngày hôm qua, cô cũng ăn hải sản rất nhiều.

Gần khách sạn có một tiệm thuốc nhỏ, Lục Thức đi ra ngoài mua thuốc tiêu hóa cho cô, cô ở trong phòng đi tới đi lui tản bộ.

Chưa đến vài vòng, Lục Thức đã trở lại, xách theo cái túi nilon nhỏ.

Ngu Vãn muốn đi lấy thuốc thì anh trước tiên lấy ra một cái hộp nhỏ hình thanh dọc từ bên trong: “Đi kiểm tra trước, lỡ như em có thai.”

Ngu Vãn cảm thấy không có khả năng.

Trước đây cô đã đọc hướng dẫn sử dụng que thử thai, bên trên nói sau sinh hoạt vợ chồng phải ít nhất hai tuần mới thử được.

Nếu cô thật sự có thai thì cũng là lần ở thành phố B trước khi đến nơi này nghỉ phép.

Đó là lần đầu tiên bọn họ không có mang cây dù nhỏ.

Thế nhưng không trùng hợp như vậy chứ, một lần không làm biện pháp tránh thai, cô đã…… đã mang thai sao? Nhưng để ngừa lỡ như, Ngu Vãn vẫn cầm que thử thai đi vào phòng vệ sinh trước.

Lần trước từng dùng một lần, lúc này cô kiểm tra tương đối thuần thục, nhanh chóng dựa theo các bước chuẩn bị cho tốt, sau đó chờ đợi kết quả.

Cô không ôm hy vọng gì, bởi vậy khi cô nhìn thấy hai vạch xuất hiện trên đó, cả người Ngu Vãn hoàn toàn ngây ngẩn.

Một giây, hai giây, ba giây.

Nửa phút trôi qua, ý thúc trống rỗng của Ngu Vãn cuối cùng cũng tìm trở về, nhưng vẫn có hơi hoảng hốt, thật sự có sự trùng hợp như vậy, một lần đã trúng hả?

Cô lê dép lê, bước từng bước nhỏ cẩn thận ra cửa rồi vặn nắm cửa.

Lục Thức đứng ở cửa, đi hai bước đến trước mặt cô: “Thế nào?”

Thật ra anh cũng rõ ràng khả năng mang thai là rất nhỏ, nhưng dù sao cũng phải xác nhận mới có thể hoàn toàn an tâm.

Hỏi xong đã thấy cô gái nhỏ ngẩng mặt, còn chưa nói lời nào, môi trước cong lên, cặp mắt hạnh đen láy kia đặc biệt sáng ngời với đốm nhỏ ý cười.

Em có thai rồi.” Cô nói.

Lục Thức cho rằng bản thân nghe lầm: “Cái gì?”

Ngu Vãn chớp mắt, mở hai tay ra, vòng tay qua eo anh rồi ôm lấy người đàn ông vẫn còn đang trố mắt.

Lục Thức cảm nhận được sức lực mềm mại bên hông, anh thấy nụ cười phóng đại trên mặt cô, đuôi mắt cong thành trăng non.

Anh lấy lại tinh thần, nhịp tim đột nhiên trở nên nhanh hơn, giây tiếp theo phải đến chứng thực.

Giọng nói trong trẻo, trong veo lại vui sướng của cô bé vang lên bên tai.

Cô nói: “Chúc mừng anh, anh sắp làm ba rồi.”

Tác giả có lời muốn nói: Lục. Một phát trúng. Thức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện